Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại
Chương 37: 37: Ấy Nghiêm Chỉnh Một Chút Đi
Tiêu Trực áp người lên, điên cuồng hôn m.út, mắt đen hắn nhắm lại, đưa tất cả tình cảm vào nụ hôn này, bờ môi nóng bỏng dời đến bên gò má, hơi thở hắn nặng nề đến dọa người, dùng mọi cách hôn m.út từ mặt, cằm, đến cái cổ trắng như tuyết của Hữu Hòa, nơi nào đi qua da cũng nhuộm một mảnh nhiệt, liên tục ửng đỏ, Hữu Hòa hơi kinh sợ, tinh thần giao phó hết cho thần linh, cả người hoàn toàn nhũn ra, nhịn không được thấp giọng rên khẽ.
Giọng thiếu nữ mềm mại đặc biệt gợi lửa, hơi thở gấp gáp và hương tức quanh quẩn khiến ngọn lửa hừng hực bừng cháy.
Nhiệt ý mạnh mẽ nháy mắt tràn ngập khắp cơ thể, cuối cùng tất cả đều tụ lại một nơi, luồng nhiệt ý càng cháy càng mãnh liệt, cái gọi là “Ý lo.ạn tình mê”, chính là như thế, môi Tiêu Trực nóng bỏng bức người khó mà có thể kiềm nén, hắn m.út từ gáy ngọc của Hữu Hòa m.út xuống, bàn tay ấm áp vỗ về đôi vai gầy của nàng, nhanh chóng cởi trung y trên người Hữu Hòa, chỉ cởi vài cái quần áo Hữu Hòa đã trở nên lỏng lẻo, lụa mềm mỏng dần, cuối cùng trên người chỉ còn sót lại một chiếc yếm xanh ngọc.
Tay Tiêu Trực cách nơi đó một lớp lụa mỏng, tuy cách một tầng vải lụa, nhưng cảm xúc khó tả đến kinh người, ngực Tiêu Trực hoảng như bị lửa thiêu, nhiệt ý dâng trào làm cho đầu óc u mê, cảm thấy chỗ nào đó trên người ngày càng khó nhịn.
Đột nhiên bị bàn tay nóng bỏng giữ lấy, cơ thể Hữu Hòa không khỏi khẽ run, nhiệt độ bất ngờ tăng lên làm nàng sợ hãi run rẩy theo, giây lát toàn thân ửng hồng, khuôn mặt tươi cười sớm đã đỏ bừng, đôi mắt mênh mông hơi khép, hàng mi dài đáng thương run lên.
Một âm thanh say lòng người lọt vào tai, Tiêu Trực bỗng nhiên mở to mắt, mắt đen sâu thẳm, đáy mắt còn có ngọn lửa lớn đang cháy.
Hắn hơi ngẩng đầu, dời môi ra khỏi làn da trắng tựa tuyết của Hữu Hòa thở gấp, động tác tay cũng đột nhiên dừng lại, bình tĩnh nhìn người yếu ớt dưới thân.
Má Hữu Hòa đỏ như mây ráng chiều, môi hồng mím chặt, cau mày nhắm mắt, từ hàm dưới trở xuống đâu đâu cũng là một mảnh hồng nhạt, từ đôi mắt xinh đẹp, cằm, cổ đến mấy chỗ phía dưới y phục không che kín được, đôi vai gầy yếu, cánh tay tựa ngó sen, cả người nàng đều là mỹ cảnh, thân thể nhỏ nhắn khẽ run rẩy thật sự là mềm mại đáng yêu vô cùng mê người.
Làm sao có thể trách hắn đánh mất lý trí được?
Tình hình hôm nay, trước đây hắn nào dám mơ mộng.
Sâu trong đáy mắt ngọn lửa vẫn phập phồng bất diệt, bao nhiêu kìm nén trong người bấy lâu nay đã mãnh liệt như nước thủy triều, cuồn cuộn dâng lên.
