Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 17: Xà mạn.

67@-

Từ đỉnh núi phía xa xa bắt đầu lộ ra tia sáng yếu ớt, nhưng khoảng cách quá xa, muốn lan truyền đến Hắc Vực thì thật khó.


Trời sắp sáng rồi, vào giờ khắc này, Đồng Quang đã yếu đến mức gần như không giữ nổi hình dáng. Ngón tay hắn lạnh buốt, môi tím bầm vì lạnh. Hắn chống tay trái lên mái ngói, không dồn bao nhiêu sức lực. Bên cạnh là cô gái nhỏ còn đang mê man chưa tỉnh. Mặt nàng vùi trong khuỷu tay, tóc bị gió sớm thổi bay rối tung.


Tất nhiên, cả hai đều không còn tâm trí hay sức lực để giúp nàng buộc lại mái tóc rối thành búi đẹp đẽ.


Trên phố bắt đầu có người dọn hàng. Đồng Quang ngửi thấy mùi bánh bao thơm lừng, hít hít mũi rồi đẩy nàng tỉnh dậy.


“Đói rồi chứ?”


Nàng mơ màng ngồi dậy, theo hướng cằm hắn chỉ nhìn qua, liền hiểu ý hắn.


“Ta không xuống được.”


Đồng Quang đã đoán trước nàng sẽ nói vậy, bèn đưa tay chỉ về một hướng, sau đó để lại một câu rồi lập tức biến mất.


“Ở tây bắc thành có một ngôi miếu Thánh Đế bị bỏ hoang, ngươi mua bánh bao xong thì lập tức đến đó. Hai ngày này đừng ra ngoài, dù có nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra, đến canh thì ngày thứ ba, hãy rời khỏi cổng thành.”


“Nhưng bên chỗ Trần Thu Thời thì…”


Theo lẽ thường, Trần Thu Thời đã chết, đầu mối mà nàng muốn cũng đứt, lẽ ra nên quay về Đôn Hoàng tìm đường khác. Nhưng nàng lại không nỡ rời đi quá sớm, luôn có cảm giác còn điều gì đó chưa rõ ràng.


Đồng Quang đã quay về bên trong chiếc dù Tàn Mị để dưỡng thương. Nàng nhìn về nơi hắn vừa biến mất, nhặt lấy bọc hành lý dài hắn để lại, đeo lên lưng.



Hắn là người đã lẻn vào phòng Diêu Nương để lấy lại đoạn đao bị gãy. Lòng nàng khẽ rung động, tay vòng ra sau đỡ lấy thân dù, khẽ thì thầm.


“Cảm ơn.”


Không ai trả lời nàng. Nàng mím môi, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi từ từ trèo xuống bằng cái thang bên cạnh. Trên phố vẫn còn ít người. Nàng đảo mắt một vòng rồi đi tới quầy bánh bao, mua một ít. Trả tiền xong, nàng nhìn thấy khăn trùm đầu của bà chủ, bèn quay lại định mua một chiếc.


Bà chủ có vẻ cảnh giác, một cô gái trẻ như vậy, sao lại muốn mua khăn trùm đầu từ một bà bán bánh bao?


Nàng cố chấp nhét tiền đồng vào tay bà chủ, rõ ràng có thái độ không bán thì ta cũng không đi.


Có được khăn rồi, nàng quấn lên mặt, cúi đầu chạy về phía tây bắc. Cảm giác phương hướng của nàng không tốt, phải đi vòng vèo khá lâu mới đến được miếu Thánh Đế.


Cỏ cây cao đến ngang eo che mất cả bia đá, bậc thềm trước miếu phủ đầy bụi dày.


Nàng đứng trên đường nhìn vào trong, ánh sáng yếu ớt, chỉ lờ mờ thấy pho tượng đất sét oai nghiêm uy vũ. Miếu đã lâu không có hương khói, tất nhiên cũng chẳng ai chăm sóc, lớp sơn bên ngoài tượng bong tróc loang lổ.


Miếu Thánh Đế tuy vẫn nằm trong thành Hắc Vực, nhưng khu này đã hoang tàn từ lâu, xung quanh chỉ lác đác vài ngôi nhà, cửa sổ đều bị gió cát bào mòn mất.


Tiếng gió sau lưng thổi qua những ngôi nhà trống, phát ra âm thanh như tiếng hú của hồ ly quỷ dữ. Nàng siết chặt dây bọc hành lý, cảm thấy trên lưng nặng trĩu. Nhưng nhớ lời Đồng Quang dặn không được quay đầu nhìn, nàng đành nhịn tò mò, cúi đầu chạy thẳng vào trong miếu.


Vừa bước qua ngưỡng cửa, những âm thanh ban nãy lập tức biến mất. Nàng thoáng ngơ ngác, xoa tai rồi mới ngẩng đầu lên. Ký ức của nàng ít ỏi, không biết Thánh Đế là vị thần nào, chỉ thấy ông trừng mắt giận dữ, tay cầm phương kích, liền nghĩ chắc là vị thần chủ chiến tranh.


