Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 7

238@-

Chương 7: Chủ quyền của anh ấy


Edit & beta: Cún


Chiều thứ Sáu, Đồng Uyển Thư lên đường đi công tác ở Hải Thành, sau khi được Dư Bội Trân căn dặn tới lui đủ điều.


Cô từ chối lời mời cuối tuần này của Tạ Quyến Hòa, nhưng trùng hợp thay, cả hai lại gặp nhau tại một khách sạn nghỉ dưỡng cao cấp ở Hải Thành.


Lần này, Đồng Uyển Thư đến Hải Thành, ngoài việc thay Đồng Kính Thường đi bàn chuyện nguyên liệu đá quý, còn có một việc nữa là tham dự đám cưới của bạn học thời cấp ba.


Tối hôm trước ngày cưới, nhóm bạn cấp ba tổ chức tiệc độc thân tại khuôn viên phía sau khách sạn.


Cô dâu kéo tay Đồng Uyển Thư, nhìn từ trái qua phải, trầm trồ: “Aaa, Đồng Đồng bảo bối! Nửa năm không gặp, cậu lại càng ngày càng xinh đẹp! Làm tớ ghen tị muốn chết!”


Nghe những lời hay ho như thế, Đồng Uyển Thư vui vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Cậu đúng là biết cách dỗ tớ vui mà. Cô dâu mới mới là người xinh đẹp nhất đấy.”


Cô dâu cười lớn.


Đồng Uyển Thư nhìn quanh khách sạn, rồi hạ giọng nói: “Mỗi lần tụ tập mọi người đều phải chiều theo điều kiện của tớ, ngại quá…”


Do bị hen suyễn, từ nhỏ đến lớn có nhiều nơi cô không thể đến. Bạn bè không nhiều, những ai thân thiết đều rất quan tâm đến sức khỏe của cô. Đồng Uyển Thư luôn cảm thấy mình là người rắc rối.


Cô dâu cười mỉm, mắt cong cong: “Bạn tốt à, cậu nói vậy là tớ giận thật đấy nhé. Cậu chịu đến đây, đó là vinh hạnh lớn nhất của tớ rồi! Mình là bạn thân mà, đừng khách sáo nữa. Nói đi, món tớ nhờ cậu mang tới có không đó?”


“Đương nhiên có chứ, mang đủ cả rồi.” Đồng Uyển Thư đã đặc biệt ủ hai vò rượu cho cô dâu tương lai.


Những người tham dự bữa tiệc độc thân này phần lớn đều là bạn thân hồi cấp ba của cô dâu và chú rể. Tuy đã lâu không gặp, nhưng không khí vẫn rất thân quen, chỉ cần vài câu là lại thân thiết như xưa.


Bữa tiệc kéo dài đến quá nửa ở sân sau khách sạn…


Không biết từ đâu, Trần Trạch cầm theo một bó hoa, quỳ một gối xuống trước mặt Đồng Uyển Thư.


“Đồng Uyển Thư, tớ thích cậu.”


“Thích cậu đã nhiều năm rồi.”


“Làm bạn gái tớ nhé, được không?”


Lời tỏ tình bất ngờ khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Hành động của Trần Trạch còn thu hút không ít người qua đường dừng lại xem.


Nhà họ Trần kinh doanh nguyên liệu đá quý, từ trước đến nay vẫn có hợp tác làm ăn với nhà họ Đồng.


Một năm trước, cha mẹ Trần Trạch từng nhắc đến chuyện của hai người, nhưng phía nhà họ Đồng đã khéo léo từ chối.


Dư Bội Trân không ưa gì cách hành xử của Trần Trạch, phô trương, thích thể hiện, sống buông thả, là kiểu công tử ăn chơi. Trong lời nhận xét riêng của bà, cậu ta là người “không có giáo dưỡng”.


Đối với Đồng Uyển Thư, Trần Trạch gần như chẳng có chút thiện cảm nào. Ba năm học cấp ba, cậu ta cứ dây dưa không dứt, trong mắt cô chỉ là một người dưng phiền toái.


Cô thích những chàng trai trẻ có thể trò chuyện cùng nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là cô thích kiểu “công tử nhà giàu, ăn chơi lêu lổng”.


Còn chưa kịp mở miệng từ chối, Trần Trạch đang quỳ một gối đã bắt đầu dai dẳng: “Đồng Đồng, cậu từng nói cậu có một mối hôn ước từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà kết hôn. Nhưng Đồng Đồng, cậu đừng lừa tớ nữa… cậu căn bản là không có vị hôn phu nào cả, đúng không?”


Nếu không phải Đồng Uyển Thư kịp thời lùi về sau, e là đôi tay “heo mặn” của Trần Trạch đã ôm trọn lấy đôi chân cô rồi.


Chuyện Trần Trạch dây dưa với cô đâu chỉ mới một hai ngày.


Vì nhà họ Đồng và nhà họ Trần có quan hệ làm ăn lâu năm, Đồng Uyển Thư lúc ấy không muốn làm căng, nên mới mang chuyện hôn ước ra để ngăn cản.


