Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 40: Nhào vào lòng.

74@-

Dường như Thư Tửu chợt nhớ ra điều gì, nàng lại hỏi lão nhân xin một cây bút, rồi tự tay vẽ lên người kẹo đường.


Chẳng bao lâu sau, vị công tử áo trắng tuấn tú ban đầu liền biến thành một nam tử mặc y phục đen, gương mặt lạnh lùng, có phần nghiêm nghị.


Nhìn như thế này thì đúng là không giống người mà Tư Cống Hi từng quen biết. Nghĩ kỹ lại, nàng bèn mỉm cười, đúng là tự mình suy nghĩ vớ vẩn. Khắp thiên hạ có bao nhiêu người mê mẩn Tôn chủ, nhưng chưa từng nghe nói người ấy thật sự động tâm với ai. Cô nàng này e là lại thích một “La Sát mặt lạnh” nào đó. Hơn nữa nàng họ Thư, nếu có quen biết Tôn chủ cũng không kỳ lạ gì, có lẽ là hậu bối trong nhà được tôn chủ chỉ dạy đôi chút nên trong chiêu thức có chút bóng dáng của người kia.


Thư Tửu không ngờ hành động vô tình của mình lại khiến mỗi người đồng hành mang một suy nghĩ khác nhau.


Quan Nam trong lòng dâng lên chút chua xót, nhưng vẫn kiên nhẫn chiều theo nàng, vừa đi vừa giới thiệu cảnh vật.


Bỗng nhiên phía trước vang lên tiếng ồn ào, dường như có người đang cãi nhau, mọi người xung quanh liền ùa về phía đó xem náo nhiệt.


Tạ Tri An là người thích chen vào chuyện vui, nhất quyết kéo theo cho bằng được. Quan Nam tất nhiên không muốn, vừa quay đầu còn chưa kịp mở miệng đã thấy trong mắt Thư Tửu ánh lên vẻ hiếu kỳ, tuy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng y vẫn bật cười khẽ mấy tiếng: “Đi thôi, ta cũng muốn xem, muội đi cùng ta, được không?”


Nàng gật đầu.


Người đông dễ sinh va chạm, Quan Nam bảo vệ nàng trước ngực, hai tay hơi dang ra để tránh người khác xô đẩy vào nàng.


Thư Tửu người tuy nhỏ, nhưng cái bọc sau lưng nàng thì lại dài, người đằng sau bắt đầu lầm bầm than phiền. Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đúng lọt vào tai nàng. Nàng sực nhớ suốt mấy canh giờ qua chưa thấy Đồng Quang đâu, trong lòng hoảng hốt, lo sợ có chuyện xảy ra với chiếc dù Tàn Mị, vội kéo bọc ra trước ngực.


Tay nàng áp lên thân dù, nhưng không cảm nhận được động tĩnh gì. Ngẩng đầu nhìn quanh một vòng vẫn chẳng thấy Đồng Quang đâu, nàng liền lo lắng định bước ra khỏi đám đông.


“Thành thật đứng yên, đừng chạy loạn.”


Giọng nói của Đồng Quang truyền đến từ phía trên. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn đang nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà cao phía trước bên trái. Nàng còn đang nín thở thì nghe thấy hắn bật cười khẽ, mới dám thở ra một hơi, lại nhanh chóng ngẩng đầu lên. Bên tay Đồng Quang… là một vò rượu? Nàng mấp máy môi, không phát ra tiếng: “Ngươi đi đâu vậy?”



Đồng Quang hơi ngửa người ra sau, tựa đầu lên vai, mắt từ từ khép lại.


Giữa trưa nắng gắt, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt hắn, làm mềm đi đường nét gương mặt, khiến cả người hắn trở nên mơ hồ.


Trong khoảnh khắc đó, Thư Tửu chợt thấy sợ hãi, sợ một ngày nào đó Đồng Quang sẽ biến mất mà nàng không hề hay biết.


Bên tai vẫn là tiếng ồn ào cãi vã, cũng chỉ là một thiên kim nhà giàu đính hôn với một công tử phong lưu của môn phái nào đó, mà công tử kia lại nuôi thiếp bên ngoài. Trước khi thành thân nửa tháng đã bị vị hôn thê bắt gặp ngay giữa phố, giờ thì ầm ĩ cả lên.


Thiên kim nhà giàu trốn sau lưng bà vú mà khóc sụt sùi, còn người thiếp kia thì vẻ mặt thản nhiên đứng sau công tử phong lưu, dường như không quan tâm đến lời mắng nhiếc của mọi người xung quanh.


Cảnh náo nhiệt như vậy nàng không thích, liền quay người định rời đi. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ đi tìm Đồng Quang.


Nhưng Tư Cống Hi và Tạ Tri An thì đang cực kỳ hứng thú, Tạ Tri An thậm chí còn rướn cổ lên cổ vũ thiên kim nhà giàu ra đòi lại công đạo.


