Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 89: Tìm thấy.
110@-
Đêm nay không trăng, đường lát đá tối đen như mực. Ánh sáng duy nhất tỏa rạng chính là từ Đồng Quang.
Dù thần hồn hao tổn, nhưng hào quang của bán thần không cách nào che giấu, huống chi giờ phút này hắn cũng chẳng buồn thu liễm.
Ôn Liễu Phàm làm ra vẻ kinh ngạc, lập tức quỳ xuống hành đại lễ, nhưng bị một luồng lực vô hình nâng dậy.
“Ta thật không dám nhận lễ của trang chủ.” Đồng Quang nói nhàn nhạt, “Chỉ e chẳng bao lâu nữa, trang chủ sẽ đắc đạo thành thần, đến khi ấy, cửa lớn của Côn Luân hẳn sẽ vì người mà rộng mở.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn lên mái hiên, nơi Yến An Thì đứng thẳng.
Một người mặc nguyệt bào trắng, một người vận huyền y đen, một sáng một tối, mà cả hai đều bất động như núi.
Đồng Quang khoác trường bào ánh nguyệt, thân hình cao ngất, dù đứng ở chỗ thấp vẫn không che được khí độ thần thánh, tựa ánh trăng giữa trời cao, khí thế uy nghiêm vô hình lan tỏa khắp nơi.
Yến An Thì tóc búi cao, kiếm dài trên tay, toàn thân phát ra sát khí lạnh lẽo như tuyết đầu đông, đứng trên mái, khí thế dội ngược xuống, ép người khó thở.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa khoảng không, đều hiểu rõ trận này, nếu đánh thật không dễ.
Rốt cuộc là bọn họ đã quá khinh địch.
Ai mà ngờ được, đường đường Tôn chủ thiên hạ cùng đệ nhất sát thủ lại đều ở bên cạnh nàng, mà vẫn để người đoạt mất.
Đêm ấy, toàn bộ Liễu Phàm sơn trang đèn đuốc sáng trưng, từng gian từng viện đều thắp đèn.
Không có ai ra lệnh cả, nhưng người dưới tự hiểu chủ tử còn chưa yên giấc, hạ nhân nào dám ngủ?
Đồng Quang ngồi dựa bên bàn, tay chống trán, mắt nhắm hờ. Ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, từng tiếng từng tiếng vang đều đều. Trước mặt hắn là những tin tức vô dụng liên tiếp được người mang về.
Thật lâu sau, hắn tựa như nhớ ra điều gì, đột ngột mở mắt, thân ảnh nháy mắt biến mất tại chỗ.
Yến An Thì chỉ kịp thấy bóng áo phất qua, vội đuổi theo về hướng tây.
Ôn Niệm Nam ngồi trong sảnh, ánh mắt âm trầm, quay đầu hỏi: “Huynh nghĩ, họ đi đâu?”
Ôn Liễu Phàm vừa lau tay, vừa bật cười không để tâm: “Đi đâu cũng chẳng sao. Dù gì sau đêm nay, tên của ta và muội sẽ được khắc lên bia đá Ôn gia, vĩnh truyền hậu thế.”
Ôn Niệm Nam liếc gã, trong lòng không giấu nổi chán ghét. Nàng xoay người bước ra khỏi đại sảnh, cảm thấy có điều bất ổn, liền tăng bước rời khỏi viện, tung người lên ngựa, cũng phi về hướng tây.
“Ngu ngốc.” Ôn Liễu Phàm phun ra một tiếng khinh miệt, ném khăn tay trong tay đi thật xa, như thể vứt bỏ luôn cả Ôn Niệm Nam.
Lặng lẽ, một ảnh vệ hiện thân trước cửa: “Trang chủ, phía trước vừa có tin báo về.”
Ôn Liễu Phàm: “Ngươi không bị Yến An Thì phát hiện chứ?”
“Không.” Ảnh vệ cúi đầu, “Thuộc hạ là người chết, hắn không ngửi được khí tức.”
Tờ thư được đặt nơi bậc cửa, người kia đã tan vào bóng đêm.
Ôn Liễu Phàm nhặt lên, tay vẫn còn lấm máu nơi kẽ móng. Mùi máu rất thơm, khiến gã rùng mình vì thèm khát, nhưng khi nhớ lại những cảnh vừa rồi, dạ dày gã như lộn ngược.
Tờ giấy chỉ có hai chữ: “Đã xong.”
Gã bật cười điên cuồng, âm thanh vang xa, đến cả Lâu Đằng nơi xa cũng nghe thấy.
—
Đồng Quang hành động quá nhanh, chỉ nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Yến An Thì.
Phía sau núi hoang vu vắng lặng. Thôn làng dưới chân núi đã từ lâu không còn bóng người. Miếu Sơn Thần đổ nát, phủ đầy tro bụi, như bị lãng quên giữa thế gian.
Đồng Quang dừng trước miếu, cảm giác nơi đây có gì đó không đúng. Hắn nhấc tay kết ấn, chưa qua mấy hơi thở, sắc mặt đã đại biến.
Dựa theo mối liên kết linh hồn mạnh mẽ giữa hai người, hắn dám chắc Thư Tửu ở đây, mà tình trạng cực kỳ tệ.
Hắn cẩn thận gọi nàng: “Thư Tửu.”
Không ai trả lời.
Nhưng hắn biết nàng ở đây.
Miếu Sơn Thần nhỏ hẹp, một mắt nhìn thấu hết không gian, không có chỗ giấu người, ít nhất là bề ngoài như thế.
Yến An Thì cũng đến nơi, thấy hắn đang lật tung từng góc nhỏ, ngay cả chân đèn gãy làm đôi cũng không bỏ qua.
“Ngươi đang tìm gì?”
“Thư Tửu phải đang ở đây. Ta không thấy nàng, nên đoán có mật thất hoặc trận pháp ẩn hình.”
Cả miếu bị lật tung lên, vẫn không thấy gì, khiến Đồng Quang ngày càng bức bối. Hắn lùi ra cửa miếu, đứng ngẫm hồi lâu, mới phát hiện điều lạ. Tuy cả miếu đều đổ nát bẩn thỉu, nhưng bức tượng Sơn Thần kia lại… sạch sẽ bất thường.
Hắn vung tay khiến tượng thần nổ tung, bụi mù cuộn lên dày đặc.
Yến An Thì vừa ho vừa mắng to, né người lui ra ngoài.
Ngay lúc y vừa đáp đất, toàn bộ miếu Sơn Thần rung chuyển, nhưng không phải thực sự lay động mà là lớp bụi bị thổi bay, để lộ một cửa động khổng lồ ẩn phía sau pho tượng.
Hai người liếc nhau, đồng thời cảm thấy không ổn.
Hang động tối tăm, hơi ẩm lạnh buốt như xâm nhập tận xương, từng tiếng nước nhỏ vang vọng giữa không gian vắng lặng, khiến lòng người run rẩy.
Bóng tối thăm thẳm, nhưng may thay người đến lại là hai kẻ mạnh nhất.
Đồng Quang thả hạt linh quang dẫn đường. Chúng nhấp nháy nhảy nhót đã tìm thấy nàng.
Hắn định tăng tốc, nhưng Yến An Thì giơ tay cản lại: “Có mùi máu.”
Đồng Quang nhíu mày. Hắn không ngửi thấy gì, nhưng vẫn gật đầu: “Biết rồi.”
Cả đời này, có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, hai người đứng đối lưng, cùng tiến vào bóng tối.
Con đường không dài, nhưng gập ghềnh khó đi. Hai người phải mất hơn một nén hương mới đến được một khoảng trống rộng rãi.
Chính vào khoảnh khắc ấy, Đồng Quang cảm nhận rõ ràng nàng ở đây.
Hắn lập tức tung hết hạt linh quang ra, ánh sáng rọi sáng cả không gian tối mịt.
Cả một kẻ sát nhân như Yến An Thì cũng sững sờ, nghẹn lời trước cảnh tượng trước mắt.
Đồng Quang nghiến răng, bay đến bên Thư Tửu. Nàng bị bốn sợi xích sắt khóa chặt tứ chi, treo lơ lửng giữa không trung.
Gần lại mới thấy mùi máu quá nồng, từng vết thương sâu hoắm nơi cổ tay, cổ chân đều bị linh quang soi rõ, máu đã nhuộm ướt cả gấu áo nàng.
Yến An Thì vung kiếm chém xích nhưng vô dụng. Đồng Quang thi triển băng lăng vẫn không hiệu quả.
Sắc mặt Đồng Quang tối sầm, hai con ngươi càng đen sẫm lại như vực sâu: “Phá!”
Chỉ một tiếng, xích sắt nổ tung.
Hắn nhào tới, đón lấy thân thể mềm nhũn của nàng ôm chặt vào lòng.
“…Nàng thế nào rồi?”
Yến An Thì hỏi, nhưng giọng đã run, y biết không cần Đồng Quang trả lời, y cũng thấy rõ Thư Tửu chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
Dáng vẻ của Thư Tửu lúc ấy, khiến Đồng Quang lập tức hiểu ra đám người kia chính là vì máu nàng mà đến.
Huyết của nàng dụ hoặc đến nhường nào, hắn là người rõ hơn ai hết. Nếu không bởi lẽ ấy, nàng đã chẳng bị Mai Chủ nhốt tận đáy hồ tâm suốt bao năm.
Bao năm rực rỡ của Thập Nhị Thành, có phần công lao rất lớn là nhờ nàng.
Mỗi tháng, Mai Chủ đều cho người lấy huyết của nàng, theo phẩm cấp mà phân phát cho các sát thủ trong thành. Mà hắn ngay từ nhỏ đã được Mai Chủ đích thân nuôi dưỡng, lại thiên tư xuất chúng, lập công không dứt, tự nhiên là được đối đãi khác biệt.
Mỗi lần từ ngoài trở về, phần thưởng của hắn luôn là một bình huyết tươi nhất từ nàng. Cho đến sau này, khi hắn bị trọng thương, Mai Chủ bất lực, muốn hắn hồi phục thật nhanh, cũng muốn hắn chịu thêm một vết đau để thêm phần mạnh mẽ, liền đem hắn đến lầu giữa hồ, và chính tại nơi đó, hắn gặp nàng.
Nếu không phải vì năm tháng gắn bó ấy, hắn sẽ không quen thuộc đến độ chỉ nhìn thoáng qua đã biết nàng bị rút máu. Cũng sẽ không nhìn ra nàng bây giờ là dáng vẻ của một người đang bị “thả máu”.
Phải— là “thả”, không phải “mất”.
“Ngươi buông tay! Mau đưa nàng ra ngoài, đến Quỷ Y cốc cứu chữa.” Yến An Thì quát.
Đồng Quang ôm nàng quá chặt. Y lo nếu cứ thế này, Thư Tửu không bị thương chết, thì cũng bị ôm chết.
Nhưng vừa mới vươn tay, quang luân sau lưng Đồng Quang liền hiện ra.
Hắn muốn dùng sức bán thần… để giành người?
Yến An Thì không nhún nhường. Một tiếng hổ gầm vang lên sau lưng, kiếm của hắn đã xuất thủ, chiêu chiêu sát khí lạnh thấu xương, không chút lưu tình.
Đồng Quang ngẩng đầu, thần sắc lạnh lẽo, mắt đen thẳm như mực.
“Ngươi… đã bị sát khí xâm tâm.”
Yến An Thì lúc này mới phát hiện quang luân sau lưng Đồng Quang chẳng còn ánh thần quang nữa, thay vào đó là từng làn khí đen rịn ra, nuốt lấy cả âm u quanh động.
Mà trong lòng hắn, nàng vẫn nằm bất động. Khuôn mặt nàng đã lờ mờ khí tử.
Từng hạt linh quang chen chúc tiến vào thể nội của nàng, nếu tinh tế hơn một chút, sẽ thấy hắn đang truyền thần hồn qua lòng bàn tay, cố chống giữ lấy mạch tâm yếu ớt đến tột cùng của nàng.
“Đồng Quang! Ngươi tỉnh lại! Thư Tửu đang nguy kịch, nếu nàng chết, ta sẽ diệt sạch Côn Luân, để tất cả chôn cùng nàng!”
Hắn vẫn không động.
“Cả dân làng dưới chân núi, tất cả những ai ta nhìn thấy, ai giết được ta sẽ giết! Ngươi cũng biết rõ, ta vốn là tên đồ tể không tim không phổi!”
Lời vừa dứt, chân mày Đồng Quang khẽ động một cái.
Yến An Thì nhân cơ hội, lại ra tay cướp người.
Chỉ nghe sấm động lửa trời, cả hang núi chấn động, tiếng ầm vang vọng về xa. Cách đó không xa, Ôn Niệm Nam cũng nghe thấy.
Nàng ta gần như giẫm trên yên ngựa phóng tới, chân vừa chạm đất đã loạng choạng, chẳng buồn để ý đau đớn, chỉ vội lao thẳng vào hang, hét lớn: “Tôn chủ! Đại nhân Yến An Thì! Xin dừng tay!”
Nàng hét đến khản giọng, nhưng cả hai vẫn không ai đáp lại. Kiếm phong lướt qua sát bên mặt nàng, suýt chút nữa chém rụng đầu, nếu không tránh nhanh, e là đã uổng mạng nơi đây.
Lo sợ cực độ, nàng ta leo lên đài cao, vận toàn bộ tu vi, gào lên: “Nàng chết rồi!”
Lời vang vọng cả hang, như đánh một tiếng chuông lớn khiến tất thảy đều lặng đi.
Hai người lập tức dừng tay.
Thư Tửu vẫn nằm nguyên trong lòng Đồng Quang.
“…Tôn chủ, người…” Ôn Niệm Nam vừa cất lời, đã ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.
Chỉ thấy thần sắc Đồng Quang lúc này tiều tụy đến đáng sợ, hắn đã đem toàn bộ lực thần hồn tích lũy bao năm truyền hết vào nàng, chỉ để giữ cho mạch tâm ấy chưa tắt hẳn.
Nàng có còn sống không mọi người đều rõ.
Yến An Thì xoay cổ tay, mũi kiếm chỉ vào ngực Đồng Quang: “Giao nàng cho ta. Ta sẽ mang nàng đến Quỷ Y cốc.”
Khóe môi Đồng Quang nhếch nhẹ: “Ngươi… cứu không được nàng đâu.”
Hắn liếc Ôn Niệm Nam. Cái nhìn lạnh đến độ khiến nàng ta toàn thân rét run.
Ôn Niệm Nam như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Ta có một viên Long Huyết Châu… có thể ổn định hồn phách nàng!”
Vừa nói xong, viên châu đã rơi vào tay Đồng Quang. Trong nháy mắt, bị hắn bóp nát, dẫn lực nhập vào cơ thể Thư Tửu.
Ôn Niệm Nam kinh ngạc. Nàng ta vốn định giữ viên châu ấy bên người Thư Tửu, để giữ vững thần hồn tạm thời, chẳng ngờ Đồng Quang lại trực tiếp truyền nó vào thể nội nàng.
Hắn ngẩng đầu, nhẹ nghiêng đầu một chút, khẽ gạt lọn tóc trên trán nàng sang bên, rồi ôm nàng chặt thêm một lần nữa.
“Ngươi mang nàng… đến Đôn Hoàng. Vào Phù Sinh Các.”
“Còn ngươi thì sao?”
Nghe vậy, thân hình Đồng Quang khẽ cứng lại, như ngưng đọng hẳn.
Rồi hắn thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Ta… lần này, chỉ có thể đưa nàng đến đây thôi.”
Không biết từ đâu, chiếc dù Tàn Mị bay lên, lơ lửng trên đầu hai người. Mỗi chiếc xương tán như gắn một chiếc chuông nhỏ, theo vòng xoay mà ngân lên tiếng leng keng như từ nơi xa vọng về.
Yến An Thì rốt cuộc cũng hiểu. Y bước đến, đón lấy Thư Tửu từ tay Đồng Quang.
Ánh nhìn dừng lại trên thân ảnh đang dần mờ nhòe của hắn.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng đến Đôn Hoàng.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đêm nay không trăng, đường lát đá tối đen như mực. Ánh sáng duy nhất tỏa rạng chính là từ Đồng Quang.
Dù thần hồn hao tổn, nhưng hào quang của bán thần không cách nào che giấu, huống chi giờ phút này hắn cũng chẳng buồn thu liễm.
Ôn Liễu Phàm làm ra vẻ kinh ngạc, lập tức quỳ xuống hành đại lễ, nhưng bị một luồng lực vô hình nâng dậy.
“Ta thật không dám nhận lễ của trang chủ.” Đồng Quang nói nhàn nhạt, “Chỉ e chẳng bao lâu nữa, trang chủ sẽ đắc đạo thành thần, đến khi ấy, cửa lớn của Côn Luân hẳn sẽ vì người mà rộng mở.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu nhìn lên mái hiên, nơi Yến An Thì đứng thẳng.
Một người mặc nguyệt bào trắng, một người vận huyền y đen, một sáng một tối, mà cả hai đều bất động như núi.
Đồng Quang khoác trường bào ánh nguyệt, thân hình cao ngất, dù đứng ở chỗ thấp vẫn không che được khí độ thần thánh, tựa ánh trăng giữa trời cao, khí thế uy nghiêm vô hình lan tỏa khắp nơi.
Yến An Thì tóc búi cao, kiếm dài trên tay, toàn thân phát ra sát khí lạnh lẽo như tuyết đầu đông, đứng trên mái, khí thế dội ngược xuống, ép người khó thở.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa khoảng không, đều hiểu rõ trận này, nếu đánh thật không dễ.
Rốt cuộc là bọn họ đã quá khinh địch.
Ai mà ngờ được, đường đường Tôn chủ thiên hạ cùng đệ nhất sát thủ lại đều ở bên cạnh nàng, mà vẫn để người đoạt mất.
Đêm ấy, toàn bộ Liễu Phàm sơn trang đèn đuốc sáng trưng, từng gian từng viện đều thắp đèn.
Không có ai ra lệnh cả, nhưng người dưới tự hiểu chủ tử còn chưa yên giấc, hạ nhân nào dám ngủ?
Đồng Quang ngồi dựa bên bàn, tay chống trán, mắt nhắm hờ. Ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn, từng tiếng từng tiếng vang đều đều. Trước mặt hắn là những tin tức vô dụng liên tiếp được người mang về.
Thật lâu sau, hắn tựa như nhớ ra điều gì, đột ngột mở mắt, thân ảnh nháy mắt biến mất tại chỗ.
Yến An Thì chỉ kịp thấy bóng áo phất qua, vội đuổi theo về hướng tây.
Ôn Niệm Nam ngồi trong sảnh, ánh mắt âm trầm, quay đầu hỏi: “Huynh nghĩ, họ đi đâu?”
Ôn Liễu Phàm vừa lau tay, vừa bật cười không để tâm: “Đi đâu cũng chẳng sao. Dù gì sau đêm nay, tên của ta và muội sẽ được khắc lên bia đá Ôn gia, vĩnh truyền hậu thế.”
Ôn Niệm Nam liếc gã, trong lòng không giấu nổi chán ghét. Nàng xoay người bước ra khỏi đại sảnh, cảm thấy có điều bất ổn, liền tăng bước rời khỏi viện, tung người lên ngựa, cũng phi về hướng tây.
“Ngu ngốc.” Ôn Liễu Phàm phun ra một tiếng khinh miệt, ném khăn tay trong tay đi thật xa, như thể vứt bỏ luôn cả Ôn Niệm Nam.
Lặng lẽ, một ảnh vệ hiện thân trước cửa: “Trang chủ, phía trước vừa có tin báo về.”
Ôn Liễu Phàm: “Ngươi không bị Yến An Thì phát hiện chứ?”
“Không.” Ảnh vệ cúi đầu, “Thuộc hạ là người chết, hắn không ngửi được khí tức.”
Tờ thư được đặt nơi bậc cửa, người kia đã tan vào bóng đêm.
Ôn Liễu Phàm nhặt lên, tay vẫn còn lấm máu nơi kẽ móng. Mùi máu rất thơm, khiến gã rùng mình vì thèm khát, nhưng khi nhớ lại những cảnh vừa rồi, dạ dày gã như lộn ngược.
Tờ giấy chỉ có hai chữ: “Đã xong.”
Gã bật cười điên cuồng, âm thanh vang xa, đến cả Lâu Đằng nơi xa cũng nghe thấy.
—
Đồng Quang hành động quá nhanh, chỉ nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Yến An Thì.
Phía sau núi hoang vu vắng lặng. Thôn làng dưới chân núi đã từ lâu không còn bóng người. Miếu Sơn Thần đổ nát, phủ đầy tro bụi, như bị lãng quên giữa thế gian.
Đồng Quang dừng trước miếu, cảm giác nơi đây có gì đó không đúng. Hắn nhấc tay kết ấn, chưa qua mấy hơi thở, sắc mặt đã đại biến.
Dựa theo mối liên kết linh hồn mạnh mẽ giữa hai người, hắn dám chắc Thư Tửu ở đây, mà tình trạng cực kỳ tệ.
Hắn cẩn thận gọi nàng: “Thư Tửu.”
Không ai trả lời.
Nhưng hắn biết nàng ở đây.
Miếu Sơn Thần nhỏ hẹp, một mắt nhìn thấu hết không gian, không có chỗ giấu người, ít nhất là bề ngoài như thế.
Yến An Thì cũng đến nơi, thấy hắn đang lật tung từng góc nhỏ, ngay cả chân đèn gãy làm đôi cũng không bỏ qua.
“Ngươi đang tìm gì?”
“Thư Tửu phải đang ở đây. Ta không thấy nàng, nên đoán có mật thất hoặc trận pháp ẩn hình.”
Cả miếu bị lật tung lên, vẫn không thấy gì, khiến Đồng Quang ngày càng bức bối. Hắn lùi ra cửa miếu, đứng ngẫm hồi lâu, mới phát hiện điều lạ. Tuy cả miếu đều đổ nát bẩn thỉu, nhưng bức tượng Sơn Thần kia lại… sạch sẽ bất thường.
Hắn vung tay khiến tượng thần nổ tung, bụi mù cuộn lên dày đặc.
Yến An Thì vừa ho vừa mắng to, né người lui ra ngoài.
Ngay lúc y vừa đáp đất, toàn bộ miếu Sơn Thần rung chuyển, nhưng không phải thực sự lay động mà là lớp bụi bị thổi bay, để lộ một cửa động khổng lồ ẩn phía sau pho tượng.
Hai người liếc nhau, đồng thời cảm thấy không ổn.
Hang động tối tăm, hơi ẩm lạnh buốt như xâm nhập tận xương, từng tiếng nước nhỏ vang vọng giữa không gian vắng lặng, khiến lòng người run rẩy.
Bóng tối thăm thẳm, nhưng may thay người đến lại là hai kẻ mạnh nhất.
Đồng Quang thả hạt linh quang dẫn đường. Chúng nhấp nháy nhảy nhót đã tìm thấy nàng.
Hắn định tăng tốc, nhưng Yến An Thì giơ tay cản lại: “Có mùi máu.”
Đồng Quang nhíu mày. Hắn không ngửi thấy gì, nhưng vẫn gật đầu: “Biết rồi.”
Cả đời này, có lẽ bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, hai người đứng đối lưng, cùng tiến vào bóng tối.
Con đường không dài, nhưng gập ghềnh khó đi. Hai người phải mất hơn một nén hương mới đến được một khoảng trống rộng rãi.
Chính vào khoảnh khắc ấy, Đồng Quang cảm nhận rõ ràng nàng ở đây.
Hắn lập tức tung hết hạt linh quang ra, ánh sáng rọi sáng cả không gian tối mịt.
Cả một kẻ sát nhân như Yến An Thì cũng sững sờ, nghẹn lời trước cảnh tượng trước mắt.
Đồng Quang nghiến răng, bay đến bên Thư Tửu. Nàng bị bốn sợi xích sắt khóa chặt tứ chi, treo lơ lửng giữa không trung.
Gần lại mới thấy mùi máu quá nồng, từng vết thương sâu hoắm nơi cổ tay, cổ chân đều bị linh quang soi rõ, máu đã nhuộm ướt cả gấu áo nàng.
Yến An Thì vung kiếm chém xích nhưng vô dụng. Đồng Quang thi triển băng lăng vẫn không hiệu quả.
Sắc mặt Đồng Quang tối sầm, hai con ngươi càng đen sẫm lại như vực sâu: “Phá!”
Chỉ một tiếng, xích sắt nổ tung.
Hắn nhào tới, đón lấy thân thể mềm nhũn của nàng ôm chặt vào lòng.
“…Nàng thế nào rồi?”
Yến An Thì hỏi, nhưng giọng đã run, y biết không cần Đồng Quang trả lời, y cũng thấy rõ Thư Tửu chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
Dáng vẻ của Thư Tửu lúc ấy, khiến Đồng Quang lập tức hiểu ra đám người kia chính là vì máu nàng mà đến.
Huyết của nàng dụ hoặc đến nhường nào, hắn là người rõ hơn ai hết. Nếu không bởi lẽ ấy, nàng đã chẳng bị Mai Chủ nhốt tận đáy hồ tâm suốt bao năm.
Bao năm rực rỡ của Thập Nhị Thành, có phần công lao rất lớn là nhờ nàng.
Mỗi tháng, Mai Chủ đều cho người lấy huyết của nàng, theo phẩm cấp mà phân phát cho các sát thủ trong thành. Mà hắn ngay từ nhỏ đã được Mai Chủ đích thân nuôi dưỡng, lại thiên tư xuất chúng, lập công không dứt, tự nhiên là được đối đãi khác biệt.
Mỗi lần từ ngoài trở về, phần thưởng của hắn luôn là một bình huyết tươi nhất từ nàng. Cho đến sau này, khi hắn bị trọng thương, Mai Chủ bất lực, muốn hắn hồi phục thật nhanh, cũng muốn hắn chịu thêm một vết đau để thêm phần mạnh mẽ, liền đem hắn đến lầu giữa hồ, và chính tại nơi đó, hắn gặp nàng.
Nếu không phải vì năm tháng gắn bó ấy, hắn sẽ không quen thuộc đến độ chỉ nhìn thoáng qua đã biết nàng bị rút máu. Cũng sẽ không nhìn ra nàng bây giờ là dáng vẻ của một người đang bị “thả máu”.
Phải— là “thả”, không phải “mất”.
“Ngươi buông tay! Mau đưa nàng ra ngoài, đến Quỷ Y cốc cứu chữa.” Yến An Thì quát.
Đồng Quang ôm nàng quá chặt. Y lo nếu cứ thế này, Thư Tửu không bị thương chết, thì cũng bị ôm chết.
Nhưng vừa mới vươn tay, quang luân sau lưng Đồng Quang liền hiện ra.
Hắn muốn dùng sức bán thần… để giành người?
Yến An Thì không nhún nhường. Một tiếng hổ gầm vang lên sau lưng, kiếm của hắn đã xuất thủ, chiêu chiêu sát khí lạnh thấu xương, không chút lưu tình.
Đồng Quang ngẩng đầu, thần sắc lạnh lẽo, mắt đen thẳm như mực.
“Ngươi… đã bị sát khí xâm tâm.”
Yến An Thì lúc này mới phát hiện quang luân sau lưng Đồng Quang chẳng còn ánh thần quang nữa, thay vào đó là từng làn khí đen rịn ra, nuốt lấy cả âm u quanh động.
Mà trong lòng hắn, nàng vẫn nằm bất động. Khuôn mặt nàng đã lờ mờ khí tử.
Từng hạt linh quang chen chúc tiến vào thể nội của nàng, nếu tinh tế hơn một chút, sẽ thấy hắn đang truyền thần hồn qua lòng bàn tay, cố chống giữ lấy mạch tâm yếu ớt đến tột cùng của nàng.
“Đồng Quang! Ngươi tỉnh lại! Thư Tửu đang nguy kịch, nếu nàng chết, ta sẽ diệt sạch Côn Luân, để tất cả chôn cùng nàng!”
Hắn vẫn không động.
“Cả dân làng dưới chân núi, tất cả những ai ta nhìn thấy, ai giết được ta sẽ giết! Ngươi cũng biết rõ, ta vốn là tên đồ tể không tim không phổi!”
Lời vừa dứt, chân mày Đồng Quang khẽ động một cái.
Yến An Thì nhân cơ hội, lại ra tay cướp người.
Chỉ nghe sấm động lửa trời, cả hang núi chấn động, tiếng ầm vang vọng về xa. Cách đó không xa, Ôn Niệm Nam cũng nghe thấy.
Nàng ta gần như giẫm trên yên ngựa phóng tới, chân vừa chạm đất đã loạng choạng, chẳng buồn để ý đau đớn, chỉ vội lao thẳng vào hang, hét lớn: “Tôn chủ! Đại nhân Yến An Thì! Xin dừng tay!”
Nàng hét đến khản giọng, nhưng cả hai vẫn không ai đáp lại. Kiếm phong lướt qua sát bên mặt nàng, suýt chút nữa chém rụng đầu, nếu không tránh nhanh, e là đã uổng mạng nơi đây.
Lo sợ cực độ, nàng ta leo lên đài cao, vận toàn bộ tu vi, gào lên: “Nàng chết rồi!”
Lời vang vọng cả hang, như đánh một tiếng chuông lớn khiến tất thảy đều lặng đi.
Hai người lập tức dừng tay.
Thư Tửu vẫn nằm nguyên trong lòng Đồng Quang.
“…Tôn chủ, người…” Ôn Niệm Nam vừa cất lời, đã ngồi bệt xuống đất, không nói nên lời.
Chỉ thấy thần sắc Đồng Quang lúc này tiều tụy đến đáng sợ, hắn đã đem toàn bộ lực thần hồn tích lũy bao năm truyền hết vào nàng, chỉ để giữ cho mạch tâm ấy chưa tắt hẳn.
Nàng có còn sống không mọi người đều rõ.
Yến An Thì xoay cổ tay, mũi kiếm chỉ vào ngực Đồng Quang: “Giao nàng cho ta. Ta sẽ mang nàng đến Quỷ Y cốc.”
Khóe môi Đồng Quang nhếch nhẹ: “Ngươi… cứu không được nàng đâu.”
Hắn liếc Ôn Niệm Nam. Cái nhìn lạnh đến độ khiến nàng ta toàn thân rét run.
Ôn Niệm Nam như bừng tỉnh khỏi cơn mê: “Ta có một viên Long Huyết Châu… có thể ổn định hồn phách nàng!”
Vừa nói xong, viên châu đã rơi vào tay Đồng Quang. Trong nháy mắt, bị hắn bóp nát, dẫn lực nhập vào cơ thể Thư Tửu.
Ôn Niệm Nam kinh ngạc. Nàng ta vốn định giữ viên châu ấy bên người Thư Tửu, để giữ vững thần hồn tạm thời, chẳng ngờ Đồng Quang lại trực tiếp truyền nó vào thể nội nàng.
Hắn ngẩng đầu, nhẹ nghiêng đầu một chút, khẽ gạt lọn tóc trên trán nàng sang bên, rồi ôm nàng chặt thêm một lần nữa.
“Ngươi mang nàng… đến Đôn Hoàng. Vào Phù Sinh Các.”
“Còn ngươi thì sao?”
Nghe vậy, thân hình Đồng Quang khẽ cứng lại, như ngưng đọng hẳn.
Rồi hắn thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Ta… lần này, chỉ có thể đưa nàng đến đây thôi.”
Không biết từ đâu, chiếc dù Tàn Mị bay lên, lơ lửng trên đầu hai người. Mỗi chiếc xương tán như gắn một chiếc chuông nhỏ, theo vòng xoay mà ngân lên tiếng leng keng như từ nơi xa vọng về.
Yến An Thì rốt cuộc cũng hiểu. Y bước đến, đón lấy Thư Tửu từ tay Đồng Quang.
Ánh nhìn dừng lại trên thân ảnh đang dần mờ nhòe của hắn.
“Yên tâm, ta nhất định sẽ đưa nàng đến Đôn Hoàng.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 89: Tìm thấy.
10.0/10 từ 42 lượt.