Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 30: Nghe tuyết.
87@-
Nói đến sợ hãi, đối với Đại Tế Ti lừng danh của Côn Luân là Đồng Quang, đó đã là một khái niệm xa vời và xa lạ.
Vì vậy, khi nghe lời của Thư Tửu, hắn chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, còn việc hắn bỏ sót câu nói đó, chỉ là vì cảm thấy phiền phức mà thôi.
“Sự việc không hoàn toàn, có lợi ắt có hại, đối với dù Tàn Mị, nhất định phải cẩn thận, đề phòng bị phản phệ.”
Vì thế hắn nói, nữ nhân thật phiền phức, Thang bà bà đã đến điện Diêm Vương báo cáo, còn để lại cho hắn một rắc rối lớn.
Không phải vì hắn quá quý trọng Thư Tửu, chỉ là hiện tại mạng sống của hắn gắn liền với nàng, nếu luôn đề phòng, hai người không đồng lòng hợp sức, thì e rằng linh hồn sẽ mãi không thể trở về, thậm chí hắn sẽ tan biến không còn dấu vết.
Mà cô gái này, vốn dĩ đã có nhiều bất mãn với hắn, so với hắn “sớm tối bên nhau”, rõ ràng nàng có thiện cảm hơn với bà lão đó, tin tưởng vào lời trong bức thư cũng là điều dễ hiểu.
Huống chi, người sắp chết, lời nói cũng thiện.
Lý lẽ này, chắc hẳn cô gái này hiểu rõ.
Nhưng phản ứng của Thư Tửu sau khi nghe câu nói này lại rất kỳ lạ, im lặng một lúc lâu mới có động tĩnh.
“Vậy, Thang bà bà… đã chết rồi sao?”
Không nghe thấy Đồng Quang phủ nhận, thì đó là sự thật, nàng không thể nói rõ cảm xúc của mình, có lẽ là lần đầu tiên tiếp xúc với sự ra đi của người bên cạnh, cũng có thể là lần đầu tiên nếm trải cảm giác được người khác quan tâm, đột nhiên mất đi khiến lòng nàng có chút khó chịu.
“Ngươi và bà ấy từng quen biết nhau phải không.”
Đồng Quang gật đầu, nhưng về quá khứ hắn không muốn nói nhiều, chủ yếu là vì hắn nhớ không nhiều, may mà Thư Tửu cũng không hỏi thêm.
Nàng chỉ thở dài một tiếng, đứng dậy đeo gói đồ, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi”.
Sau khi nàng ra khỏi cửa, Đồng Quang vung tay xóa sạch dấu vết họ từng đến ở, bà lão ngủ say ở phòng bên cạnh chỉ nhớ có người đến xin trọ, nhưng hình dáng cụ thể thì không thể nhớ ra.
Cổng gỗ bị mài nhẵn, có thể thấy thường có người dựa vào đây nhìn ra ngoài, lòng đầy mong đợi khiến hai miếng gỗ trở nên ấm áp.
Thư Tửu liếc nhìn một cái, không dừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Nàng nhìn theo tiếng, thì ra là Đà Đà.
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, Đà Đà liền thân thiết cọ vào lòng bàn tay nàng.
“Thật dễ thay đổi, trước đó còn buồn vì người khác qua đời, chớp mắt đã vui vẻ trở lại.”
“Người chết không thể sống lại, bà ấy đã để lại bức thư cho ta, chắc chắn biết mình sẽ gặp chuyện, Thang bà bà có bản lĩnh như vậy cũng không tránh khỏi, có thể thấy việc này là định số, chưa chắc là chuyện xấu, tại sao phải buồn, ta không thể nói rõ, nhưng ta cũng hiểu, ta còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để đắm chìm.”
Đồng Quang nhướng mày, quả là tỉnh táo.
Tiếp theo, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện người giữ núi Đại Mạc, Thư Tửu dắt Đà Đà, Đồng Quang đi bên phải nàng, hướng về Thính Tuyết Tiểu Trúc.
Thính Tuyết Tiểu Trúc không xa, nhưng đường đi không dễ, theo lời Đồng Quang, nó nằm ở vùng bụng của ngọn núi trước mắt.
Một ngọn núi không có tên tuổi, nhưng vì sự xuất hiện của Lang Hoàn mà trở nên náo nhiệt.
Chân Thư Tửu đi đau mới cưỡi ngựa, từ đó tốc độ di chuyển mới nhanh hơn.
