Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 79: Trăng tròn.
96@-
Dưới ánh trăng thanh gió mát, bàn tiệc năm người mà mỗi người một tâm tư, không khí lặng như tờ lại chan chứa những tầng sóng ngầm khó phân.
Tuy rằng vừa trông thấy nam tử bước vào, cả hai huynh muội Ôn Liễu Phàm và Ôn Như Nam đều đoán được thân phận người ấy, nhưng chẳng ai hé nửa lời, như thể đã sớm có sự ăn ý không cần nói ra.
Sau một thoáng trầm ngâm, Ôn Liễu Phàm nâng chén rượu, mỉm cười hoà nhã:
“Ba vị quý khách ghé thăm Liễu Phàm sơn trang, thật là vinh hạnh cho huynh muội tại hạ.”
Rượu không tệ, nhưng so với thứ mỹ tửu từng được nếm qua, thì loại này chỉ có thể xem như trung bình.
Thư Tửu khẽ nhíu mày, hương rượu ngọt dịu lan nơi đầu lưỡi, không chút cay nồng, nàng nâng chén uống cạn trong một hơi, gọn gàng không chút do dự.
Đối diện, Đồng Quang nghiêng đầu hỏi: “So với rượu ở Quan Nam, thế nào?”
Thư Tửu chưa kịp đáp, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh nhìn từ phía Ôn Như Niệm ngồi bên tay phải Đồng Quang. Đôi môi nàng ta mang màu anh đào nhàn nhạt, đang hơi cong lên, mắt cũng chăm chú chờ đợi.
Chưa kể, những người còn lại trên bàn cũng đã dừng đũa, ánh mắt như vô hình áp lực, khiến nàng nuốt ngược câu “thua xa” vào lòng, đổi giọng lúng túng: “Cũng… không kém lắm.”
Có người bật cười khẽ, nhưng không ai vạch trần diễn xuất vụng về của nàng.
Một bữa cơm ăn đến mệt, món trước mặt như chẳng bao giờ vơi, Đồng Quang gắp cho nàng miếng thịt ngỗng, thì Yến An Thì lại tiếp thêm một đũa rau xanh.
Bụng đã no, Thư Tửu ngồi tựa ghế ngẩn ngơ, dõi theo bốn người còn lại trò chuyện rôm rả, thay nhau nâng chén, chẳng còn hứng thú xen vào.
Trăng tròn sáng rọi, ánh bạc như nước lặng lẽ tràn vào từ ngoài song cửa. Đồng Quang khẽ thở dài: “Trăng tròn tháng này thật đẹp.”
Ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt mơ màng, má cũng hơi ửng đỏ trông chẳng khác gì đã ngà ngà say.
Thư Tửu lén nhìn sang, ánh mắt hắn phản chiếu bóng dáng mình, nàng vội quay đi, vành tai cũng đỏ bừng lên. Đồng Quang nhếch môi định cười, nhưng liếc thấy Yến An Thì, nụ cười lập tức tắt ngấm, hắn đứng dậy, làm ra vẻ mơ màng: “Buồn ngủ rồi.”
Ngay sau đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Thư Tửu theo hắn ra ngoài.
Hắn dừng lại, quay đầu, thấy nàng chỉ chạy một đoạn ngắn mà đã thở gấp, cảm giác có gì đó sai sai, nhưng cơn choáng làm mắt hắn hoa lên, bóng người trước mắt chập chờn. Vài cái chớp mắt, nàng đã đứng ngay trước mặt.
“Huynh say rồi à?”
“Hừ, làm sao có chuyện đó.” Nhưng bước chân hắn đã lảo đảo, đầu óc cũng chẳng còn tỉnh táo.
Loại rượu ở Liễu Phàm sơn trang này rõ ràng mang mùi trái cây ngọt lành, hắn tuy uống nhiều, nhưng với tửu lượng xưa nay, không thể đến nỗi này.
Cổng viện gần ngay trước mắt mà cứ như xa xôi vạn dặm.
Mơ hồ trong mắt hắn hiện ra bóng dáng Thư Tửu đi từ trong sân ra, sau lưng là một đám người lố nhố có đến mười mấy người.
Hắn phẩy tay: “Lui xuống đi, ta không quen có người hầu hạ bên cạnh.”
Đêm nay, Thư Tửu nhìn có vẻ khác lạ, như rực rỡ hơn thường ngày.
