Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 4: Đồng Quang.

105@-

“Đồ… đã… giao… rồi.”


“Cô nương chu đáo, ta yên tâm rồi.” Hắn không hề che giấu, đẩy hai phần sữa đặc mềm trên bàn về phía nàng và cây dù, “Tiểu Lục làm đấy, thiên hạ vô song, nơi khác không có đâu.”


Bàn tay dưới bàn của nàng siết lại — một cây dù! Dù là yêu quái đi nữa, thì sao có thể ăn được chứ!


“Nó…”


“Ồ, nó từng ăn rồi, cô mau nếm thử xem. Phần của cô ngọt hơn một chút.” Chưởng quầy mập tự nhiên nói những lời khiến nàng nổi da gà.


Dù… có thể ăn được đồ?! Ăn kiểu gì? Dùng cán dù sao?


Nàng thầm nghĩ chẳng trách lúc ở chùa Nhân Quả, cán dù lại dính chặt vào lòng bàn tay nàng, thì ra là đang hút máu nàng!! Nghĩ đến đây, nàng nghiến răng quay đầu liếc cây dù đang đặt yên một góc, ánh mắt mang theo cả phẫn nộ lẫn sợ hãi.


Cảm nhận được ánh mắt của nàng, thân dù run rẩy hai cái.


Chưởng quầy mập thấy thế thì xúc động — bao năm không gặp, vẫn y như xưa, nghịch ngợm!


“Nó… ăn… dùng cán dù… sao?” Câu hỏi này nếu không giải được, e là sẽ luôn cào xé trong lòng nàng, khiến nàng khó yên.


“Phụt!” Chưởng quầy mập nghe vậy thì không nhịn được, phun cả ngụm trà ra ngoài.


Nàng cúi đầu nhìn giọt nước đọng trên chóp mũi, tay vừa thả lỏng giờ lại siết chặt hơn!


“Ha ha ha…” Tiếng cười to quen thuộc vang bên tai, “Ngốc tử, bộ dáng ngươi lúc này buồn cười thật đấy! Ngươi định chọc ta cười chết, rồi nhốt ta lại… độc chiếm ta sao?”


“Ngươi im đi!”


Chưởng quầy mập thì khác, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mong đợi, xen lẫn một chút hồi hộp. Nàng còn tưởng là vì chuyện bị phun nước trà, nhưng khi nghe nàng nói xong, mới phát hiện mình đã nghĩ nhiều.


“Cô nương, cô… có thể nhìn thấy hắn?”


“Ai cơ?”


Tuy thời gian quen hắn không lâu, nhưng nàng luôn cảm thấy chưởng quầy mập là người từng trải, sóng gió gì cũng từng thấy qua, không dễ gì hoảng hốt như vậy.


“Ấy da! Chính là…” Hắn sốt ruột đứng bật dậy, mấy lần há miệng muốn nói mà ngập ngừng suy nghĩ nên diễn đạt ra sao.


Nàng cũng hiểu, dù sao một cây dù biết nói biết ăn là chuyện hiếm thấy, nếu thật sự có thể thấy lại hẳn sẽ rất vui mừng. Nhưng nàng không cách nào nói rõ cảm xúc rối bời trong lòng, cũng chẳng thể xoa dịu sự sốt ruột của chưởng quầy mập, chỉ đành đưa tay ra hiệu hắn ngồi xuống từ từ nói.



“Người trong dù.” Hắn hạ thấp giọng đến mức nàng cứ tưởng trong đại sảnh không người này còn có tai khác đang nghe lén.


Lần này đến lượt nàng suýt phun nước, nhưng nàng không làm vậy, chỉ ngơ ngác nhìn chưởng quầy mập — hắn nói trong cây dù có người?! Không thể nào! Làm sao có thể chứ?!


“Ma quỷ sao?” Giọng nàng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng và sợ hãi.


Chưởng quầy mập lại đứng bật dậy, thậm chí đi tới đi lui, “Không, Đồng Quang không phải ma quỷ, hắn là người như thế, không dễ chết như vậy… chỉ là… tạm thời bị nhốt lại thôi.” Lời nói mang theo nhiều tiếc nuối.


Sau này, mỗi lần nhớ lại ngày chấn động ấy, nàng đều nói: “Cực kỳ vui mừng sẽ khiến người ta mất kiểm soát”, vì chưởng quầy mập chính là như thế — hắn tưởng nàng có thể nhìn thấy “cố nhân trong dù”, nên mới cực kỳ vui sướng mà mất kiểm soát.


Nếu nàng là người có ký ức, có lẽ cũng nhận ra “Đồng Quang” trong miệng hắn, đáng tiếc, nàng không có, nên không thể hiểu sự bất thường hiện tại của chưởng quầy mập.