Người quá đông, nàng vừa quay người liền va thẳng vào lòng Quan Nam.


Quan Nam lập tức đỏ bừng cả tai, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu, miệng thì lắp bắp: “Tiểu Tửu, muội định đi đâu vậy?”


“Ta… muốn ra ngoài.”


Quan Nam đáp một tiếng “được”, nói một câu “thất lễ rồi”, rồi qua tay áo nắm lấy cổ tay nàng, dẫn nàng len qua từng lớp người, đưa đến nơi râm mát dưới bảng hiệu, bản thân mới có chút khoảng trống để thở. Nhưng y lại quên mất mình vẫn còn đang nắm cổ tay cô nương nhà người ta.


Đồng Quang nghe được câu nói ấy thì liền ngồi thẳng dậy, tay chống đầu lên gối, vẻ mặt không rõ cảm xúc nhìn chằm chằm về phía đó.


Thư Tửu xoay cổ tay, lúc này Quan Nam mới nhớ ra “thất lễ” của mình, vội thu tay lại, sắc mặt có phần lúng túng, má càng đỏ hơn trước. Thư Tửu chỉ nghĩ là do nắng gắt, bèn đề nghị lên lầu nghỉ ngơi một lát.


Thật trùng hợp, tửu lâu đông nghịt người, chỉ có mỗi gian nhã phòng trên tầng ba là còn trống. Mà gian phòng này lại chính là chỗ đối diện nơi Đồng Quang đang ngồi.



Dù y có lấy danh nghĩa thành chủ thành Đôn Hoàng ra cũng không được chấp thuận.


Thư Tửu trầm ngâm một lúc, nghiêng đầu hỏi Quan Nam: “Thành Lãm Nguyệt có… Phù Sinh Các không? Các chủ từng nói, ta có thể đến.”


Lời vừa dứt, tiểu nhị lập tức nhìn nàng đánh giá. Trước đó nàng vẫn theo sau công tử Quan Nam, lại cúi đầu, y phục giản dị nên y không để ý, ai ngờ lại là người có thể tự do ra vào Phù Sinh Các?


Chắc là cô nương này còn trẻ, ăn nói xằng bậy thôi.


Gã bĩu môi, quay sang Quan Nam, nịnh nọt hỏi: “Công tử, đại sảnh có được không ạ?”


Đại sảnh? Đương nhiên là không được. Quan Nam liền nhấc chân bỏ đi, sau lưng liền vang lên tiếng gọi gấp gáp: “Công tử, xin dừng bước! Công tử, xin dừng bước!”


Chưởng quầy lau mồ hôi, vén rèm từ nhà bếp đi ra, giao khay trà cho tiểu nhị rồi cúi người xin lỗi: “Là hạ nhân không biết điều, chậm trễ tiếp đãi quý khách. Mời hai vị theo tôi.”


Hắn dẫn hai người lên tầng ba, Quan Nam liếc một cái, gian nhã phòng bài trí thanh nhã, nhưng từng món bày biện bên trong đều là vật vô giá. Ai mà ngờ được một gian phòng không nổi bật trong tửu lâu lại có những vật phẩm quý như thế?


Y ngồi xuống cạnh bàn tròn, nhận chén trà chưởng quầy đưa, là cống trà.


“Xem ra là ta trèo cao rồi.” Y cầm chén trà, sắc mặt không rõ là vui hay giận.


Chưởng quầy nghe vậy liền toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Sao dám, sao dám. Trước đó là tiểu nhị nhất thời hồ đồ.”


Nhưng ánh mắt ông ta lại liên tục liếc nhìn cô nương ngồi cạnh cửa sổ. Mãi đến khi thấy rõ chiếc hương nang kia, ông ta mới thở phào một hơi. May mắn là chưa đắc tội quý nhân.


Quan Nam không biết chưởng quầy đồng ý đưa họ vào phòng là vì Thư Tửu, chỉ nghĩ rằng bên phía tỷ tỷ đã bắt đầu hành động.


Người làm ăn vốn quen với việc gió chiều nào theo chiều nấy, chẳng ai dám đắc tội, triều đình không thể đắc tội, Côn Luân không thể đắc tội, Phù Sinh Các cũng không thể đắc tội, thành Đôn Hoàng càng không thể đắc tội. Bản thân y vốn không muốn nhúng tay vào việc triều chính, nên mới chần chừ không chịu tiếp nhận chức thành chủ. Lần này nếu không phải tỷ tỷ thật sự không thể phân thân, y tuyệt đối sẽ không dính vào vũng nước đục này.



Đại công tử của Liễu Phàm sơn trang đã đến thành Lãm Nguyệt từ mấy hôm trước, cũng là vì trận pháp bên ngoài thành bắt đầu có dấu hiệu lỏng lẻo.


