Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Chương 298: quyễn 6 : Chính tôi vứt bỏ anh ta
Buổi sáng tinh mơ của đầu mùa đông, ánh mắt trời vươn ra như đôi cánh, rực rỡ sáng lạn.Cửa hàng áo cưới nằm trên đoạn đường sầm uất, trên cửa kính trong suốt bằng thủy tinh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, áo cưới trắng tinh, giống như trong thế giấc mơ mộng của truyện cổ tích. Người đi đường không thể kìm lòng mà dừng lại trước cửa,say mê một hồi lâu, mới luyến tiếc bỏ đi.
Uất Noãn Tâm xuống xe, đứng ở trước cửa, chăm chú nhìn áo cưới trắng tinh thật lâu,ánh mắt có chút chờ mong, cũng có chút.....lo lắng.
Hôn lễ giống như một giấc mộng ngọt ngào, dường như có thể ngửi thấy trong đó tản ra một mùi hương lãng mạn. Trong lòng mỗi người con gái đầu có một giấc mộng được làm công chúa, mặc chiếc áo cưới đẹp đẽ, gả cho chàng hoàng tử mà mình yêu nhất.
Nhưng mà....... đây lại là lần thứ hai.
Cô có hơi lo sợ.
Nhưng mà cứ nghĩ đến Ngũ Liên, trong lòng lại có chút ấm áp. Người đi cùng cô nửa quãng đời còn lại là anh, cô nên có lòng tin, không phải sao? Không thể vì những chuyện không may mắn đã qua, mà để lại bất kỳ nỗi ám ảnh nào ở tương lai, cô hẳn phải càng hạnh phúc mới đúng!
Cô lấy hết can đảm, nở nụ cười, đi vào cửa hàng áo cưới.
Nhân viên cửa hàng tươi cười đón tiếp: "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp được gì cho cô ạ."
"Tôi đến xem áo cưới." Uất Noãn Tâm nói tên mình, vẻ mặt nhân viên cửa hàng càng cung kính hơn. "Thì ra là vợ chưa cưới của Ngũ thiếu, áo cưới đã chuẩn bị cho cô từ hôm qua rồi ạ, xin mời cô qua đây chọn." Trong lời nói, đều hiện rõ sự thèm muốn.
Uất Noãn Tâm biết cô ta đang thầm đánh giá mình, có lẽ là tò mò trên người mình rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, mà có thể thuần hóa được đại thiếu gia ăn chơi như Ngũ Liên.
Thực ra, cô cũng không biết. Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn là người phụ nữ đã ly hôn. So về thân phận, cô ngàn vạn lần không xứng với anh,có lẽ kiếp trước cô đã làm rất nhiều chuyện tốt, cho nên kiếp này mới được diễm phúc như vậy!
Lại một nhân viên cửa hàng khác nở nụ cười ngọt ngào đưa đến bảy tám bộ áo cưới."Đây là kiểu mới nhất của mùa này, tất cả đều làm theo số đo của cô. Nếu như cô thích, cô có thể mặc thử."
"Cám ơn!" Ngón tay của Uất Noãn Tâm lướt nhẹ trên áo cưới, kiểu dáng rất đẹp,có kiểu có đai lưng, có kiểu hở hưng, cũng có kiểu chỉ có một bên vai, từ vải đăng ten đến tơ lụa, có chiếc đính thêm kim cương lấp lánh, hoặc ngắn mà tinh xảo,hoặc dài qua đầu gối, mỗi một chiếc đều xa hoa lộng lẫy, cô xem đến hoa mắt,không biết nên chọn cái nào.
Nhờ có sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, cuối cùng cô cũng quyết định chọn một chiếc đơn giản, có những viên kim cương nhỏ tô điểm ở dưới phần đuôi cá của áo cưới.
"Cô Uất rất có mắt nhìn nha, đây là tác phẩm nhà thiết kế của chúng tôi vừa lòng nhất đó."
Nghe nhân viên cửa hàng nói lời khen ngợi, cũng không biết là thật hay giả, Uất Noãn Tâm cũng chỉ lắng nghe thôi, miễn sao mình thích là đủ rồi.
Nhân viên vừa mới lấy áo cưới xuống....
"Chiếc áo cười này, là của tôi."
Uất Noãn Tâm quay đầu lại, cách vài bước ở bên ngoài, Nam Cung Vũ Nhi đang đứng ở đó lên mặt vênh váo. Không thể không nhíu lông mày lại, sao lại xui xẻo đến vậy chứ? Một ngày tốt đẹp như vậy, lại đụng phải một kẻ nhàm chán.