Đồng Quang liếc nhìn nàng vài lần, thầm nghĩ cô gái này thật kiên cường, rõ ràng rất để ý đến cái chết của Thang bà bà, nhưng vẫn cứng miệng nói hiện tại không có thời gian để quan tâm.
Thật là bướng bỉnh.
Con đường dưới chân dần trở nên mờ mịt, cỏ dại mọc um tùm, xa hơn chỉ thấy sương mù mịt mờ.
“Đây là khí độc mà ngươi nói sao?”
Đồng Quang nheo mắt, chơi đùa với ánh sáng trên đầu ngón tay, chọc cho ánh sáng ẩn trên đầu Thư Tửu lộ ra.
“Ừ, con ngựa này nếu không chở ngươi, đi vào cũng không sao.”
Nàng v**t v* bờm của Đà Đà, đồng ý với lời hắn, “Nhưng ta cũng không bị như ngươi nói, bị khí độc giữ lại.”
Ánh sáng trên đầu nàng nhảy lên, nhưng không làm lay động sợi tóc của nàng, càng không khiến nàng phát hiện.
Đồng Quang liếc mắt, quay đầu chán ghét, tùy tiện nói: “Vậy còn không mau vào tìm người? Chậm một bước lại muộn.”
Thư Tửu đưa tay gạt cành cây phía trước, tay kia vỗ nhẹ lưng ngựa, Đà Đà hiểu ý, bước đi nhanh hơn.
“Ta khuyên ngươi đừng chạm vào đồ vật ở đây, lát nữa vào Thính Tuyết Tiểu Trúc, cũng nên ngoan ngoãn một chút.”
Nàng hiểu rõ, tuy không biết thân phận của Đồng Quang, nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, biết chắc chắn không tầm thường, nếu không một người dân thường sẽ không gặp phải tai họa như vậy.
Kinh nghiệm của nàng còn ít, trước mắt, chỉ cần Đồng Quang nói, nàng hầu như đều nghe theo.
Thực ra, suốt chặng đường, đều như vậy, dù nàng có chút bất mãn, thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng hầu như đều làm theo lời hắn, tất nhiên dưới sự hướng dẫn của hắn, nàng thực sự chưa từng mắc sai lầm, chưa từng chịu thiệt.
Đó cũng là một trong những lý do khiến nàng quen nghe lời.
Lang Hoàn muốn tránh thế gian, nên không dễ tìm thấy, vòng vo một hồi, họ mới thấy được tòa lầu nhỏ đó.
“Ngươi chắc chắn là chỗ này?”
Đồng Quang nhìn tòa lầu hai tầng đứng trong tuyết trước mắt, nhất thời cũng không chắc chắn.
Hắn chỉ nghe danh Lang Hoàn, thực ra không quen biết, thậm chí chưa từng gặp mặt.
Nghe nói Lang Hoàn có nhiều bản lĩnh, nhưng đây chưa phải mùa tuyết, suốt chặng đường họ đi đều là rừng xanh, sao tòa lầu này lại trắng xóa tuyết?
“Ta không chắc lắm, ngươi ở lại đây, đừng đi đâu, đợi ta quay lại.”
Hắn quay đầu, giả vờ dữ tợn nói với Đà Đà: “Ngoan ngoãn bảo vệ nàng!”
Chưa kịp để người và ngựa phản ứng, ánh sáng trắng lóe lên, hắn đã biến mất tại chỗ.
Dọc đường đi, bọn họ gặp ba, bốn nhóm người đều đến tìm Lang Hoàn. Ai nấy đều nói rằng vào đầu năm, Lang Hoàn từng phát ra năm miếng lệnh bài điêu khắc hoa văn, người trong giang hồ nếu có được lệnh bài ấy sẽ được nàng chế tạo riêng một cơ quan khí cụ. Có thể là ám khí, có thể là binh khí, cũng có thể là một món đồ hộ thân. Đã hẹn trước với nhau, cuối tháng này đến lấy vật. Điều kiện là vật đổi vật.
Những kẻ có thể đoạt được lệnh bài ấy, hẳn không phải hạng tầm thường, ít nhất phải lợi hại hơn nàng chứ?
Thế nhưng giờ nàng đã đến nơi rồi, sao lại chẳng thấy bóng dáng ai?
