Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Chương 29
211@-
Chương 29: Đêm tân hôn.
Edit & beta: Cún
Sau khi bước lên xe hoa, việc đầu tiên của Tạ Quyến Hòa là nhẹ nhàng gạt quạt tròn che mặt của Đồng Uyển Thư ra, hôn lên đôi môi mềm mại, nõn nà của cô, rồi cười khẽ hỏi: “Ngọt không?”
Đồng Uyển Thư ngẩng mắt nhìn Tạ Quyến Hòa, đôi mắt sâu như đại dương của anh ánh lên những tia sáng, như ánh sáng từ đáy biển yên tĩnh xuyên qua từng tầng nước rồi phản chiếu lên mặt biển, vừa dịu dàng vừa nồng nàn.
Cô không biết món chè có ngọt hay không, nhưng môi anh ấm áp, hương gỗ trên người anh khiến cô cảm thấy ngọt ngào, Đồng Uyển Thư ngượng ngùng không dám trả lời, chỉ khẽ che khuôn mặt mình lại.
Tạ Quyến Hòa lại nhẹ nhàng lấy quạt tròn trên tay cô ra, rồi lại hôn nhẹ lên đôi môi cô, cười khẽ: “Bé yêu, hạnh phúc trăm năm nhé.”
Đồng Uyển Thư cúi mắt, đôi má mềm mại ửng hồng, khẽ đáp: “Ừ, hạnh phúc trăm năm…”
Cô không hiểu sao lại thấy hơi xúc động như vậy.
Hơn ba tiếng đồng hồ trên đường, xe hoa cuối cùng cũng đến trung tâm đảo Hải Thành.
Trước khi lễ cưới chính thức bắt đầu, Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa tạm thời tách nhau ra.
Lễ cưới đầu tiên là lễ cưới kiểu Trung Quốc. Theo hướng dẫn của MC, Đồng Uyển Thư bước vào khung cảnh lễ cưới, đẩy cánh cửa lớn tiến vào, cả người cô khựng lại một nhịp.
Bố cục lễ cưới được tái hiện y nguyên khu vườn sau nhà cô, đến cả hồ nước cũng sống động như thật, và vị trí cô đứng chính là dưới cánh vòm của sân sau.
Tạ Quyến Hòa với thân hình cao lớn, phong thái trang nghiêm đứng trong lầu vọng, tay cầm thức ăn cho cá. Ngay khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, anh quay người, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu đậm hướng về cô.
Cảnh tượng này họ chưa từng tập dượt, nhưng lại như đã diễn vô số lần, như chờ đợi xuyên qua ngàn năm chỉ để có khoảnh khắc này.
Khi Tạ Quyến Hòa quay người, trái tim Đồng Uyển Thư bỗng thắt lại, nhịp tim “thình thịch” đập nhanh hơn vài nhịp.
Cô chị họ đứng bên cạnh phấn khích đến mức, nén giọng lại mà vẫn hét lên: “Uầy uầy, tôi sắp phấn khích đến phát điên mất rồi! Tạ Quyến Hòa quá đỉnh luôn, vậy mà mang cả vườn sau nhà Đồng Uyển Thư thành hiện trường lễ cưới!”
Lưu Lộ mắt sáng rực: “Bảo bối Đồng Đồng, cậu thắng rồi, chồng cậu thật sự rất xuất sắc!”
Cảnh tượng quá ấn tượng, ai mà nghĩ được rằng khi kết hôn lại đem cả sân sau thời thơ ấu của vợ đến lễ cưới!
Các cô gái ai cũng háo hức, nói chung không còn nghi ngờ gì về sự thú vị hay gu thẩm mỹ tuyệt vời của Tạ Quyến Hòa nữa.
Tạ Quyến Hòa cầm trên tay chiếc chén ngọc bạch, bước đến trước Đồng Uyển Thư, từng bước từng bước, nhịp điệu nhẹ nhàng, nặng nhẹ đều vừa vặn, dừng lại ngay trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bảo bối Đồng Đồng, còn nhớ cảnh này không? Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp chính thức, nơi lần đầu tiên chỉ có hai chúng ta bên nhau.”
Làm sao cô có thể quên được, lúc đó cô còn không vui vẻ gì đâu.
Lúc ấy anh ít nói, còn cô thì có phần hờ hững.
Vậy mà chỉ vài tháng sau, họ đã bước tới lễ đường cưới.
Cô thật sự không thể tin nổi.
Tạ Quyến Hòa chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, nói: “Từ khoảnh khắc ấy, anh đã muốn chính thức hỏi em một câu, em có muốn cùng anh đi hết trọn đời này, trải qua mọi mùa mưa xuân không.” Câu cuối cùng anh cố tình hạ giọng, không ai trong khán phòng nghe rõ, chỉ có Đồng Uyển Thư là nghe thấy trọn vẹn.
Đồng Uyển Thư vốn đang cảm động, nhưng nghe câu này lại thấy hơi lạ, nhỏ giọng: “Văn minh một chút đi.” Cô hơi ngại ngùng.
Tạ Quyến Hòa cười, cúi sát vào tai cô thì thầm: “Ừ, đủ văn minh rồi. Nói một cách thẳng thắn, em có muốn cùng anh bên nhau trọn đời không?”
“!” Đồng Uyển Thư vừa bực vừa cười, nước mắt lăn dài. Sao anh có thể táo bạo thế chứ! Không giống anh một chút nào!
Lúc này, Tạ Tiểu Ngũ bên cạnh lại reo lên: “Chú nhỏ, chú vừa nói gì cơ? Cháu không nghe rõ! Chú muốn hỏi thím hạ câu gì vậy?”
Tạ Quyến Hòa cất cao giọng, vang dội mà rành mạch rõ ràng: “Cô Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa cả đời này chỉ nguyện cúi đầu xưng thần trước cô, một đời một kiếp trân trọng yêu thương cô. Cô Đồng Uyển Thư, cô có nguyện ý lấy Tạ Quyến Hòa làm chồng, sinh tử không rời, nắm tay bạc đầu hay không?”
Đồng Uyển Thư vừa khóc vừa cười đáp lại, tim đập thình thịch, khẽ khàng nói: “Em đồng ý.” Người đàn ông này thật là quá không biết xấu hổ, vừa nãy còn thì thầm không đứng đắn bên tai cô, giây sau lại kiên định như thể đang đọc lời tuyên thệ gia nhập Đảng.
Tạ Tiểu Ngũ huých huých khuỷu tay Tạ Quân Cảnh: “Anh ba, chú nhỏ có phải vừa cướp hết lời của người dẫn lễ rồi không. Em lớn đến chừng này mới lần đầu nghe chú nhỏ nói lời tình cảm, thẳng thắn thật đấy, lại còn ra dáng chính khí. Chẳng nhẽ chú nhỏ lúc nào cũng mang bộ dạng nghiêm túc thế này khi đối đãi với thím nhỏ à?”
Tạ Quân Cảnh chỉ cười không nói.
Tạ Tiểu Ngũ lại nói: “Nhưng mà, hiếm khi chú nhỏ có ngày như này, chậc chậc chậc, em còn tưởng chú ấy sẽ độc thân cả đời chứ. Phải không, anh ba?”
Tạ Quân Cảnh quả thật bị bóng gió chọc tới, dù anh còn chưa đến mức trở thành ông chú độc thân.
Anh khẽ thở dài trong lòng, khóe mắt lại bắt gặp một đôi mắt linh hoạt như mèo đang chăm chú nhìn mình, dường như mang đầy bất mãn.
Ngay sau đó, một phong bao lì xì rỗng bị vò nát thành cục từ đâu bay tới, nện đúng vào vai anh.
Tạ Quân Cảnh đưa tay chống trán, bật cười bất lực.
Cô nhóc này đúng là hay để bụng thật.
Sau đó là nghi thức bái đường của hôn lễ kiểu Trung Hoa, cùng với những lời chúc phúc từ hai bên trưởng bối.
Hôm nay Dư Bội Trân đã rơi nước mắt mấy lần, bà nói: “Những điều khác mẹ không nói nhiều nữa, hôn nhân bền lâu chính là ở chỗ biết nâng đỡ lẫn nhau, tôn trọng và yêu thương nhau. Hai đứa nhất định phải thật sự hạnh phúc.”
Tạ Quyến Hòa từng tìm bà mượn bản vẽ sân vườn, khi đó bà chỉ nghĩ rằng anh muốn xây lại khu vườn của căn nhà ở Tô Thành, cho giống với nhà họ.
Không ngờ tất cả chỉ là vì một đám cưới.
Anh đã rất dụng tâm.
Cũng thật lòng mà làm.
