Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 109: Cục diện tử vong (Đại kết cục – thượng).
98@-
Một thị nữ thần sử khẽ nghiêng người về phía trước, tay nâng đèn băng. Ánh sáng mờ dịu soi lên trán cao và đường nét nghiêng nghiêng thanh tú của các nàng.
Ánh mắt Thư Tửu quét qua, vậy mà lại không thể phân biệt ai với ai.
Chỉ đến khi chạm tới nơi phát ra thanh âm, nàng mới khựng lại, chân mày hơi nhíu, hóa ra là người quen cũ.
“Tư Cống Hi, sao ngươi lại ở đây?”
Thần sử dẫn đầu lập tức quát lớn: “Không được trực xưng đại danh thần sử quan!”
Thư Tửu từng không xem trọng đám thần sử của Côn Lôn, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là vài kẻ hầu nữ mà thôi, nào ngờ một tiếng quát kia lại ẩn chứa khí thế nặng nề.
Huyền Chúc quát lớn một tiếng, nhảy lên vai nàng: “Ngạo mạn thật đấy, không nhìn xem ông đây đang đứng ở đây mà cũng dám giở thần uy.”
Chỉ thấy một loạt thần sử đồng loạt cúi người thật sâu: “Xin Huyền Chúc đại nhân tha tội, bọn tiểu nữ vì muốn bảo vệ chủ nhân mà thất lễ, mong đại nhân đại lượng không trách phạt.”
Tư Cống Hi có vẻ đã không còn giống người cũ nữa. Khí chất quanh thân đã hoàn toàn thay đổi. Nàng ta đứng trước đại điện, trông chẳng khác gì chủ nhân nơi đây. Dáng người cao gầy, giữa trán cài minh châu, khiến cả thân hình toát ra vẻ thần thánh. Cộng thêm tư thế đoan chính, càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm linh thiêng.
“Thư Tửu muội muội, lâu ngày không gặp, vẫn an ổn chứ?”
Thư Tửu tuy không có thế gia bối cảnh gì hậu thuẫn, nhưng từ trước đến nay vốn đã là người lạnh nhạt, thái độ không hèn mọn, cũng chẳng kiêu căng, khiến người khác nhìn vào cũng phải kính nể.
Lần này nàng đến cả nụ cười cũng không ban cho đối phương. Đối với Tư Cống Hi, nàng vẫn luôn có một cảm giác khó yên tâm, thậm chí đôi lúc còn mơ hồ cảm thấy người kia mang theo tà khí.
Nàng liếc nhìn Huyền Chúc, chỉ thấy nó đã sớm hiểu ý, bắt đầu ra vẻ kênh kiệu.
“Ngươi là thần sử quan của Côn Lôn điện? Quan uy lớn thật đấy. Khi xưa Đồng Quang còn tại vị, ta từng đến Côn Lôn điện vài lượt, sao chưa từng thấy mặt ngươi? Lại chẳng từng nghe y ban chức thần sử cho ai.”
Tư Cống Hi mỉm cười: “Có lẽ là Huyền Chúc đại nhân quý nhân hay quên, dù có đến bao nhiêu lần cũng sẽ không để tâm đến những vai trò nhỏ bé như chúng ta. Hơn nữa… mỗi lần ngài đến, hẳn là đều trực tiếp xuống hồ sau, nào đã từng bước vào Côn Lôn điện đâu.”
Huyền Chúc chột dạ liếc mắt một cái, hừ nhẹ rồi lui về một bên.
Hồ nước phía sau Côn Lôn điện chính là nơi mai táng các tế ti, trưởng lão qua các đời, còn có không ít những “vật lợi hại” bị giấu kín không cho người đời biết đến.
Thư Tửu âm thầm rủa một câu “vô dụng”, rồi dựng hộp dù sau lưng bên cạnh mình.
