Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Chương 235: quyễn 5 : Cưỡng đoạt nụ hôn
“Nếu không phải đêm đó uống say, xem cô ta thành em, tôi làm sao có thể phạm sai lầm này chứ, để cho người đàn bà kia có cơ hội mang thai con tôi!”
Uất Noãn Tâm khiếp sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, đầu óc cô loạn xì ngầu. “Điều, điều này là không thể…”
“Không thể sao? Em mảy may không phát hiện ra dù chỉ một chút, hay vẫn đang cố ý lẫn tránh? Nếu không phải vì yêu em, tôi sẽ dọn đến đối diện nhà em sao? Sẽ điên cuồng ghen tỵ với Nam Cung Nghiêu sao? Sẽ vì một phụ nữ đã có chồng làm nhiều chuyện đến vậy sao? Uất Noãn Tâm, em dùng cái đầu suy nghĩ đi, tôi đối xữ với em như thế nào hả?”
“Chẳng qua anh chỉ tìm cái cớ biện hộ cho sai lầm của mình mà thôi.”
“Cái cớ sao? Tôi cần phải vì một người phụ nữ mà tìm cái cớ sao?”
“Tôi không tin, tôi một chữ cũng không tin….”
Điều này quá khùng điên mà…..
Uất Noãn Tâm gấp gáp muốn trốn tránh sự thật, nhưng Ngũ Liên lại kéo cô trở lại, hai tay vững vàng chống lên tường giam cô lại. Đôi mắt anh đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh lạnh lẽo ớn lạnh. “Em không tin sao? Được thôi, tôi chứng minh cho em thấy, tôi yêu em biết nhường nào!”
Như con báo săn cúi người xuống, hôn cô, gặm cắn đôi môi của cô.
“Không cần… ua….” Uất Noãn Tâm điên cuồng chống lại, dùng hết sức vặn vẹo lắc đầu, né tránh nụ hôn của anh. Đồng thời tay chân cũng giãy dụa, đá vào hai chân của anh.
Nhưng bị Ngũ Liên ngăn lại hết, kẹp chặt hai chân cô, cô không thể nào động đậy được, hoảng sợ và tuyệt vọng mà chống cự lại.
Trong tình thế khẩn cấp, cô cắn vào đầu lưỡi của anh một cái, trong chớp mắt bên trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, máu từ chảy ra từ giữa răng môi của hai người.
Nhưng dường như Ngũ Liên không hề có cảm giác, anh không để ý đến cảm giác đau đớn đó, vẫn như vậy quấy nhiễu chiếc lưỡi dính máu của cô.
Chỉ muốn mượn nụ hôn này mang tất cả những ngày phải chịu đựng giày vò mà bộc phát ra ngoài, hung hãn làm nhục đôi môi cô, triền miên đau khổ mà mút lấy.
Cho dù như vậy, cũng không thể thỏa mãn được. Cô giống như một loại thuốc độc, sức chịu đựng một khi đã mất, đầu óc của anh giống như có một con dã thú xông vào gầm thét, chỉ có chiếm đoạt, để cô là của anh.
Uất Noãn Tâm cố gắng chống lại, vùng một cánh tay ra, tàn nhẫn tát một cái tát vào mặt Ngũ Liên, gào thét. “Anh điên rồi!”
Ngũ Liên bị đánh đến nỗi mặt nghiêng qua một bên, trên mặt dần dần hiện rõ lằn đỏ của năm dấu tay. Ngay lúc anh quay đầu lại, giống như một con sư tử đang tức giận, nhìn chằm chằm cô. Cái tát này không những không làm cho anh tỉnh ra, mà ngược lại càng bùng phát ham muốn chiếm hữu cô của anh.
Uất Noãn Tâm cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn, lại bị anh đẩy ngã xuống đất, tấm lưng dán chặt xuống nền nhà lạnh băng, anh lấy cơ thể khỏe mặnh của mình đè lên, giữ hai tay của cô cố định trên đầu.
“Đúng, tôi điên rồi… tôi phát điên vì em rồi…” Anh điên cuồng cắn mút sau gáy và cổ của cô, trên đó dần hiện lên từng dấu hôn hấp dẫn đỏ thắm. Điên cuồng tấn công, nụ hôn nóng bỏng đó giống như nham thạch phun trào, đủ để thiêu đốt cả người cô.