"Cô Nam Cung!" Nhân viên khó xử hỏi: "Chiếc áo cưới này là chuẩn bị cho cô Uất, cũng là làm theo số đo của cô ấy."
"Cô ta chỉ đến xem áo cưới, cũng không nói mua, ai trả tiền trước, thì của người đó."
"Ở đây chúng tôi còn rất nhiều áo cưới đẹp, tôi có thể nhờ nhân viên khác giới thiệu cho cô."
"Cô không nghe rõ lời tôi nói sao? Tôi muốn bộ này."
"........."Hai bên đều là nhân vật không nhỏ, làm mất lòng bên nào cũng không thể chịu nổi,nhân viên cửa hàng khó xử đứng giữa hai bên.
"Nếu cô Nam Cung thích, vậy thì nhường cho cô ấy đi." Uất Noãn Tâm rộng lượng nói.
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười biết ơn với cô. "Cô Nam Cung, mời cô theo tôi qua bên này mặc thử."
"Tôi có nói tôi muốn thử sao? Làm như mình thông minh lắm vậy! Gói lại cho tôi."
"Vâng!Tôi biết rồi!"
Uất Noãn Tâm chẳng thèm nhiều lời, tiếp tục chọn áo cưới, Nam Cung Vũ Nhi lại đi đến.Vẻ mặt coi thường, giả vờ tử tế nói: "Chúc mừng cô nha! Chừng nào thì kết hôn! Cũng không thèm gửi thiệp mời đến cho người bạn cũ như tôi đây sao?"
"Theo tôi thấy không cần phải như vậy!"
"Thật không phải bạn bè mà! Lúc tôi và Nghiêu kết hôn, cũng định gửi thiệp mời cho cô đó!"
Uất Noãn Tâm cảm thấy thật mỉa mai. Nam Cung Nghiêu đã từng hứa hẹn ở trước mặt cô nói anh không yêu Nam Cung Vũ Nhi, kết quả thì vừa mới ly hôn, đã muốn kết hôn với cô ta, đây chính là cái gọi là tình yêu sao? Thực ra cô cũng không để tâm cho lắm, chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Lời nói của đàn ông, quả nhiên không thể tin được mà.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, vô cùng lễ phép mà uyển chuyển từ chối. "Gần đây tôi rất bận, có lẽ không có thời gian rãnh để đi dựa đâu, chúc hai người hạnh phúc nha."
"Do cô không có thời gian rãnh, hay cô không muốn dự hả?"
"Cô muốn nghĩ sao thì tùy cô."
Nam Cung Nghiêu "ồ" một tiếng dài, điệu bộ như rất thấu hiểu. "Cũng đúng nha, vợ trước bị vứt bỏ tham dự hôn lễ của chồng trước, cảm giác không khác gì bị người ta cho một cái tát vào mặt nhỉ."
"Ly hôn, là do tôi chủ động đề nghị. Nếu nói đến vứt bỏ, cũng là Nam Cung Nghiêu bị vứt bỏ nha! Một người đàn ông bị vứt bỏ, tôi tại sao phải cảm thấy mất mặt hử? Ngược lại là cô, nhặt lấy người đàn ông người khác không cần, còn tỏ thái độ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này, tôi rất khâm phục cô nha!"
"Cô như vậy gọi là không ăn được nho lại chê nho chua."
"Trái nho đó tôi cũng từng ăn rồi, đúng là chẳng có gì ngon hết. Nếu cô thích, giữ cho kỹ đi! Nếu tôi và Nam Cung Nghiêu đã ly hôn rồi, tôi cũng không hy vọng giữa chúng tôi còn có dính dáng gì nữa. Những chuyện trước khi cô đã làm, tôi cũng có thể cho qua. Nhưng nếu như cô còn bám lấy không buông, tôi đảm bảo, tôi sẽ trả lại cô gấp mười!"
"Tôi đã làm gì, sao tôi không biết nhỉ? Đài Loan này rất hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng mất đi một cái mạng, cũng không phải là chuyện lạ lùng, cô vẫn nên cầu cho mình nhiều phúc đi! Hoặc, cô nên giữ Ngũ Liên bên mình mọi lúc mọi nơi. Nhưng mà, người kia sao chưa đến nhỉ? Thử áo cưới cũng đi có một mình, thật đáng thương nha. Cô cũng là người phụ nữ kết hôn lần hai rồi, trình tự đều thuộc nằm lòng,cũng đâu cần người khác đi cùng...."
Ngay lúc Nam Cung Vũ Nhi lấy hết mọi khả năng để châm chọc Uất Noãn Tâm, thì phía sau hai người đột nhiên vang đến một câu. "Ai nói không cần, bảo bối Noãn Tâm chọn áo cưới, tôi đương nhiên phải đi theo suốt cả quá trình rồi."