Tạ Quyến Hòa nắm chặt tay Đồng Uyển Thư, trong mắt sâu thẳm chứa đầy lời hứa kiên định: “Ba mẹ, con sẽ không để hai người thất vọng, nhất định sẽ trân trọng và yêu thương Đồng Đồng.” Anh giống như một kỵ sĩ, một khi đã thề nguyền thì sẽ giữ trọn đời.
Dư Bội Trân lau nước mắt, mỉm cười nói: “Hai người biết chăm sóc lẫn nhau mới là tốt nhất. Con gái à, nhớ nhé.”
“Vâng, mẹ, con sẽ làm được.” Hốc mắt Đồng Uyển Thư sớm đã nhòe đi từ khi nghe Tạ Quyến Hòa nói những lời ấy. Nói thế chẳng khác nào ám chỉ như thể cô sẽ không đối xử tốt với anh vậy.
Lễ cưới thứ hai là kiểu phương Tây.
Một chiếc du thuyền cao mấy chục tầng được Tạ Quyến Hòa cải tạo thành một tòa lâu đài mộng ảo.
Nó không chỉ là khung cảnh hôn lễ, mà còn là món quà tân hôn anh dành cho Đồng Uyển Thư một con thuyền công chúa khổng lồ mang tên theo biệt danh của cô, ‘Đồng Đồng số 1’.
Đồng Uyển Thư thay sang bộ váy cưới công chúa, đội vương miện kim cương cổ xưa lộng lẫy.
Tạ Quyến Hòa mặc lễ phục đuôi én của một hiệp sĩ hắc y, cưỡi con ngựa đỏ bờm rực rỡ, từ trên chiếc du thuyền Công chúa Đồng Đồng bước xuống, đến đón nàng công chúa đang ngồi trong xe hoa của anh.
Anh xuống ngựa, hơi cúi người trước cỗ xe, vươn tay như một hiệp sĩ đón công chúa của mình. Trên cỗ xe ngựa phong cách châu Âu cổ điển, Đồng Uyển Thư đưa bàn tay của mình cho Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa nắm chặt lấy tay Đồng Uyển Thư, giữ chắc trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt gần như tràn ra ngoài. Anh sải một bước lớn, dìu Đồng Uyển Thư cùng cưỡi lên ngựa, hai người chung một yên, chậm rãi tiến về phía du thuyền khổng lồ.
Đồng Uyển Thư từng tham dự không ít hôn lễ trên du thuyền, nhưng cưỡi ngựa lên du thuyền thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Cô cảm thấy Tạ Quyến Hòa thật biết cách, rốt cuộc là sao vậy chứ.
Cúi đầu xuống, gương mặt kiều diễm như hoa, đôi mày đôi mắt cong cong rạng rỡ.
Mỗi bước họ tiến về phía trước, pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu từ từ nở rộ trên không trung tòa lâu đài, lấp lánh huy hoàng. Từ đó cũng mở màn cho buổi biểu diễn trên biển, vô số máy bay không người lái xếp thành hình những con ngựa bay màu hồng, tung cánh giữa bầu trời.
Hình ảnh chiếu rọi tạo nên quang cảnh tuyệt mỹ, tựa như bước vào thế giới thần tiên trong Alice lạc vào xứ sở diệu kỳ.
Trong tiếng nhạc du dương vang lên, sáu cặp cá voi trắng và người cùng xuất hiện, mang đến màn trình diễn “Tình khúc cá voi trắng”, khắc họa điệu vũ tuyệt mỹ của nhân ngư và biển cả.
Những chú cá heo tung tăng nhảy múa trong làn nước.
Đúng lúc pháo hoa nở rộ, con ngựa cao lớn dũng mãnh dưới sự khống chế của Tạ Quyến Hòa dừng lại trên boong tàu.
Đồng Uyển Thư ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong đôi mắt ngập tràn muôn sắc pháo hoa rực rỡ, là sự ngạc nhiên cùng niềm vui bất tận.
Xung quanh là sắc màu lộng lẫy bao phủ, khung cảnh như một giấc mộng.
Thế nhưng lại chân thực đến mức chạm được.
Đồng Uyển Thư bỗng nhớ đến hơn hai tháng trước, khi họ đi dự một đám cưới, Tạ Quyến Hòa đã nói sẽ dành cho cô một lễ cưới trên biển.
Khi ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là một bữa tiệc vui chơi ăn uống trên du thuyền, nào ngờ lại là một trải nghiệm độc đáo đến thế.
Ngựa chiến uy phong, lâu đài vừa mộng ảo vừa chân thực.
Tạ Quyến Hòa khẽ cười bên tai cô: “Bà Tạ, chồng em không làm em mất mặt chứ?”
Không hề! Trái lại còn vô cùng nở mày nở mặt.
Đồng Uyển Thư ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, thấy từng người chị em của mình đều ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Trong lòng cô bắt đầu dâng lên sự kiêu hãnh xen lẫn đắc ý, ngẩng cao chiếc cằm nhỏ, kiêu kỳ như một con công kiều diễm khoe sắc.
Ngay sau đó, cô lại dịu dàng hỏi: “Anh làm thế này, có bị chê trách không?” Liệu có bị coi là quá xa xỉ phô trương không.
Tạ Quyến Hòa dịu giọng đáp: “Cả đời này có mấy cơ hội được phô trương đâu, cưới vợ là chuyện đại sự.” Hơn nữa đây lại là cuộc hôn nhân anh vô cùng trân trọng. Anh lại nhỏ nhẹ nói thêm: “Anh đã trình báo cáo rồi.”
Một bữa tiệc xa hoa như thế kỷ đã khép lại.
Chuyên viên trang điểm bắt đầu tháo xuống những món phụ kiện công chúa cầu kỳ trên đầu Đồng Uyển Thư, gội sạch mái tóc cho cô, rồi giúp cô thay trang phục.
Chị họ Đồng xúc động nói: ” Hu hu hu, đẹp quá đi mất, Đồng Đồng à, người đàn ông của cậu tặng cậu một lễ cưới thế kỷ, cảm động muốn khóc luôn! Sau này chồng bọn mình nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn của chồng cậu mà không ngừng sáng tạo mới được!” Chị em tốt thì phải ganh đua và vượt qua nhau chứ! Mà đàn ông thì càng phải thế!
Đồng Uyển Thư giả vờ không để tâm nhưng vẫn đầy kiêu hãnh: “Cũng tạm thôi, hết cách rồi, ai bảo anh ấy là người do tớ tự tay chọn kia chứ!”
Lưu Lộ liếc Đồng Uyển Thư một cái rõ to: “Đắc ý vừa thôi, Đồng Đồng, cậu cứ giả vờ đi, đừng tưởng mình không biết cậu đang đắc ý đến mức nào. Huhuhu, hôm nay cậu đúng là có tư cách để tự hào. Anh Tạ quá xuất sắc, làm cậu thật nở mày nở mặt!”
Chị họ Đồng lại ghé sát tai Đồng Uyển Thư thì thầm đầy ám muội: “Bé cưng Đồng Đồng, tối nay chồng cậu nhất định sẽ thưởng cho cậu thật nhiều đó, phải cho chị em bọn này được nở mày nở mặt, đừng khóc nhé~”
“…”
Tối nay, cô muốn trừng phạt anh.
Để anh khóc!
Phụ nữ không được thua trên giường, hôm nay cô phải tìm lại mặt mũi!
Cô muốn lật mình, trở thành người làm chủ của cái nhà này!
Đồng Uyển Thư thay trang phục rượu cưới, bộ đồ kiểu Trung Hoa phối đỏ trắng, mái tóc mềm mại được búi lỏng bằng một chiếc trâm hạt tương tư cổ điển, làn da mịn như tuyết, dáng người uyển chuyển thướt tha.
Tạ Quyến Hòa đứng chờ bên ngoài phòng trang điểm, từ khoảnh khắc cô bước ra, anh không rời mắt nổi.
Một vài chị em trao nhau ánh mắt ý nhị, lén cười rồi rút lui.
Đồng Uyển Thư bị ánh mắt si tình của Tạ Quyến Hòa làm cô ngượng ngùng, má hồng hơi ửng lên, đôi môi hồng thắm nhè nhẹ mím lại. Bỗng cô đưa tay lên che mắt anh, nhưng Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng nhấc bàn tay nhỏ nhắn ấy ra, đặt lên môi hôn một cái, cười nói: “Anh ngắm vợ anh, không phạm pháp.”
Không phải là vi phạm pháp luật, nhưng cô sẽ bị chị em trêu mất!
Tạ Quyến Hòa rất thích nghịch tay Đồng Uyển Thư, dù đôi khi cô chê bàn tay anh thô ráp, anh vẫn không buông ra.
Trước kia anh yêu bàn tay cô nhất, giờ còn thêm một điểm nữa, nốt ruồi hồng nhạt bên hông cô.