Nàng siết chặt dây cương, ngồi trên lưng ngựa. Đà Đà có vẻ nôn nóng bất an. Nàng đảo mắt nhìn quanh, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường, sâu trong rừng núi mà đến cả tiếng chim hót lá lay cũng chẳng nghe thấy, như thể đang bị vây trong một chiếc chuông khổng lồ, thế giới bên trong hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.
Nửa canh giờ trôi qua, rồi một canh giờ cũng trôi qua, vậy mà Đồng Quang vẫn chưa quay lại.
Nàng càng thêm bất an, lo lắng. Với bản lĩnh của Đồng Quang, lại là hồn thể, chỉ đi dò đường thôi, lẽ ra chưa đến thời gian một nén nhang đã quay về rồi, sao giờ lại lâu đến vậy?
Tình hình không rõ ràng, nàng không dám hành động khinh suất. Thử gọi khẽ một tiếng: “Đồng Quang.” Chiếc dù sau lưng khẽ gõ lên vai nàng hai cái. Nàng khẽ thở phào, thì thầm một tiếng: “Làm ta sợ muốn chết.”
Ngay sau đó, tuyết ngừng rơi, nhưng dưới chân toà tiểu lầu kia lại bắt đầu bốc lên từng làn khói đen, mùi nồng nặc khó ngửi vô cùng.
“Đồng Quang?”
Lần này chiếc dù hoàn toàn bất động. Nàng gọi liền mấy tiếng, nhưng không có hồi âm.
Đà Đà càng thêm bất an, dẫn nàng lùi lại vài bước. Móng ngựa liên tục cào đất, lỗ mũi phát ra tiếng rít trầm, như đang thúc giục nàng. Thế nhưng, Đồng Quang vẫn không xuất hiện, chiếc dù Tàn Mị cũng chẳng có phản ứng gì.
Linh cảm mách bảo nàng rằng Đồng Quang đã gặp chuyện.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Thư Tửu lập tức nhảy xuống ngựa, rút một vật từ trong bọc ra, nhanh chóng dặn dò: “Ngươi ngoan ngoãn tìm chỗ trốn đi, giống như lần trước. Đợi ta ra rồi hãy đến tìm ta.”
Nàng trở tay nắm chặt đoạn đao trong tay, tay còn lại ôm lấy dù Tàn Mị, lao thẳng về phía Thính Tuyết Tiểu Trúc. Nàng không hề do dự, mọi thứ phía sau, ngay khi nàng đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, đã bị chìm khuất trong màn tuyết trắng mịt mùng. Tiếng hí của Đà Đà phía sau càng lúc càng dữ dội.
Nhưng nàng lại không hề nghe thấy.
Cánh cửa lớn vốn đóng kín, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra. Hơi ấm bên trong tràn ra, nội thất trong phòng bày biện rất bình thường, nhìn một lượt là thấy hết. Nhưng không có lấy một bóng người, mà nàng cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của Đồng Quang.
Nàng khựng chân lại, thu chân về, không dám tùy tiện bước vào. Lại thử cất tiếng: “Đồng Quang, ngươi ở đâu?”
Ngôi nhà không lớn lắm, vậy mà lại có tiếng vọng.
Làn khói đen đang lan ra bốn phía từ từ bò đến gần nàng, cách nàng chưa đầy một bước thì đột nhiên tăng tốc.
Chỉ là chút khói đen thôi mà, nàng cũng không để tâm lắm, vẫn tập trung quan sát xung quanh, tìm kiếm tung tích của Đồng Quang.
Thính Tuyết Tiểu Trúc này quá mức kỳ lạ, nàng không muốn nán lại thêm, chỉ muốn mau chóng tìm được Đồng Quang rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.
Cho đến khi bàn chân truyền đến một cơn đau rát như lửa đốt, nàng khẽ kêu lên một tiếng. Lập tức phát hiện khói đen đã bò lên mu bàn chân, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thiêu rụi giày và vớ trên chân nàng. Chớp mắt, đã lộ ra làn da trắng ngần, chỉ cần khói đen chạm vào là đau rát.
Cảm giác ấy, giống như bị bỏng.
Nàng hoảng hốt giậm chân, nhưng tốc độ khói đen bò lên nhanh hơn rất nhiều so với việc nàng đạp chúng rơi xuống.
Không cẩn thận, thanh đao trong tay rơi xuống đất, vậy mà khói đen lại bị đẩy lùi cả một trượng. Thấy vậy, nàng vội vã nhặt đao lên, một tay vung đao chém về phía khói đen đang áp sát, một tay bị ép lùi từng bước, chỉ trong chốc lát đã va phải bậc cửa, ngã lăn vào trong nhà.
