Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Chương 23
117@-
Chương 23: Em không muốn à.
Edit: Carrot – Beta: Cún
“???”
Việc anh đẩy ngày cưới lên sớm hơn, cô đã chịu đựng rồi!
Sao anh còn được đằng chân lân đằng đầu, muốn đăng ký kết hôn ngay trong tháng này?
Có nhầm lẫn gì không thế?
Đôi mắt đẹp của Đồng Uyển Thư tràn đầy ngạc nhiên và bực bội.
Anh muốn làm gì vậy!
Tại sao không nói với cô về chuyện đăng ký kết hôn?
Tạ Quyến Hòa thì thầm dỗ dành bên tai cô: “Bảo bối, anh đã làm đơn xin rồi, trong vòng một tháng phải đăng ký kết hôn.”
????
Lại có cái quy định này nữa, còn “phải” nữa chứ?
Không phải anh ta lừa cô đấy chứ?
Còn “bảo bối” nữa chứ, cô chỉ muốn đánh cho anh ta một trận. Rõ ràng là những lời cô nói trên biển, anh ta chẳng thèm nghe lọt tai!
Đàm Tuân đứng sau lưng họ, nghe rõ mồn một, liền thêm vào: “Đồng Đồng, anh có thể chứng minh. Những gì Quyến Hòa nói không sai, có quy định đó thật. Quy trình làm đơn xin rất phức tạp và phiền phức!”
Đồng Sơ Anh dùng gót giày giẫm lên chân Đàm Tuân, rồi lườm anh ta một cái.
Đàm Tuân đau đến mức hít một hơi lạnh, mặt nhăn nhó im lặng, nhưng không quên đưa cho Tạ Quyến Hòa một ánh mắt kiểu ‘anh em nhớ ơn tôi nhé, phú quý đừng quên nhau’.
Đồng Uyển Thư không tin, một tay âm thầm cấu vào eo Tạ Quyến Hòa mấy cái. Cô không dám dùng quá nhiều lực, sợ làm hỏng móng tay, người chịu khổ cuối cùng chỉ có mình.
Người đàn ông cười lại, nắm lấy tay cô: “Đừng để tay bị đau.”
Đồng Uyển Thư không thèm để ý đến anh. Người đàn ông này quá nhiều tiểu xảo.
Ánh mắt của các bậc trưởng bối đều đổ dồn vào họ, dường như đang chờ Đồng Uyển Thư đưa ra quyết định.
Cô có thể nói gì chứ, trước mặt nhiều người lớn như vậy. Vốn dĩ họ đang bàn chuyện hôn sự của hai người.
Cái tên khốn kiếp này chắc chắn đã tính toán được điều đó, nên mới dám chơi trò “tiền trảm hậu tấu” với cô đúng không?
Dư Bội Trân đảo mắt qua lại giữa hai người, cười nói: “Cũng tốt, thời gian đăng ký kết hôn cứ theo ý của Quyến Hòa đi.” Ngày cưới đã xác định rồi, việc đăng ký kết hôn là chuyện đương nhiên. Hai người cũng đã tiếp xúc được nửa năm, vậy là đủ rồi. Cô con gái kiêu ngạo, lúng túng này, bà mẹ già này đành thay con gái quyết định vậy.
Đồng Uyển Thư tủi thân nhìn về phía người có quyền lực cao nhất trong nhà, vẻ mặt ủ rũ.
“Cảm ơn dì đã tác thành.” Tạ Quyến Hòa cong khóe miệng lên không biết bao nhiêu độ, giả vờ bình tĩnh và khiêm tốn lễ phép nói.
Đồng Uyển Thư hờn dỗi quay mặt đi, không thèm để ý đến anh. Tạ Quyến Hòa khẽ bóp ngón tay cô, an ủi cảm xúc nhỏ nhoi của cô.
Đàm Tuân thở dài cảm thán: “Đánh giá thấp lão Tạ rồi. Cứ tưởng anh ấy chỉ là một ‘người sắt’ khô khan, không ngờ trong chuyện lấy vợ lại giỏi đến vậy.” Biết cách chọn quà, biết cách dùng chiêu. Anh ta cứ nghĩ việc đẩy ngày cưới lên đã là chiêu cuối, không ngờ cuối cùng lại tung ra một chiêu lớn, “một lần dứt điểm”.
Ngày xưa khi Đàm Tuân kết hôn với Đồng Sơ Anh rất qua loa, chỉ làm giấy đăng ký, hai nhà cùng ăn một bữa, thế là xong, đám cưới cũng không tổ chức.
Nhẫn cưới, nếu không phải anh cố tình đeo cho cô, thì cô cũng chẳng muốn, giờ vẫn nằm trong tủ bám bụi.
“Công tử nhỏ nhà họ Đàm vẫn còn cơ hội.” Đồng Sơ Anh thản nhiên nói.
Đàm Tuân nhướng mày: “Hay là năm nay chúng ta tổ chức lại nhé?” Tổ chức ngay trong tháng này, làm trước cả lão Tạ. Ai bảo anh ta là anh rể của lão Tạ chứ!
