Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Chương 101: quyễn 3 : Ngủ cùng với nhau
“Giờ là lúc nào, anh còn nghĩ đến những chuyện đó!” Uất Noãn Tâm thực sự không biết nói gì nữa. Đây gọi là sau khi ăn no nê thì bắt đầu ham muốn sao?
”Tôi…tôi sốt rồi…rất lạnh…”
“Anh cho tôi là kẻ ngu ngốc hả! Tôi cảnh cáo anh, đừng làm loạn, nếu không tôi không khách sao đâu!” Uất Noãn Tâm mặc kệ anh, tiếp tục ngồi nghĩ lại đoạn đường đi. Một hồi thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì. Quay đầu lần nữa, sắc mặt của Ngũ Liên trắng bệch, dường như thực sự rất khó chịu, bộ dáng gần như sắp ngất.
“Anh…anh đừng giả bộ…tôi không tin đâu nha….”
Cả người Ngũ Liên run rẩy, cả môi cũng nhợt nhạt hơn.
“Anh làm sao vậy? Không phải bệnh thật chứ?” Uất Noãn Tâm nửa tin nửa nghi chạy qua đó, sờ trán của anh, nóng hổi! Ngón tay thì lạnh như băng. Lúc này cô mới biết sự việc thật nghiêm trọng, vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên, ôm chặt lấy anh.
“Anh đỡ chút nào chưa?”
“Tôi rất khó chịu….đầu rất đau…rất lạnh…” Ngũ Liên nói chuyện cũng không rõ ràng, cả người gần như suy sụp, cứ nói câu rất lạnh.
Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng đành phải kéo anh nằm dưới chân mình. “Như thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa!” Cô rất khó chịu khi nhìn thấy người khác bị bệnh, cho dù đó là Ngũ Liên kẻ mà cô ghét nhất, nhưng một khi có bệnh vẫn làm cho lòng cô lo lắng.
“Anh cũng là, sức khỏe thật kém mà, chạy có vài bước đã phát sốt…bị bệnh rồi, tại sao không nói sớm…anh là một kẻ ngu ngốc mà!”
Đổi lại lúc trước, cô cứ càu nhàu sức khỏe anh kém, còn chữi anh ngu ngốc, Ngũ Liên đã gây chiến với cô từ sớm rồi. Nhưng có lẽ do bị bệnh cơ thể yếu ớt, giờ phút này nghe những lời này lại cảm thấy…ấm áp. Nghe thấy cô oán trách, dường như cũng không đến nỗi tệ.
“Kể một câu chuyện cười, để tôi vui vẻ…”
“….” Trán của Uất Noãn Tâm vẽ ba đường hắc tuyến. Đây là yêu cầu gì đây? Người bệnh cũng có hứng nói giỡn sao?
“Kể đi…tôi đang bị bệnh…” Giọng điệu của Ngũ Liên rất mềm yếu, có chút làm nũng, ánh mắt đẹp của anh nhìn Uất Noãn Tâm, cổ cô muốn rụt lại. Ca thán trong lòng người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt mà! Bị bệnh còn đẹp đến vậy.
“Kể đi…”
“Được! Tôi kể!” Đàn ông làm nũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, Uất Noãn Tâm tự nhận mình không có khả năng phản kháng. Nghĩ một lúc. “Tôi kể cho anh nghe câu chuyện châm biếm sở trường nhất nha, buồn cười lắm đó!”
“Một con thỏ với một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh chạy đua với nhau, con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Tôi đã nói rồi, là một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh mà!”
“………..” Tại sao anh lại cảm thấy càng lạnh hơn nhỉ?
“Hỏi anh lần nữa, một con thỏ và một con rùa mang kính râm thi chạy, con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Con rùa mang kính râm về nhất, vẫn là con rùa chạy rất nhanh rất nhanh lúc nãy mà!”
Ngũ Liên bĩu môi, rất oán trách. “Không mắc cười!”
“Sao anh còn cười!”
