Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 9: Bí mật.

73@-

Hôm nay nàng tâm trạng rất tốt, nên kiên nhẫn cũng theo đó mà tăng lên.


Lặng lẽ ngồi một bên đợi chưởng quầy mập và bà bà Thang trò chuyện, đột nhiên nàng đứng dậy, đi tới bên cạnh chưởng quầy, cúi đầu không nói lời nào.


Chưởng quầy mập liếc nhìn góc phố cách đó không xa sau lưng nàng, liền hiểu ý, đưa túi tiền của mình cho nàng: “Đi đi, nhớ quay lại sớm.”


“Ta… sẽ… trả lại…” Vừa dứt lời, nàng đã xoay người rời khỏi quán rượu.


Ở góc phố đối diện chéo với tửu quán của bà bà Thang có một nơi bị mái nhà che khuất, tối om không chút ánh sáng. Nàng đi thẳng tới đó, đưa túi tiền trong tay cho người phụ nữ đang co ro thành một khối.


Trong lòng người phụ nữ ấy là một bé gái trông như sắp hết sinh khí. Thấy hành động của nàng, người phụ nữ lắc đầu. Thứ bà ta cần không phải là tiền, mà là người có thể cứu mạng. Thấy nàng vẫn kiên trì quỳ xuống giơ túi tiền ra trước mặt, bà ta do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng buông vòng tay đang ôm con gái ra.


Nhìn thấy cảnh đó, nàng hít sâu một hơi. Đứa bé gái kia chừng bốn, năm tuổi, vậy mà khuôn mặt đã sưng phù, to hơn cả một người trưởng thành béo phì. Hai má chi chít những vết sưng đỏ, cái thì tấy lên chưa vỡ, cái thì đã lở loét, từ đó bò ra từng con sâu đen nhỏ đang ngọ nguậy.


“Cô nương, cảm ơn người.” Người phụ nữ quỳ gối xuống, dập đầu với nàng một cái, nghẹn ngào nói, “Ta biết cô là người tốt, van xin cô hãy cứu con gái ta, xin người, xin người đó…”


Nàng chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, giật mình lùi lại một bước, không yên tâm tránh khỏi người phụ nữ kia.


“Ta…”


“Người vừa uống rượu cùng cô là công tử Quan Nam, chắc chắn ngài ấy sẽ có cách cứu con ta.” Người phụ nữ vừa khóc vừa nói, dường như đã có tính toán từ trước.


“Ta… với… hắn… không thân.”


Người phụ nữ tưởng nàng viện cớ từ chối, liền dập đầu càng mạnh, máu đã thấm ra nền đất. Từ lúc con gái mắc bệnh lạ, bà ta đã đi khắp nơi tìm thầy, chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ mình bà ta biết.



Tiền bạc tiêu sạch, thân thể chẳng còn, máu cũng gần cạn kiệt, mà con gái chẳng những không đỡ, còn nặng thêm. Bà ta biết mình đã bị lừa. Nhưng sau đó nghe nói công tử Quan Nam ở thành Đôn Hoàng là người nghĩa khí, ghét bất công, thích giúp kẻ yếu, bà ta mới ôm chút hi vọng cuối cùng, băng rừng vượt núi đến Đôn Hoàng. Nhưng công tử Quan Nam nào phải người dễ gặp?


Hai mẹ con bị người phủ thành chủ đuổi đi không biết bao nhiêu lần. Về sau, một người bán hàng không nỡ nhìn, mới bảo bà có thể thử đến Quỷ thị – nơi từ đêm đến sáng, không thiếu người tài dị sĩ.


May sao, ông trời chưa tuyệt đường sống, bà ta gặp được nàng – một cô nương tốt bụng!


Nghe hết câu chuyện tìm thầy cầu cứu của người phụ nữ, lòng nàng chợt se lại. Nhưng trên mặt lại chẳng biểu lộ cảm xúc gì, khiến người phụ nữ không đoán được nàng có chịu giúp hay không. Cuối cùng bà ta liều mình, vươn tay níu lấy vạt áo nàng.