Thấy vậy, ánh mắt Tư Cống Hi lóe lên một tia cảm xúc, nhưng lại nhanh chóng bị Thư Tửu bắt gặp.
Nàng ta lên tiếng: “Ngươi không cứu được hắn, giao hắn cho ta, ta có thể khiến linh hồn hắn được quy hồi.”
Thư Tửu lạnh lùng đáp: “Hoang đường!”
Tư Cống Hi bật cười lớn, không chút kiêng kỵ: “Vậy cứ thử xem.”
Gió rét như dao trên đỉnh Côn Lôn khiến mỗi chiêu thức của Tư Cống Hi đều mang theo lực đạo lớn hơn thường. Tu vi của nàng ta trong khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ vượt bậc. Một chiêu biến chỉ thành đao, rạch rách làn da Thư Tửu, vừa thấy máu chảy, nụ cười của nàng ta càng trở nên điên cuồng.
Thư Tửu ôm lấy hộp dù, tránh sang bên, định tiếp tục vận dụng đồng thuật.
Huyền Chúc nhảy nhót chắn đường đám thần sử đang muốn nhào tới, nhưng khi quay lại nhìn thấy Thư Tửu trong tình thế chật vật, nó hét lớn: “Lấy dù ra đi!”
Thế mà nàng lại không nghe thấy, chỉ nhìn Tư Cống Hi, cắn răng nói: “Là ngươi! Ngươi đã rút máu của ta!”
Tư Cống Hi thản nhiên đáp: “Đúng vậy. Vì ta cũng sắp chết rồi, chỉ có thể dùng máu ngươi để cứu lấy ta. Ngươi xem, đúng là như được tái sinh. Bảo sao bao nhiêu người tìm đến ngươi.”
Nàng ta vừa nói xong, thì từ bên hông đại điện bỗng lao ra một bóng đen, rít lên như dã thú. Theo sau là vô số tà vật ùa tới.
Khói đen cuồn cuộn, làm ô uế cả đỉnh núi linh thiêng Côn Lôn.
“Cầm dù đi!!”
Huyền Chúc vừa nuốt chửng tà vật, vừa lo lắng cho Thư Tửu.
Nhưng nàng vẫn chưa mở hộp dù ra.
Chỉ bởi vì Vọng Nguyệt đã dặn nàng sau khi lên đến đỉnh Côn Lôn, nếu chưa đến gần thân thể của Đồng Quang, thì đừng vội thả hắn ra, bởi nơi đáy hồ kia đang có thứ gì đó ngấp nghé chờ đợi hắn.
Hai mắt nàng đỏ ngầu, phá tan kết giới do chính máu mình tạo thành. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại cảm giác bỏng rát dữ dội, gió lạnh táp rát khiến gương mặt nàng tê dại. Máu hòa lệ tuôn xuống nhưng nàng cũng chẳng còn cảm giác.
Những thần sử bị nàng điều khiển, đồng loạt quay đầu công kích Tư Cống Hi. Tình thế lập tức hỗn loạn. Một người còn dễ đối phó, mười tám người thì sao?
Tư Cống Hi tuy vừa dùng máu Linh Lung của Thư Tửu chưa lâu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp. Lạm dụng quá mức tất sẽ có phản ứng ngược.
Còn Thư Tửu, thân thể người chết sống lại đã sắp đến giới hạn. Tầm mắt mờ mịt, chỉ thấy lờ mờ hình dáng chung của đối thủ.
Nếu không được, thì phải tìm cách cầu cứu.
Vọng Nguyệt, hoặc Kỷ Vô, không thì mấy người bạn thần thần quỷ quỷ của hắn.
Nhưng Huyền Chúc lắc đầu, đáp: “Xin lỗi, lần này ta cũng hết cách rồi. Chúng đã có chuẩn bị từ trước, đâu chỉ mỗi ả kia. Ngươi xem đi.”