Đồng Quang không kìm được, đưa tay xoa đầu nàng.
Nàng mỉm cười, kéo tay hắn xuống, lắc lắc, lẩm bẩm gì đó. Giọng như vọng qua lớp thủy tinh mờ, mơ hồ mà dịu nhẹ, nghe không rõ, nhưng hẳn là đang oán trách: “Ta mới chải tóc xong, huynh lại làm rối hết rồi.”
“Sao hôm nay lại buồn ngủ vậy chứ…” Hắn lẩm bẩm, vừa ngả xuống giường đã thiếp đi.
Thư Tửu đứng trước cổng viện nhìn hắn lảm nhảm mãi, lắc đầu: người say thật đáng sợ.
Nàng trở về phòng mình, ngón tay vừa chạm vào vòng cửa thì phía sau có người gọi: “Cô nương, xin chờ đã!”
Thư Tửu quay lại, chỉ thấy một bà lão lưng còng, lảo đảo bước tới.
“Bà là ai?”
Bà lão ngẩng mặt, dưới ánh trăng, gương mặt trắng bệch đến mức bất thường:
“Nô gia là nhũ mẫu của cô nương mà.”
Thư Tửu cảnh giác lùi một bước, định rút dù Tàn Mị, nhưng chợt nhớ đã để lại bên cạnh Đồng Quang. Lúc này nàng chỉ có thanh đoạn đao tùy thân.
Bà lão thấy nàng không đáp lời, liền bật khóc thút thít. Tiếng khóc ấy bi thương đến thấu tâm can, khiến lòng người rối loạn.
Thư Tửu nghe được tiếng xôn xao ở xa, xem ra tiếng khóc đã thu hút người đến.
Nàng vội nói: “Đừng khóc nữa.”
Nhưng vừa mở miệng, nàng lại càng bối rối hơn.
Bà lão tiếp lời: “Hồi nhỏ cô nương thể chất yếu, hay quên mọi chuyện…”
Nếu chỉ nói mấy điều vặt vãnh thì cũng đành, nhưng sao bà ta lại kể vanh vách cả sở thích của nàng, thậm chí cả vết sẹo nơi cổ tay…
Thư Tửu đang định lên tiếng, thì đột nhiên lại có người khác chen vào: “Cô nương, nước nóng đã chuẩn bị xong, mời đi tắm.”
“Cô nương, hôm nay phu nhân có mua hai tấm lụa, nói để người chọn làm áo bông mùa đông…”
…
Tiếng người râm ran, đầu óc Thư Tửu choáng váng, nhìn ai cũng thấy thật, mà cũng thấy giả.
Đám người ấy mỗi lúc một gần, nàng vô thức lùi về, lưng dán sát vào cánh cửa nhưng cửa lại đẩy mãi không mở.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt tối sầm, những bóng người gần như muốn vây lấy nàng trong chớp mắt liền tan biến.
Thư Tửu hoảng hốt rút đao ra trước mặt, gọi lớn: “Đồng Quang!”
Một tiếng ‘keng’ sắc lạnh vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Cùng lúc ấy, một chiếc áo choàng đen phủ trùm lên người nàng.
“Chỗ này hơi khó coi, đợi ta một lát nhé.” Là Yến An Thì.
Thư Tửu dè dặt hỏi: “Yến An Thì?”
Hắn lập tức đáp lời, còn cười hì hì: “Là ta đây.”
Gió thổi ào ạt, tà váy nàng tung bay, hạt châu nơi mũi giày lấp lánh dưới ánh trăng.
Ngoài kia đã yên ắng trở lại, nàng vừa định thở phào thì bỗng bị ôm ngang eo, nhấc bổng lên giữa không trung.
Yến An Thì mang nàng bay vút đi trong tiếng gió rít lồng lộng, thế nhưng nàng lại chẳng hề thấy sợ. Cảm giác quen thuộc này, ngay từ lần đầu gặp hắn, nàng đã có rồi.
Đồng Quang từng nói hắn không phải người tốt, đừng để ý tới. Nhưng nàng lại tin, hắn sẽ không tổn thương nàng.
“Chúng ta từng quen nhau sao?”
Giọng Yến An Thì dịu dàng, lại xen chút đùa cợt như thói quen: “Không quen.”
Thế nhưng ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt khỏi môi nàng, đầu ngón tay của hắn quả thật siết chặt thêm một phần.
Hắn mang nàng đáp xuống trước một ngôi cổ tự.
Cảnh chùa cổ kính, nghiêm trang, nơi cửa lớn còn vương tàn hương chưa tan hết của một ngày nhang đèn hưng thịnh.
Yến An Thì bước lên bậc thềm mấy bước, rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền quay người trở lại, mày mắt cong cong mang ý cười: “Vẫn là mang theo bên người yên tâm hơn.”
Hắn cách một lớp tay áo, dứt khoát nắm lấy cổ tay nàng.
Ngón tay hắn thon dài, vừa khéo che đi vết sẹo nơi cổ tay nàng, cảm giác hoàn toàn khác biệt với Đồng Quang. Tay Yến An Thì ấm áp lạ thường, dù có cách lớp vải vẫn thấy rõ.
Nguyệt phách khẽ rung nơi xương cổ tay nàng. Thư Tửu bất an nhìn hắn, chỉ sợ bị phát hiện.
Nàng luôn cẩn trọng bảo vệ nguyệt phách, bởi trong lòng nàng, nguyệt phách và Đồng Quang sống còn tương liên, trong đó còn ẩn chứa gần một nửa linh lực của Đồng Quang, tuyệt đối không thể sơ sẩy.
Đêm đã chìm sâu, bước chân Yến An Thì trầm ổn, hắn hôm nay tâm tình rất tốt, đến mức Thư Tửu không cần nhìn mặt cũng đoán được hắn đang mỉm cười.
“Yến An Thì, cổng chùa đã đóng rồi, ngươi đưa ta tới đây làm gì?”
Yến An Thì đáp: “Tới để…” Hắn nghiêng người, làm ra vẻ thần bí, “Ngắm tinh tượng!”
…Gì mà ngắm tinh tượng chứ? Nàng nào hiểu mấy chuyện đó, hơn nữa đã mệt suốt cả ngày, chỉ muốn được yên giấc.
Thư Tửu hất tay hắn ra, xoay người bỏ đi.
Yến An Thì cũng chẳng ngăn, cứ thế nghênh ngang ngồi xuống bậc thềm, tháo hồ rượu bên hông, ngửa đầu tu một ngụm. Ánh mắt hắn khi nhìn nàng, rõ ràng là mang theo niềm cưng chiều chẳng thể giấu.
Hắn trông thấy Thư Tửu vừa đi được vài bước đã lại bị âm hồn bám lấy. Những âm hồn ấy dường như có phần e sợ hắn, không dám lại gần, chỉ dám ngập ngừng quanh quẩn bên nàng.
Hắn lẩm bẩm: “Thấy chưa, nàng vốn dĩ sinh ra là để thuộc về ta. Lần này, đừng mong ai có thể cướp nàng khỏi ta nữa… cho dù là Đại Tế Ti của Côn Luân cũng không.”
Một lúc sau, hắn vươn vai đứng dậy, khoanh tay đứng chờ nàng quay lại.
“Sao không đi nữa?”
Thư Tửu tức tối: “Ngươi đưa ta đến nơi quỷ quái gì vậy, trên đường chẳng có lấy một bóng người, ta tự mình làm sao về được Liễu Phàm sơn trang?”
Yến An Thì bật cười thành tiếng, đang định đưa tay xoa đầu nàng thì phía sau cánh cổng nặng nề bỗng mở ra, trong đại điện Phật Tổ ngồi an nhiên mắt khép hờ, trước bàn thờ có một nữ tử áo xanh đang quỳ.
“Hai vị thí chủ, bản tự đã đóng cửa. Nếu muốn dâng hương, xin đợi sáng mai quay lại.”
Phương trượng chặn ngang tầm mắt nàng, hoàn toàn không có ý mời hai người vào.
Thư Tửu càng bực bội, quay người không thèm để ý tới Yến An Thì nữa.
Yến An Thì vẫn nắm chặt tay nàng, cười xin lỗi với vị phương trượng: “Bọn vãn bối không có ý làm phiền, chỉ là đêm đã khuya, hôm nay lại là ngày trăng tròn.”
Hắn ngẩng đầu, đưa tay chỉ lên vầng trăng tròn vằng vặc nơi đỉnh trời.
Phật châu trong tay vị phương trượng xoay vài vòng, phát ra tiếng “lách cách” nhỏ nhẹ, ông ngẩng đầu nhìn lên theo, sau một hồi trầm tư mới khẽ gật đầu: “Bản tự không có phòng khách, nếu hai vị không chê, có thể nghỉ tạm trong đại điện một đêm.”
“Không chê, không chê, được Phật tổ phù hộ thì làm sao dám chê.”
Yến An Thì kéo tay Thư Tửu, dắt nàng vào điện. Hắn tìm một tấm bồ đoàn còn khá mới đặt trước mặt nàng, còn bản thân thì tiện tay kéo một cái khác sát bên ngồi xuống, chẳng hề kén chọn.
Đại điện đèn đuốc sáng rỡ, một tiểu tăng mang đến vài chiếc bánh chay và một bình nước ấm.
Yến An Thì dịu giọng hỏi: “Đói không? Nếu đói thì ăn chút bánh, loại này dễ nghẹn, phải ăn kèm nước.”
Hắn lau tay lên lớp áo trong, bẻ nhỏ bánh ra rồi đưa cho nàng từng miếng.
Hắn săn sóc nàng quá đỗi ân cần, nếu là lúc bình thường, nhất định Thư Tửu sẽ cảnh giác.
Nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy… Yến An Thì vốn dĩ nên đối xử với nàng như thế.
Cách đó không xa, nữ tử áo xanh vẫn đang quỳ lạy. Thư Tửu thỉnh thoảng lại ngó qua, khiến Yến An Thì bắt đầu không vui. Nàng thà quan tâm người xa lạ, còn hơn nói thêm với hắn vài câu.
Hắn cố ý nghiêng người, chắn tầm mắt nàng.
Thư Tửu trừng mắt liếc hắn, mới lên tiếng: “Ta cảm thấy nàng ấy rất quen.”
Nghe vậy, nụ cười trong mắt Yến An Thì chậm rãi thu lại, khóe môi cong lên thành một dáng cười kỳ dị và mơ hồ.
“Vậy sao?” Hắn đứng dậy, chậm rãi nói, “Để ta thay nàng nhìn thử.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Dưới ánh trăng thanh gió mát, bàn tiệc năm người mà mỗi người một tâm tư, không khí lặng như tờ lại chan chứa những tầng sóng ngầm khó phân.
Tuy rằng vừa trông thấy nam tử bước vào, cả hai huynh muội Ôn Liễu Phàm và Ôn Như Nam đều đoán được thân phận người ấy, nhưng chẳng ai hé nửa lời, như thể đã sớm có sự ăn ý không cần nói ra.
Sau một thoáng trầm ngâm, Ôn Liễu Phàm nâng chén rượu, mỉm cười hoà nhã:
“Ba vị quý khách ghé thăm Liễu Phàm sơn trang, thật là vinh hạnh cho huynh muội tại hạ.”
Rượu không tệ, nhưng so với thứ mỹ tửu từng được nếm qua, thì loại này chỉ có thể xem như trung bình.
Thư Tửu khẽ nhíu mày, hương rượu ngọt dịu lan nơi đầu lưỡi, không chút cay nồng, nàng nâng chén uống cạn trong một hơi, gọn gàng không chút do dự.
Đối diện, Đồng Quang nghiêng đầu hỏi: “So với rượu ở Quan Nam, thế nào?”
Thư Tửu chưa kịp đáp, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh nhìn từ phía Ôn Như Niệm ngồi bên tay phải Đồng Quang. Đôi môi nàng ta mang màu anh đào nhàn nhạt, đang hơi cong lên, mắt cũng chăm chú chờ đợi.
Chưa kể, những người còn lại trên bàn cũng đã dừng đũa, ánh mắt như vô hình áp lực, khiến nàng nuốt ngược câu “thua xa” vào lòng, đổi giọng lúng túng: “Cũng… không kém lắm.”
Có người bật cười khẽ, nhưng không ai vạch trần diễn xuất vụng về của nàng.
Một bữa cơm ăn đến mệt, món trước mặt như chẳng bao giờ vơi, Đồng Quang gắp cho nàng miếng thịt ngỗng, thì Yến An Thì lại tiếp thêm một đũa rau xanh.
Bụng đã no, Thư Tửu ngồi tựa ghế ngẩn ngơ, dõi theo bốn người còn lại trò chuyện rôm rả, thay nhau nâng chén, chẳng còn hứng thú xen vào.
Trăng tròn sáng rọi, ánh bạc như nước lặng lẽ tràn vào từ ngoài song cửa. Đồng Quang khẽ thở dài: “Trăng tròn tháng này thật đẹp.”
Ngón tay gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt mơ màng, má cũng hơi ửng đỏ trông chẳng khác gì đã ngà ngà say.
Thư Tửu lén nhìn sang, ánh mắt hắn phản chiếu bóng dáng mình, nàng vội quay đi, vành tai cũng đỏ bừng lên. Đồng Quang nhếch môi định cười, nhưng liếc thấy Yến An Thì, nụ cười lập tức tắt ngấm, hắn đứng dậy, làm ra vẻ mơ màng: “Buồn ngủ rồi.”
Ngay sau đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Thư Tửu theo hắn ra ngoài.
Hắn dừng lại, quay đầu, thấy nàng chỉ chạy một đoạn ngắn mà đã thở gấp, cảm giác có gì đó sai sai, nhưng cơn choáng làm mắt hắn hoa lên, bóng người trước mắt chập chờn. Vài cái chớp mắt, nàng đã đứng ngay trước mặt.
“Huynh say rồi à?”
“Hừ, làm sao có chuyện đó.” Nhưng bước chân hắn đã lảo đảo, đầu óc cũng chẳng còn tỉnh táo.
Loại rượu ở Liễu Phàm sơn trang này rõ ràng mang mùi trái cây ngọt lành, hắn tuy uống nhiều, nhưng với tửu lượng xưa nay, không thể đến nỗi này.
Cổng viện gần ngay trước mắt mà cứ như xa xôi vạn dặm.
Mơ hồ trong mắt hắn hiện ra bóng dáng Thư Tửu đi từ trong sân ra, sau lưng là một đám người lố nhố có đến mười mấy người.
Hắn phẩy tay: “Lui xuống đi, ta không quen có người hầu hạ bên cạnh.”
Đêm nay, Thư Tửu nhìn có vẻ khác lạ, như rực rỡ hơn thường ngày.
Đồng Quang không kìm được, đưa tay xoa đầu nàng.
Nàng mỉm cười, kéo tay hắn xuống, lắc lắc, lẩm bẩm gì đó. Giọng như vọng qua lớp thủy tinh mờ, mơ hồ mà dịu nhẹ, nghe không rõ, nhưng hẳn là đang oán trách: “Ta mới chải tóc xong, huynh lại làm rối hết rồi.”
“Sao hôm nay lại buồn ngủ vậy chứ…” Hắn lẩm bẩm, vừa ngả xuống giường đã thiếp đi.
Thư Tửu đứng trước cổng viện nhìn hắn lảm nhảm mãi, lắc đầu: người say thật đáng sợ.
Nàng trở về phòng mình, ngón tay vừa chạm vào vòng cửa thì phía sau có người gọi: “Cô nương, xin chờ đã!”
Thư Tửu quay lại, chỉ thấy một bà lão lưng còng, lảo đảo bước tới.
“Bà là ai?”
Bà lão ngẩng mặt, dưới ánh trăng, gương mặt trắng bệch đến mức bất thường:
“Nô gia là nhũ mẫu của cô nương mà.”
Thư Tửu cảnh giác lùi một bước, định rút dù Tàn Mị, nhưng chợt nhớ đã để lại bên cạnh Đồng Quang. Lúc này nàng chỉ có thanh đoạn đao tùy thân.
Bà lão thấy nàng không đáp lời, liền bật khóc thút thít. Tiếng khóc ấy bi thương đến thấu tâm can, khiến lòng người rối loạn.
Thư Tửu nghe được tiếng xôn xao ở xa, xem ra tiếng khóc đã thu hút người đến.
Nàng vội nói: “Đừng khóc nữa.”
Nhưng vừa mở miệng, nàng lại càng bối rối hơn.
Bà lão tiếp lời: “Hồi nhỏ cô nương thể chất yếu, hay quên mọi chuyện…”
Nếu chỉ nói mấy điều vặt vãnh thì cũng đành, nhưng sao bà ta lại kể vanh vách cả sở thích của nàng, thậm chí cả vết sẹo nơi cổ tay…
Thư Tửu đang định lên tiếng, thì đột nhiên lại có người khác chen vào: “Cô nương, nước nóng đã chuẩn bị xong, mời đi tắm.”
