Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 67: Yến An Thì.
89@-
Đồng Quang đem cây dù Tàn Mị xếp lại, đặt bên cạnh nàng nơi đưa tay ra liền chạm tới.
Trong khoảng thời gian nàng hôn mê, Đồng Quang rõ ràng cảm giác được tinh khí thần trong thể nội mình đang không ngừng thất tán, mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh. Bởi vậy hắn mới phải dựng dù Tàn Mị lên che cho nàng, dẫu sao hiện tại hồn phách hắn vẫn phải ký túc nơi tán ấy.
Huống hồ, thể chất của Thư Tửu lại đặc biệt, vào lúc thế này càng cần phải bảo hộ nghiêm mật.
Nếu không nhờ các chủ đến kịp, e là hắn cũng chưa chắc giữ được cho nàng chu toàn.
Thư Tửu tỉnh lại, theo thói quen liền với tay tìm dù Tàn Mị, cho dù giờ đây Đồng Quang đã hiện thân, nhưng không thể phủ nhận rằng vào những khi cô đơn tuyệt vọng nhất, chính cây tán ấy đã đem lại cho nàng cảm giác an ổn không nhỏ.
Nàng dường như còn chưa hoàn hồn, ánh mắt mông lung nhìn tiểu thiếu niên đứng ở cửa và Đồng Quang đang nghiêng đầu nhìn nàng ở bên cạnh.
Thập Nhị hoảng hốt thấp giọng hỏi: “Cô nương nhà ta… chẳng lẽ lại ngốc rồi? Lại mất trí nhớ nữa rồi?”
Đồng Quang liếc mắt nhìn thiếu niên, không muốn trả lời vấn đề này, trong lòng cũng không khỏi dâng lên sợ hãi, sợ rằng nàng thực sự lại lần nữa đánh mất ký ức. Dù gì thì nàng vốn đã từng mất trí một lần, mà đây lại là lần đầu tiên sử dụng đồng thuật, mọi sự đều chưa thể lường.
Lầu một vang lên tiếng chuông đồng, sắc mặt Đồng Quang lập tức trầm xuống, hạ giọng quát một câu: “Kỷ Vô!”
Vừa nghe thấy tên đó, Thập Nhị càng sợ hãi.
Kỷ Vô là ai chứ? Chính là đại danh của các chủ bọn họ đó! Từ trước đến nay chưa từng nghe ai dám gọi thẳng tên này. Người ta dù gặp cũng đều tôn kính xưng một tiếng “Các chủ”, thân thuộc lắm cũng chỉ có Tôn chủ Côn Luân với Thần Dương vương là thỉnh thoảng gọi hắn bằng “Mập tử” lúc nửa nghiêm nửa đùa thôi.
Cho nên, khi nghe thấy hai chữ “Kỷ Vô”, Thập Nhị lập tức nghĩ đến khả năng tệ nhất: cô nương nhà y lại mất trí rồi!
Thiếu niên hoảng hốt chạy đến, giọng nghẹn ngào: “Cô nương, là Thập Nhị đây! Người còn nhớ ta không?”
Thấy nàng chớp chớp mắt, mặt không biểu tình, nước mắt Thập Nhị tức thì tuôn ào ào, vừa khóc vừa nức nở nói: “Cô nương không nhớ ta từng dẫn người vào Đôn Hoàng Phù Sinh Các sao? Còn cả mấy trái quả ngọt ta mang cho người nữa…”
Vừa nói vừa khoa chân múa tay diễn tả.
“Im mồm, ồn ào quá.” Đồng Quang đẩy thiếu niên ra, trách mắng: “Cất cái bản mặt khóc lóc kia đi, nàng không sao cả. Mau đi gọi các chủ các ngươi tới, cứ nói là cô nương nhà ngươi có dị trạng.”
Thập Nhị gật đầu lia lịa, chân chạy như bay, giọng thì kéo dài ra: “Các chủ! Các chủ! Ngài mau tới, cô nương nhà ta không ổn rồi!”