Ôn Liễu Phàm vừa th* d*c vừa từ thang trời bò lên: “Cô nương Thư Tửu, lại gặp rồi.”
Lần đầu tiên Thư Tửu nhìn thấy huynh muội nhà họ Ôn hòa thuận đứng cạnh nhau như vậy. Ôn Niệm Nam vẫn xinh đẹp như trước, chỉ có điều cây quạt trong tay đã biến thành từng lưỡi dao sắc bén. Nàng ta khẽ mỉm cười, chẳng nói một lời, cũng chính là người đầu tiên ra tay.
Lúc đầu, Thư Tửu và Huyền Chúc còn cầm cự được. Nhưng dần dà, các chi dưới của nàng đã trở nên cứng đờ rõ rệt. Một sơ suất khiến nàng bị Ôn Niệm Nam đánh văng ra đất, hộp dù cũng theo nàng mà rơi xuống, nện mạnh xuống nền đá, cả thần điện cũng chấn động mấy lượt.
“Xem ra thần điện sắp tỉnh rồi. Chúng ta phải nhanh tay. Ôn Liễu Phàm, ngươi còn chần chừ gì nữa. Chẳng phải muốn lấy chiếc dù đó sao?”
Tư Cống Hi nhanh chóng phân phó. Một nhóm người xuống hồ lấy thân thể Đồng Quang. Một nhóm vây khốn Huyền Chúc. Ba người còn lại, phụ trách giết Thư Tửu.
Thư Tửu hừ lạnh, dốc toàn lực phản kích. Vô số sợi chỉ đỏ vô hình toát ra từ mắt nàng, điều động thần sử ra đòn hiểm độc. Chưa được bao chiêu, Ôn Niệm Nam đã trúng đòn nặng, bị một thanh chủy thủ giấu trong tay áo nàng phóng xuyên vai, đau đến mức suýt ngất đi. Đồng thời, Ôn Niệm Nam giật trâm cài tóc, hóa thành hai cây huyền đinh bay thẳng về phía Thư Tửu, xuyên trúng hai đầu gối nàng.
Nàng chưa kịp kêu lên thì trước mắt đã trắng xóa, không còn nhìn thấy gì nữa.
Rốt cuộc vẫn là bị Tư Cống Hi áp chế quá dữ. Đồng thuật nàng vận dụng cũng đã vượt giới hạn.
Giờ đây, công thế của nàng hoàn toàn bị động. Thanh âm quanh quẩn hỗn loạn, không còn phân biệt được ai với ai.
Ngay khoảnh khắc nàng đang hoảng loạn, một người kéo nàng về phía sau, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai: “Trốn sau ta đi.”
“Yến An Thì… huynh chưa chết.”
“Muốn ta chết, còn lâu.”
Yến An Thì quả không hổ danh là sát thủ hạng nhất. Chỉ cần y xuất hiện, cục diện lập tức đảo ngược.
Khi Tư Cống Hi vừa áp sát, sát ý trong mắt y đã bộc phát đến cực điểm: “Hóa ra người từng bày mưu hãm hại nàng, chính là ngươi.”
Tư Cống Hi ôm vết thương nơi vai phải, gương mặt đã chẳng còn nét đoan chính ban đầu, nhưng lại chẳng hề sợ chết: “Đúng vậy. Là ta.”
Đám tà vật kéo lên chậm lại, nhưng chưa dừng hẳn. Huyền Chúc vừa ứng phó vừa nói: “Ả không chết được đâu. Ả đã chuyển máu Linh Lung của Thư Tửu vào trong cơ thể mình rồi.”
Không trách được, vì sao tu vi lại tăng vọt.
Không trách được, vì sao có thể điều động tà vật lên được đỉnh Côn Lôn.
Ôn Liễu Phàm từ dưới đất lồm cồm bò dậy, thừa dịp hỗn loạn lần theo tới bên hộp dù. Ngón tay vừa chạm tới mép hộp, liền bị Thư Tửu khống chế một thanh đao chặt đứt cả bàn tay. Hắn gào lên một tiếng thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, đồng thời bàn tay còn lại vung lên, tát mạnh vào mặt Thư Tửu.