“Không cần… xin anh không cần….” Uất Noãn Tâm khóc thét, vùng vẫy. Sợ hãi, đau lòng, giày vò trái tim cô. “Ngũ Liên… cầu xin anh dừng lại…. không cần đối xữ với tôi như vậy…. xin anh….”
Trong miệng nếm được mùi vị mặn chát, Ngũ Liên mới từ từ ngừng xâm chiếm, hô hấp nặng nề. Nhìn thấy mặt của cô ở nằm ở dưới cơ thể mình toàn nước mắt, hỗn loạn cầu xin, anh làm sao có thể xuống tay chứ.
Sự sợ hãi của cô, cùng sự chống cự đáng ghét của cô đều làm cho anh thấy mình thất bại, đầu óc hỗn loạn, bỏ tay cô ra.
Tiếng gào thét vang vọng cả phòng khách. “Cút… em cút ra ngoài cho tôi….”
Uất Noãn Tâm nhếch nhác trốn về nhà, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa từ từ ngồi bệt xuống, khóc nức nở. Cô không biết mọi chuyện tại sao lại trở nên như vậy. Từ sau khi mẹ mất, anh là người thân cô tin tưởng nhất ỷ lại nhất. Nhưng sau ngày hôm nay, bọn họ không thể quay lại như lúc trước nữa rồi.
So với sự xâm phạm của anh, điều khiến cô càng đau lòng hơn hết đó là mất đi một người thân mình thật lòng muốn nương tựa vào.
………….
Sau ngày hôm đó, hai người trở lại cuộc sống bình thường như trước, không hề chạm mặt nhau trong cuộc sống. Uất Noãn Tâm cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ngày đó, chỉ là thỉnh thoảng bị bừng tỉnh trong giấc mơ, sau đó mất ngủ cả đêm. Nước mắt vô thức rơi xuống, rất khó chịu.
Cũng may liên tục hai ba ngày nay Nam Cung Nghiêu đều đến đây, có khi dẫn cô đi ăn cơm, có khi hai người nằm ỳ trong nhà xem phim. Có anh bên cạnh, cô mới cảm thấy có chút an tâm.
Tại nhà hàng Tây. Để ý thấy Uất Noãn Tâm ngồi ngẩn người nhìn miếng thịt bò rất lâu, nhưng không hề cầm dao nĩa lên, Nam Cung Nghiêu hỏi: “Có phải không thích ăn beefsteak không? Đổi món khác nha.”
“Không cần đâu, rất, rất ngon…” Uất Noãn Tâm mở nụ cười gượng gạo.
“Mấy ngày nay em sao vậy? Vẻ mặt xanh xao, lại hay ngẩn người, lòng không yên. Xảy ra chuyện gì sao?”
“Đâu có đâu!”
“Nói thật với anh đi!” Vẻ mặt của anh có hơi nghiêm túc, không thích cô lúc nào cũng mặt ủ mày chau, bụng đầy tâm sự.
“Em….” Lời vừa đến miệng, nhưng rất lâu, vẫn không mở miệng được. “Mà thôi, không có gì.”
“Có liên quan đến Ngũ Liên sao?”
Tay của Uất Noãn Tâm khựng lại, ánh mắt bối rối. Điều này, đã chứng minh những gì Nam Cung Nghiêu đoán là chính xác.
“Không, không có….”
“Em không giỏi nói dối. Chỉ có chuyện liên quan đến cậu ta, em mới do dự như vậy thôi. Nói cho anh biết đi, anh không hy vọng giữa chúng ta có bí mật.”
Uất Noãn Tâm chính bị chuyện này làm cho khốn đốn, đến mức khó chịu. Dưới ánh mắt tra hỏi của Nam Cung Nghiêu, đành phải chầm chậm kể lại. Đương nhiên, cô không nhắc đến chuyện bị anh ấy hôn, nếu không hôm nay nhất định sẽ xảy ra án mạng.
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu mỉa mai. “Loại chuyện xấu xa này, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm được. Em tin cái cớ hoang đường của cậu ta bởi vì yêu em, mới lên giường với Trần Nhiên sao?”
“Em, em không biết nữa…. rất rối rắm….”
Ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo. “Cho nên em bị cậu ta làm rung động sao?”
“Không có…. chỉ là không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào. Em không muốn mất đi người bạn này….”
Sự chú ý của Nam Cung Nghiêu tập trung ở ngay bốn chữ ‘không muốn mất đi’, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. “Đừng nói với anh, em đang dao động!”