Trần Trạch từng truy hỏi cô vị hôn phu đó là ai.


Đồng Uyển Thư không muốn mượn danh nghĩa nhà họ Tạ, cũng chẳng hề nhắc tới bất cứ điều gì liên quan đến họ Tạ.


Chỉ nói rằng, tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.


Vậy mà cũng được yên ổn suốt ba năm.


Cô còn tưởng Trần Trạch đã sớm quên mất mình rồi.


Đồng Uyển Thư cúi mắt nhìn Trần Trạch đang quỳ trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét khó diễn tả, gương mặt xinh đẹp nhíu chặt lại.


Trần Trạch phớt lờ lời can ngăn và nỗ lực hòa giải của các bạn học, càng không quan tâm Đồng Uyển Thư có đồng ý hay không, tiếp tục cố chấp: “Tôi không có say, mấy người đừng kéo tôi! Đồng Đồng, đừng lấy cái lý do có vị hôn phu ra để từ chối tôi nữa. Nếu thật sự cậu có hôn phu, thì cậu tốt nghiệp đại học rồi, cái người đó đâu? Sao chẳng bao giờ thấy xuất hiện? Căn bản là không tồn tại đúng không? Đồng Đồng, cho tôi một cơ hội đi mà! Tôi thích cậu bao nhiêu năm rồi, tôi đảm bảo sẽ đối xử với cậu thật tốt!”


Rõ ràng Trần Trạch đã hạ quyết tâm theo đuổi Đồng Uyển Thư đến cùng.


Đồng Uyển Thư nhức đầu không tả nổi.


Cái gì mà nói thích cô, vậy mà chẳng hề ảnh hưởng đến tốc độ cậu ta đi tán gái.


Thích à? Không thấy xấu hổ à? Đừng làm ô uế hai chữ “thích” như thế.


Đúng là phiền chết đi được.


Thật muốn tát cho cậu ta một cái.


“Sao lại không có?” Một giọng nam trầm lạnh, mang từ tính đặc biệt vang lên từ phía sau đám đông.


Tất cả mọi người tại hiện trường đều bị chất giọng bình tĩnh mà lôi cuốn đó hấp dẫn, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.


Ngay cả nhân vật chính Đồng Uyển Thư cũng không kìm được mà ngoảnh lại.


Tạ Quyến Hòa đứng giữa đám đông, dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng xanh, ánh mắt sâu như vực thẳm, lông mày kiếm sắc sảo kéo dài tới thái dương. Giữa đuôi mày có một vết sẹo nhạt kéo dài đến mí mắt, tạo thành một đường mày đứt đoạn, không giận mà vẫn đầy uy nghi.



Anh có khuôn mặt cực kỳ điển trai, nhưng cái đẹp của anh lại không giống người thường.


Đó là vẻ điển trai lạnh lùng, sắc nét, hoàn toàn không mang chút mềm yếu nào, là vẻ đẹp nam tính cứng cỏi, mạnh mẽ đến khó tả. Khí chất lạnh lùng, áp đảo và đầy uy lực của anh khiến anh nổi bật hẳn giữa đám đông.


Từng bước chân của Tạ Quyến Hòa vững chãi, từ xa tiến lại gần.


Chiếc áo vest màu trầm trên tay anh nhẹ nhàng khoác lên vai Đồng Uyển Thư, che đi đường cong quyến rũ dưới lớp váy dạ hội của cô.


Anh dừng bước bên cạnh cô.


Thân hình cao lớn, thẳng tắp của Tạ Quyến Hòa khi đứng cạnh Đồng Uyển Thư tạo nên một cảm giác đối lập kỳ lạ mà thu hút. Cô đẹp dịu dàng, mảnh mai, như đóa hoa quý. Còn anh thì trầm tĩnh, sâu sắc, tỏa ra khí thế bá đạo đầy chiếm hữu dành riêng cho người phụ nữ bên cạnh.


Người đàn ông trưởng thành ấy chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Trần Trạch, người hoàn toàn không đáng để mắt tới, rồi mở miệng: “Xin lỗi, nhưng cô ấy thật sự có vị hôn phu.”


Giọng nói trầm lạnh, lãnh đạm, mang theo sắc bén và uy h**p như một lưỡi dao vô hình, khiến người ta bất giác rùng mình.


Trần Trạch đang say bí tỉ, lắc lắc cái đầu choáng váng: “Vị hôn phu? Hôn phu cái gì? Toàn nói vớ vẩn! Đồng Đồng là của tôi, là của tôi! Anh là cái thá gì mà dám… dám…”


Men rượu xộc lên não, Trần Trạch vừa lảm nhảm vừa lảo đảo, nói năng lộn xộn, đầu óc không phân biệt nổi tình hình: “Dám giả mạo vị hôn phu của Đồng Đồng? Tôi thấy anh không muốn sống yên ổn ở Hải Thành nữa rồi!”