“Tôi cảm thấy dáng vẻ của cô rất buồn cười! Giống như một đứa ngốc, thích diễn trò!”
“…………..”Đây gọi là giả giọng sánh vai hiểu không? Có biết biểu diễn không!
Cảm xúc của anh đột nhiên có chút trầm lại, thì thào ca thán. “Lúc còn nhỏ, mẹ tôi cũng kể chuyện cười cho tôi nghe, truyện cười của bà so với cô hay hơn rất nhiều!”
“Ngày mai về nhà, bảo mẹ anh kể anh nghe!”
“Mẹ tôi… đã chết từ rất lâu rồi….”
Lòng Uất Noãn Tâm có chút buồn. Thì ra, anh cũng giống cô vậy, đều là đứa con không có mẹ. Anh phóng túng như vậy, cũng bởi vì mất đi tình yêu thương của mẹ! Đột nhiên cô cũng có chút hiểu anh, còn có chút đau lòng.
Chỉ là, chuyện đau lòng, không nên sa vào nó quá sâu, nếu không càng khó bước ra.
Cô thụt cho anh một đấm, vui đùa cười to nói: “Đừng giả bộ đáng thương! Trái tim tôi sắt đá, chiêu này vô dụng đối với tôi!”
“Ai giả bộ đáng thương chứ!” Ngũ Liên xì mũi. Đầu nhìn về người phụ nữ bản thân lần đầu tiên thẳng thắn, cùng với khuôn mặt yếu ớt, đã không đồng tình thì thôi, còn nói anh giả bộ đáng thương? Cái thứ không tim không phổi!
“Bà ngoại nói, người thân khi mất đi, sẽ biến thành một vì sao ở trên trời, theo dõi những người mình yêu thương!” Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ vào chổ đầy sao. “Có lẽ mẹ anh cũng đang ở đó, dõi theo anh!”
“Ngây thơ!” Ngũ Liên khinh bỉ, nhưng vẫn nhìn về phía nơi tay cô chỉ.
Không ai biết được, tuy rắng mỗi đêm anh đều chìm trong sắc dục, ngập trong men rượu, nhưng yêu thích nhất, đó là một mình ngắm sao ở trên núi. Nhưng không ngờ người con gái lần đầu tiên cùng anh ngắm sao lại là cô, đúng là vận mệnh trêu đùa con người mà.
“Lâm Khiết Hồng, không phải mẹ ruột của cô sao!”
“…………..” Uất Noãn Tâm không ngờ anh lại đột ngột hỏi như vậy, ngón tay cứng nhắc. “Tất nhiên phải, chỉ là tôi một mình tựa lập ở nước ngoài…”
“Cô không cần nói dối! Đây là thói quen che dấu của chính trị để tránh gièm pha, bổn thiếu đã sớm nhìn thấu rồi. Cô là con gái riêng của Uất Kiến Hùng!”
Uất Noãn Tâm tự chế nhạo mình không thể gạt được anh, lựa chọn im lặng.
“Thấy cô chăm sóc tôi như vậy, nhắc nhở cô một câu. Nam Cung Nghiêu là một con hồ ly khôn khéo, làm sao không nhìn ra được thân phận của cô chứ. Anh ta biết cô là con riêng, còn lấy cô, nhất định có mục đích. Cô tự mình cẩn thận đi, đến lúc đó bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn.”
“Chuyện của tôi, không cần anh lo!”
“Tôi cũng chẳng thèm lo, tự cô suy nghĩ cẩn thận đi!”
Uất Noãn Tâm không lên tiếng. Nam Cung Nghiêu lấy cô vì mục đích khác, cô làm sao không biết được. Chỉ là hoàn cảnh trước mắt của cô đã đủ khó khăn rồi, thực sự không muốn nghĩ xem đằng sau còn có âm mưu gì nữa. Nói về mưu kế, cô mãi mãi cũng không phải đối thủ của anh. Đành ngồi chờ chết, yên lặng chờ xem.
