[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim
Chương 110: Phiên Ngoại Thế Giới Khác 2
Eileen nhìn đứa bé xinh đẹp cười tươi roi rói ngồi trên sô pha mà khó thở, không nghĩ tới thằng con lầm lì nhà mình lại lừa gạt được đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy.
"Ừm, hai đứa quen nhau lâu chưa?" Cô gượng cười.
"Lâu lắm rồi ạ." Harry gật mạnh đầu.
"Sao hôm nay mẹ về sớm vậy?" Severus lạnh nhạt hỏi.
"Mẹ ghé về lấy ít đồ đạc ấy mà." Cô ngay lập tức trả lời.
Không hiểu vì sao cô hơi sờ sợ đứa con mình.
Không phải sợ kiểu e ngại hay khủng hoảng mà là...!ừm nói sao nhỉ, nhìn vào Severus cô cứ như đang đối diện với ông thầy dạy hóa nghiêm khắc nhất cô từng học vậy.
"Mẹ đã lấy được chưa?"
"À rồi, giờ mẹ phải đi ngay bây giờ.
Tạm biệt nhé, Harry" Eileen đứng dậy vẫy tay.
"Con chào mẹ, đi cẩn thận nhé." Harry nghiêng đầu ngọt ngào cười.
Ôi chúa ơi, mẹ cơ đấy! Eileen ôm ngực.
Cô đang bị tấn công bởi sự dễ thương quá đáng này.
Severus nhìn tập tài liệu trên tay Eileen, anh biết bên trong có gì.
Đó là hồ sơ ly hôn của cô với tên nghiện rượu Tobias Snape, cha của Severus.
"Bà ấy ở thế giới này mạnh mẽ hơn mẹ của anh nhiều lắm." Đợi khi Eileen đi khỏi, Severus mới buông một câu như vậy.
"Nhiệm vụ đầu tiên thường sẽ cho thần sứ đến với thế giới có nhiều sự tương đồng với thế giới cũ nhất." Harry nói.
"Nhắc tới nhiệm vụ, kể từ khi ta đến đây ngoại trừ một dãy số và ngày tháng thì chẳng có gì gợi ý thêm cả.
Rốt cuộc ta phải tìm kiếm cái gì." Severus nhíu mày.
Harry sau khi nghe dãy số ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
"Em cũng có gợi ý nhưng mà khác anh.
Là một nơi gọi là cửa hàng tiện lợi Jamie."
"Cửa tiệm đối diện trường học." Severus nhớ lại.
"Ở giới Muggle có một trò chơi gọi là vé số, anh mua một tấm vé cào để có cơ hội trúng một số tiền lớn.
Em nghĩ đó chính là gợi ý cho chúng ta.
Đi thôi, ngày tháng mà anh vừa nói chính là ngày mai, chúng ta đi mua vé số nào." Harry kéo tay Severus đứng lên.
Hai người đi đến cửa hàng Jamie theo lời Harry nói là đối diện với một rừng các loại vé số khác nhau.
"Tôi muốn mua hết chỗ vé số này." Harry nói.
"Nhóc con, nhóc chắc chứ?" Chủ cửa hàng xác nhận lại.
"Đúng, mua hết." Harry móc ra một tấm thẻ đen.
Harry ôm chồng vé số đi đến bàn ăn trong tiệm.
"Chúng ta phải cào hết chỗ vé này sao?" Severus nhăn mi hỏi.
"Không cần đâu, làm thế này chỉ để thu hút sự chú ý của mục tiêu nhiệm vụ thôi." Harry cầm vài tờ lên xem xét.
"Quy tắc tính toán được sẽ có một lỗi trong quá trình luân hồi có thể tạo thành lỗ hổng thời không gây nguy hại lớn.
Nhiệm vụ của thần sứ là tìm ra lỗ hổng đó và vá nó lại.
Nhưng quy tắc không thể cho biết cụ thể đó là ai hoặc người đó sẽ làm cái gì chúng ta phải dựa theo những gợi ý quy tắc tính toán được tự tìm ra."
"Tìm ra rồi sao nữa? Giết?" Severus hỏi.
