Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 15: Động thủ.

75@-

“Tuyết… Y… tỷ tỷ?”


Thanh âm run rẩy, nàng suy nghĩ chốc lát, lúc này Tuyết Y đột nhiên xuất hiện ở hậu viện, không rõ có dụng ý gì, chi bằng cứ giả vờ yếu thế trước đã, chắc sẽ không sai.


Quả nhiên là nàng. Tuyết Y đảo mắt bốn phía rồi bước nhanh tới, kéo nàng lập tức lẩn vào trong phòng, đối với hai thi thể khô quắt trước cửa, nàng không liếc mắt lấy một lần.


Khoảnh khắc ấy, nàng liền hiểu ra con ngân tố xà ấy là do Tuyết Y thả ra.


Tạm thời chưa luận mục đích của Tuyết Y, nhưng quả thực đã giúp nàng thoát khỏi nguy cục.


Tuyết Y nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ thở dài một hơi: “Đừng sợ. Hắc Vực vốn chẳng phải nơi hiền lành gì, chết hai bà già ấy cũng chẳng ai quan tâm.”


Dứt lời, nàng ấy kéo tay nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Tỷ giúp muội ra ngoài, nhưng muội có thể nói thật cho tỷ biết muội là gì của Lý Túc Túc, Lý đại hiệp?”


Nàng chau mày, mờ mịt đáp: “Không… quen biết.”


Trên mặt Tuyết Y thoáng hiện vẻ giận, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ ôn nhu: “Tỷ sẽ không hại huynh ấy. Năm đó là huynh ấy cứu tỷ, nên tỷ mới dò hỏi.”


Nửa năm trước, nghe nói Lý Túc Túc từng đến Tây Vực một chuyến, sau đó liền bặt vô âm tín. Tuyết Y luôn ghi khắc ân cứu mạng của chàng, dò hỏi khắp nơi vẫn không có tin tức. Có lẽ với nhân vật như chàng, cứu người chỉ là tiện tay, nhưng đối với nàng, đó lại là ơn tái sinh.


Thấy nét mặt thản nhiên của tiểu cô nương trước mặt, trong lòng Tuyết Y vừa gấp gáp vừa bực bội, tay nắm cánh tay nàng cũng vô thức siết chặt.


“Thật… không… quen. Ta… chẳng nhớ gì cả.”


Nàng cau mày, hất tay Tuyết Y ra. Cùng lúc đó, gió bất chợt nổi lên, cửa sổ cũng bị thổi bật.


Tuyết Y giật mình ngoái lại nhìn, phía sau trống không, nàng cắn môi, trong lòng không tin lời cô nương này, nhưng hiện thời trước mắt, chỉ có thể tạm thời giữ nàng lại.



“Vậy… thanh đao ấy, muội từ đâu mà có?”


Tuyết Y chắc chắn không nhìn nhầm, chính thanh đao Thương Hà Vãn Nguyệt ấy năm xưa đã cứu nàng khỏi lũ quan binh dơ bẩn. Nàng còn nhớ rõ ba khoen tròn trên lưỡi đao và ký hiệu tròn trên chuôi.


Đồng Quang đang tựa vào cửa, ánh mắt lướt qua vai Tuyết Y và chạm vào ánh mắt nàng. Hắn nhún vai.


Hắn đã dò xét khắp nơi, canh phòng nghiêm ngặt, dựa vào bản lĩnh của nàng thì tuyệt đối không thoát ra nổi, huống hồ nàng còn muốn quay lại lấy… cái đao hôi rình kia.


Nàng thu lại ánh mắt, đáp gọn: “Nhặt được.”


Quả thật là nhặt được.


Tuyết Y hiển nhiên không tin, mày nhíu chặt, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ứng Ngữ Các nội ngoại đều đã tăng cường phòng vệ. Muội tự mình không ra nổi, nhưng tỷ có thể giúp muội.”


Vừa nói vừa xoay người, ra hiệu bảo nàng đi theo.


“Nhưng… đồ của ta…”


Nàng lộ vẻ khó xử, giọng nói đầy chân thành: “Ta… là cô nhi. Những thứ ấy… là tất cả những gì ta có…”


Nói đến cuối, âm thanh nhỏ dần.


Đồng Quang bước tới bên nàng, giọng uể oải chẳng thèm để tâm: “Chỉ là thanh đao rách nát, có gì quan trọng? Ta thấy vẫn nên tính chuyện thoát thân thì hơn.”


Hắn vốn đã chán ghét chốn gió bụi dơ bẩn này.