Cơn bão cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến, cô muốn phản kháng cũng không giúp được gì. Chi bằng cái gì cũng không nghĩ đến, bớt đi được chút phiền não.
Nghe thấy tiếng “hu la la” của gió thôi, Ngũ Liên nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Uất Noãn Tâm chăm sóc anh rất lâu, đến nữa đêm chịu không nổi nữa, mới từ từ đi vào giấc ngủ. Ngủ một giấc trời sáng, cho đến khi mặt trời lên gắt gao chiếu vào mắt, mới chịu mở cặp mắt kèm nhèm buồn ngủ ra.
Vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to ở trước mặt.
Một cánh tay của Ngũ Liên đỡ lấy đầu, giống như thói quen lười nhác thông thường của các công tử, nghiêng nửa người nhìn cô chằm chằm, cánh môi xinh đẹp giương lên. “Chào buổi sáng!”
Uất Noãn Tâm vừa mới tỉnh dậy, có chút lơ đãng. Cô cứ lâng lâng nhìn người phía trước, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy khuôn mặt phía trước, rất hấp dẫn. dáng người tuyệt đẹp, làn da giống như một bình gốm sứ tinh tế. Vẻ hoài nghi kiêu ngạo trước cô, càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Lông mi thật dài thật dài, ánh mặt trời có thể thông qua những khe trống chiếu vào, tạo thành những bóng dài. Đôi môi cũng rất tinh tế, mỏng manh, cánh môi trời sinh, bay giữa nhân gian càng lộ vẻ phong tình. Nhưng mà, nghe nói người môi mỏng thường rất bạc tình!
Tuy rằng đầu óc của Uất Noãn Tâm vẫn chưa hoạt động bình thường, nhưng khi có một gương mặt đẹp như vậy đến gần, khiến nhịp tim không khỏi đập nhanh.
Như trong truyền thuyết nói đến….mỹ nam ngủ say vậy….
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
”Tôi…tôi sốt rồi…rất lạnh…”
“Anh cho tôi là kẻ ngu ngốc hả! Tôi cảnh cáo anh, đừng làm loạn, nếu không tôi không khách sao đâu!” Uất Noãn Tâm mặc kệ anh, tiếp tục ngồi nghĩ lại đoạn đường đi. Một hồi thật lâu, không nghe thấy động tĩnh gì. Quay đầu lần nữa, sắc mặt của Ngũ Liên trắng bệch, dường như thực sự rất khó chịu, bộ dáng gần như sắp ngất.
“Anh…anh đừng giả bộ…tôi không tin đâu nha….”
Cả người Ngũ Liên run rẩy, cả môi cũng nhợt nhạt hơn.
“Anh làm sao vậy? Không phải bệnh thật chứ?” Uất Noãn Tâm nửa tin nửa nghi chạy qua đó, sờ trán của anh, nóng hổi! Ngón tay thì lạnh như băng. Lúc này cô mới biết sự việc thật nghiêm trọng, vội vàng cởi áo khoác ngoài đắp lên, ôm chặt lấy anh.
“Anh đỡ chút nào chưa?”
“Tôi rất khó chịu….đầu rất đau…rất lạnh…” Ngũ Liên nói chuyện cũng không rõ ràng, cả người gần như suy sụp, cứ nói câu rất lạnh.
Uất Noãn Tâm không còn cách nào, trong lòng đành phải kéo anh nằm dưới chân mình. “Như thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa!” Cô rất khó chịu khi nhìn thấy người khác bị bệnh, cho dù đó là Ngũ Liên kẻ mà cô ghét nhất, nhưng một khi có bệnh vẫn làm cho lòng cô lo lắng.
“Anh cũng là, sức khỏe thật kém mà, chạy có vài bước đã phát sốt…bị bệnh rồi, tại sao không nói sớm…anh là một kẻ ngu ngốc mà!”
Đổi lại lúc trước, cô cứ càu nhàu sức khỏe anh kém, còn chữi anh ngu ngốc, Ngũ Liên đã gây chiến với cô từ sớm rồi. Nhưng có lẽ do bị bệnh cơ thể yếu ớt, giờ phút này nghe những lời này lại cảm thấy…ấm áp. Nghe thấy cô oán trách, dường như cũng không đến nỗi tệ.