Một cái tát ấy mang theo ba phần lực, nhưng cũng chỉ còn lại bốn, năm phần sức lực nơi hắn mà thôi.
Thư Tửu bị đánh văng sang một bên, má trái đau rát, đầu óc choáng váng, như thể cả thiên địa đang quay cuồng.
“Ngươi chán sống rồi!”
Yến An Thì xoay cổ tay, rút kiếm khỏi người Tư Cống Hi, một chiêu duy nhất đã đóng đinh Ôn Liễu Phàm vào xà nhà, chẳng cần đâm thêm lần thứ hai, hắn đã tuyệt khí bỏ mạng.
Thấy vậy, Ôn Niệm Nam cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn: “Tự rước lấy cái chết.”
Trước thần điện đỉnh Côn Lôn, khắp nơi hỗn độn tang thương, máu tươi vung vãi, xác người nằm ngổn ngang, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc.
Yến An Thì canh giữ bên cạnh Thư Tửu, truyền vào người nàng phần linh lực mới dung hợp không lâu trong cơ thể mình, nhưng linh lực ấy chẳng khác gì nước đổ vào biển, chẳng chút hiệu quả, đến cả bọt nước cũng không nổi lên một tia.
“Tiểu Tửu, muội cảm thấy khó chịu chỗ nào?”
Y ăn nói vụng về, rõ ràng biết nàng toàn thân đều không ổn, vậy mà vẫn thốt ra lời ngây ngô ấy.
Lần này, Thư Tửu không còn gắng gượng nữa, cất tiếng: “Chỗ nào ta cũng thấy khó chịu. Ngũ tạng lục phủ như bị trộn lẫn, đè ép đến không thở nổi. Đôi mắt như bị nung trên lửa, không nhìn thấy gì cả. Nhưng ta lại dường như nhìn được rất nhiều, rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ không rõ nguyên do.”
Huyền Chúc chen lời: “Là ký ức bị đánh thức. Còn có rất nhiều ký ức của những người khác tại đây cũng bị nhồi nhét vào đầu ngươi. Chiêu này… quả là độc ác!”
Trước tiên là rút cạn sinh khí, sau đó đợi đến lúc thân thể sống dở chết dở sắp sụp đổ thì dồn dập truyền vào lượng lớn ký ức hỗn loạn, ép nàng bạo thể mà chết.
“Là muốn nàng hồn phi phách tán!”
Yến An Thì cầm kiếm mà đứng, chuôi tua kiếm còn nhỏ từng giọt máu chẳng rõ là của ai. Y từng bước từng bước tiến về phía Tư Cống Hi, như ma thần nơi điện Diêm La đến lấy mạng oan hồn.
“Huyền Chúc nói ngươi không chết được. Sao lại thế? Ta lại cứ muốn ngươi phải chết.”
Tư Cống Hi lảo đảo đến trước đại môn, đẩy cửa bước vào trong, quỳ gối, miệng lẩm bẩm một tràng dài không rõ ngôn ngữ. Chỉ nghe tiếng rền như sấm động, bức tường huyền tinh trước mặt chầm chậm dịch chuyển, một hàng người hình thù kỳ dị khiêng thân thể Đồng Quang ra ngoài, chỉ chờ giường băng huyền tinh lộ diện, tôn chủ lập tức có thể quay về.
Huyền Chúc hốt hoảng kêu lên.
Chỉ thấy Yến An Thì người và kiếm hợp nhất, quyết liều một phen sống chết. Ngay khoảnh khắc ấy, phía sau Tư Cống Hi bỗng nhảy ra một nam tử thân hình cao lớn, trên lưng mọc đầy gai nhọn. Nhìn kỹ liền nhận ra, đó chính là Tạ Tam.