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Uất Noãn Tâm xuống xe, đứng ở trước cửa, chăm chú nhìn áo cưới trắng tinh thật lâu,ánh mắt có chút chờ mong, cũng có chút.....lo lắng.
Hôn lễ giống như một giấc mộng ngọt ngào, dường như có thể ngửi thấy trong đó tản ra một mùi hương lãng mạn. Trong lòng mỗi người con gái đầu có một giấc mộng được làm công chúa, mặc chiếc áo cưới đẹp đẽ, gả cho chàng hoàng tử mà mình yêu nhất.
Nhưng mà....... đây lại là lần thứ hai.
Cô có hơi lo sợ.
Nhưng mà cứ nghĩ đến Ngũ Liên, trong lòng lại có chút ấm áp. Người đi cùng cô nửa quãng đời còn lại là anh, cô nên có lòng tin, không phải sao? Không thể vì những chuyện không may mắn đã qua, mà để lại bất kỳ nỗi ám ảnh nào ở tương lai, cô hẳn phải càng hạnh phúc mới đúng!
Cô lấy hết can đảm, nở nụ cười, đi vào cửa hàng áo cưới.
Nhân viên cửa hàng tươi cười đón tiếp: "Xin chào quý khách, tôi có thể giúp được gì cho cô ạ."
"Tôi đến xem áo cưới." Uất Noãn Tâm nói tên mình, vẻ mặt nhân viên cửa hàng càng cung kính hơn. "Thì ra là vợ chưa cưới của Ngũ thiếu, áo cưới đã chuẩn bị cho cô từ hôm qua rồi ạ, xin mời cô qua đây chọn." Trong lời nói, đều hiện rõ sự thèm muốn.
Uất Noãn Tâm biết cô ta đang thầm đánh giá mình, có lẽ là tò mò trên người mình rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, mà có thể thuần hóa được đại thiếu gia ăn chơi như Ngũ Liên.
Thực ra, cô cũng không biết. Cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, còn là người phụ nữ đã ly hôn. So về thân phận, cô ngàn vạn lần không xứng với anh,có lẽ kiếp trước cô đã làm rất nhiều chuyện tốt, cho nên kiếp này mới được diễm phúc như vậy!
Lại một nhân viên cửa hàng khác nở nụ cười ngọt ngào đưa đến bảy tám bộ áo cưới."Đây là kiểu mới nhất của mùa này, tất cả đều làm theo số đo của cô. Nếu như cô thích, cô có thể mặc thử."
"Cám ơn!" Ngón tay của Uất Noãn Tâm lướt nhẹ trên áo cưới, kiểu dáng rất đẹp,có kiểu có đai lưng, có kiểu hở hưng, cũng có kiểu chỉ có một bên vai, từ vải đăng ten đến tơ lụa, có chiếc đính thêm kim cương lấp lánh, hoặc ngắn mà tinh xảo,hoặc dài qua đầu gối, mỗi một chiếc đều xa hoa lộng lẫy, cô xem đến hoa mắt,không biết nên chọn cái nào.
Nhờ có sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, cuối cùng cô cũng quyết định chọn một chiếc đơn giản, có những viên kim cương nhỏ tô điểm ở dưới phần đuôi cá của áo cưới.
"Cô Uất rất có mắt nhìn nha, đây là tác phẩm nhà thiết kế của chúng tôi vừa lòng nhất đó."
Nghe nhân viên cửa hàng nói lời khen ngợi, cũng không biết là thật hay giả, Uất Noãn Tâm cũng chỉ lắng nghe thôi, miễn sao mình thích là đủ rồi.
Nhân viên vừa mới lấy áo cưới xuống....
"Chiếc áo cười này, là của tôi."
Uất Noãn Tâm quay đầu lại, cách vài bước ở bên ngoài, Nam Cung Vũ Nhi đang đứng ở đó lên mặt vênh váo. Không thể không nhíu lông mày lại, sao lại xui xẻo đến vậy chứ? Một ngày tốt đẹp như vậy, lại đụng phải một kẻ nhàm chán.
"Cô Nam Cung!" Nhân viên khó xử hỏi: "Chiếc áo cưới này là chuẩn bị cho cô Uất, cũng là làm theo số đo của cô ấy."
"Cô ta chỉ đến xem áo cưới, cũng không nói mua, ai trả tiền trước, thì của người đó."
"Ở đây chúng tôi còn rất nhiều áo cưới đẹp, tôi có thể nhờ nhân viên khác giới thiệu cho cô."