Nàng giật mình lần nữa, vội cúi người định đỡ hai mẹ con dậy.


Bỗng phía sau, chiếc ô nhẹ nhàng gõ hai cái lên lưng nàng: “Đừng chạm vào, có độc đấy.”


Nghe vậy, nàng ngẩn ra tại chỗ, “Hai người… đứng dậy trước đã.” Phải rồi, tuy nàng không thân với Quan Nam, nhưng có thể tìm Đồng Quang mà. Đồng Quang chắc còn lợi hại hơn Quan Nam ấy chứ?


“Chờ… ta.” Nàng quay người chạy về lại tửu quán. Thấy bà bà Thang và chưởng quầy mập vẫn đang uống rượu trò chuyện, nàng liền ngồi về chỗ cũ, nhân lúc uống rượu hỏi khẽ Đồng Quang.


“Ngươi… biết trị bệnh không?”


“Không biết.” Đồng Quang đáp ngay không chút do dự, “Đừng hòng bảo ta cứu người, ngươi cũng không được phép đi, đừng nghĩ đến chuyện đó.”


“Nhưng mà… nàng ta sắp chết rồi, con gái nàng cũng vậy…” Nàng lựa lời, nói từng chút một, giọng mang theo nỗi buồn mơ hồ.


Chiếc dù trong tay nặng nề xoay người trong tay nải, “Đã là người sắp chết, thì càng không nên cứu.”


“Không đúng. Nếu ngươi cứu họ, thì họ sẽ không còn là người sắp chết nữa.” Nàng nhìn sang bên, thấy người phụ nữ kia vẫn đang nhẹ nhàng dỗ dành đứa con trong lòng, mặt mày tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn đầy hy vọng.


Đồng Quang không trả lời.



Nghe giọng nàng khác hẳn thường ngày, nhẹ nhàng mềm mỏng khiến người ta không nỡ cự tuyệt, Đồng Quang khẽ thở dài: “Con nha đầu ngốc này… đó là thi cổ Hắc Nha Thi, nhìn bộ dạng con bé kia, thân thể đã thành tổ của lũ sâu non rồi, muộn quá rồi, không có cách giải.”


Nàng cúi đầu thất vọng. Nếu đứa bé kia thực sự chết đi, người mẹ kia sẽ đau lòng đến mức nào đây…


“Ngươi… đến xin bà bà Thang một vò rượu, phải là loại ủ lâu năm, để con bé ngâm vào.”


Nghe vậy nàng lập tức phấn chấn, nhưng Đồng Quang lại nói thêm: “Chỉ có thể tạm thời giảm đau, giúp nó sống thêm vài ngày mà thôi.”


Trong tiếng lầm bầm của Đồng Quang, nàng vội vàng chạy đến chỗ bà bà Thang, “Xin… cho ta… một vò… rượu ủ lâu… ta… trả tiền.”


Chưởng quầy mập thấy nàng đưa túi tiền của ông cho bà bà Thang, không nhịn được bật cười: “Cô định uống rượu ủ lâu của bà ấy? Không được đâu.”


Nàng chẳng buồn để tâm tới lời chưởng quầy, kiên quyết nhét túi tiền vào tay bà bà Thang. Bà bà Thang nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện nét suy tư: “Đợi đấy.”


Một lát sau, nàng dẫn mẹ con kia đến trước tửu quán, “Cho… ngươi. Để… nàng… ngâm vào.”


Người phụ nữ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhăn mũi lại, cúi đầu thì thấy một con côn trùng đen trên mặt con gái đã xẹp xuống. Lập tức, bà bế cô gái lên, đặt vào trong thùng nhỏ. Cô gái vừa chạm vào rượu lâu năm, làn da lập tức phát ra âm thanh “xì xì xì”, cuối cùng vì quá nhỏ tuổi, không thể chịu đựng được cơn đau thiêu đốt này, khóc và kêu lên “Mẹ ơi, mẹ ơi, Đông Nhi đau.”


Tiếng ồn ào lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, bà bà Thang bĩu môi mắng chửi và xua đuổi đám đông.


“Lão gia, thật sự sắp thay đổi thời tiết rồi.” Bà bà Thang chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang ngâm trong thùng rượu lâu năm, đột nhiên bà đưa tay vớt một con rệp đen nổi trên mặt rượu, dùng móng tay dài và vàng đen của bà nướng nó trên ngọn nến, một làn khói đen bốc lên với mùi hôi thối khó chịu.


Bà bà Thang quay lại, cúi đầu nhẹ về phía cô gái đứng bên cạnh ông chủ béo, bà đã già, lưng cứng đờ không còn nghe lời nữa, chỉ có thể cúi đầu chào, “Cô gái từ đâu đến? Sao lại biết rượu lâu năm của tôi có thể trừ được con rệp đen này?”


Chưởng quầy mập iơ tay lên, cười nói: “Có vẻ như bà thật sự già rồi, không phải ta đã bảo bà rồi sao, đây là muội muội ta, nàng sinh ra ở Bồng Lai, mấy hôm trước ta mới đón nàng ấy về.”


Bà bà Thang cười lại, nhưng nụ cười có phần kỳ lạ, “Lão gia nói gì thì là gì thôi.” Nói xong, bà quay người đi về phía thùng rượu lớn, “Hai mẹ con các ngươi, ngâm đến sáng thì đi đi, đừng ở lại thành Đôn Hoàng nữa. Không ai có thể cứu được đâu, tự cầu phúc.”



Nàng nhìn trời gần sáng, bước đi mà ba lần quay đầu nhìn về phía sau, nhìn cặp mẹ con đó.


Ngay từ lúc cô rời khỏi quán rượu, người mẹ đã quỳ xuống, không ngừng lạy nàng. Nàng không đếm nổi đây là lần thứ mấy người mẹ đó lạy nàng trong đêm nay, chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.


“Là giáo phái Đồng Quang sao? Dùng rượu lâu năm để áp chế thi thể rệp đen.” Chưởng quầy mập ánh mắt mơ màng, không biết đang nhìn gì, “Đồ này ban đầu xuất phát từ Mạc Giang, mọi người đều nghĩ Mạc Giang đã mất rồi, những thứ tà ác như vậy cũng không còn tồn tại nữa.”


“Đã bao nhiêu năm rồi… Những người biết nó gần như đều đã chết hết…”


Nàng không nghe những lời tự nói của chưởng quầy mập, dù sao ông ta cũng không có ý định giải thích chi tiết với nàng.


Trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên những hình ảnh người mẹ dùng mọi sức lực để cứu con gái. Nàng nghĩ rằng có lẽ sau một thời gian, mình sẽ quên đi những chuyện này, nhưng không ngờ, nhiều năm sau, hình ảnh người mẹ dùng cánh tay gầy guộc ôm chặt cô bé, thì thầm dỗ dành, vẫn rõ ràng sống động, như thể mới chỉ đêm qua.


Về lại Phù Sinh Các, nàng cũng hiếm khi không ăn sáng mà trực tiếp trở về phòng trên tầng ba.


Cửa sổ bật mở, ngọn nến trên bàn chỉ còn một chút ánh sáng lấp lánh, cả người nàng co mình trong chăn và rúc vào góc giường. Về Đồng Quang, nàng vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi, trong lòng còn một nỗi sợ không thể xua tan, mặc dù chưởng quầy mập đã nói Đồng Quang không chết, nhưng nàng vẫn nghĩ đó chỉ là sự an ủi của ông ta mà thôi.


Đồng Quang ngồi im lặng ở bàn, nhìn cô gái vừa bước vào phòng đã cuộn mình trong chăn, khi thấy nàng vì sự xuất hiện của hắn mà lùi sâu vào trong, lông mày đẹp của hắn lập tức nhướng cao.


Nàng sợ hắn sao? Tốt, nếu sợ thì sẽ nghe lời, những người nghe lời là người hắn thích nhất. Đồng Quang xoay cổ suy nghĩ như vậy.


“Trốn tránh cái gì? Ta  còn đang đợi ngươi giải trừ hợp đồng, tạm thời sẽ không giết ngươi.”


Nàng chu môi.


Đồng Quang nghịch ngón tay mình, móng tay có ánh tím nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt, sau một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu thua.


“Thế gian này, không phải ai cũng có được người mẹ như vậy, sao lại phải buồn bã vì người khác, kẻ yếu tự mình làm khổ mình thôi.” Hắn dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì đó, “Tâm con người như biển cả, có rất nhiều bà mẹ không đáng thương.”



Nghe thấy vậy, Đồng Quang cười lớn, tiếng cười lạnh lùng như thể nghe được một câu chuyện cười lớn nhất trên đời, “Quả thật ngốc.”


“Ít nhất, ta đã thấy rồi.” Người mẹ đó dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của con gái.


Nếu mẹ nàng biết cô hiện tại bơ vơ vô dụng, liệu bà có đau lòng không? Nếu mẹ nàng thấy những vết thương không thể lành trên người nàng, liệu bà có ôm nàng và thì thầm dỗ dành?


Nàng không nhớ nổi hình dáng của mẹ mình, nên nàng có thể thoải mái tưởng tượng. Nghĩ ngợi như vậy, nàng cảm thấy thật tốt đẹp và ấm áp, vẻ mặt cũng vô thức mềm mại, nhưng nghĩ nhiều quá lại khiến nàng cảm thấy mình càng đáng thương hơn.


Đồng Quang nhận ra sự thay đổi tâm trạng của nàng, thầm nghĩ: thôi, có lẽ nàng là người may mắn, sẽ có một người mẹ tốt.


“Ê, cô nhóc xấu. Ta biết bí mật của ngươi rồi.” Hắn cười gian, vẻ mặt như đang tính toán một ván cờ.


Nghe vậy, nàng bất ngờ ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn hắn, tóc rối tung lên vài lọn, gương mặt như gốm sứ cũng vì bị chăn che quá lâu mà trở nên đỏ bừng, nhìn thế này, trông thật ngây thơ đáng yêu.


Nhìn thấy cảnh đó, hắn nhướn mày, giả vờ bí ẩn, “Ngươi á, miệng thì nói muốn giải trừ khế ước, rồi tự do đi, nhưng thực ra… ngươi chẳng muốn rời khỏi ta đâu, phải không?”


“Ngươi!” Cô gái đỏ mặt, “Nói bậy!”


Đồng Quang mắt phượng dài, khóe mắt hơi nhếch lên, từ từ xoay tròn con mắt, mỗi nụ cười và nhíu mày đều mê hoặc, hắn cười càng sâu, “Cô nhóc” Hắn lần đầu gọi cô mà không thêm bất kỳ hình dung từ nào, giọng nói trầm thấp khiến nàng tay chân mềm nhũn, “Một mình thì tốt lắm rồi, sao phải nghĩ đến việc tìm lại gia đình? Họ… có lẽ không muốn tìm ngươi đâu.”


“Ta… không có.”


“Chưa có đâu, chỉ thiếu mỗi việc viết chữ ‘muốn gặp mẹ’ lên mặt ngươi thôi. Haiz, đâu có phải chuyện đáng xấu hổ gì, sao phải giả vờ không để ý vậy?”


Bởi vì, như nàng đã nói, nàng không biết họ có mong nàng hay không, có lẽ là không mong, nếu không sao lại để nàng chịu nhiều tổn thương như vậy, sao lại để nàng lạc lõng như thế?


Nàng cúi đầu nghe Đồng Quang nói, khi ngẩng lên lại trở lại với vẻ mặt bình thản như thường lệ.


Đồng Quang thở dài, người ta, ai cũng thích tự lừa dối mình, nếu không thì không thể sống nổi.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 9: Bí mật.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...