“Cô nương, hôm nay phu nhân có mua hai tấm lụa, nói để người chọn làm áo bông mùa đông…”
…
Tiếng người râm ran, đầu óc Thư Tửu choáng váng, nhìn ai cũng thấy thật, mà cũng thấy giả.
Đám người ấy mỗi lúc một gần, nàng vô thức lùi về, lưng dán sát vào cánh cửa nhưng cửa lại đẩy mãi không mở.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt tối sầm, những bóng người gần như muốn vây lấy nàng trong chớp mắt liền tan biến.
Thư Tửu hoảng hốt rút đao ra trước mặt, gọi lớn: “Đồng Quang!”
Một tiếng ‘keng’ sắc lạnh vang lên, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết. Cùng lúc ấy, một chiếc áo choàng đen phủ trùm lên người nàng.
“Chỗ này hơi khó coi, đợi ta một lát nhé.” Là Yến An Thì.
Thư Tửu dè dặt hỏi: “Yến An Thì?”
Hắn lập tức đáp lời, còn cười hì hì: “Là ta đây.”
Gió thổi ào ạt, tà váy nàng tung bay, hạt châu nơi mũi giày lấp lánh dưới ánh trăng.
Ngoài kia đã yên ắng trở lại, nàng vừa định thở phào thì bỗng bị ôm ngang eo, nhấc bổng lên giữa không trung.
Yến An Thì mang nàng bay vút đi trong tiếng gió rít lồng lộng, thế nhưng nàng lại chẳng hề thấy sợ. Cảm giác quen thuộc này, ngay từ lần đầu gặp hắn, nàng đã có rồi.
Đồng Quang từng nói hắn không phải người tốt, đừng để ý tới. Nhưng nàng lại tin, hắn sẽ không tổn thương nàng.
“Chúng ta từng quen nhau sao?”
Giọng Yến An Thì dịu dàng, lại xen chút đùa cợt như thói quen: “Không quen.”
Thế nhưng ngay khoảnh khắc lời nói vừa dứt khỏi môi nàng, đầu ngón tay của hắn quả thật siết chặt thêm một phần.
Hắn mang nàng đáp xuống trước một ngôi cổ tự.
Cảnh chùa cổ kính, nghiêm trang, nơi cửa lớn còn vương tàn hương chưa tan hết của một ngày nhang đèn hưng thịnh.
Yến An Thì bước lên bậc thềm mấy bước, rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền quay người trở lại, mày mắt cong cong mang ý cười: “Vẫn là mang theo bên người yên tâm hơn.”
Hắn cách một lớp tay áo, dứt khoát nắm lấy cổ tay nàng.
Ngón tay hắn thon dài, vừa khéo che đi vết sẹo nơi cổ tay nàng, cảm giác hoàn toàn khác biệt với Đồng Quang. Tay Yến An Thì ấm áp lạ thường, dù có cách lớp vải vẫn thấy rõ.
Nguyệt phách khẽ rung nơi xương cổ tay nàng. Thư Tửu bất an nhìn hắn, chỉ sợ bị phát hiện.
Nàng luôn cẩn trọng bảo vệ nguyệt phách, bởi trong lòng nàng, nguyệt phách và Đồng Quang sống còn tương liên, trong đó còn ẩn chứa gần một nửa linh lực của Đồng Quang, tuyệt đối không thể sơ sẩy.
Đêm đã chìm sâu, bước chân Yến An Thì trầm ổn, hắn hôm nay tâm tình rất tốt, đến mức Thư Tửu không cần nhìn mặt cũng đoán được hắn đang mỉm cười.
“Yến An Thì, cổng chùa đã đóng rồi, ngươi đưa ta tới đây làm gì?”
Yến An Thì đáp: “Tới để…” Hắn nghiêng người, làm ra vẻ thần bí, “Ngắm tinh tượng!”
…Gì mà ngắm tinh tượng chứ? Nàng nào hiểu mấy chuyện đó, hơn nữa đã mệt suốt cả ngày, chỉ muốn được yên giấc.
Thư Tửu hất tay hắn ra, xoay người bỏ đi.
