Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Chương 16
329@-
Chương 16: Gộp 2 chương – Chưa có ai dùng qua.
Edit & beta: Cún
Trời ngày càng âm u, mưa rơi lách tách không ngớt. Trên đường lớn, xe cộ lao vun vút như thoi đưa. Giữa dòng xe ấy, một chiếc xe tuy đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng lao nhanh vun vút, bắn tung nước lên mặt đường.
Tạ Quyến Hòa từ Hải Thành đến Tô Thành, quãng đường hơn hai tiếng lái xe, anh chỉ mất đúng hai tiếng. Ở tất cả những đoạn giới hạn tốc độ, anh đều giữ tốc độ ở mức tối đa cho phép, cố gắng không để lãng phí thêm một phút nào.
Thỉnh thoảng, anh lại cúi đầu nhìn vào tin nhắn trong điện thoại. Người được anh ghim lên đầu với cái tên [Vợ] vẫn chưa trả lời dòng tin nhắn anh gửi: [Đồng Đồng, em đang ở đâu, mình nói chuyện đi.]
Cuộc gọi anh gọi đến cũng không có ai nghe máy.
Ánh mắt của Tạ Quyến Hòa sâu thẳm mênh mông, u ám như màn đêm trong ngày mưa, một màu tối không đáy, không chút ánh sáng.
Cay đắng dâng lên, phải chăng cô vẫn không thích anh chút nào?
Dù đã ở bên nhau, cố gắng thế nào cũng không thể khiến cô thích anh sao?
Từ khi chào đời đến nay, Tạ Quyến Hòa luôn là người kiêu hãnh, những gì anh muốn đều dễ như trở bàn tay. Chưa từng có giây phút nào anh cảm thấy thất vọng đến thế, cũng chưa từng sợ mất đi một người như bây giờ.
Anh thật sự hối hận, lẽ ra nên đến bên Đồng Đồng sớm hơn, khi cô còn nhỏ đã phải trói cô ở bên mình, giống như anh hai trói chặt Mạt Mạt vậy.
Tạ Quyến Hòa mím môi thành một đường thẳng, đôi mắt sâu thẳm trầm mặc như ngọc đen không ánh sáng.
Một lúc sau, anh lại gọi điện cho Dư Bội Trân, khéo léo hỏi thăm vài câu về hành tung của Đồng Đồng vào buổi chiều.
Dư Bội Trân không có phản ứng gì bất thường, điều đó chứng tỏ hiện tại là quyết định của riêng Đồng Đồng, người nhà cô vẫn chưa biết gì, nghĩa là anh vẫn còn cơ hội.
Tạ Quyến Hòa bỗng bật cười, quai hàm và nét mặt căng cứng cũng giãn ra đôi phần.
Anh còn nghe được từ miệng Dư Bội Trân rằng, cô vẫn chưa tan làm.
Lửa tàn chỉ cần một khắc là bùng cháy trở lại.
Bảy giờ bốn mươi phút tối, đã quá giờ tan ca từ lâu. Các nhân viên khác trong tiệm đều đã về hết, chỉ còn lại quản lý đang kiểm kê trang sức.
Một người đàn ông cao lớn, tuấn tú bước vào cửa tiệm. Anh không che ô, mà bãi đỗ xe bên ngoài cách tiệm mấy chục mét, nên đã bị mưa làm ướt một đoạn. Chiếc sơ mi xám nhạt trên người anh bị nước mưa thấm vào, loang dần, để lại một mảng lớn vệt nước rõ ràng trên áo.
Người đàn ông ướt mưa, mang theo hơi nước khắp người, nhưng không hề có vẻ nhếch nhác, trái lại lại khiến người khác không dám đến gần. Hơi lạnh bao trùm quanh anh, đôi mắt như hai vì sao băng lạnh lẽo, sâu thẳm và sắc bén.
Quản lý tiệm nhận ra anh, chính là người đàn ông cao quý đã đưa bà chủ đến tiệm vào buổi trưa. Khi đó cô đang ở văn phòng thiết kế tầng hai, nhìn xuống từ xa, chỉ một ánh nhìn cũng đủ biết anh không phải người tầm thường.
Khí chất cao quý toát ra một cách tự nhiên, áp lực vô hình tỏa ra quanh thân anh không phải thứ có thể hình thành trong môi trường bình thường. Dù ngay từ lúc bước vào tiệm, anh đã cố gắng thu liễm sự sắc sảo trên người, nhưng hiển nhiên không có tác dụng. Có một loại khí chất là bẩm sinh, không thể che giấu.
Quản lý tiệm đã theo bên cạnh Đồng Uyển Thư nhiều năm, từ khi cô còn đang học đại học đã bắt đầu phụ giúp trông coi việc kinh doanh.
Ngần ấy năm đi cùng bà chủ, cô đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng lớn, gặp gỡ đủ loại nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu, tầm mắt cũng rộng mở hơn người thường.
Người đàn ông này, thân phận tôn quý vượt xa những công tử nhà giàu hay thương nhân giàu có thông thường, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Quản lý cân nhắc trong lòng, gần như có thể khẳng định, mối quan hệ giữa người đàn ông này và bà chủ tuyệt đối không hề tầm thường.
Rất có thể, anh chính là người mà bà chủ từng vô tình nhắc đến, vị hôn phu trong lời đồn kia, Tạ Quyến Hòa.
Cô từng tiếp xúc với không ít quý phu nhân đến từ Hải Thành và Lê Hải, không ai là không biết đến nhà họ Tạ. Đó là một gia tộc danh giá truyền qua nhiều thế hệ.
Người ta thường nói, giàu không quá ba đời, nhưng nhà họ Tạ lại là một ngoại lệ, đời sau càng hưng thịnh hơn đời trước.
Thân phận và địa vị của Tạ Quyến Hòa không phải nhờ danh tiếng của nhà họ Tạ ở Lê Hải mà có, mà chinh sự hiện diện của bản thân anh, đã đủ để nắm quyền phát ngôn. Quyền lực của anh không chỉ giới hạn trong Hải Thành. Chỉ cần có chút liên quan đến sản nghiệp do anh nắm giữ, thì không chỉ là vinh hoa phú quý như nước tràn đê, mà chỉ cần bạn không vi phạm pháp luật, làm một công dân tuân thủ quy định, thì chuyện làm ăn nhất định sẽ suôn sẻ thông thuận, mọi con đường đều rộng mở.
Quả thực, thân phận và địa vị như vậy, với người bình thường mà nói, chỉ có thể ngước nhìn không với tới.
“Đồng Đồng vẫn còn trong tiệm?” Tạ Quyến Hòa đảo mắt lạnh lẽo nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Đồng Uyển Thư đâu cả, giọng anh trầm thấp, mang theo vẻ lạnh nhạt.
Quản lý tiệm đặt công việc trong tay xuống, hít sâu một hơi, bước lên đón tiếp, khẽ gật đầu, thái độ vừa cung kính vừa lễ phép: “Vẫn còn ạ. Thưa anh Tạ, bà chủ đang ở tầng ba, chỉ là hiện giờ cô ấy đang bận.”
Tạ Quyến Hòa liếc nhìn quản lý tiệm bằng ánh mắt nhàn nhạt, hơi gật đầu, giọng trầm thấp nhưng bình thản hỏi: “Vẫn còn khách sao?” Giờ này cũng khá muộn rồi.
“Vâng ạ, là khách đã hẹn với bà chủ từ lâu rồi.” Quản lý mỉm cười đáp.
Tạ Quyến Hòa không nói gì thêm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn là vì bận, vậy thì tốt rồi.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ không gặp anh nữa, sẽ dứt khoát ném cho anh một tấm ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè, dùng cách đó để nói rõ với anh suy nghĩ sau cùng của mình.
Dưới sự dẫn đường của quản lý tiệm, Tạ Quyến Hòa bước vào thang máy, đi lên tầng ba.
Cơ thể căng cứng của quản lý lúc này mới dần thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh ta không phủ nhận.
Quả thật là vậy.
Anh là Tạ Quyến Hòa.
Xem ra, với những kẻ theo đuổi bà chủ mà không có mắt nhìn, cô phải luôn giữ cảnh giác, kẻo mấy cậu ấm không biết trời cao đất dày kia lại chọc trúng vào họa lớn mang tên Tạ Quyến Hòa.
Theo những gì cô quan sát được vào buổi trưa, ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa gần như chưa từng rời khỏi người bà chủ. Không cần đoán cũng biết, vị tiên sinh Tạ này, rất để tâm đến bà chủ của họ.
Kiểu người một lòng một dạ, trong mắt chỉ có một người, vì một người mà có thể đảo lộn tất cả lòng chiếm hữu của người như vậy thật sự rất đáng sợ.
Ngay lúc ấy, quản lý tiệm chợt nhớ ra điều gì đó.
Hỏng rồi, sao cô lại quên mất còn một người nữa ở trên đó.
Xong rồi xong rồi——
Nếu hai người đó mà chạm mặt, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao!
Cô muốn ngăn lại ——
Nhưng cửa thang máy đã đóng, con số trên màn hình đã nhảy từ 1 lên 3.
Không kịp nữa rồi.
*
Trên tầng ba, Đồng Uyển Thư đang tiếp hai vị khách người Pháp, một nam một nữ.
Tạ Quyến Hòa ở bên ngoài nghe cô nói tiếng Pháp rất lưu loát, ngọt ngào và dịu dàng như mật, tựa dòng suối róc rách chảy vào lòng anh, thấm đẫm và nuôi dưỡng cả thân tâm anh.
Qua khung kính, Tạ Quyến Hòa nhìn vào khung cảnh bên trong, Đồng Uyển Thư búi tóc gọn gàng phía sau, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng giản dị, khoác trên người chiếc váy dài vạt chéo cao cấp. Trên d** tai mềm mại là một viên ngọc trai nhỏ vừa vặn, môi son khẽ động, giọng nói dịu dàng dễ nghe. Khi làm việc, cô vừa xinh đẹp vừa toát lên vẻ chuyên nghiệp.
Đôi mắt u trầm lạnh lẽo của Tạ Quyến Hòa càng lúc càng nhuốm đầy dịu dàng, trong chốc lát lại rơi vào trầm mặc nặng nề.
Khóe mắt Đồng Uyển Thư vô tình liếc thấy Tạ Quyến Hòa đang đứng thẳng tắp ngoài cửa sổ, bóng dáng cao lớn nổi bật. Trong đôi đồng tử sáng ngời của cô thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sao anh lại tới đây?
Thế nhưng, khi bắt gặp ánh mắt anh dán chặt lên người mình không hề che giấu, gương mặt Đồng Uyển Thư lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Tên này, không thể thu liễm lại một chút sao.
Kế hoạch phục hồi sơ bộ đã bàn bạc xong xuôi, cơn mưa phùn ngoài cửa sổ cũng dần ngớt hạt. Đồng Uyển Thư giao hai vị khách cho quản lý, dặn đưa họ đi dạo ngắm cảnh đêm Tô Thành.
Quản lý liếc nhìn Đồng Uyển Thư, rồi lại lặng lẽ liếc sang Tạ Quyến Hòa. Cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, lặng lẽ dẫn hai vị khách từ phương xa rời đi.
Đồng Uyển Thư đứng dậy bước ra ngoài, ngẩng đầu khẽ hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Không phải chiều mới về sao? Sao lại quay lại rồi? Còn người thì ướt sũng thế này?
Tạ Quyến Hòa cụp mắt, sắc mặt ảm đạm, giọng nói trầm lặng: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”
Cô nói gì được chứ?
Không có mà.
Đồng Uyển Thư hơi ngẩn người, đầu óc thoáng trống rỗng.
Tạ Quyến Hòa vừa dầm mưa xong, ngũ quan càng thêm sắc nét, đường nét gương mặt lạnh lùng rõ ràng đến mức gần như cắt vào mắt người. Môi mỏng mím chặt thành một đường trắng bệch, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh không thể gọi tên.
Đồng Uyển Thư bất giác rùng mình.
Anh sao vậy? Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tạ Quyến Hòa thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên từ đầu cầu thang: “Đồng Đồng, xong việc chưa? Cô Dư và chú Đồng có gọi, bảo chờ chúng ta ăn tối cùng.” Từ lối cầu thang tầng bốn bước xuống một chàng trai cao gầy, trạc tuổi với Đồng Uyển Thư. Trong tay anh là một chiếc điện thoại nữ giới, tay còn lại xách theo một chiếc túi.
Điện thoại và túi đều là của Đồng Đồng, Tạ Quyến Hòa nhận ra ngay. Buổi trưa anh từng ngỏ ý cầm giúp cô, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Vậy mà bây giờ, điện thoại và túi xách lại đang nằm trong tay tên kia.
Chiếc túi mà anh không được đụng vào, cái tên mặt trắng kia lại có thể tùy tiện cầm cả điện thoại của cô?
Cô thích kiểu người như vậy sao?
Mặt mày non trẻ, tràn đầy sức sống, tính cách thú vị.
Những từ ngữ ấy lần lượt nhảy nhót trong đầu Tạ Quyến Hòa, như từng mũi kim bén nhọn đâm vào lý trí anh.
Ngọn lửa giận bị anh đè nén suốt trong lồng ngực giờ bắt đầu nhảy múa, bùng lên dữ dội.
Đồng Uyển Thư quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: “Đới Húc, chờ em một chút nhé, sắp xong rồi.” Sau đó cô lại xoay người sang phía Tạ Quyến Hòa, hỏi: “Anh có mang theo đồ không? Có muốn thay bộ khác không?” Cô nhớ là trong xe anh có hành lý, anh vừa về Hải Thành một chuyến, không rõ đã lấy ra chưa. Nếu lấy ra rồi thì cô sẽ cho người mang một bộ đồ nam tới cho anh.
Đới Húc nhướng mày, “Vị tiên sinh này, không mang đồ cũng không sao, tôi có mang theo. Anh có thể lên trên thay với tôi.”
Tạ Quyến Hòa ánh mắt tối sầm, sắc mặt lạnh như thép.
Lên trên với hắn ta là có ý gì? Đây là địa bàn của vợ anh, dựa vào đâu mà để người đàn ông khác đem đồ lên thay
Tạ Quyến Hòa căn bản không buồn liếc nhìn Đới Húc một cái ra hồn.
Cảm giác lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ, khiến sống lưng Đới Húc bất giác lạnh toát.
Nhưng Đồng Uyển Thư thì lại cảm thấy cũng được.
Tạ Quyến Hòa vẫn đứng nguyên tại chỗ, sừng sững không nhúc nhích, toàn thân toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám lại gần.
Đồng Uyển Thư khẽ hỏi: “Anh sao vậy? Không lên thay đồ đi à?”
Tạ Quyến Hòa liếc nhìn Đới Húc, giọng nhàn nhạt mà lạnh lẽo: “Tôi không quen mặc đồ người khác. Hơn nữa, đồ của cậu, tôi mặc vừa chắc?”
Đới Húc không hề tỏ ra yếu thế, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa lại còn thêm chút khiêu khích: “Đồng Đồng, vị tiên sinh này đúng là không mặc vừa thật. Tôi luôn duy trì thói quen tập luyện tốt, thanh niên mà, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.”
Tạ Quyến Hòa cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ bất cần và khinh thường: “Thân hình gầy nhẳng như cái que tăm mà cũng dám tự nhận là từng tập thể hình? Cùng lắm cũng chỉ hợp đi dạo, đẩy xe nôi trẻ con.”
“……” Đồng Uyển Thư không hiểu nổi Tạ Quyến Hòa đang cố tình châm chọc cái gì, miệng sao lại độc đến thế. Cô mới sực nhớ đúng là cô đã xem nhẹ rồi. Vai rộng, eo thon, chân dài, anh rõ ràng là kiểu đàn ông vóc dáng tiêu chuẩn. Trong khi Đới Húc tuy cao, nhưng dáng người lại hơi gầy. Cô nghiêng đầu hỏi nhẹ: “Vậy anh có mặc đồ của ba em không?” Chiều nay Đồng Lạc Y có mang vài bộ đồ thay đến để trong cửa hàng cô, may là có ba bộ. Ba cô thấp hơn Tạ Quyến Hòa một chút, nhưng thể hình rắn chắc hơn Đới Húc nhiều, nếu miễn cưỡng thì chắc vẫn mặc được. Nếu thật sự không ổn, thì đành cho người mang bộ khác tới chỉ là sẽ tốn thêm thời gian thôi.
Tạ Quyến Hòa không nói gì nữa, sát khí trên người anh cũng tan đi, chỉ “Ừm” một tiếng: “Em đưa anh lên lầu thay đồ.”
Đồng Uyển Thư không tranh cãi với anh, dù sao ba mẹ vẫn đang chờ họ xuống ăn tối.
Cô đưa Tạ Quyến Hòa lên lầu.
Khi đi ngang qua Đới Húc, Tạ Quyến Hòa đưa tay ra: “Làm phiền rồi.”
Ánh mắt Đồng Uyển Thư cũng rơi xuống tay Đới Húc.
Đới Húc đâu phải không biết thói quen của cô, cô không thích người khác chạm vào đồ cá nhân của mình.
Cô hơi mím môi: “Đới Húc, cảm ơn anh đã cầm túi và điện thoại giúp em. Đưa cho em đi.”
Gương mặt Đới Húc thoáng lộ vẻ lúng túng.
Anh hiểu rõ nguyên tắc của Đồng Đồng, không thích người khác đụng vào đồ cá nhân của cô.
Kể cả điện thoại.
Đới Húc xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy điện thoại em cứ reo mãi. Anh thấy là dì Dư gọi nên mới nghe.”
Tạ Quyến Hòa nhanh tay hơn Đồng Uyển Thư, cầm lấy từ tay Đới Húc, không đưa lại cho cô.
“.” Người đàn ông này giành cái gì chứ?
Căn hộ ở tầng bốn không lớn, chỉ hơn trăm mét vuông, nhưng giống như cửa tiệm của cô, mang phong cách cổ điển thanh nhã, thuần khiết và yên bình.
Hương thơm được điều chế, là mùi hương cổ điển rất dễ chịu, khiến người ta thấy thoải mái.
Trong phòng có một cây đàn piano, bên cạnh còn có một cây đàn violin, chắc hẳn là chỗ Đồng Đồng thường ngồi chơi đàn.
Tạ Quyến Hòa có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tao nhã của Đồng Uyển Thư khi chơi đàn piano.
Anh đã từng thấy rồi.
Căn nhà của cô tuy không lớn, nhưng lại ấm áp, thanh nhã, còn tốt hơn nhiều so với căn nhà rộng lớn mà trống trải của anh, anh rất thích.
Chỉ có một thứ chướng mắt duy nhất, một chiếc vali màu đen.
Vừa nhìn là biết không phải của Đồng Đồng.
Khả năng cao là của tên mặt trắng kia.
Đồng Uyển Thư hỏi anh: “Anh có cần tắm không?” Sao lại mang theo hơi lạnh như muốn đóng băng cả người thế kia?
Tạ Quyến Hòa thu lại khí lạnh trên người.
Dùng phòng tắm của cô sao?
Muốn tắm.
Anh đáp: “Ừm.” Ánh mắt lại liếc sang chiếc vali đen, như nhớ ra điều gì đó, anh lạnh giọng hỏi: “Hắn đã dùng phòng tắm này chưa?”
“?” Ai cơ?
Đôi mắt xinh đẹp của Đồng Uyển Thư ánh lên vẻ khó hiểu.
Tạ Quyến Hòa đáp: “Cái tên mặt trắng dưới lầu kia.”
“Đúng là thần kinh.” Đồng Uyển Thư cạn lời, Đới Húc đâu có lý do gì mà đi tắm chứ. Cô lại thấy buồn cười, sao trong miệng Tạ Quyến Hòa, Đới Húc lại thành “tên mặt trắng” rồi? Nhưng nghĩ lại thì, so với vóc dáng rắn rỏi cao lớn của Tạ Quyến Hòa, Đới Húc đúng là có phần thư sinh yếu ớt thật.
Trong đôi mắt trầm lặng của Tạ Quyến Hòa thoáng hiện chút sắc màu: “Vậy là, chỉ mình anh dùng thôi?”
Câu này không sai.
Căn hộ này được sửa sang cùng lúc với cửa tiệm, ban đầu là để cô nghỉ trưa, hoặc những hôm bận quá tối muộn thì ngủ lại luôn.
Cho đến giờ, ngoài cô ra, chưa từng có người thứ hai sử dụng.
Cô cũng không có thói quen chia sẻ không gian cá nhân với người khác.
“Em đã dùng. Thích thì dùng, không thích thì thôi.” Cô còn chẳng muốn nữa kìa, vậy mà anh còn chê bai lựa chọn.
Đồng Uyển Thư cạn lời. Người đàn ông này hôm nay đúng là kỳ lạ, tính khí thì thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc lại như biến thành người khác.
“Trong tủ có khăn tắm sạch.” Cô nhắc.
“Ừ.” Tạ Quyến Hòa đáp, giọng trầm thấp mang theo ý cười, như tâm trạng rất tốt.
Không lâu sau, từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Đây là lần đầu tiên cô để người khác dùng không gian riêng tư của mình, mà lại là một người đàn ông.
Cảm giác trong lòng có chút bất an, khó tả.
Khi nãy anh bị ướt mưa, lớp sơ mi mỏng ướt dính trên người, vóc dáng rắn chắc lộ ra lờ mờ sau lớp áo lót bên trong, dù không cố ý nhìn, vẫn khiến người ta khó lòng không để ý.
Đàn ông lớn tuổi mà dáng người lại đẹp đến thế.
Đồng Uyển Thư khẽ lắc đầu, cố phủi sạch những ý nghĩ linh tinh vừa nảy ra.
Đôi mắt này của cô đúng là chẳng chịu nghe lời cứ thích nhìn linh tinh, sớm muộn gì cũng thiệt vì nó.
Cô khẽ thở ra một hơi, cố gắng xua đi suy nghĩ kia, nhưng hai gò má xinh đẹp vẫn lặng lẽ ửng lên một tầng đỏ mỏng.
Cô mở máy tính bảng ra, bắt đầu tập trung nghiên cứu và phân tích từng bước trong quy trình phục hồi món trang sức vừa được gửi tới.
Một lúc sau, chiếc điện thoại bên cạnh khẽ rung lên, là Đới Húc gọi đến.
Cô áp điện thoại lên tai, nói: “Được, em mang xuống cho anh. Hoa đẹp lắm, em thích. Cảm ơn anh nhé.”
Không biết từ lúc nào, cửa phòng tắm đã mở ra, Tạ Quyến Hòa đứng ngay trong khung cửa.
Cánh cửa phòng tắm nhà cô không rộng cũng chẳng cao, nhưng cũng tạm đủ dùng. Tạ Quyến Hòa đứng đó, đầu gần như chạm đến khung cửa, chỉ cách vài phân. Cả không gian như trở nên chật hẹp lại vì sự xuất hiện của anh.
“Anh tắm xong rồi à.” Đúng là móc treo quần áo sống đồ của ba cô, vậy mà mặc lên người anh lại có cảm giác như người mẫu trình diễn. Tuy tay áo và ống quần có hơi ngắn, nhìn thì hơi xấu một chút, nhưng tạm chấp nhận cũng coi như miễn cưỡng qua được.
Tạ Quyến Hòa bước tới, từng bước nặng nề như chính giọng nói trầm thấp của anh: “Đây chính là lý do em muốn hủy hôn sao?” Tim anh như rơi vào vực sâu không đáy, không sao thở nổi, nhưng cuối cùng vẫn ép mình nói ra.
Tóc anh chưa được sấy khô, chỉ dùng khăn lau sơ qua, một phần tóc rủ xuống thành mái, lòa xòa trước trán, che đi một nửa cặp lông mày sắc lạnh. Đặc biệt là vết sẹo nơi đầu lông mày bên trái, dù đôi mắt ấy bị che khuất phần nào, nhưng khí chất lạnh lùng trên người anh không những không giảm bớt, mà còn càng thêm rõ rệt, khiến người ta không dám đến gần.
“Gì cơ?” Đồng Uyển Thư không hiểu hàm ý trong lời anh.
Bất chợt, Tạ Quyến Hòa khụy xuống trước mặt cô, ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ nặng nề: “Em thích cái tên mặt trắng đó à.”
Gì mà lằng nhằng vậy chứ…
Đồng Uyển Thư thở ra một hơi, cúi đầu nhìn Tạ Quyến Hòa đang ngồi xổm trước mặt mình.
Trong mắt người ngoài, anh luôn là người đứng ở vị trí cao cao tại thượng. Vậy mà không chỉ một lần, anh ngồi xuống trước cô như thế này. Cô bỗng thấy mềm lòng, có cảm giác khó nói thành lời. “Đừng mở miệng ra là tên mặt trắng nữa. Anh ấy tên là Đới Húc, là bạn từ nhỏ lớn lên cùng em.”
Vừa từ phòng tắm bước ra đã nghe thấy Đồng Đồng nói chuyện điện thoại với “tên mặt trắng”, lúc này anh mới thấy bó hoa đặt trên tủ. Anh chỉ vào tắm một lát, cô đã gọi điện cho người ta, còn nói “thích”. Lần trước thì bắt gặp tên đó quỳ xuống cầu hôn cô, tặng hoa hồng. Lần này lại là một tên mặt trắng khác, mà còn là người cô thích. Còn anh? Anh đến giờ còn chưa có cơ hội tặng cô một bông hoa hồng nào. Vậy mà những người đó dựa vào đâu mà có thể!
Đồng Uyển Thư cụp mắt cười: “Đó là Đới Húc mua tặng mẹ em mà. Anh từng thấy nhà ai trồng hoa hồng mà nở ra kiểu như cẩm chướng lai lan chưa?” Anh tự nghiên cứu đấy à?
“……” Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa trầm giọng lên tiếng, nỗi lo lắng trong lòng anh gần như thốt ra thành lời: “Đồng Đồng, tại sao em lại muốn huỷ hôn? Có thể cho anh một lý do không?” Cô từng nói, hai người họ chưa đủ thân quen. Anh đã cho cô thời gian để làm quen, để hiểu anh hơn. Thế nhưng giờ đây cô lại đột ngột muốn huỷ bỏ, không cho anh một chút hy vọng nào. Cô thật sự không thích anh dù chỉ một chút sao? Anh biết, trong số những lựa chọn của cô, anh không có lợi thế. Anh cũng không phải mẫu người mà cô yêu thích. Nhưng biết làm sao đây, anh không muốn buông tay, hoàn toàn không muốn. Dù là lý do gì đi nữa, anh cũng sẽ không đồng ý. Anh nhất định không buông tay.
Đồng Uyển Thư nhìn Tạ Quyến Hòa đang đứng trước mặt mình như một con sói hoang đơn độc, từng tung hoành tứ phương nhưng lại chẳng có nơi để về. Đôi mắt sâu thẳm kia phảng phất nét buồn thương khiến người ta xót xa. Cô đã định đưa tay lên xoa đầu anh, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, “Em nói muốn huỷ hôn từ bao giờ chứ?” Chung sống với nhau một thời gian, cũng tạm gọi là tạm ổn. Tuy gu thẩm mỹ của anh đối với những thứ con gái thích thì đúng là xấu tệ, nhưng thân hình anh thì cô khá ưng ý thi thoảng nhìn lén vài lần, cũng thấy khá mãn nhãn. Việc cô không đồng ý định ra hôn sự, thứ nhất, là vì giữa họ không có nền tảng tình cảm, như vậy thật quá vô vị. Thứ hai, là cô muốn trừng phạt cái hành động trước kia của anh, nhất quyết đòi huỷ hôn, khiến cô mất mặt vô cùng. Dựa vào đâu mà sau này anh vừa nhìn thấy sắc lại đòi cưới cô? Nghĩ thôi cũng thấy bực.
Tạ Quyến Hòa đưa hai bàn tay to lớn nắm lấy đôi tay mềm mại của Đồng Uyển Thư, sự u ám trong đôi mắt sâu thẳm của anh dần tan đi, tựa như biển sâu được ánh sao rọi chiếu mà trở nên rực rỡ. Anh khẽ cười trầm thấp: “Đồng Đồng, em nói thật đấy chứ? Sẽ không hủy hôn sao?” Từ lúc cô chưa từng đồng ý chuyện hôn nhân với anh, trong lòng anh vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Đồng Uyển Thư nhìn xuống bàn tay mình đang được Tạ Quyến Hòa bao bọc trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay khẽ run lên một chút. Làn da nơi ngón tay anh thật sự rất thô ráp, mỗi lần chạm vào đều khiến da cô đau rát.
Không đúng. Trong đôi mắt như ánh mặt trời của Tạ Quyến Hòa thoáng lóe lên một tia sắc bén, anh dò xét hỏi: “Đồng Đồng, cái hình “Stickman đấu kiếm, lùi lùi lùi” em đăng lên vòng bạn bè có ý gì vậy?”
Đồng Uyển Thư ánh mắt sáng trong khẽ sững lại, ơ sao cô lại quên không chặn anh xem cơ chứ, “Ý gì là ý gì chứ? Chỉ là một cái sticker thể hiện cảm xúc thôi mà. Em tiện tay đăng lên thôi.” Cô vừa đổi ghi chú tên của Tạ Quyến Hòa, thấy khá thú vị nên tiện tay đăng lên vòng bạn bè. Anh cuống cuồng chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ vì cái này sao? Vậy mà anh lại liên kết cái ảnh đó với chuyện hủy hôn được luôn? Là thiên tài nào mách nước cho anh vậy trời?
Vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, Tạ Quyến Hòa nói: “Em có trả lời bình luận.”
“Bình luận nào cơ?” Đồng Uyển Thư mở to đôi mắt sáng long lanh, phản hỏi lại.
Tạ Quyến Hòa sắc mặt hơi đổi, khẽ ho một tiếng, có phần chột dạ: “Không có gì đâu. Đồng Đồng, anh cho em xem cái này.”
?
Đồng Uyển Thư khó hiểu, chẳng phải anh còn chưa nói xong nửa câu trước sao?
Sao lại đột nhiên muốn đưa cô xem cái gì đó?
Tạ Quyến Hòa lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông, bên trong là một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, rất nhỏ, được xếp gọn gàng, “Quà gặp mặt em tặng anh.”
“…?” Cô ngơ ngác, cô tặng đồ cho anh khi nào cơ chứ? Còn là một chiếc áo sơ mi nhỏ xíu thế này, kiểu dáng trông cũng có vẻ đã từ nhiều năm trước rồi.
Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng mở chiếc áo ra, trên đó hiện rõ một dấu chân in màu của trẻ sơ sinh.
Đồng Uyển Thư cau mày hỏi: “Cái này là gì?”
Tạ Quyến Hòa ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm là tình ý dạt dào: “Là dấu chân của em trong tiệc thôi nôi. Hôm đó em vừa khóc vừa quậy, lỡ chân in luôn lên áo sơ mi của anh. Ba anh nói, đó là tín vật đính hôn em tặng anh.”
“……” Cái gì cơ? Tiệc thôi nôi của cô sao lại in dấu chân lên áo anh được? Anh đang nói nhảm đúng không? Còn “tín vật đính hôn” nữa chứ!
Cô từng nghe kể về vài chuyện khi mình còn rất, rất nhỏ. Ông nội đã từng đưa cô đến nhà họ Tạ ở Lê Hải thăm hỏi, chỉ có Tạ Quyến Hòa bế thì cô mới không khóc, chỉ có anh mới dỗ được cô nín. Chuyện hôn sự giữa hai người cũng là từ đó mà thành.
Đồng Uyển Thư không phục.
Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Không tin à? Hay em thử so với bức tranh in dấu chân lúc đầy năm khác ở nhà em xem, đôi chân mũm mĩm của em ấy, chẳng thể làm giả được đâu.” Rất đáng yêu.
Đồng Uyển Thư nhìn thấy rõ, dấu chân in trên áo sơ mi kia không hề chuẩn, là do vô tình in lên thôi.
Chân thì là chân, có cần phải nói là mũm mĩm không?
Cái gọi là tín vật đính hôn gì chứ, rõ ràng là một chuyện xấu hổ của cô, tuyệt đối không thể rơi vào tay Tạ Quyến Hòa được.
Đồng Uyển Thư đưa tay giật lấy, nhưng bị Tạ Quyến Hòa giơ cao khỏi tầm với, cô chụp hụt, tức tối nói: “Trả lại cho tôi.”
“Không trả.” Tạ Quyến Hòa bật cười.
Đồng Uyển Thư giận sôi lên, lớn đầu rồi mà sao còn như con nít thế này: “Anh mang cái này đến đây làm gì?”
Tạ Quyến Hòa nhìn cô gái đang giận dỗi trước mặt, ngoan quá đi mất, anh cười đáp: “Mang đến để lấy danh nghĩa tín vật đính hôn, uy h**p em cưới anh.”
“Ấu trĩ.” Cái này mà cũng đòi uy h**p cô sao.
Đồng Uyển Thư lại đưa tay giật lấy lần nữa, nhưng vẫn bị Tạ Quyến Hòa né tránh, cô tức đến phát điên: “Đó là của tôi, trả lại cho tôi!”
Tạ Quyến Hòa giơ cao khỏi đầu, nhất quyết không đưa, giọng trầm thấp pha chút dịu dàng: “Bảo bối, đây là dấu chân em in tặng riêng cho anh mà.”
Bảo bối?
Ai cho phép anh gọi như thế, cô đã đồng ý chưa hả?
Đồ không biết xấu hổ!
Hai má Đồng Uyển Thư ửng hồng một cách khó kiểm soát.
Cô không tin mình lại không giật được thứ đó từ tay anh!
Canh đúng thời cơ, Đồng Uyển Thư bất ngờ bật dậy, giật lấy chiếc áo sơ mi nhỏ trong tay Tạ Quyến Hòa. Nhưng lúc đó, chân cô vô tình va vào đầu gối anh, khiến cả người ngã nhào vào lòng anh, một tay chống lên vai, tay kia đè trên ngực anh.
Vì cú ngã đột ngột, Tạ Quyến Hòa không kịp phản ứng, ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào bàn trà.
Trong đôi mắt trong trẻo của Đồng Uyển Thư là sự bối rối và hoảng hốt không giấu được, còn trong đôi mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa, từng tia tình cảm và khao khát đang chầm chậm bùng lên, thiêu đốt từng chút một.
“Xin lỗi…” Đồng Uyển Thư quay đầu né tránh, khẽ nói, gương mặt đỏ bừng như lửa. Cô vội vã muốn đứng dậy, nhưng hai tay Tạ Quyến Hòa đã siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, khiến cô mất đà, ngồi sụp xuống, hai chân vắt ngang qua đùi anh.
Đồng Uyển Thư không kìm được tiếng thở gấp, đôi mắt lấp lánh bối rối, làn môi mềm khẽ run. Ánh mắt Tạ Quyến Hòa sâu hun hút như ưng, pha lẫn sắc dục, thoáng chốc co rút lại.
Không biết từ lúc nào, anh đã rảnh ra một tay, nhẹ nhàng đỡ lấy sau gáy cô, vừa từ tốn ngẩng đầu lên, vừa từng chút một kéo cô cúi xuống gần anh hơn.
Đồng Uyển Thư nhìn chằm chằm vào gương mặt ngày càng áp sát của người đàn ông, anh tuấn lạnh lùng, khiến lòng cô rối loạn. Hàng mi khẽ run vài cái như cánh bướm chao đảo, trong đầu như có thứ gì đó bùng nổ, nhưng càng muốn nghĩ rõ thì lại chỉ thấy trống rỗng.
Hơi thở đàn ông mang theo sự chín chắn, hơi thở của cô gái thì ngọt ngào và căng thẳng, cả hai chậm rãi hòa quyện vào nhau. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng v**t v* làn da trắng mịn sau gáy cô, đôi môi hai người chỉ còn cách nhau một chút, chưa kịp chạm vào nhau, thì tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, giọng của Đới Húc vang lên từ ngoài cửa: “Đồng Đồng, mấy bộ quần áo của mấy vị tiên sinh đã thay xong chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi, dì Dư vừa gọi điện giục thêm lần nữa.”
Giữa khoảnh khắc tim đập thình thịch, Đồng Uyển Thư như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Bàn tay đang đè lên người Tạ Quyến Hòa ướt đẫm mồ hôi, cả đầu ngón tay và lòng bàn tay đều ẩm ướt. Cô run run môi, đáp: “Sắp, sắp xong rồi.”
Đồng Uyển Thư điều hòa lại hơi thở, đầu óc dần tỉnh táo hơn, vừa rồi cô đang làm gì vậy, sao lại mặc kệ để Tạ Quyến Hòa hôn mình?
Cô xấu hổ định ngồi dậy, nhưng Tạ Quyến Hòa lại giữ chặt lấy eo cô, không cho cô rời khỏi. “Anh buông tay ra, để em dậy.” Cô vừa bị dọa sợ, giọng nói mềm mại không chút sức lực, nghe vào tai lại càng khiến người ta muốn chìm đắm.
Trong mắt Tạ Quyến Hòa vẫn chưa tan hết d*c v*ng, mãnh liệt và nồng cháy, xen lẫn sự bực bội rõ rệt khi bị quấy rầy. Giọng anh trầm khàn, ngón tay khẽ khàng siết lấy eo Đồng Uyển Thư, nhẹ nhàng v**t v*: “Đồng Đồng, anh không thích hắn, bảo hắn đi đi.”
Đồng Uyển Thư hơi thở gấp gáp, mím môi đáp: “Đới Húc là bạn em, đến thăm ba em, cũng là khách của mẹ. Anh thích hay không không quan trọng. Hay là vì có hôn ước với anh, em đến bạn khác giới cũng không được có? Nếu vậy thì chi bằng chúng ta hủy bỏ cái hôn sự vốn dĩ đã vô lý này đi.”
Dục niệm trong mắt Tạ Quyến Hòa vơi đi một nửa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Anh nói: “Cái gì mà vô lý? Anh có tín vật đính hôn em tặng. Không cho em lật lọng, đời này anh nhất định bám lấy em rồi.”
Giọng anh vốn đã trầm thấp, mang theo thứ mê hoặc khó cưỡng.
Giờ phút này, khi bị d*c v*ng nhuộm màu, lại càng khiến người ta không thể thoát ra.
Đầu ngón tay nóng rực của anh xuyên qua lớp áo, như thiêu đốt làn da Đồng Uyển Thư.
Ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm kia không chỉ có khao khát mà còn pha lẫn vài phần dịu dàng và cợt nhả.
Đồng Uyển Thư vậy mà lại có chút không đỡ nổi, rốt cuộc ai mới là người đang lật lọng đây?
Một tên vô lại già đầu, chỉ biết thấy sắc khởi lòng tham.
Không thèm nói với anh nữa!
Tạ Quyến Hòa thấy cô gái trong lòng mình gương mặt xinh xắn cứ hết nghiêm lại nghiêm, khẽ bật cười trầm thấp: “Anh đâu phải loại b**n th** cố chấp gì, em có bạn khác giới cũng được, nhưng không được có kiểu bạn khác giới mang lòng không an phận với em.” Ánh mắt thằng nhóc kia nhìn cô, anh hiểu rõ hơn ai hết, y hệt ánh mắt anh nhìn cô.
Anh không chịu nổi khi có gã đàn ông nào khác nhìn cô bằng ánh mắt đó, dù chỉ một cái liếc thôi, anh cũng muốn xé hắn ra thành từng mảnh. Anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế, chỉ vì đối phương là bạn của cô.
Cô sao cứ cảm thấy, nhìn thế nào anh cũng giống y như một kẻ b**n th** cố chấp đang cố tỏ ra bình thường vậy.
Tạ Quyến Hòa ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp, kiêu kỳ đang nằm trong lòng mình, dịu giọng nói: “Đồng Đồng, đợi ba xuất viện rồi, chúng ta xác định chuyện cưới xin đi, được không?” Anh không muốn đêm dài lắm mộng, càng không chờ nổi đến lúc cô hiểu anh nhiều hơn, rồi dần dần yêu anh. Bên cạnh cô có quá nhiều “ong vò vẽ”, chỉ khi nào đặt cô trong thế giới của riêng anh, để tất cả mọi người đều biết cô là của anh, thì anh mới có thể yên tâm.
“Anh buông ra, em đi thay đồ.” Đồng Uyển Thư đẩy Tạ Quyến Hòa một cái, đôi mắt đẹp long lanh ánh nước nhưng lại trừng lên đầy tức giận khiến anh cũng chỉ đành bất lực thở dài, buông tay. Đồng Uyển Thư vội vàng rời khỏi người anh, hấp tấp bước nhanh về phía phòng ngủ của mình.
Tạ Quyến Hòa vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tựa người vào bàn trà, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang rời đi.
Hả? Cô không từ chối?
Khi Tống Uyển Thư vừa khép cửa, Tạ Quyến Hòa đã đưa tay chặn lại.
Tống Uyển Thư hơi giật mình, ánh mắt khẽ dao động: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Quyến Hòa nhìn cô chằm chằm: “Em là đang đồng ý đúng không?”
Lần này, anh không muốn cho cô cơ hội né tránh nữa.
Anh muốn một câu trả lời, rõ ràng và dứt khoát.
Tống Uyển Thư lảng tránh ánh nhìn nóng bỏng và kiên định của anh, chậm rãi nói: “Xem anh thể hiện thế nào đã.”
Rầm! Tiếng đóng cửa mạnh đến rung tai, cách biệt anh ở bên ngoài.
Tạ Quyến Hòa lại bật cười.
Ai nói không có tác dụng? Rất có tác dụng là đằng khác.
Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên dấu chân bé xíu in trên áo sơ mi, trong mắt đầy dịu dàng.
Sau đó anh cẩn thận gấp lại chiếc áo nhỏ ấy, cất vào hộp gỗ, đặt yên ổn như bảo vật.
Rồi anh đứng dậy ra mở cửa. Bên ngoài là Đới Húc, trong mắt lộ rõ vẻ bất an khi nhìn vào trong.
Tạ Quyến Hòa lập tức thu lại vẻ dịu dàng vừa rồi, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đến cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho đối phương.
Đới Húc đánh giá Tạ Quyến Hòa từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng thầm bực, mặc bộ đồ già trước tuổi thế kia mà trông vẫn thẳng tắp đường hoàng, phong độ không hề suy giảm, thật đáng ghét. Nhưng ngoài miệng lại không nói vậy, chỉ cười nhạt: “Bộ dáng này của anh Tạ, thật sự rất có phong thái của cha chú chúng tôi năm xưa.”
Tạ Quyến Hòa cúi đầu, một tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, giọng đều đều lạnh nhạt: “Chỉ tiếc là trí tuệ của anh Đới đây, lại vẫn đang ở độ tuổi đi mẫu giáo. Tôi không ngại thay lệnh tôn, dạy dỗ anh một phen đâu.”
“……” Đới Húc cạn lời, Tạ Quyến Hòa không những mắng anh, còn chiếm tiện nghi của anh! Nhưng anh cũng phải thừa nhận, khí chất toát ra từ người đàn ông này không phải thứ mà một người ở độ tuổi như anh có thể dễ dàng khiêu khích. Hô hấp hơi gấp gáp nhưng mặt vẫn không biến sắc, anh nói: “Anh Tạ, tôi biết anh địa vị cao quý, nhưng chuyện tình cảm vốn chẳng liên quan gì đến thân phận hay địa vị. Đồng Đồng không thích anh, còn cảm thấy anh rất nhàm chán, lại lớn hơn cô ấy không ít tuổi. Anh Tạ, cần gì phải cưỡng cầu như vậy chứ?”
Tạ Quyến Hòa ngước mắt nhìn về phía Đới Húc, trong đôi mắt thâm sâu ánh lên nụ cười khó đoán: “Đồng Đồng có thích tôi hay không, thì cô ấy vẫn là vị hôn thê của tôi, chẳng bao lâu nữa sẽ thành vợ của tôi.” Cô có thích anh hay không, cần gì một kẻ chẳng biết gì như anh ta phải nhắc nhở!
Cuộc “khẩu chiến” thầm lặng giữa hai người kết thúc khi Đồng Uyển Thư từ phòng ngủ bước ra.
Tạ Quyến Hòa thu lại sát khí toát ra trên người, sải bước dài tiến đến bên Đồng Uyển Thư, chủ động giúp cô cầm túi.
Lời từ chối của Đồng Uyển Thư còn chưa kịp nói ra, chủ yếu là do dáng vẻ của người đàn ông này khiến cô biết rõ, cô không có cơ hội để từ chối.
Tay còn lại của anh cũng không để yên, trực tiếp nắm lấy tay cô.
Đồng Uyển Thư muốn rút tay lại, nhưng bàn tay của cô đã bị anh tách ra, đan chặt mười ngón vào nhau, không nhúc nhích được chút nào.
Trong lòng cô đầy bực bội, Tạ Quyến Hòa càng lúc càng quá đáng, chẳng hề hỏi qua ý cô chút nào!
Bàn tay thô ráp như vậy, lại cứ thích nắm tay cô hết lần này đến lần khác.
Thật đúng là đáng bị chỉnh đốn, dạy dỗ cho một trận!
Tất cả những cảnh này đều lọt hết vào mắt Đới Húc đang đứng ở cửa.
Đồng Uyển Thư trước giờ chưa từng để người khác phái chạm vào bất cứ đồ vật nào của mình, càng không thể chấp nhận việc có người ở trong không gian riêng tư của cô để thay đồ hay tắm rửa.
Dù có là bạn thân lớn lên cùng nhau đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không được.
Vậy mà cô lại để Tạ Quyến Hòa nắm tay mình.
Chẳng phải điều đó có nghĩa là, cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi sao.
Đới Húc cụp mắt xuống, thật ra, anh thật sự từng nghĩ rằng Đồng Đồng sẽ hủy hôn với Tạ Quyến Hòa, rằng họ sẽ có thể ở bên nhau.
Nhưng có lẽ, chưa từng có cơ hội ngay từ đầu.
Đới Húc bật cười hỏi: “Anh Tạ, anh cũng muốn đi sao?”
Tạ Quyến Hòa chẳng buồn liếc mắt nhìn Đới Húc lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng siết lấy ngón tay của Đồng Uyển Thư, nghiêng đầu hỏi cô: “Đồng Đồng, anh có thể đi không?”
“??????” Gì vậy trời? Ông chú này sao tự nhiên lại giả vờ ngoan ngoãn thế? Cô nói không cho đi thì anh thật sự sẽ không đi à? Sợ là chưa đến hai phút sau đã gọi điện méc ba mẹ cô rồi!
“Muốn đi thì đi.” Đồng Uyển Thư quăng lại một câu hờ hững.
Tạ Quyến Hòa lúc này mới liếc Đới Húc một cái bằng ánh mắt lạnh nhạt, khẽ cười: “Bảo bối mời, đương nhiên phải đi rồi.”
“!” Đồng Uyển Thư trong lòng muốn hét lên, ông chú này bị gì vậy, điên thật rồi!
Tạ Quyến Hòa làm một chuyện khiến Đồng Uyển Thư cạn lời, anh thản nhiên bỏ Đới Húc lại giữa đường, lạnh lùng quay đầu xe, đạp ga một cái rồi lái xe đi thẳng, ngầu đến mức khiến người ta nghẹn họng.
Tất nhiên, Đới Húc vốn dĩ cũng chẳng tha thiết gì chuyện ngồi chung xe với Tạ Quyến Hòa. Anh vừa từ nước ngoài trở về, liền đến tìm Đồng Uyển Thư, chưa kịp ghé qua nhà lấy xe, giờ chỉ còn cách gọi taxi mà thôi.
Trên xe, Đồng Uyển Thư điều chỉnh lại hơi thở, lên tiếng: “Tạ Quyến Hòa, anh làm vậy có hơi quá rồi đấy.”
Tạ Quyến Hòa cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình, nắm chặt, khẽ cong môi: “Xe của anh không chở đàn ông khác.”
Đồng Uyển Thư bĩu môi: “Vậy phụ nữ thì được chở?”
Tạ Quyến Hòa lập tức thu lại vẻ đắc ý trên mặt, nghiêm túc quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhuốm đầy dịu dàng, thấp giọng nói: “Ngoài em ra, không có người phụ nữ nào cả.”
Ông chú không chỉ bắt đầu giở lời ngon tiếng ngọt, còn tranh thủ sờ tay cô. Cô rút tay khỏi đùi anh, hắng giọng: “Vậy Đặng Viễn với Dương Tốc không ngồi xe anh à?”
Tạ Quyến Hòa khẽ ho một tiếng: “Chỉnh lại cách nói, anh không chở mấy gã đàn ông có ý đồ xấu với em.”
“……” Đồng Uyển Thư bực bội, người có ý đồ với cô chẳng phải chính là anh sao?
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn Tạ Quyến Hòa gửi cho cô ba tiếng trước: “Anh nhắn tin cho em rồi à?”
Tạ Quyến Hòa đáp một tiếng: “Ừ. Còn gọi điện nữa.”
Đồng Uyển Thư “ồ”một tiếng. Bảo sao anh chạy tới gấp như vậy, còn lạnh lẽo cả người, chắc tưởng cô mất tích rồi?
Giọng Tạ Quyến Hòa hơi trầm xuống: “Đồng Đồng, sau này đừng để người khác giữ điện thoại giúp em.” Nhất là đàn ông, anh sẽ ghen và khó chịu.
Đồng Uyển Thư: “Không có đưa anh ấy, em để điện thoại trên lầu.” Cô cũng không ngờ Đới Húc lại tự tiện nghe điện thoại của cô.
Tạ Quyến Hòa: “Ừ.” May mà chỉ là hiểu lầm.
Vừa trò chuyện với Tạ Quyến Hòa, Đồng Uyển Thư vừa mở điện thoại, gửi tin nhắn vào group ba người có tên [Cơ bụng của anh trai & đôi chân của chị gái].
Công chúa Đồng Đồng: [Xong đời rồi mấy cưng ơi, vòng bạn bè của tui bị theo dõi rồi, có gián điệp! Không vui chút nào hết .gif]
Nhất Nhất Nhất: [Ý là sao vậy? Mắt chớp chớp tò mò .gif]
Công chúa Đồng Đồng: [Có người mách nước cho lão đàn ông kia rồi.] Tống Uyển Thư kể lại đầu đuôi câu chuyện về tấm ảnh đó, gửi liền mấy chục tin nhắn liên tục.
Nhất Nhất Nhất: [Đảo Buji, 845, em không có kết bạn với anh Tạ đâu. Giơ tay nhỏ nhắn .gif] WeChat của đàn ông mấy chị, tớ không hứng thú kết bạn nha. [Ý chị là lão đàn ông đó tưởng chị muốn hủy hôn, liền bất chấp mưa gió đi tìm chị, gặp rồi có khóc không? Dù sao lão cũng quý chị lắm mà. Có cưỡng hôn chị không? Mỗi lần anh Tạ nhìn chị, ánh mắt như kiểu rất muốn hôn luôn ấy. Công chúa Đồng Đồng, sau này chị lấy anh ấy rồi, ảnh có nuốt trọn chị luôn không nhỉ không phải nói bậy đâu nha hí hí hí, tò mò quá đi .gif] Cô nàng rất muốn nhìn thấy cảnh anh Tạ khóc trước mặt công chúa Đồng Đồng
“……” Đồng Uyển Thư không trả lời tin nhắn đó, chỉ riêng cái chữ “kiss” thôi cũng đủ khiến hai má cô nóng bừng, tim đập rộn ràng.
Ra khỏi khu trung tâm là đoạn đường núi quanh co, vừa mới mưa xong, hơi sương mỏng giăng lối, lại là ban đêm, tốc độ lái xe của Tạ Quyến Hòa cũng chậm lại. Anh tập trung cao độ vào việc lái xe, nhưng khóe mắt trái thì thỉnh thoảng lại liếc về phía cô.
Không biết cô đang nhắn tin với ai, nói chuyện gì, một tay chống cằm, gò má phúng phính, mềm mại, trông đáng yêu đến lạ.
Khóe môi Tạ Quyến Hòa hơi cong lên, nụ cười nhè nhẹ lướt qua môi anh.
Chưa bao lâu sau, Đồng Sơ Anh xuất hiện.
Anh Anh Anh: [Leo hết mấy tầng lầu rồi, bảo bối Đồng Đồng, là buổi chiều hả?] Lúc Đồng Đồng đăng vòng bạn bè, cô ấy đang họp, thư ký có nói Đàm Tuân từng đến công ty tìm cô, còn vào cả văn phòng của cô nữa, chẳng lẽ anh ta đã đụng vào điện thoại của cô?
Công chúa Đồng Đồng: [Đúng rồi đó~]
Đồng Uyển Thư định nói thêm gì đó thì xe đã đến khu dưỡng lão trên núi.
Từ xa cô đã thấy Dư Bội Trân đang đứng ngoài cửa ngóng trông.
Xe vừa dừng lại, Đồng Uyển Thư liền mở cửa bước xuống: “Mẹ ơi, tối thế này sao mẹ lại ra ngoài? Trên núi lạnh lắm, lại vừa mưa, sương mù dày đặc nữa.”
Dư Bội Trân thấy Đồng Uyển Thư thì thở phào nhẹ nhõm: “Món ăn gần nguội cả rồi, thấy hai đứa còn chưa đến, mẹ ra ngoài nhìn một chút. Trời mưa, đường trơn, ba con lo lắm.”
“Cháu chào bác gái.” Tạ Quyến Hòa bước đến, gật đầu chào lễ phép.
Dư Bội Trân ngạc nhiên: “Quyến Hòa? Sao con lại tới đây?” Vì sương mù dày đặc nên bà nhìn không rõ, cứ tưởng là Đới Húc.
Tạ Quyến Hòa có chút không được tự nhiên, khẽ cười: “Tối nay con có việc cần xử lý ở khu vực này, lại làm phiền rồi ạ.”
Dư Bội Trân cười tươi: “Phiền gì chứ, bác còn mừng không kịp đây này. Mà con mặc gì thế này?” Ánh mắt bà lướt lên xuống đánh giá, chẳng phải đây là quần áo của lão Đồng sao?
Đồng Uyển Thư liền giải thích: “Anh ấy bị dính mưa, mặc đồ của ba đó mẹ.”
“Chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao lại bị mưa ướt?” Dư Bội Trân lại một lần nữa ngạc nhiên.
Đồng Uyển Thư mím môi, tỏ ý mình cũng không rõ, trong xe anh có ô che mưa cơ mà, không dùng thì trách ai được?
Đoán cũng đoán ra rồi, chắc là bị cái vòng bạn bè với tấm ảnh “người que đấu kiếm, lùi lùi lùi” của cô dọa đến ngẩn người ra chứ gì.
Đáng đến mức đó sao?
Không phải bảo là không gần nữ sắc, là một món “vũ khí lạnh” à.
“Vũ khí lạnh” mà cảm xúc lại dễ dao động đến thế sao?
Dễ bị dắt mũi vậy à?
Đúng là… món ngon thật đấy.
Dư Bội Trân đưa mắt quan sát qua lại giữa hai người, cảm giác quan hệ dường như thân thiết hơn trước, khóe mắt liền thoáng hiện ý cười.
Ba người còn chưa kịp nói với nhau mấy câu, thì một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt họ. Đới Húc từ trên xe bước xuống, cười tươi rói: “Dì Dư, lâu quá không gặp, dì càng lúc càng xinh đẹp, bó hoa này của cháu e là không xứng với dì rồi.”
Dư Bội Trân ôm lấy bó hoa tươi đẹp, khẽ lắc đầu, cười dịu dàng: “Hoa đẹp thế này, sao lại không xứng với dì chứ? Tiểu Húc, miệng con vẫn ngọt như hồi nhỏ vậy. Tối nay dì làm rất nhiều món con thích ăn, lát nữa phải ăn nhiều vào nhé. Mẹ con có nói, dạo này con bận giúp ba con lo việc công ty, chắc mệt lắm, phải bồi bổ thêm.”
“Cảm ơn dì Dư, vẫn là dì thương con nhất.” Đới Húc vừa nói, vừa cố tình nhướng mày khiêu khích nhìn Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa chẳng buồn để tâm đến ánh mắt mang chút trêu chọc đó.
Dư Bội Trân vốn không biết Tạ Quyến Hòa sẽ quay lại, nên không chuẩn bị món gì cho anh, bèn nhỏ giọng nói với Đồng Uyển Thư: “Bảo bối, con vào bếp nhỏ nói với dì Vinh thêm mấy món mà Quyến Hòa thích ăn nhé.” Tối nay bà vốn chuẩn bị đãi Đới Húc nên đã nhờ dì Dung tới nấu cơm.
“Vâng ạ.” Đồng Uyển Thư gật đầu rồi xoay người đi về hướng bếp nhỏ.
Tạ Quyến Hòa cũng nhấc chân định đi theo, nhưng bị Dư Bội Trân gọi lại: “Quyến Hòa, con vào cùng đi.”
Anh đáp một tiếng, bước chân chậm lại, rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đàm Tuân.
[Anh biết gì về Đới Húc không?]
Đàm Tuân đáp lại ngay: [Ai cơ? Nam hay nữ? Tôi không rõ lắm đâu. Là đối thủ làm ăn à? Không đúng, với chức vị và ngành của cậu thì đáng lẽ không có kiểu đối thủ cá nhân thế này mới phải.]
Tạ Quyến Hòa day trán: [Cậu vào nhà họ Đồng bao lâu rồi, cái gì cũng không biết.]
[……] Cậu đừng sỉ nhục tôi như vậy được không! Tôi vào được cửa nhà họ Đồng cũng phải dùng hết tâm tư, không dễ dàng gì đâu nhé.
Tạ Quyến Hòa tóm tắt lại toàn bộ sự việc và nhắn: [Bác gái rất thích hắn.]
Đàm Tuân phân tích: [Ồ, vậy à. Tôi tuy không biết anh ta là ai, nhưng tôi biết thể loại đó gọi là “trà xanh”.] Cậu từng nghe vợ và Đồng Đồng bàn chuyện này.
Tạ Quyến Hòa hoàn toàn mù mờ: [Trà xanh là cái gì?]
Đàm Tuân: [Không phải là “cái gì”, mà là “không ra gì” thì đúng hơn. Ể, cái này mà cậu cũng không biết? Sau này nếu bên cạnh cậu xuất hiện kiểu con gái như vậy, cậu làm sao phân biệt? Cậu mà không nhận ra, Đồng Đồng sẽ bị tổn thương, mà cô ấy tổn thương thì địa vị của cậu cũng nguy to.] Không khéo còn kéo theo hiệu ứng dây chuyền, vợ cậu ấy mà khó chịu, cậu cũng tiêu đời.
[Không có chuyện đó.] Tạ Quyến Hòa lạnh nhạt trả lời. Bên cạnh anh không thể có người phụ nữ nào khác ngoài Đồng Đồng, đừng nói trà xanh hay hồng trà gì đó, tất cả đều không có cửa.
Đới Húc mỉm cười nói: “Sao anh Tạ còn chưa vào trong?”
Tạ Quyến Hòa cất điện thoại, không quá muốn để ý đến cậu nhóc non nớt lông còn chưa mọc đủ kia.
Nhưng Đới Húc lại không buông tha, bước nhanh đuổi theo: “Chắc anh Tạ còn chưa biết nhỉ? Mẹ tôi là bạn thân của dì Dư, tôi với Đồng Đồng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Trước đây dì Dư từng có ý muốn hủy hôn với anh, rồi tác thành cho tôi và Đồng Đồng đấy.”
[Tác giả có đôi lời: Đến rồi, chương dài đến rồi đây.]
Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Chương 16: Gộp 2 chương – Chưa có ai dùng qua.
Edit & beta: Cún
Trời ngày càng âm u, mưa rơi lách tách không ngớt. Trên đường lớn, xe cộ lao vun vút như thoi đưa. Giữa dòng xe ấy, một chiếc xe tuy đơn giản nhưng toát lên vẻ sang trọng lao nhanh vun vút, bắn tung nước lên mặt đường.
Tạ Quyến Hòa từ Hải Thành đến Tô Thành, quãng đường hơn hai tiếng lái xe, anh chỉ mất đúng hai tiếng. Ở tất cả những đoạn giới hạn tốc độ, anh đều giữ tốc độ ở mức tối đa cho phép, cố gắng không để lãng phí thêm một phút nào.
Thỉnh thoảng, anh lại cúi đầu nhìn vào tin nhắn trong điện thoại. Người được anh ghim lên đầu với cái tên [Vợ] vẫn chưa trả lời dòng tin nhắn anh gửi: [Đồng Đồng, em đang ở đâu, mình nói chuyện đi.]
Cuộc gọi anh gọi đến cũng không có ai nghe máy.
Ánh mắt của Tạ Quyến Hòa sâu thẳm mênh mông, u ám như màn đêm trong ngày mưa, một màu tối không đáy, không chút ánh sáng.
Cay đắng dâng lên, phải chăng cô vẫn không thích anh chút nào?
Dù đã ở bên nhau, cố gắng thế nào cũng không thể khiến cô thích anh sao?
Từ khi chào đời đến nay, Tạ Quyến Hòa luôn là người kiêu hãnh, những gì anh muốn đều dễ như trở bàn tay. Chưa từng có giây phút nào anh cảm thấy thất vọng đến thế, cũng chưa từng sợ mất đi một người như bây giờ.
Anh thật sự hối hận, lẽ ra nên đến bên Đồng Đồng sớm hơn, khi cô còn nhỏ đã phải trói cô ở bên mình, giống như anh hai trói chặt Mạt Mạt vậy.
Tạ Quyến Hòa mím môi thành một đường thẳng, đôi mắt sâu thẳm trầm mặc như ngọc đen không ánh sáng.
Một lúc sau, anh lại gọi điện cho Dư Bội Trân, khéo léo hỏi thăm vài câu về hành tung của Đồng Đồng vào buổi chiều.
Dư Bội Trân không có phản ứng gì bất thường, điều đó chứng tỏ hiện tại là quyết định của riêng Đồng Đồng, người nhà cô vẫn chưa biết gì, nghĩa là anh vẫn còn cơ hội.
Tạ Quyến Hòa bỗng bật cười, quai hàm và nét mặt căng cứng cũng giãn ra đôi phần.
Anh còn nghe được từ miệng Dư Bội Trân rằng, cô vẫn chưa tan làm.
Lửa tàn chỉ cần một khắc là bùng cháy trở lại.
Bảy giờ bốn mươi phút tối, đã quá giờ tan ca từ lâu. Các nhân viên khác trong tiệm đều đã về hết, chỉ còn lại quản lý đang kiểm kê trang sức.
Một người đàn ông cao lớn, tuấn tú bước vào cửa tiệm. Anh không che ô, mà bãi đỗ xe bên ngoài cách tiệm mấy chục mét, nên đã bị mưa làm ướt một đoạn. Chiếc sơ mi xám nhạt trên người anh bị nước mưa thấm vào, loang dần, để lại một mảng lớn vệt nước rõ ràng trên áo.
Người đàn ông ướt mưa, mang theo hơi nước khắp người, nhưng không hề có vẻ nhếch nhác, trái lại lại khiến người khác không dám đến gần. Hơi lạnh bao trùm quanh anh, đôi mắt như hai vì sao băng lạnh lẽo, sâu thẳm và sắc bén.
Quản lý tiệm nhận ra anh, chính là người đàn ông cao quý đã đưa bà chủ đến tiệm vào buổi trưa. Khi đó cô đang ở văn phòng thiết kế tầng hai, nhìn xuống từ xa, chỉ một ánh nhìn cũng đủ biết anh không phải người tầm thường.
Khí chất cao quý toát ra một cách tự nhiên, áp lực vô hình tỏa ra quanh thân anh không phải thứ có thể hình thành trong môi trường bình thường. Dù ngay từ lúc bước vào tiệm, anh đã cố gắng thu liễm sự sắc sảo trên người, nhưng hiển nhiên không có tác dụng. Có một loại khí chất là bẩm sinh, không thể che giấu.
Quản lý tiệm đã theo bên cạnh Đồng Uyển Thư nhiều năm, từ khi cô còn đang học đại học đã bắt đầu phụ giúp trông coi việc kinh doanh.
Ngần ấy năm đi cùng bà chủ, cô đã từng chứng kiến không ít cảnh tượng lớn, gặp gỡ đủ loại nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu, tầm mắt cũng rộng mở hơn người thường.
Người đàn ông này, thân phận tôn quý vượt xa những công tử nhà giàu hay thương nhân giàu có thông thường, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Quản lý cân nhắc trong lòng, gần như có thể khẳng định, mối quan hệ giữa người đàn ông này và bà chủ tuyệt đối không hề tầm thường.
Rất có thể, anh chính là người mà bà chủ từng vô tình nhắc đến, vị hôn phu trong lời đồn kia, Tạ Quyến Hòa.
Cô từng tiếp xúc với không ít quý phu nhân đến từ Hải Thành và Lê Hải, không ai là không biết đến nhà họ Tạ. Đó là một gia tộc danh giá truyền qua nhiều thế hệ.
Người ta thường nói, giàu không quá ba đời, nhưng nhà họ Tạ lại là một ngoại lệ, đời sau càng hưng thịnh hơn đời trước.
Thân phận và địa vị của Tạ Quyến Hòa không phải nhờ danh tiếng của nhà họ Tạ ở Lê Hải mà có, mà chinh sự hiện diện của bản thân anh, đã đủ để nắm quyền phát ngôn. Quyền lực của anh không chỉ giới hạn trong Hải Thành. Chỉ cần có chút liên quan đến sản nghiệp do anh nắm giữ, thì không chỉ là vinh hoa phú quý như nước tràn đê, mà chỉ cần bạn không vi phạm pháp luật, làm một công dân tuân thủ quy định, thì chuyện làm ăn nhất định sẽ suôn sẻ thông thuận, mọi con đường đều rộng mở.
Quả thực, thân phận và địa vị như vậy, với người bình thường mà nói, chỉ có thể ngước nhìn không với tới.
“Đồng Đồng vẫn còn trong tiệm?” Tạ Quyến Hòa đảo mắt lạnh lẽo nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Đồng Uyển Thư đâu cả, giọng anh trầm thấp, mang theo vẻ lạnh nhạt.
Quản lý tiệm đặt công việc trong tay xuống, hít sâu một hơi, bước lên đón tiếp, khẽ gật đầu, thái độ vừa cung kính vừa lễ phép: “Vẫn còn ạ. Thưa anh Tạ, bà chủ đang ở tầng ba, chỉ là hiện giờ cô ấy đang bận.”
Tạ Quyến Hòa liếc nhìn quản lý tiệm bằng ánh mắt nhàn nhạt, hơi gật đầu, giọng trầm thấp nhưng bình thản hỏi: “Vẫn còn khách sao?” Giờ này cũng khá muộn rồi.
“Vâng ạ, là khách đã hẹn với bà chủ từ lâu rồi.” Quản lý mỉm cười đáp.
Tạ Quyến Hòa không nói gì thêm, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn là vì bận, vậy thì tốt rồi.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ không gặp anh nữa, sẽ dứt khoát ném cho anh một tấm ảnh chụp màn hình từ vòng bạn bè, dùng cách đó để nói rõ với anh suy nghĩ sau cùng của mình.
Dưới sự dẫn đường của quản lý tiệm, Tạ Quyến Hòa bước vào thang máy, đi lên tầng ba.
Cơ thể căng cứng của quản lý lúc này mới dần thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Anh ta không phủ nhận.
Quả thật là vậy.
Anh là Tạ Quyến Hòa.
Xem ra, với những kẻ theo đuổi bà chủ mà không có mắt nhìn, cô phải luôn giữ cảnh giác, kẻo mấy cậu ấm không biết trời cao đất dày kia lại chọc trúng vào họa lớn mang tên Tạ Quyến Hòa.
Theo những gì cô quan sát được vào buổi trưa, ánh mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa gần như chưa từng rời khỏi người bà chủ. Không cần đoán cũng biết, vị tiên sinh Tạ này, rất để tâm đến bà chủ của họ.
Kiểu người một lòng một dạ, trong mắt chỉ có một người, vì một người mà có thể đảo lộn tất cả lòng chiếm hữu của người như vậy thật sự rất đáng sợ.
Ngay lúc ấy, quản lý tiệm chợt nhớ ra điều gì đó.
Hỏng rồi, sao cô lại quên mất còn một người nữa ở trên đó.
Xong rồi xong rồi——
Nếu hai người đó mà chạm mặt, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn sao!
Cô muốn ngăn lại ——
Nhưng cửa thang máy đã đóng, con số trên màn hình đã nhảy từ 1 lên 3.
Không kịp nữa rồi.
*
Trên tầng ba, Đồng Uyển Thư đang tiếp hai vị khách người Pháp, một nam một nữ.
Tạ Quyến Hòa ở bên ngoài nghe cô nói tiếng Pháp rất lưu loát, ngọt ngào và dịu dàng như mật, tựa dòng suối róc rách chảy vào lòng anh, thấm đẫm và nuôi dưỡng cả thân tâm anh.
Qua khung kính, Tạ Quyến Hòa nhìn vào khung cảnh bên trong, Đồng Uyển Thư búi tóc gọn gàng phía sau, chỉ cài một cây trâm ngọc trắng giản dị, khoác trên người chiếc váy dài vạt chéo cao cấp. Trên d** tai mềm mại là một viên ngọc trai nhỏ vừa vặn, môi son khẽ động, giọng nói dịu dàng dễ nghe. Khi làm việc, cô vừa xinh đẹp vừa toát lên vẻ chuyên nghiệp.
Đôi mắt u trầm lạnh lẽo của Tạ Quyến Hòa càng lúc càng nhuốm đầy dịu dàng, trong chốc lát lại rơi vào trầm mặc nặng nề.
Khóe mắt Đồng Uyển Thư vô tình liếc thấy Tạ Quyến Hòa đang đứng thẳng tắp ngoài cửa sổ, bóng dáng cao lớn nổi bật. Trong đôi đồng tử sáng ngời của cô thoáng hiện vẻ kinh ngạc, sao anh lại tới đây?
Thế nhưng, khi bắt gặp ánh mắt anh dán chặt lên người mình không hề che giấu, gương mặt Đồng Uyển Thư lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
Tên này, không thể thu liễm lại một chút sao.
Kế hoạch phục hồi sơ bộ đã bàn bạc xong xuôi, cơn mưa phùn ngoài cửa sổ cũng dần ngớt hạt. Đồng Uyển Thư giao hai vị khách cho quản lý, dặn đưa họ đi dạo ngắm cảnh đêm Tô Thành.
Quản lý liếc nhìn Đồng Uyển Thư, rồi lại lặng lẽ liếc sang Tạ Quyến Hòa. Cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, lặng lẽ dẫn hai vị khách từ phương xa rời đi.
Đồng Uyển Thư đứng dậy bước ra ngoài, ngẩng đầu khẽ hỏi: “Sao anh lại đến đây?” Không phải chiều mới về sao? Sao lại quay lại rồi? Còn người thì ướt sũng thế này?
Tạ Quyến Hòa cụp mắt, sắc mặt ảm đạm, giọng nói trầm lặng: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”
Cô nói gì được chứ?
Không có mà.
Đồng Uyển Thư hơi ngẩn người, đầu óc thoáng trống rỗng.
Tạ Quyến Hòa vừa dầm mưa xong, ngũ quan càng thêm sắc nét, đường nét gương mặt lạnh lùng rõ ràng đến mức gần như cắt vào mắt người. Môi mỏng mím chặt thành một đường trắng bệch, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh không thể gọi tên.
Đồng Uyển Thư bất giác rùng mình.
Anh sao vậy? Hay là đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tạ Quyến Hòa thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Đúng lúc đó, một giọng nam vang lên từ đầu cầu thang: “Đồng Đồng, xong việc chưa? Cô Dư và chú Đồng có gọi, bảo chờ chúng ta ăn tối cùng.” Từ lối cầu thang tầng bốn bước xuống một chàng trai cao gầy, trạc tuổi với Đồng Uyển Thư. Trong tay anh là một chiếc điện thoại nữ giới, tay còn lại xách theo một chiếc túi.
Điện thoại và túi đều là của Đồng Đồng, Tạ Quyến Hòa nhận ra ngay. Buổi trưa anh từng ngỏ ý cầm giúp cô, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Vậy mà bây giờ, điện thoại và túi xách lại đang nằm trong tay tên kia.
Chiếc túi mà anh không được đụng vào, cái tên mặt trắng kia lại có thể tùy tiện cầm cả điện thoại của cô?
Cô thích kiểu người như vậy sao?
Mặt mày non trẻ, tràn đầy sức sống, tính cách thú vị.
Những từ ngữ ấy lần lượt nhảy nhót trong đầu Tạ Quyến Hòa, như từng mũi kim bén nhọn đâm vào lý trí anh.
Ngọn lửa giận bị anh đè nén suốt trong lồng ngực giờ bắt đầu nhảy múa, bùng lên dữ dội.
Đồng Uyển Thư quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng, mỉm cười nói: “Đới Húc, chờ em một chút nhé, sắp xong rồi.” Sau đó cô lại xoay người sang phía Tạ Quyến Hòa, hỏi: “Anh có mang theo đồ không? Có muốn thay bộ khác không?” Cô nhớ là trong xe anh có hành lý, anh vừa về Hải Thành một chuyến, không rõ đã lấy ra chưa. Nếu lấy ra rồi thì cô sẽ cho người mang một bộ đồ nam tới cho anh.
Đới Húc nhướng mày, “Vị tiên sinh này, không mang đồ cũng không sao, tôi có mang theo. Anh có thể lên trên thay với tôi.”
Tạ Quyến Hòa ánh mắt tối sầm, sắc mặt lạnh như thép.
Lên trên với hắn ta là có ý gì? Đây là địa bàn của vợ anh, dựa vào đâu mà để người đàn ông khác đem đồ lên thay
Tạ Quyến Hòa căn bản không buồn liếc nhìn Đới Húc một cái ra hồn.
Cảm giác lạnh lẽo lặng lẽ bao phủ, khiến sống lưng Đới Húc bất giác lạnh toát.
Nhưng Đồng Uyển Thư thì lại cảm thấy cũng được.
Tạ Quyến Hòa vẫn đứng nguyên tại chỗ, sừng sững không nhúc nhích, toàn thân toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo khiến người ta không dám lại gần.
Đồng Uyển Thư khẽ hỏi: “Anh sao vậy? Không lên thay đồ đi à?”
Tạ Quyến Hòa liếc nhìn Đới Húc, giọng nhàn nhạt mà lạnh lẽo: “Tôi không quen mặc đồ người khác. Hơn nữa, đồ của cậu, tôi mặc vừa chắc?”
Đới Húc không hề tỏ ra yếu thế, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa lại còn thêm chút khiêu khích: “Đồng Đồng, vị tiên sinh này đúng là không mặc vừa thật. Tôi luôn duy trì thói quen tập luyện tốt, thanh niên mà, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.”
Tạ Quyến Hòa cười lạnh, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ bất cần và khinh thường: “Thân hình gầy nhẳng như cái que tăm mà cũng dám tự nhận là từng tập thể hình? Cùng lắm cũng chỉ hợp đi dạo, đẩy xe nôi trẻ con.”
“……” Đồng Uyển Thư không hiểu nổi Tạ Quyến Hòa đang cố tình châm chọc cái gì, miệng sao lại độc đến thế. Cô mới sực nhớ đúng là cô đã xem nhẹ rồi. Vai rộng, eo thon, chân dài, anh rõ ràng là kiểu đàn ông vóc dáng tiêu chuẩn. Trong khi Đới Húc tuy cao, nhưng dáng người lại hơi gầy. Cô nghiêng đầu hỏi nhẹ: “Vậy anh có mặc đồ của ba em không?” Chiều nay Đồng Lạc Y có mang vài bộ đồ thay đến để trong cửa hàng cô, may là có ba bộ. Ba cô thấp hơn Tạ Quyến Hòa một chút, nhưng thể hình rắn chắc hơn Đới Húc nhiều, nếu miễn cưỡng thì chắc vẫn mặc được. Nếu thật sự không ổn, thì đành cho người mang bộ khác tới chỉ là sẽ tốn thêm thời gian thôi.
Tạ Quyến Hòa không nói gì nữa, sát khí trên người anh cũng tan đi, chỉ “Ừm” một tiếng: “Em đưa anh lên lầu thay đồ.”
Đồng Uyển Thư không tranh cãi với anh, dù sao ba mẹ vẫn đang chờ họ xuống ăn tối.
Cô đưa Tạ Quyến Hòa lên lầu.
Khi đi ngang qua Đới Húc, Tạ Quyến Hòa đưa tay ra: “Làm phiền rồi.”
Ánh mắt Đồng Uyển Thư cũng rơi xuống tay Đới Húc.
Đới Húc đâu phải không biết thói quen của cô, cô không thích người khác chạm vào đồ cá nhân của mình.
Cô hơi mím môi: “Đới Húc, cảm ơn anh đã cầm túi và điện thoại giúp em. Đưa cho em đi.”
Gương mặt Đới Húc thoáng lộ vẻ lúng túng.
Anh hiểu rõ nguyên tắc của Đồng Đồng, không thích người khác đụng vào đồ cá nhân của cô.
Kể cả điện thoại.
Đới Húc xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy điện thoại em cứ reo mãi. Anh thấy là dì Dư gọi nên mới nghe.”
Tạ Quyến Hòa nhanh tay hơn Đồng Uyển Thư, cầm lấy từ tay Đới Húc, không đưa lại cho cô.
“.” Người đàn ông này giành cái gì chứ?
Căn hộ ở tầng bốn không lớn, chỉ hơn trăm mét vuông, nhưng giống như cửa tiệm của cô, mang phong cách cổ điển thanh nhã, thuần khiết và yên bình.
Hương thơm được điều chế, là mùi hương cổ điển rất dễ chịu, khiến người ta thấy thoải mái.
Trong phòng có một cây đàn piano, bên cạnh còn có một cây đàn violin, chắc hẳn là chỗ Đồng Đồng thường ngồi chơi đàn.
Tạ Quyến Hòa có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tao nhã của Đồng Uyển Thư khi chơi đàn piano.
Anh đã từng thấy rồi.
Căn nhà của cô tuy không lớn, nhưng lại ấm áp, thanh nhã, còn tốt hơn nhiều so với căn nhà rộng lớn mà trống trải của anh, anh rất thích.
Chỉ có một thứ chướng mắt duy nhất, một chiếc vali màu đen.
Vừa nhìn là biết không phải của Đồng Đồng.
Khả năng cao là của tên mặt trắng kia.
Đồng Uyển Thư hỏi anh: “Anh có cần tắm không?” Sao lại mang theo hơi lạnh như muốn đóng băng cả người thế kia?
Tạ Quyến Hòa thu lại khí lạnh trên người.
Dùng phòng tắm của cô sao?
Muốn tắm.
Anh đáp: “Ừm.” Ánh mắt lại liếc sang chiếc vali đen, như nhớ ra điều gì đó, anh lạnh giọng hỏi: “Hắn đã dùng phòng tắm này chưa?”
“?” Ai cơ?
Đôi mắt xinh đẹp của Đồng Uyển Thư ánh lên vẻ khó hiểu.
Tạ Quyến Hòa đáp: “Cái tên mặt trắng dưới lầu kia.”
“Đúng là thần kinh.” Đồng Uyển Thư cạn lời, Đới Húc đâu có lý do gì mà đi tắm chứ. Cô lại thấy buồn cười, sao trong miệng Tạ Quyến Hòa, Đới Húc lại thành “tên mặt trắng” rồi? Nhưng nghĩ lại thì, so với vóc dáng rắn rỏi cao lớn của Tạ Quyến Hòa, Đới Húc đúng là có phần thư sinh yếu ớt thật.
Trong đôi mắt trầm lặng của Tạ Quyến Hòa thoáng hiện chút sắc màu: “Vậy là, chỉ mình anh dùng thôi?”
Câu này không sai.
Căn hộ này được sửa sang cùng lúc với cửa tiệm, ban đầu là để cô nghỉ trưa, hoặc những hôm bận quá tối muộn thì ngủ lại luôn.
Cho đến giờ, ngoài cô ra, chưa từng có người thứ hai sử dụng.
Cô cũng không có thói quen chia sẻ không gian cá nhân với người khác.
“Em đã dùng. Thích thì dùng, không thích thì thôi.” Cô còn chẳng muốn nữa kìa, vậy mà anh còn chê bai lựa chọn.
Đồng Uyển Thư cạn lời. Người đàn ông này hôm nay đúng là kỳ lạ, tính khí thì thất thường, lúc nóng lúc lạnh, lúc lại như biến thành người khác.
“Trong tủ có khăn tắm sạch.” Cô nhắc.
“Ừ.” Tạ Quyến Hòa đáp, giọng trầm thấp mang theo ý cười, như tâm trạng rất tốt.
Không lâu sau, từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Đây là lần đầu tiên cô để người khác dùng không gian riêng tư của mình, mà lại là một người đàn ông.
Cảm giác trong lòng có chút bất an, khó tả.
Khi nãy anh bị ướt mưa, lớp sơ mi mỏng ướt dính trên người, vóc dáng rắn chắc lộ ra lờ mờ sau lớp áo lót bên trong, dù không cố ý nhìn, vẫn khiến người ta khó lòng không để ý.
Đàn ông lớn tuổi mà dáng người lại đẹp đến thế.
Đồng Uyển Thư khẽ lắc đầu, cố phủi sạch những ý nghĩ linh tinh vừa nảy ra.
Đôi mắt này của cô đúng là chẳng chịu nghe lời cứ thích nhìn linh tinh, sớm muộn gì cũng thiệt vì nó.
Cô khẽ thở ra một hơi, cố gắng xua đi suy nghĩ kia, nhưng hai gò má xinh đẹp vẫn lặng lẽ ửng lên một tầng đỏ mỏng.
Cô mở máy tính bảng ra, bắt đầu tập trung nghiên cứu và phân tích từng bước trong quy trình phục hồi món trang sức vừa được gửi tới.
Một lúc sau, chiếc điện thoại bên cạnh khẽ rung lên, là Đới Húc gọi đến.
Cô áp điện thoại lên tai, nói: “Được, em mang xuống cho anh. Hoa đẹp lắm, em thích. Cảm ơn anh nhé.”
Không biết từ lúc nào, cửa phòng tắm đã mở ra, Tạ Quyến Hòa đứng ngay trong khung cửa.
Cánh cửa phòng tắm nhà cô không rộng cũng chẳng cao, nhưng cũng tạm đủ dùng. Tạ Quyến Hòa đứng đó, đầu gần như chạm đến khung cửa, chỉ cách vài phân. Cả không gian như trở nên chật hẹp lại vì sự xuất hiện của anh.
“Anh tắm xong rồi à.” Đúng là móc treo quần áo sống đồ của ba cô, vậy mà mặc lên người anh lại có cảm giác như người mẫu trình diễn. Tuy tay áo và ống quần có hơi ngắn, nhìn thì hơi xấu một chút, nhưng tạm chấp nhận cũng coi như miễn cưỡng qua được.
Tạ Quyến Hòa bước tới, từng bước nặng nề như chính giọng nói trầm thấp của anh: “Đây chính là lý do em muốn hủy hôn sao?” Tim anh như rơi vào vực sâu không đáy, không sao thở nổi, nhưng cuối cùng vẫn ép mình nói ra.
Tóc anh chưa được sấy khô, chỉ dùng khăn lau sơ qua, một phần tóc rủ xuống thành mái, lòa xòa trước trán, che đi một nửa cặp lông mày sắc lạnh. Đặc biệt là vết sẹo nơi đầu lông mày bên trái, dù đôi mắt ấy bị che khuất phần nào, nhưng khí chất lạnh lùng trên người anh không những không giảm bớt, mà còn càng thêm rõ rệt, khiến người ta không dám đến gần.
“Gì cơ?” Đồng Uyển Thư không hiểu hàm ý trong lời anh.
Bất chợt, Tạ Quyến Hòa khụy xuống trước mặt cô, ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ nặng nề: “Em thích cái tên mặt trắng đó à.”
Gì mà lằng nhằng vậy chứ…
Đồng Uyển Thư thở ra một hơi, cúi đầu nhìn Tạ Quyến Hòa đang ngồi xổm trước mặt mình.
Trong mắt người ngoài, anh luôn là người đứng ở vị trí cao cao tại thượng. Vậy mà không chỉ một lần, anh ngồi xuống trước cô như thế này. Cô bỗng thấy mềm lòng, có cảm giác khó nói thành lời. “Đừng mở miệng ra là tên mặt trắng nữa. Anh ấy tên là Đới Húc, là bạn từ nhỏ lớn lên cùng em.”
Vừa từ phòng tắm bước ra đã nghe thấy Đồng Đồng nói chuyện điện thoại với “tên mặt trắng”, lúc này anh mới thấy bó hoa đặt trên tủ. Anh chỉ vào tắm một lát, cô đã gọi điện cho người ta, còn nói “thích”. Lần trước thì bắt gặp tên đó quỳ xuống cầu hôn cô, tặng hoa hồng. Lần này lại là một tên mặt trắng khác, mà còn là người cô thích. Còn anh? Anh đến giờ còn chưa có cơ hội tặng cô một bông hoa hồng nào. Vậy mà những người đó dựa vào đâu mà có thể!
Đồng Uyển Thư cụp mắt cười: “Đó là Đới Húc mua tặng mẹ em mà. Anh từng thấy nhà ai trồng hoa hồng mà nở ra kiểu như cẩm chướng lai lan chưa?” Anh tự nghiên cứu đấy à?
“……” Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa trầm giọng lên tiếng, nỗi lo lắng trong lòng anh gần như thốt ra thành lời: “Đồng Đồng, tại sao em lại muốn huỷ hôn? Có thể cho anh một lý do không?” Cô từng nói, hai người họ chưa đủ thân quen. Anh đã cho cô thời gian để làm quen, để hiểu anh hơn. Thế nhưng giờ đây cô lại đột ngột muốn huỷ bỏ, không cho anh một chút hy vọng nào. Cô thật sự không thích anh dù chỉ một chút sao? Anh biết, trong số những lựa chọn của cô, anh không có lợi thế. Anh cũng không phải mẫu người mà cô yêu thích. Nhưng biết làm sao đây, anh không muốn buông tay, hoàn toàn không muốn. Dù là lý do gì đi nữa, anh cũng sẽ không đồng ý. Anh nhất định không buông tay.
Đồng Uyển Thư nhìn Tạ Quyến Hòa đang đứng trước mặt mình như một con sói hoang đơn độc, từng tung hoành tứ phương nhưng lại chẳng có nơi để về. Đôi mắt sâu thẳm kia phảng phất nét buồn thương khiến người ta xót xa. Cô đã định đưa tay lên xoa đầu anh, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, “Em nói muốn huỷ hôn từ bao giờ chứ?” Chung sống với nhau một thời gian, cũng tạm gọi là tạm ổn. Tuy gu thẩm mỹ của anh đối với những thứ con gái thích thì đúng là xấu tệ, nhưng thân hình anh thì cô khá ưng ý thi thoảng nhìn lén vài lần, cũng thấy khá mãn nhãn. Việc cô không đồng ý định ra hôn sự, thứ nhất, là vì giữa họ không có nền tảng tình cảm, như vậy thật quá vô vị. Thứ hai, là cô muốn trừng phạt cái hành động trước kia của anh, nhất quyết đòi huỷ hôn, khiến cô mất mặt vô cùng. Dựa vào đâu mà sau này anh vừa nhìn thấy sắc lại đòi cưới cô? Nghĩ thôi cũng thấy bực.
Tạ Quyến Hòa đưa hai bàn tay to lớn nắm lấy đôi tay mềm mại của Đồng Uyển Thư, sự u ám trong đôi mắt sâu thẳm của anh dần tan đi, tựa như biển sâu được ánh sao rọi chiếu mà trở nên rực rỡ. Anh khẽ cười trầm thấp: “Đồng Đồng, em nói thật đấy chứ? Sẽ không hủy hôn sao?” Từ lúc cô chưa từng đồng ý chuyện hôn nhân với anh, trong lòng anh vẫn luôn thấp thỏm không yên.
Đồng Uyển Thư nhìn xuống bàn tay mình đang được Tạ Quyến Hòa bao bọc trong lòng bàn tay anh, đầu ngón tay khẽ run lên một chút. Làn da nơi ngón tay anh thật sự rất thô ráp, mỗi lần chạm vào đều khiến da cô đau rát.
Không đúng. Trong đôi mắt như ánh mặt trời của Tạ Quyến Hòa thoáng lóe lên một tia sắc bén, anh dò xét hỏi: “Đồng Đồng, cái hình “Stickman đấu kiếm, lùi lùi lùi” em đăng lên vòng bạn bè có ý gì vậy?”
Đồng Uyển Thư ánh mắt sáng trong khẽ sững lại, ơ sao cô lại quên không chặn anh xem cơ chứ, “Ý gì là ý gì chứ? Chỉ là một cái sticker thể hiện cảm xúc thôi mà. Em tiện tay đăng lên thôi.” Cô vừa đổi ghi chú tên của Tạ Quyến Hòa, thấy khá thú vị nên tiện tay đăng lên vòng bạn bè. Anh cuống cuồng chạy đến đây, chẳng lẽ chỉ vì cái này sao? Vậy mà anh lại liên kết cái ảnh đó với chuyện hủy hôn được luôn? Là thiên tài nào mách nước cho anh vậy trời?
Vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, Tạ Quyến Hòa nói: “Em có trả lời bình luận.”
“Bình luận nào cơ?” Đồng Uyển Thư mở to đôi mắt sáng long lanh, phản hỏi lại.
Tạ Quyến Hòa sắc mặt hơi đổi, khẽ ho một tiếng, có phần chột dạ: “Không có gì đâu. Đồng Đồng, anh cho em xem cái này.”
?
Đồng Uyển Thư khó hiểu, chẳng phải anh còn chưa nói xong nửa câu trước sao?
Sao lại đột nhiên muốn đưa cô xem cái gì đó?
Tạ Quyến Hòa lấy ra một chiếc hộp gỗ vuông, bên trong là một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, rất nhỏ, được xếp gọn gàng, “Quà gặp mặt em tặng anh.”
“…?” Cô ngơ ngác, cô tặng đồ cho anh khi nào cơ chứ? Còn là một chiếc áo sơ mi nhỏ xíu thế này, kiểu dáng trông cũng có vẻ đã từ nhiều năm trước rồi.
Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng mở chiếc áo ra, trên đó hiện rõ một dấu chân in màu của trẻ sơ sinh.
Đồng Uyển Thư cau mày hỏi: “Cái này là gì?”
Tạ Quyến Hòa ngẩng lên nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm là tình ý dạt dào: “Là dấu chân của em trong tiệc thôi nôi. Hôm đó em vừa khóc vừa quậy, lỡ chân in luôn lên áo sơ mi của anh. Ba anh nói, đó là tín vật đính hôn em tặng anh.”
“……” Cái gì cơ? Tiệc thôi nôi của cô sao lại in dấu chân lên áo anh được? Anh đang nói nhảm đúng không? Còn “tín vật đính hôn” nữa chứ!
Cô từng nghe kể về vài chuyện khi mình còn rất, rất nhỏ. Ông nội đã từng đưa cô đến nhà họ Tạ ở Lê Hải thăm hỏi, chỉ có Tạ Quyến Hòa bế thì cô mới không khóc, chỉ có anh mới dỗ được cô nín. Chuyện hôn sự giữa hai người cũng là từ đó mà thành.
Đồng Uyển Thư không phục.
Tạ Quyến Hòa khẽ cười: “Không tin à? Hay em thử so với bức tranh in dấu chân lúc đầy năm khác ở nhà em xem, đôi chân mũm mĩm của em ấy, chẳng thể làm giả được đâu.” Rất đáng yêu.
Đồng Uyển Thư nhìn thấy rõ, dấu chân in trên áo sơ mi kia không hề chuẩn, là do vô tình in lên thôi.
Chân thì là chân, có cần phải nói là mũm mĩm không?
Cái gọi là tín vật đính hôn gì chứ, rõ ràng là một chuyện xấu hổ của cô, tuyệt đối không thể rơi vào tay Tạ Quyến Hòa được.
Đồng Uyển Thư đưa tay giật lấy, nhưng bị Tạ Quyến Hòa giơ cao khỏi tầm với, cô chụp hụt, tức tối nói: “Trả lại cho tôi.”
“Không trả.” Tạ Quyến Hòa bật cười.
Đồng Uyển Thư giận sôi lên, lớn đầu rồi mà sao còn như con nít thế này: “Anh mang cái này đến đây làm gì?”
Tạ Quyến Hòa nhìn cô gái đang giận dỗi trước mặt, ngoan quá đi mất, anh cười đáp: “Mang đến để lấy danh nghĩa tín vật đính hôn, uy h**p em cưới anh.”
“Ấu trĩ.” Cái này mà cũng đòi uy h**p cô sao.
Đồng Uyển Thư lại đưa tay giật lấy lần nữa, nhưng vẫn bị Tạ Quyến Hòa né tránh, cô tức đến phát điên: “Đó là của tôi, trả lại cho tôi!”
Tạ Quyến Hòa giơ cao khỏi đầu, nhất quyết không đưa, giọng trầm thấp pha chút dịu dàng: “Bảo bối, đây là dấu chân em in tặng riêng cho anh mà.”
Bảo bối?
Ai cho phép anh gọi như thế, cô đã đồng ý chưa hả?
Đồ không biết xấu hổ!
Hai má Đồng Uyển Thư ửng hồng một cách khó kiểm soát.
Cô không tin mình lại không giật được thứ đó từ tay anh!
Canh đúng thời cơ, Đồng Uyển Thư bất ngờ bật dậy, giật lấy chiếc áo sơ mi nhỏ trong tay Tạ Quyến Hòa. Nhưng lúc đó, chân cô vô tình va vào đầu gối anh, khiến cả người ngã nhào vào lòng anh, một tay chống lên vai, tay kia đè trên ngực anh.
Vì cú ngã đột ngột, Tạ Quyến Hòa không kịp phản ứng, ngồi phịch xuống đất, lưng tựa vào bàn trà.
Trong đôi mắt trong trẻo của Đồng Uyển Thư là sự bối rối và hoảng hốt không giấu được, còn trong đôi mắt sâu thẳm của Tạ Quyến Hòa, từng tia tình cảm và khao khát đang chầm chậm bùng lên, thiêu đốt từng chút một.
“Xin lỗi…” Đồng Uyển Thư quay đầu né tránh, khẽ nói, gương mặt đỏ bừng như lửa. Cô vội vã muốn đứng dậy, nhưng hai tay Tạ Quyến Hòa đã siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, khiến cô mất đà, ngồi sụp xuống, hai chân vắt ngang qua đùi anh.
Đồng Uyển Thư không kìm được tiếng thở gấp, đôi mắt lấp lánh bối rối, làn môi mềm khẽ run. Ánh mắt Tạ Quyến Hòa sâu hun hút như ưng, pha lẫn sắc dục, thoáng chốc co rút lại.
Không biết từ lúc nào, anh đã rảnh ra một tay, nhẹ nhàng đỡ lấy sau gáy cô, vừa từ tốn ngẩng đầu lên, vừa từng chút một kéo cô cúi xuống gần anh hơn.
Đồng Uyển Thư nhìn chằm chằm vào gương mặt ngày càng áp sát của người đàn ông, anh tuấn lạnh lùng, khiến lòng cô rối loạn. Hàng mi khẽ run vài cái như cánh bướm chao đảo, trong đầu như có thứ gì đó bùng nổ, nhưng càng muốn nghĩ rõ thì lại chỉ thấy trống rỗng.
Hơi thở đàn ông mang theo sự chín chắn, hơi thở của cô gái thì ngọt ngào và căng thẳng, cả hai chậm rãi hòa quyện vào nhau. Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng v**t v* làn da trắng mịn sau gáy cô, đôi môi hai người chỉ còn cách nhau một chút, chưa kịp chạm vào nhau, thì tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” đột ngột vang lên.
Ngay sau đó, giọng của Đới Húc vang lên từ ngoài cửa: “Đồng Đồng, mấy bộ quần áo của mấy vị tiên sinh đã thay xong chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi, dì Dư vừa gọi điện giục thêm lần nữa.”
Giữa khoảnh khắc tim đập thình thịch, Đồng Uyển Thư như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Bàn tay đang đè lên người Tạ Quyến Hòa ướt đẫm mồ hôi, cả đầu ngón tay và lòng bàn tay đều ẩm ướt. Cô run run môi, đáp: “Sắp, sắp xong rồi.”
Đồng Uyển Thư điều hòa lại hơi thở, đầu óc dần tỉnh táo hơn, vừa rồi cô đang làm gì vậy, sao lại mặc kệ để Tạ Quyến Hòa hôn mình?
Cô xấu hổ định ngồi dậy, nhưng Tạ Quyến Hòa lại giữ chặt lấy eo cô, không cho cô rời khỏi. “Anh buông tay ra, để em dậy.” Cô vừa bị dọa sợ, giọng nói mềm mại không chút sức lực, nghe vào tai lại càng khiến người ta muốn chìm đắm.
Trong mắt Tạ Quyến Hòa vẫn chưa tan hết d*c v*ng, mãnh liệt và nồng cháy, xen lẫn sự bực bội rõ rệt khi bị quấy rầy. Giọng anh trầm khàn, ngón tay khẽ khàng siết lấy eo Đồng Uyển Thư, nhẹ nhàng v**t v*: “Đồng Đồng, anh không thích hắn, bảo hắn đi đi.”
Đồng Uyển Thư hơi thở gấp gáp, mím môi đáp: “Đới Húc là bạn em, đến thăm ba em, cũng là khách của mẹ. Anh thích hay không không quan trọng. Hay là vì có hôn ước với anh, em đến bạn khác giới cũng không được có? Nếu vậy thì chi bằng chúng ta hủy bỏ cái hôn sự vốn dĩ đã vô lý này đi.”
Dục niệm trong mắt Tạ Quyến Hòa vơi đi một nửa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. Anh nói: “Cái gì mà vô lý? Anh có tín vật đính hôn em tặng. Không cho em lật lọng, đời này anh nhất định bám lấy em rồi.”
Giọng anh vốn đã trầm thấp, mang theo thứ mê hoặc khó cưỡng.
Giờ phút này, khi bị d*c v*ng nhuộm màu, lại càng khiến người ta không thể thoát ra.
Đầu ngón tay nóng rực của anh xuyên qua lớp áo, như thiêu đốt làn da Đồng Uyển Thư.
Ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm kia không chỉ có khao khát mà còn pha lẫn vài phần dịu dàng và cợt nhả.
Đồng Uyển Thư vậy mà lại có chút không đỡ nổi, rốt cuộc ai mới là người đang lật lọng đây?
Một tên vô lại già đầu, chỉ biết thấy sắc khởi lòng tham.
Không thèm nói với anh nữa!
Tạ Quyến Hòa thấy cô gái trong lòng mình gương mặt xinh xắn cứ hết nghiêm lại nghiêm, khẽ bật cười trầm thấp: “Anh đâu phải loại b**n th** cố chấp gì, em có bạn khác giới cũng được, nhưng không được có kiểu bạn khác giới mang lòng không an phận với em.” Ánh mắt thằng nhóc kia nhìn cô, anh hiểu rõ hơn ai hết, y hệt ánh mắt anh nhìn cô.
Anh không chịu nổi khi có gã đàn ông nào khác nhìn cô bằng ánh mắt đó, dù chỉ một cái liếc thôi, anh cũng muốn xé hắn ra thành từng mảnh. Anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế, chỉ vì đối phương là bạn của cô.
Cô sao cứ cảm thấy, nhìn thế nào anh cũng giống y như một kẻ b**n th** cố chấp đang cố tỏ ra bình thường vậy.
Tạ Quyến Hòa ngẩng đầu nhìn cô gái xinh đẹp, kiêu kỳ đang nằm trong lòng mình, dịu giọng nói: “Đồng Đồng, đợi ba xuất viện rồi, chúng ta xác định chuyện cưới xin đi, được không?” Anh không muốn đêm dài lắm mộng, càng không chờ nổi đến lúc cô hiểu anh nhiều hơn, rồi dần dần yêu anh. Bên cạnh cô có quá nhiều “ong vò vẽ”, chỉ khi nào đặt cô trong thế giới của riêng anh, để tất cả mọi người đều biết cô là của anh, thì anh mới có thể yên tâm.
“Anh buông ra, em đi thay đồ.” Đồng Uyển Thư đẩy Tạ Quyến Hòa một cái, đôi mắt đẹp long lanh ánh nước nhưng lại trừng lên đầy tức giận khiến anh cũng chỉ đành bất lực thở dài, buông tay. Đồng Uyển Thư vội vàng rời khỏi người anh, hấp tấp bước nhanh về phía phòng ngủ của mình.
Tạ Quyến Hòa vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tựa người vào bàn trà, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng mảnh mai đang rời đi.
Hả? Cô không từ chối?
Khi Tống Uyển Thư vừa khép cửa, Tạ Quyến Hòa đã đưa tay chặn lại.
Tống Uyển Thư hơi giật mình, ánh mắt khẽ dao động: “Anh làm gì vậy?”
Tạ Quyến Hòa nhìn cô chằm chằm: “Em là đang đồng ý đúng không?”
Lần này, anh không muốn cho cô cơ hội né tránh nữa.
Anh muốn một câu trả lời, rõ ràng và dứt khoát.
Tống Uyển Thư lảng tránh ánh nhìn nóng bỏng và kiên định của anh, chậm rãi nói: “Xem anh thể hiện thế nào đã.”
Rầm! Tiếng đóng cửa mạnh đến rung tai, cách biệt anh ở bên ngoài.
Tạ Quyến Hòa lại bật cười.
Ai nói không có tác dụng? Rất có tác dụng là đằng khác.
Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên dấu chân bé xíu in trên áo sơ mi, trong mắt đầy dịu dàng.
Sau đó anh cẩn thận gấp lại chiếc áo nhỏ ấy, cất vào hộp gỗ, đặt yên ổn như bảo vật.
Rồi anh đứng dậy ra mở cửa. Bên ngoài là Đới Húc, trong mắt lộ rõ vẻ bất an khi nhìn vào trong.
Tạ Quyến Hòa lập tức thu lại vẻ dịu dàng vừa rồi, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đến cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho đối phương.
Đới Húc đánh giá Tạ Quyến Hòa từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng thầm bực, mặc bộ đồ già trước tuổi thế kia mà trông vẫn thẳng tắp đường hoàng, phong độ không hề suy giảm, thật đáng ghét. Nhưng ngoài miệng lại không nói vậy, chỉ cười nhạt: “Bộ dáng này của anh Tạ, thật sự rất có phong thái của cha chú chúng tôi năm xưa.”
Tạ Quyến Hòa cúi đầu, một tay nhẹ nhàng chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, giọng đều đều lạnh nhạt: “Chỉ tiếc là trí tuệ của anh Đới đây, lại vẫn đang ở độ tuổi đi mẫu giáo. Tôi không ngại thay lệnh tôn, dạy dỗ anh một phen đâu.”
“……” Đới Húc cạn lời, Tạ Quyến Hòa không những mắng anh, còn chiếm tiện nghi của anh! Nhưng anh cũng phải thừa nhận, khí chất toát ra từ người đàn ông này không phải thứ mà một người ở độ tuổi như anh có thể dễ dàng khiêu khích. Hô hấp hơi gấp gáp nhưng mặt vẫn không biến sắc, anh nói: “Anh Tạ, tôi biết anh địa vị cao quý, nhưng chuyện tình cảm vốn chẳng liên quan gì đến thân phận hay địa vị. Đồng Đồng không thích anh, còn cảm thấy anh rất nhàm chán, lại lớn hơn cô ấy không ít tuổi. Anh Tạ, cần gì phải cưỡng cầu như vậy chứ?”
Tạ Quyến Hòa ngước mắt nhìn về phía Đới Húc, trong đôi mắt thâm sâu ánh lên nụ cười khó đoán: “Đồng Đồng có thích tôi hay không, thì cô ấy vẫn là vị hôn thê của tôi, chẳng bao lâu nữa sẽ thành vợ của tôi.” Cô có thích anh hay không, cần gì một kẻ chẳng biết gì như anh ta phải nhắc nhở!
Cuộc “khẩu chiến” thầm lặng giữa hai người kết thúc khi Đồng Uyển Thư từ phòng ngủ bước ra.
Tạ Quyến Hòa thu lại sát khí toát ra trên người, sải bước dài tiến đến bên Đồng Uyển Thư, chủ động giúp cô cầm túi.
Lời từ chối của Đồng Uyển Thư còn chưa kịp nói ra, chủ yếu là do dáng vẻ của người đàn ông này khiến cô biết rõ, cô không có cơ hội để từ chối.
Tay còn lại của anh cũng không để yên, trực tiếp nắm lấy tay cô.
Đồng Uyển Thư muốn rút tay lại, nhưng bàn tay của cô đã bị anh tách ra, đan chặt mười ngón vào nhau, không nhúc nhích được chút nào.
Trong lòng cô đầy bực bội, Tạ Quyến Hòa càng lúc càng quá đáng, chẳng hề hỏi qua ý cô chút nào!
Bàn tay thô ráp như vậy, lại cứ thích nắm tay cô hết lần này đến lần khác.
Thật đúng là đáng bị chỉnh đốn, dạy dỗ cho một trận!
Tất cả những cảnh này đều lọt hết vào mắt Đới Húc đang đứng ở cửa.
Đồng Uyển Thư trước giờ chưa từng để người khác phái chạm vào bất cứ đồ vật nào của mình, càng không thể chấp nhận việc có người ở trong không gian riêng tư của cô để thay đồ hay tắm rửa.
Dù có là bạn thân lớn lên cùng nhau đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không được.
Vậy mà cô lại để Tạ Quyến Hòa nắm tay mình.
Chẳng phải điều đó có nghĩa là, cô đã bắt đầu chấp nhận anh rồi sao.
Đới Húc cụp mắt xuống, thật ra, anh thật sự từng nghĩ rằng Đồng Đồng sẽ hủy hôn với Tạ Quyến Hòa, rằng họ sẽ có thể ở bên nhau.
Nhưng có lẽ, chưa từng có cơ hội ngay từ đầu.
Đới Húc bật cười hỏi: “Anh Tạ, anh cũng muốn đi sao?”
Tạ Quyến Hòa chẳng buồn liếc mắt nhìn Đới Húc lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng siết lấy ngón tay của Đồng Uyển Thư, nghiêng đầu hỏi cô: “Đồng Đồng, anh có thể đi không?”
“??????” Gì vậy trời? Ông chú này sao tự nhiên lại giả vờ ngoan ngoãn thế? Cô nói không cho đi thì anh thật sự sẽ không đi à? Sợ là chưa đến hai phút sau đã gọi điện méc ba mẹ cô rồi!
“Muốn đi thì đi.” Đồng Uyển Thư quăng lại một câu hờ hững.
Tạ Quyến Hòa lúc này mới liếc Đới Húc một cái bằng ánh mắt lạnh nhạt, khẽ cười: “Bảo bối mời, đương nhiên phải đi rồi.”
“!” Đồng Uyển Thư trong lòng muốn hét lên, ông chú này bị gì vậy, điên thật rồi!
Tạ Quyến Hòa làm một chuyện khiến Đồng Uyển Thư cạn lời, anh thản nhiên bỏ Đới Húc lại giữa đường, lạnh lùng quay đầu xe, đạp ga một cái rồi lái xe đi thẳng, ngầu đến mức khiến người ta nghẹn họng.
Tất nhiên, Đới Húc vốn dĩ cũng chẳng tha thiết gì chuyện ngồi chung xe với Tạ Quyến Hòa. Anh vừa từ nước ngoài trở về, liền đến tìm Đồng Uyển Thư, chưa kịp ghé qua nhà lấy xe, giờ chỉ còn cách gọi taxi mà thôi.
Trên xe, Đồng Uyển Thư điều chỉnh lại hơi thở, lên tiếng: “Tạ Quyến Hòa, anh làm vậy có hơi quá rồi đấy.”
Tạ Quyến Hòa cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình, nắm chặt, khẽ cong môi: “Xe của anh không chở đàn ông khác.”
Đồng Uyển Thư bĩu môi: “Vậy phụ nữ thì được chở?”
Tạ Quyến Hòa lập tức thu lại vẻ đắc ý trên mặt, nghiêm túc quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhuốm đầy dịu dàng, thấp giọng nói: “Ngoài em ra, không có người phụ nữ nào cả.”
Ông chú không chỉ bắt đầu giở lời ngon tiếng ngọt, còn tranh thủ sờ tay cô. Cô rút tay khỏi đùi anh, hắng giọng: “Vậy Đặng Viễn với Dương Tốc không ngồi xe anh à?”
Tạ Quyến Hòa khẽ ho một tiếng: “Chỉnh lại cách nói, anh không chở mấy gã đàn ông có ý đồ xấu với em.”
“……” Đồng Uyển Thư bực bội, người có ý đồ với cô chẳng phải chính là anh sao?
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn Tạ Quyến Hòa gửi cho cô ba tiếng trước: “Anh nhắn tin cho em rồi à?”
Tạ Quyến Hòa đáp một tiếng: “Ừ. Còn gọi điện nữa.”
Đồng Uyển Thư “ồ”một tiếng. Bảo sao anh chạy tới gấp như vậy, còn lạnh lẽo cả người, chắc tưởng cô mất tích rồi?
Giọng Tạ Quyến Hòa hơi trầm xuống: “Đồng Đồng, sau này đừng để người khác giữ điện thoại giúp em.” Nhất là đàn ông, anh sẽ ghen và khó chịu.
Đồng Uyển Thư: “Không có đưa anh ấy, em để điện thoại trên lầu.” Cô cũng không ngờ Đới Húc lại tự tiện nghe điện thoại của cô.
Tạ Quyến Hòa: “Ừ.” May mà chỉ là hiểu lầm.
Vừa trò chuyện với Tạ Quyến Hòa, Đồng Uyển Thư vừa mở điện thoại, gửi tin nhắn vào group ba người có tên [Cơ bụng của anh trai & đôi chân của chị gái].
Công chúa Đồng Đồng: [Xong đời rồi mấy cưng ơi, vòng bạn bè của tui bị theo dõi rồi, có gián điệp! Không vui chút nào hết .gif]
Nhất Nhất Nhất: [Ý là sao vậy? Mắt chớp chớp tò mò .gif]
Công chúa Đồng Đồng: [Có người mách nước cho lão đàn ông kia rồi.] Tống Uyển Thư kể lại đầu đuôi câu chuyện về tấm ảnh đó, gửi liền mấy chục tin nhắn liên tục.
Nhất Nhất Nhất: [Đảo Buji, 845, em không có kết bạn với anh Tạ đâu. Giơ tay nhỏ nhắn .gif] WeChat của đàn ông mấy chị, tớ không hứng thú kết bạn nha. [Ý chị là lão đàn ông đó tưởng chị muốn hủy hôn, liền bất chấp mưa gió đi tìm chị, gặp rồi có khóc không? Dù sao lão cũng quý chị lắm mà. Có cưỡng hôn chị không? Mỗi lần anh Tạ nhìn chị, ánh mắt như kiểu rất muốn hôn luôn ấy. Công chúa Đồng Đồng, sau này chị lấy anh ấy rồi, ảnh có nuốt trọn chị luôn không nhỉ không phải nói bậy đâu nha hí hí hí, tò mò quá đi .gif] Cô nàng rất muốn nhìn thấy cảnh anh Tạ khóc trước mặt công chúa Đồng Đồng
“……” Đồng Uyển Thư không trả lời tin nhắn đó, chỉ riêng cái chữ “kiss” thôi cũng đủ khiến hai má cô nóng bừng, tim đập rộn ràng.
Ra khỏi khu trung tâm là đoạn đường núi quanh co, vừa mới mưa xong, hơi sương mỏng giăng lối, lại là ban đêm, tốc độ lái xe của Tạ Quyến Hòa cũng chậm lại. Anh tập trung cao độ vào việc lái xe, nhưng khóe mắt trái thì thỉnh thoảng lại liếc về phía cô.
Không biết cô đang nhắn tin với ai, nói chuyện gì, một tay chống cằm, gò má phúng phính, mềm mại, trông đáng yêu đến lạ.
Khóe môi Tạ Quyến Hòa hơi cong lên, nụ cười nhè nhẹ lướt qua môi anh.
Chưa bao lâu sau, Đồng Sơ Anh xuất hiện.
Anh Anh Anh: [Leo hết mấy tầng lầu rồi, bảo bối Đồng Đồng, là buổi chiều hả?] Lúc Đồng Đồng đăng vòng bạn bè, cô ấy đang họp, thư ký có nói Đàm Tuân từng đến công ty tìm cô, còn vào cả văn phòng của cô nữa, chẳng lẽ anh ta đã đụng vào điện thoại của cô?
Công chúa Đồng Đồng: [Đúng rồi đó~]
Đồng Uyển Thư định nói thêm gì đó thì xe đã đến khu dưỡng lão trên núi.
Từ xa cô đã thấy Dư Bội Trân đang đứng ngoài cửa ngóng trông.
Xe vừa dừng lại, Đồng Uyển Thư liền mở cửa bước xuống: “Mẹ ơi, tối thế này sao mẹ lại ra ngoài? Trên núi lạnh lắm, lại vừa mưa, sương mù dày đặc nữa.”
Dư Bội Trân thấy Đồng Uyển Thư thì thở phào nhẹ nhõm: “Món ăn gần nguội cả rồi, thấy hai đứa còn chưa đến, mẹ ra ngoài nhìn một chút. Trời mưa, đường trơn, ba con lo lắm.”
“Cháu chào bác gái.” Tạ Quyến Hòa bước đến, gật đầu chào lễ phép.
Dư Bội Trân ngạc nhiên: “Quyến Hòa? Sao con lại tới đây?” Vì sương mù dày đặc nên bà nhìn không rõ, cứ tưởng là Đới Húc.
Tạ Quyến Hòa có chút không được tự nhiên, khẽ cười: “Tối nay con có việc cần xử lý ở khu vực này, lại làm phiền rồi ạ.”
Dư Bội Trân cười tươi: “Phiền gì chứ, bác còn mừng không kịp đây này. Mà con mặc gì thế này?” Ánh mắt bà lướt lên xuống đánh giá, chẳng phải đây là quần áo của lão Đồng sao?
Đồng Uyển Thư liền giải thích: “Anh ấy bị dính mưa, mặc đồ của ba đó mẹ.”
“Chuyện gì vậy, đang yên đang lành sao lại bị mưa ướt?” Dư Bội Trân lại một lần nữa ngạc nhiên.
Đồng Uyển Thư mím môi, tỏ ý mình cũng không rõ, trong xe anh có ô che mưa cơ mà, không dùng thì trách ai được?
Đoán cũng đoán ra rồi, chắc là bị cái vòng bạn bè với tấm ảnh “người que đấu kiếm, lùi lùi lùi” của cô dọa đến ngẩn người ra chứ gì.
Đáng đến mức đó sao?
Không phải bảo là không gần nữ sắc, là một món “vũ khí lạnh” à.
“Vũ khí lạnh” mà cảm xúc lại dễ dao động đến thế sao?
Dễ bị dắt mũi vậy à?
Đúng là… món ngon thật đấy.
Dư Bội Trân đưa mắt quan sát qua lại giữa hai người, cảm giác quan hệ dường như thân thiết hơn trước, khóe mắt liền thoáng hiện ý cười.
Ba người còn chưa kịp nói với nhau mấy câu, thì một chiếc taxi dừng lại ngay trước mặt họ. Đới Húc từ trên xe bước xuống, cười tươi rói: “Dì Dư, lâu quá không gặp, dì càng lúc càng xinh đẹp, bó hoa này của cháu e là không xứng với dì rồi.”
Dư Bội Trân ôm lấy bó hoa tươi đẹp, khẽ lắc đầu, cười dịu dàng: “Hoa đẹp thế này, sao lại không xứng với dì chứ? Tiểu Húc, miệng con vẫn ngọt như hồi nhỏ vậy. Tối nay dì làm rất nhiều món con thích ăn, lát nữa phải ăn nhiều vào nhé. Mẹ con có nói, dạo này con bận giúp ba con lo việc công ty, chắc mệt lắm, phải bồi bổ thêm.”
“Cảm ơn dì Dư, vẫn là dì thương con nhất.” Đới Húc vừa nói, vừa cố tình nhướng mày khiêu khích nhìn Tạ Quyến Hòa.
Tạ Quyến Hòa chẳng buồn để tâm đến ánh mắt mang chút trêu chọc đó.
Dư Bội Trân vốn không biết Tạ Quyến Hòa sẽ quay lại, nên không chuẩn bị món gì cho anh, bèn nhỏ giọng nói với Đồng Uyển Thư: “Bảo bối, con vào bếp nhỏ nói với dì Vinh thêm mấy món mà Quyến Hòa thích ăn nhé.” Tối nay bà vốn chuẩn bị đãi Đới Húc nên đã nhờ dì Dung tới nấu cơm.
“Vâng ạ.” Đồng Uyển Thư gật đầu rồi xoay người đi về hướng bếp nhỏ.
Tạ Quyến Hòa cũng nhấc chân định đi theo, nhưng bị Dư Bội Trân gọi lại: “Quyến Hòa, con vào cùng đi.”
Anh đáp một tiếng, bước chân chậm lại, rồi lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Đàm Tuân.
[Anh biết gì về Đới Húc không?]
Đàm Tuân đáp lại ngay: [Ai cơ? Nam hay nữ? Tôi không rõ lắm đâu. Là đối thủ làm ăn à? Không đúng, với chức vị và ngành của cậu thì đáng lẽ không có kiểu đối thủ cá nhân thế này mới phải.]
Tạ Quyến Hòa day trán: [Cậu vào nhà họ Đồng bao lâu rồi, cái gì cũng không biết.]
[……] Cậu đừng sỉ nhục tôi như vậy được không! Tôi vào được cửa nhà họ Đồng cũng phải dùng hết tâm tư, không dễ dàng gì đâu nhé.
Tạ Quyến Hòa tóm tắt lại toàn bộ sự việc và nhắn: [Bác gái rất thích hắn.]
Đàm Tuân phân tích: [Ồ, vậy à. Tôi tuy không biết anh ta là ai, nhưng tôi biết thể loại đó gọi là “trà xanh”.] Cậu từng nghe vợ và Đồng Đồng bàn chuyện này.
Tạ Quyến Hòa hoàn toàn mù mờ: [Trà xanh là cái gì?]
Đàm Tuân: [Không phải là “cái gì”, mà là “không ra gì” thì đúng hơn. Ể, cái này mà cậu cũng không biết? Sau này nếu bên cạnh cậu xuất hiện kiểu con gái như vậy, cậu làm sao phân biệt? Cậu mà không nhận ra, Đồng Đồng sẽ bị tổn thương, mà cô ấy tổn thương thì địa vị của cậu cũng nguy to.] Không khéo còn kéo theo hiệu ứng dây chuyền, vợ cậu ấy mà khó chịu, cậu cũng tiêu đời.
[Không có chuyện đó.] Tạ Quyến Hòa lạnh nhạt trả lời. Bên cạnh anh không thể có người phụ nữ nào khác ngoài Đồng Đồng, đừng nói trà xanh hay hồng trà gì đó, tất cả đều không có cửa.
Đới Húc mỉm cười nói: “Sao anh Tạ còn chưa vào trong?”
Tạ Quyến Hòa cất điện thoại, không quá muốn để ý đến cậu nhóc non nớt lông còn chưa mọc đủ kia.
Nhưng Đới Húc lại không buông tha, bước nhanh đuổi theo: “Chắc anh Tạ còn chưa biết nhỉ? Mẹ tôi là bạn thân của dì Dư, tôi với Đồng Đồng lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Trước đây dì Dư từng có ý muốn hủy hôn với anh, rồi tác thành cho tôi và Đồng Đồng đấy.”
[Tác giả có đôi lời: Đến rồi, chương dài đến rồi đây.]
Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Story
Chương 16
10.0/10 từ 44 lượt.