Thư Tửu và Đồng Quang đưa mắt nhìn nhau, Đồng Quang chỉ cảm thấy như có một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang, không khỏi thở dài một hơi, khổ sở lắc đầu: “Tỉnh rồi chứ?”
Thư Tửu chậm rãi gật đầu, mở miệng thì cảm thấy cổ họng khô rát đau đớn, may thay có một chén nước kịp đưa tới.
Nàng nhíu mày uống xong, vừa định từ chối, lại thoáng thấy sắc mặt Đồng Quang nghiêm túc, lời đến miệng liền nuốt trở lại.
Chưởng quầy mập vẫn chầm chậm bước tới, cho dù nghe thấy “tin xấu” cũng vẫn mang dáng vẻ lão thần tại tại. Người chưa đến mà tiếng đã tới: “Cô nương nhà ta tỉnh rồi? Để vi huynh đến xem một chút.”
Nghe câu đó ai nấy đều lật trắng mắt.
Mà hắn ta thì vui lắm, chỉ là sau khi bắt mạch xong, nụ cười liền thu lại.
“Ngươi nói đi.”
Thư Tửu không bỏ qua biến hóa trong sắc mặt hắn ta, cũng rất muốn biết rốt cuộc mình bị làm sao. Có một số chuyện nàng không nói ra, nhưng không có nghĩa người khác không nhìn ra được.
Trước đó nàng mượn lực từ quang tử, cảm giác ấy cực kỳ phức tạp. Vừa cảm thấy toàn thân thông suốt, như thể có vô tận sức mạnh, lại vừa cảm thấy mọi thứ đều mất khống chế. Nàng rõ ràng biết mình tự tay diệt hồn họ Thư, trong lòng cũng có chút bối rối, nhưng chính là không ngăn lại được.
Cho đến khi nàng hôn mê, người ngoài chỉ biết nàng bất tỉnh, nhưng không biết nàng đã chìm vào một giấc mộng sâu.
Xuyên qua sơn lâm và hoang mạc, nàng đứng trên con đường núi, phía trước là những bậc thang cao chót vót, đếm không xuể bao nhiêu bậc. Ngẩng đầu thật cao cũng không trông rõ được đại điện trên bậc thang ấy. Gió núi rất lớn, thổi cho mái tóc xõa một nửa của nàng tạt hết vào mặt, nàng nhớ tới dải lụa Đồng Quang từng đưa, nhưng lục lọi mãi không thấy, chỉ thấy ở thắt lưng còn buộc túi thuốc, đầu dây buộc có cột một sợi thừng gai thô.
Nàng gỡ ra, quấn tóc hai vòng rồi buộc lại.
Vừa thu tay, mới phát hiện có mấy sợi tóc ngắn quấn nơi đầu ngón tay, nàng vừa ném đi liền lập tức nhặt lại.
Tóc nàng… lại ánh lên sắc đỏ!
Không đúng, còn không đúng nữa là trên người nàng còn mặc một bộ váy áo đỏ tươi.
Phải biết rõ Đồng Quang trước kia đã sớm phát hiện nàng kháng cự với màu sắc này, sao lại còn mua cho nàng y phục như vậy?
Nàng chợt ngẩng đầu, đảo mắt một vòng, rõ ràng không có ai, nhưng tiếng kia lại vang lên ngay bên tai nàng.
“Ngươi bỏ đi rồi, ta thật cô quạnh biết bao.”
Một thoáng sau, hai bên sơn đạo bỗng đồng loạt sáng lên mấy ngọn đăng lồng. bên trái là bạch đăng, bên phải là hồng đăng chiếu rọi cả khe núi trở nên mơ hồ rờn rợn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về chính điện phía trước, mới phát hiện ra, kỳ thực cũng chẳng xa xôi như tưởng tượng.
Đây chính là huyễn thuật mà Đồng Quang từng nhắc đến? Hay là kỳ môn độn giáp?