"Cô không nghe rõ lời tôi nói sao? Tôi muốn bộ này."
"........."Hai bên đều là nhân vật không nhỏ, làm mất lòng bên nào cũng không thể chịu nổi,nhân viên cửa hàng khó xử đứng giữa hai bên.
"Nếu cô Nam Cung thích, vậy thì nhường cho cô ấy đi." Uất Noãn Tâm rộng lượng nói.
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười biết ơn với cô. "Cô Nam Cung, mời cô theo tôi qua bên này mặc thử."
"Tôi có nói tôi muốn thử sao? Làm như mình thông minh lắm vậy! Gói lại cho tôi."
"Vâng!Tôi biết rồi!"
Uất Noãn Tâm chẳng thèm nhiều lời, tiếp tục chọn áo cưới, Nam Cung Vũ Nhi lại đi đến.Vẻ mặt coi thường, giả vờ tử tế nói: "Chúc mừng cô nha! Chừng nào thì kết hôn! Cũng không thèm gửi thiệp mời đến cho người bạn cũ như tôi đây sao?"
"Theo tôi thấy không cần phải như vậy!"
"Thật không phải bạn bè mà! Lúc tôi và Nghiêu kết hôn, cũng định gửi thiệp mời cho cô đó!"
Uất Noãn Tâm cảm thấy thật mỉa mai. Nam Cung Nghiêu đã từng hứa hẹn ở trước mặt cô nói anh không yêu Nam Cung Vũ Nhi, kết quả thì vừa mới ly hôn, đã muốn kết hôn với cô ta, đây chính là cái gọi là tình yêu sao? Thực ra cô cũng không để tâm cho lắm, chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Lời nói của đàn ông, quả nhiên không thể tin được mà.
Trên mặt cô mang theo nụ cười, vô cùng lễ phép mà uyển chuyển từ chối. "Gần đây tôi rất bận, có lẽ không có thời gian rãnh để đi dựa đâu, chúc hai người hạnh phúc nha."
"Do cô không có thời gian rãnh, hay cô không muốn dự hả?"
"Cô muốn nghĩ sao thì tùy cô."
Nam Cung Nghiêu "ồ" một tiếng dài, điệu bộ như rất thấu hiểu. "Cũng đúng nha, vợ trước bị vứt bỏ tham dự hôn lễ của chồng trước, cảm giác không khác gì bị người ta cho một cái tát vào mặt nhỉ."
"Ly hôn, là do tôi chủ động đề nghị. Nếu nói đến vứt bỏ, cũng là Nam Cung Nghiêu bị vứt bỏ nha! Một người đàn ông bị vứt bỏ, tôi tại sao phải cảm thấy mất mặt hử? Ngược lại là cô, nhặt lấy người đàn ông người khác không cần, còn tỏ thái độ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này, tôi rất khâm phục cô nha!"
"Cô như vậy gọi là không ăn được nho lại chê nho chua."
"Trái nho đó tôi cũng từng ăn rồi, đúng là chẳng có gì ngon hết. Nếu cô thích, giữ cho kỹ đi! Nếu tôi và Nam Cung Nghiêu đã ly hôn rồi, tôi cũng không hy vọng giữa chúng tôi còn có dính dáng gì nữa. Những chuyện trước khi cô đã làm, tôi cũng có thể cho qua. Nhưng nếu như cô còn bám lấy không buông, tôi đảm bảo, tôi sẽ trả lại cô gấp mười!"
"Tôi đã làm gì, sao tôi không biết nhỉ? Đài Loan này rất hỗn loạn, bất cứ lúc nào cũng mất đi một cái mạng, cũng không phải là chuyện lạ lùng, cô vẫn nên cầu cho mình nhiều phúc đi! Hoặc, cô nên giữ Ngũ Liên bên mình mọi lúc mọi nơi. Nhưng mà, người kia sao chưa đến nhỉ? Thử áo cưới cũng đi có một mình, thật đáng thương nha. Cô cũng là người phụ nữ kết hôn lần hai rồi, trình tự đều thuộc nằm lòng,cũng đâu cần người khác đi cùng...."
Ngay lúc Nam Cung Vũ Nhi lấy hết mọi khả năng để châm chọc Uất Noãn Tâm, thì phía sau hai người đột nhiên vang đến một câu. "Ai nói không cần, bảo bối Noãn Tâm chọn áo cưới, tôi đương nhiên phải đi theo suốt cả quá trình rồi."
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Đánh giá:
Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Story
Chương 298: quyễn 6 : Chính tôi vứt bỏ anh ta
10.0/10 từ 46 lượt.