Hậu viện vốn tĩnh lặng, nhưng bởi có hai xác chết nằm đó, lại thêm phần âm trầm rờn rợn.


Thấy nàng không động đậy, vẻ giận dữ hiện lên gương mặt Tuyết Y, thanh âm cũng trầm xuống: “Hiện giờ mà không đi, chính là chờ chết! Muội tưởng nơi đây là chỗ nào? Ăn người không nhả xương, nhất là với hạng như muội!”



Đồng Quang hờ hững nhấc mi mắt, chẳng rõ là bởi câu nói của nàng thú vị, hay là lọ “hóa thi thủy” trong tay nàng khiến hắn buồn cười. Hắn khẽ cười một tiếng, bước tới, cúi sát tai cô nương kia.


“Bảo nàng ta, muộn rồi. Các ngươi chẳng ai thoát nổi nữa đâu.”


Nghe vậy, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài.


Cuối hành lang, thấp thoáng có tiếng người vọng tới, càng lúc càng rõ, hiển nhiên là đang đi về phía hậu viện.


“Ngươi… tốt nhất nên dọn sạch sẽ bọn họ.”


Nàng hơi nâng cằm, chỉ về phía hai xác chết khô.


Tuyết Y thầm mắng một câu, bắt đầu nghi ngờ bản thân đã dùng sai cách đối phó với cô nương đầu óc tỉnh táo như đá tảng này.


Đột nhiên, nàng ấy cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, liền bật cười khẽ, đáy mắt ánh lên một tia sáng lạnh. Nàng ấy bước xéo về trước hai bước, đồng thời mạnh tay đẩy cô nương kia ra ngoài, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.


Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi. Cô nương còn chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy ra ngoài, còn vấp phải xác chết ở ngưỡng cửa, suýt nữa ngã nhào.


“Thật là ngu xuẩn.”


Đồng Quang cười lạnh một tiếng, chẳng buồn để ý đến nàng, xoay người lóe lên, liền ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ Tuyết Y vừa định trèo ra.


Rõ ràng cửa sổ mở toang, vậy mà Tuyết Y không tài nào trèo ra nổi. Lúc này, nàng ấy mới hiểu ra ý của tên thị vệ hôm qua nói “thân mang tuyệt kỹ”, một tia sợ hãi dâng lên trong lòng.


Nhưng đây là Hắc Vực, xà quỷ yêu ma gì cũng có, một tiểu nha đầu thôi, có gì đáng sợ?


Ngoài cửa đã có tiếng quát lạnh: “Ai ở đó?!”


Không biết từ lúc nào, đèn trong hậu viện đã tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối. Hai tên thái giám kia hoàn toàn không nhìn rõ người đang nằm trước nhà chứa củi là ai, chúng chỉ nhận lệnh đến trông coi nữ nhân bị giam ở đây.



Chuyện này với chúng chẳng có gì xa lạ, từ trước đến nay, không biết bao nhiêu cô nương không nghe lời hay mới vào các lâu đã từng bị đưa đến nơi này.


Tay Tuyết Y siết chặt chiếc khăn tay trong lòng bàn tay. Trốn là không thể nữa rồi. Nàng ấy vốn định lợi dụng hai tên thái giám này để trừ khử cô gái nhỏ kia, sau đó quay lại tìm thanh đao của đại hiệp Lý là được.


Thủ đoạn của đám thái giám này, nàng ấy đã tận mắt chứng kiến. Những cô nương bị đưa về phòng, có ai không mình đầy thương tích?


Vừa hay cô gái kia lại nói năng không lanh lợi, nếu bị bắt thì thôi, mà nếu nàng ra tay diệt được đám thái giám, vậy cũng tốt, coi như nhân cơ hội này thử xem rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì, vẫn hơn là để nàng chết lãng xẹt ở đây.


Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng ấy hiện lên một tia độc ác.


Khóe miệng Đồng Quang nhếch cao hơn, ngón tay gõ nhịp nhàn nhã lên bệ cửa sổ, nhìn nữ nhân phong trần kia đang tự rước họa vào thân.


“Ha, ta khuyên ngươi, đừng manh động. Ai phá hỏng kế hoạch của ta đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”


Nhưng, ngoài nữ tử đang ở ngoài cửa, không ai nghe thấy lời hắn nói cả.


Tuyết Y tháo trâm cài đầu xuống, cắn chặt răng, bất ngờ đâm mạnh vào vai mình.