Đồng Sơ Anh nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý, để anh ta tự hiểu.
Nụ cười của Đàm Tuân dần tắt lịm, vẻ mặt cũng lạnh đi nhiều.
Trước tiệc cảm ơn, hai người trao nhẫn đính hôn cho nhau.
Đồng Uyển Thư nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tâm trạng nặng trĩu, có chút không quen.
Sau tiệc cảm ơn, nhà trai chuẩn bị rời đi.
Đồng Uyển Thư đang dặm lại lớp trang điểm trong phòng vệ sinh. Sau khi chắc chắn không có chút tì vết nào, cô mới bước ra ngoài và thấy Tạ Quyến Hòa đang tựa vào vách ngăn.
Anh đã uống rượu. Đôi mắt sâu thẳm, mờ mịt, hai cúc áo sơ mi cũng đã được cởi ra, để lộ yết hầu gợi cảm, trông thật yêu nghiệt.
Đồng Uyển Thư không muốn để ý đến anh, lờ đi và đi ngang qua. Tạ Quyến Hòa nắm chặt cổ tay cô.
“Bỏ tay ra!” Giọng Đồng Uyển Thư vừa bực bội vừa có chút tủi thân.
Tạ Quyến Hòa không muốn thấy cô buồn, chủ động xuống nước: “Xin lỗi, là anh tự ý làm. Sau này mọi việc sẽ nghe theo em.” Ngoại trừ việc đăng ký kết hôn, cưới xin và đêm tân hôn thì mọi việc đều theo ý anh.
Cô không tin những lời đường mật này. Lần trước anh cũng nói y như vậy.
Người đàn ông này, giống như một con thú, được đằng chân lên đằng đầu, thật đáng ghét.
“Anh giỏi lắm mà, giỏi đến mức khiến người lớn đồng ý đẩy ngày cưới lên sớm, còn khiến mẹ em đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn trước.” Cô đã đánh giá thấp anh rồi. Trước đây chưa thấy anh có tài ăn nói như vậy. Mà đúng rồi, anh có được địa vị như hiện tại, tư duy của một thương nhân là điều hiển nhiên. Cô đã nghĩ quá đơn giản. Đồng Uyển Thư lầm bầm, giờ thay đổi thái độ làm gì, lúc nãy trước mặt cô lại không “giỏi” hơn chút nữa đi.
Tạ Quyến Hòa cười: “Đó là vì người lớn thương anh. Vợ anh thương anh.”
“Vô liêm sỉ.” Còn chưa kết hôn, nói linh tinh gì vậy.
Tạ Quyến Hòa giữ thái độ mềm mỏng, đặt hai tay cô vào lòng bàn tay mình, cẩn thận, thì thầm: “Trước mặt em, anh đã chẳng còn liêm sỉ nữa rồi. Khi ở trên biển, chẳng phải em biết rõ nhất sao?”
“…” Cô biết rõ cái gì chứ, chẳng biết gì cả, chỉ biết có một con sói đói lúc nào cũng đòi hỏi. May mà cũng chỉ là hôn, vẫn còn biết tuân thủ quy tắc.
Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Đồng Uyển Thư. Anh thích nghịch ngón tay của cô. Anh không thể tưởng tượng tại sao chúng lại mềm mại đến vậy, cũng không dám dùng sức xoa bóp, vì ngón tay anh quá thô ráp. Anh nhẹ giọng nhận lỗi: “Chuyện này anh làm không đúng, anh đáng bị phạt.” Nói xong, Tạ Quyến Hòa áp tay Đồng Uyển Thư vào má mình, tự đánh nhẹ từng cái một.
Đồng Uyển Thư kinh ngạc, các ngón tay co lại: “Anh làm gì vậy? Anh muốn cho người lớn biết là em chưa cưới đã là ‘sư tử Hà Đông’ sao? Muốn làm em mất mặt, phá hoại hình tượng của em, anh có ý đồ xấu!”
Tạ Quyến Hòa cười khẽ, gật đầu đồng ý: “Là anh không hiểu quy tắc, không biết chừng mực. Để sau khi kết hôn rồi hãy đánh, đảm bảo sẽ giúp bảo bối giải tỏa hết mọi bực bội trong lòng.”
Người đàn ông này, mặt mũi đâu hết rồi!
Đồng Uyển Thư vốn đang giận, nhưng với hành động này của anh ta, cơn giận bỗng nhiên vơi đi rất nhiều.
Tạ Quyến Hòa cúi mắt, nhẹ nhàng nói: “Vợ ơi, anh phải đi rồi, nói chuyện với anh một chút có được không?” Anh đã hứa sẽ không để cô phải chịu một chút ấm ức nào, vậy mà vừa mới đính hôn đã khiến cô tủi thân. Anh thật sự đã quá giỏi rồi. Tuy nhiên, về chuyện đẩy sớm hôn sự và đăng ký kết hôn trước, anh không thể nhượng bộ bất cứ điều gì.
“Không được nói bừa.” Đồng Uyển Thư xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói run rẩy.
Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Đồng Đồng.” Anh gọi tên thân mật của cô.