"Trước đây khi chưa có thần sứ mỗi lần xuất hiện lỗ hổng quy tắc sẽ gây ra thảm họa chết người gây thương vong rất lớn mà có khi không thể tiêu diệt được người đó.
Em lại thích xóa trí nhớ hoặc là làm người đó từ bỏ việc gây nguy hại hơn.
Như thế sẽ không cần phải giết người." Harry nhún vai.
"Bản tính con người là khó đoán nhất, em thật là ngây thơ." Severus hừ lạnh.
Leng keng!
Lúc này lại có khách vào tiệm, cô gái ăn mặc phong cách Punk Rock nhuộm tóc bảy màu đi đến quầy thanh toán khi không thấy bất kỳ một tờ vé số nào liền gấp gáp hỏi.
"Vé số đâu hết rồi?"
"Có người mua rồi." Chủ tiệm trả lời.
"Con mẹ nó, là ai???" Cô gái đó gào lên.
"Này nhóc con, cẩn thận cái miệng." Chủ tiệm không vui nói.
Cô ta tức giận dậm chân chửi rủa vài câu bậy bạ rồi quay người muốn rời đi thì thấy Harry, Severus và chồng vé số trên bàn.
"Này! Cậu mua nhiều vé số nhiều thế để làm gì? Cho tôi mua lại 1 tấm?" Cô ta lại gần chỉ vào tấm vé bị quăn góc khá đặc biệt trong đống vé số của Harry.
"Không." Harry không nhìn cô ta mà dọn hết vé số vào balo.
"Này, nhà cậu giàu như vậy sao lại mua vé số.
Lại còn mua hết nữa chứ.
Có đưa đây không thì bảo." Cô ta căm tức hét lớn.
"Vị bạn học này, luật pháp không cấm chúng tôi mua hết vé số.
Bây giờ chúng là tài sản của chúng tôi.
Muốn bán hay không là quyền của chúng tôi và chúng tôi không muốn bán cho người vô lễ như cô.
Harry, đi thôi." Severus khó chịu nói.
Harry và Severus rời khỏi tiệm đi bộ dọc theo các dãy phố.
"Xem ra đã tìm được rồi.
Anh đoán cô ta sẽ làm gì tiếp theo?" Cậu chép miệng.
"Tiền tài đủ lớn sẽ làm tha hóa lương tâm.
Ta không cần đoán." Severus bình luận.
Tiếng xe gắn máy gào thét từ phía sau phóng tới lướt sát qua giật lấy balo của Harry.
"Chỉ là cướp của, chưa đến mức phải lấy mạng.
Quan sát thêm chút nữa đi." Cậu xoa bả vai do dự nói.
Sáng hôm sau, một sự kiện xảy ra làm Harry đổi ý.
Cậu lạnh mặt nhìn thầy giáo dạy toán nằm rũ rượi trên mặt đất, hai mắt mở trừng trừng như không dám tin.
Con dao sắc nhọn cắm ngập vào lồng ng.ực, dòng máu đỏ tươi chậm rãi lan ra từ dưới cơ thể.
Nhất thời cả hành lang vang lên tiếng hét rung trời, các thầy cô gần đó nhanh chóng đi tới di tản hết học sinh và gọi cảnh sát.
Harry và Severus đi đến sân sau vắng vẻ lẳng lặng chờ đợi.
Anh nắm lấy tay cậu.
"Đừng lo cho em.
Đây không phải điều tệ hại nhất mà con người làm với đồng loại của mình mà em đã từng chứng kiến." Harry thở dài rồi lại mỉm cười nhìn Severus.
"Ít nhất bây giờ em không phải chịu đựng những việc này một mình."
"NÀY!"
Cô gái có mái tóc bảy màu lòe loẹt hùng hổ xông tới.
"Mày đã lấy nó phải không?"
"Lấy gì cơ?" Harry nhíu mày hỏi.
"Tờ vé số.
Là mày, chắc chắn là mày.
Trả lại đây cho tao." Cô ta cuồng loạn lao vào Harry.
"Cô muốn làm gì?" Severus đẩy cô ta ra.
"Trả cho tao.
Trả cho tao." Cô ta móc ra một cây súng chỉa thẳng vào Severus và Harry.