Mùi máu tanh lập tức lan ra, Đồng Quang cau mày, thấy mùi khó ngửi, liền bước ra ngoài, đi đến chỗ cô nương đang thu mình bên cột. Lúc này hắn mới bỏ tay đang bịt mũi xuống.


Hít sâu một hơi, hắn nói: “Đêm khuya rồi, ngươi nên đi ngủ thôi.”


Nghe câu nói không đầu không đuôi ấy, nàng ngẩng đầu nhìn, trời đen kịt, đến ánh trăng cũng chẳng có, nàng chẳng thể phân biệt nổi giờ giấc, chỉ thấy lòng bồn chồn, sao mà ngủ cho được.


“Ta không buồn ngủ.”


“Không, ngươi buồn ngủ.” Đồng Quang cười khẽ, búng tay trước mặt nàng. Nàng chớp mắt, quả nhiên cơn buồn ngủ ập tới. Sau khi giúp nàng yên giấc, hắn mới đứng dậy.


Không kiên nhẫn lắm, hắn xoay vai, lẩm bẩm: “Lâu lắm rồi ta chưa ra tay, thế mà lại có người tự tìm cái chết.”



Lời vừa dứt, tay của Tuyết Y vừa chạm vào then cửa, định mở miệng gọi người, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị nghẹn lại.


Nàng ấy trợn tròn mắt, nhìn bàn tay đang dần hiện lên trên cổ mình. Bàn tay đó trắng đến mức bất thường, móng tay mang màu hồng nhạt. Nàng ta bị bóp chặt đến mức không thở nổi.


Không biết đã đắc tội với nhân vật lớn nào, giữa ranh giới sinh tử, nàng ta không kịp nghĩ nhiều. Nhìn theo cánh tay ấy, chủ nhân của nó ẩn mình trong bóng tối, không thấy rõ diện mạo, nhưng khí chất toát ra từ hắn cao quý đến mức không ai dám xâm phạm. Chỉ riêng giọng nói đã khiến nàng muốn quỳ xuống theo bản năng.


Đồng Quang nghiêng đầu, trong mắt không chút ấm áp, giọng nói ngập tràn sát ý: “Kẻ lần trước dám cướp người trong tay ta, cỏ mọc trên mộ đã cao đến ba thước rồi. Tiếc cho gương mặt này, ngươi mà làm người tốt thì hay rồi, ta ghét nhất là loại như ngươi.”


Tuyết Y không cảm thấy lực siết tăng lên, nhưng đột nhiên tim nàng ta như bị bóp chặt. Lần đầu tiên nàng ta gần cái chết đến thế. Đồng tử dần mờ đi, không còn nhìn rõ sự vật xung quanh. Cũng chính lúc này, gương mặt người đàn ông kia từ từ hiện ra từ bóng tối.


Gương mặt đó, đẹp đến mức không giống người thật. Trong cơn mơ hồ, nàng thấy hắn nghiêng đầu cười, nhưng nụ cười ấy chỉ hiện ở khóe miệng.


“Ngươi…” Hình như ta đã từng gặp… Nhưng câu nói phía sau còn chưa kịp thốt ra, nàng ta đã tắt thở.


Cùng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng quát tháo của đám thái giám.


Đồng Quang nhướng mày, thở dài: “Con nhóc gây chuyện thật.”


Hắn phất tay một cái, lập tức, từ hai thi thể khô quắt kia bay ra một vật gì đó, lao thẳng xuyên qua lồng ngực của hai tên thái giám đang đến.


Chúng không có chút phản ứng nào, chẳng kịp thấy người, thậm chí không biết thứ giết mình là gì.


Đồng Quang nhấc chân, tìm một chỗ sạch để đặt xuống, lẩm bẩm: “Phiền phức.”


Hắn nắm lấy cổ tay cô nương đang ngủ say, yên lặng một lúc, cảm nhận nội lực đang dần hồi phục, rồi cõng nàng phi thân rời khỏi viện.


Hậu viện trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, cửa nhà chứa củi vẫn khóa nguyên, đèn lồng dưới mái hiên lập lòe yếu ớt, hành lang rải rác vài chiếc lá rụng, chỉ là trên bậc thềm trước cửa có hai đóa hoa sen, cách đó khoảng một trượng ngoài sân và phía trong cửa, mỗi nơi lại có một đóa.


Một lúc sau, ở góc rẽ cuối hành lang, bóng người đổ xuống đất khẽ lay động, dường như có ai đó xoay người bỏ đi.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 15: Động thủ.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...