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Uất Noãn Tâm khiếp sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, đầu óc cô loạn xì ngầu. “Điều, điều này là không thể…”
“Không thể sao? Em mảy may không phát hiện ra dù chỉ một chút, hay vẫn đang cố ý lẫn tránh? Nếu không phải vì yêu em, tôi sẽ dọn đến đối diện nhà em sao? Sẽ điên cuồng ghen tỵ với Nam Cung Nghiêu sao? Sẽ vì một phụ nữ đã có chồng làm nhiều chuyện đến vậy sao? Uất Noãn Tâm, em dùng cái đầu suy nghĩ đi, tôi đối xữ với em như thế nào hả?”
“Chẳng qua anh chỉ tìm cái cớ biện hộ cho sai lầm của mình mà thôi.”
“Cái cớ sao? Tôi cần phải vì một người phụ nữ mà tìm cái cớ sao?”
“Tôi không tin, tôi một chữ cũng không tin….”
Điều này quá khùng điên mà…..
Uất Noãn Tâm gấp gáp muốn trốn tránh sự thật, nhưng Ngũ Liên lại kéo cô trở lại, hai tay vững vàng chống lên tường giam cô lại. Đôi mắt anh đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh lạnh lẽo ớn lạnh. “Em không tin sao? Được thôi, tôi chứng minh cho em thấy, tôi yêu em biết nhường nào!”
Như con báo săn cúi người xuống, hôn cô, gặm cắn đôi môi của cô.
“Không cần… ua….” Uất Noãn Tâm điên cuồng chống lại, dùng hết sức vặn vẹo lắc đầu, né tránh nụ hôn của anh. Đồng thời tay chân cũng giãy dụa, đá vào hai chân của anh.
Nhưng bị Ngũ Liên ngăn lại hết, kẹp chặt hai chân cô, cô không thể nào động đậy được, hoảng sợ và tuyệt vọng mà chống cự lại.
Trong tình thế khẩn cấp, cô cắn vào đầu lưỡi của anh một cái, trong chớp mắt bên trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi, máu từ chảy ra từ giữa răng môi của hai người.
Nhưng dường như Ngũ Liên không hề có cảm giác, anh không để ý đến cảm giác đau đớn đó, vẫn như vậy quấy nhiễu chiếc lưỡi dính máu của cô.
Chỉ muốn mượn nụ hôn này mang tất cả những ngày phải chịu đựng giày vò mà bộc phát ra ngoài, hung hãn làm nhục đôi môi cô, triền miên đau khổ mà mút lấy.
Cho dù như vậy, cũng không thể thỏa mãn được. Cô giống như một loại thuốc độc, sức chịu đựng một khi đã mất, đầu óc của anh giống như có một con dã thú xông vào gầm thét, chỉ có chiếm đoạt, để cô là của anh.
Uất Noãn Tâm cố gắng chống lại, vùng một cánh tay ra, tàn nhẫn tát một cái tát vào mặt Ngũ Liên, gào thét. “Anh điên rồi!”
Ngũ Liên bị đánh đến nỗi mặt nghiêng qua một bên, trên mặt dần dần hiện rõ lằn đỏ của năm dấu tay. Ngay lúc anh quay đầu lại, giống như một con sư tử đang tức giận, nhìn chằm chằm cô. Cái tát này không những không làm cho anh tỉnh ra, mà ngược lại càng bùng phát ham muốn chiếm hữu cô của anh.
Uất Noãn Tâm cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn, lại bị anh đẩy ngã xuống đất, tấm lưng dán chặt xuống nền nhà lạnh băng, anh lấy cơ thể khỏe mặnh của mình đè lên, giữ hai tay của cô cố định trên đầu.
“Đúng, tôi điên rồi… tôi phát điên vì em rồi…” Anh điên cuồng cắn mút sau gáy và cổ của cô, trên đó dần hiện lên từng dấu hôn hấp dẫn đỏ thắm. Điên cuồng tấn công, nụ hôn nóng bỏng đó giống như nham thạch phun trào, đủ để thiêu đốt cả người cô.
“Không cần… xin anh không cần….” Uất Noãn Tâm khóc thét, vùng vẫy. Sợ hãi, đau lòng, giày vò trái tim cô. “Ngũ Liên… cầu xin anh dừng lại…. không cần đối xữ với tôi như vậy…. xin anh….”
