Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 13

227@-

Chương 13: Sau khi kết hôn, chúng ta dần dần trở nên thân thiết.


Edit & beta: Cún



Giọng nói già nua nhưng dày dặn của Tạ lão phu nhân vang lên trong phòng bệnh, mang theo ý cười khoan khoái khiến ai nấy đều nghe thấy rõ ràng.


Đồng Uyển Thư lúc này đang sắp xếp trà chiều, ngón tay khẽ run lên, đột ngột ngẩng đầu lên và vô tình chạm ánh mắt với Tạ Quyến Hòa.


Phản ứng của hai người hoàn toàn trái ngược.


Đồng Uyển Thư khựng lại, vẻ mặt bối rối, trông như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ. Đôi mắt đẹp ngỡ ngàng, đầy kinh ngạc và bối rối.


Còn trên gương mặt chính trực, lạnh lùng của Tạ Quyến Hòa, lại không thể che giấu được niềm vui, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy dịu dàng.


Lòng Đồng Uyển Thư còn chưa ổn định thì bất cẩn làm đổ trà chiều lên tay.


Trà chiều vẫn còn hơi nóng.


Khuôn mặt tuyệt mỹ của cô khẽ nhăn lại, khẽ “xì…” một tiếng đau.


Tạ Quyến Hòa phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy ly trà bị đổ sang một bên, rồi rút khăn giấy, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lau các ngón tay.


Đồng Uyển Thư cảm nhận được ánh mắt từ các bậc trưởng bối đồng loạt nhìn về phía mình, liền nhỏ giọng nói: “Anh buông ra đi.”


Nhưng Tạ Quyến Hòa hoàn toàn không nghe lời cô.


Toàn bộ sự chú ý của anh lúc này đều dồn vào ngón tay bị bỏng ửng đỏ của cô.


Tay cô mềm mại, thon thả, móng tay được chăm chút tỉ mỉ. Ngón tay bị bỏng đỏ rõ rệt khiến ánh mắt Tạ Quyến Hòa đầy đau lòng.


Anh nhíu chặt mày, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* tay cô.


Tạ Quyến Hòa chợt nhớ ra tay mình khá thô ráp.


Anh không dám xoa mạnh, sợ làm cô đau hơn, chỉ khẽ thổi hơi nhẹ vào để xoa dịu cảm giác bỏng rát.


Một lúc sau, Tạ Quyến Hòa lên tiếng, giọng trầm thấp đầy đau lòng: “Còn đau không?”


Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay anh, lắc đầu.


Chỉ là bị đổ một chút trà lên ngón tay thôi, anh lại làm như chuyện lớn lắm vậy. Đến một vết đỏ cũng chẳng thấy đâu, sao mà còn đau được.


Tạ Tứ phu nhân khẽ che miệng cười: “Mọi người xem, hai đứa ở bên nhau hợp thế còn gì.”


Cha mẹ của Đồng Uyển Thư, ban đầu còn đang lo con gái bị bỏng, thấy Tạ Quyến Hòa căng thẳng như thế, ngược lại trong lòng lại yên tâm hơn.


Họ không đáp lại lời của Tứ phu nhân, nhưng trong lòng đã có sự công nhận đối với Tạ Quyến Hòa. Anh là người đáng để gửi gắm cả đời, song họ vẫn muốn để Đồng Uyển Thư tự mình quyết định. Hai đứa đã tiếp xúc với nhau một thời gian, Đồng Uyển Thư là cô gái biết suy nghĩ, chắc chắn cũng đã có đánh giá riêng về Tạ Quyến Hòa.


Lúc này nếu hỏi cô nghĩ gì về Tạ Quyến Hòa, e rằng có phần không thích hợp.


Tạ lão phu nhân, vốn là người từng ngồi ở vị trí cao lâu năm, nhìn thấu mọi chuyện, liền nói: “Ấy, là ta đường đột rồi. Giờ nói những chuyện này không phải lúc, phải đợi khi Kính Thường dưỡng thương xong, rồi hẵng nói cũng chưa muộn.”


Bà lại dặn tiếp: “Quyến Hòa, tay Đồng Uyển Thư bị bỏng có nặng không, con đưa nó đi bôi ít thuốc đi.”


Đồng Uyển Thư dịu dàng trả lời: “Lão phu nhân, con không sao ạ.”


Tạ Quyến Hòa đã xoa đã thổi cho cô như thế, giờ thì chẳng còn thấy đau gì nữa, cần gì phải đi bôi thuốc, đúng là làm quá lên rồi.


Nói thật, nếu đau thì cũng là do Tạ Quyến Hòa xoa mà đau, không phải do bỏng.


Tạ Quyến Hòa lại nắm lấy tay cô, cẩn thận nhìn kỹ. Sau khi xác nhận ngón tay cô không có chút sưng đỏ nào mới yên tâm.


Đồng Uyển Thư lập tức muốn rút tay khỏi lòng bàn tay anh, nhưng anh lại giữ chặt không buông.


Tay cô bị anh nắm đến mức hơi đau.


Trước mặt các bậc trưởng bối, Đồng Uyển Thư không tiện làm quá, cũng chẳng tiện cáu kỉnh, trong lòng chỉ trào lên một cảm giác thẹn thùng khó diễn tả.


Tạ Quyến Hòa thật sự rất quý trọng Đồng Uyển Thư, điều này không thể che giấu.


Vài vị trưởng bối đều thấy rõ trong mắt, nhưng chẳng ai lên tiếng vạch trần.


Tạ lão phu nhân thì chỉ cảm thấy, với cái tên cô đơn lâu năm như Tạ Quyến Hòa, giờ cưới được một cô vợ trẻ trung, xinh đẹp, lại dịu dàng như thế, nếu mà không biết quý thì mới là có vấn đề đấy!


*


Buổi tối, Đồng Lạc Y từ trường học đến.


Về bữa tối, chưa đợi Dư Bội Trân lên tiếng sắp xếp, Tạ Quyến Hòa đã sớm chuẩn bị chu toàn, đồ ăn được nhà hàng mang thẳng đến phòng bệnh.


Thực đơn gồm các món thanh đạm, tốt cho phổi, kèm theo những món mà Đồng Uyển Thư yêu thích. Đồng thời, cũng cân nhắc khẩu vị thường ngày của nhà họ Đồng. Lão phu nhân và Tứ phu nhân vốn ưa đồ nhạt, khẩu vị cũng gần giống nhà họ Đồng nên rất phù hợp.


Một bữa cơm, Tạ Quyến Hòa lo liệu đâu ra đấy, chu toàn mọi mặt.


Dư Bội Trân, vốn là người cẩn thận và chu đáo, ban đầu đã có dự định riêng, sắp xếp bữa tối và chỗ ở tại một khách sạn nghỉ dưỡng gần đó.


Không ngờ rằng Tạ Quyến Hòa đã thu xếp sẵn từ trước.



Việc ăn tối trong phòng bệnh có phần đường đột đối với lão phu nhân, nhưng rõ ràng bà không để tâm chuyện đó. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, cùng bầu bạn với bệnh nhân là Đồng Kính Thường.


Về phần chỗ nghỉ tối, Tạ Quyến Hòa cũng đã sớm chuẩn bị sẵn phòng cho lão phu nhân và Tạ Tứ phu nhân.


Ở trong bệnh viện.


Bệnh viện này là do Đồng Kính Thường đầu tư xây dựng, dùng để dưỡng bệnh, một bệnh viện y học cổ truyền, với lối kiến trúc cổ kính, nằm trên núi, cách xa thành phố, không khí trong lành, còn có cả khu dành cho người nhà đi cùng.


Dư Bội Trân luôn cảm thấy có chút thất lễ với lão phu nhân.


Tạ lão phu nhân vỗ nhẹ mu bàn tay bà, chân thành nói: “Ta già rồi, lại rất thích nơi như thế này, yên tĩnh, dễ chịu. Giờ việc quan trọng nhất là Kính Thường sớm bình phục.”


Đồng Lạc Y thì nói muốn ở lại trực đêm để chăm sóc ba.


Dư Bội Trân bóp nhẹ má con gái cưng, trêu chọc: “Con muốn ở lại chăm sóc ba con là thật, nhưng con không muốn đi học cũng chẳng sai đâu nhỉ.”


“Mẹ à, mẹ nói vậy là tổn thương con đó. Con thật lòng muốn ở lại chăm ba mà!”


Bị vạch trần tâm tư, Đồng Lạc Y suýt rơi nước mắt. Không muốn đi học, lười một chút cũng không được sao…


Cuối cùng, Dư Bội Trân kiên quyết bảo tài xế đưa con gái trở lại trường học.


Tạ lão phu nhân nhìn dáng vẻ Đồng Lạc Y đeo cặp sách, cúi đầu tiu nghỉu mà hỏi: “Bội Trân, con bé Nhất Nhất nay bao nhiêu tuổi rồi?”


Dư Bội Trân mỉm cười trả lời: “Mười bảy rồi ạ. Vẫn còn nghịch ngợm lắm.”


Tạ lão phu nhân mỉm cười nói: “Không nghịch đâu, lanh lợi lắm. Bằng tuổi với Mạt Mạt* nhà ta đấy.”


[* Chữ “mạt” trong “mạt lị” nghĩa là hoa nhài.]


Tạ Tứ phu nhân cũng góp lời: “Tính cách giống Thiền Thiền* hồi nhỏ. Đáng yêu.”


[*Chữ “thiền” trong “thiền quyên” nghĩa là dáng vẻ tư thái xinh đẹp ưu nhã.]


Tạ lão phu nhân rất thích những cô bé xinh xắn, mềm mại, thơm tho như vậy. Trong nhà dạo này càng ngày càng nhiều bé gái, không chỉ toàn là mấy cậu bé nghịch ngợm nữa, thật là tốt biết bao.


Chỉ là… chuyện hôn sự giữa Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa, đúng là khiến bà hơi đau đầu.


Nhà họ Đồng vẫn chưa hoàn toàn gật đầu.


Tạ lão phu nhân nhìn ra được, vợ chồng Đồng gia rất yêu thương con gái mình. Nhưng mấu chốt không nằm ở hai vợ chồng họ, mà là ở chính đứa nhỏ kia.


Hiển nhiên, Đồng Uyển Thư dường như chẳng mấy hứng thú với ai đó.


Cho dù ai đó có quý mến đến mấy… cũng chỉ có thể sốt ruột mà thôi.


Tạ lão phu nhân sắc mặt chợt tối đi, không vui mà liếc Tạ Quyến Hòa một cái.


Đáng đời!


Tạ Quyến Hòa sao lại không hiểu ánh mắt kia của lão phu nhân có ý gì.


Anh cũng bất lực, hình như cô thật sự không vừa mắt anh.


Lúc tiễn Tạ lão phu nhân về khu nhà dành cho người thân, Tạ Quyến Hòa và Đồng Uyển Thư cùng nhau đi theo.


Trên đường, Tạ Quyến Hòa cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô: “Buổi tối trên núi lạnh, em khoác tạm đi.”


“Cảm ơn anh.” Đúng là có chút lạnh thật. Vừa bước đến cửa, Đồng Uyển Thư đã cảm nhận được. Cô cũng không khách sáo với anh.


Cô khoác áo của Tạ Quyến Hòa, kéo cổ áo sát vào người, rồi đi cùng với Tứ phu nhân.


Còn Tạ Quyến Hòa thì đi bên cạnh Tạ lão phu nhân.


Tạ lão phu nhân cười hắn, “Lúc này tự dưng ân cần, trước đấy làm gì thế hả?” Hai năm trước Đồng Đồng đang học đại học, khi đó chỉ cần thường xuyên xuất hiện trước mặt con bé tìm cảm giác tồn tại, có khi đã theo đuổi được người ta rồi.


Lại bị đuối lý, Tạ Quyến Hòa không buồn giải thích.


Là vấn đề của anh.


Tất cả đều là lỗi của anh.


Lão phu nhân có mắng thế nào, anh cũng không phản bác.


Tạ lão phu nhân liếc Tạ Quyến Hòa một cái, “Mẹ mới nói con vài ba câu mà con đã không vui rồi à? Hồi đó con có chết cũng không chịu, không ngờ rằng Đồng Đồng người ta căn bản là không nhìn trúng con chứ gì? Bây giờ, con tự mình nghĩ cách đi, mẹ dùng thân già này ba lần bảy lượt đến nhà người ta bàn chuyện hôn sự, mặt mũi của mẹ đều bị con làm mất hết rồi, mẹ còn lâu mới quản chuyện của con. Đáng đời! Tự mình hứng chịu đi!” Nếu không phải hai năm nay anh kiên định như thế, nói gì thì cũng sẽ tìm cách giúp anh lấy được người ta, hà cớ gì phải kéo dài đến tận bây giờ, “Năm xưa chê con gái người ta tuổi còn nhỏ, tiểu cô nương người ta còn chưa chắc đã chê con lớn tuổi đâu đấy.”


“…….” Hai mặt cũng chỉ đến thế mà thôi.


Tạ lão phu nhân lại liếc nhìn Tạ Quyến Hòa mấy cái, chán ghét nói: “Con cũng chỉ có cái gương mặt này, cái chiều cao và vóc dáng này là tạm tạm, gọi là có chút ưu thế thôi.”


“……” Tạ Quyến Hòa.


Sau khi đưa lão phu nhân, Tứ phu nhân về đến phòng của họ, Đồng Uyển Thư và Tạ Quyến Hòa mới quay về.


Tạ Quyến Hòa nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh, bước chân khẽ phối hợp nhịp nhàng với nàng, sóng vai mà đi, trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng khó diễn tả, cứ thế lan tỏa từng đợt, từng đợt.


Chợt, Tạ Quyến Hòa nhớ đến lời của lão phu nhân, cô không muốn gả cho anh.


Mà lúc bà nhắc đến chuyện hôn sự của hai người, anh đâu phải không nhìn thấy vẻ hoảng hốt và bất an trong mắt cô.



Tạ Quyến Hòa khẽ thở dài, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút u tối: “Em không muốn đúng không?”


“Hả?” Đồng Uyển Thư nhất thời không phản ứng kịp, đôi mắt trong veo ngơ ngác, ánh lên vẻ vô tội.


“Chuyện hôn sự của chúng ta.” Tạ Quyến Hòa trầm giọng nói, “Em không muốn.”


Anh không dám hỏi lý do, sợ cô chê anh lớn tuổi hơn, mà chuyện đó thì anh thật sự chẳng thể làm gì được.


Đồng Uyển Thư không né tránh, chuyện này phải giải quyết. Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn thẳng vào anh không chớp: “Chẳng nhẽ anh không thấy chuyện do người lớn sắp đặt rất vô vị sao?” Hai người không hiểu gì về nhau, càng không có nền tảng tình cảm.


Tạ Quyến Hòa thở ra một hơi, may mà… không phải là vấn đề tuổi tác.


Cô không chê anh lớn tuổi là được.


Anh mím môi, “Cũng không tệ.” Hắn rất hài lòng về sự sắp đặt của người nhà. Lần đầu tiên cảm nhận được ý nghĩa câu nói ‘chuyện hôn nhân cứ nghe theo lời lão phu nhân, chỉ có chuẩn không sai’ của anh tư.


Hả? Không phải anh không hài lòng sao?


Không vừa ý cô cơ mà.


Vừa nghĩa đến chuyện này, cô rất bực mình.


Anh dựa vào đâu mà không vừa ý chứ.


Cô còn không vừa ý đây này.


Đồng Uyển Thư ngước mắt lên nhìn Tạ Quyến Hòa, hai người chạm mắt, ánh mắt thâm trầm của anh như nhìn thấu mọi thứ, không giống như đang nói dối.


Hay là nói, trong lòng Tạ Quyến Hòa, vợ có lẽ càng giống như một thân phận hoặc có thể là một đối tác, một chiến hữu?


Là nhiệm vụ mà bất cứ ai cũng phải trải qua?


Không phải đối, suy nghĩ kỹ rồi?


Đồng Uyển Thư quay đầu đi, lẩm bẩm: “Có gì mà tốt chứ? Chúng ta có quen thân gì đâu.” Tính cả mấy lần gặp nhau ở nước ngoài, cùng lắm cũng chỉ là gặp mặt. Nói cho cùng thì hoàn toàn không có nền tảng tình cảm gì cả, nếu kết hôn thì nhiều nhất cũng chỉ là khách sáo với nhau, không chừng còn thành một đôi oan gia. Trong giới bọn họ, kiểu vợ chồng bất hòa thế này nhiều không kể xiết.


Tạ Quyến Hòa nhẹ giọng: “Sau khi cưới, chúng ta có thể từ từ làm quen.” Thói quen sinh hoạt của anh rất đơn giản, dễ thích nghi. Thời gian qua, anh gần như đã nắm rõ điều cô thích hay không thích. Chỉ cần là thứ cô muốn hay điều cô thích, anh đều sẽ cho cô.


Đồng Uyển Thư hiểu rõ, bất kể là vì lý do gì, Tạ Quyến Hòa hiện tại đúng là đang nghiêm túc tính chuyện kết hôn với cô.


Trong lòng cô vẫn có một nghi vấn, bèn hỏi thẳng: “Tại sao anh lại đồng ý chuyện hôn sự này?” Cô không nói rằng mình đã tận tai nghe thấy anh từng cực lực phản đối cuộc hôn nhân này. Vì sao bây giờ lại muốn cưới cô? Chẳng lẽ chỉ vì cần một người vợ?


Đồng Uyển Thư không hỏi thẳng ra, cô còn cần giữ thể diện.


Dù gì cô cũng là một mỹ nhân da trắng, dáng chuẩn, chân dài, người theo đuổi không thiếu, vậy mà lại bị một người đàn ông nhàm chán, lớn tuổi từ chối chuyện kết hôn.


Chuyện này mà lộ ra, cô còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới chị em bạn dì nữa?


Cô là người rất hay để bụng đó!


Tạ Quyến Hòa không trả lời ngay, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của anh lại thoáng hiện chút bối rối hiếm thấy.


Hả? Biểu cảm gì đây?


Khó mở miệng lắm sao? Hay là… Tạ Quyến Hòa đang ngượng?


Cô không nhìn nhầm đấy chứ?


Không thể tin nổi.


Đồng Uyển Thư chớp mắt mấy cái, trong lòng dâng lên ý muốn trêu chọc anh, bèn ngẩng cao chiếc cằm xinh xắn đầy đắc ý: “Chẳng lẽ là vì tôi xinh đẹp quá à? Bổn tiên nữ đây ấy mà, thích nhan sắc của tôi cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả.”


“Ừ.” Đúng là xinh đẹp thật. Tạ Quyến Hòa không hề giấu giếm, giọng anh trầm thấp mà mạnh mẽ, trả lời dứt khoát.


“……” Hả…? Nụ cười xinh đẹp trên gương mặt Đồng Uyển Thư lập tức đông cứng lại.


Cô chỉ đùa chút thôi, trêu anh vài câu cho vui.


Vậy mà anh lại dám gật đầu thật?


Giờ cô nên khen anh thành thật, hay là quá mức thành thật đây?


Hừ hừ — Quả nhiên, cũng chỉ là đàn ông nông cạn, thế giới này người đẹp thì thiếu gì, chẳng lẽ ai đẹp anh cũng muốn cưới?


Đồng Uyển Thư phồng má tỏ vẻ bất mãn, cau mày làu bàu: “Đồ nông cạn. Đẹp là có thể cưới à? Gặp người đẹp hơn nữa thì sao? Lại tính nuôi thêm một người à?”


Làm gì có chuyện đó!


Tạ Quyến Hòa nhìn thẳng vào mắt Đồng Uyển Thư, đôi đồng tử sâu thẳm thoáng co lại, như thể vừa bị xúc phạm nặng nề. Anh nắm lấy hai tay cô, đặt vào lòng bàn tay rộng lớn của mình, giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc: “Anh sẽ thủy chung với em cả đời, yêu em, che chở em, cưng chiều em.” Giọng nói vốn trầm lặng nay lại pha thêm chút gấp gáp và bất an.


Tự nhiên nghiêm túc thế làm gì, giống hệt như đang thề nguyện trong lễ cưới vậy…


Cái thói động tay động chân của anh, cứ hở ra là nắm tay cô, không biết là học từ ai nữa!


Đồng Uyển Thư rút tay khỏi lòng bàn tay anh, mím môi: “Vậy nếu sau này gặp được người xinh đẹp hơn tôi thì sao? Anh cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy như vậy à?”


“Anh sẽ đối xử tốt với vợ của anh cả đời, thủy chung một đời, tuyệt đối không hai lòng.”Tạ Quyến Hòa nghiêm nghị, lời lẽ chân thành, như đang tuyên thệ một lời thề thiêng liêng, cao quý.


Được rồi. Quả nhiên là hỏi thừa.



Vậy tức là ai làm vợ của anh cũng thế, không cần tình cảm gì cả, chỉ cần sống được là sống, qua ngày đoạn tháng vậy thôi?


Câu nói đó vốn chẳng sai, một người đàn ông có trách nhiệm thì đúng là nên đối xử tốt với vợ mình.


Đồng Uyển Thư nghe mà khó chịu, cô hừ một tiếng rồi nói: “Không biết nói chuyện, thì đem quyên tặng cái miệng đi cho rồi.”


“……” Tạ Quyến Hòa khựng lại một chút, dường như nhận ra lời mình vừa nói có chỗ không ổn, liền nghiêm túc bổ sung: “Anh chỉ tốt với em. Em là người xinh đẹp nhất.”


“Dẻo miệng.” Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, cười nhẹ, vừa mới chê anh không biết nói lời hay, giờ thì bắt đầu trơn tru ngọt ngào rồi đấy.


“Không phải dẻo miệng.” Tạ Quyến Hòa nghiêm túc lắc đầu, ánh mắt chân thành: “Thật sự là em rất xinh đẹp.” Cô là cô gái đẹp nhất anh từng gặp. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt anh đã chẳng thể rời đi, chỉ muốn nhìn mãi. Trước đây, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng chưa từng có ai khiến anh phải ngoái đầu ngoảnh lại. Nhưng sau khi gặp cô, anh chỉ muốn cưới cô về nhà.


Đồng Uyển Thư không muốn để ý đến anh, thậm chí không muốn nhìn anh thêm một cái nào nữa.


Ánh mắt anh quá trực diện, quá nóng bỏng như những ngọn lửa muốn thiêu rụi người khác.


Không hề che giấu chút nào.


Cô thật sự chịu không nổi ánh mắt ấy.


Cô vội vàng tránh đi, vừa bước đến cửa phòng mình.


Bỗng ngực đau tức, cô lập tức đưa tay trái ôm lấy ngực, hơi thở trở nên gấp gáp từng chút một.


Tạ Quyến Hòa lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, lao đến như một cơn gió, bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa.


Anh nhanh chóng lục trong lớp lót áo khoác của cô, lấy ra ống hít cô thường dùng, đặt sát bên miệng cô. Đợi đến khi cô có thể tự mình cầm lấy ống hít, anh mới vội vàng đứng dậy mở cửa sổ, để không khí lưu thông.


Đồng Uyển Thư nắm chặt ống hít bằng cả hai tay, hít một lúc lâu, hô hấp dần dần ổn định lại, nhịp thở cũng đều hơn.


Cô khẽ nói, giọng yếu ớt: “Cảm… cảm ơn anh…”


Tạ Quyến Hòa mím chặt môi, thân hình cao lớn ngồi xuống, quỳ một gối bên cạnh cô.


Ánh mắt anh chăm chú dõi theo từng thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt tái nhợt của cô, sợ sẽ bỏ sót dù chỉ một chút.


Một lúc sau, Đồng Uyển Thư lên tiếng, giọng nhỏ như gió thoảng: “Sao anh biết?”


Cách xử lý cơn hen của cô, loại thuốc cần dùng, đều là nhãn hiệu mà cô thường dùng nhất.


“Anh có tư liệu về thói quen sinh hoạt của em.” Tạ Quyến Hòa trầm giọng trả lời. Gần đây anh cố ý xin nó từ Tạ lão phu nhân.


Vậy là rõ rồi, hồi đó nhà họ Tạ cũng từng gửi cho cô một bản tài liệu ghi rõ thói quen sinh hoạt cá nhân của Tạ Quyến Hòa, nói là để hai bên hiểu nhau hơn.


Dư Bội Trân là người đưa lại cho cô, nhưng cô không thèm đọc.


“Vậy sao trong túi anh lại có cái này?” Đồng Uyển Thư cúi đầu nhìn ống xịt cấp cứu trong tay, giọng nhẹ như gió thoảng.


“Phòng khi cần dùng.” Tạ Quyến Hòa đáp, sắc mặt căng thẳng, giọng trầm thấp xen lẫn nỗi lo âu rõ rệt. Hơi thở của anh chưa thật sự ổn định, áo sơ mi xám phía sau lưng đã lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay ấm nóng và thô ráp cũng đẫm mồ hôi.


Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng trái tim Đồng Uyển Thư khẽ run lên. Ý là anh luôn mang theo bên người sao?


“Bệnh của tôi không phải thường xuyên phát tác đâu.” Hôm nay là do quá vội, cảm xúc lại thất thường, nên mới lên cơn hen. Cô vốn luôn rất cẩn thận mỗi năm vào thời điểm này. Chỉ là thuốc để trong vali, sáng nay đi vội, quên bỏ vào túi xách nhỏ.


“Ừ. Mang theo bên người cũng chẳng sao.” Yên tâm.


Được rồi. Cũng có chút cảm động. Khóe môi Đồng Uyển Thư khẽ cong lên.


Tạ Quyến Hòa vẫn luôn dõi theo Đồng Uyển Thư bằng ánh mắt sâu thẳm, dù lúc này cô đã khá hơn nhiều, nhưng giọng nói của anh vẫn đầy lo lắng: “Có cần gọi bác sĩ đến khám không?”


Đồng Uyển Thư vội vàng lắc đầu, hoảng hốt kêu lên: “Không cần đâu, đã dùng thuốc xịt tác dụng nhanh rồi thì sẽ không sao cả.”


Cô đã quen rồi, nếu gọi bác sĩ đến thì sẽ kinh động đến ba mẹ, họ lại lo lắng cả đêm không ngủ nổi, mà ba cô thì vừa mới trải qua ca phẫu thuật đặt ống thở.


Sự lo lắng nặng nề trong mắt Tạ Quyến Hòa vẫn không hề tan đi.


Tuy anh đã xem bệnh sử của Đồng Uyển Thư trong hồ sơ cá nhân và gửi cho Tạ Quân Cảnh xem qua.


Tạ Quân Cảnh sau khi xem thì phân tích rằng, bệnh của cô tái phát không thường xuyên, mang tính mùa vụ, chỉ cần kịp thời dùng thuốc xịt tác dụng nhanh và đảm bảo không khí lưu thông thì sẽ không có gì nghiêm trọng.


Nhưng vừa rồi nhìn bộ dạng của cô, đến thở cũng khó khăn, Tạ Quyến Hòa vẫn còn kinh hoàng chưa nguôi.


Mấy phút sau, sắc mặt cô gái dần dần hồng hào trở lại, lúc này, trái tim vẫn treo lơ lửng giữa không trung của Tạ Quyến Hòa mới dần dần trở về vị trí cũ.


Ánh mắt Tạ Quyến Hòa rơi xuống mu bàn chân của Đồng Uyển Thư.


Lông mày anh chau chặt lại, rồi đứng dậy, nói: “Chờ anh thêm một chút.”


“?” Đồng Uyển Thư vừa mới ổn lại, vẫn còn hơi yếu, đang dựa vào ghế sofa nên không lên tiếng hỏi gì.


Bệnh của cô phát đến nhanh, lui cũng nhanh.


Chỉ hơn mười phút sau là đã hoàn toàn hồi phục.


Tạ Quyến Hòa vẫn chưa quay lại.


Đồng Uyển Thư mở trang web đọc tiểu thuyết, đọc liền hơn chục chương.


Lúc này, Tạ Quyến Hòa mới quay về, trong tay cầm theo một đôi vớ dài hoàn toàn mới.



Lại còn là một đôi vớ sọc cầu vồng.


A! Điên rồi phải không!


Xấu y như đôi dép lê đỏ chói, tím rực, hồng sến mà anh mua lần trước!


Đồng Uyển Thư nhìn mu bàn chân trần trong đôi giày cao gót của mình, rồi lại nhìn Tạ Quyến Hòa đang xé bao vớ trước mặt cô, cảm thấy có một điềm xấu đang đến gần.


“Không cần đâu.” Cô từ chối thẳng thừng, không đời nào đi thứ đồ xấu xí như vậy. Cô nghi ngờ nghiêm trọng rằng Tạ Quyến Hòa có sở thích đặc biệt gì đó với bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím…


A— Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chuẩn xác nhất. Tạ Quyến Hòa xé mác vớ xong liền cúi xuống, bắt đầu mang vào chân cô.


Đồng Uyển Thư kiên quyết từ chối, dù có lạnh chân cũng không chịu mang: “Tội không mang đâu, lát nữa hệ thống sưởi ấm lên thì sẽ không lạnh nữa.”


Tạ Quyến Hòa nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân thon gầy của cô, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Ngoan, nghe lời, lạnh chân dễ bị cảm lắm.” Anh cẩn thận gỡ bao đôi vớ.


Ngoan, nghe lời? Cứ như đang dỗ con nít vậy!


Đồng Uyển Thư thật sự không muốn mang đôi vớ xấu xí thế kia, cô phản đối kịch liệt.


“Tôi không cần, tôi không muốn mang thứ xấu như vậy, anh đem đi đi!” Cô thậm chí không muốn liếc nhìn thêm lần nào nữa.


Tạ Quyến Hòa nhìn đôi vớ trong tay mình. Dễ thương mà còn ấm áp, là anh đã cố ý chọn kỹ.


Anh vẫn kiên quyết muốn mang cho cô.


Đồng Uyển Thư phản kháng dữ dội, quẫy chân loạn xạ.


Cho đến khi Tạ Quyến Hòa khẽ rên lên một tiếng đầy kìm nén, Đồng Uyển Thư mới lập tức bừng tỉnh.


Cô đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.


Cô vừa đá trúng chỗ không tiện nói ra của Tạ Quyến Hòa.


Một bên mắt cá chân của cô vẫn còn bị anh nắm chặt, bên chân còn lại thì mềm nhũn, vô lực trượt khỏi g*** h** ch*n anh mà rủ xuống.


Đồng Uyển Thư hoảng hốt đưa hai tay che miệng, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối, cô nhìn sắc mặt Tạ Quyến Hòa thay đổi mấy lần, lưỡi cũng bắt đầu líu lại: “Anh… anh không sao chứ?” Cô thật sự không cố ý… chẳng lẽ lại đá trúng chỗ hiểm đến mức gây hậu quả nghiêm trọng rồi?


Tạ Quyến Hòa không nói lời nào, thân hình cao lớn vẫn đứng thẳng tại chỗ.


Chỉ nhìn qua thì không thấy gì bất thường, nhưng sắc mặt anh thì rõ ràng không ổn.


Một lúc sau, Tạ Quyến Hòa mới lấy lại vẻ bình thản, mở miệng nói: “Mang tất vào đi.” Giọng nói trầm thấp, hơi nghẹn.


Chỉ nghe giọng nói trầm thấp đến mức gần như nén xuống tận đáy của Tạ Quyến Hòa, anh đang cố nhịn đau.


Chẳng lẽ cô thật sự đã đá hỏng chỗ đó rồi sao?


A… đau đến mức như vậy mà còn không quên bắt cô mang đôi vớ xấu xí này? Sức chịu đựng của anh thật sự quá giỏi đi?


Chẳng phải người ta nói chỗ đó của đàn ông bị đá trúng là đau không thể chịu nổi sao?


Trong lúc Đồng Uyển Thư còn đang nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh, Tạ Quyến Hòa lại cúi xuống, tiếp tục giúp cô mang đôi vớ xấu tệ ấy.


“Không, tôi không muốn, Tạ Quyến Hòa, anh chơi ăn gian.” Chữ ‘ăn gian’ phía sau gần như chỉ là tiếng thầm thì nghẹn lại nơi cổ họng, gần như không phát ra nổi. Đôi mắt trong sáng của Đồng Uyển Thư run rẩy không ngừng, ánh nhìn lấp lánh đầy dao động.


Cô bị Tạ Quyến Hòa dùng một tay giữ chặt hai cổ tay, giơ cao quá đầu, tay kia thì đè chặt hai chân cô. Thân hình cao lớn của anh nghiêng xuống, gần như bao trùm toàn bộ người cô. Một chân dài chống lên ghế sofa, chân kia đặt vững trên mặt đất, eo cô bị kẹp g*** h** ch*n anh, lực mạnh đến mức không thể vùng vẫy.


Bất kể là về sức mạnh hay chiều cao, khoảng cách giữa hai người đều quá lớn, khiến Đồng Uyển Thư dưới thân anh trông vừa mảnh mai vừa mềm yếu.


Cô bị cái lão cổ hủ Tạ Quyến Hòa này đè rồi sao?


A~ Thật là trái với lẽ trời!


Trong lúc hoảng loạn, cùi chỏ của Đồng Uyển Thư va vào điện thoại.


Trên màn hình vẫn còn dừng ở trang tiểu thuyết, đúng lúc ấy lại trúng ngay vào nút nghe đọc truyện bằng giọng nói.


Đúng lúc đó, đoạn truyện miêu tả cảnh giường chiếu giữa nam nữ chính bắt đầu phát qua giọng đọc: [Người đàn ông hôn lên đôi môi mềm mại của cô, từ nông đến sâu, từ kháng cự dần chuyển thành tận hưởng.]


[Những nụ hôn dày đặc rơi khắp thân thể cô, cảm giác ấy vừa lạ lẫm vừa k*ch th*ch, móng tay cô từng chút bấu vào da lưng người đàn ông, cô muốn nhiều hơn một chút.]


[Khoảnh khắc linh hồn bị va chạm dữ dội, cả thể xác lẫn tinh thần đều được an ủi.]


Đoạn phát truyện ấy như cơn cuồng phong mưa bão kéo tới giữa bầu trời quang đãng, sấm sét đùng đoàng giáng xuống đầu Đồng Uyển Thư.


Một nhát đánh cho cô suýt hóa thành tro bụi giữa nhân gian.


Giờ phút này, Đồng Uyển Thư đừng nói là dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám, mức độ mất mặt này chẳng khác gì bị xử lăng trì. o()o


Đồng Uyển Thư không còn tha thiết gì với cuộc đời nữa, âm thầm cầu cho bản thân lại lên cơn hen suyễn.


Thế nhưng bệnh chưa tới, giọng đọc với những câu văn càng thêm mập mờ, tr*n tr** lại tiếp tục vang lên:


[Hơi thở ám muội giữa người đàn ông và người phụ nữ quyện lấy nhau, bao trùm cả màn đêm sâu thẳm —— cùng tiếng chuông gió bên đầu giường rung lên từng hồi, vang vọng suốt cả đêm ——]


[Lời tác giả muốn nói:


Nói ra thì ngại, nhưng chuyện tương tự với  Đồng Đồng tôi cũng từng gặp rồi, ngay trên tàu điện ngầm cơ đấy hahaha! Tôi đeo tai nghe bluetooth, tưởng đã kết nối rồi, ai ngờ chưa. Lỡ tay mở trúng một cuốn tiểu thuyết mà chương đầu tiên đã là cảnh “lên thuyền”, âm lượng thì lại to. Một đám người đồng loạt quay sang nhìn tôi, ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống cho rồi!


Hahaha nhưng mà Đồng Đồng còn thảm hơn tôi, cô ấy đối mặt với lão Tạ như sói như hổ đấy! Chết mất thôi!]


Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Truyện Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu Story Chương 13
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...