Đồng Uyển Thư không thể chịu nổi giọng nói của Tạ Quyến Hòa, giống hệt diễn viên lồng tiếng trong phim hoạt hình, trầm ấm và khàn khàn. Đặc biệt là sau khi uống rượu, nó càng có sức mê hoặc vô cùng.
Trái tim cô như có hàng ngàn con kiến bò qua, tê tê dại dại. Đôi mắt cô rung động, ngước lên, ánh mắt dịu dàng lấp lánh.
Những ngón tay thon dài của Tạ Quyến Hòa đan vào những ngón tay mảnh mai của Đồng Uyển Thư. Hai bàn tay đeo nhẫn đan xen vào nhau. Anh chăm chú nhìn hai chiếc nhẫn rất lâu, rồi cúi xuống hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô. Khi ngước lên, đáy mắt thâm trầm của anh lấp lánh một tia sáng dịu dàng: “Hôm nay anh rất hạnh phúc.”
“Và, chúc mừng đính hôn.”
“Anh yêu em.”
Chỉ ba câu nói ngắn gọn của Tạ Quyến Hòa đã khiến tim Đồng Uyển Thư đập rất nhanh. Đặc biệt là câu “Anh yêu em”, đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập tình yêu. Không biết có phải vì uống rượu không mà nó trở nên si mê, quyến rũ. Một người đàn ông “nhất kiến chung tình” như vậy, có tư cách nói yêu sao?
Dù vậy, tim Đồng Uyển Thư vẫn run rẩy, đập loạn xạ không kiểm soát. Tạ Quyến Hòa nắm tay cô, đặt lên ngực anh. Mặc dù cách một lớp áo vest và áo sơ mi, Đồng Uyển Thư vẫn cảm nhận được nhịp tim của anh.
Tim anh đập rất nhanh, còn nhanh hơn cả cô.
Những ngón tay trắng nõn của Đồng Uyển Thư run rẩy trên bàn tay và lồng ngực ấm nóng của anh. Đôi mắt cô chao đảo. Tạ Quyến Hòa một tay ôm cô vào lòng, một tay không khách khí đặt lên eo cô, siết lại. Đôi mắt có chút say nhưng vẫn ung dung, còn ánh lên nụ cười.
Đồng Uyển Thư không quen với vẻ mặt tự tin, làm chủ mọi thứ của anh. Cô thuận thế đẩy một cái. Cơ thể Tạ Quyến Hòa “rầm” một tiếng, dựa vào vách ngăn phía sau, phát ra âm thanh va chạm. Vách ngăn có hoa văn rỗng khẽ rung lên.
Dựa vào vẻ mặt của anh, lưng anh có vẻ hơi đau.
Đồng Uyển Thư không tin rằng sức mình lại lớn đến mức có thể đẩy anh đi.
Không biết là do anh cố tình hay do uống rượu nên không đứng vững.
Tạ Quyến Hòa dựa vào vách ngăn, cơ thể thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm mơ màng.
Giống hệt một người đàn ông chính trực bị gã du côn ép vào tường, còn cô thì lại là “tên du côn” đang muốn làm gì đó với anh.
Bàn tay đẩy anh của Đồng Uyển Thư vẫn đặt trên ngực Tạ Quyến Hòa. Cô muốn rút tay về nhưng bị anh giữ chặt lại, áp lên lồng ngực đang phập phồng của mình.
Trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một nụ cười như có như không: “Đồng Đồng, em thế này thật là ngầu.” Giọng nói của anh pha lẫn hơi men, bớt đi sự điềm tĩnh, thêm chút ngông cuồng.
Ngầu?
Sao Tạ Quyến Hòa lại biết từ này?
Không thể nào, chẳng lẽ những đoạn văn ám chỉ mà cô đăng lên mạng xã hội, anh đều hiểu hết sao?
Trái tim Đồng Uyển Thư thắt lại, cô cắn chặt môi, cằm hơi đau. Một ngón tay thô ráp nâng cằm mềm mại của cô lên. Giọng nói mang theo nụ cười trầm ấm vang lên bên tai cô: “Anh thích.” Sau đó, ánh mắt sâu sắc và nóng bỏng của anh đổ dồn vào đôi môi căng mọng của cô. Đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, hơi thở dần nặng nề, rồi anh cúi đầu hôn xuống.
Đôi môi mỏng của Tạ Quyến Hòa có chút vị rượu thoang thoảng, vừa lạnh vừa ấm. Anh hôn cô nhẹ nhàng, tinh tế và dịu dàng. Dần dần, nụ hôn trở nên sâu hơn.
Đồng Uyển Thư cắn mạnh vào đầu lưỡi đang thăm dò của anh.
Tạ Quyến Hòa đau đến nhíu mày, rít lên một tiếng nhưng không buông ra. Anh xông thẳng vào, hôn sâu hơn, quấn quýt hơn.
Vị mặn chát hòa quyện vào nhau trong miệng Đồng Uyển Thư.
“Ưm…”
Cằm cô bị anh giữ chặt, không thể thoát ra được.