Bất tri bất giác, ánh mắt hắn càng thêm sâu, hô hấp cũng nặng nề gấp gáp hơn.
Bỗng dưng Tiêu Trực thu tay lại, nhanh chóng xoay người nằm qua một bên, nặng nề hít thở vài lần, rốt cuộc vẫn không nhịn được ôm lấy cơ thể ấm áp mềm mại kia vào người, không chỉ là ôm chặt, mà còn dùng tay khóa nàng vào trong ngực, hàm dưới đặt trên cái đầu nhỏ của Hữu Hòa, không có động tác khác.
Cơ thể thơm mềm dán vào người hắn, giữa hai người không có một khe hở, người nàng thoang thoảng hương thơm, làm cho hắn ngày càng xúc động, nhất thời, cả người như lửa thiêu.
Cảm giác lúc này như bị tra tấn, nhưng hắn có chết cũng không buông tay, môi mỏng hôn nàng, cưỡng ép mình không để tâm đến nơi đang biến hóa mạnh mẽ.
Nhận ra Tiêu Trực dừng hành động lại, Hữu Hòa tỉnh táo đôi chút, đôi mắt mơ màng khó khăn lắm mới mở ra được, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ôm vào ngực, có chút run run, thoáng chốc cảm thấy trên người hắn có chỗ nào đó đang biến hóa kinh người, cuối cùng Hữu Hòa cũng hoàn toàn tỉnh táo, hai má đỏ đến mức muốn nổ tung.
Tuy đây là lần đầu tiên cùng nam tử thân mật như thế nhưng Hữu Hòa đối với việc kia thật sự cũng không phải là không biết gì cả.
Không đề cập tới chút kinh nghiệm nhỏ nhặt ở kiếp trước, riêng kiếp này, nàng cũng có biết một ít.
Đọc nhiều thoại bản như vậy, ít nhiều thoại bản có nhắc đến chút chút, đương nhiên kinh nghiệm trực tiếp vẫn là do ma ma trong cung chỉ dạy lúc đại hôn.
Dù vậy khi đó nàng căn bản không nghĩ tới mình và Tiêu Trực sẽ phát triển đến mức này nhưng khi ma ma dạy dỗ, nàng vẫn có chăm chú nghe vài câu.
Hữu Hòa Không biết thứ cứng cứng phía dưới eo là cái gì, tất nhiên là sao nàng biết được chứ.
Nói không xấu hổ, không túng quẫn, không căng thẳng, tuyệt đối đều là gạt người.
Nhưng bây giờ, điều Hữu Hòa quan tâm hơn là ――
Tại sao Tiêu Trực dừng lại?
Rõ ràng nàng nghe thấy tiếng thở gấp trên đỉnh đầu, rõ ràng hắn ôm nàng chặt muốn chết, rõ ràng nơi đó…
Vậy sao hắn không tiếp tục nữa?
Nàng đâu có biểu hiện không muốn hay kháng cự đâu.
Mặc dù trong lòng sẽ cảm thấy sợ hãi khẩn trương, nhưng nàng hoàn toàn không có suy nghĩ cự tuyệt hắn nha…
Mặt Hữu Hòa đỏ bừng, đầu óc nhanh chóng hoạt động, tự nhiên nghĩ đến một khả năng ――
Có phải hắn… Không hài lòng với cơ thể nàng?
Vừa nghĩ đến đây, Hữu Hòa càng thêm chắc chắc, mới vừa rồi hắn cởi xiêm y nàng, sờ so.ạng đến nơi đó của nàng là dừng lại, chẳng lẽ… Hắn ngại quá nhỏ hay sao?
Chẳng lẽ hắn thích cỡ lớn hơn?
