Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 76: Liễu Phàm sơn trang.

91@-

Những lời nói tưởng chừng đơn giản kia, rơi vào tai nữ tử đang đứng ở nơi cao, nàng ngẩng mắt nhìn hắn, trong đôi đồng tử lấp lánh ánh sáng, ngón tay nhẹ lướt qua nụ hoa còn chưa nở.


Thế nhưng nàng cảm nhận rõ ràng, khoảnh khắc này, Đồng Quang xa cách biết bao, lạnh lùng biết bao.


Nàng hoàn hồn, khẽ gọi: “Huyền Chúc…”


Nhưng chỉ thấy Huyền Chúc đang đắm đuối nhìn biển hoa trước mặt, như thể đã rơi vào một giấc mộng đẹp chờ đợi từ lâu.


Không đúng, tất cả đều không đúng.


Đồng Quang chưa bao giờ ôn nhu như vậy. Nên cảnh tượng trước mắt đây, e là chẳng khác gì thứ mê khí trong núi Vô Danh, nơi khó phân thật giả. Nàng hơi nheo mắt, cảnh giác nhìn quanh. Ngoài Đồng Quang giữa biển hoa, nàng chẳng nhìn thấy ai khác.


Hồi tưởng lại lúc ấy, dường như chính Đồng Quang hoặc là đoạn đao đã giúp nàng tỉnh mộng. Trải qua nhiều lần rèn luyện, đoạn đao ấy nàng đã dùng quen tay hơn trước rất nhiều. Ý niệm vừa động, thân đao trên lưng khẽ rung lên.


Ngón tay nàng miết nhẹ lên đồ án tròn nổi lên trên chuôi đao, lần này dường như nàng cảm nhận được một mùi máu tanh nhàn nhạt. Trong lòng trào lên một cơn ghê tởm, nhưng đồng thời lại có một thứ cảm giác không sao diễn tả, mãi sau này nàng mới hiểu ra, thì ra đó là hưng phấn.


Nàng xách đao, bước chậm về phía trước, đứng đối diện Đồng Quang, ngẩng đầu nhìn hắn, vẫn là ánh mắt lạnh lùng, nụ cười nơi khóe môi chưa từng chạm đến đáy mắt.


Tuy nhận thức thế gian còn cạn cợt, nhưng không thể phủ nhận Thư Tửu là người thông tuệ. Những ngày tháng cùng hắn đồng hành, nàng ít nhiều đã hiểu tính tình vị Đại tế ti cô ngạo, thanh lãnh của Côn Luân kia.


Yêu thương chúng sinh, che chở muôn dân là sứ mệnh của hắn. Có lẽ vì nhiều năm quen thói, gương mặt hắn luôn nở nụ cười ôn hòa, dễ gần, nhưng thực chất lại rất xa cách.


Con đường phía sau nàng bước đến, những đóa hoa chỉ vừa nở chưa đến một khắc đã héo rũ tàn tạ, trái ngược hoàn toàn với những bông hoa vẫn rực rỡ bên chân Đồng Quang.


“Đồng Quang.” Nàng lại gọi khẽ.


Nam tử trước mặt không hề động đậy, thậm chí không có lấy một cử động nhỏ, qua mấy hơi thở, hắn lại hỏi lại: “Thư Tửu, đẹp không?”


Một hơi nghẹn trong lòng nàng dâng lên, cổ tay khẽ xoay, động tác còn nhanh hơn dự liệu, đoạn đao sắc lẹm như có mắt, bổ thẳng về phía một góc.


Nàng hơi nheo mắt, lui lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với Đồng Quang. Khi mở mắt ra lần nữa, đôi đồng tử đã hóa đỏ, từng cái nhướng mày, từng cái nghiêng đầu đều khống chế đoạn đao trong tay.


Lưỡi đao hình trăng khuyết Thương Hà Vãn Nguyệt vốn khảm chín vòng sắt, sau khi gãy chỉ còn lại bốn. Tiếng “Thương Hà” cũng từ đó mà ra, là thanh âm những vòng ấy tạo nên khi chém giết. Nhưng từ khi rơi vào tay Thư Tửu, dù trong những trận chiến kịch liệt, ngay cả khi nàng phá được Huyền quan của tộc Thư thị, lưỡi đao ấy cũng chưa từng ngân vang.



Thế mà giờ đây, bốn vòng còn lại lại vang lên tiếng vang thanh thúy.


Nàng âm thầm đếm chiêu, vừa phá trận vừa rèn luyện. Bộ đao pháp ban đầu do Đồng Quang truyền dạy, chẳng rõ từ bao giờ đã biến dạng, trở nên tàn độc hơn, nếu thêm linh lực phụ trợ, ắt sẽ là chiêu nào cũng chí mạng.


Không ai biết nàng học được những chiêu này bằng cách nào.


Sau tiếng vang cuối cùng, đoạn đao trở lại trong tay nàng. Dư âm chấn động không dứt khiến nàng thấy khó chịu, nhưng chính sự khó chịu ấy lại làm cho sắc đỏ trong mắt nàng tan biến, thần trí cũng trở nên minh mẫn.


Huyền Chúc bị nàng hất văng xuống đất, lúc này mới hô toáng lên, nhìn bụi mù cuộn cuộn trước mắt, kinh ngạc nói: “Chúng ta… đến nơi nào thế này? Vừa rồi còn là thung lũng Phù Tang mà?”


Những đóa hoa rực rỡ kia có phải là Phù Tang hay không nàng chẳng rõ, nhưng điều nàng chắc chắn cây hoè cổ cách đó vài trượng có vấn đề.


Quả nhiên, vấn đề liền xuất hiện.


Kẻ mà vừa rồi còn chỉ là một điểm nhỏ nơi xa, trong chớp mắt đã đứng ngay trước mặt.


Ôn Niệm Nam từ trong tay áo rút ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng: “Đao pháp của cô nương thật lợi hại. Trận pháp canh cửa của Liễu Phàm sơn trang này, không phải chuyện dễ đâu.”


Thư Tửu không nói lời nào, cúi đầu lau sạch lưỡi đao, đeo trở lại sau lưng. Khóe mắt thoáng bắt được bóng trắng lướt qua trên cành cây hoè, động tác nơi tay liền khựng lại, thấy sắc mặt Đồng Quang bên cạnh cũng chẳng dễ coi gì.


Đồng Quang khẽ gật đầu với Ôn Niệm Nam, khoảng cách giữa hai người dường như còn gần hơn cả khoảng cách hắn đứng với Thư Tửu.


Hành động ấy khiến nàng cảm thấy trong lòng như bị dồn nén, âm ỉ nhức nhối. Nàng cúi người, xách phắt Huyền Chúc đang xem trò vui lên, xoay người bỏ đi. Nhưng vừa lên tới sườn đồi, mới phát hiện Đà Đà đã không còn ở đó nữa.


“Những ngày tới, e là phải làm phiền Trang chủ Ôn và Ôn tiểu thư rồi.”


Giọng nói của Đồng Quang truyền đến rõ ràng.


Nàng giận dữ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Ôn Niệm Nam đang mỉm cười.


“Chậc chậc… nam tài nữ sắc, chỉ là… Ôn gia thì có chút kém hơn, nhưng cũng tạm xem là môn đăng hộ đối, miễn cưỡng lọt được vào mắt Tôn chủ rồi.”


Lời còn chưa dứt, đã bị quăng xuống đất lần nữa, ăn trọn một miệng đất.


Huyền Chúc chẳng hề kiêng nể, thật ra cũng không hẳn là không kiêng nể mà là nó biết rõ giữa Đồng Quang và Thư Tửu sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.



“Nghe lão phu khuyên một câu, ngươi với Tôn chủ không hợp. Ta đã tính rồi, hai người hữu duyên vô phận.”


Tình yêu là gì, nàng cũng chẳng hiểu rõ, nhưng trong lòng nàng vẫn mặc định, có một vài người, một vài vật… là thứ gắn bó thân thiết với bản thân, là thứ độc hữu không dung nạp được kẻ thứ ba.


Đồng Quang đối với nàng chính là như vậy.


Cho nên, mặc kệ cái gọi là có duyên hay không, có phận hay không, nàng chỉ muốn giữ nguyên như cũ.


Có lẽ là vì cảm xúc dao động, lưỡi đao Thương Hà Vãn Nguyệt lại vang lên một tiếng nữa. Mà lần này, không hề có trận chiến nào cả.


Sắc mặt Đồng Quang càng thêm khó coi, bàn tay buông một bên kết ấn, nhưng khi nhìn thấy cô nương đứng trên sườn núi kia, cuối cùng vẫn không nỡ, quyết không ra tay. Ấn quyết ấy không làm nàng bị thương, nhưng sẽ khiến nàng lầm tưởng hắn muốn động thủ với mình.


Hắn khẽ thở dài một hơi, buông ngón tay, giơ tay vẫy gọi nàng lại.


Hắn biết rõ cách kiềm nàng, chỉ một câu nói, đã khiến Thư Tửu dịu lại: “Ôn tiểu thư đã giúp chúng ta cản người của Thần Tâm Môn.”


Không ai ngờ, con đường ngắn nhất dẫn đến Liễu Phàm sơn trang lại là một lối nhỏ quanh co. Vì gấp tìm dì của Tống Du Nhiên, nàng chẳng buồn ngắm nhìn tòa trang viện đầy tinh xảo này.


Nàng cảm thấy đã quẹo đến mười mấy lần, đường dưới chân thì như nhau, nhưng cảnh trí ngoài hành lang thì mỗi chỗ một vẻ. Thị tòng vừa đi vừa giới thiệu, nhưng nàng chẳng để tâm mấy, chỉ muốn giục nàng ta nói ít thôi, đi cho nhanh.


Một làn hương thuốc nồng nặc phảng phất từ cánh cửa sổ khép hờ, trực giác nói với nàng đến rồi.


Tay phải đặt sau lưng, vỗ nhẹ lên chiếc dù Tàn Mị. Tuy rằng Đồng Quang hiện không còn bị buộc phải luôn ở trong ô, nhưng muốn rời đi vẫn là điều không thể.


Đồng Quang ngồi xổm trên mái hiên, cảm nhận được động tác của nàng, khẽ nhấc mi, ánh mắt cụp xuống, lòng trĩu nặng. Hắn không chỉ nghĩ đến việc người của Thần Tâm Môn có thể giúp giải trừ pháp trận trong dù, để hắn không còn bị trói buộc… mà còn đang hồi tưởng không ngừng về Thư Tửu vừa phá trận ban nãy.


Liễu Phàm sơn trang đích thực có trận pháp, nhưng trận hôm nay là do chính tay hắn bố trí.


Mà giờ đây hắn đã nhìn thấy rõ ánh thuật trong đôi mắt nàng, hoàn toàn không qua chỉ dạy. Rõ ràng là hắn truyền cho nàng một pháp thuật phòng thân, bởi nàng không thể luyện võ, cũng chẳng thể tu linh. Bất đắc dĩ, hắn mới chọn ánh thuật.


Thuật pháp ấy vốn sâu xa và cực kỳ ẩn kín, người biết được chẳng mấy ai. Hắn không ngờ nàng lại có thể đạt đến cảnh giới ấy.


Rõ ràng, Thư Tửu chưa thể hoàn toàn làm chủ ánh thuật, thậm chí còn dễ bị thuật dẫn dắt.


Giờ phút này, hắn bắt đầu hoài nghi, liệu việc ấy là đúng… hay sai.



Nhận ra ánh mắt ấy, Thư Tửu rút chân lại, ngẩng đầu đối diện với ánh nhìn của hắn, cả hai đều mang theo tâm sự nặng nề.


“Xin mời vào.”


Một giọng nói yếu ớt vọng ra từ trong phòng, Thư Tửu lại liếc nhìn Đồng Quang.


Hắn y phục trắng như tuyết, đầu ngón tay lơ lửng trong không trung vương chút quang mang, khóe môi vẫn treo một nụ cười như thói quen: “Không sao, vào đi.”


Nàng siết chặt tay, khẽ gật đầu, đẩy cánh cửa ra. Mùi thuốc nồng nặc lập tức xộc thẳng vào mũi, xen lẫn cả mùi máu tanh. Nàng tinh tường liếc thấy bên cạnh giường có đặt một chậu đồng, nước bên trong nhuộm đỏ một màu.


“Ngươi từng hứa với ta, sẽ nói cho ta biết bí mật của dù Tàn Mị.” Nàng nín thở, không bước thêm một bước nào nữa, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy thân ảnh đang tựa vào đầu giường.


Mới mấy hôm không gặp, người ấy đã tàn tạ đến mức này, như thể sinh mệnh bị rút cạn trong nháy mắt.