“Điên rồi, tên mập này điên rồi. Ngốc tử, ta mệt rồi, muốn đi ngủ!”


Nàng nghiêng đầu: “Bạn ngươi, không quản sao?”


“Hắn là người lớn rồi, lại cao to như thế, ta chỉ là một cây dù yếu đuối, không quản nổi, không quản nổi. Đi thôi, lên lầu bảy.” Giọng hắn vẫn là kiểu chán ghét quen thuộc.


“Ngươi không nói với hắn câu nào sao?” Nàng vẫn còn chưa cam lòng, có bạn nhớ tới chẳng phải là chuyện tốt sao?


Giọng Đồng Quang cáu kỉnh: “Ai da! Ta không muốn nói chuyện với hắn! Chỉ muốn ngủ thôi, ngươi mà lắm lời nữa, ta giết ngươi đấy.”


Xì, một cây dù thôi, ai mà sợ! Nàng âm thầm nghĩ trong lòng vậy, nhưng cơ thể lại rất thành thật, đứng dậy đi lên lầu.


“Ôi! Cô nương, cô vẫn chưa nói với ta là có nhìn thấy Đồng Quang không.” Chưởng quầy mập đuổi theo, lúc này nàng mới phát hiện, Đồng Quang nói đúng,  hắn thật sự rất cao to, nàng so vai mình với vai hắn, còn chưa đến vai hắn.


“Buồn gì chứ! Tên mập này còn cao to hơn người thường, so với một kẻ lùn tịt như ngươi thì đúng là thừa sức.” Đồng Quang không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để độc mồm độc miệng với nàng.


Nàng trừng mắt, quay sang chưởng quầy mập nói: “Không… nhìn thấy.”


Giọng nàng chậm rãi, mỗi khi nói chữ đầu tiên sẽ dừng lại một chút, chỉ một chữ thôi cũng đủ khiến tim hắn thắt lại, rồi hai chữ tiếp theo lại như đập nát trái tim hắn xuống. Hắn nhắm mắt lại thật chặt, khi mở ra thì đã là dáng vẻ thường ngày, “Tiểu Lục, đưa cô nương lên lầu đi.”


Đồng Quang “nằm bò” trên vai nàng nhìn hết cảnh đó, lập tức bật cười ha hả: “Tiểu nha đầu, làm tốt lắm! Ta thích nhất là nhìn tên mập kia bị dằn mặt, ngày mai tiếp tục nhé!”



Vừa lên đến lầu ba, hơi ấm nồng đậm đã lan toả khắp nơi, lẫn theo hương hoa mộc phù dung.


Nàng hít sâu một hơi — thật dễ chịu, nàng rất thích mùi này.


“Cái tên mập chết tiệt này! Dám sắp xếp cho ta ở tầng ba! Ngươi! Mau đi nói với hắn, ta muốn ở tầng bảy!”



……


Nàng chủ động ngắt bỏ cảm nhận thính giác của mình. Cả ngày nay đã mệt mỏi rã rời, nàng đâu còn hơi sức mà leo lên leo xuống nữa, tầng bảy á! Cái tên Đồng Quang này đúng là chuyên gia hành hạ người ta! Thang lầu ở Phù Sinh Các mỗi tầng đều dài gấp đôi bình thường! Thế mà hắn còn bắt nàng leo lên tầng cao như vậy! Đừng hòng!


Đồng Quang vẫn cứ lép nhép không ngừng. Nàng tức tối ném mạnh cây dù lên bàn tỏ rõ sự bất mãn.


Nàng cầm lấy đồ thay rồi đi đến cạnh bồn tắm, thử nước xong lại đột ngột chạy về bàn, nhét cây dù vào lại trong bọc, bọc kín mít, rồi nhốt vào trong tủ, lúc này mới yên tâm đi tắm.


“Đồ nha đầu thối… ai thèm nhìn ngươi chứ! Vừa khô vừa teo vừa chán chết.”


Nàng tựa vào thành bồn, nhớ lại một ngày vừa qua, lòng vẫn không sao bình tĩnh nổi. Không chỉ bởi những chuyện ly kỳ kinh hãi, mà còn vì bài hát của Đồng Quang.


Hắn ở trong tủ, giọng nghèn nghẹt hát những câu chẳng đâu vào đâu:


“Có nha đầu thối, vừa gầy vừa nhỏ vừa ngốc nghếch.”


“Nó có mắt to, mà giống mắt cá chết.”


“Nó da trắng, mà như da người chết.”


“Nó hay tò mò, mà lại nhát như chuột.”


“Nó có môi hồng, mà như con câm.”


……


Hắn vừa hát vừa tự cười sằng sặc.