Trong miệng nếm được mùi vị mặn chát, Ngũ Liên mới từ từ ngừng xâm chiếm, hô hấp nặng nề. Nhìn thấy mặt của cô ở nằm ở dưới cơ thể mình toàn nước mắt, hỗn loạn cầu xin, anh làm sao có thể xuống tay chứ.
Sự sợ hãi của cô, cùng sự chống cự đáng ghét của cô đều làm cho anh thấy mình thất bại, đầu óc hỗn loạn, bỏ tay cô ra.
Tiếng gào thét vang vọng cả phòng khách. “Cút… em cút ra ngoài cho tôi….”
Uất Noãn Tâm nhếch nhác trốn về nhà, khóa trái cửa lại, dựa vào cửa từ từ ngồi bệt xuống, khóc nức nở. Cô không biết mọi chuyện tại sao lại trở nên như vậy. Từ sau khi mẹ mất, anh là người thân cô tin tưởng nhất ỷ lại nhất. Nhưng sau ngày hôm nay, bọn họ không thể quay lại như lúc trước nữa rồi.
So với sự xâm phạm của anh, điều khiến cô càng đau lòng hơn hết đó là mất đi một người thân mình thật lòng muốn nương tựa vào.
………….
Sau ngày hôm đó, hai người trở lại cuộc sống bình thường như trước, không hề chạm mặt nhau trong cuộc sống. Uất Noãn Tâm cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ngày đó, chỉ là thỉnh thoảng bị bừng tỉnh trong giấc mơ, sau đó mất ngủ cả đêm. Nước mắt vô thức rơi xuống, rất khó chịu.
Cũng may liên tục hai ba ngày nay Nam Cung Nghiêu đều đến đây, có khi dẫn cô đi ăn cơm, có khi hai người nằm ỳ trong nhà xem phim. Có anh bên cạnh, cô mới cảm thấy có chút an tâm.
Tại nhà hàng Tây. Để ý thấy Uất Noãn Tâm ngồi ngẩn người nhìn miếng thịt bò rất lâu, nhưng không hề cầm dao nĩa lên, Nam Cung Nghiêu hỏi: “Có phải không thích ăn beefsteak không? Đổi món khác nha.”
“Không cần đâu, rất, rất ngon…” Uất Noãn Tâm mở nụ cười gượng gạo.
“Mấy ngày nay em sao vậy? Vẻ mặt xanh xao, lại hay ngẩn người, lòng không yên. Xảy ra chuyện gì sao?”
“Đâu có đâu!”
“Nói thật với anh đi!” Vẻ mặt của anh có hơi nghiêm túc, không thích cô lúc nào cũng mặt ủ mày chau, bụng đầy tâm sự.
“Em….” Lời vừa đến miệng, nhưng rất lâu, vẫn không mở miệng được. “Mà thôi, không có gì.”
“Có liên quan đến Ngũ Liên sao?”
Tay của Uất Noãn Tâm khựng lại, ánh mắt bối rối. Điều này, đã chứng minh những gì Nam Cung Nghiêu đoán là chính xác.
“Không, không có….”
“Em không giỏi nói dối. Chỉ có chuyện liên quan đến cậu ta, em mới do dự như vậy thôi. Nói cho anh biết đi, anh không hy vọng giữa chúng ta có bí mật.”
Uất Noãn Tâm chính bị chuyện này làm cho khốn đốn, đến mức khó chịu. Dưới ánh mắt tra hỏi của Nam Cung Nghiêu, đành phải chầm chậm kể lại. Đương nhiên, cô không nhắc đến chuyện bị anh ấy hôn, nếu không hôm nay nhất định sẽ xảy ra án mạng.
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu mỉa mai. “Loại chuyện xấu xa này, cũng chỉ có cậu ta mới có thể làm được. Em tin cái cớ hoang đường của cậu ta bởi vì yêu em, mới lên giường với Trần Nhiên sao?”
“Em, em không biết nữa…. rất rối rắm….”
Ánh mắt anh đột nhiên lạnh lẽo. “Cho nên em bị cậu ta làm rung động sao?”
“Không có…. chỉ là không biết nên đối mặt với anh ấy như thế nào. Em không muốn mất đi người bạn này….”
Sự chú ý của Nam Cung Nghiêu tập trung ở ngay bốn chữ ‘không muốn mất đi’, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. “Đừng nói với anh, em đang dao động!”
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Đánh giá:
Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Story
Chương 235: quyễn 5 : Cưỡng đoạt nụ hôn
10.0/10 từ 46 lượt.