Nàng đưa tay lần mò sau lưng, chẳng thấy đâu chiếc dù Tàn Mị, cũng không có đoạn đao.
“Ngươi nhận lầm người rồi.” Nàng cố gắng trấn định, cứng giọng đáp.
Tiếng nói vừa rồi thì thầm bên tai nàng lúc này xuất hiện trên bậc đá phía trước, đúng là kẻ nàng đã trông thấy trong quan tài, cả người khoác một tấm hắc bào, gương mặt hoàn toàn ẩn dưới chiếc mũ trùm lớn.
Nam tử ấy khẽ “ồ” một tiếng, rồi cất giọng hỏi: “Ngươi không tò mò ta là ai sao? Đã nhớ ra ta chưa?”
Trong lời nói mang theo mấy phần hân hoan, vui mừng.
Hai người cách nhau chẳng xa, giọng nói của hắn cũng không lớn, như thể đang đối diện gần gũi mà trò chuyện.
“Ngươi là ai, chẳng liên quan gì tới ta. Mau thả ta về.”
Nam tử bật cười, làm bộ như tiến lên một bước, nhưng chỉ một bước ấy thôi, hắn đã đứng ngay trước mặt Thư Tửu.
“Không phải ta đưa ngươi tới đây, mà là chính ngươi tự bước đến.”
Trên người hắn mang theo mùi dược hương, lại nồng đậm khác thường. Khoảng cách gần như thế, Thư Tửu vẫn chẳng nhìn rõ được khuôn diện của hắn. Còn chuyện hắn nói nàng tự mình đến đây, nàng đương nhiên chẳng tin một chữ.
Bởi vì dù Tàn Mị cùng Đồng Quang vẫn chưa từng xuất hiện, điều đó hoàn toàn trái với giao ước giữa bọn họ.
Nam tử cười khẽ thở dài: “Ngươi đó, vẫn cứ thích bướng bỉnh như xưa.”
Thư Tửu giật nảy lên như bị kinh động, phản xạ hét lớn: “Đừng chạm vào ta! Bằng không ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!”
Cảnh sắc xoay chuyển, nàng đã ở trong một căn phòng rất lớn, trống trải. Ngoài chiếc giường ra thì chỉ có một dãy giá treo y phục cùng một chiếc bàn trang điểm cực rộng, nhưng chẳng có tấm gương đồng nào.
Một cách khó hiểu, vừa đặt chân vào đây, nàng liền thấy khó thở, toàn thân như bị hút cạn sức lực. Nàng vịn tường mà đi về phía cửa, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng đi được nửa đường, nàng bất giác quay lại nhìn khoảng đất trống bên tay phải, luôn cảm thấy nơi ấy như thiếu đi điều gì đó.
“Nơi đó vốn có một chiếc bàn, và hai chiếc ghế của chúng ta.”
Nàng ngẩng đầu, thấy nam tử lại xuất hiện, tựa nhàn tản đứng bên khung cửa.
Hương vị trong gian phòng này cũng khiến người ta khó chịu, tóm lại, tất cả đều khiến nàng chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Tuy không thể nhìn rõ gương mặt hay thần sắc của hắn, nhưng nàng vẫn có cảm giác hắn cực kỳ cao hứng.
“Chúng ta… rất quen thuộc sao?”
Sắc mặt nàng đã chẳng thể gọi là tốt, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt hẳn đi.
Nam tử khẽ gật đầu: “Sao chỉ là quen thuộc,” vừa nói, vừa kéo chiếc mũ trùm xuống.
Gương mặt ấy chính là diện mạo của Đồng Quang, chỉ là làn da hắn đen hơn rất nhiều.
“Đồng Quang…”
Nam tử bật cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ lắc lư bước tới gần nàng, đưa tay đỡ lấy nàng.
Nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, càng ở trong gian phòng này lâu, khí lực nàng càng yếu. Cuối cùng, nàng dốc toàn lực mới đẩy được hắn ra, chính mình lại vì thế mà ngã mạnh xuống nền đất.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân như sắp chết, càng lúc càng khó thở, hít thở thế nào cũng vô ích, mà nam tử chỉ nghiêng đầu đứng đó, lặng lẽ dõi theo nàng.
“Ta đối với ngươi không tốt sao? Ngươi cứ nhất định phải chạy, ta đã tìm ngươi suốt nửa năm trời. Nếu còn không tìm được ngươi… ta sẽ để tất cả cùng chết theo ngươi.”
Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, bắt đầu trở nên mơ hồ. Đây chẳng phải Đồng Quang sao? Không phải hắn vẫn còn phải nhờ nàng dẫn về Côn Luân sao? Không phải hắn vẫn luôn lo lắng và che chở cho nàng sao?
Nam tử đang đứng run rẩy toàn thân, lập tức vươn tay ôm lấy nàng, nghiến chặt răng: “Ngươi vừa gọi ai?”
Thư Tửu lại chớp mắt một cái, mới phát hiện kẻ trước mặt căn bản không phải là Đồng Quang. Nàng cũng chẳng nhớ mình đã gọi tên ai, chỉ nhàn nhạt cười lạnh, rồi trước mắt liền tối sầm.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã thấy Thập Nhị cùng Đồng Quang đứng ở cửa. Lần này nàng cẩn thận quan sát một lúc, xác định rõ người đó là Đồng Quang thật, mới hoàn toàn thả lỏng.
Điều khiến nàng không ngờ tới là cả chưởng quầy mập cũng có mặt.
Nàng đối với những người này, đúng là có phần tín nhiệm hơn. Nếu họ thật sự muốn hại nàng, cơ hội đã nhiều không kể xiết. Nhưng nam tử trong giấc mộng ấy… lại không thể đoán định.
Ngẫm kỹ lại, tựa như tất cả biến hóa, đều bắt đầu từ lúc kẻ ấy xuất hiện.
“Ngài nói thử xem, ta… có vấn đề gì không?” Nàng siết chặt dù Tàn Mị trong tay. Thực ra, điều nàng sợ chỉ là cái “chưa biết”. Nàng có quá nhiều điều chưa rõ, ban đầu dường như không thấy sợ lắm, nhưng từng lớp màn che hé mở, nỗi sợ trong lòng nàng càng lúc càng sâu.
Chưởng quầy mập đứng dậy, lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là âm khí trong người quá nặng thôi.”
Nghe vậy, Thư Tửu có phần nghi hoặc, liếc nhìn Đồng Quang.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: “Tiện cho ta vào chứ?”
Đồng Quang sớm đã ngửi thấy mùi ngưng hồn hương, dĩ nhiên cũng biết Tạ Thần Dương đã đến. Hắn đỡ Thư Tửu ngồi dậy, chỉnh lại y phục rồi mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tạ Thần Dương gật đầu chào Thư Tửu, sau đó dời ánh nhìn đặt hết lên người Đồng Quang.
“Lo chuyện thiên hạ thì thôi đi, dưỡng hồn hồn phách của chính mình trước đã.” Chàng đặt ngưng hồn hương xuống bên tay Đồng Quang.
Nhìn thấy sắc mặt hắn quả thực khá hơn phần nào. Dĩ nhiên, cũng nhờ Thư Tửu đã tỉnh lại, hắn chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng, rồi lại quay sang nhìn tiểu cô nương vẫn còn thất thần.
“Ngươi làm sao vậy?”
Thư Tửu bị hỏi như thế, mới giật mình hoàn hồn: “Không sao.”
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng, khiến nàng chợt rùng mình mà ngồi thẳng dậy.
“Cô nương, người… phạm phải lời cấm rồi.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đồng Quang đem cây dù Tàn Mị xếp lại, đặt bên cạnh nàng nơi đưa tay ra liền chạm tới.