Anh thích hôn, càng thích l**m nghịch.
Khi rót rượu, Tạ Quyến Hòa một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của Đồng Uyển Thư, tượng trưng chúc rượu từng bàn khách.
Hàng chục, hàng trăm bàn khách, mỗi bàn chỉ một ngụm cũng đã khá nhiều.
Nếu anh say, tối nay còn chơi gì nữa đây? Kế hoạch của cô còn chưa bắt đầu cơ mà.
Đồng Uyển Thư lén lút véo nhẹ vào hông sau của Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa thuận tay nắm lấy bàn tay Đồng Uyển Thư, bóp nhẹ, thì thầm bên tai cô: “Không sao đâu, đừng lo, phòng tân hôn chắc chắn ổn mà.”
“……” Chậc, ai quan tâm anh phòng tân hôn ổn hay không chứ! Uống đi, say càng tốt!
Bàn thầy cô, Tạ Quyến Hòa ra hiệu cho Dương Tốc, người đang rót rượu bên cạnh, đổi sang chai thật.
Tạ Quyến Hòa chúc rượu hết vòng, thầy cô cười, vẫy tay nói: “Thôi được rồi, đừng say quá. Cô vợ mà các cậu đã mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng cưới được rồi, nhanh đi phòng tân hôn thôi.”
Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng dịu dàng, xe hoa chầm chậm nhưng vững vàng tiến vào biệt thự nửa sườn núi.
Bên trong biệt thự, đèn đuốc rực rỡ, chỗ nào cũng toát lên không khí hân hoan.
Mấy người trong nhà Tạ đã ngăn không cho ai quấy phá phòng tân hôn.
Mọi người chỉ vui đùa tượng trưng một chút, chơi trò bắt quýt nhỏ, cô dâu và chú rể cùng ăn táo.
Xe hoa dừng cách biệt thự một, hai cây số, Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư bước vào biệt thự.
Trên đường đi, những tiếng trêu chọc liên tục vang lên, đồng đội và cấp dưới của Tạ Quyến Hòa đều khá tinh nghịch.
Trước đây Đồng Uyển Thư từng nghĩ Tạ Quyến Hòa nhạt nhẽo, sau này lại thấy anh hơi thô lỗ, đôi khi còn nói lời tục tĩu trên giường.
Nhưng so sánh như vậy, Tạ Quyến Hòa thật ra đã xem là người khá “văn minh” rồi.
Đầu Đồng Uyển Thư tựa hoàn toàn vào vai anh, đôi má kiêu kỳ hồng hào như phấn.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư vào phòng ngủ chính.
Anh đặt cô lên chiếc giường được trang trí bằng hoa hồng, thì thầm: “Đợi một chút nhé, lát nữa anh sẽ lại đây.”
Đồng Uyển Thư không biết là vì bị bế lâu nên mệt, hay là do uống rượu, nhưng cô nhận thấy hơi thở anh không ổn định, giọng trầm khàn còn lộ chút khát khao.
Anh dường như rất sốt ruột.
Vừa rồi đã quậy một hồi, nên trong phòng tân hôn không còn ồn ào nữa, Tạ Quyến Hòa xuống dưới tiếp khách.
Đồng Uyển Thư thêm một điều cuối cùng vào “quy tắc vợ chồng” giấu trong túi nhỏ: tối nay phải nghe em.
Trong số những bộ đồ ngủ màu đỏ, cô tìm thấy bộ đồ ngủ táo bạo mà hai tuần trước đường tỷ tặng, ôm chặt vào lòng rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Phòng tắm đầy hoa hồng rải khắp sàn, cạnh bồn tắm là một giỏ đầy hoa hồng tươi mới, không khí lan tỏa hương hoa khô cô yêu thích pha cùng mùi nước hoa kiểu Pháp.
Đồng Uyển Thư ngâm mình trong bồn, tỉ mỉ thoa dưỡng thể khắp người, rồi nhìn bộ đồ ngủ gợi cảm mà mình chuẩn bị, lòng chợt chìm vào trầm tư.
Thật sự không thể mặc ra ngoài được, chỗ nhạy cảm còn táo bạo hơn cô tưởng, chỉ được kết bằng chuỗi ngọc trai, chẳng có một mảnh vải nào.
Cô biết bộ đồ ngủ tân hôn đường tỷ tặng rất táo bạo, nhưng không ngờ lại là kiểu này.
Đây đâu còn là đồ ngủ nữa, đúng hơn là món đồ t*nh d*c ấy chứ.
Nếu cô mặc ra ngoài như vậy, sợ rằng tối nay mình sẽ bị Tạ Quyến Hòa “chơi hỏng” mất.
Đồng Uyển Thư đang đứng sững, trầm tư.
Bên ngoài, Tạ Quyến Hòa gõ cửa: “Đồng Đồng, xong chưa?” Giọng anh trầm thấp, kiềm chế mà đầy ẩn ý.
Nghe giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa vọng từ bên ngoài, Đồng Uyển Thư càng sợ hãi, môi nhẹ run: “Sắp, sắp xong rồi.” Cô vội vứt bộ đồ ngủ gợi cảm sang một bên, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa đỏ đôi tình nhân, quấn mình kín mít.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Quyến Hòa đứng nghiêm chỉnh ở cửa, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, dường như còn liếc nhìn toàn bộ cơ thể cô, nóng bỏng như thanh sắt nung đỏ.
Đồng Uyển Thư bị ánh mắt anh dõi theo làm lưng tê cứng. Tạ Quyến Hòa chưa bao giờ giấu giếm ánh mắt của mình; tối nay, anh không chỉ bỏ qua mọi che đậy, mà còn đầy tính xâm chiếm.
Đồng Uyển Thư vô thức nuốt nước bọt, chỉnh lại đôi môi, đôi mắt và hàng mi hơi run rẩy, môi khẽ mấp máy: “Anh, anh đi tắm đi.”
“Ừ.” Tạ Quyến Hòa thở ra, âm thanh trầm đục.
“Ồ, vậy thì em lên giường trước nhé.” Đồng Uyển Thư kéo nhẹ môi, trong lòng chợt hoảng, tối nay định tra tấn anh như anh tra tấn cô, không biết cô có giữ được thế chủ động không.
Cô đi qua bên anh, cổ tay bị chặn lại: “Làm gì đấy?”
“Tắm.” Anh trả lời, vừa kiềm chế vừa nóng bỏng.
Đồng Uyển Thư hạ mắt, thì thầm: “Anh đi đi, em đã tắm rồi.”
“Tắm thêm lần nữa. Cùng nhau.”
Đồng Uyển Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Quyến Hòa bế ngang vào phòng tắm, sau lưng là tường, trước mặt là cơ thể nóng hổi của anh cùng làn nước ấm.
Đôi mắt cô run rẩy, thốt lên: “Không… ưm…” Tiếng ‘muốn’ kia bị nụ hôn của Tạ Quyến Hòa nuốt chửng, đôi tay bị anh một tay nắm chặt, ép lên tường.
Đôi mắt hoang dã của anh lướt qua khắp cơ thể cô, trầm thấp, giọng nói như tỏa lửa: “Bé cưng, mặc kín quá làm gì, cởi ra phiền lắm đó.”
Anh đưa tay mở dây áo choàng, những ngón tay thô ráp chạm vào làn da trắng mịn như ngọc, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh lại dẫn tay cô, tháo chiếc áo trên người mình.
Cơ thể cường tráng, vững chãi như cây tùng đứng thẳng.
Rơi vào tầm mắt cô, cảnh tượng ấy khiến cô giật mình, còn dữ dội hơn bình thường, Đồng Uyển Thư run rẩy thốt lên: “Ưm… Tạ Quyến Hòa, anh đã ký quy tắc vợ chồng rồi đúng không?”
“Ừ, đã ký rồi.” Tạ Quyến Hòa vừa ôm cổ cô, vừa đáp. Trong khoảnh khắc này, anh hoàn toàn không còn tâm trí để quan tâm quy tắc vợ chồng ra sao. Anh đã chờ đợi ngày này quá lâu, mỗi ngày nhìn vợ mềm mại, thơm ngát mà không được chạm vào, từng ngày đều kiềm chế, gần như sắp bùng nổ. Giờ anh chỉ muốn bước vào trọng tâm, thật mạnh mẽ, thật dữ dội.
Tạ Quyến Hòa vừa hôn cô, vừa thầm thì: “Anh nhớ hết rồi. Yêu chiều em, bảo vệ em, dỗ dành em, luôn luôn chăm lo cho em, không để em mất mặt, không được làm em giận, nếu giận thì phải dỗ ngay lập tức, không được lạnh lùng, đồ xấu không được mua cho vợ, vợ không bao giờ sai…” Anh nói một hơi hết tất cả, hơi thở nóng rực lan tỏa trên cơ thể cô.