Hắn chắn trước người Tư Cống Hi, đỡ lấy chiêu chí mạng kia. Đến khi gần tắt thở mới khôi phục gương mặt tuấn tú ngày xưa, khẽ nói: “Tiểu Hi, xin lỗi.”
Nhưng Tư Cống Hi lại chẳng thèm liếc hắn lấy một lần. Nàng chỉ lạnh lùng đứng dậy, khép lại đại môn, bắt đầu triệu hồi đợt tà vật cuối cùng tấn công về phía Thư Tửu.
Yến An Thì quát lớn, kiếm vừa khởi, chém đứt cánh tay nàng.
Tư Cống Hi mất đi một tay lại càng phát điên. Nàng ta cố ý để máu Linh Lung phun sang phía Thư Tửu, khiến lũ tà vật như dã thú phát cuồng.
Chỉ thấy một con tà vật bất ngờ lao thẳng vào thân thể Thư Tửu. Nàng lập tức co giật dữ dội.
Yến An Thì không thể khống chế nỗi hoảng sợ trong lòng, quay người phi thân tới, ôm chặt lấy nàng, giống như năm xưa y bị thương nặng được đưa tới chỗ nàng, nàng cũng sẽ làm vậy.
Những tà vật ấy dội vào thân thể Yến An Thì. Chỉ trong chớp mắt, thân xác phàm nhân của y đã không chịu nổi hàn khí thấu xương.
“Yến An Thì, ngươi…” Huyền Chúc đứng một bên, không thể tin nổi nhìn cục diện trước mắt.
Tà vật nhập thể, Tư Cống Hi hạ quyết tâm muốn đưa họ cùng chết, căn bản không để lại một con đường sống. Hết thảy những cấm chú đều đồng loạt giáng xuống. Lần này, người phải chết không phải Thư Tửu.
Cái chết… có lẽ là khí tức mà hắn quen thuộc nhất.
Y vùi đầu vào hõm vai nàng. Mái tóc nàng đã khô xác, y yếu ớt thốt: “Đồng Quang… liệu có chăm sóc tốt cho nàng không…”
Nàng vẫn còn co giật, ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Yến An Thì siết chặt lấy nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát vọng sống mãnh liệt. Nhưng lại chẳng cầu được.
Y liếc thấy Huyền Chúc bên cạnh đang lén lau nước mắt, bật cười mắng: “Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy, khóc lóc sướt mướt thế kia.”
Huyền Chúc không nhịn được nữa, bật khóc òa lên.
“Ngươi nghe đây, Huyền Chúc, ta sắp chết rồi. Tiểu Tửu giao cho ngươi. Nhất định phải thủ đến khi hồn Đồng Quang quy hồi.”
Lời vừa dứt, y lần cuối cùng nhấc kiếm, hợp thân với lưỡi kiếm, dùng toàn bộ sức lực cắm thẳng Tư Cống Hi lên tấm hoành phi của thần điện, dùng mạng đổi lấy một cơ hội sống còn cho Thư Tửu và Huyền Chúc.
Còn những chuyện này, nàng… hoàn toàn không hề hay biết.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Một thị nữ thần sử khẽ nghiêng người về phía trước, tay nâng đèn băng. Ánh sáng mờ dịu soi lên trán cao và đường nét nghiêng nghiêng thanh tú của các nàng.
Ánh mắt Thư Tửu quét qua, vậy mà lại không thể phân biệt ai với ai.
Chỉ đến khi chạm tới nơi phát ra thanh âm, nàng mới khựng lại, chân mày hơi nhíu, hóa ra là người quen cũ.
“Tư Cống Hi, sao ngươi lại ở đây?”
Thần sử dẫn đầu lập tức quát lớn: “Không được trực xưng đại danh thần sử quan!”