Khi ấy, đoạn đao trong tay nàng đã cách khói đen một khoảng, không còn tạo được uy h**p nữa. Thế nhưng khói đen cũng chỉ quanh quẩn ở ngưỡng cửa, như đang e dè, không dám xông vào trong.
Nàng th* d*c dữ dội, đứng dậy, giơ đao chắn trước ngực, cả người căng cứng, phòng bị bất cứ lúc nào khói đen lại tràn đến.
Nhưng đại sảnh lại quá đỗi bình thường. Trên bàn tiếp khách còn đặt bốn chén trà, chén ở vị trí chủ tọa đã vơi đi một nửa, vẫn còn bốc hơi nóng.
Rõ ràng, nơi đây vừa mới tiếp đón khách. Hơn nữa, là vừa mới đây thôi.
“Có ai không?”
Vẫn là tiếng vọng đáp lại, nhưng lần này, từ trên lầu truyền xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên theo hướng âm thanh. Căn nhà tách biệt này vốn không có cầu thang, vậy bọn họ lên lầu bằng cách nào? Chủ nhân và khách nhân của nơi này giờ đang ở đâu? Còn cả Đồng Quang nữa…
Thời gian nàng ở trong nhà càng lâu, cảm giác nóng nực càng rõ rệt. Một khi cảm thấy nóng, nàng liền khô miệng khô cổ, chẳng bao lâu sau, mồ hôi trên trán đã chảy xuống mang tai.
Khi nàng tiến gần đến cửa sổ phía tây, chiếc ô trong lòng đột nhiên run nhẹ. Nàng mừng rỡ cúi đầu nhìn, chỉ thấy những hoa văn vàng kim trên thân ô bỗng chốc lúc sáng lúc tối, và… nhiều hơn, phức tạp hơn.
Chính lúc ấy, nàng mới dám khẳng định trong căn nhà này, không thể giải được cục diện này.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Nói đến sợ hãi, đối với Đại Tế Ti lừng danh của Côn Luân là Đồng Quang, đó đã là một khái niệm xa vời và xa lạ.
Vì vậy, khi nghe lời của Thư Tửu, hắn chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, còn việc hắn bỏ sót câu nói đó, chỉ là vì cảm thấy phiền phức mà thôi.
“Sự việc không hoàn toàn, có lợi ắt có hại, đối với dù Tàn Mị, nhất định phải cẩn thận, đề phòng bị phản phệ.”
Vì thế hắn nói, nữ nhân thật phiền phức, Thang bà bà đã đến điện Diêm Vương báo cáo, còn để lại cho hắn một rắc rối lớn.
Không phải vì hắn quá quý trọng Thư Tửu, chỉ là hiện tại mạng sống của hắn gắn liền với nàng, nếu luôn đề phòng, hai người không đồng lòng hợp sức, thì e rằng linh hồn sẽ mãi không thể trở về, thậm chí hắn sẽ tan biến không còn dấu vết.
Mà cô gái này, vốn dĩ đã có nhiều bất mãn với hắn, so với hắn “sớm tối bên nhau”, rõ ràng nàng có thiện cảm hơn với bà lão đó, tin tưởng vào lời trong bức thư cũng là điều dễ hiểu.
Huống chi, người sắp chết, lời nói cũng thiện.
Lý lẽ này, chắc hẳn cô gái này hiểu rõ.
Nhưng phản ứng của Thư Tửu sau khi nghe câu nói này lại rất kỳ lạ, im lặng một lúc lâu mới có động tĩnh.
“Vậy, Thang bà bà… đã chết rồi sao?”
Không nghe thấy Đồng Quang phủ nhận, thì đó là sự thật, nàng không thể nói rõ cảm xúc của mình, có lẽ là lần đầu tiên tiếp xúc với sự ra đi của người bên cạnh, cũng có thể là lần đầu tiên nếm trải cảm giác được người khác quan tâm, đột nhiên mất đi khiến lòng nàng có chút khó chịu.
“Ngươi và bà ấy từng quen biết nhau phải không.”
Đồng Quang gật đầu, nhưng về quá khứ hắn không muốn nói nhiều, chủ yếu là vì hắn nhớ không nhiều, may mà Thư Tửu cũng không hỏi thêm.