Dần dần, Đồng Uyển Thư mơ màng, mềm nhũn trong vòng tay Tạ Quyến Hòa. Toàn bộ cơ thể cô được đỡ bởi bàn tay đang giữ eo cô của anh.
Dần dần, cô không chỉ thuận theo mà còn bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh một cách non nớt. Vừa cắn vừa gặm, như muốn trút hết cơn giận trong lòng.
Tạ Quyến Hòa thật sự dựa vào vách ngăn, hai tay giữ chặt vòng eo mảnh mai của cô, cho cô đủ không gian để trút giận. Anh diễn y như một người bị c**ng b*c.
Dư Bội Trân ban đầu đến để giục Đồng Uyển Thư ra ngoài nhanh lên, đừng mãi sửa sang khuôn mặt đã đủ xinh đẹp rồi, mà cùng mọi người tiễn khách nhà họ Tạ.
Nào ngờ, bà lại bắt gặp cảnh tượng này. Hai người hôn nhau say đắm, không dứt. Hơn nữa, lại là con gái bà đang đẩy Quyến Hòa vào vách ngăn. “Ôi trời, không dám nhìn nữa.”
Bà vội vã rời đi.
Sau đó, Tạ Quyến Hòa ôm Đồng Uyển Thư, thở hổn hển. Anh siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô: “Ôm một lát nữa đi, kẻo bị mất mặt.”
Đồng Uyển Thư hừ hừ: “Không quản được thì cắt đi.” Hôn một cái thôi mà đã vênh váo rồi, xem anh ta giỏi giang đến mức nào!
Tạ Quyến Hòa cười, hơi thở nặng nề: “Không được đâu, anh còn muốn làm cho bảo bối của anh hạnh phúc mà.” Anh thì thầm vào tai Đồng Uyển Thư, giọng nói say sưa, trầm ấm và cuốn hút: “Em không muốn à?” Anh lấy tay cô, đặt lên ngực mình. Đồng Uyển Thư cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Sau đó, cô nghe anh chậm rãi nói: “Cơ thể của anh.”
“!” Đồng Uyển Thư gần như phát điên, má cô đỏ bừng. Sao anh ta lại có thể nói những lời th* t*c như vậy? Cô vừa tức giận, vừa xấu hổ đẩy anh ra: “Cút đi, mau cút đi!”
*
Đoàn xe nhà họ Tạ rời đi trong tiếng pháo tiễn khách.
Đồng Uyển Thư không ra ngoài, thật sự không thể gặp ai được.
Đoàn xe nhà họ Tạ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đồng Sơ Anh liếc nhìn Đàm Tuân bên cạnh: “Sao anh không cùng họ về Hải Thành với tư cách là người nhà trai đi?”
“…” Đàm Tuân.
Đồng Uyển Thư nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, môi cũng sưng lên. Dùng son che cũng không được, càng che càng kỳ quái, không còn xinh đẹp chút nào nữa.
Đồ đàn ông khốn kiếp, quá đáng thật, huhu.
Làm sao cô dám ra ngoài gặp mặt mọi người nữa!
Đồng Uyển Thư đứng trên bờ vực của sự suy sụp.
Giọng chị họ vang lên: “Công chúa Đồng Đồng, người đàn ông của em hào phóng thật đấy. Bao lì xì đè bàn dày như viên gạch vậy.” Chị họ bên nội xông vào, hai tay bịt miệng, kêu lên kinh ngạc: “Ôi trời, Đồng Đồng, môi em sao lại thế này?”
Đồng Uyển Thư lấy tay che mặt, không cho nhìn: “Đừng nhìn, xấu chết đi được.” Xấu hổ muốn chết.
Chị họ bên nội cứ muốn xem, còn cố tình trêu chọc: “Thế này thì làm sao đây, mới đi hỏi cưới thôi mà môi đã thành ra thế này rồi, ngày cưới thì không biết sẽ thế nào nữa! Em sẽ không phải nằm liệt giường mấy ngày chứ?”
“…” Đồng Uyển Thư cạn lời.
“Chị nói thật đấy, với thể chất của người đàn ông của em, nội lực chắc chắn rất mạnh. Đồng Đồng, chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày cưới, em tranh thủ tập thể dục đi, đừng để bị đánh bại ngay từ chiêu đầu, đừng làm chị em mất mặt nhé.”
“…” Đồng Uyển Thư không thể nói nên lời.
“À nhầm rồi, người đàn ông của em muốn đăng ký kết hôn trước Chị thấy anh ta sốt ruột lắm, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Em chẳng còn mấy ngày nữa đâu.”
“…” Đồng Uyển Thư không còn bận tâm đến hình tượng tiểu thư khuê các gì nữa, lấy tay bịt miệng chị họ, đẩy chị ấy ra ngoài: “Á á á, im đi, im đi!”
“Huhu, một khi ông chú có h*m m**n chuyện đó, thật sự rất đáng sợ…” Chị họ bên nội bị bịt miệng, nghẹn ngào nói.
[Lời tác giả:
Đến rồi, đến rồi. Chúc ngủ ngon.]
Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Chương 23: Em không muốn à.
Edit: Carrot – Beta: Cún
“???”