Thư Tửu từng không xem trọng đám thần sử của Côn Lôn, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là vài kẻ hầu nữ mà thôi, nào ngờ một tiếng quát kia lại ẩn chứa khí thế nặng nề.
Huyền Chúc quát lớn một tiếng, nhảy lên vai nàng: “Ngạo mạn thật đấy, không nhìn xem ông đây đang đứng ở đây mà cũng dám giở thần uy.”
Chỉ thấy một loạt thần sử đồng loạt cúi người thật sâu: “Xin Huyền Chúc đại nhân tha tội, bọn tiểu nữ vì muốn bảo vệ chủ nhân mà thất lễ, mong đại nhân đại lượng không trách phạt.”
Tư Cống Hi có vẻ đã không còn giống người cũ nữa. Khí chất quanh thân đã hoàn toàn thay đổi. Nàng ta đứng trước đại điện, trông chẳng khác gì chủ nhân nơi đây. Dáng người cao gầy, giữa trán cài minh châu, khiến cả thân hình toát ra vẻ thần thánh. Cộng thêm tư thế đoan chính, càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm linh thiêng.
“Thư Tửu muội muội, lâu ngày không gặp, vẫn an ổn chứ?”
Thư Tửu tuy không có thế gia bối cảnh gì hậu thuẫn, nhưng từ trước đến nay vốn đã là người lạnh nhạt, thái độ không hèn mọn, cũng chẳng kiêu căng, khiến người khác nhìn vào cũng phải kính nể.
Lần này nàng đến cả nụ cười cũng không ban cho đối phương. Đối với Tư Cống Hi, nàng vẫn luôn có một cảm giác khó yên tâm, thậm chí đôi lúc còn mơ hồ cảm thấy người kia mang theo tà khí.
Nàng liếc nhìn Huyền Chúc, chỉ thấy nó đã sớm hiểu ý, bắt đầu ra vẻ kênh kiệu.
“Ngươi là thần sử quan của Côn Lôn điện? Quan uy lớn thật đấy. Khi xưa Đồng Quang còn tại vị, ta từng đến Côn Lôn điện vài lượt, sao chưa từng thấy mặt ngươi? Lại chẳng từng nghe y ban chức thần sử cho ai.”
Tư Cống Hi mỉm cười: “Có lẽ là Huyền Chúc đại nhân quý nhân hay quên, dù có đến bao nhiêu lần cũng sẽ không để tâm đến những vai trò nhỏ bé như chúng ta. Hơn nữa… mỗi lần ngài đến, hẳn là đều trực tiếp xuống hồ sau, nào đã từng bước vào Côn Lôn điện đâu.”
Huyền Chúc chột dạ liếc mắt một cái, hừ nhẹ rồi lui về một bên.
Hồ nước phía sau Côn Lôn điện chính là nơi mai táng các tế ti, trưởng lão qua các đời, còn có không ít những “vật lợi hại” bị giấu kín không cho người đời biết đến.
Thư Tửu âm thầm rủa một câu “vô dụng”, rồi dựng hộp dù sau lưng bên cạnh mình.
Thấy vậy, ánh mắt Tư Cống Hi lóe lên một tia cảm xúc, nhưng lại nhanh chóng bị Thư Tửu bắt gặp.
Nàng ta lên tiếng: “Ngươi không cứu được hắn, giao hắn cho ta, ta có thể khiến linh hồn hắn được quy hồi.”
Thư Tửu lạnh lùng đáp: “Hoang đường!”
Tư Cống Hi bật cười lớn, không chút kiêng kỵ: “Vậy cứ thử xem.”
Gió rét như dao trên đỉnh Côn Lôn khiến mỗi chiêu thức của Tư Cống Hi đều mang theo lực đạo lớn hơn thường. Tu vi của nàng ta trong khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ vượt bậc. Một chiêu biến chỉ thành đao, rạch rách làn da Thư Tửu, vừa thấy máu chảy, nụ cười của nàng ta càng trở nên điên cuồng.