Nàng chỉ thở dài một tiếng, đứng dậy đeo gói đồ, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi”.
Sau khi nàng ra khỏi cửa, Đồng Quang vung tay xóa sạch dấu vết họ từng đến ở, bà lão ngủ say ở phòng bên cạnh chỉ nhớ có người đến xin trọ, nhưng hình dáng cụ thể thì không thể nhớ ra.
Cổng gỗ bị mài nhẵn, có thể thấy thường có người dựa vào đây nhìn ra ngoài, lòng đầy mong đợi khiến hai miếng gỗ trở nên ấm áp.
Thư Tửu liếc nhìn một cái, không dừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa từ xa đến gần.
Nàng nhìn theo tiếng, thì ra là Đà Đà.
Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, Đà Đà liền thân thiết cọ vào lòng bàn tay nàng.
“Thật dễ thay đổi, trước đó còn buồn vì người khác qua đời, chớp mắt đã vui vẻ trở lại.”
“Người chết không thể sống lại, bà ấy đã để lại bức thư cho ta, chắc chắn biết mình sẽ gặp chuyện, Thang bà bà có bản lĩnh như vậy cũng không tránh khỏi, có thể thấy việc này là định số, chưa chắc là chuyện xấu, tại sao phải buồn, ta không thể nói rõ, nhưng ta cũng hiểu, ta còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để đắm chìm.”
Đồng Quang nhướng mày, quả là tỉnh táo.
Tiếp theo, hai người ăn ý không nhắc đến chuyện người giữ núi Đại Mạc, Thư Tửu dắt Đà Đà, Đồng Quang đi bên phải nàng, hướng về Thính Tuyết Tiểu Trúc.
Thính Tuyết Tiểu Trúc không xa, nhưng đường đi không dễ, theo lời Đồng Quang, nó nằm ở vùng bụng của ngọn núi trước mắt.
Một ngọn núi không có tên tuổi, nhưng vì sự xuất hiện của Lang Hoàn mà trở nên náo nhiệt.
Chân Thư Tửu đi đau mới cưỡi ngựa, từ đó tốc độ di chuyển mới nhanh hơn.
Đồng Quang liếc nhìn nàng vài lần, thầm nghĩ cô gái này thật kiên cường, rõ ràng rất để ý đến cái chết của Thang bà bà, nhưng vẫn cứng miệng nói hiện tại không có thời gian để quan tâm.
Thật là bướng bỉnh.
Con đường dưới chân dần trở nên mờ mịt, cỏ dại mọc um tùm, xa hơn chỉ thấy sương mù mịt mờ.
“Đây là khí độc mà ngươi nói sao?”
Đồng Quang nheo mắt, chơi đùa với ánh sáng trên đầu ngón tay, chọc cho ánh sáng ẩn trên đầu Thư Tửu lộ ra.
“Ừ, con ngựa này nếu không chở ngươi, đi vào cũng không sao.”
Nàng v**t v* bờm của Đà Đà, đồng ý với lời hắn, “Nhưng ta cũng không bị như ngươi nói, bị khí độc giữ lại.”
Ánh sáng trên đầu nàng nhảy lên, nhưng không làm lay động sợi tóc của nàng, càng không khiến nàng phát hiện.
Đồng Quang liếc mắt, quay đầu chán ghét, tùy tiện nói: “Vậy còn không mau vào tìm người? Chậm một bước lại muộn.”
Thư Tửu đưa tay gạt cành cây phía trước, tay kia vỗ nhẹ lưng ngựa, Đà Đà hiểu ý, bước đi nhanh hơn.
“Ta khuyên ngươi đừng chạm vào đồ vật ở đây, lát nữa vào Thính Tuyết Tiểu Trúc, cũng nên ngoan ngoãn một chút.”
Nàng hiểu rõ, tuy không biết thân phận của Đồng Quang, nhưng qua mấy tháng tiếp xúc, biết chắc chắn không tầm thường, nếu không một người dân thường sẽ không gặp phải tai họa như vậy.
Kinh nghiệm của nàng còn ít, trước mắt, chỉ cần Đồng Quang nói, nàng hầu như đều nghe theo.
Thực ra, suốt chặng đường, đều như vậy, dù nàng có chút bất mãn, thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng hầu như đều làm theo lời hắn, tất nhiên dưới sự hướng dẫn của hắn, nàng thực sự chưa từng mắc sai lầm, chưa từng chịu thiệt.