Thành Lãm Nguyệt nằm ở nơi hiểm yếu, nhiều năm nay dù thuộc triều đình quản lý nhưng lại rất thân thiện với người trong giang hồ. Thế nhưng nửa năm nay, trận pháp hộ thành bắt đầu có dấu hiệu suy yếu. Quan viên địa phương nhiều lần cầu viện triều đình nhưng vẫn không có biện pháp khả thi.


Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng những ngày tháng bị Ngũ Độc Chi Thú hoành hành sẽ lại tái hiện. Cả thành Lãm Nguyệt rơi vào nỗi sợ hãi ngày một lớn dần.


Mà tiểu đồ từng thiết lập trận pháp hộ thành năm xưa đã chết, Côn Luân cũng đóng cửa sơn môn, không còn đường nào để đi, quan viên địa phương cuối cùng cũng được triều đình cho phép phát lệnh chiêu mộ giang hồ.


Ai có thể giải quyết tình thế trước mắt thì có thể nắm quyền quản lý thành Lãm Nguyệt cùng với quan viên địa phương.


Đây là một miếng thịt béo, ai lại không muốn chia phần?


Thế nhưng, Ngũ Độc Chi Thú đã biến mất hơn mười năm, những người còn nhớ rõ chuyện khi xưa đều e ngại, không dám mạo hiểm, vì thế những người thật sự đến Lãm Nguyệt đều là các thế lực lớn lừng danh trong giang hồ.


Tỉ như… thành Đôn Hoàng.


Liễu Phàm sơn trang xưa nay vốn ẩn dật, đệ tử trong trang chủ yếu chuyên về bói toán và thuật pháp. Họ cần gì đến thành Lãm Nguyệt?


Quan Nam nhất thời không nghĩ ra lý do, thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Là tiểu nhị khi nãy, bưng một vò rượu tiến vào.


“Công tử, đây là rượu Nguyệt Hoa ngon nhất thành Lãm Nguyệt, xin lấy để tạ lỗi cùng công tử.”


Thư Tửu lập tức quay đầu lại.


Thấy rõ động tác của nàng, Quan Nam cũng hoàn hồn.


Y khẽ mỉm cười, bắt đầu giới thiệu: “Loại rượu này gọi là Nguyệt Hoa, từ khi trận pháp hộ thành khởi động, thành Lãm Nguyệt mỗi tháng đều được ánh trăng chiếu sáng toàn thành, hấp thu tinh hoa của trăng. Lâu dần, linh khí trong thành cũng thay đổi, trong thành xuất hiện nhiều văn nhân nhã sĩ, thậm chí những người luyện kiếm cũng thiên về phong thái ôn hòa nho nhã. Rượu này lại càng đặc biệt hơn, nên được đặt tên là Nguyệt Hoa.”



Thư Tửu nhấp một ngụm, vị thanh lạnh lan thẳng vào tâm phế, quả đúng là như ánh trăng, chỉ tiếc là chưa đến mức*Hoàng Tuyền, vẫn còn thiếu một chút gì đó.


Trên mái nhà vang lên những tiếng động có tiết tấu rõ ràng.


Nàng ngẩng đầu nhìn Quan Nam đối diện, thấy y cũng ngước lên, lẩm bẩm: “Không nghe thấy gì bất thường trên mái nhà cả.”


Để chắc ăn, Quan Nam vẫn đứng dậy, định leo lên kiểm tra một chút.


Thư Tửu vội vàng nói: “Ta sợ.”


Vừa dứt lời, Quan Nam khựng lại ngay tại chỗ, tiếng động trên mái cũng im bặt một hồi lâu.


“Sợ gì cơ?”


“Ta cũng muốn lên.” Nàng trả lời chệch đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Quan Nam, dáng vẻ như thể nếu y không chịu đưa nàng theo thì nàng sẽ òa khóc ăn vạ đến nơi.


Quan Nam nhìn vào mắt nàng, bỗng bật cười thành tiếng, trong lòng nghĩ chắc nàng sợ y để nàng lại một mình ở đây chứ gì. Cũng được thôi, mang nàng theo cũng chẳng sao, y vừa rồi đã nghe kỹ, phía trên không có người, hơn nữa y luôn ở bên cạnh, sẽ không có nguy hiểm gì.


“Vậy thì… bám chặt lấy ta.” Quan Nam vừa nói, tim đã đập thình thịch, hai gò má lại bất giác đỏ ửng.


Thư Tửu cũng dịch lại gần, có chút lúng túng, bắt đầu hối hận vì lúc nãy buột miệng nói ra câu đó mà không suy nghĩ.


Đúng lúc này, cửa sổ bất ngờ bị một cơn gió mạnh thổi tung, đập vào tường, rơi xuống ít vụn bụi.


Âm thanh đột ngột khiến Thư Tửu giật bắn mình, nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.


Nàng vội quay người lại, Đồng Quang đang ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, đầu ngón tay trắng đến mức gần như trong suốt, đang dính rượu vẽ vòng tròn trên mặt bàn.


“Thích nhào vào lòng người ta đến thế sao?”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 40: Nhào vào lòng.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...