Mọi người đều nhìn ra, người đàn ông trưởng thành khí chất trầm ổn đang đứng kia tuyệt đối không phải người tầm thường. Đằng sau anh còn có hai người đàn ông sắc mặt nghiêm nghị, khí chất không giống vệ sĩ bình thường, ánh mắt sắc bén, rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt.


Còn Trần Trạch thì chỉ là một cậu ấm dựa hơi gia đình, bản thân chẳng có bản lĩnh gì.


Sợ cậu ta gây họa lớn, hai bạn nam phải gồng mình giữ lấy Trần Trạch, không để cậu ta làm bừa.


Khi Trần Trạch còn đang vùng vẫy giãy giụa, Tạ Quyến Hòa điềm nhiên mở miệng, giới thiệu thân phận: “Tạ Quyến Hòa.”


Anh không hề xem Trần Trạch là mối đe dọa, ánh mắt bình thản nhưng vẫn toát ra một khí thế mạnh mẽ, không thể xem thường.


Ai? Tạ Quyến Hòa?


Chính là người đứng đầu Tập đoàn thiết bị RH lớn nhất miền Nam, Tạ Quyến Hòa?


Hầu hết những người có mặt đều là con cháu nhà giàu, ba cái tên “Tạ Quyến Hòa” trong giới kinh doanh ở Hải Thành, trong miệng cha mẹ họ, chưa bao giờ là xa lạ.


Thảo nào chưa từng thấy người đàn ông này ở những buổi tiệc rượu trong giới thượng lưu Hải Thành.


Hóa ra là vì Tạ Quyến Hòa vốn không bao giờ tham dự mấy sự kiện xã giao đó.


Nếu thật sự là Tạ Quyến Hòa, thì chẳng có gì ngạc nhiên nữa.


Nhưng như vậy… Trần Trạch chẳng phải là tiêu rồi sao? Dám chọc phải một nhân vật cỡ này…


Hai vệ sĩ phía sau Tạ Quyến Hòa bước lên, rất lịch sự nhưng kiên quyết, mời đám người vây xem giải tán.


Chỉ còn lại đám bạn học, đứng đó trong lòng bồn chồn, không ai dám hó hé.


Nghe thấy cái tên kia, Trần Trạch tỉnh rượu được hơn nửa, bó hoa hồng trong tay rơi “bịch” xuống đất, những cánh hoa mong manh lập tức vỡ vụn tan tác.


Dù có ngông nghênh thế nào, Trần Trạch cũng chỉ là một cậu thiếu gia mới tốt nghiệp, là loại “con ông cháu cha” quen thói dựa hơi gia đình để vênh váo ngang ngược. Làm sao có thể so được với Tạ Quyến Hòa, người bước ra từ chiến trường thực thụ, từng vào sinh ra tử.


Ánh mắt Tạ Quyến Hòa nhìn qua tưởng chừng bình thản, nhưng ẩn chứa sát khí khiến người ta lạnh sống lưng. Đôi mắt lạnh lẽo sắc như dao găm ấy, kết hợp với vết sẹo đứt mày bên trái, khiến ai nhìn vào cũng bất giác rùng mình, sợ hãi mà lùi bước.


Đồng Uyển Thư được anh bảo vệ phía sau lưng.


Anh rất cao lớn, cô chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng rắn rỏi và dáng đứng thẳng tắp đầy khí phách của anh. Dáng vẻ ấy như thể có thể chắn mọi giông bão, khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.


Cơn phiền muộn dâng lên trong lòng Đồng Uyển Thư khi nãy, từ lúc Tạ Quyến Hòa xuất hiện, không chỉ được xoa dịu mà còn cảm thấy yên tâm kỳ lạ.


Dường như vị đại lão này chẳng thèm chấp nhặt kẻ đang ngồi sóng soài dưới đất như Trần Trạch. Mà sự xuất hiện của anh, chỉ đơn giản là để tuyên bố chủ quyền.


Đóa hoa kiều diễm của Tô Thành, người đã có chút danh tiếng trong cả giới thượng lưu Hải Thành lẫn Tứ Cửu Thành, đã có chủ. Những ai ôm tâm tư không an phận, đừng mơ tưởng nữa.


Sau đêm nay, mọi người đều hiểu rõ, Đồng Uyển Thư, thiếu nữ kiêu sa tuyệt sắc nổi danh trong giới thượng lưu Hải Thành và Tô Thành, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám mơ tưởng đến nữa.


Một màn kịch nực cười kết thúc trong sự lặng im, từ giây phút Tạ Quyến Hòa tự báo tên tuổi, và bó hoa hồng trong tay Trần Trạch rơi tơi tả đầy đất.


Nơi tổ chức buổi tiệc lúc đầu còn ồn ào náo nhiệt, giờ phút này bỗng chốc trở nên im lặng lạ thường. Chỉ còn lại Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa và mấy người đi theo anh.


Trên vai cô vẫn phủ áo vest sẫm màu của anh. Đồng Uyển Thư khẽ siết lấy chiếc ví cầm tay, cúi đầu im lặng.


Tạ Quyến Hòa cúi người, tự tay nhặt bó hoa rơi dưới đất lên, rồi đưa cho người bên cạnh, ra hiệu vứt vào thùng rác.