Đúng rồi, nam nhân đều thích cỡ lớn, nàng lại thiên gầy, nơi đó tuy rằng không quá nhỏ nhưng cách lớn một khoảng rất xa, trước đây nàng so với Nhạc An, của Nhạc An còn lớn hơn nàng một chút…
Nếu là ngày trước, Hữu Hòa công chúa tuyệt không sẽ để ý này nọ, chẳng qua hôm nay nàng đang đắm chìm trong tình yêu của tiểu cô nương.
Nghĩ đến đây, Hữu Hòa có hơi xấu hổ uể oải.
Mà lúc này, trên trán Tiêu Trực đã có một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác liều mạng cố nén thật là gian nan.
Hắn từ đầu đến cuối không nhúc nhích, nhưng vào lúc này, cái đầu nhỏ trong ngực khẽ động, phát ra âm thanh buồn bã nho nhỏ.
“Ta… phải chăng ta quá nhỏ đúng không?” Giọng điệu thất vọng như có như không.
Tiêu Trực sửng sốt, không rõ vì sao Hữu Hòa lại nói lời này, nhưng nhớ tới nàng năm nay mới có mười lăm xuân xanh, mà hắn đã hai mươi bốn, ước chừng cách nàng chín tuổi, so ra quả thật nàng còn rất nhỏ.
Nàng sẽ cảm thấy hắn rất già đúng không?
Thân thể vốn khó chịu, thêm suy nghĩ này, trong lòng Tiêu Trực bực dọc, cũng buồn bã đáp “Ừ” một tiếng.
Lòng Hữu Hòa chợt lạnh, càng thêm uể oải, thật sự là ngại nàng nhỏ đó.
Hữu Hòa mất hứng tránh hắn, Tiêu Trực thuận thế buông lỏng ra, Hữu Hòa rũ mắt nhìn chằm chằm ngực mình, nhíu mày lẩm bẩm: “Cũng, cũng không phải quá nhỏ mà”.
Tiêu Trực nghe nàng nói úp úp mở mở, không rõ nội tình, lui người ra nhìn nàng, lại thấy nàng thấp đầu nhìn ngực mình, bỗng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Thật sự không đủ lớn à?”
Nhìn theo tầm mắt nàng, cái yếm hơi lỏng mơ hồ để lộ ra một cái rãnh nhỏ bên trong, tầm mắt dời xuống chút nữa, chỗ đó trắng như tuyết…
Con ngươi Tiêu Trực tối sầm lại, dưới thân lại một phen bốc hỏa, vội quay mặt đi.
Hắn mất tự nhiên khó khăn khụ một tiếng, đưa tay ôm nàng trở về, ánh mắt nhìn rèm giường trống rỗng, trầm giọng nói: “Khá lớn”.
“Thế, thế sao chàng…” Âm thanh ngạc nhiên vang lên từ trong ngực, nàng ở trong lòng ngực ngẩng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, mím chặt môi đỏ mặt nói, “Nhìn chàng không thoải mái lắm”.
Mặt Tiêu Trực cũng đỏ hơn, né tránh ánh mắt nàng, giả vờ trấn định nói: “Không có việc gì, nhịn chút là ổn, nàng ngủ đi”.
Nói xong áp đầu nàng vào trong ngực.
Làm sao Hữu Hòa ngủ được đây? Lời hắn nói nàng không hiểu cho lắm.
Nhịn chút là ổn?
Đầu nhỏ lại lần nữa nâng lên, chau mày, con ngươi trong veo như nước mong chờ nhìn hắn: “Sao chàng muốn nhịn?” Một câu hỏi ra, trong lòng rối loạn, nói năng lộn xộn hết cả lên, “Tiêu Trực, chàng… ta, chúng ta là… là phu thê phải không?” Dừng một chút, ánh mắt ảm đạm, “Chàng không muốn ta?”
Hắn sao có thể không muốn được?
Nàng không thấy hắn nhịn đến khổ sở sao?
Tiêu Trực sững sờ, liếc nhìn nàng, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn người nàng nữa, trầm giọng nói: “Sức khỏe nàng yếu chịu không nổi”.
