Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Chương 137: quyễn 3 : Cô ấy là người phụ nữ xấu sao?
Uất Linh Lung không nhìn ra Uất Noãn Tâm đang giở thủ đoạn gì, ngày càng bực tức, chỉ có thể mắng chửi cô. “Đồ đàn bà không biết xấu hổ, đê tiện, hồ ly tinh!”
Uất Noãn Tâm chăm chú lau sạch quần áo, chỉ xem như chó điên đang sủa bậy. Đợi cô ta chữi mệt, mới lạnh nhạt nói một câu. “Xin hỏi quản lý hết hứng chưa? Có cần ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng, cô có bao nhiêu lợi hại không?”
“Cô………..”
“Cô nói không sai, tôi có bản lĩnh nên Nam Cung Nghiêu mới quay quanh tôi, khiến anh ta chủ động nói chuyện với tôi. Còn cô, cái gì cũng không có!” Cô chỉ muốn lấy những lời nhục mạ của Uất Linh Lung đánh trả lại, trong lòng vốn không nghĩ vậy, lại không nghĩ đến Hướng Vi đứng ở ngoài cửa, tự nhiên sẽ có thêm một hiểu lầm khác.
Vì thế, sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc ăn cơm cùng nhau, Hướng Vi hoài nghi hỏi: “Tổng tài, anh và Uất tiểu thư có quan hệ gì?”
Nam Cung Nghiêu trả lời đại: “Quan hệ bình thường, sao vậy?”
“Anh có hiểu biết gì về Uất tiểu thư không?”
Nam Cung Nghiêu dừng lại một hồi, câu hỏi này, anh thực sự không biết trả lời như thế nào. Anh cho rằng anh hiểu rõ cô, dịu dàng lương thiện chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của cô, thực ra trong lòng vô cùng tham lam, giống y như cha cô, chỉ có diễn là giỏi. Nhưng mấy ngày làm việc với nhau, anh có thêm một chút hiểu biết mới về cô. Ít nhất theo góc độ cấp trên mà nói, cô là một người rất cố gắng cũng là một nhân viên tốt vì công ty mà bán mạng.
Anh không biết nên trả lời ra sao, hỏi ngược lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy Uất tiểu thư không đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn thấy….” Đây hoàn toàn là kết luận mà Hướng Vi đứng ở góc độ khách quan mà ra. Cô thừa nhân bản thân có ý nghĩ khác với Nam Cung Nghiêu, nhìn thấy anh để ý người con gái khác, có chút ghen tị. Nhưng lúc trước đối với Uất Noãn Tân cũng có ấn tượng rất tốt, mặc dù cảm thấy cô có chút hồ đồ, nhưng con người ít ra cũng đơn thuần. Cho đến khi……nghe thấy những lời cô nói với Uất Linh Lung trong nhà vệ sinh.
Nam Cung Nghiêu không lên tiếng. Anh rất chắc chắn, Hướng Vi chưa bao giờ thích bàn tán những chuyện thị phi, đổ oan cho người khác. Cô nói ra những lời này, nhất định có lý do của cô, hơn nữa còn là vì anh mà nghĩ.
Xem ra, nếu không phải anh cố chấp cho rằng Uất Noãn Tâm là một người phụ nữ còn có một bộ mặt khác ở phía sau bộ mặt thật, cô quả thực có điểm đáng nghi.
……………….
Cuộc đối đầu gay gắt trong nhà vệ sinh không làm cho cô bị đuổi việc như cô mong muốn, Uất Linh Lung càng chèn ép cô hơn, lại không cho cô một nhát ra đi vui vẻ. Cô hết cách, đành phải tiếp tục cần cù làm việc ở Hoàn Cầu, vì bộ phận luật sư bán mạng. Hôm nay, đang bận đến trời long đất lỡ, Lương Cảnh Đường gọi điện đến, quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Lúc trước cô từ chức ở văn phòng luật sư, nhảy qua Hoàn Cầu, anh không những không tức giận, còn ủng hộ cô làm vậy, làm cho cô rất cảm động. Chỉ là một tháng gần đây, công việc quá bận rộn, rất ít khi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh. Ngược lại còn để anh chủ động gọi qua, khiến cô cảm thấy ấy náy.
Nói chuyện một lúc, Lương Cảnh Đường hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh không, muốn mời cô dùng cơm. Uất Noãn Tâm còn cầm trên tay một đống tài liệu chưa xử lý xong, không thể phân thân, nhưng không đành từ chối. Nhìn thời gian trước mắt, ba giờ, nếu như gia tăng hiệu suất, hẳn có thể làm xong, liền hẹn buổi tối tám giờ.