Nàng dựa vào thành bồn, hết lần này đến lần khác tự nhủ “bình tâm, bình tâm”. Đợi đến khi nàng ra khỏi phòng tắm, thì Đồng Quang đã không còn phát ra tiếng động nào nữa. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được yên ổn ngủ một giấc — “Cái dù rách nát!”


“Ngươi mắng ai đó hả! Con nha đầu chết tiệt!”


“Ta đâu có nói ngươi.”


“Ta nghe hết rồi! Ngươi còn muốn chối? Tin không, ta giết ngươi đấy! Tốt nhất là giữ tỉnh táo, nếu không biết đâu ta giết ngươi lúc nào không hay đâu.”


Ui chao, sợ quá đi, nàng kéo chăn trùm kín đầu, xoay người nhắm mắt ngủ.


Đồng Quang quả nhiên là mồm quạ! Nàng… cuối cùng vẫn không ngủ được!


Vác đôi quầng mắt thâm xuống lầu, thấy tiểu nhị xa lạ nàng cũng không lấy làm lạ nữa, nhưng tiểu nhị kia nhìn thấy nàng thì lại lộ ra vẻ kỳ quái.



Đây… chính là tiểu tiên nữ mà hai thiếu gia kia nói tới sao?


Chưởng quầy mập vẫy tay gọi nàng lại.


Nàng ngái ngủ, chán nản ngồi xuống, đột nhiên ngửi thấy một hương thơm khiến lòng nàng run lên, vội mở to mắt, nhìn về phía chiếc chén lưu ly trong tay chưởng quầy mập.


“Đây là rượu Đỗ Khang, cô thích à?”


Lúc này, trong mắt nàng chỉ có rượu Đỗ Khang, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt xảo quyệt của chưởng quầy.


“Ta… muốn… nếm thử.” Khi đối mặt với sở thích, nàng chưa bao giờ giấu diếm.


Rượu vừa vào miệng, cay nồng và bén ngót, nhưng lại thơm ngát quyến rũ, nàng nâng chén rượu bằng hai tay, nhấp từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng còn ghé mũi lại gần hít hà mùi thơm.


Tiểu nhị bưng sữa dê bước tới, thấy cô nương nhỏ tuổi mà sáng sớm đã uống rượu, liền kêu lên một tiếng: “Cô nương, bụng còn rỗng đấy, uống rượu mạnh thế này không được đâu! Aiya!” Gã đưa tay đập trán mình: “Trời ơi chủ nhân của ta, người đúng là làm càn quá rồi! Sao lại bắt nạt tiểu cô nương thế này chứ!”


Chưởng quầy mập cười khì một tiếng, “Ta bắt nạt nàng ấy? Nếu nàng ấy không bắt nạt ta thì ta đã sớm lên chùa Nhân Quả thắp nhang rồi! Ngươi mở to cặp mắt ti hí của ngươi mà xem, nàng ấy trông giống người sẽ bị say sao?”


“Có… thể… thêm…” Nàng giơ chiếc chén trống lên, nhỏ giọng đề nghị.


Ti hí mắt kinh ngạc tột độ, cô nương này đúng là trâu non mới sinh không sợ cọp. “Ồ ồ, thêm một chén nữa đúng không? Được, ta rót cho cô. Nhưng cô nương… hay là uống chút sữa dê trước, cho ấm bụng?”


Nàng lắc đầu.


Chén Đỗ Khang đầy lại, tiểu nhị xoa tay, trong lòng đầy áy náy.


Nàng đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy, sợ rằng mình sẽ làm đổ rượu quý.


“Người ham rượu, chẳng có kết cục tốt đẹp.” Giọng nói lạnh lùng uể oải của Đồng Quang vang lên khiến nàng lập tức khựng lại.


Hả? Giờ nàng không mang theo dù xuống lầu mà? Lẽ nào Đồng Quang đã rời khỏi cây dù được rồi? Nàng quay đầu nhìn quanh.


“Ngốc tử. Bổn… ta tỉnh rồi, còn không lên đỡ ta xuống.”


Tỉnh thì tỉnh, có bản lĩnh thì tự xuống đi! Cứ nói suông mãi! Nàng lại nhấp thêm ngụm Đỗ Khang — nếu không vì đối diện có người, nàng thật muốn đưa lưỡi ra l**m hết giọt rượu còn dính trên môi mình.


“Bốp!”


Trên lầu truyền đến một tiếng động lớn, làm nàng giật nảy mình, rượu trong tay bị hắt sạch không còn giọt nào.


Nàng lập tức đứng bật dậy, ánh mắt đầy bất mãn.