Việc anh đẩy ngày cưới lên sớm hơn, cô đã chịu đựng rồi!
Sao anh còn được đằng chân lân đằng đầu, muốn đăng ký kết hôn ngay trong tháng này?
Có nhầm lẫn gì không thế?
Đôi mắt đẹp của Đồng Uyển Thư tràn đầy ngạc nhiên và bực bội.
Anh muốn làm gì vậy!
Tại sao không nói với cô về chuyện đăng ký kết hôn?
Tạ Quyến Hòa thì thầm dỗ dành bên tai cô: “Bảo bối, anh đã làm đơn xin rồi, trong vòng một tháng phải đăng ký kết hôn.”
????
Lại có cái quy định này nữa, còn “phải” nữa chứ?
Không phải anh ta lừa cô đấy chứ?
Còn “bảo bối” nữa chứ, cô chỉ muốn đánh cho anh ta một trận. Rõ ràng là những lời cô nói trên biển, anh ta chẳng thèm nghe lọt tai!
Đàm Tuân đứng sau lưng họ, nghe rõ mồn một, liền thêm vào: “Đồng Đồng, anh có thể chứng minh. Những gì Quyến Hòa nói không sai, có quy định đó thật. Quy trình làm đơn xin rất phức tạp và phiền phức!”
Đồng Sơ Anh dùng gót giày giẫm lên chân Đàm Tuân, rồi lườm anh ta một cái.
Đàm Tuân đau đến mức hít một hơi lạnh, mặt nhăn nhó im lặng, nhưng không quên đưa cho Tạ Quyến Hòa một ánh mắt kiểu ‘anh em nhớ ơn tôi nhé, phú quý đừng quên nhau’.
Đồng Uyển Thư không tin, một tay âm thầm cấu vào eo Tạ Quyến Hòa mấy cái. Cô không dám dùng quá nhiều lực, sợ làm hỏng móng tay, người chịu khổ cuối cùng chỉ có mình.
Người đàn ông cười lại, nắm lấy tay cô: “Đừng để tay bị đau.”
Đồng Uyển Thư không thèm để ý đến anh. Người đàn ông này quá nhiều tiểu xảo.
Ánh mắt của các bậc trưởng bối đều đổ dồn vào họ, dường như đang chờ Đồng Uyển Thư đưa ra quyết định.
Cô có thể nói gì chứ, trước mặt nhiều người lớn như vậy. Vốn dĩ họ đang bàn chuyện hôn sự của hai người.
Cái tên khốn kiếp này chắc chắn đã tính toán được điều đó, nên mới dám chơi trò “tiền trảm hậu tấu” với cô đúng không?
Dư Bội Trân đảo mắt qua lại giữa hai người, cười nói: “Cũng tốt, thời gian đăng ký kết hôn cứ theo ý của Quyến Hòa đi.” Ngày cưới đã xác định rồi, việc đăng ký kết hôn là chuyện đương nhiên. Hai người cũng đã tiếp xúc được nửa năm, vậy là đủ rồi. Cô con gái kiêu ngạo, lúng túng này, bà mẹ già này đành thay con gái quyết định vậy.
Đồng Uyển Thư tủi thân nhìn về phía người có quyền lực cao nhất trong nhà, vẻ mặt ủ rũ.
“Cảm ơn dì đã tác thành.” Tạ Quyến Hòa cong khóe miệng lên không biết bao nhiêu độ, giả vờ bình tĩnh và khiêm tốn lễ phép nói.
Đồng Uyển Thư hờn dỗi quay mặt đi, không thèm để ý đến anh. Tạ Quyến Hòa khẽ bóp ngón tay cô, an ủi cảm xúc nhỏ nhoi của cô.
Đàm Tuân thở dài cảm thán: “Đánh giá thấp lão Tạ rồi. Cứ tưởng anh ấy chỉ là một ‘người sắt’ khô khan, không ngờ trong chuyện lấy vợ lại giỏi đến vậy.” Biết cách chọn quà, biết cách dùng chiêu. Anh ta cứ nghĩ việc đẩy ngày cưới lên đã là chiêu cuối, không ngờ cuối cùng lại tung ra một chiêu lớn, “một lần dứt điểm”.
Ngày xưa khi Đàm Tuân kết hôn với Đồng Sơ Anh rất qua loa, chỉ làm giấy đăng ký, hai nhà cùng ăn một bữa, thế là xong, đám cưới cũng không tổ chức.
Nhẫn cưới, nếu không phải anh cố tình đeo cho cô, thì cô cũng chẳng muốn, giờ vẫn nằm trong tủ bám bụi.
“Công tử nhỏ nhà họ Đàm vẫn còn cơ hội.” Đồng Sơ Anh thản nhiên nói.
Đàm Tuân nhướng mày: “Hay là năm nay chúng ta tổ chức lại nhé?” Tổ chức ngay trong tháng này, làm trước cả lão Tạ. Ai bảo anh ta là anh rể của lão Tạ chứ!
Đồng Sơ Anh nhìn anh ta một cái đầy ẩn ý, để anh ta tự hiểu.
Nụ cười của Đàm Tuân dần tắt lịm, vẻ mặt cũng lạnh đi nhiều.
Trước tiệc cảm ơn, hai người trao nhẫn đính hôn cho nhau.
Đồng Uyển Thư nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tâm trạng nặng trĩu, có chút không quen.
Sau tiệc cảm ơn, nhà trai chuẩn bị rời đi.
Đồng Uyển Thư đang dặm lại lớp trang điểm trong phòng vệ sinh. Sau khi chắc chắn không có chút tì vết nào, cô mới bước ra ngoài và thấy Tạ Quyến Hòa đang tựa vào vách ngăn.
Anh đã uống rượu. Đôi mắt sâu thẳm, mờ mịt, hai cúc áo sơ mi cũng đã được cởi ra, để lộ yết hầu gợi cảm, trông thật yêu nghiệt.
Đồng Uyển Thư không muốn để ý đến anh, lờ đi và đi ngang qua. Tạ Quyến Hòa nắm chặt cổ tay cô.
“Bỏ tay ra!” Giọng Đồng Uyển Thư vừa bực bội vừa có chút tủi thân.
Tạ Quyến Hòa không muốn thấy cô buồn, chủ động xuống nước: “Xin lỗi, là anh tự ý làm. Sau này mọi việc sẽ nghe theo em.” Ngoại trừ việc đăng ký kết hôn, cưới xin và đêm tân hôn thì mọi việc đều theo ý anh.
Cô không tin những lời đường mật này. Lần trước anh cũng nói y như vậy.
Người đàn ông này, giống như một con thú, được đằng chân lên đằng đầu, thật đáng ghét.
“Anh giỏi lắm mà, giỏi đến mức khiến người lớn đồng ý đẩy ngày cưới lên sớm, còn khiến mẹ em đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn trước.” Cô đã đánh giá thấp anh rồi. Trước đây chưa thấy anh có tài ăn nói như vậy. Mà đúng rồi, anh có được địa vị như hiện tại, tư duy của một thương nhân là điều hiển nhiên. Cô đã nghĩ quá đơn giản. Đồng Uyển Thư lầm bầm, giờ thay đổi thái độ làm gì, lúc nãy trước mặt cô lại không “giỏi” hơn chút nữa đi.
Tạ Quyến Hòa cười: “Đó là vì người lớn thương anh. Vợ anh thương anh.”
“Vô liêm sỉ.” Còn chưa kết hôn, nói linh tinh gì vậy.
Tạ Quyến Hòa giữ thái độ mềm mỏng, đặt hai tay cô vào lòng bàn tay mình, cẩn thận, thì thầm: “Trước mặt em, anh đã chẳng còn liêm sỉ nữa rồi. Khi ở trên biển, chẳng phải em biết rõ nhất sao?”
“…” Cô biết rõ cái gì chứ, chẳng biết gì cả, chỉ biết có một con sói đói lúc nào cũng đòi hỏi. May mà cũng chỉ là hôn, vẫn còn biết tuân thủ quy tắc.
Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Đồng Uyển Thư. Anh thích nghịch ngón tay của cô. Anh không thể tưởng tượng tại sao chúng lại mềm mại đến vậy, cũng không dám dùng sức xoa bóp, vì ngón tay anh quá thô ráp. Anh nhẹ giọng nhận lỗi: “Chuyện này anh làm không đúng, anh đáng bị phạt.” Nói xong, Tạ Quyến Hòa áp tay Đồng Uyển Thư vào má mình, tự đánh nhẹ từng cái một.
Đồng Uyển Thư kinh ngạc, các ngón tay co lại: “Anh làm gì vậy? Anh muốn cho người lớn biết là em chưa cưới đã là ‘sư tử Hà Đông’ sao? Muốn làm em mất mặt, phá hoại hình tượng của em, anh có ý đồ xấu!”
Tạ Quyến Hòa cười khẽ, gật đầu đồng ý: “Là anh không hiểu quy tắc, không biết chừng mực. Để sau khi kết hôn rồi hãy đánh, đảm bảo sẽ giúp bảo bối giải tỏa hết mọi bực bội trong lòng.”
Người đàn ông này, mặt mũi đâu hết rồi!
Đồng Uyển Thư vốn đang giận, nhưng với hành động này của anh ta, cơn giận bỗng nhiên vơi đi rất nhiều.
Tạ Quyến Hòa cúi mắt, nhẹ nhàng nói: “Vợ ơi, anh phải đi rồi, nói chuyện với anh một chút có được không?” Anh đã hứa sẽ không để cô phải chịu một chút ấm ức nào, vậy mà vừa mới đính hôn đã khiến cô tủi thân. Anh thật sự đã quá giỏi rồi. Tuy nhiên, về chuyện đẩy sớm hôn sự và đăng ký kết hôn trước, anh không thể nhượng bộ bất cứ điều gì.
“Không được nói bừa.” Đồng Uyển Thư xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói run rẩy.
Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Đồng Đồng.” Anh gọi tên thân mật của cô.