Trong khoảng thời gian nàng hôn mê, Đồng Quang rõ ràng cảm giác được tinh khí thần trong thể nội mình đang không ngừng thất tán, mà tốc độ lại càng lúc càng nhanh. Bởi vậy hắn mới phải dựng dù Tàn Mị lên che cho nàng, dẫu sao hiện tại hồn phách hắn vẫn phải ký túc nơi tán ấy.
Huống hồ, thể chất của Thư Tửu lại đặc biệt, vào lúc thế này càng cần phải bảo hộ nghiêm mật.
Nếu không nhờ các chủ đến kịp, e là hắn cũng chưa chắc giữ được cho nàng chu toàn.
Thư Tửu tỉnh lại, theo thói quen liền với tay tìm dù Tàn Mị, cho dù giờ đây Đồng Quang đã hiện thân, nhưng không thể phủ nhận rằng vào những khi cô đơn tuyệt vọng nhất, chính cây tán ấy đã đem lại cho nàng cảm giác an ổn không nhỏ.
Nàng dường như còn chưa hoàn hồn, ánh mắt mông lung nhìn tiểu thiếu niên đứng ở cửa và Đồng Quang đang nghiêng đầu nhìn nàng ở bên cạnh.
Thập Nhị hoảng hốt thấp giọng hỏi: “Cô nương nhà ta… chẳng lẽ lại ngốc rồi? Lại mất trí nhớ nữa rồi?”
Đồng Quang liếc mắt nhìn thiếu niên, không muốn trả lời vấn đề này, trong lòng cũng không khỏi dâng lên sợ hãi, sợ rằng nàng thực sự lại lần nữa đánh mất ký ức. Dù gì thì nàng vốn đã từng mất trí một lần, mà đây lại là lần đầu tiên sử dụng đồng thuật, mọi sự đều chưa thể lường.
Lầu một vang lên tiếng chuông đồng, sắc mặt Đồng Quang lập tức trầm xuống, hạ giọng quát một câu: “Kỷ Vô!”
Vừa nghe thấy tên đó, Thập Nhị càng sợ hãi.
Kỷ Vô là ai chứ? Chính là đại danh của các chủ bọn họ đó! Từ trước đến nay chưa từng nghe ai dám gọi thẳng tên này. Người ta dù gặp cũng đều tôn kính xưng một tiếng “Các chủ”, thân thuộc lắm cũng chỉ có Tôn chủ Côn Luân với Thần Dương vương là thỉnh thoảng gọi hắn bằng “Mập tử” lúc nửa nghiêm nửa đùa thôi.
Cho nên, khi nghe thấy hai chữ “Kỷ Vô”, Thập Nhị lập tức nghĩ đến khả năng tệ nhất: cô nương nhà y lại mất trí rồi!
Thiếu niên hoảng hốt chạy đến, giọng nghẹn ngào: “Cô nương, là Thập Nhị đây! Người còn nhớ ta không?”
Thấy nàng chớp chớp mắt, mặt không biểu tình, nước mắt Thập Nhị tức thì tuôn ào ào, vừa khóc vừa nức nở nói: “Cô nương không nhớ ta từng dẫn người vào Đôn Hoàng Phù Sinh Các sao? Còn cả mấy trái quả ngọt ta mang cho người nữa…”
Vừa nói vừa khoa chân múa tay diễn tả.
“Im mồm, ồn ào quá.” Đồng Quang đẩy thiếu niên ra, trách mắng: “Cất cái bản mặt khóc lóc kia đi, nàng không sao cả. Mau đi gọi các chủ các ngươi tới, cứ nói là cô nương nhà ngươi có dị trạng.”
Thập Nhị gật đầu lia lịa, chân chạy như bay, giọng thì kéo dài ra: “Các chủ! Các chủ! Ngài mau tới, cô nương nhà ta không ổn rồi!”