Không biết thì không có tội, nhưng nên có sự kính sợ cần thiết.


Nàng quỳ lên đệm cỏ, lòng không tạp niệm, cũng không cầu xin điều gì, chỉ thành kính dập đầu.



Cánh cửa miếu vốn chẳng còn nguyên vẹn gì, nhưng cũng đủ chắn gió mưa. Đúng lúc này, một luồng gió lùa vào miếu rồi lập tức xoáy ngược trở ra, tiện tay đóng luôn cánh cửa.


“Bộp” một tiếng, bụi tung mù mịt. Nàng ho khẽ hai tiếng, thở ra một hơi, xoay người ngồi dựa sát vào bàn thờ, tháo bọc hành lý ôm trong lòng.


Nàng ngẩng đầu nhìn ba cái bát đĩa bày trên bàn thờ đã bẩn thỉu không ra hình dạng. Nàng nhớ mấy hôm trước đến hang Phật nơi Niệm Thanh tu hành tá túc, thấy trên bàn thờ trước tượng Phật bày đầy trái cây và hương nến – là vật cúng thần linh.


Giờ mượn tạm miếu Thánh Đế, lại còn ở đến hai ngày, chẳng lẽ tay không mà hưởng hết hay sao? Nghĩ một lúc, nàng lấy bánh bao trong tay, đặt lên bàn cùng với giấy dầu lót dưới.


“Ục…”


Nàng nuốt nước miếng, nghĩ thầm ăn một cái chắc cũng không sao, thần linh hẳn cũng chẳng nỡ để ta đói chết.


Ý nghĩ vừa hiện lên, tay nàng đã đưa ra.


Gương mặt nghiêm nghị uy vũ của pho tượng trong giây phút này dường như trở nên dịu dàng, chỉ là nàng không nhìn thấy.


Khác với sự yên tĩnh trong miếu Thánh Đế, lúc này thành Hắc Vực giống như địa ngục trần gian.


Trời vốn đã không có ánh nắng, giờ lại bị mây đen dày đặc bao phủ. Gió dữ dội nổi lên, các quầy hàng trên phố bị thổi bay mấy trượng, tất cả nhà cửa đều đóng chặt. Người chưa kịp về nhà thì cúi đầu, áp sát tường mà chạy.


Trong khoảnh khắc, trời đất đổi sắc. Ngay cả những tửu lâu và kỹ viện vốn ồn ào náo nhiệt cũng yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.


“Mẹ ơi…”


Tại khúc ngoặt, một nam nhân ló đầu từ cửa, hạ giọng gọi người mẹ già đang đi lạc trên phố. Trông bà có vẻ lẫn trí, nghe tiếng con gọi thì mỉm cười, bước nhanh tới. Gió cát làm bà ch** n**c mắt, nhưng bà chỉ vội vã đến bên con trai, chẳng kịp lau đi giọt lệ hay tránh luồng gió lồng lộng trên đầu.



Người đàn ông thấy vậy liền vội vã đóng chặt cửa, hoảng hốt lui vào trong buồng, cả người run rẩy như cầy sấy. Tay bịt miệng của y siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, không biết là do sợ hãi hay đau buồn, đôi mắt đỏ hoe đầy tia máu không ngừng ch** n**c mắt.


Loài “Xà mạn” vốn bốn năm mới xuất hiện một lần, lần này lại đột ngột đến sớm một năm!


Con xà mạn nuốt bà lão xong, cặp mắt to như đèn lồng từ từ khép lại, tiếp tục trườn về phía trước. Theo sau nó là hàng trăm con xà mạn con, toàn thân đen bóng, dài nhỏ, thoạt nhìn không khác gì rắn thường, nhưng đầu của chúng nhọn hơn, nơi chúng bò qua nóng bỏng như bị thiêu đốt, cỏ cây không sống nổi. Khí chúng thở ra khiến người hít phải lập tức sinh ảo giác, chìm vào giấc mộng mình khao khát nhất, sau đó không hay biết gì mà bị nuốt vào bụng chúng.


Từ trăm năm trước, thứ này từng giúp Chiêu Lâm vương tung hoành ở miền Bắc Mạc. Khi đó thiên hạ chia năm xẻ bảy, dân chúng sống lầm than. Triều đại Chiêu Lâm từng xanh tốt um tùm, cũng vì mấy chục năm loạn lạc đó mà biến thành vùng sa mạc hoang tàn như hiện tại.


Về sau, đại tế ti Côn Luân là Trục Nguyệt hạ sơn, thu phục xà mạn. Thấy chúng tỏ ý hối cải mạnh mẽ, Trục Nguyệt với sứ mệnh yêu thương muôn loài đã không giết chúng, chỉ trấn áp dưới cát vàng, cho phép chúng bốn năm được xuất hiện một lần, nhưng tuyệt đối không được tàn sát sinh linh. Nếu trái lời, sẽ bị diệt sạch.


Nhưng bản chất vốn chẳng phải thiện lương, lòng dạ tà ác chỉ cần bị khơi gợi liền bùng lên. Vừa qua chưa được tám mươi năm, chúng đã bắt đầu dao động. Đáng tiếc lần đó chúng đụng phải Đồng Quang.