Lâu Minh khẽ bật cười, nhưng liền đó là một tràng th* d*c dữ dội: “Ta không phủ nhận. Nhưng ta sắp chết rồi.”


Không sai, nhưng cũng thật hoang đường. Thư Tửu bực bội ngoảnh đầu đi, qua khe cửa sổ hé mở vừa vặn trông thấy một vạt áo lướt xuống từ thân cây bên ngoài, thêu chìm vân mây, quen thuộc đến không thể lầm lẫn.


Giống như có thể thở được rồi. Lồng ngực cũng an ổn đi đôi phần.


“Ngươi sắp chết, cho nên… bội ước?”


Nàng hỏi, giọng không một gợn sóng.


Lâu Minh chậm rãi ngước mắt, đôi đồng tử đã đục mờ nhìn về phía bóng dáng gầy gò bên cửa.


“Sao có thể. Ngươi giúp Du Nhiên, chính là ân nhân của Lâu gia ta.” Nàng ho thêm mấy tiếng.


Thư Tửu không cần quay đầu cũng biết những tiếng ho đó đã mang theo máu. Nàng mơ hồ cảm nhận được mạch cổ tay khẽ nhảy, rất giống cảm giác khi nàng phá trận trước đó.


Lâu Minh thở hắt ra, bờ vai trùng xuống, tựa mạnh vào thành giường: “Đưa ta xem dù Tàn Mị, ta sẽ kể cho ngươi.”


“Lại đây gần một chút, mắt ta mờ rồi, không nhìn rõ.”


Ngoài cửa sổ, hương tùng non phảng phất, vạt áo ấy nhẹ lay theo gió.



Nàng dường như thấy có đốm sáng li ti bò theo khung cửa len vào bên trong, rón rén như muốn thò đầu vào nhìn.


Dù Tàn Mị mở ra trong phòng, ánh sáng thoáng lướt qua mặt dù tán lấp lánh đủ màu, đếm kỹ thì đã có bảy đóa kim liên.


Thư Tửu siết chặt tay, không muốn lại gần Lâu Minh thêm, nàng chán ghét mùi máu ấy, càng sợ cảm giác cổ tay sắp mất khống chế.


Bất ngờ, Lâu Minh như được rót thêm khí lực, ngồi thẳng dậy, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Bao nhiêu đóa rồi?”


“Bảy đóa.”


Lâu Minh đưa tay, phác thảo hình dáng dù Tàn Mị trong không khí, ngón tay xương xẩu cứng cáp, bất chợt cao giọng:


“Không đúng! Không phải bảy! Ngươi nhìn kỹ lại xem, thật sự là mấy đóa?”


Thư Tửu ngẩn người, lật lại một lượt, đếm đi đếm lại, quả thực là bảy.


Sự biến hóa của dù Tàn Mị, nàng và Đồng Quang đều từng để ý, chỉ là đôi bên đều chỉ có chút suy đoán, không ai biết rốt cuộc sự thay đổi đó mang ý nghĩa gì. Giờ đây thấy vẻ mặt của Lâu Minh, nàng bất giác cũng thấy khẩn trương.


“Số lượng kim liên… có ảnh hưởng gì sao?”


Nàng bước thêm hai bước, đưa dù Tàn Mị lại gần Lâu Minh hơn.


Lâu Minh nắm lấy thành giường, nửa thân trên nghiêng hẳn về phía trước, suýt chút nữa đã chui hẳn vào bên trong tán.


Hành động này khiến Thư Tửu bừng tỉnh, nàng vội vàng lùi lại nhưng chưa kịp lùi thì đã bị chặn lại.


May thay, sự lạnh lẽo cùng mùi hương nhàn nhạt phía sau khiến nàng an lòng.


“Đừng nhúc nhích, để bà ấy xem.”


Một bàn tay lạnh giá đặt lên cổ tay đang siết chặt cán dù của nàng, truyền tới một luồng khí trầm ổn, cổ tay vốn đang nhộn nhạo lập tức an yên trở lại.


Nàng theo bản năng nắm lấy tay áo bên kia của hắn.


Lâu Minh cúi đầu hít sâu lấy mùi khí của dù Tàn Mị, đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua khung xương ô cũng phát ra tiếng ken két lạo xạo.


“Ở đây… còn có nửa đóa nữa.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 76: Liễu Phàm sơn trang.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...