Anh mở miệng: “Sau này, tránh xa mấy loại hoa này.” Cũng như người mang hoa đến.


Lúc đầu Đồng Uyển Thư còn chưa hiểu vì sao anh phải cúi người nhặt hoa, cứ tưởng anh không chịu nổi cảnh rác rưởi vứt lung tung.


Giờ nghe anh nói vậy, cô mới hiểu dụng ý thật sự của Tạ Quyến Hòa.


Tạ Quyến Hòa biết cô bị hen suyễn. Mẹ cô đã từng đem cả hồ sơ bệnh án kể rõ ràng cho nhà họ Tạ.


Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, nói nhỏ: “Không nghiêm trọng đến thế đâu… không phải tất cả các loài hoa đều gây dị ứng. Chỉ có những loại hoa có phấn quá đậm đặc mới khiến tôi phát bệnh.”


Mấy năm nay, người thân trong nhà chăm sóc cô vô cùng cẩn thận. Bệnh suyễn cũng không mấy khi tái phát.


Chẳng qua là người nhà lo xa quá, khiến cô đôi lúc cảm thấy bản thân như một kẻ “khó chiều” và phiền phức.


Tạ Quyến Hòa ghi nhớ kỹ một điều, hoa hồng không làm cô khó chịu.


“Anh nhớ rồi.” Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên, ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa nhìn cô chăm chú, trong đó ẩn chứa một tầng cảm xúc sâu kín, khó dò đoán.


Ờm…? Ai cần anh nhớ làm gì?



Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền nói: “Rất cảm ơn anh Tạ đã giúp tôi giải vây. Anh còn bận, tôi không làm phiền nữa.”


Dù rằng nếu Tạ Quyến Hòa không bất ngờ xuất hiện, cô cũng có cách đối phó với Trần Trạch, chỉ là sẽ phiền phức hơn một chút.


Câu này của Đồng Uyển Thư nghe có chút ngượng ngùng, không ngẩng đầu lên nổi vì bị Tạ Quyến Hòa bắt gặp đúng lúc rơi vào cảnh khó xử thế này, lại còn phải nhờ người ta ra tay giúp đỡ, khiến cô cảm thấy mất mặt không ít.


Trong số những người từng theo đuổi cô, Trần Trạch là kém cỏi nhất, cũng là người không có chút phẩm hạnh nào. Nói thật thì thậm chí chẳng xứng gọi là “người theo đuổi”, chỉ là một kẻ quấy rầy vô liêm sỉ.


“Không bận.” Tạ Quyến Hòa nói.


“Hả?” Cô chỉ muốn kiếm cái cớ để rút lui, bận hay không đâu liên quan gì tới cô.


Người bình thường lúc này chẳng phải nên thuận thế kết thúc câu chuyện rồi sao?


Tạ Quyến Hòa lại bổ sung thêm: “Chỉ đến đón một người bạn làm ăn.”


Ồ~ Đồng Uyển Thư không rõ anh nói thêm câu này để làm gì.


Người được Tạ Quyến Hòa đích thân đến đón, chắc hẳn phải có địa vị ghê gớm lắm.


Cô vừa ngẩng đầu thì đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa đang dừng lại trên người cô.


Cô thực sự không biết nên dùng từ nào để hình dung ánh mắt mỗi lần anh nhìn cô, vừa trực diện lại mang theo một loại sức mạnh áp chế khó tả, tựa như có tính công kích khiến cô nhất thời nghẹn lời.


Giống như một con sói cô độc tung hoành nơi thảo nguyên, còn cô là con mồi đã bị ánh mắt ấy dõi theo rất lâu.


Đồng Uyển Thư bị ánh nhìn của Tạ Quyến Hòa dán chặt đến mức thấy không được tự nhiên. Nếu hoàn cảnh cho phép, cô thật sự rất muốn đưa tay lên che mắt anh, hoặc là che lấy mặt mình.


Cô khẽ nén hơi thở, quay mặt đi, cằm vô tình chạm lên ve áo vest của Tạ Quyến Hòa đang khoác trên vai.


Áo vest của anh không mang theo mùi nước hoa hay mùi mồ hôi đặc trưng đàn ông như người ta vẫn tưởng, ngoài chút hương thuốc lá nhàn nhạt, thì không còn gì khác.


Mà cái mùi thuốc lá ấy, dường như không phải từ chính cơ thể anh toát ra, mà chỉ là vương lại, lướt qua, mùi của người từng ở cạnh ai đó, hoặc đi ngang qua một nơi nào đó.


Đồng Uyển Thư không cảm thấy khó chịu.


“Anh Tạ, áo vest của anh này.” Cô vừa định đưa tay cởi áo trả lại, thì bàn tay lớn của Tạ Quyến Hòa đã đặt nhẹ lên vai cô, ấn cô lại.


“Buổi tối lạnh, cứ khoác tạm đã.”


Cô định nói là cô không lạnh, nhưng còn chưa kịp thốt ra, thì đã nghe Tạ Quyến Hòa hỏi tiếp: “Tối nay em vẫn nghỉ lại ở đây à?”