Đồng Quang ra tay không chút nương tình, bất kỳ con xà mạn nào xuất hiện đều bị thiêu thành tro bụi. Hắn thậm chí còn gom tro ấy làm phân bón cho hai gốc cây mình trồng bên ngoài Hắc Vực lúc nhàn rỗi.


Giờ đây, những thứ chưa từ bỏ ý đồ đó, nhân lúc Đồng Quang “ngã xuống”, lại trỗi dậy một lần nữa.


Chúng bò dọc những con phố chính của Hắc Vực, để lại từng vệt đen cháy sém. Nhà cửa gần đó chỉ cần chúng quẫy nhẹ cũng sập xuống. Đám xà mạn con ùa lên, moi móc từ đống đổ nát để tìm thức ăn, hễ tìm được thì lại tranh giành nhau dữ dội. Một cửa tiệm nhỏ bị sụp, mười mấy con xà mạn lập tức chuyển hướng, từ dưới chân cột tròn phát hiện một phụ nữ trung niên còn thoi thóp.


Người đó vẫn còn sống, cánh tay bị gạch đá đè dập nát đang rỉ máu, càng làm chúng phấn khích. Trong chớp mắt, thân hình đẫy đà của bà chỉ còn lại bộ xương trắng. Không xa đó, một chiếc khăn che đầu bị vắt lên.


Một con xà mạn đã bò đi được một đoạn bỗng khựng lại, như ngửi được mùi gì đó, nó quay ngoắt đầu, rúc mũi vào chiếc khăn kia mà ngửi.


Ngay sau đó, đồng tử co rút, nó rít lên một tiếng ghê rợn. Tất cả xà mạn còn lại lập tức tụ lại, nối đuôi theo hướng nó chỉ, lần theo mùi mà bò đến một bức tường cao.


Xà mạn dựng đứng thân, gác đầu lên mái ngói, lũ xà mạn con bám sát dưới chân, âm thanh thè lưỡi rít rít khiến người trong viện rùng mình lạnh gáy.



Diêu Nương sống ở Hắc Vực mười bảy năm, đây là lần đầu tiên bà được nhìn loài này gần đến vậy. Trước kia nghe đồn chúng mù, nhưng thính giác và khứu giác vô cùng nhạy, bà từng nghĩ chúng chẳng khác gì rắn thường, giờ mới hiểu khác xa lắm!


Ngay cả mùi lưu lại, chúng cũng có thể phát hiện.


Bà nín thở, từ khe hở nhìn con quái vật khổng lồ kia. Nó men theo tường viện bên cạnh, rồi chui thẳng vào nhà kho sau vườn.


Trong kho nhốt một cô gái đêm qua đã đắc tội với khách. Một tiếng hét vang lên, rồi lập tức im bặt. Phòng bà ở tầng cao nhất, nhìn thấy rõ ràng, dần hiểu ra thứ đó tìm chính là cô gái bị nhốt ở đó hôm qua.


Bà thầm rủa bản thân lắm chuyện, sao lại tốt bụng mang cô gái đó về? Rõ ràng biết người này bất thường, giờ thì hay rồi, xà mạn lần theo mùi mà bò tới.


Trong Ứng Ngữ Các vang lên vài tiếng hét thất thanh, Diêu Nương đã ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ.


Chừng một chén trà sau, xà mạn phá cửa lao ra, tất cả đều to lên trông thấy.


Tại phủ thành chủ Hắc Vực, không có một ngọn đèn nào được thắp. Chủ lâu đứng trên tầng cao nhất, cạnh cửa sổ rộng mở, lặng lẽ nhìn mọi chuyện xảy ra trong thành.


Hắn xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, mắt cụp xuống, thần sắc khó đoán.


Xà mạn đi một vòng khắp thành, dường như chẳng thu được gì, lại trườn ra ngoài. Giống như mọi lần, chúng không bỏ qua bất cứ nơi nào, trừ phủ thành chủ và miếu Thánh Đế ở góc tây bắc. Phủ thành chủ là vì khế ước, còn miếu Thánh Đế thì… ngay cả hắn cũng không rõ vì sao. Từ sau khi Tôn Chủ ghé qua, bọn chúng chẳng dám bén mảng tới đó nữa.


Từng tiếng bước chân rất khẽ truyền đến từ cầu thang. Hắn quay người lại, nhìn bóng người dần xuất hiện. Một nữ tử vận váy gấm màu lam nhạt, thắt lưng bó chặt eo mảnh. Nàng ngẩng đầu, mỉm cười gọi.


“Tam ca.”


Thành chủ khẽ gật đầu, giọng trách nhưng vẫn nhẹ nhàng: “Đêm nay không bình thường, gió lại lớn, muội chạy ra làm gì?”


Nữ tử vén váy bước lại gần vài bước, dịu dàng nói: “Chính vì vậy, A Hy mới lo cho huynh. Huynh cũng biết, mấy thứ bẩn thỉu đó lại không dám tới gần muội mà.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 17: Xà mạn.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...