Kết quả bận một hồi, mang chuyện đó hoàn toàn bỏ ra đằng sau. Cho đến khi bóng dáng Lương Cảnh Đường xuất hiện ở trước cửa văn phòng, mới giật mình nhớ đến. “Sao anh lại đến đây?”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
“Anh ở nhà hàng đợi một lúc, không thấy em, lo lắng em có chuyện, nên đến công ty xem sao.”
“Tại sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Tắt máy rồi!”
Uất Noãn Tâm lấy ra xem, mới biết hết pin rồi, chán nản vỗ trán của mình. “Em thật lú lẫn mà! Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
“Mười giờ?”Uất Noãn Tâm kinh ngạc hét lên. “Vậy không phải anh đã đợi em hai tiếng rồi sao? Xin lỗi, xin lỗi nha! Em mời anh ăn cơm, coi như xin lỗi được không nào?”
“Không sao cả, dùsao anh cũng không bận chuyện gì khác.” Lương Cảnh Đường vẫn dịu dàng, hiểu ý người khác như vậy. Bất kể nơi nào có anh xuất hiện, đều mang đến cảm giác tựa như gió xuân. “Việc ở công ty giải quyết hết chưa? Hay anh đứng ở đây đợi em nha.”
“Không cần không cần đâu………….còn một chút thôi, em mang về nhà giải quyết một lát là xong ngay!”
Uất Noãn Tâm ba chôn bốn cẳng thu dọn tài liệu, giấy tờ suýt chút rơi xuống đất, điện thoại di động suýt chút rơi vào thùng rác. Lương Cảnh Đường bất đắc dĩ được lắc đầu, tự mình ra tay cứu vớt vật nhỏ đáng thương này.
“Em vẫn y như lúc trước! Liều mạng làm việc, ngay cả cơm cũng quên ăn! Lúc căng thẳng, không làm rơi cái này, cũng làm đổ cái kia.” Anh không có vẻ trách móc, giọng nói tràn đầy thương xót và cưng chiều.
Uất Noãn Tâm lè lưỡi. “Em là một người có đầu óc tốt! Nhưng cũng không có nghĩa một luật sư tốt nha!”
“Em không những là một luật sư tốt, còn là một người tốt bụng và hiền lành!” Lương Cảnh Đường bày ra bộ dạng hiểu rõ về cô, đắc ý nhặt lại tài liệu, trên góc có ghi tên của những nhân viên khác.” Những tài liệu này đều thuộc trách nhiệm của người khác sao? Em ôm hết toàn bộ hử?”
“Chuyện này…………..em không biết nên giải thích với anh như thế nào, dù sao em cũng không muốn vậy!” Mặc dù cô rất nhiệt tình và thích công việc luật sư ở bộ phận này, nhưng đâu có ai muốn làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, còn bị người khác chiếm hết, làm nghĩa vụ lao động miễn phí.
“Nếu như công việc quá cực khổ, vậy suy nghĩ trở về văn phòng luật sư đi.”
“Em cũng muốn, nhưng…..” Lời vừa thốt ra, Uất Noãn Tâm liền ý thức được bản thân nói sai rồi. Lúc trước khi cô nói từ chức với Lương Cảnh Đường, là nói bản thân muốn vào làm việc ở Hoàn Cầu, bây giờ nói như vậy chẳng khác giấu đầu lòi đuôi.
Vội vàng xua tay. “Không có gì đâu! Làm công việc chính mình thích, cực khổ một tí, cũng đáng mà.”
“Ưm! Em cảm thấy đáng là được.” Lương Cảnh Đường mỉm cười, tỏ ý thông cảm.
Kỳ thực anh làm sao không nhìn ra chứ, cô đột nhiên từ chức nhất định có ẩn tình nào đó. Bất cứ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, anh không muốn can thiệp quá nhiều, đặc biệt là cô. Anh tôn trọng quyết định của cô, chỉ sợ không nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy rất thất vọng.
“Mọi thứ thu xếp xong hết rồi, chúng ta đi thôi! Bụng đói quá trời!”
“Đi thôi đi thôi đi thôi……..ăn một bữa thật hoành tráng…..” Uất Noãn Tâm kéo Lương Cảnh Đường ra khỏi văn phòng, hai người bước vào thang máy, thang máy tổng tài phía bên kia mở ra, Nam Cung Nghiêu bước ra. Ba người quay lưng với nhau, không nhìn thấy nhau…….
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Uất Noãn Tâm chăm chú lau sạch quần áo, chỉ xem như chó điên đang sủa bậy. Đợi cô ta chữi mệt, mới lạnh nhạt nói một câu. “Xin hỏi quản lý hết hứng chưa? Có cần ra ngoài cho mọi người chiêm ngưỡng, cô có bao nhiêu lợi hại không?”
“Cô………..”
“Cô nói không sai, tôi có bản lĩnh nên Nam Cung Nghiêu mới quay quanh tôi, khiến anh ta chủ động nói chuyện với tôi. Còn cô, cái gì cũng không có!” Cô chỉ muốn lấy những lời nhục mạ của Uất Linh Lung đánh trả lại, trong lòng vốn không nghĩ vậy, lại không nghĩ đến Hướng Vi đứng ở ngoài cửa, tự nhiên sẽ có thêm một hiểu lầm khác.
Vì thế, sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc ăn cơm cùng nhau, Hướng Vi hoài nghi hỏi: “Tổng tài, anh và Uất tiểu thư có quan hệ gì?”
Nam Cung Nghiêu trả lời đại: “Quan hệ bình thường, sao vậy?”
“Anh có hiểu biết gì về Uất tiểu thư không?”
Nam Cung Nghiêu dừng lại một hồi, câu hỏi này, anh thực sự không biết trả lời như thế nào. Anh cho rằng anh hiểu rõ cô, dịu dàng lương thiện chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của cô, thực ra trong lòng vô cùng tham lam, giống y như cha cô, chỉ có diễn là giỏi. Nhưng mấy ngày làm việc với nhau, anh có thêm một chút hiểu biết mới về cô. Ít nhất theo góc độ cấp trên mà nói, cô là một người rất cố gắng cũng là một nhân viên tốt vì công ty mà bán mạng.
Anh không biết nên trả lời ra sao, hỏi ngược lại: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Em chỉ cảm thấy Uất tiểu thư không đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn thấy….” Đây hoàn toàn là kết luận mà Hướng Vi đứng ở góc độ khách quan mà ra. Cô thừa nhân bản thân có ý nghĩ khác với Nam Cung Nghiêu, nhìn thấy anh để ý người con gái khác, có chút ghen tị. Nhưng lúc trước đối với Uất Noãn Tân cũng có ấn tượng rất tốt, mặc dù cảm thấy cô có chút hồ đồ, nhưng con người ít ra cũng đơn thuần. Cho đến khi……nghe thấy những lời cô nói với Uất Linh Lung trong nhà vệ sinh.
Nam Cung Nghiêu không lên tiếng. Anh rất chắc chắn, Hướng Vi chưa bao giờ thích bàn tán những chuyện thị phi, đổ oan cho người khác. Cô nói ra những lời này, nhất định có lý do của cô, hơn nữa còn là vì anh mà nghĩ.
Xem ra, nếu không phải anh cố chấp cho rằng Uất Noãn Tâm là một người phụ nữ còn có một bộ mặt khác ở phía sau bộ mặt thật, cô quả thực có điểm đáng nghi.
……………….
Cuộc đối đầu gay gắt trong nhà vệ sinh không làm cho cô bị đuổi việc như cô mong muốn, Uất Linh Lung càng chèn ép cô hơn, lại không cho cô một nhát ra đi vui vẻ. Cô hết cách, đành phải tiếp tục cần cù làm việc ở Hoàn Cầu, vì bộ phận luật sư bán mạng. Hôm nay, đang bận đến trời long đất lỡ, Lương Cảnh Đường gọi điện đến, quan tâm hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
Lúc trước cô từ chức ở văn phòng luật sư, nhảy qua Hoàn Cầu, anh không những không tức giận, còn ủng hộ cô làm vậy, làm cho cô rất cảm động. Chỉ là một tháng gần đây, công việc quá bận rộn, rất ít khi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh. Ngược lại còn để anh chủ động gọi qua, khiến cô cảm thấy ấy náy.
Nói chuyện một lúc, Lương Cảnh Đường hỏi cô buổi tối có thời gian rảnh không, muốn mời cô dùng cơm. Uất Noãn Tâm còn cầm trên tay một đống tài liệu chưa xử lý xong, không thể phân thân, nhưng không đành từ chối. Nhìn thời gian trước mắt, ba giờ, nếu như gia tăng hiệu suất, hẳn có thể làm xong, liền hẹn buổi tối tám giờ.
Kết quả bận một hồi, mang chuyện đó hoàn toàn bỏ ra đằng sau. Cho đến khi bóng dáng Lương Cảnh Đường xuất hiện ở trước cửa văn phòng, mới giật mình nhớ đến. “Sao anh lại đến đây?”
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
“Anh ở nhà hàng đợi một lúc, không thấy em, lo lắng em có chuyện, nên đến công ty xem sao.”
“Tại sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Tắt máy rồi!”
Uất Noãn Tâm lấy ra xem, mới biết hết pin rồi, chán nản vỗ trán của mình. “Em thật lú lẫn mà! Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
“Mười giờ?”Uất Noãn Tâm kinh ngạc hét lên. “Vậy không phải anh đã đợi em hai tiếng rồi sao? Xin lỗi, xin lỗi nha! Em mời anh ăn cơm, coi như xin lỗi được không nào?”
“Không sao cả, dùsao anh cũng không bận chuyện gì khác.” Lương Cảnh Đường vẫn dịu dàng, hiểu ý người khác như vậy. Bất kể nơi nào có anh xuất hiện, đều mang đến cảm giác tựa như gió xuân. “Việc ở công ty giải quyết hết chưa? Hay anh đứng ở đây đợi em nha.”
“Không cần không cần đâu………….còn một chút thôi, em mang về nhà giải quyết một lát là xong ngay!”
Uất Noãn Tâm ba chôn bốn cẳng thu dọn tài liệu, giấy tờ suýt chút rơi xuống đất, điện thoại di động suýt chút rơi vào thùng rác. Lương Cảnh Đường bất đắc dĩ được lắc đầu, tự mình ra tay cứu vớt vật nhỏ đáng thương này.
“Em vẫn y như lúc trước! Liều mạng làm việc, ngay cả cơm cũng quên ăn! Lúc căng thẳng, không làm rơi cái này, cũng làm đổ cái kia.” Anh không có vẻ trách móc, giọng nói tràn đầy thương xót và cưng chiều.
Uất Noãn Tâm lè lưỡi. “Em là một người có đầu óc tốt! Nhưng cũng không có nghĩa một luật sư tốt nha!”
“Em không những là một luật sư tốt, còn là một người tốt bụng và hiền lành!” Lương Cảnh Đường bày ra bộ dạng hiểu rõ về cô, đắc ý nhặt lại tài liệu, trên góc có ghi tên của những nhân viên khác.” Những tài liệu này đều thuộc trách nhiệm của người khác sao? Em ôm hết toàn bộ hử?”
“Chuyện này…………..em không biết nên giải thích với anh như thế nào, dù sao em cũng không muốn vậy!” Mặc dù cô rất nhiệt tình và thích công việc luật sư ở bộ phận này, nhưng đâu có ai muốn làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, còn bị người khác chiếm hết, làm nghĩa vụ lao động miễn phí.
“Nếu như công việc quá cực khổ, vậy suy nghĩ trở về văn phòng luật sư đi.”
“Em cũng muốn, nhưng…..” Lời vừa thốt ra, Uất Noãn Tâm liền ý thức được bản thân nói sai rồi. Lúc trước khi cô nói từ chức với Lương Cảnh Đường, là nói bản thân muốn vào làm việc ở Hoàn Cầu, bây giờ nói như vậy chẳng khác giấu đầu lòi đuôi.
Vội vàng xua tay. “Không có gì đâu! Làm công việc chính mình thích, cực khổ một tí, cũng đáng mà.”
“Ưm! Em cảm thấy đáng là được.” Lương Cảnh Đường mỉm cười, tỏ ý thông cảm.
Kỳ thực anh làm sao không nhìn ra chứ, cô đột nhiên từ chức nhất định có ẩn tình nào đó. Bất cứ người nào làm bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, anh không muốn can thiệp quá nhiều, đặc biệt là cô. Anh tôn trọng quyết định của cô, chỉ sợ không nhìn thấy cô, anh sẽ cảm thấy rất thất vọng.
“Mọi thứ thu xếp xong hết rồi, chúng ta đi thôi! Bụng đói quá trời!”
“Đi thôi đi thôi đi thôi……..ăn một bữa thật hoành tráng…..” Uất Noãn Tâm kéo Lương Cảnh Đường ra khỏi văn phòng, hai người bước vào thang máy, thang máy tổng tài phía bên kia mở ra, Nam Cung Nghiêu bước ra. Ba người quay lưng với nhau, không nhìn thấy nhau…….
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Đánh giá:
Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Story
Chương 137: quyễn 3 : Cô ấy là người phụ nữ xấu sao?
10.0/10 từ 46 lượt.