Giọng anh bình thản, nhưng trong cái bình thản ấy lại ẩn chứa một thứ dịu dàng rất khó diễn tả, giống như một người đàn ông trưởng thành đang tập làm quen với sự mềm mỏng, hơi cứng nhắc, nhưng rất chân thành.


Đồng Uyển Thư nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, lắc đầu: “Không, tôi không ở đây nữa.”


Cô định sẽ đặt chỗ ở nơi khác.


Khách sạn nghỉ dưỡng này là tài sản nhà Trần Trạch, cô tất nhiên chẳng muốn nghỉ lại, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.


Đồng Uyển Thư lấy điện thoại ra, cúi đầu mở ứng dụng đặt phòng.


Đúng lúc này lại là khung giờ cao điểm, mấy khách sạn cao cấp mà cô hay nghỉ đều đã kín phòng.


Chỉ còn lại vài phòng tiêu chuẩn bình thường.


Cô quả thật có hơi… khắt khe trong chuyện ăn mặc, chỗ ở, đi lại… đi đâu cũng hơi giống kiểu “tiểu thư phiền phức”. Mỗi lần ra ngoài, mẹ cô đều sẽ sớm liên hệ sắp xếp chỗ ăn ở ổn thỏa, lần này vì là đi dự đám cưới bạn học, cô đã có chỗ nghỉ, nên dù mẹ có dặn đi dặn lại, cô vẫn từ chối sự sắp đặt đó.


Đồng Uyển Thư khẽ cắn môi.


Xem ra tối nay chỉ có thể bắt tàu về lại Tô Thành. Tàu cao tốc mất chưa đến một tiếng, cũng gần.


Ngay lúc ấy, phía sau Tạ Quyến Hòa vang lên một giọng nam: “Chị dâu, chị đã đến địa bàn của anh Quyến rồi, còn ở mấy cái khách sạn linh tinh làm gì? Ở biệt thự của anh ấy đi. Trên núi, yên tĩnh, thoải mái. Sẵn tiện quen dần với sân vườn, sau này đỡ bỡ ngỡ!”


Nghe cứ như nghẹn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói.


Hả? Tới nhà Tạ Quyến Hòa á?! Không được đâu!


Lúc này Đồng Uyển Thư mới thực sự để ý hai người đàn ông trẻ tuổi, tóc húi cua đứng phía sau anh.


Đứng thẳng tắp như cây tùng, mặt mày nghiêm nghị, giống hệt hai vị “hộ pháp” đứng gác cửa, không nói cười, nhìn còn khá dọa người.


Ấy là ấn tượng trước đó.


Bây giờ thì có chút khác rồi, người vừa nãy lên tiếng rõ là kiểu “nhiệt tình quá mức”.


Không, vấn đề không phải ở sự nhiệt tình đó, mà là… anh ta vừa gọi cô là “chị dâu”?!


Đây đúng là hiểu lầm to tướng rồi còn gì?


Tạ Quyến Hòa không giải thích rõ với bọn họ sao? Người khác không biết thì thôi, nhưng mấy người bên cạnh anh, chẳng lẽ không biết những lần anh đến nhà cô là để đối phó với lão phu nhân Tạ gia à?


Đồng Uyển Thư ngẩng đầu nhìn Tạ Quyến Hòa, ánh mắt hơi hoài nghi.


Tạ Quyến Hòa làm như không thấy nét thắc mắc trong mắt cô, chỉ thản nhiên giới thiệu: “Nhị tiểu thư nhà họ Đồng, Đồng Uyển Thư. Đây là Đặng Viễn và Dương Tốc.”


Người tên Đặng Viễn lập tức thu lại nụ cười toe toét trên mặt, đứng nghiêm, giơ tay chào theo tiêu chuẩn quân đội: “Chào nhị tiểu thư! Tôi là Đặng Viễn, sau này xin được chỉ giáo nhiều!”


“Ờ…” Quen rồi.


Anh ta quên mất bản thân đã xuất ngũ nửa năm, không còn là quân nhân nữa, liền đưa tay lên gãi gãi sau đầu, có chút ngượng ngùng.


Dương Tốc liếc nhìn Đặng Viễn, kẻ đầu óc đơn giản, rồi chào hỏi một cách nghiêm túc: “Nhị tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu.”



Ngưỡng mộ gì chứ, ngưỡng mộ việc cô từng bị lão đại của họ từ hôn sao!


Đồng Uyển Thư không hiểu rõ Tạ Quyến Hòa đang định làm gì, anh hoàn toàn không cần giới thiệu người bên cạnh mình với cô.


Lại càng không cần phải giới thiệu cô cho họ biết.


Cô khẽ gật đầu, không trò chuyện nhiều.


Đặng Viễn lại hùng hồn chen vào: “Nhị tiểu thư à, nửa đêm rồi, một cô gái xinh đẹp như cô mà ở khách sạn thì nguy hiểm lắm. Về biệt thự của anh Quyến Hòa đi, nhà đông người, vừa vui lại an toàn.”