“Kể một câu chuyện cười, để tôi vui vẻ…”
“….” Trán của Uất Noãn Tâm vẽ ba đường hắc tuyến. Đây là yêu cầu gì đây? Người bệnh cũng có hứng nói giỡn sao?
“Kể đi…tôi đang bị bệnh…” Giọng điệu của Ngũ Liên rất mềm yếu, có chút làm nũng, ánh mắt đẹp của anh nhìn Uất Noãn Tâm, cổ cô muốn rụt lại. Ca thán trong lòng người đàn ông này quả thật là yêu nghiệt mà! Bị bệnh còn đẹp đến vậy.
“Kể đi…”
“Được! Tôi kể!” Đàn ông làm nũng là một chuyện cực kỳ đáng sợ, Uất Noãn Tâm tự nhận mình không có khả năng phản kháng. Nghĩ một lúc. “Tôi kể cho anh nghe câu chuyện châm biếm sở trường nhất nha, buồn cười lắm đó!”
“Một con thỏ với một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh chạy đua với nhau, con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Tôi đã nói rồi, là một con rùa chạy rất nhanh rất nhanh mà!”
“………..” Tại sao anh lại cảm thấy càng lạnh hơn nhỉ?
“Hỏi anh lần nữa, một con thỏ và một con rùa mang kính râm thi chạy, con nào thắng?”
“Con thỏ!”
“Sai! Con rùa mang kính râm về nhất, vẫn là con rùa chạy rất nhanh rất nhanh lúc nãy mà!”
Ngũ Liên bĩu môi, rất oán trách. “Không mắc cười!”
“Sao anh còn cười!”
“Tôi cảm thấy dáng vẻ của cô rất buồn cười! Giống như một đứa ngốc, thích diễn trò!”
“…………..”Đây gọi là giả giọng sánh vai hiểu không? Có biết biểu diễn không!
Cảm xúc của anh đột nhiên có chút trầm lại, thì thào ca thán. “Lúc còn nhỏ, mẹ tôi cũng kể chuyện cười cho tôi nghe, truyện cười của bà so với cô hay hơn rất nhiều!”
“Ngày mai về nhà, bảo mẹ anh kể anh nghe!”
“Mẹ tôi… đã chết từ rất lâu rồi….”
Lòng Uất Noãn Tâm có chút buồn. Thì ra, anh cũng giống cô vậy, đều là đứa con không có mẹ. Anh phóng túng như vậy, cũng bởi vì mất đi tình yêu thương của mẹ! Đột nhiên cô cũng có chút hiểu anh, còn có chút đau lòng.
Chỉ là, chuyện đau lòng, không nên sa vào nó quá sâu, nếu không càng khó bước ra.
Cô thụt cho anh một đấm, vui đùa cười to nói: “Đừng giả bộ đáng thương! Trái tim tôi sắt đá, chiêu này vô dụng đối với tôi!”
“Ai giả bộ đáng thương chứ!” Ngũ Liên xì mũi. Đầu nhìn về người phụ nữ bản thân lần đầu tiên thẳng thắn, cùng với khuôn mặt yếu ớt, đã không đồng tình thì thôi, còn nói anh giả bộ đáng thương? Cái thứ không tim không phổi!
“Bà ngoại nói, người thân khi mất đi, sẽ biến thành một vì sao ở trên trời, theo dõi những người mình yêu thương!” Cô chăm chú nhìn lên bầu trời, chỉ vào chổ đầy sao. “Có lẽ mẹ anh cũng đang ở đó, dõi theo anh!”
“Ngây thơ!” Ngũ Liên khinh bỉ, nhưng vẫn nhìn về phía nơi tay cô chỉ.