Không như dự kiến, hai người không hề run sợ mà chỉ nhìn chằm chằm cô ta.
Ánh mắt của Harry chậm chạp quét qua người cô ta giống như gió bấc thổi qua nghĩa địa hoang vắng, lạnh lẽo mà thê lương khiến cô ta hoảng hốt, sợ hãi đến tê cả da đầu.
Cô ả tên là Toby Johnson, từ nhỏ đã thích ăn diện.
Lớn lên thì chơi đá, thuốc phiện lúc cô ta học cấp ba đã có một sự kiện khá nổi được đưa tin rầm rộ rằng một bà nội trợ mua được tấm vé số trúng độc đắc 50 triệu Bảng tại cửa hàng Jamie trước cổng trường nhưng vì tờ vé bị quăn nên không được trả tiền.
Bà ta đã kiện công ty sổ số và thắng, không chỉ lấy được tiền thưởng mà còn có tiền bồi thường tổn thất tinh thần tổng cộng gần100 triệu Bảng.
Lúc đó Toby còn chép miệng bảo bà già may mắn.
Vì sự việc đưa tin khá rầm rộ nên tên tuổi và nơi ở của bà nội trợ đó bị rò rỉ ra ngoài.
Toby và bạn trai đã lẻn vào nhà bà ta với mong muốn trộm được một số tiền để mua thuốc chích.
Không nghĩ tới nhà bà già này có súng và cô bị bắn chết khi đang cố tẩu thoát.
Mở mắt ra lần nữa Toby vui mừng như bắt được vàng khi cô ả trở lại thời gian trước khi tấm vé số đố được bán.
Lần này Toby thề phải có được nó cho bằng được.
Có tiền rồi cô ta có thể mua bất cứ loại thuốc nào cô ta muốn, xử lý bất kỳ người nào cô ta chướng mắt.
Đúng vậy, chỉ cần tấm vé số đó.
"Tao nhắc lại lần nữa.
Đưa tờ vé số đó cho tao." Ngón tay Toby dần ấn vào cò súng.
Đoàng!
Toby vui vẻ lột lấy tấm vé số từ trong người hai cái xác dưới đất.
Đổi được tiền cô ta ăn chơi tiệc tùng thâu đêm suốt sáng cùng bạn trai.
Mua hàng tấn thuốc phiện để trong căn biệt thự cô ta mới mua.
Ăn chơi chán cô ta nảy ra ý định phá phách đổ thuốc phiện vào bể nước thành phố để ai cũng cảm nhận được cái cảm giác lên thiên đường này.
Khi tất cả mọi người đều nghiện thì nghiện sẽ không còn phạm pháp nữa.
Toby cùng bạn trai nhảy nhót như điên dại trên thành bể nước cười to vừa cuồng dại vừa điên khùng.
Và cô ta vẫn giữ cái nụ cười ấy khi cảnh sát khép lại bao đựng xác mang lên xe cấp cứu.
"Thật may mắn khi hai đứa né được.
Chắc là trời cao có mắt, viên đạn lại va vào sàn đá nảy ngược lại gi.ết ch.ết tên sát nhân này." Thầy giám thị lau mồ hôi lắc đầu cảm thán.
"Trò Potter, trò Snape chắc cũng đã sợ muốn chết rồi.
Hai trò về sớm đi."
Harry và Severus lạnh nhạt gật đầu chẳng có vẻ gì là sợ hãi rời đi.
"Xong rồi chúng ta phải đi sao?" Severus hỏi.
"Cũng không hẳn.
Nếu anh thích ta có thể ở lại thêm một thời gian." Harry nhìn ra sự không nỡ trong giọng nói của anh.
"Ta muốn được ở cạnh bà ấy thêm một chút nữa." Severus nói.
"Được.
Dù anh ở đâu em cũng sẽ cùng với anh." Harry mỉm cười nắm lấy tay hắn.
"Ừ, cùng nhau." Severus cũng nắm lại tay Harry.
Dưới ánh nắng chiều hai cái bóng đổ dài xuống mặt đường giao thoa, quấn quít lấy nhau không rời.
TOÀN VĂN HOÀN.
[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim