Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 73: Tình địch.

70@-

Quan Nam nhìn cô nương trước mặt, nhất thời chẳng biết phải hình dung thế nào. Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, y lại cảm thấy nàng thay đổi quá nhiều, mà nghĩ đến những thay đổi ấy đều chẳng dính dáng chi đến mình, trong lòng liền dâng lên một trận hoảng hốt.


“Tiểu Tửu.”


Tâm tư của Thư Tửu vẫn còn quanh quẩn bên di mẫu của Tống Du Nhiên, bị tiếng gọi ấy kéo về, lúc này mới trông thấy Quan Nam đang đứng ở cửa, nàng nghiêng đầu hỏi: “Huynh uống canh sữa dê không?”


Sắc mặt y vẫn còn hơi tái, hiển nhiên chưa hoàn toàn hồi phục.


Chưởng quầy mập từ phòng bên bước ra, ân cần hỏi han mấy câu, sau đó gật đầu nói: “Ngươi tu chính dương, lần này bị âm khí nhập thể, thương tổn quả thực không nhẹ, phải điều dưỡng một thời gian. Tỷ tỷ ngươi đã phái người đến rước rồi, tính ra chắc ngày mai hoặc hôm sau sẽ tới.”


Hắn ta đảo mắt, ẩn ý nhìn Quan Nam, nhưng tiếc thay tiểu tử này quá đỗi chậm chạp, lúc này lại càng ngơ ngác thấy rõ.


“Ngươi muốn nói chuyện với nàng, thì mau đuổi theo đi!”


Chưởng quầy liếc mắt, ngoắc gọi Thập Nhị lại gần.


Ban đầu, hắn ta cũng tán thành việc giữa Thư Tửu và Đồng Quang, dù gì thì mệnh cách hai người cũng không phải loại ôhắn có thể suy đoán, mà Đồng Quang đơn độc bao năm, có người bầu bạn chẳng phải rất tốt sao. Nhưng sau đêm qua, hắn ta mới dần hiểu được tâm tư của Tạ Thần Dương.


Thư Tửu… chưa chắc đã là người thích hợp với Đồng Quang.


Một âm một dương, thủy hỏa bất dung, hơn nữa Thư Tửu đối với cuộc đời dài đằng đẵng của Đồng Quang, cũng chỉ là một lần hoa quỳnh chợt nở. Nàng đâu thể cùng hắn đi đến thiên trường địa cửu?


Chỉ tiếc, Đồng Quang quá cố chấp. Ông thầm nghĩ bản thân đã ám chỉ đủ rõ ràng, phân tích thiệt hơn minh bạch, trong suốt quá trình ấy Đồng Quang không nói lời nào, khiến ông cứ ngỡ hắn đã chịu hiểu ra. Nào ngờ miệng còn chưa kịp khô, đối phương đã mở to mắt hỏi lại: “Nói xong rồi à?”


Ông thở dài một hơi, tưởng rằng hắn sẽ lại cười tủm tỉm gật đầu đáp ‘được thôi’ như trước.



Đúng là cũng cười tủm tỉm gật đầu thật, nhưng đáp lại là: “Ta đi đón người.”


Chớp mắt một cái, Đồng Quang đã rời đi, chưởng quầy ngay cả bóng lưng hắn cũng chưa kịp nhìn thấy, hơi thở vừa hạ xuống lại nghẹn nơi cổ họng.


Nhìn Thư Tửu trở về, mà Đồng Quang vẫn chưa quay lại, ông liền biết rõ hắn lại đang đi dọn dẹp hậu quả giúp nàng.


Ông đang thở dài, thì nghe thấy tiếng Quan Nam, liền như thấy chút hy vọng.


Thập Nhị ngơ ngác đi theo ông trở về phòng, lại thấy ông lén lút rón rén bên cửa sổ mà nhìn, bèn cũng bất giác căng thẳng theo, xoay người khép cửa lại, rồi nhón chân ghé đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Các chủ, chúng ta đang làm gì vậy?”


Chưởng quầy phẩy tay, liếc thấy vẻ mặt gian xảo của thiếu niên, nhíu mày: “Phải ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang làm trò gì?”


Hai người trừng mắt nhìn nhau, Thập Nhị vừa mím môi định mở miệng, đã bị ông ngắt lời: “Đi, bảo bếp chuẩn bị rượu ngon món lạ, thêm ít lương khô, hôm nay chúng ta lên đường.”


Thập Nhị chớp chớp mắt: “Hôm nay đi luôn ạ? Nhưng ban nãy cô nương còn nói muốn dắt ta đi dạo phố cơ mà…”


Lời còn chưa dứt, mông đã ăn một cước, thiếu niên vội ôm mông chạy, vừa chạy vừa kêu la oai oái, nhưng cũng chẳng ai nghe rõ thiếu niên đang kêu cái gì.


Khi chạy ngang cửa phòng Thư Tửu, thiếu niên dừng bước, níu lấy khung cửa, tỏ vẻ oan ức khẩn thiết cáo trạng.


“Cô nương phải làm chủ cho Thập Nhị~”


Lúc ấy Thư Tửu đang kể cho Quan Nam nghe chuyện về Tống Du Nhiên, tuy bản thân nàng chẳng phải người giỏi thuật kể chuyện, đến cả chuyện ly kỳ cũng có thể kể ra như nước lã, nhưng Quan Nam thì như đang thưởng thức rượu suối thanh, chỉ cần được nhìn nàng nghiêm túc nói chuyện với mình, thì tứ chi bách hài đều dễ chịu lạ thường.


Chính trong bầu không khí an yên đó, tiếng gào của Thập Nhị chen ngang, nụ cười nơi khóe miệng Quan Nam còn chưa kịp tắt, mà nắm tay đặt trên đầu gối đã siết chặt lại.


“Hi hi, Quan công tử, cái đó… cái đó hai người có muốn ăn gì không, ta đi lấy cho.”



Không khí có chút xấu hổ, Thập Nhị nhìn bàn ăn gần như đầy ắp, chẳng cần nhìn kỹ cũng đoán được là món gì, trong cổ họng lập tức dâng lên vị ngọt ngấy, thiếu niên cười gượng một tiếng: “Giữa trưa mà hai vị đã uống rồi cơ à.”


Lời vừa ra khỏi miệng, thiếu niên chỉ mong có cái lỗ để chui vào.


Cô nương thích rượu, thiếu niên còn lạ gì, còn cứ phải gượng chuyện mà nói.


Thư Tửu cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, lại ngẩng lên nhìn Thập Nhị đang hốt hoảng bỏ chạy, nghi hoặc hỏi: “Buổi trưa… không thể uống rượu sao?”


Quan Nam khựng lại, mỉm cười đáp: “Không đâu, muội muốn uống khi nào thì uống, rượu ấy à, ta có đầy, đủ để muội uống mấy đời.”


Lời này, ẩn ý sâu xa, nhưng Thư Tửu không nghĩ nhiều, chỉ nghe được nửa đầu, bèn gật gật đầu.


Chốc lát sau, nàng lại ngẩng đầu nói: “Bọn họ đều bảo rượu ở thành Lãm Nguyệt có thể xem như đạt tám phần ngon, nhưng ta vẫn thấy còn thiếu chút gì đó, lúc mới nếm thì ổn, uống nhiều lại thấy nhạt.”


Lòng Quan Nam chấn động. Năm kia, y cũng từng nói với người khác y như vậy. Khi ấy y không tiết lộ thân phận, chỉ dùng một cái tên giả mà tranh luận với người ta. Quan Nam vốn yêu rượu, hiếm khi nghe ai chê bai rượu Lãm Nguyệt.


Trừ chính y, và Thư Tửu.


Khóe mắt y cong như trăng non, mỉm cười: “Phải đấy, ta cũng thấy thế. Đợi về Đôn Hoàng, ta đưa muội đến Vân Thượng Các, nơi đó có rượu lấy từ băng thất, quả là tuyệt phẩm.”


Thư Tửu lắng nghe hắn kể về mỹ tửu khắp nơi, say sưa đến mức chẳng hề phát hiện đã có người đứng ở ngưỡng cửa từ lâu mà dõi theo.


Đồng Quang có vẻ uể oải tựa vào cột, đầu ngón tay vắt một gói giấy dầu, cùng hắn lắc lư đợi tiểu cô nương áo vàng bên bàn kia quay đầu lại. Đáng tiếc, vẫn chưa có.


Thôi vậy, cuối cùng vẫn là hắn phải ra tay.


Hắn đứng thẳng người, cố ý dậm chân cho vang hơn một chút.



“Ồ, ngươi đến rồi à.”


Đồng Quang còn cách nàng ba bước chân, nhưng câu nói ấy lại khiến hắn như bị ghìm tại chỗ. Phản ứng của nàng hiển nhiên cũng ngoài dự liệu của Quan Nam, hai người nhìn nhau, đều thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.


Đồng Quang đặt gói giấy dầu cạnh nàng, mặt căng cứng nhìn nàng ngồi xuống, ép cho khoảng cách giữa nàng và Quan Nam xa thêm mấy phần.


Không ngờ, Thư Tửu vẫn dửng dưng như cũ, ánh mắt chẳng dừng lại lâu trên người hắn, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Cái này là gì?”


“Đường mỡ heo.”


Chân mày Thư Tửu khẽ nhướng lên, đường mỡ heo? Sao hắn biết được thứ này… chẳng phải lúc đi qua tiệm quan tài, nàng thấy hàng thịt bên kia bày một đống trên sạp, gã đồ tể còn lầm bầm nói muốn đem về cho con nít trong nhà ăn thử.


Khi ấy nàng quả thật có liếc qua, trong lòng thoáng nghĩ, đợi làm xong việc sẽ ghé mua ăn. Nhưng cái ý nghĩ ấy chẳng phải chỉ thoáng qua trong đầu thôi sao?


Đồng Quang giơ tay tháo dây gai, gắp một viên đường bằng ngón tay, rồi xoay qua hỏi Quan Nam: “Ngươi có muốn nếm thử không? Dường như hôm nọ Thư Tửu rất thích đấy.”


Đuôi câu nhướng cao, mang theo vẻ thân mật và tinh quái, đi kèm nụ cười của hắn, dễ khiến người ta quên mất hắn là nhân vật ngồi nơi chí tôn.


Quan Nam nhận viên đường từ tay hắn, nhìn thấy Thư Tửu ngậm đường, sắc mặt hơi kỳ quái, y do dự một lát, viên đường trong tay đã bắt đầu tan ra, dính nhớp khó chịu. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Đồng Quang cười tủm tỉm nhìn mình, thế là y nghiến răng, ném viên đường vào miệng.


Mùi vị này… thật ra cũng không tệ lắm.


“Xem ra lại hợp khẩu vị công tử rồi.” Đồng Quang đem phần kẹo đầu heo còn lại đẩy hết về phía Quan Nam, “Vậy ta thay mặt Thư Tửu tặng cho ngươi, công tử chắc cũng no rồi, mau về thu dọn hành trang đi, nửa canh giờ nữa chúng ta phải lên đường.”


Lời tiễn khách rõ mồn một, Quan Nam cũng chẳng cách nào chối từ. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng kể, y và Tiểu Tửu nay đã có cùng sở thích, sau này còn nhiều dịp để chuyện trò. Vừa rồi trong đầu y đã hiện lên vô số con đường muốn cùng nàng đặt chân tới: hoa tiền nguyệt hạ, mỹ tửu mỹ thực…


Y kỳ thực rất tỉnh táo. Tuy nói giữa Đồng Quang và Thư Tửu có điều gì đó mơ hồ, chưa thành lời, ngăn cách ngay trước mắt, song thân phận và sứ mệnh của Đồng Quang đã sớm định sẵn kết cục của cả hai. Y chỉ đang đợi, đợi Thư Tửu thật sự nhìn thấy y mà thôi.