“Ưm… không phải vậy, ưm… chưa đọc xong, còn nữa.” Cô vừa nhắc đến quy tắc mới thêm vào của mình!
“Ngoan, mai đọc cũng kịp mà.” Tạ Quyến Hòa đã hết sức kiên nhẫn từ lâu.
Đồng Uyển Thư lặng lẽ, kế hoạch của cô hoàn toàn bị phá vỡ.
“Bé cưng, tập trung đi.” Anh nhẹ nhàng vuốt qua làn da trắng nõn, ôm lấy eo thon mềm mại của cô.
Trong khoảnh khắc mặn nồng ấy, Tạ Quyến Hòa như trút bỏ lớp vỏ bên ngoài, không còn bị kiềm chế bởi bất cứ điều gì.
“Ưm…” Đau, như thể bị xé rách.
Sức chịu đựng của cô kém hơn cô tưởng, dù bản thân đã có cảm giác, vẫn như làn da nguyên vẹn bị xé ra.
Không chịu nổi động tác này, Tạ Quyến Hòa bế cô trở lại trên chiếc giường lớn.
Đau…
“Ưm…” Đau đến nghẹt thở.
“Hai tháng tập thích ứng mà vẫn không có tác dụng gì.” Tạ Quyến Hòa thầm thì, giọng trầm thấp, quá chật hẹp.
Đồng Uyển Thư cắn nhẹ môi, đôi mắt đỏ hoe và mờ ảo, vừa đáng thương vừa bất lực.
Đôi bàn tay cô ghì chặt vào lưng Tạ Quyến Hòa, may mà lần này móng tay là thật, không phải móng giả, nếu không thì ngón tay cô cũng bị thương.
Tạ Quyến Hòa hơi giật mình, đôi mắt đầy d*c v*ng lại xen chút thương xót.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn Đồng Uyển Thư, dòng nước miếng hòa quyện, nỗi đau lúc hôn lại biến thành kh*** c*m dịu dàng.
Đồng Uyển Thư cũng khẽ đáp lại nụ hôn, dần hòa vào trạng thái.
Anh chưa có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể kiềm chế, càng kiềm chế thêm.
Anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Bé cưng, lần đó ở bệnh viện em đá anh, lại còn đè lên người anh, anh ra ngoài hít gió mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần nhắm mắt, toàn bộ đầu óc đều là cơ thể em. Đêm đó anh đã mơ suốt cả đêm, trong mơ, anh đã bên em cả đêm.” Lần này còn dữ dội hơn, nặng nề hơn nhiều.
Đôi mắt Đồng Uyển Thư hơi mở rộng, đầy ngỡ ngàng.
Anh đã mơ về chuyện đó suốt một đêm sao?
Sáng hôm sau còn giả vờ như không có gì xảy ra, diễn trò y hệt.
Không phải, cái gì mà cô đè lên người anh, rõ ràng là anh…
Người này giỏi lộn ngược mọi sự thật thật tuyệt vời!
Đồng Uyển Thư vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tạ Quyến Hòa lại hôn lên cô lần nữa, trong khoảng nghỉ của nụ hôn, giọng nói quyến rũ và gợi cảm trầm thấp của anh tiếp tục vang bên tai cô: “Bài thơ mà em đọc trong tiểu thuyết, đến giờ anh vẫn nhớ rõ, Xuân về theo sóng triều, suối ấm mềm da dịu hiền.
Nâng nàng khi yếu mềm, mới hiểu ân tình dạt dào.”
A a a——
Tạ Quyến Hòa thế mà vẫn còn nhớ chuyện cô đã đặt điện thoại, đọc truyện bằng giọng phát thanh!
Quả nhiên, thái độ thản nhiên lúc đó chỉ là giả vờ, anh đúng là một con thú khoác lớp da người.
Cô xấu hổ muốn bỏ chạy.
Nhưng Tạ Quyến Hòa sẽ không cho cô cơ hội đó.
Đồng Uyển Thư cũng không chịu thua, ngẩng đầu cắn mạnh vào cổ anh.
Nhưng phản tác dụng, chính cô chịu đau nhiều hơn.
Lần đầu tiên, kh*** c*m có, nhưng đau đớn còn nhiều hơn.
Cô cứ tưởng tối nay sẽ kết thúc.
Nhưng cô đã không chịu nổi nữa.
Cả cơ thể như bị tháo tung ra từng mảnh.
Họ lại một lần nữa trở về phòng tắm, anh nhẹ nhàng cắn vào tai cô: “Chưa đủ đâu.” Anh còn chưa bắt đầu, sao có thể kết thúc được.
Cô muốn ngâm mình một chút trong bồn, anh nói sẽ cùng cô.
Ngay sau đó, bộ đồ ngủ gợi cảm rơi vào tay Tạ Quyến Hòa, đôi mắt sâu thẳm ấy lóe lên một vẻ ngoài d*c v*ng nhưng còn có cả sự hưng phấn. Anh khẽ hỏi cô: “Bé cưng, bộ này vốn định mặc để cho anh xem à?”
“Không phải!” Cô tuyệt đối không thừa nhận! Đồng Uyển Thư thở dài yếu ớt, như một chú mèo bị rút cạn linh hồn. Cô đưa tay muốn giật lại bộ đồ ngủ từ tay anh, nhưng đứng không vững, đành dựa vào sức mạnh từ tay Tạ Quyến Hòa để đứng, dựa vào trong vòng tay anh.
Rõ ràng Tạ Quyến Hòa không tin, anh một tay ôm eo cô, cúi xuống nghiêng cổ cô, vừa dỗ vừa dụ: “Bé cưng, mặc đi. Anh thích bộ này.”
“Không!” Cô từ chối! Thật ra anh thích đúng rồi, nhưng nếu cô không mặc, anh sẽ hưng phấn đến mức suýt hại cô; còn nếu cô mặc, cũng không khác gì tự nộp mạng cho anh.
Tạ Quyến Hòa cười khẽ: “Biết là em không còn sức rồi. Vợ ơi, để anh giúp em.”
“……” Đồng Uyển Thư muốn chống cự, nhưng vô hiệu.
Ưm.
Cô sẽ chết mất.
Chỗ quan trọng chỉ được nối bằng những chuỗi ngọc trai.
Đôi mắt Tạ Quyến Hòa nóng rực.
Bộ đồ ngủ này, với đàn ông mà nói, thật sự điên cuồng đến cực điểm.
Ai mà ngờ người đàn ông lúc đầu nhìn có vẻ nhạt nhẽo, lạnh lùng, ánh mắt sắc như sát thần lại có thể như vậy.
Ít nhất, trước đây cô không thể tưởng tượng nổi.
Sau này, cô cũng không dám tin.
Đồng Uyển Thư mới nhận ra, trước đó anh thật sự đã kiềm chế đến mức nào.
Khi ấy cô còn ngây thơ mà muốn anh.
Ưm… người đàn ông này thật sự không phải thứ mà cơ thể nhỏ bé của cô có thể khiêu khích.
Cô sẽ chết mất.
Tạ Quyến Hòa đứng sau lưng cô, cơ thể Đồng Uyển Thư run rẩy theo từng nhịp.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tai cô, giọng thở gấp nhưng trầm thấp: “Sau đêm ở bệnh viện đó, anh nghĩ về em suốt cả đêm, không lần nào ngủ yên.”
“Lần đầu tiên dùng cái này.” Anh khớp xương rõ ràng, bàn tay từ phía sau ôm lấy tay Đồng Uyển Thư, tách các ngón tay cô ra, đặt lên mặt kính, hoàn toàn kiểm soát.
Những viên ngọc trai nhấp nhô trên kính, ánh sáng phản chiếu lung linh.
Từng viên ngọc tròn đầy thấm đẫm tình cảm, như những giọt sương buổi sớm, bị rung nhẹ, rơi xuống sàn, nằm yên lặng trên mặt đất.
Đêm này nối tiếp đêm khác, mùa xuân không ngủ.
[Tác giả có đôi lời:
Tới đây, tới đây.
Đột nhiên nổi hứng viết một bộ về bé Nhất Nhất, bạn đọc nào có hứng thú thì có thể sưu tầm, Quy tắc yêu đương của Đồng Lạc Y Đồng Lạc Y × anh ba // Kẻ nổi loạn lớn nhất trường x quý ông lịch thiệp (tinh tế) và khiêm tốn (vô lại) bushi:-D]
Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Chương 29: Đêm tân hôn.
Edit & beta: Cún
Sau khi bước lên xe hoa, việc đầu tiên của Tạ Quyến Hòa là nhẹ nhàng gạt quạt tròn che mặt của Đồng Uyển Thư ra, hôn lên đôi môi mềm mại, nõn nà của cô, rồi cười khẽ hỏi: “Ngọt không?”