Lý do “không an toàn”, Đồng Uyển Thư thật sự không đồng tình.


Nguy hiểm chỗ nào chứ? Cô đâu phải chưa từng ở khách sạn một mình.


Lúc này Tạ Quyến Hòa mở miệng: “Dương Tốc, đặt giúp nhị tiểu thư một phòng suite yên tĩnh, thanh nhã.”


Anh nhận ra Đồng Uyển Thư không muốn về nhà anh, cũng không định ép buộc cô.


“Ấy, không cần đâu.” Cô vội vàng từ chối. Cô định quay lại Tô Thành trong đêm.


“Người tốt việc tốt” Đặng Viễn lại chen vào: “Phải đó phải đó, đâu cần phiền phức vậy. Xe của anh Quyến đang đậu ngoài kia, tôi gọi người lái xe qua liền. Khách sạn sao bằng nhà được, mà còn không an toàn nữa.”


Đồng Uyển Thư không phủ nhận điều đó. Ở nhà đúng là thoải mái, nhưng… đó là nhà của Tạ Quyến Hòa, cô thà ở khách sạn còn hơn.


Hành động của Đặng Viễn nhanh như tốc độ cái miệng của anh ta. Chỉ một cú điện thoại, xe đã được lái vào trong.


Đồng Uyển Thư trông chờ Tạ Quyến Hòa sẽ nói gì đó. Nhưng giọng nói lành lạnh của anh vang lên: “Đặng Viễn nói cũng không sai.”


Không sai chỗ nào? Khách sạn không an toàn? Hay là biệt thự của anh ta “náo nhiệt”? Náo nhiệt tới mức nào?


Giống mấy cảnh xa hoa trụy lạc trong phim truyền hình? Có cả một dàn người hầu phục vụ?


Đồng Uyển Thư trong lòng có chút không thoải mái.


Đặng Viễn thì vẫn giữ vẻ thật thà, chân thành. Cô khẽ mím môi, rồi khẽ nói: “Được thôi. Tối nay làm phiền anh Tạ vậy.”


Cô muốn đến tận nơi xem thử nhà của Tạ Quyến Hòa có bao nhiêu người hầu hạ, mới gọi là “náo nhiệt”? Xem thử người đàn ông lớn tuổi này có trụy lạc đến mức nào.


Đặng Viễn hớn hở tiếp lời: “Không phiền đâu ạ! Lúc trước anh Quyến Hòa cũng từng ở nhà Nhị tiểu thư còn gì, lễ qua lễ lại mà, hì hì.”


“……” Đồng Uyển Thư im lặng.


Đặng Viễn lập tức mở cửa xe, còn dùng tay áo mình lau sạch chỗ ngồi phía sau: “Nhị tiểu thư, mời lên xe. Cô báo cho tôi số phòng, tôi đi lấy hành lý.”


Đồng Uyển Thư mới tới đây buổi chiều, hành lý còn chưa kịp sắp xếp, bèn đọc số phòng cho anh ta. Đặng Viễn chạy như bay đi lấy giúp.


*


Chiếc váy dạ hội của Đồng Uyển Thư tôn lên trọn vẹn những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.


May mà xe của Tạ Quyến Hòa là xe thương vụ, không gian rộng rãi nên Đồng Uyển Thư cũng không quá khó khăn khi lên xe. Tạ Quyến Hòa cúi người, lịch thiệp giúp cô nâng nhẹ vạt váy.


Đồng Uyển Thư khẽ nói một câu cảm ơn. Sau khi cô ngồi vào, Tạ Quyến Hòa mới lên xe, ngồi xuống bên cạnh cô.


Lần đầu tiên hai người ở trong một không gian kín thế này, lại ngồi gần đến vậy.


Đồng Uyển Thư cảm thấy không được tự nhiên, âm thầm hít một hơi thật sâu, lưng cô căng cứng cả lại. Hai tay cô kéo chặt chiếc áo vest đang khoác, cố tỏ ra bình thản.


Chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy cổ chân đau nhức. Đồng Uyển Thư cụp mắt, khẽ nhíu mày, cúi người đưa tay xoa nhẹ cổ chân


Hành động ấy lọt vào tầm mắt của Tạ Quyến Hòa. Anh cúi đầu nhìn xuống đôi giày cao gót thanh mảnh của cô, ánh mắt dời lên, thấy cô đang ấn nhẹ vào phần cổ chân trắng trẻo, cũng đoán được phần nào nguyên do. Anh cất giọng trầm thấp: “Cổ chân không thoải mái à?”


Đồng Uyển Thư khẽ thở dài: “Ừm, lúc nãy vô tình bị trẹo chân một chút.”


Là lúc Trần Trạch đột nhiên quỳ một gối trước mặt cô, cô hoảng hốt lùi lại phía sau, giẫm phải viên sỏi, nên bị trẹo nhẹ cổ chân.


“Để tôi xem thử,” nói rồi, Tạ Quyến Hòa cúi người định đỡ lấy cổ chân của Đồng Uyển Thư.