Tự tôn của trưởng tử Quan gia sớm đã không còn giá trị gì trước mặt nàng nữa. Nhưng y cũng chẳng thể vứt hết thể diện, mặt dày mày dạn mà tranh đoạt một người còn chưa rõ lòng dạ.


Y bước đến bên cửa, định quay người lại nói một câu “lát nữa gặp”, lời còn chưa thốt ra, đã chạm phải ánh mắt giống hệt nhau của hai người kia, tim bỗng như bị siết lại.


“Có chuyện gì sao?” Đồng Quang nhếch môi cười, một nụ cười khách khí, cánh tay trái đặt trên bàn lại khẽ dịch về phía Thư Tửu thêm một tấc, gần như che khuất nửa thân nàng ở phía sau mình. Mắt đảo một vòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu gối mình, nói: “Đúng rồi, suýt nữa ta quên mất. Công tử không cùng đường với bọn ta. Ta vừa nghe gã mập nói, người của thành Đôn Hoàng đã tới đón ngươi rồi.”


Quan Nam sửng sốt, liếc qua hai người, rồi chăm chú nhìn Thư Tửu: “Ngươi, các ngươi không đi Đôn Hoàng?”


Đi đâu? Nàng căn bản không biết, hơn nữa chưa từng có ai nói với nàng rằng sẽ rời đi. Người của Thần Tâm môn nàng còn chưa gặp mặt, thì đi đâu được? Nàng khẽ nghiêng đầu, định mở lời giải thích, song Đồng Quang đã giành trước.


“Ừ, bọn ta chưa đi. Ta và Thư Tửu còn có việc riêng phải làm.”


Nghe vậy, Quan Nam làm sao còn nhẫn nại nổi. Hai bước đã quay trở lại, ngồi phịch xuống chỗ cũ, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn: “Vậy các ngươi muốn đi đâu?”


“Ừm, bọn ta muốn đi…” Đồng Quang đảo mắt một vòng, vừa vặn trông thấy thanh đao cong hình đuôi rắn dựng bên cạnh, liền nói: “Bọn ta muốn đi tìm chủ nhân của thanh đao kia!”


Lời vừa dứt, hắn lập tức xoay đầu lại, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần: “Phải không?”


Thư Tửu nghiêng đầu nhìn thanh đao ấy, nghiêm túc đáp một tiếng: “Phải.”


Chính lúc này, nàng mới chợt nhớ ra bản thân gần như chưa từng để tâm đến thanh đao này. Lần gần nhất cũng chỉ là khi vừa tỉnh lại. Trên quãng đường vừa qua, không ít người đã tỏ rõ kinh ngạc, sợ hãi, chán ghét… nói chung đủ loại cảm xúc, chỉ không hề có chút nào là hoan hỉ.


Nhưng chẳng hiểu vì sao, nàng lại rất thích nó. Nàng từng nghĩ đó là vì lời nói của tiểu sư phụ Tam Hợp ở chùa Nhân Quả về cái gọi là “duyên phận”, hoặc cũng có thể là vì thanh đao này từ đầu chí cuối chưa từng bỏ rơi nàng, vẫn luôn âm thầm bảo hộ nàng, dù cho Đồng Quang và những người khác đã dặn nàng không biết bao nhiêu lần phải tránh xa nó.


Nàng đưa tay, cầm lấy thanh đoạn đao ấy, khóe môi cũng vô thức khẽ nhếch lên, ngẩng đầu nhìn Quan Nam, nói: “Phải, bọn ta muốn đi tìm chủ nhân trước đây của nó.”


Quan Nam lập tức ngồi không yên, đáy mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt, nhìn chằm chằm Đồng Quang: “Ngươi không thể không biết thanh đao đó là của ai. Ngươi định đưa nàng đến chốn đó? Ta không đồng ý! Dù có chết, ta cũng không đồng ý!”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 73: Tình địch.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...