Chưởng quầy mập nghe thấy tiếng vang đó, đầu tiên là run lên một cái, sau lại tỏ ra như đã hiểu rõ, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày. Thế nhưng khi thấy hành động của nàng thì vẫn không khỏi sửng sốt, cô nương này… hóa ra cũng biết lộ vẻ mặt?


Nàng chỉ vào chén rượu trống không, thấy chưởng quầy mập gật đầu liền như cơn gió lao vút lên lầu. Trên lầu lập tức vang lên tiếng lạch cạch lách cách, xen lẫn cả tiếng… chửi mắng rành rọt của cô gái lắp bắp. Chưởng quầy mập quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe giọng nàng, trong lòng khẽ nói: Thú vị thật.


“Đã đến nước này mà còn không an phận, giỏi thì tự mình xuống đây đi! Hắn không phải bạn ngươi sao? Sao thế? Làm chuyện trái lương tâm rồi không dám gặp người ta à?”


“Đao của ta thì sao? Đó là vũ khí của ta! Nó ngoan ngoãn lắm, chưa từng gây chuyện, không như ngươi!”


“Tới đi, giết ta đi, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc!”


“Ta ngốc, ta xấu, ta thúi, thế nhưng cũng không thấy ngươi thông minh hay xinh đẹp gì cho cam! Một cái dù rách thôi! Không chắn được gió cũng chẳng che nổi mưa, ngươi tưởng ngươi là ai? Muốn người khác cần ngươi á? Hứ! Mấy ngày nay rồi mà vẫn không biết mình có mấy cân mấy lạng sao?! Không có ta, căn bản chẳng ai thèm ngó tới ngươi!”


Chưởng quầy mập nghe mà giật thót tim — thiên hạ này có ai dám nói với Đồng Quang kiểu đó chứ? Ông do dự không biết có nên lên can không, nhưng rồi lại nghĩ: Đồng Quang về lâu vậy vẫn không chịu ra mặt, chắc cũng có nỗi khổ khó nói của hắn.


Thôi kệ vậy…


“… He he… Các chủ.” Tiểu nhị khom lưng đi tới bên cạnh, cẩn thận hỏi, “Cô nương đó… đang cãi nhau với ai vậy?”


“Không liên quan tới ngươi. Hôm nay ngươi có thể nghỉ ngơi rồi, Phù Sinh Các đóng cửa một ngày, tạm ngưng tiếp khách.” Chưởng quầy mập có linh cảm mơ hồ.


Chẳng bao lâu sau, thấy cô nương nọ giận đùng đùng ôm lấy cây dù đi xuống, hất tay ném thẳng vào lòng chưởng quầy mập — quả nhiên.


“Cầm… đi! Không… cần nữa!” Dứt lời, nàng đeo thanh đao gãy lên vai, đẩy cánh cửa lớn của Phù Sinh Các, bỏ đi.


Chưởng quầy mập ôm lấy cây dù, từ cửa sổ nhìn theo bóng nàng.


Trong ấn tượng của ông, cô gái nhỏ luôn điềm tĩnh lạnh nhạt kia, giờ phút này lại bộc phát cảm xúc mạnh mẽ, sải bước xuống bậc thềm, bóng dáng ngày càng xa.


“Ngươi đó, giận nàng làm gì chứ? Người ta chỉ là một cô bé thôi, ngươi cũng không thể vin vào khế ước mà tuỳ tiện bắt nạt người ta được, chắc là ngươi lại ăn nói khó nghe… Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi gì cả.”


“Ta… ta có giận nàng đâu! Ai bảo nàng mù mắt đem ta nhét chung với cái đao thối hoắc đó chứ! Bổn tôn tỉnh lại rồi mà nàng không vội đến đón, lại còn dám khoá ta trong tủ, vừa tối vừa lạnh… ta… ta sợ mà…” Giọng Đồng Quang thay đổi mấy cung bậc, nhưng… đã không còn ai đáp lại hắn nữa rồi.


Không ai còn nghe được hắn nói gì.


Nàng thật sự rời đi rồi, thật sự không cần hắn nữa.


Chưởng quầy mập đặt cây dù của Đồng Quang lên chiếc đệm lông cáo trên bệ cửa sổ: “Nè, năm đó ngươi cứ nằng nặc đòi áo lông hồ ly của người ở Trần Dương Cung, người ta còn đi tìm cho ngươi. Nếu tiểu cô nương kia quay về, thì chịu khó cúi đầu xin lỗi một chút.”


“Nàng ấy? Muốn ta cúi đầu? Đừng có đùa!”


Hôm ấy, mặt trời rực rỡ khác thường. Nàng một mình rảo bước về phía ngược lại với Phù Sinh Các, nàng không tin là sẽ không có nơi nào để đi. Chỉ cần nàng muốn, nàng nhất định có thể sống tốt!


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 4: Đồng Quang.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...