Đồng Uyển Thư ngẩng mắt nhìn Tạ Quyến Hòa, đôi mắt sâu như đại dương của anh ánh lên những tia sáng, như ánh sáng từ đáy biển yên tĩnh xuyên qua từng tầng nước rồi phản chiếu lên mặt biển, vừa dịu dàng vừa nồng nàn.
Cô không biết món chè có ngọt hay không, nhưng môi anh ấm áp, hương gỗ trên người anh khiến cô cảm thấy ngọt ngào, Đồng Uyển Thư ngượng ngùng không dám trả lời, chỉ khẽ che khuôn mặt mình lại.
Tạ Quyến Hòa lại nhẹ nhàng lấy quạt tròn trên tay cô ra, rồi lại hôn nhẹ lên đôi môi cô, cười khẽ: “Bé yêu, hạnh phúc trăm năm nhé.”
Đồng Uyển Thư cúi mắt, đôi má mềm mại ửng hồng, khẽ đáp: “Ừ, hạnh phúc trăm năm…”
Cô không hiểu sao lại thấy hơi xúc động như vậy.
Hơn ba tiếng đồng hồ trên đường, xe hoa cuối cùng cũng đến trung tâm đảo Hải Thành.
Trước khi lễ cưới chính thức bắt đầu, Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa tạm thời tách nhau ra.
Lễ cưới đầu tiên là lễ cưới kiểu Trung Quốc. Theo hướng dẫn của MC, Đồng Uyển Thư bước vào khung cảnh lễ cưới, đẩy cánh cửa lớn tiến vào, cả người cô khựng lại một nhịp.
Bố cục lễ cưới được tái hiện y nguyên khu vườn sau nhà cô, đến cả hồ nước cũng sống động như thật, và vị trí cô đứng chính là dưới cánh vòm của sân sau.
Tạ Quyến Hòa với thân hình cao lớn, phong thái trang nghiêm đứng trong lầu vọng, tay cầm thức ăn cho cá. Ngay khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, anh quay người, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu đậm hướng về cô.
Cảnh tượng này họ chưa từng tập dượt, nhưng lại như đã diễn vô số lần, như chờ đợi xuyên qua ngàn năm chỉ để có khoảnh khắc này.
Khi Tạ Quyến Hòa quay người, trái tim Đồng Uyển Thư bỗng thắt lại, nhịp tim “thình thịch” đập nhanh hơn vài nhịp.
Cô chị họ đứng bên cạnh phấn khích đến mức, nén giọng lại mà vẫn hét lên: “Uầy uầy, tôi sắp phấn khích đến phát điên mất rồi! Tạ Quyến Hòa quá đỉnh luôn, vậy mà mang cả vườn sau nhà Đồng Uyển Thư thành hiện trường lễ cưới!”
Lưu Lộ mắt sáng rực: “Bảo bối Đồng Đồng, cậu thắng rồi, chồng cậu thật sự rất xuất sắc!”
Cảnh tượng quá ấn tượng, ai mà nghĩ được rằng khi kết hôn lại đem cả sân sau thời thơ ấu của vợ đến lễ cưới!
Các cô gái ai cũng háo hức, nói chung không còn nghi ngờ gì về sự thú vị hay gu thẩm mỹ tuyệt vời của Tạ Quyến Hòa nữa.
Tạ Quyến Hòa cầm trên tay chiếc chén ngọc bạch, bước đến trước Đồng Uyển Thư, từng bước từng bước, nhịp điệu nhẹ nhàng, nặng nhẹ đều vừa vặn, dừng lại ngay trước mặt cô, nhẹ giọng nói: “Bảo bối Đồng Đồng, còn nhớ cảnh này không? Nơi lần đầu tiên chúng ta gặp chính thức, nơi lần đầu tiên chỉ có hai chúng ta bên nhau.”
Làm sao cô có thể quên được, lúc đó cô còn không vui vẻ gì đâu.
Lúc ấy anh ít nói, còn cô thì có phần hờ hững.
Vậy mà chỉ vài tháng sau, họ đã bước tới lễ đường cưới.
Cô thật sự không thể tin nổi.
Tạ Quyến Hòa chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, nói: “Từ khoảnh khắc ấy, anh đã muốn chính thức hỏi em một câu, em có muốn cùng anh đi hết trọn đời này, trải qua mọi mùa mưa xuân không.” Câu cuối cùng anh cố tình hạ giọng, không ai trong khán phòng nghe rõ, chỉ có Đồng Uyển Thư là nghe thấy trọn vẹn.
Đồng Uyển Thư vốn đang cảm động, nhưng nghe câu này lại thấy hơi lạ, nhỏ giọng: “Văn minh một chút đi.” Cô hơi ngại ngùng.
Tạ Quyến Hòa cười, cúi sát vào tai cô thì thầm: “Ừ, đủ văn minh rồi. Nói một cách thẳng thắn, em có muốn cùng anh bên nhau trọn đời không?”
“!” Đồng Uyển Thư vừa bực vừa cười, nước mắt lăn dài. Sao anh có thể táo bạo thế chứ! Không giống anh một chút nào!
Lúc này, Tạ Tiểu Ngũ bên cạnh lại reo lên: “Chú nhỏ, chú vừa nói gì cơ? Cháu không nghe rõ! Chú muốn hỏi thím hạ câu gì vậy?”
Tạ Quyến Hòa cất cao giọng, vang dội mà rành mạch rõ ràng: “Cô Đồng Uyển Thư, Tạ Quyến Hòa cả đời này chỉ nguyện cúi đầu xưng thần trước cô, một đời một kiếp trân trọng yêu thương cô. Cô Đồng Uyển Thư, cô có nguyện ý lấy Tạ Quyến Hòa làm chồng, sinh tử không rời, nắm tay bạc đầu hay không?”
Đồng Uyển Thư vừa khóc vừa cười đáp lại, tim đập thình thịch, khẽ khàng nói: “Em đồng ý.” Người đàn ông này thật là quá không biết xấu hổ, vừa nãy còn thì thầm không đứng đắn bên tai cô, giây sau lại kiên định như thể đang đọc lời tuyên thệ gia nhập Đảng.
Tạ Tiểu Ngũ huých huých khuỷu tay Tạ Quân Cảnh: “Anh ba, chú nhỏ có phải vừa cướp hết lời của người dẫn lễ rồi không. Em lớn đến chừng này mới lần đầu nghe chú nhỏ nói lời tình cảm, thẳng thắn thật đấy, lại còn ra dáng chính khí. Chẳng nhẽ chú nhỏ lúc nào cũng mang bộ dạng nghiêm túc thế này khi đối đãi với thím nhỏ à?”
Tạ Quân Cảnh chỉ cười không nói.
Tạ Tiểu Ngũ lại nói: “Nhưng mà, hiếm khi chú nhỏ có ngày như này, chậc chậc chậc, em còn tưởng chú ấy sẽ độc thân cả đời chứ. Phải không, anh ba?”
Tạ Quân Cảnh quả thật bị bóng gió chọc tới, dù anh còn chưa đến mức trở thành ông chú độc thân.
Anh khẽ thở dài trong lòng, khóe mắt lại bắt gặp một đôi mắt linh hoạt như mèo đang chăm chú nhìn mình, dường như mang đầy bất mãn.
Ngay sau đó, một phong bao lì xì rỗng bị vò nát thành cục từ đâu bay tới, nện đúng vào vai anh.
Tạ Quân Cảnh đưa tay chống trán, bật cười bất lực.
Cô nhóc này đúng là hay để bụng thật.
Sau đó là nghi thức bái đường của hôn lễ kiểu Trung Hoa, cùng với những lời chúc phúc từ hai bên trưởng bối.
Hôm nay Dư Bội Trân đã rơi nước mắt mấy lần, bà nói: “Những điều khác mẹ không nói nhiều nữa, hôn nhân bền lâu chính là ở chỗ biết nâng đỡ lẫn nhau, tôn trọng và yêu thương nhau. Hai đứa nhất định phải thật sự hạnh phúc.”
Tạ Quyến Hòa từng tìm bà mượn bản vẽ sân vườn, khi đó bà chỉ nghĩ rằng anh muốn xây lại khu vườn của căn nhà ở Tô Thành, cho giống với nhà họ.
Không ngờ tất cả chỉ là vì một đám cưới.
Anh đã rất dụng tâm.
Cũng thật lòng mà làm.
Tạ Quyến Hòa nắm chặt tay Đồng Uyển Thư, trong mắt sâu thẳm chứa đầy lời hứa kiên định: “Ba mẹ, con sẽ không để hai người thất vọng, nhất định sẽ trân trọng và yêu thương Đồng Đồng.” Anh giống như một kỵ sĩ, một khi đã thề nguyền thì sẽ giữ trọn đời.