Đồng Uyển Thư liền rụt chân về sau, giọng dịu dàng hơi căng lên: “Anh… anh Tạ, để tôi tự làm được rồi.”


Động tác như vậy quá mức thân mật, không tiện chút nào.


Tạ Quyến Hòa tháo chiếc khuy măng-sét gắn đá sapphire màu lam nhạt trên tay áo, tự tay xắn tay áo sơ mi lên, động tác gọn gàng dứt khoát, rồi nói: “Từ đây đến chỗ tôi ở vẫn còn một đoạn đường, tôi có biết qua một số cách xoa bóp đơn giản. Xử lý qua một chút, trên đường cô sẽ dễ chịu hơn.”


Lúc này, Đặng Viễn ở ghế phụ lái quay đầu lại, cười hì hì: “Đúng rồi đó, chị d… à không, nhị tiểu thư bị trẹo chân là chuyện không nhỏ đâu. Cô cứ để anh Quyến xoa bóp cho đi. Hồi còn trong quân đội, gặp trường hợp khẩn cấp, gãy tay trật khớp gì cũng toàn là anh ấy xử lý đấy, anh ấy mát tay lắm.”


Nói đến đây lại thấy không ổn, vội vàng chữa lại: “Ha ha ha… nhưng mà anh ấy toàn xử lý cho mấy gã đàn ông thôi!”


Rồi như cảm thấy vẫn chưa đủ, Đặng Viễn lại vỗ ngực cam đoan: “À không, nhị tiểu thư, chúng tôi đều là trai thẳng! Thẳng tắp luôn!”


Đồng Uyển Thư nhìn vẻ mặt quýnh lên của Đặng Viễn mà không nhịn được, giơ ngón tay ngọc ngà che nhẹ lên môi, khẽ cười.


Cô đúng là một hủ nữ, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng “đẩy thuyền” được, nhưng Tạ Quyến Hòa… thì không được, cô thật sự chẳng thể có chút “phản ứng hóa học” nào đối với anh cả.


Cô chỉ có thể “đu cp” ngoại hình thôi.


Đồng Uyển Thư không nhịn được lại nhớ đến cái đêm kia, khi trong đầu cô tưởng tượng nam chính có vóc dáng giống hệt Tạ Quyến Hòa. Nghĩ đến đây, cả người cô bỗng thấy không được tự nhiên.


Lúc Tạ Quyến Hòa cúi người đỡ lấy cổ chân cô, tuy không hiểu rõ lời của Đặng Viễn vừa nãy là gì, nhưng cũng cảm thấy có gì đó không đứng đắn, thật không nên. Anh ngẩng đầu liếc nhìn, liền bắt gặp nụ cười chưa tan hẳn nơi khóe môi của Đồng Uyển Thư.


Lần đầu tiên anh thấy cô cười. Đúng là rất đẹp.


Đồng Uyển Thư phát hiện Tạ Quyến Hòa đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm, thẳng thắn chẳng hề tránh né. Nụ cười nhàn nhạt nơi môi cô cũng vì vậy mà biến mất, cô chỉnh lại tư thế, nghiêm túc ngồi thẳng người, khẽ nói: “Thật sự không cần đâu.”



Anh nghiêng đầu hỏi Đặng Viễn: “Cậu có mang theo thuốc xịt bong gân không?”


“Có chứ, tới liền!” Một chai thuốc trị bong gân được đưa tới.


Mùi thuốc nồng nặc xộc lên, chưa mở nắp đã lan ra khắp xe.


Đồng Uyển Thư nhíu mày, giơ tay khẽ che mũi và miệng.


Tạ Quyến Hòa khẽ nói: “Xin thất lễ.”


Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, chưa kịp đáp lại, đôi chân thon dài của cô đã được đặt lên đôi chân vững chãi của anh. Một chiếc chăn mỏng chống lộ liền được phủ lên người cô một cách chu đáo.


Đôi giày cao gót của cô được anh cẩn thận tháo ra, để lộ phần bàn chân trắng trẻo và một đoạn cổ chân mảnh mai.


Đồng Uyển Thư nhìn chăm chăm vào chiếc chăn mỏng phủ trên chân.


Người đàn ông cổ hủ kia mà cũng hiểu phải chuẩn bị thứ này sao?


Cô còn phát hiện ra, lần gặp này, người đàn ông ấy nói nhiều hơn hẳn.


So với mấy lần gặp trước đây, lúc nào cũng khô khan nghiêm nghị, nhưng lần này không đến nỗi nhàm chán đến vậy. Trái tim vốn căng chặt của cô cũng dần thả lỏng. Cảm giác xa lạ với anh, cũng vơi đi vài phần.


Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Đồng Uyển Thư bị người khác xoa bóp mắt cá chân, mà lại còn là người khác giới.


Dù cô đã cố gắng giữ tâm thế bình thản, hai má vẫn không kìm được ửng đỏ. Cô khẽ nâng tay, nhẹ nhàng ôm lấy hai má, cơ thể mỗi lúc một cứng ngắc hơn.