Không ai biết được, tuy rắng mỗi đêm anh đều chìm trong sắc dục, ngập trong men rượu, nhưng yêu thích nhất, đó là một mình ngắm sao ở trên núi. Nhưng không ngờ người con gái lần đầu tiên cùng anh ngắm sao lại là cô, đúng là vận mệnh trêu đùa con người mà.
“Lâm Khiết Hồng, không phải mẹ ruột của cô sao!”
“…………..” Uất Noãn Tâm không ngờ anh lại đột ngột hỏi như vậy, ngón tay cứng nhắc. “Tất nhiên phải, chỉ là tôi một mình tựa lập ở nước ngoài…”
“Cô không cần nói dối! Đây là thói quen che dấu của chính trị để tránh gièm pha, bổn thiếu đã sớm nhìn thấu rồi. Cô là con gái riêng của Uất Kiến Hùng!”
Uất Noãn Tâm tự chế nhạo mình không thể gạt được anh, lựa chọn im lặng.
“Thấy cô chăm sóc tôi như vậy, nhắc nhở cô một câu. Nam Cung Nghiêu là một con hồ ly khôn khéo, làm sao không nhìn ra được thân phận của cô chứ. Anh ta biết cô là con riêng, còn lấy cô, nhất định có mục đích. Cô tự mình cẩn thận đi, đến lúc đó bị ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn.”
“Chuyện của tôi, không cần anh lo!”
“Tôi cũng chẳng thèm lo, tự cô suy nghĩ cẩn thận đi!”
Uất Noãn Tâm không lên tiếng. Nam Cung Nghiêu lấy cô vì mục đích khác, cô làm sao không biết được. Chỉ là hoàn cảnh trước mắt của cô đã đủ khó khăn rồi, thực sự không muốn nghĩ xem đằng sau còn có âm mưu gì nữa. Nói về mưu kế, cô mãi mãi cũng không phải đối thủ của anh. Đành ngồi chờ chết, yên lặng chờ xem.
Cơn bão cần đến, cuối cùng cũng sẽ đến, cô muốn phản kháng cũng không giúp được gì. Chi bằng cái gì cũng không nghĩ đến, bớt đi được chút phiền não.
Nghe thấy tiếng “hu la la” của gió thôi, Ngũ Liên nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Uất Noãn Tâm chăm sóc anh rất lâu, đến nữa đêm chịu không nổi nữa, mới từ từ đi vào giấc ngủ. Ngủ một giấc trời sáng, cho đến khi mặt trời lên gắt gao chiếu vào mắt, mới chịu mở cặp mắt kèm nhèm buồn ngủ ra.
Vừa mở mắt, thì đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang phóng to ở trước mặt.
Một cánh tay của Ngũ Liên đỡ lấy đầu, giống như thói quen lười nhác thông thường của các công tử, nghiêng nửa người nhìn cô chằm chằm, cánh môi xinh đẹp giương lên. “Chào buổi sáng!”
Uất Noãn Tâm vừa mới tỉnh dậy, có chút lơ đãng. Cô cứ lâng lâng nhìn người phía trước, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy khuôn mặt phía trước, rất hấp dẫn. dáng người tuyệt đẹp, làn da giống như một bình gốm sứ tinh tế. Vẻ hoài nghi kiêu ngạo trước cô, càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Lông mi thật dài thật dài, ánh mặt trời có thể thông qua những khe trống chiếu vào, tạo thành những bóng dài. Đôi môi cũng rất tinh tế, mỏng manh, cánh môi trời sinh, bay giữa nhân gian càng lộ vẻ phong tình. Nhưng mà, nghe nói người môi mỏng thường rất bạc tình!
Tuy rằng đầu óc của Uất Noãn Tâm vẫn chưa hoạt động bình thường, nhưng khi có một gương mặt đẹp như vậy đến gần, khiến nhịp tim không khỏi đập nhanh.
Như trong truyền thuyết nói đến….mỹ nam ngủ say vậy….
Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Đánh giá:
Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày
Story
Chương 101: quyễn 3 : Ngủ cùng với nhau
10.0/10 từ 46 lượt.