Dư Bội Trân lau nước mắt, mỉm cười nói: “Hai người biết chăm sóc lẫn nhau mới là tốt nhất. Con gái à, nhớ nhé.”
“Vâng, mẹ, con sẽ làm được.” Hốc mắt Đồng Uyển Thư sớm đã nhòe đi từ khi nghe Tạ Quyến Hòa nói những lời ấy. Nói thế chẳng khác nào ám chỉ như thể cô sẽ không đối xử tốt với anh vậy.
Lễ cưới thứ hai là kiểu phương Tây.
Một chiếc du thuyền cao mấy chục tầng được Tạ Quyến Hòa cải tạo thành một tòa lâu đài mộng ảo.
Nó không chỉ là khung cảnh hôn lễ, mà còn là món quà tân hôn anh dành cho Đồng Uyển Thư một con thuyền công chúa khổng lồ mang tên theo biệt danh của cô, ‘Đồng Đồng số 1’.
Đồng Uyển Thư thay sang bộ váy cưới công chúa, đội vương miện kim cương cổ xưa lộng lẫy.
Tạ Quyến Hòa mặc lễ phục đuôi én của một hiệp sĩ hắc y, cưỡi con ngựa đỏ bờm rực rỡ, từ trên chiếc du thuyền Công chúa Đồng Đồng bước xuống, đến đón nàng công chúa đang ngồi trong xe hoa của anh.
Anh xuống ngựa, hơi cúi người trước cỗ xe, vươn tay như một hiệp sĩ đón công chúa của mình. Trên cỗ xe ngựa phong cách châu Âu cổ điển, Đồng Uyển Thư đưa bàn tay của mình cho Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa nắm chặt lấy tay Đồng Uyển Thư, giữ chắc trong lòng bàn tay, nụ cười trên mặt gần như tràn ra ngoài. Anh sải một bước lớn, dìu Đồng Uyển Thư cùng cưỡi lên ngựa, hai người chung một yên, chậm rãi tiến về phía du thuyền khổng lồ.
Đồng Uyển Thư từng tham dự không ít hôn lễ trên du thuyền, nhưng cưỡi ngựa lên du thuyền thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Cô cảm thấy Tạ Quyến Hòa thật biết cách, rốt cuộc là sao vậy chứ.
Cúi đầu xuống, gương mặt kiều diễm như hoa, đôi mày đôi mắt cong cong rạng rỡ.
Mỗi bước họ tiến về phía trước, pháo hoa rực rỡ đủ sắc màu từ từ nở rộ trên không trung tòa lâu đài, lấp lánh huy hoàng. Từ đó cũng mở màn cho buổi biểu diễn trên biển, vô số máy bay không người lái xếp thành hình những con ngựa bay màu hồng, tung cánh giữa bầu trời.
Hình ảnh chiếu rọi tạo nên quang cảnh tuyệt mỹ, tựa như bước vào thế giới thần tiên trong Alice lạc vào xứ sở diệu kỳ.
Trong tiếng nhạc du dương vang lên, sáu cặp cá voi trắng và người cùng xuất hiện, mang đến màn trình diễn “Tình khúc cá voi trắng”, khắc họa điệu vũ tuyệt mỹ của nhân ngư và biển cả.
Những chú cá heo tung tăng nhảy múa trong làn nước.
Đúng lúc pháo hoa nở rộ, con ngựa cao lớn dũng mãnh dưới sự khống chế của Tạ Quyến Hòa dừng lại trên boong tàu.
Đồng Uyển Thư ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong đôi mắt ngập tràn muôn sắc pháo hoa rực rỡ, là sự ngạc nhiên cùng niềm vui bất tận.
Xung quanh là sắc màu lộng lẫy bao phủ, khung cảnh như một giấc mộng.
Thế nhưng lại chân thực đến mức chạm được.
Đồng Uyển Thư bỗng nhớ đến hơn hai tháng trước, khi họ đi dự một đám cưới, Tạ Quyến Hòa đã nói sẽ dành cho cô một lễ cưới trên biển.
Khi ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là một bữa tiệc vui chơi ăn uống trên du thuyền, nào ngờ lại là một trải nghiệm độc đáo đến thế.
Ngựa chiến uy phong, lâu đài vừa mộng ảo vừa chân thực.
Tạ Quyến Hòa khẽ cười bên tai cô: “Bà Tạ, chồng em không làm em mất mặt chứ?”
Không hề! Trái lại còn vô cùng nở mày nở mặt.
Đồng Uyển Thư ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống, thấy từng người chị em của mình đều ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
Trong lòng cô bắt đầu dâng lên sự kiêu hãnh xen lẫn đắc ý, ngẩng cao chiếc cằm nhỏ, kiêu kỳ như một con công kiều diễm khoe sắc.
Ngay sau đó, cô lại dịu dàng hỏi: “Anh làm thế này, có bị chê trách không?” Liệu có bị coi là quá xa xỉ phô trương không.
Tạ Quyến Hòa dịu giọng đáp: “Cả đời này có mấy cơ hội được phô trương đâu, cưới vợ là chuyện đại sự.” Hơn nữa đây lại là cuộc hôn nhân anh vô cùng trân trọng. Anh lại nhỏ nhẹ nói thêm: “Anh đã trình báo cáo rồi.”
Một bữa tiệc xa hoa như thế kỷ đã khép lại.
Chuyên viên trang điểm bắt đầu tháo xuống những món phụ kiện công chúa cầu kỳ trên đầu Đồng Uyển Thư, gội sạch mái tóc cho cô, rồi giúp cô thay trang phục.
Chị họ Đồng xúc động nói: ” Hu hu hu, đẹp quá đi mất, Đồng Đồng à, người đàn ông của cậu tặng cậu một lễ cưới thế kỷ, cảm động muốn khóc luôn! Sau này chồng bọn mình nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn của chồng cậu mà không ngừng sáng tạo mới được!” Chị em tốt thì phải ganh đua và vượt qua nhau chứ! Mà đàn ông thì càng phải thế!
Đồng Uyển Thư giả vờ không để tâm nhưng vẫn đầy kiêu hãnh: “Cũng tạm thôi, hết cách rồi, ai bảo anh ấy là người do tớ tự tay chọn kia chứ!”
Lưu Lộ liếc Đồng Uyển Thư một cái rõ to: “Đắc ý vừa thôi, Đồng Đồng, cậu cứ giả vờ đi, đừng tưởng mình không biết cậu đang đắc ý đến mức nào. Huhuhu, hôm nay cậu đúng là có tư cách để tự hào. Anh Tạ quá xuất sắc, làm cậu thật nở mày nở mặt!”
Chị họ Đồng lại ghé sát tai Đồng Uyển Thư thì thầm đầy ám muội: “Bé cưng Đồng Đồng, tối nay chồng cậu nhất định sẽ thưởng cho cậu thật nhiều đó, phải cho chị em bọn này được nở mày nở mặt, đừng khóc nhé~”
“…”
Tối nay, cô muốn trừng phạt anh.
Để anh khóc!
Phụ nữ không được thua trên giường, hôm nay cô phải tìm lại mặt mũi!
Cô muốn lật mình, trở thành người làm chủ của cái nhà này!
Đồng Uyển Thư thay trang phục rượu cưới, bộ đồ kiểu Trung Hoa phối đỏ trắng, mái tóc mềm mại được búi lỏng bằng một chiếc trâm hạt tương tư cổ điển, làn da mịn như tuyết, dáng người uyển chuyển thướt tha.
Tạ Quyến Hòa đứng chờ bên ngoài phòng trang điểm, từ khoảnh khắc cô bước ra, anh không rời mắt nổi.
Một vài chị em trao nhau ánh mắt ý nhị, lén cười rồi rút lui.
Đồng Uyển Thư bị ánh mắt si tình của Tạ Quyến Hòa làm cô ngượng ngùng, má hồng hơi ửng lên, đôi môi hồng thắm nhè nhẹ mím lại. Bỗng cô đưa tay lên che mắt anh, nhưng Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng nhấc bàn tay nhỏ nhắn ấy ra, đặt lên môi hôn một cái, cười nói: “Anh ngắm vợ anh, không phạm pháp.”
Không phải là vi phạm pháp luật, nhưng cô sẽ bị chị em trêu mất!
Tạ Quyến Hòa rất thích nghịch tay Đồng Uyển Thư, dù đôi khi cô chê bàn tay anh thô ráp, anh vẫn không buông ra.
Trước kia anh yêu bàn tay cô nhất, giờ còn thêm một điểm nữa, nốt ruồi hồng nhạt bên hông cô.
Anh thích hôn, càng thích l**m nghịch.