Yến An Thì cũng chẳng ngăn, cứ thế nghênh ngang ngồi xuống bậc thềm, tháo hồ rượu bên hông, ngửa đầu tu một ngụm. Ánh mắt hắn khi nhìn nàng, rõ ràng là mang theo niềm cưng chiều chẳng thể giấu.
Hắn trông thấy Thư Tửu vừa đi được vài bước đã lại bị âm hồn bám lấy. Những âm hồn ấy dường như có phần e sợ hắn, không dám lại gần, chỉ dám ngập ngừng quanh quẩn bên nàng.
Hắn lẩm bẩm: “Thấy chưa, nàng vốn dĩ sinh ra là để thuộc về ta. Lần này, đừng mong ai có thể cướp nàng khỏi ta nữa… cho dù là Đại Tế Ti của Côn Luân cũng không.”
Một lúc sau, hắn vươn vai đứng dậy, khoanh tay đứng chờ nàng quay lại.
“Sao không đi nữa?”
Thư Tửu tức tối: “Ngươi đưa ta đến nơi quỷ quái gì vậy, trên đường chẳng có lấy một bóng người, ta tự mình làm sao về được Liễu Phàm sơn trang?”
Yến An Thì bật cười thành tiếng, đang định đưa tay xoa đầu nàng thì phía sau cánh cổng nặng nề bỗng mở ra, trong đại điện Phật Tổ ngồi an nhiên mắt khép hờ, trước bàn thờ có một nữ tử áo xanh đang quỳ.
“Hai vị thí chủ, bản tự đã đóng cửa. Nếu muốn dâng hương, xin đợi sáng mai quay lại.”
Phương trượng chặn ngang tầm mắt nàng, hoàn toàn không có ý mời hai người vào.
Thư Tửu càng bực bội, quay người không thèm để ý tới Yến An Thì nữa.
Yến An Thì vẫn nắm chặt tay nàng, cười xin lỗi với vị phương trượng: “Bọn vãn bối không có ý làm phiền, chỉ là đêm đã khuya, hôm nay lại là ngày trăng tròn.”
Hắn ngẩng đầu, đưa tay chỉ lên vầng trăng tròn vằng vặc nơi đỉnh trời.
Phật châu trong tay vị phương trượng xoay vài vòng, phát ra tiếng “lách cách” nhỏ nhẹ, ông ngẩng đầu nhìn lên theo, sau một hồi trầm tư mới khẽ gật đầu: “Bản tự không có phòng khách, nếu hai vị không chê, có thể nghỉ tạm trong đại điện một đêm.”
“Không chê, không chê, được Phật tổ phù hộ thì làm sao dám chê.”
Yến An Thì kéo tay Thư Tửu, dắt nàng vào điện. Hắn tìm một tấm bồ đoàn còn khá mới đặt trước mặt nàng, còn bản thân thì tiện tay kéo một cái khác sát bên ngồi xuống, chẳng hề kén chọn.
Đại điện đèn đuốc sáng rỡ, một tiểu tăng mang đến vài chiếc bánh chay và một bình nước ấm.
Yến An Thì dịu giọng hỏi: “Đói không? Nếu đói thì ăn chút bánh, loại này dễ nghẹn, phải ăn kèm nước.”
Hắn lau tay lên lớp áo trong, bẻ nhỏ bánh ra rồi đưa cho nàng từng miếng.
Hắn săn sóc nàng quá đỗi ân cần, nếu là lúc bình thường, nhất định Thư Tửu sẽ cảnh giác.
Nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm thấy… Yến An Thì vốn dĩ nên đối xử với nàng như thế.
Cách đó không xa, nữ tử áo xanh vẫn đang quỳ lạy. Thư Tửu thỉnh thoảng lại ngó qua, khiến Yến An Thì bắt đầu không vui. Nàng thà quan tâm người xa lạ, còn hơn nói thêm với hắn vài câu.
Hắn cố ý nghiêng người, chắn tầm mắt nàng.
Thư Tửu trừng mắt liếc hắn, mới lên tiếng: “Ta cảm thấy nàng ấy rất quen.”
Nghe vậy, nụ cười trong mắt Yến An Thì chậm rãi thu lại, khóe môi cong lên thành một dáng cười kỳ dị và mơ hồ.
“Vậy sao?” Hắn đứng dậy, chậm rãi nói, “Để ta thay nàng nhìn thử.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 79: Trăng tròn.
10.0/10 từ 42 lượt.