Thư Tửu và Đồng Quang đưa mắt nhìn nhau, Đồng Quang chỉ cảm thấy như có một tiếng sấm nổ vang giữa trời quang, không khỏi thở dài một hơi, khổ sở lắc đầu: “Tỉnh rồi chứ?”
Thư Tửu chậm rãi gật đầu, mở miệng thì cảm thấy cổ họng khô rát đau đớn, may thay có một chén nước kịp đưa tới.
Nàng nhíu mày uống xong, vừa định từ chối, lại thoáng thấy sắc mặt Đồng Quang nghiêm túc, lời đến miệng liền nuốt trở lại.
Chưởng quầy mập vẫn chầm chậm bước tới, cho dù nghe thấy “tin xấu” cũng vẫn mang dáng vẻ lão thần tại tại. Người chưa đến mà tiếng đã tới: “Cô nương nhà ta tỉnh rồi? Để vi huynh đến xem một chút.”
Nghe câu đó ai nấy đều lật trắng mắt.
Mà hắn ta thì vui lắm, chỉ là sau khi bắt mạch xong, nụ cười liền thu lại.
“Ngươi nói đi.”
Thư Tửu không bỏ qua biến hóa trong sắc mặt hắn ta, cũng rất muốn biết rốt cuộc mình bị làm sao. Có một số chuyện nàng không nói ra, nhưng không có nghĩa người khác không nhìn ra được.
Trước đó nàng mượn lực từ quang tử, cảm giác ấy cực kỳ phức tạp. Vừa cảm thấy toàn thân thông suốt, như thể có vô tận sức mạnh, lại vừa cảm thấy mọi thứ đều mất khống chế. Nàng rõ ràng biết mình tự tay diệt hồn họ Thư, trong lòng cũng có chút bối rối, nhưng chính là không ngăn lại được.
Cho đến khi nàng hôn mê, người ngoài chỉ biết nàng bất tỉnh, nhưng không biết nàng đã chìm vào một giấc mộng sâu.
Xuyên qua sơn lâm và hoang mạc, nàng đứng trên con đường núi, phía trước là những bậc thang cao chót vót, đếm không xuể bao nhiêu bậc. Ngẩng đầu thật cao cũng không trông rõ được đại điện trên bậc thang ấy. Gió núi rất lớn, thổi cho mái tóc xõa một nửa của nàng tạt hết vào mặt, nàng nhớ tới dải lụa Đồng Quang từng đưa, nhưng lục lọi mãi không thấy, chỉ thấy ở thắt lưng còn buộc túi thuốc, đầu dây buộc có cột một sợi thừng gai thô.
Nàng gỡ ra, quấn tóc hai vòng rồi buộc lại.
Vừa thu tay, mới phát hiện có mấy sợi tóc ngắn quấn nơi đầu ngón tay, nàng vừa ném đi liền lập tức nhặt lại.
Tóc nàng… lại ánh lên sắc đỏ!
Không đúng, còn không đúng nữa là trên người nàng còn mặc một bộ váy áo đỏ tươi.
Phải biết rõ Đồng Quang trước kia đã sớm phát hiện nàng kháng cự với màu sắc này, sao lại còn mua cho nàng y phục như vậy?
Nàng chợt ngẩng đầu, đảo mắt một vòng, rõ ràng không có ai, nhưng tiếng kia lại vang lên ngay bên tai nàng.
“Ngươi bỏ đi rồi, ta thật cô quạnh biết bao.”
Một thoáng sau, hai bên sơn đạo bỗng đồng loạt sáng lên mấy ngọn đăng lồng. bên trái là bạch đăng, bên phải là hồng đăng chiếu rọi cả khe núi trở nên mơ hồ rờn rợn.
Nàng ngẩng đầu nhìn về chính điện phía trước, mới phát hiện ra, kỳ thực cũng chẳng xa xôi như tưởng tượng.
Đây chính là huyễn thuật mà Đồng Quang từng nhắc đến? Hay là kỳ môn độn giáp?