Khi rót rượu, Tạ Quyến Hòa một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo thon của Đồng Uyển Thư, tượng trưng chúc rượu từng bàn khách.
Hàng chục, hàng trăm bàn khách, mỗi bàn chỉ một ngụm cũng đã khá nhiều.
Nếu anh say, tối nay còn chơi gì nữa đây? Kế hoạch của cô còn chưa bắt đầu cơ mà.
Đồng Uyển Thư lén lút véo nhẹ vào hông sau của Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa thuận tay nắm lấy bàn tay Đồng Uyển Thư, bóp nhẹ, thì thầm bên tai cô: “Không sao đâu, đừng lo, phòng tân hôn chắc chắn ổn mà.”
“……” Chậc, ai quan tâm anh phòng tân hôn ổn hay không chứ! Uống đi, say càng tốt!
Bàn thầy cô, Tạ Quyến Hòa ra hiệu cho Dương Tốc, người đang rót rượu bên cạnh, đổi sang chai thật.
Tạ Quyến Hòa chúc rượu hết vòng, thầy cô cười, vẫy tay nói: “Thôi được rồi, đừng say quá. Cô vợ mà các cậu đã mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng cưới được rồi, nhanh đi phòng tân hôn thôi.”
Vào lúc hoàng hôn, ánh sáng dịu dàng, xe hoa chầm chậm nhưng vững vàng tiến vào biệt thự nửa sườn núi.
Bên trong biệt thự, đèn đuốc rực rỡ, chỗ nào cũng toát lên không khí hân hoan.
Mấy người trong nhà Tạ đã ngăn không cho ai quấy phá phòng tân hôn.
Mọi người chỉ vui đùa tượng trưng một chút, chơi trò bắt quýt nhỏ, cô dâu và chú rể cùng ăn táo.
Xe hoa dừng cách biệt thự một, hai cây số, Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư bước vào biệt thự.
Trên đường đi, những tiếng trêu chọc liên tục vang lên, đồng đội và cấp dưới của Tạ Quyến Hòa đều khá tinh nghịch.
Trước đây Đồng Uyển Thư từng nghĩ Tạ Quyến Hòa nhạt nhẽo, sau này lại thấy anh hơi thô lỗ, đôi khi còn nói lời tục tĩu trên giường.
Nhưng so sánh như vậy, Tạ Quyến Hòa thật ra đã xem là người khá “văn minh” rồi.
Đầu Đồng Uyển Thư tựa hoàn toàn vào vai anh, đôi má kiêu kỳ hồng hào như phấn.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư vào phòng ngủ chính.
Anh đặt cô lên chiếc giường được trang trí bằng hoa hồng, thì thầm: “Đợi một chút nhé, lát nữa anh sẽ lại đây.”
Đồng Uyển Thư không biết là vì bị bế lâu nên mệt, hay là do uống rượu, nhưng cô nhận thấy hơi thở anh không ổn định, giọng trầm khàn còn lộ chút khát khao.
Anh dường như rất sốt ruột.
Vừa rồi đã quậy một hồi, nên trong phòng tân hôn không còn ồn ào nữa, Tạ Quyến Hòa xuống dưới tiếp khách.
Đồng Uyển Thư thêm một điều cuối cùng vào “quy tắc vợ chồng” giấu trong túi nhỏ: tối nay phải nghe em.
Trong số những bộ đồ ngủ màu đỏ, cô tìm thấy bộ đồ ngủ táo bạo mà hai tuần trước đường tỷ tặng, ôm chặt vào lòng rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Phòng tắm đầy hoa hồng rải khắp sàn, cạnh bồn tắm là một giỏ đầy hoa hồng tươi mới, không khí lan tỏa hương hoa khô cô yêu thích pha cùng mùi nước hoa kiểu Pháp.
Đồng Uyển Thư ngâm mình trong bồn, tỉ mỉ thoa dưỡng thể khắp người, rồi nhìn bộ đồ ngủ gợi cảm mà mình chuẩn bị, lòng chợt chìm vào trầm tư.
Thật sự không thể mặc ra ngoài được, chỗ nhạy cảm còn táo bạo hơn cô tưởng, chỉ được kết bằng chuỗi ngọc trai, chẳng có một mảnh vải nào.
Cô biết bộ đồ ngủ tân hôn đường tỷ tặng rất táo bạo, nhưng không ngờ lại là kiểu này.
Đây đâu còn là đồ ngủ nữa, đúng hơn là món đồ t*nh d*c ấy chứ.
Nếu cô mặc ra ngoài như vậy, sợ rằng tối nay mình sẽ bị Tạ Quyến Hòa “chơi hỏng” mất.
Đồng Uyển Thư đang đứng sững, trầm tư.
Bên ngoài, Tạ Quyến Hòa gõ cửa: “Đồng Đồng, xong chưa?” Giọng anh trầm thấp, kiềm chế mà đầy ẩn ý.
Nghe giọng trầm thấp của Tạ Quyến Hòa vọng từ bên ngoài, Đồng Uyển Thư càng sợ hãi, môi nhẹ run: “Sắp, sắp xong rồi.” Cô vội vứt bộ đồ ngủ gợi cảm sang một bên, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa đỏ đôi tình nhân, quấn mình kín mít.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Tạ Quyến Hòa đứng nghiêm chỉnh ở cửa, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt lấy cô, dường như còn liếc nhìn toàn bộ cơ thể cô, nóng bỏng như thanh sắt nung đỏ.
Đồng Uyển Thư bị ánh mắt anh dõi theo làm lưng tê cứng. Tạ Quyến Hòa chưa bao giờ giấu giếm ánh mắt của mình; tối nay, anh không chỉ bỏ qua mọi che đậy, mà còn đầy tính xâm chiếm.
Đồng Uyển Thư vô thức nuốt nước bọt, chỉnh lại đôi môi, đôi mắt và hàng mi hơi run rẩy, môi khẽ mấp máy: “Anh, anh đi tắm đi.”
“Ừ.” Tạ Quyến Hòa thở ra, âm thanh trầm đục.
“Ồ, vậy thì em lên giường trước nhé.” Đồng Uyển Thư kéo nhẹ môi, trong lòng chợt hoảng, tối nay định tra tấn anh như anh tra tấn cô, không biết cô có giữ được thế chủ động không.
Cô đi qua bên anh, cổ tay bị chặn lại: “Làm gì đấy?”
“Tắm.” Anh trả lời, vừa kiềm chế vừa nóng bỏng.
Đồng Uyển Thư hạ mắt, thì thầm: “Anh đi đi, em đã tắm rồi.”
“Tắm thêm lần nữa. Cùng nhau.”
Đồng Uyển Thư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Tạ Quyến Hòa bế ngang vào phòng tắm, sau lưng là tường, trước mặt là cơ thể nóng hổi của anh cùng làn nước ấm.
Đôi mắt cô run rẩy, thốt lên: “Không… ưm…” Tiếng ‘muốn’ kia bị nụ hôn của Tạ Quyến Hòa nuốt chửng, đôi tay bị anh một tay nắm chặt, ép lên tường.
Đôi mắt hoang dã của anh lướt qua khắp cơ thể cô, trầm thấp, giọng nói như tỏa lửa: “Bé cưng, mặc kín quá làm gì, cởi ra phiền lắm đó.”
Anh đưa tay mở dây áo choàng, những ngón tay thô ráp chạm vào làn da trắng mịn như ngọc, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Anh lại dẫn tay cô, tháo chiếc áo trên người mình.
Cơ thể cường tráng, vững chãi như cây tùng đứng thẳng.
Rơi vào tầm mắt cô, cảnh tượng ấy khiến cô giật mình, còn dữ dội hơn bình thường, Đồng Uyển Thư run rẩy thốt lên: “Ưm… Tạ Quyến Hòa, anh đã ký quy tắc vợ chồng rồi đúng không?”
“Ừ, đã ký rồi.” Tạ Quyến Hòa vừa ôm cổ cô, vừa đáp. Trong khoảnh khắc này, anh hoàn toàn không còn tâm trí để quan tâm quy tắc vợ chồng ra sao. Anh đã chờ đợi ngày này quá lâu, mỗi ngày nhìn vợ mềm mại, thơm ngát mà không được chạm vào, từng ngày đều kiềm chế, gần như sắp bùng nổ. Giờ anh chỉ muốn bước vào trọng tâm, thật mạnh mẽ, thật dữ dội.
Tạ Quyến Hòa vừa hôn cô, vừa thầm thì: “Anh nhớ hết rồi. Yêu chiều em, bảo vệ em, dỗ dành em, luôn luôn chăm lo cho em, không để em mất mặt, không được làm em giận, nếu giận thì phải dỗ ngay lập tức, không được lạnh lùng, đồ xấu không được mua cho vợ, vợ không bao giờ sai…” Anh nói một hơi hết tất cả, hơi thở nóng rực lan tỏa trên cơ thể cô.