“Nhị tiểu thư.” Giọng Tạ Quyến Hòa trầm thấp, cố gắng nhẹ nhàng hết mức.


“Vâng?” Đồng Uyển Thư hoàn hồn, hàng mi và đôi mắt khẽ run lên vài lần.


Tạ Quyến Hòa nói: “Tay tôi có thể không kiểm soát được lực. Nếu lát nữa đau quá, cô cứ nắm lấy mu bàn tay tôi.”


Đây là lần đầu anh chạm vào cổ chân con gái, lại còn là một cô gái mảnh mai, trắng trẻo như vậy. Cổ chân của cô nhỏ nhắn, mềm mại, khiến anh chẳng dám dùng quá nhiều lực, trong lòng hơi lo sợ.


“Vâng.”Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng đáp lời. Cô đâu phải kiểu tiểu thư yếu đuối, chịu đau một chút cũng được, dù sao thì… cũng chỉ có thể cố mà chịu.


Thế nhưng lực tay của anh thực sự mạnh hơn cô tưởng tượng.


Người đàn ông này… tay làm bằng thép à?


Đồng Uyển Thư đau đến mức khẽ cắn môi, đầu ngón tay siết chặt ghế da trong xe.


Cô thật sự rất muốn bóp mu bàn tay của anh để anh cũng biết đau là thế nào, nhưng nhìn mu bàn tay kia, rắn chắc như vậy, chắc bóp cũng không xi nhê gì đâu…


Cô nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình. Ánh mắt dịu dàng dừng lại trên hai chiếc khuy áo bằng kim cương được đặt trên kệ đựng đồ của Tạ Quyến Hòa.


Kim cương xanh lam nhạt, tinh tế mà quý phái. Rất hợp với chiếc sơ mi màu trầm mà anh đang mặc.


Đến lúc này Đồng Uyển Thư mới để ý, khuy áo của Tạ Quyến Hòa thật sự rất đẹp, bề mặt nhám mịn, có kết cấu rõ ràng, vừa sang trọng vừa có gu.


Trông thật sự rất tinh tế.


Cô vốn sưu tầm rất nhiều khuy áo, đủ kiểu dáng, đủ chất liệu.


Chỉ cần thấy chiếc nào vừa ý là cô sẽ mua về cất giữ.


*


Bốn mươi phút sau, xe dừng trước biệt thự của Tạ Quyến Hòa.


Biệt thự nằm lưng chừng núi, tựa như một tòa thành cô lập. Giống con người anh, cao lớn, kiêu hãnh, cô độc, và mạnh mẽ.


Không hề giống như cô từng tưởng tượng, nào là hàng dài người hầu, nữ quản gia đứng nghiêm trang chờ đợi phục vụ.


Quả là… vô vị.


Tạ Quyến Hòa xuống xe trước, sau đó vươn bàn tay lớn vào xe, muốn đỡ Đồng Uyển Thư.


“Cảm ơn, tôi tự làm được.” Cô từ chối nhẹ nhàng.


Anh thu tay lại, vòng ra sau lưng, im lặng.


Người mở cánh cổng sắt lớn là một ông lão dáng vẻ hiền hậu, chân phải hơi khập khiễng, bước đi không được vững.


“Cậu chủ, cậu về rồi.” Bác quản gia ánh mắt từ hòa, miệng nở nụ cười nhân hậu.


Đặng Viễn từ ghế phụ nhảy xuống: “Bác Tề, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, chân bác không tiện, sau này cứ để bọn cháu tự mở cổng là được.”


“Già rồi, ngủ không sâu, ra ngoài đi lại một chút lại tốt cho xương cốt.” Bác Tề vẫn nở nụ cười hiền lành, ánh mắt chuyển sang Đồng Uyển Thư, ánh nhìn ôn hòa, có phần đánh giá kín đáo.


Tạ Quyến Hòa đơn giản giới thiệu: “Nhị tiểu thư nhà họ Đồng.” Rồi dịu giọng nói với cô: “Đây là bác Tề.”


Bác Tề lập tức hiểu.


Cô gái xinh đẹp này là vợ chưa cưới của thiếu tướng, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai của căn biệt thự này.


Tạ Quyến Hòa dù đã đổi phương hướng công tác, nhưng vẫn giữ quân hàm và chức vụ. Người ở bên cạnh anh, như bác Tề vẫn giữ sự tôn trọng và cung kính nhất định.


“Chào Đồng nhị tiểu thư.” Giọng bác Tề mang theo sự kính trọng và chân thành.


Đồng Uyển Thư dễ dàng nhận ra, những người này đối với Tạ Quyến Hòa rất thân thiết.


Cái câu “cứ gọi tôi là Đồng Đồng là được” đã đến bên môi, lại bị cô nuốt xuống.


Cô nghĩ, mình chỉ ở tạm một đêm thôi, sẽ không quay lại nơi này, càng không muốn thân thiết với những người ở đây, nên chỉ khẽ gật đầu đáp lễ, duy trì sự lịch thiệp xa cách.


Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Story Chương 7
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...