Hửm?
Hữu Hòa chấn động mở to mắt, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Hữu Hòa ngớ người, trên mặt co rút mãnh liệt, thanh âm quật cường: “Ta nào có yếu ớt như vậy?” Sau lại nói tiếp, “Chàng đừng có xem nhẹ ta”.
Tiêu Trực không nói gì mà vẫn ôm nàng, Hữu Hòa cảm giác được chỗ kia của hắn vừa cứng vừa nóng, thật sự cộm người.
Tâm tư bất ngờ dao động, nàng bỗng nhiên nghĩ ra――
“Chàng sợ ta có thai đúng không?” Hữu Hòa bừng tỉnh, giọng điệu ngạc nhiên, con ngươi trong suốt nhìn hắn.
Mặt Tiêu Trực nóng lên, ấp úng “Ừm” một tiếng.
Hữu Hòa đã rõ.
Nàng suýt nữa quên mất.
Thái y từng nói, nàng có thể phá thân, nhưng chuyện mang thai không khả quan lắm.
Nàng trước giờ không quan tâm chuyện này, cũng chẳng để trong lòng, giờ nhớ tới, trong lòng có chút phức tạp.
Nàng không thể mang thai, thậm chí bổn phận cơ bản nhất cuả thê tử cũng không làm được, hắn cưới nàng, không phải hết sức thảm ư?
Người trong ngực không lên tiếng nữa, Tiêu Trực rũ mắt nhìn, lại thấy nàng mím môi cau mày hẳn là đang suy nghĩ cái gì đó.
“Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi”.
Âm thanh nuông chiều vang lên, nghe vào tai làm cho lòng Hữu Hòa ngũ vị tạp trần.
“Ta chưa chắc sẽ…”
“Ta không muốn đánh cược chuyện này có thể hay không thể”.
Qua một lúc, giọng nói thiếu nữ yếu ớt nói tiếp: “Ta có thể uống thuốc”.
“Sẽ tổn hại thân thể”.
Hữu Hòa không còn gì để phản bác.
Hai người im lặng, qua lúc lâu sau, Hữu Hòa nói tiếp: “Tiêu Trực, chàng muốn nhịn cả đời à?”
Hữu Hòa không nâng mắt thấp giọng hỏi, đầu rúc vào ngực hắn, không biết phải làm sao mới tốt, cảm thấy có chút chật vật, ngay cả việc nàng có thể sống đến hết đời không nàng còn không biết.
Đỉnh đầu không có tiếng đáp, nàng có thể cảm thấy được cánh tay ôm lấy nàng bỗng chốc xiết chặt hơn.
Thật lâu sau, một tiếng thở dài rơi vào tai, vành mắt Hữu Hòa đỏ lên.
Hắn nói: “Nếu nàng có thể bên cạnh ta cả đời, ta có thể nhịn được”.
Giây lát hốc mắt Hữu Hòa ướt đẫm.
Trầm mặc hồi lâu, Hữu Hòa hít sâu ép nước mắt trở về nói: “Chàng như vậy chẳng lẽ không hại thân? Chàng không muốn chạm vào ta, vậy ta đây…” Giọng nói nàng dần dần hạ xuống, tim đập ngày càng nhanh, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, thu hết dũng khí, “Ta giúp chàng”.
Lời nói ra, không cần biết Tiêu Trực có hiểu hay không, bàn tay như hoa như ngọc không chút do dự luồng vào trong chăn, bất thình lình sờ lên chỗ kia của hắn.
Tim như nhảy đến cuống họng, nháy mắt tiếp theo, cả người nàng cũng cứng đờ ra.
Trong chăn, tay phải nàng không chút phòng bị, bị một dòng nước ướŧ áŧ nóng bỏng ập vào.
Cách dưới thân hắn một lớp quần mỏng.
Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại