Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 92: Niệm Thanh 1

92@-

Thương Hà Vãn Nguyệt dường như chưa từng rời khỏi nàng. Ngay khi tỉnh lại, Thư Tửu đã thấy nó nằm yên tĩnh bên cạnh, như thể vẫn luôn ở đó, lặng lẽ chờ đợi.


Nàng thậm chí không nhớ ra, trong lần gặp biến cố đó, mình vốn không hề mang theo thanh kiếm.


Nghĩ tới mấy chiêu thức đơn sơ nghèo nàn của nàng, Quan Nam làm sao có thể tin nàng một mình đi Côn Luân?


“Côn Luân hiểm trở trùng trùng, chẳng phải trò đùa.”


Thư Tửu khẽ nhíu mày.


Đúng lúc ấy, Yến An Thì bước từ cầu thang xuống, vừa hay nghe được trọn vẹn. Tầm mắt y chậm rãi dừng lại trên người Quan Nam.


“Không phiền thành chủ Quan Nam phải bận lòng, ta sẽ đưa nàng đi.”


Quan Nam quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt ấy, dung nhan vẫn như xưa, ôn hòa thong thả, nhưng lòng lại đột nhiên siết chặt.


Đôn Hoàng thành vốn biệt lập, từ trước đến nay cùng Thập Nhị thành nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nay Yến An Thì lại đột ngột xuất hiện ở đây, y không thể không lưu tâm.


“Thật là quý khách hiếm gặp.”


Yến An Thì chỉ liếc qua một cái, sắc mặt vẫn bình thản như nước giếng sâu. Chỉ khi ánh mắt y dừng lại nơi Thư Tửu, mới hiện lên từng chút rung động như gợn sóng.


Y lo lắng rõ rệt, kéo vai nàng kiểm tra hai lượt mới chịu thở phào. Thế nhưng còn chưa kịp ngồi yên, y đã lại giật mình bật dậy, kinh hoàng nhìn nàng, môi khẽ run, rõ ràng không dám tin vào điều mắt thấy.


Ánh mắt y chuyển sang Kỷ Vô, từng chữ rít qua kẽ răng: “Ngươi… đã làm gì nàng?”


Kỷ Vô chậm rãi vuốt hàng lông mày, điềm nhiên đáp: “Chính như ngươi thấy. Đó đã là tất cả những gì ta có thể làm.”


“Cái gọi là tất cả… là khiến nàng trở thành xác không hồn?”


Lời vừa dứt, Quan Nam bên kia cũng không thể ngồi yên, xoay người tiến đến bên Thư Tửu, hai ngón tay đặt lên cổ tay nàng, chẳng còn bận tâm đến lễ tiết nam nữ.


Mạch đập yếu ớt gần như không có, thỉnh thoảng lay động cũng chậm rãi đến mức gần như tan biến.



Gió bên ngoài thổi mạnh, từ cửa sổ phía tây nhìn ra có thể thấy một cây ngân hạnh, trong tiết trời sai lệch vẫn rậm rạp lá cành.


Thư Tửu liếc mắt nhìn Yến An Thì, kéo tay áo y, kéo cả con người y về khỏi Kỷ Vô.


“Ngồi xuống.”


Giọng nàng lạnh mà mềm, khẩu khí tuy như ra lệnh, nhưng thanh âm lại nhu hòa tựa nước. Yến An Thì đảo mắt liếc lại nàng một cái.


Thư Tửu nói: “Ngươi cũng biết mà, đây chỉ là cách tạm thời. Ngươi từng thấy ai mất máu gần như cạn kiệt còn có thể sống y như ta thế này sao?”


Lời nàng vẫn chậm rãi, nhưng so với lúc mới tỉnh dậy đã tốt hơn rất nhiều. Dù ngày thường Yến An Thì hay làu bàu rằng nàng nói chuyện chậm rì, nhưng lúc này lại vô cùng nhẫn nại, lặng im lắng nghe nàng từng chữ một.


Máu trong người nàng hầu như đã bị rút cạn, muốn sống thì chỉ có hai cách, hoặc là trong ba ngày phải truyền lại toàn bộ, hoặc là đợi thân thể tự sinh huyết mới mong kéo dài tính mạng. Mà phương pháp thứ hai, cần một khoảng thời gian rất dài, cần phải tuyệt đối tĩnh dưỡng.


Nhưng cả nàng lẫn Đồng Quang đều không còn nhiều thời gian như thế.


Sắc mặt Kỷ Vô cũng dần u ám, kết hợp với gương mặt càng lúc càng tối tăm của Yến An Thì, khiến Thư Tửu đột nhiên khựng lại, băn khoăn không biết có nên bắt chước Đồng Quang khi xưa, nói vài lời an ủi hai kẻ này hay không?