“Ưm… không phải vậy, ưm… chưa đọc xong, còn nữa.” Cô vừa nhắc đến quy tắc mới thêm vào của mình!
“Ngoan, mai đọc cũng kịp mà.” Tạ Quyến Hòa đã hết sức kiên nhẫn từ lâu.
Đồng Uyển Thư lặng lẽ, kế hoạch của cô hoàn toàn bị phá vỡ.
“Bé cưng, tập trung đi.” Anh nhẹ nhàng vuốt qua làn da trắng nõn, ôm lấy eo thon mềm mại của cô.
Trong khoảnh khắc mặn nồng ấy, Tạ Quyến Hòa như trút bỏ lớp vỏ bên ngoài, không còn bị kiềm chế bởi bất cứ điều gì.
“Ưm…” Đau, như thể bị xé rách.
Sức chịu đựng của cô kém hơn cô tưởng, dù bản thân đã có cảm giác, vẫn như làn da nguyên vẹn bị xé ra.
Không chịu nổi động tác này, Tạ Quyến Hòa bế cô trở lại trên chiếc giường lớn.
Đau…
“Ưm…” Đau đến nghẹt thở.
“Hai tháng tập thích ứng mà vẫn không có tác dụng gì.” Tạ Quyến Hòa thầm thì, giọng trầm thấp, quá chật hẹp.
Đồng Uyển Thư cắn nhẹ môi, đôi mắt đỏ hoe và mờ ảo, vừa đáng thương vừa bất lực.
Đôi bàn tay cô ghì chặt vào lưng Tạ Quyến Hòa, may mà lần này móng tay là thật, không phải móng giả, nếu không thì ngón tay cô cũng bị thương.
Tạ Quyến Hòa hơi giật mình, đôi mắt đầy d*c v*ng lại xen chút thương xót.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn Đồng Uyển Thư, dòng nước miếng hòa quyện, nỗi đau lúc hôn lại biến thành kh*** c*m dịu dàng.
Đồng Uyển Thư cũng khẽ đáp lại nụ hôn, dần hòa vào trạng thái.
Anh chưa có kinh nghiệm thực chiến, chỉ có thể kiềm chế, càng kiềm chế thêm.
Anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Bé cưng, lần đó ở bệnh viện em đá anh, lại còn đè lên người anh, anh ra ngoài hít gió mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần nhắm mắt, toàn bộ đầu óc đều là cơ thể em. Đêm đó anh đã mơ suốt cả đêm, trong mơ, anh đã bên em cả đêm.” Lần này còn dữ dội hơn, nặng nề hơn nhiều.
Đôi mắt Đồng Uyển Thư hơi mở rộng, đầy ngỡ ngàng.
Anh đã mơ về chuyện đó suốt một đêm sao?
Sáng hôm sau còn giả vờ như không có gì xảy ra, diễn trò y hệt.
Không phải, cái gì mà cô đè lên người anh, rõ ràng là anh…
Người này giỏi lộn ngược mọi sự thật thật tuyệt vời!
Đồng Uyển Thư vừa xấu hổ vừa tức giận.
Tạ Quyến Hòa lại hôn lên cô lần nữa, trong khoảng nghỉ của nụ hôn, giọng nói quyến rũ và gợi cảm trầm thấp của anh tiếp tục vang bên tai cô: “Bài thơ mà em đọc trong tiểu thuyết, đến giờ anh vẫn nhớ rõ, Xuân về theo sóng triều, suối ấm mềm da dịu hiền.
Nâng nàng khi yếu mềm, mới hiểu ân tình dạt dào.”
A a a——
Tạ Quyến Hòa thế mà vẫn còn nhớ chuyện cô đã đặt điện thoại, đọc truyện bằng giọng phát thanh!
Quả nhiên, thái độ thản nhiên lúc đó chỉ là giả vờ, anh đúng là một con thú khoác lớp da người.
Cô xấu hổ muốn bỏ chạy.
Nhưng Tạ Quyến Hòa sẽ không cho cô cơ hội đó.
Đồng Uyển Thư cũng không chịu thua, ngẩng đầu cắn mạnh vào cổ anh.
Nhưng phản tác dụng, chính cô chịu đau nhiều hơn.
Lần đầu tiên, kh*** c*m có, nhưng đau đớn còn nhiều hơn.
Cô cứ tưởng tối nay sẽ kết thúc.
Nhưng cô đã không chịu nổi nữa.
Cả cơ thể như bị tháo tung ra từng mảnh.
Họ lại một lần nữa trở về phòng tắm, anh nhẹ nhàng cắn vào tai cô: “Chưa đủ đâu.” Anh còn chưa bắt đầu, sao có thể kết thúc được.
Cô muốn ngâm mình một chút trong bồn, anh nói sẽ cùng cô.
Ngay sau đó, bộ đồ ngủ gợi cảm rơi vào tay Tạ Quyến Hòa, đôi mắt sâu thẳm ấy lóe lên một vẻ ngoài d*c v*ng nhưng còn có cả sự hưng phấn. Anh khẽ hỏi cô: “Bé cưng, bộ này vốn định mặc để cho anh xem à?”
“Không phải!” Cô tuyệt đối không thừa nhận! Đồng Uyển Thư thở dài yếu ớt, như một chú mèo bị rút cạn linh hồn. Cô đưa tay muốn giật lại bộ đồ ngủ từ tay anh, nhưng đứng không vững, đành dựa vào sức mạnh từ tay Tạ Quyến Hòa để đứng, dựa vào trong vòng tay anh.
Rõ ràng Tạ Quyến Hòa không tin, anh một tay ôm eo cô, cúi xuống nghiêng cổ cô, vừa dỗ vừa dụ: “Bé cưng, mặc đi. Anh thích bộ này.”
“Không!” Cô từ chối! Thật ra anh thích đúng rồi, nhưng nếu cô không mặc, anh sẽ hưng phấn đến mức suýt hại cô; còn nếu cô mặc, cũng không khác gì tự nộp mạng cho anh.
Tạ Quyến Hòa cười khẽ: “Biết là em không còn sức rồi. Vợ ơi, để anh giúp em.”
“……” Đồng Uyển Thư muốn chống cự, nhưng vô hiệu.
Ưm.
Cô sẽ chết mất.
Chỗ quan trọng chỉ được nối bằng những chuỗi ngọc trai.
Đôi mắt Tạ Quyến Hòa nóng rực.
Bộ đồ ngủ này, với đàn ông mà nói, thật sự điên cuồng đến cực điểm.
Ai mà ngờ người đàn ông lúc đầu nhìn có vẻ nhạt nhẽo, lạnh lùng, ánh mắt sắc như sát thần lại có thể như vậy.
Ít nhất, trước đây cô không thể tưởng tượng nổi.
Sau này, cô cũng không dám tin.
Đồng Uyển Thư mới nhận ra, trước đó anh thật sự đã kiềm chế đến mức nào.
Khi ấy cô còn ngây thơ mà muốn anh.
Ưm… người đàn ông này thật sự không phải thứ mà cơ thể nhỏ bé của cô có thể khiêu khích.
Cô sẽ chết mất.
Tạ Quyến Hòa đứng sau lưng cô, cơ thể Đồng Uyển Thư run rẩy theo từng nhịp.
Anh nhẹ nhàng hôn lên tai cô, giọng thở gấp nhưng trầm thấp: “Sau đêm ở bệnh viện đó, anh nghĩ về em suốt cả đêm, không lần nào ngủ yên.”
“Lần đầu tiên dùng cái này.” Anh khớp xương rõ ràng, bàn tay từ phía sau ôm lấy tay Đồng Uyển Thư, tách các ngón tay cô ra, đặt lên mặt kính, hoàn toàn kiểm soát.
Những viên ngọc trai nhấp nhô trên kính, ánh sáng phản chiếu lung linh.
Từng viên ngọc tròn đầy thấm đẫm tình cảm, như những giọt sương buổi sớm, bị rung nhẹ, rơi xuống sàn, nằm yên lặng trên mặt đất.
Đêm này nối tiếp đêm khác, mùa xuân không ngủ.
[Tác giả có đôi lời:
Tới đây, tới đây.
Đột nhiên nổi hứng viết một bộ về bé Nhất Nhất, bạn đọc nào có hứng thú thì có thể sưu tầm, Quy tắc yêu đương của Đồng Lạc Y Đồng Lạc Y × anh ba // Kẻ nổi loạn lớn nhất trường x quý ông lịch thiệp (tinh tế) và khiêm tốn (vô lại) bushi:-D]
Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Story
Chương 29
10.0/10 từ 44 lượt.