Đó cũng là một trong những lý do khiến nàng quen nghe lời.
Lang Hoàn muốn tránh thế gian, nên không dễ tìm thấy, vòng vo một hồi, họ mới thấy được tòa lầu nhỏ đó.
“Ngươi chắc chắn là chỗ này?”
Đồng Quang nhìn tòa lầu hai tầng đứng trong tuyết trước mắt, nhất thời cũng không chắc chắn.
Hắn chỉ nghe danh Lang Hoàn, thực ra không quen biết, thậm chí chưa từng gặp mặt.
Nghe nói Lang Hoàn có nhiều bản lĩnh, nhưng đây chưa phải mùa tuyết, suốt chặng đường họ đi đều là rừng xanh, sao tòa lầu này lại trắng xóa tuyết?
“Ta không chắc lắm, ngươi ở lại đây, đừng đi đâu, đợi ta quay lại.”
Hắn quay đầu, giả vờ dữ tợn nói với Đà Đà: “Ngoan ngoãn bảo vệ nàng!”
Chưa kịp để người và ngựa phản ứng, ánh sáng trắng lóe lên, hắn đã biến mất tại chỗ.
Dọc đường đi, bọn họ gặp ba, bốn nhóm người đều đến tìm Lang Hoàn. Ai nấy đều nói rằng vào đầu năm, Lang Hoàn từng phát ra năm miếng lệnh bài điêu khắc hoa văn, người trong giang hồ nếu có được lệnh bài ấy sẽ được nàng chế tạo riêng một cơ quan khí cụ. Có thể là ám khí, có thể là binh khí, cũng có thể là một món đồ hộ thân. Đã hẹn trước với nhau, cuối tháng này đến lấy vật. Điều kiện là vật đổi vật.
Những kẻ có thể đoạt được lệnh bài ấy, hẳn không phải hạng tầm thường, ít nhất phải lợi hại hơn nàng chứ?
Thế nhưng giờ nàng đã đến nơi rồi, sao lại chẳng thấy bóng dáng ai?
Nàng siết chặt dây cương, ngồi trên lưng ngựa. Đà Đà có vẻ nôn nóng bất an. Nàng đảo mắt nhìn quanh, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường, sâu trong rừng núi mà đến cả tiếng chim hót lá lay cũng chẳng nghe thấy, như thể đang bị vây trong một chiếc chuông khổng lồ, thế giới bên trong hoàn toàn cách biệt với bên ngoài.
Nửa canh giờ trôi qua, rồi một canh giờ cũng trôi qua, vậy mà Đồng Quang vẫn chưa quay lại.
Nàng càng thêm bất an, lo lắng. Với bản lĩnh của Đồng Quang, lại là hồn thể, chỉ đi dò đường thôi, lẽ ra chưa đến thời gian một nén nhang đã quay về rồi, sao giờ lại lâu đến vậy?
Tình hình không rõ ràng, nàng không dám hành động khinh suất. Thử gọi khẽ một tiếng: “Đồng Quang.” Chiếc dù sau lưng khẽ gõ lên vai nàng hai cái. Nàng khẽ thở phào, thì thầm một tiếng: “Làm ta sợ muốn chết.”
Ngay sau đó, tuyết ngừng rơi, nhưng dưới chân toà tiểu lầu kia lại bắt đầu bốc lên từng làn khói đen, mùi nồng nặc khó ngửi vô cùng.
“Đồng Quang?”
Lần này chiếc dù hoàn toàn bất động. Nàng gọi liền mấy tiếng, nhưng không có hồi âm.
Đà Đà càng thêm bất an, dẫn nàng lùi lại vài bước. Móng ngựa liên tục cào đất, lỗ mũi phát ra tiếng rít trầm, như đang thúc giục nàng. Thế nhưng, Đồng Quang vẫn không xuất hiện, chiếc dù Tàn Mị cũng chẳng có phản ứng gì.
Linh cảm mách bảo nàng rằng Đồng Quang đã gặp chuyện.
Không kịp nghĩ ngợi nhiều, Thư Tửu lập tức nhảy xuống ngựa, rút một vật từ trong bọc ra, nhanh chóng dặn dò: “Ngươi ngoan ngoãn tìm chỗ trốn đi, giống như lần trước. Đợi ta ra rồi hãy đến tìm ta.”