Chợt nàng buột miệng “ai da” một tiếng.


“Các ngươi xem, ta không phải vẫn tốt đấy thôi.”


Nàng còn lắm vướng bận, chẳng thể tĩnh dưỡng, càng không thể chết ngay bây giờ.


Nếu để đám người đó thực sự đạt được mục đích, thì đến cả Đồng Quang cũng sẽ liều mình xông vào âm phủ mà cướp nàng từ tay Diêm Vương trở về.


Bộ dạng hiện tại, dẫu chẳng tốt lành gì, nhưng cũng đã là điều may mắn trong bất hạnh rồi.


Khi Kỷ Vô truyền thần lực vào người nàng, không hề có phản ứng. Ngược lại là linh lực của Đồng Quang vẫn đang lặng lẽ nuôi dưỡng mạch sống cho nàng. Ban đầu, hắn ta không hiểu vì sao, chỉ tưởng là sợi dây ràng buộc giữa hai người. Cho đến khi Yến An Thì lay mạnh nàng, khiến thân thể khẽ chấn động, hắn ta mới chợt hiểu ra.


Là Nguyệt Phách.


Nguyệt Phách vốn là nửa phần thần hồn và linh lực của Đồng Quang hóa thành, dung nhập vào cơ thể Thư Tửu. Tuy chưa nhận chủ, nhưng vì thiếu linh lực từ chủ nhân, nó liền lấy máu của Thư Tửu làm dưỡng chất, càng lúc càng gắn bó.


Lúc nàng cận kề cái chết, Đồng Quang đã đem toàn bộ linh lực còn lại truyền vào thể nàng, gần như đều bị Nguyệt Phách hấp thu. Nó không muốn chủ nhân của mình chết, vậy nên cũng chuyển sang dùng linh lực ấy để giữ nàng sống thêm.



Dù sao thì đó cũng chỉ là linh lực bên ngoài, không thể sánh với huyết mạch tự thân. Nhưng cũng đủ để tạm thời níu giữ sinh mệnh. Mà vừa hay lại kịp thời đưa nàng đến trước mặt Kỷ Vô, nếu không, e rằng giờ phút này đã thực sự hóa thành xác không hồn.


“Yến đại nhân, phải cảm tạ ta mới đúng. Nếu không có ta, nàng hiện tại chẳng khác gì đám xác sống ba năm trước ở Mặc gia trang mà ngươi từng giết.”


Kỷ Vô nhướng mày, nụ cười vẫn hiền từ, mặc cho vừa bị Yến An Thì mắng nhiếc không chút nể mặt.


Thập Nhị rón rén ló đầu từ phía sau y, thì thào nhắc: “Các chủ, hắn vừa mới chửi người đấy.”


Kỷ Vô cười, đưa tay ấn đầu cậu xuống lại: “Ngươi còn nhỏ, chưa từng trải. Những chuyện cỏn con này, sao có thể lay động nổi tâm tình của bậc đại nhân. Đó không phải là mắng, mà là biểu hiện của sự quan tâm, đúng không Yến đại nhân?”


Hắn ta khẽ vuốt ly rượu trong tay, ánh mắt chậm rãi lướt từ Yến An Thì đến Quan Nam, rồi quay về.


Thật vậy, chuyện tình cảm phiền phức nhất thiên hạ.


Nhìn hai người trước mắt là đủ rõ ràng rồi. Rõ ràng biết trong lòng nàng không có chỗ cho mình, vậy mà vẫn tình nguyện chấp nhận. Một người đổi lấy danh nghĩa huynh trưởng để được ở bên, người còn lại chẳng ngại điên cuồng, ngay cả mạng cũng có thể buông bỏ.


À không, hắn ta suýt nữa quên mất còn một người, càng si tình hơn nữa.


Dù Tàn Mị vẫn lặng yên ở đó, mặc cho Thư Tửu đánh đập, nguyền rủa, đều không hề phản ứng.


Đã có lúc Thư Tửu hoài nghi, phải chăng Đồng Quang thực sự đã tan biến. Nhưng sức nặng nơi tay và sợi dây vô hình vẫn kéo lấy tâm nàng, khiến nỗi hoảng loạn dần dịu xuống.


Nàng lên Côn Luân là chuyện chắc chắn. Việc cần làm bây giờ, chính là chuẩn bị cho chuyến đi ấy.


Mà chuẩn bị thì… chính là chuyện của Quan Nam và Yến An Thì.


Đôn Hoàng thành vẫn tấp nập nhộn nhịp như cũ. Thư Tửu trước nay vốn thích náo nhiệt, nhưng giờ đây chỉ liếc qua một cái, đã lặng lẽ ngồi lại trên bậc thềm. Nắng chiều đông rọi xuống chân nàng, vạt váy phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, lấp lánh tựa nước hồ, quả là vải tốt.


Ngón tay nàng khẽ vuốt hạt Phật châu nơi cổ tay, chỉ còn duy nhất một hạt. Từ sau đêm trăng tròn năm ấy, Đồng Quang đã đeo nó cho nàng, còn dặn đi dặn lại không được tháo ra.


Trên cổ tay nàng có hai vết sẹo, là tử huyệt của nàng. Lũ oán linh có thể nhân lúc hồn phách không vững mà mượn đường ấy xâm nhập.


Nàng từng hỏi: “Nơi này không phải có Nguyệt Phách ở sao?”


Đồng Quang chỉ cười khẽ: “Nguyệt Phách nuốt mọi thứ, chẳng phân biệt âm hồn hay dương khí. Nó không phải hộ thần tốt.”



Nhưng không. Nó vẫn còn ở đó.


Ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ mơ hồ nhớ lại được vài phần, rất nhiều chi tiết đều tan biến như mây khói.


Yến An Thì và Quan Nam đều từng hỏi nàng rằng ai đã ra tay. Nàng chỉ nhớ được cái tên Ôn Liễu Phàm ở ngoài một viện nhỏ vô cùng bí mật, còn hai kẻ trong động sâu kia, lại chẳng hề thấy bóng dáng gã.


Mỗi lần nghĩ đến sơn động ấy, cơn đau vẫn như còn váng vất nơi lồng ngực, đau đến mức khiến khuôn mặt nàng nhăn lại. Ngoài điều đó ra, nàng chỉ lờ mờ nhớ được ánh sáng nhạt nhòa trong mắt Đồng Quang.


Nghĩ mãi cũng không ra điều gì rõ ràng, nàng nâng tay, từ vòng tròn hạt Phật châu nhìn xuyên qua, thấy một chiếc lá ngân hạnh đung đưa theo gió, tràn đầy sức sống.


“Nếu huynh ở đây thì tốt rồi.”


Nàng thì thầm một mình. Nếu Đồng Quang ở bên, tất cả những phiền muộn này nàng chẳng cần nghĩ đến, thậm chí có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi thành ra như vậy.


Nghĩ nhiều, từng hình ảnh của hắn lần lượt hiện về trong trí óc, nàng không thể phủ nhận, chính mình cũng đã bắt đầu nhớ hắn, không cam lòng mãi chỉ cảm nhận được sự tồn tại mơ hồ mà chẳng thể nhìn thấy.


“Khi nào ta mới có thể lên Côn Luân?”


“Cô nương sốt ruột đến thế sao?” Một giọng nữ thanh lạnh vang lên từ dưới bậc thềm.


Thư Tửu ngồi thẳng dậy, trông thấy một nữ tử vận xiêm y màu trắng viền kim tinh xảo, tóc dài búi cao, khí thế anh hùng hiên ngang, đang đứng phía trước.


Nữ tử ấy cũng toát ra vẻ tinh mỹ từ đầu đến chân, nhưng không hề giống Ôn Niệm Nam dịu dàng, nàng này sắc sảo và quyết liệt hơn nhiều.


Nàng ấy nói: “Lần đầu gặp mặt, ta là Sở Niệm Thanh.”


Tỷ tỷ của Quan Nam, thành chủ tiền nhiệm của Đôn Hoàng, cũng là người từng cho nàng tá túc hôm trước.


Thư Tửu đứng dậy, trong phút chốc đầu óc choáng váng, Sở Niệm Thanh bước nhanh mấy bước tới đỡ lấy nàng: “Chậm một chút, ngươi ngồi lâu rồi đột nhiên đứng dậy sẽ bị choáng.”


Hương thơm trên người nàng ấy y như chính con người nàng, lạnh lẽo mà sắc bén, tựa như rừng núi đầu đông.


Thư Tửu vốn không ưa kề cận người khác, khẽ lùi nửa bước, tựa vào khung cửa: “Niệm Thanh chủ, nghe danh đã lâu, đa tạ ngày đó đã cho mượn phòng nghỉ chân.”


Sở Niệm Thanh cười nhẹ khoát tay: “Chuyện nhỏ. Ta đi đường xa hơn nửa tháng, bụng rỗng cả rồi. Hôm nay cô nương có thể mời ta dùng một bữa được chứ?”



Thư Tửu nghiêng đầu, thấy gấu váy nàng ấy lấm bùn, nơi cổ tay cầm kiếm bị rạn nứt, liền gật đầu: “Tự nhiên.”


Hai người nối gót vào sảnh. Kỷ Vô không có mặt, không ai dẫn họ đến bên cửa sổ phía tây. Sở Niệm Thanh khí trường mạnh mẽ, xưa nay vốn nổi tiếng nghiêm khắc, lời nói hành động đều mang vẻ nghiêm nghị.


Thập Nhị mang trà và bánh trái tới, còn đưa cho Thư Tửu một chén nước ngọt có đính quả vải bên trên.


Sở Niệm Thanh chăm chú nhìn đối diện, thấy nàng tự nhiên gẩy quả vải sang một bên, thong thả nhấp một ngụm nước. Hàng mi dài phủ lấy con ngươi màu trà.


Nữ tử trước mặt… quả thực là người từng chết.


Sở Niệm Thanh không quanh co dài dòng, mở lời thẳng thắn: “Cô nương thân thể đang suy kiệt, lại còn nhất quyết muốn lên Côn Luân. Cô nương có biết, chỉ e còn chưa đến chân núi đã bỏ mạng rồi không?”


Thư Tửu ngẩng đầu, trả lời: “Nhưng ta hiện tại vốn dĩ đã là người không còn mạng. Niệm Thanh chủ chắc cũng đã dò ra điều đó rồi.”


Sở Niệm Thanh không ngờ nàng lại điềm nhiên đến vậy. Chẳng lẽ thật sự như lời đồn, rằng cô nương này tâm trí chưa mở, chẳng biết cảm xúc là gì?


“Quan Nam nói ngươi hiếm khi ra khỏi thành. Nay đi đường xa nửa tháng quay về, là vì ta về Đôn Hoàng, nên ngươi lo cho Quan Nam sao?”


Sở Niệm Thanh lại đánh giá nàng một lượt, nhưng trong đôi mắt kia không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào dư thừa. Nàng ấy đẩy khay bánh đến trước mặt Thư Tửu: “Nước ngọt uống nhiều không tốt, ăn chút bánh cho đỡ gắt.”


Rồi lại nói: “Ta lo cho Quan Nam là thật. Nó cố chấp đến đáng sợ, nói thẳng với ta rằng thà từ bỏ chức thành chủ cũng muốn lấy ngươi. Ta không đồng ý, nó liền dọa ngưng thuốc. Hừ, muốn chết thì cứ chết, nhà họ Sở đâu phải không còn người. Ngươi nói có đúng không?”


Tưởng đâu cô nương này sẽ ngạc nhiên, cảm động hay ít nhất là nói giúp Quan Nam vài lời.


Ai ngờ nàng nghiêm túc gật đầu: “Ta thấy ngươi nói đúng. Theo ta được biết, Niệm Thanh chủ làm thành chủ rất xuất sắc, là bậc nữ trung hào kiệt, cần gì bị hắn uy h**p.”


Sở Niệm Thanh suýt nghẹn chén trà trong cổ họng. Nàng ta… không hiểu ý ngoài lời của mình sao?


“Thư cô nương cũng rõ, ngươi và Quan Nam vốn không thích hợp. Hắn gánh trên vai trách nhiệm Đôn Hoàng thành, còn ngươi lại chí tại bốn phương.”


Thư Tửu lại một lần nữa đồng tình: “Đúng vậy. Thực ra ngươi không cần lo. Quan Nam hiện tại không còn là đứa trẻ cần che chở như trước. Ta thấy hắn bây giờ đã khác xưa. Trước đây hắn còn trẻ, tâm trí phiêu bạt, thích chu du tứ hải, kết giao bằng hữu, chuyện đó vốn không thể nói là tốt hay xấu. Nếu bên cạnh có người chắn gió che mưa, thì cũng có thể sống những ngày yên ổn.”


Nàng dừng lại, nhặt một viên bánh trà lên, kẹp giữa hai ngón tay, nhìn sắc hồng nhạt mềm mại trên vỏ bánh, rồi chậm rãi nói tiếp: “Trước đó không lâu, hắn nói từ nay sẽ lấy thân phận huynh trưởng mà đối đãi với ta. Ta không biết vì sao hắn lại đặc biệt như vậy với ta, nhưng tấm lòng chân thành ấy quả thật rất đáng quý.”


Những lời này không giống phong cách nàng thường nói, phần nhiều là do nàng học lại từ Đồng Quang mà thôi.


Nàng lại nhớ đến lời nhận xét khác của Đồng Quang về Quan Nam, bèn nói: “Niệm Thanh chủ, đệ đệ ngươi được nuôi dạy rất tốt, phẩm hạnh, dung mạo đều thuộc hạng nhất. Chỉ là… võ công còn hơi kém một chút.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 92: Niệm Thanh 1
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...