Đồng Uyển Thư không thể chịu nổi giọng nói của Tạ Quyến Hòa, giống hệt diễn viên lồng tiếng trong phim hoạt hình, trầm ấm và khàn khàn. Đặc biệt là sau khi uống rượu, nó càng có sức mê hoặc vô cùng.
Trái tim cô như có hàng ngàn con kiến bò qua, tê tê dại dại. Đôi mắt cô rung động, ngước lên, ánh mắt dịu dàng lấp lánh.
Những ngón tay thon dài của Tạ Quyến Hòa đan vào những ngón tay mảnh mai của Đồng Uyển Thư. Hai bàn tay đeo nhẫn đan xen vào nhau. Anh chăm chú nhìn hai chiếc nhẫn rất lâu, rồi cúi xuống hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô. Khi ngước lên, đáy mắt thâm trầm của anh lấp lánh một tia sáng dịu dàng: “Hôm nay anh rất hạnh phúc.”
“Và, chúc mừng đính hôn.”
“Anh yêu em.”
Chỉ ba câu nói ngắn gọn của Tạ Quyến Hòa đã khiến tim Đồng Uyển Thư đập rất nhanh. Đặc biệt là câu “Anh yêu em”, đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập tình yêu. Không biết có phải vì uống rượu không mà nó trở nên si mê, quyến rũ. Một người đàn ông “nhất kiến chung tình” như vậy, có tư cách nói yêu sao?
Dù vậy, tim Đồng Uyển Thư vẫn run rẩy, đập loạn xạ không kiểm soát. Tạ Quyến Hòa nắm tay cô, đặt lên ngực anh. Mặc dù cách một lớp áo vest và áo sơ mi, Đồng Uyển Thư vẫn cảm nhận được nhịp tim của anh.
Tim anh đập rất nhanh, còn nhanh hơn cả cô.
Những ngón tay trắng nõn của Đồng Uyển Thư run rẩy trên bàn tay và lồng ngực ấm nóng của anh. Đôi mắt cô chao đảo. Tạ Quyến Hòa một tay ôm cô vào lòng, một tay không khách khí đặt lên eo cô, siết lại. Đôi mắt có chút say nhưng vẫn ung dung, còn ánh lên nụ cười.
Đồng Uyển Thư không quen với vẻ mặt tự tin, làm chủ mọi thứ của anh. Cô thuận thế đẩy một cái. Cơ thể Tạ Quyến Hòa “rầm” một tiếng, dựa vào vách ngăn phía sau, phát ra âm thanh va chạm. Vách ngăn có hoa văn rỗng khẽ rung lên.
Dựa vào vẻ mặt của anh, lưng anh có vẻ hơi đau.
Đồng Uyển Thư không tin rằng sức mình lại lớn đến mức có thể đẩy anh đi.
Không biết là do anh cố tình hay do uống rượu nên không đứng vững.
Tạ Quyến Hòa dựa vào vách ngăn, cơ thể thẳng tắp, đôi mắt sâu thẳm mơ màng.
Giống hệt một người đàn ông chính trực bị gã du côn ép vào tường, còn cô thì lại là “tên du côn” đang muốn làm gì đó với anh.
Bàn tay đẩy anh của Đồng Uyển Thư vẫn đặt trên ngực Tạ Quyến Hòa. Cô muốn rút tay về nhưng bị anh giữ chặt lại, áp lên lồng ngực đang phập phồng của mình.
Trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa một nụ cười như có như không: “Đồng Đồng, em thế này thật là ngầu.” Giọng nói của anh pha lẫn hơi men, bớt đi sự điềm tĩnh, thêm chút ngông cuồng.
Ngầu?
Sao Tạ Quyến Hòa lại biết từ này?
Không thể nào, chẳng lẽ những đoạn văn ám chỉ mà cô đăng lên mạng xã hội, anh đều hiểu hết sao?
Trái tim Đồng Uyển Thư thắt lại, cô cắn chặt môi, cằm hơi đau. Một ngón tay thô ráp nâng cằm mềm mại của cô lên. Giọng nói mang theo nụ cười trầm ấm vang lên bên tai cô: “Anh thích.” Sau đó, ánh mắt sâu sắc và nóng bỏng của anh đổ dồn vào đôi môi căng mọng của cô. Đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, hơi thở dần nặng nề, rồi anh cúi đầu hôn xuống.
Đôi môi mỏng của Tạ Quyến Hòa có chút vị rượu thoang thoảng, vừa lạnh vừa ấm. Anh hôn cô nhẹ nhàng, tinh tế và dịu dàng. Dần dần, nụ hôn trở nên sâu hơn.
Đồng Uyển Thư cắn mạnh vào đầu lưỡi đang thăm dò của anh.
Tạ Quyến Hòa đau đến nhíu mày, rít lên một tiếng nhưng không buông ra. Anh xông thẳng vào, hôn sâu hơn, quấn quýt hơn.
Vị mặn chát hòa quyện vào nhau trong miệng Đồng Uyển Thư.
“Ưm…”
Cằm cô bị anh giữ chặt, không thể thoát ra được.
Dần dần, Đồng Uyển Thư mơ màng, mềm nhũn trong vòng tay Tạ Quyến Hòa. Toàn bộ cơ thể cô được đỡ bởi bàn tay đang giữ eo cô của anh.
Dần dần, cô không chỉ thuận theo mà còn bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh một cách non nớt. Vừa cắn vừa gặm, như muốn trút hết cơn giận trong lòng.
Tạ Quyến Hòa thật sự dựa vào vách ngăn, hai tay giữ chặt vòng eo mảnh mai của cô, cho cô đủ không gian để trút giận. Anh diễn y như một người bị c**ng b*c.
Dư Bội Trân ban đầu đến để giục Đồng Uyển Thư ra ngoài nhanh lên, đừng mãi sửa sang khuôn mặt đã đủ xinh đẹp rồi, mà cùng mọi người tiễn khách nhà họ Tạ.
Nào ngờ, bà lại bắt gặp cảnh tượng này. Hai người hôn nhau say đắm, không dứt. Hơn nữa, lại là con gái bà đang đẩy Quyến Hòa vào vách ngăn. “Ôi trời, không dám nhìn nữa.”
Bà vội vã rời đi.
Sau đó, Tạ Quyến Hòa ôm Đồng Uyển Thư, thở hổn hển. Anh siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô: “Ôm một lát nữa đi, kẻo bị mất mặt.”
Đồng Uyển Thư hừ hừ: “Không quản được thì cắt đi.” Hôn một cái thôi mà đã vênh váo rồi, xem anh ta giỏi giang đến mức nào!
Tạ Quyến Hòa cười, hơi thở nặng nề: “Không được đâu, anh còn muốn làm cho bảo bối của anh hạnh phúc mà.” Anh thì thầm vào tai Đồng Uyển Thư, giọng nói say sưa, trầm ấm và cuốn hút: “Em không muốn à?” Anh lấy tay cô, đặt lên ngực mình. Đồng Uyển Thư cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Sau đó, cô nghe anh chậm rãi nói: “Cơ thể của anh.”
“!” Đồng Uyển Thư gần như phát điên, má cô đỏ bừng. Sao anh ta lại có thể nói những lời th* t*c như vậy? Cô vừa tức giận, vừa xấu hổ đẩy anh ra: “Cút đi, mau cút đi!”
*
Đoàn xe nhà họ Tạ rời đi trong tiếng pháo tiễn khách.
Đồng Uyển Thư không ra ngoài, thật sự không thể gặp ai được.
Đoàn xe nhà họ Tạ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đồng Sơ Anh liếc nhìn Đàm Tuân bên cạnh: “Sao anh không cùng họ về Hải Thành với tư cách là người nhà trai đi?”
“…” Đàm Tuân.
Đồng Uyển Thư nhìn mình trong gương, khuôn mặt đỏ bừng, môi cũng sưng lên. Dùng son che cũng không được, càng che càng kỳ quái, không còn xinh đẹp chút nào nữa.
Đồ đàn ông khốn kiếp, quá đáng thật, huhu.
Làm sao cô dám ra ngoài gặp mặt mọi người nữa!
Đồng Uyển Thư đứng trên bờ vực của sự suy sụp.
Giọng chị họ vang lên: “Công chúa Đồng Đồng, người đàn ông của em hào phóng thật đấy. Bao lì xì đè bàn dày như viên gạch vậy.” Chị họ bên nội xông vào, hai tay bịt miệng, kêu lên kinh ngạc: “Ôi trời, Đồng Đồng, môi em sao lại thế này?”
Đồng Uyển Thư lấy tay che mặt, không cho nhìn: “Đừng nhìn, xấu chết đi được.” Xấu hổ muốn chết.
Chị họ bên nội cứ muốn xem, còn cố tình trêu chọc: “Thế này thì làm sao đây, mới đi hỏi cưới thôi mà môi đã thành ra thế này rồi, ngày cưới thì không biết sẽ thế nào nữa! Em sẽ không phải nằm liệt giường mấy ngày chứ?”
“…” Đồng Uyển Thư cạn lời.
“Chị nói thật đấy, với thể chất của người đàn ông của em, nội lực chắc chắn rất mạnh. Đồng Đồng, chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày cưới, em tranh thủ tập thể dục đi, đừng để bị đánh bại ngay từ chiêu đầu, đừng làm chị em mất mặt nhé.”
“…” Đồng Uyển Thư không thể nói nên lời.
“À nhầm rồi, người đàn ông của em muốn đăng ký kết hôn trước Chị thấy anh ta sốt ruột lắm, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Em chẳng còn mấy ngày nữa đâu.”
“…” Đồng Uyển Thư không còn bận tâm đến hình tượng tiểu thư khuê các gì nữa, lấy tay bịt miệng chị họ, đẩy chị ấy ra ngoài: “Á á á, im đi, im đi!”
“Huhu, một khi ông chú có h*m m**n chuyện đó, thật sự rất đáng sợ…” Chị họ bên nội bị bịt miệng, nghẹn ngào nói.
[Lời tác giả:
Đến rồi, đến rồi. Chúc ngủ ngon.]
Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Story
Chương 23
10.0/10 từ 44 lượt.