Nàng trở tay nắm chặt đoạn đao trong tay, tay còn lại ôm lấy dù Tàn Mị, lao thẳng về phía Thính Tuyết Tiểu Trúc. Nàng không hề do dự, mọi thứ phía sau, ngay khi nàng đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, đã bị chìm khuất trong màn tuyết trắng mịt mùng. Tiếng hí của Đà Đà phía sau càng lúc càng dữ dội.
Nhưng nàng lại không hề nghe thấy.
Cánh cửa lớn vốn đóng kín, chỉ cần đẩy nhẹ đã mở ra. Hơi ấm bên trong tràn ra, nội thất trong phòng bày biện rất bình thường, nhìn một lượt là thấy hết. Nhưng không có lấy một bóng người, mà nàng cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của Đồng Quang.
Nàng khựng chân lại, thu chân về, không dám tùy tiện bước vào. Lại thử cất tiếng: “Đồng Quang, ngươi ở đâu?”
Ngôi nhà không lớn lắm, vậy mà lại có tiếng vọng.
Làn khói đen đang lan ra bốn phía từ từ bò đến gần nàng, cách nàng chưa đầy một bước thì đột nhiên tăng tốc.
Chỉ là chút khói đen thôi mà, nàng cũng không để tâm lắm, vẫn tập trung quan sát xung quanh, tìm kiếm tung tích của Đồng Quang.
Thính Tuyết Tiểu Trúc này quá mức kỳ lạ, nàng không muốn nán lại thêm, chỉ muốn mau chóng tìm được Đồng Quang rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.
Cho đến khi bàn chân truyền đến một cơn đau rát như lửa đốt, nàng khẽ kêu lên một tiếng. Lập tức phát hiện khói đen đã bò lên mu bàn chân, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thiêu rụi giày và vớ trên chân nàng. Chớp mắt, đã lộ ra làn da trắng ngần, chỉ cần khói đen chạm vào là đau rát.
Cảm giác ấy, giống như bị bỏng.
Nàng hoảng hốt giậm chân, nhưng tốc độ khói đen bò lên nhanh hơn rất nhiều so với việc nàng đạp chúng rơi xuống.
Không cẩn thận, thanh đao trong tay rơi xuống đất, vậy mà khói đen lại bị đẩy lùi cả một trượng. Thấy vậy, nàng vội vã nhặt đao lên, một tay vung đao chém về phía khói đen đang áp sát, một tay bị ép lùi từng bước, chỉ trong chốc lát đã va phải bậc cửa, ngã lăn vào trong nhà.
Khi ấy, đoạn đao trong tay nàng đã cách khói đen một khoảng, không còn tạo được uy h**p nữa. Thế nhưng khói đen cũng chỉ quanh quẩn ở ngưỡng cửa, như đang e dè, không dám xông vào trong.
Nàng th* d*c dữ dội, đứng dậy, giơ đao chắn trước ngực, cả người căng cứng, phòng bị bất cứ lúc nào khói đen lại tràn đến.
Nhưng đại sảnh lại quá đỗi bình thường. Trên bàn tiếp khách còn đặt bốn chén trà, chén ở vị trí chủ tọa đã vơi đi một nửa, vẫn còn bốc hơi nóng.
Rõ ràng, nơi đây vừa mới tiếp đón khách. Hơn nữa, là vừa mới đây thôi.
“Có ai không?”
Vẫn là tiếng vọng đáp lại, nhưng lần này, từ trên lầu truyền xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên theo hướng âm thanh. Căn nhà tách biệt này vốn không có cầu thang, vậy bọn họ lên lầu bằng cách nào? Chủ nhân và khách nhân của nơi này giờ đang ở đâu? Còn cả Đồng Quang nữa…
Thời gian nàng ở trong nhà càng lâu, cảm giác nóng nực càng rõ rệt. Một khi cảm thấy nóng, nàng liền khô miệng khô cổ, chẳng bao lâu sau, mồ hôi trên trán đã chảy xuống mang tai.
Khi nàng tiến gần đến cửa sổ phía tây, chiếc ô trong lòng đột nhiên run nhẹ. Nàng mừng rỡ cúi đầu nhìn, chỉ thấy những hoa văn vàng kim trên thân ô bỗng chốc lúc sáng lúc tối, và… nhiều hơn, phức tạp hơn.
Chính lúc ấy, nàng mới dám khẳng định trong căn nhà này, không thể giải được cục diện này.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 30: Nghe tuyết.
10.0/10 từ 42 lượt.