Nàng đưa tay lần mò sau lưng, chẳng thấy đâu chiếc dù Tàn Mị, cũng không có đoạn đao.
“Ngươi nhận lầm người rồi.” Nàng cố gắng trấn định, cứng giọng đáp.
Tiếng nói vừa rồi thì thầm bên tai nàng lúc này xuất hiện trên bậc đá phía trước, đúng là kẻ nàng đã trông thấy trong quan tài, cả người khoác một tấm hắc bào, gương mặt hoàn toàn ẩn dưới chiếc mũ trùm lớn.
Nam tử ấy khẽ “ồ” một tiếng, rồi cất giọng hỏi: “Ngươi không tò mò ta là ai sao? Đã nhớ ra ta chưa?”
Trong lời nói mang theo mấy phần hân hoan, vui mừng.
Hai người cách nhau chẳng xa, giọng nói của hắn cũng không lớn, như thể đang đối diện gần gũi mà trò chuyện.
“Ngươi là ai, chẳng liên quan gì tới ta. Mau thả ta về.”
Nam tử bật cười, làm bộ như tiến lên một bước, nhưng chỉ một bước ấy thôi, hắn đã đứng ngay trước mặt Thư Tửu.
“Không phải ta đưa ngươi tới đây, mà là chính ngươi tự bước đến.”
Trên người hắn mang theo mùi dược hương, lại nồng đậm khác thường. Khoảng cách gần như thế, Thư Tửu vẫn chẳng nhìn rõ được khuôn diện của hắn. Còn chuyện hắn nói nàng tự mình đến đây, nàng đương nhiên chẳng tin một chữ.
Bởi vì dù Tàn Mị cùng Đồng Quang vẫn chưa từng xuất hiện, điều đó hoàn toàn trái với giao ước giữa bọn họ.
Nam tử cười khẽ thở dài: “Ngươi đó, vẫn cứ thích bướng bỉnh như xưa.”
Thư Tửu giật nảy lên như bị kinh động, phản xạ hét lớn: “Đừng chạm vào ta! Bằng không ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!”
Cảnh sắc xoay chuyển, nàng đã ở trong một căn phòng rất lớn, trống trải. Ngoài chiếc giường ra thì chỉ có một dãy giá treo y phục cùng một chiếc bàn trang điểm cực rộng, nhưng chẳng có tấm gương đồng nào.
Một cách khó hiểu, vừa đặt chân vào đây, nàng liền thấy khó thở, toàn thân như bị hút cạn sức lực. Nàng vịn tường mà đi về phía cửa, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng đi được nửa đường, nàng bất giác quay lại nhìn khoảng đất trống bên tay phải, luôn cảm thấy nơi ấy như thiếu đi điều gì đó.
“Nơi đó vốn có một chiếc bàn, và hai chiếc ghế của chúng ta.”
Nàng ngẩng đầu, thấy nam tử lại xuất hiện, tựa nhàn tản đứng bên khung cửa.
Hương vị trong gian phòng này cũng khiến người ta khó chịu, tóm lại, tất cả đều khiến nàng chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Tuy không thể nhìn rõ gương mặt hay thần sắc của hắn, nhưng nàng vẫn có cảm giác hắn cực kỳ cao hứng.
“Chúng ta… rất quen thuộc sao?”
Sắc mặt nàng đã chẳng thể gọi là tốt, ngay cả giọng nói cũng yếu ớt hẳn đi.
Nam tử khẽ gật đầu: “Sao chỉ là quen thuộc,” vừa nói, vừa kéo chiếc mũ trùm xuống.
Gương mặt ấy chính là diện mạo của Đồng Quang, chỉ là làn da hắn đen hơn rất nhiều.
“Đồng Quang…”
Nam tử bật cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, chỉ lắc lư bước tới gần nàng, đưa tay đỡ lấy nàng.
Nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, càng ở trong gian phòng này lâu, khí lực nàng càng yếu. Cuối cùng, nàng dốc toàn lực mới đẩy được hắn ra, chính mình lại vì thế mà ngã mạnh xuống nền đất.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân như sắp chết, càng lúc càng khó thở, hít thở thế nào cũng vô ích, mà nam tử chỉ nghiêng đầu đứng đó, lặng lẽ dõi theo nàng.
“Ta đối với ngươi không tốt sao? Ngươi cứ nhất định phải chạy, ta đã tìm ngươi suốt nửa năm trời. Nếu còn không tìm được ngươi… ta sẽ để tất cả cùng chết theo ngươi.”
Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy, bắt đầu trở nên mơ hồ. Đây chẳng phải Đồng Quang sao? Không phải hắn vẫn còn phải nhờ nàng dẫn về Côn Luân sao? Không phải hắn vẫn luôn lo lắng và che chở cho nàng sao?
Nam tử đang đứng run rẩy toàn thân, lập tức vươn tay ôm lấy nàng, nghiến chặt răng: “Ngươi vừa gọi ai?”
Thư Tửu lại chớp mắt một cái, mới phát hiện kẻ trước mặt căn bản không phải là Đồng Quang. Nàng cũng chẳng nhớ mình đã gọi tên ai, chỉ nhàn nhạt cười lạnh, rồi trước mắt liền tối sầm.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã thấy Thập Nhị cùng Đồng Quang đứng ở cửa. Lần này nàng cẩn thận quan sát một lúc, xác định rõ người đó là Đồng Quang thật, mới hoàn toàn thả lỏng.
Điều khiến nàng không ngờ tới là cả chưởng quầy mập cũng có mặt.
Nàng đối với những người này, đúng là có phần tín nhiệm hơn. Nếu họ thật sự muốn hại nàng, cơ hội đã nhiều không kể xiết. Nhưng nam tử trong giấc mộng ấy… lại không thể đoán định.
Ngẫm kỹ lại, tựa như tất cả biến hóa, đều bắt đầu từ lúc kẻ ấy xuất hiện.
“Ngài nói thử xem, ta… có vấn đề gì không?” Nàng siết chặt dù Tàn Mị trong tay. Thực ra, điều nàng sợ chỉ là cái “chưa biết”. Nàng có quá nhiều điều chưa rõ, ban đầu dường như không thấy sợ lắm, nhưng từng lớp màn che hé mở, nỗi sợ trong lòng nàng càng lúc càng sâu.
Chưởng quầy mập đứng dậy, lại nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là âm khí trong người quá nặng thôi.”
Nghe vậy, Thư Tửu có phần nghi hoặc, liếc nhìn Đồng Quang.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: “Tiện cho ta vào chứ?”
Đồng Quang sớm đã ngửi thấy mùi ngưng hồn hương, dĩ nhiên cũng biết Tạ Thần Dương đã đến. Hắn đỡ Thư Tửu ngồi dậy, chỉnh lại y phục rồi mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tạ Thần Dương gật đầu chào Thư Tửu, sau đó dời ánh nhìn đặt hết lên người Đồng Quang.
“Lo chuyện thiên hạ thì thôi đi, dưỡng hồn hồn phách của chính mình trước đã.” Chàng đặt ngưng hồn hương xuống bên tay Đồng Quang.
Nhìn thấy sắc mặt hắn quả thực khá hơn phần nào. Dĩ nhiên, cũng nhờ Thư Tửu đã tỉnh lại, hắn chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng, rồi lại quay sang nhìn tiểu cô nương vẫn còn thất thần.
“Ngươi làm sao vậy?”
Thư Tửu bị hỏi như thế, mới giật mình hoàn hồn: “Không sao.”
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng, khiến nàng chợt rùng mình mà ngồi thẳng dậy.
“Cô nương, người… phạm phải lời cấm rồi.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 67: Yến An Thì.
10.0/10 từ 42 lượt.