Thư Tửu ôm lấy hộp dù, tránh sang bên, định tiếp tục vận dụng đồng thuật.
Huyền Chúc nhảy nhót chắn đường đám thần sử đang muốn nhào tới, nhưng khi quay lại nhìn thấy Thư Tửu trong tình thế chật vật, nó hét lớn: “Lấy dù ra đi!”
Thế mà nàng lại không nghe thấy, chỉ nhìn Tư Cống Hi, cắn răng nói: “Là ngươi! Ngươi đã rút máu của ta!”
Tư Cống Hi thản nhiên đáp: “Đúng vậy. Vì ta cũng sắp chết rồi, chỉ có thể dùng máu ngươi để cứu lấy ta. Ngươi xem, đúng là như được tái sinh. Bảo sao bao nhiêu người tìm đến ngươi.”
Nàng ta vừa nói xong, thì từ bên hông đại điện bỗng lao ra một bóng đen, rít lên như dã thú. Theo sau là vô số tà vật ùa tới.
Khói đen cuồn cuộn, làm ô uế cả đỉnh núi linh thiêng Côn Lôn.
“Cầm dù đi!!”
Huyền Chúc vừa nuốt chửng tà vật, vừa lo lắng cho Thư Tửu.
Nhưng nàng vẫn chưa mở hộp dù ra.
Chỉ bởi vì Vọng Nguyệt đã dặn nàng sau khi lên đến đỉnh Côn Lôn, nếu chưa đến gần thân thể của Đồng Quang, thì đừng vội thả hắn ra, bởi nơi đáy hồ kia đang có thứ gì đó ngấp nghé chờ đợi hắn.
Hai mắt nàng đỏ ngầu, phá tan kết giới do chính máu mình tạo thành. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn lại cảm giác bỏng rát dữ dội, gió lạnh táp rát khiến gương mặt nàng tê dại. Máu hòa lệ tuôn xuống nhưng nàng cũng chẳng còn cảm giác.
Những thần sử bị nàng điều khiển, đồng loạt quay đầu công kích Tư Cống Hi. Tình thế lập tức hỗn loạn. Một người còn dễ đối phó, mười tám người thì sao?
Tư Cống Hi tuy vừa dùng máu Linh Lung của Thư Tửu chưa lâu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp. Lạm dụng quá mức tất sẽ có phản ứng ngược.
Còn Thư Tửu, thân thể người chết sống lại đã sắp đến giới hạn. Tầm mắt mờ mịt, chỉ thấy lờ mờ hình dáng chung của đối thủ.
Nếu không được, thì phải tìm cách cầu cứu.
Vọng Nguyệt, hoặc Kỷ Vô, không thì mấy người bạn thần thần quỷ quỷ của hắn.
Nhưng Huyền Chúc lắc đầu, đáp: “Xin lỗi, lần này ta cũng hết cách rồi. Chúng đã có chuẩn bị từ trước, đâu chỉ mỗi ả kia. Ngươi xem đi.”
Ôn Liễu Phàm vừa th* d*c vừa từ thang trời bò lên: “Cô nương Thư Tửu, lại gặp rồi.”
Lần đầu tiên Thư Tửu nhìn thấy huynh muội nhà họ Ôn hòa thuận đứng cạnh nhau như vậy. Ôn Niệm Nam vẫn xinh đẹp như trước, chỉ có điều cây quạt trong tay đã biến thành từng lưỡi dao sắc bén. Nàng ta khẽ mỉm cười, chẳng nói một lời, cũng chính là người đầu tiên ra tay.
Lúc đầu, Thư Tửu và Huyền Chúc còn cầm cự được. Nhưng dần dà, các chi dưới của nàng đã trở nên cứng đờ rõ rệt. Một sơ suất khiến nàng bị Ôn Niệm Nam đánh văng ra đất, hộp dù cũng theo nàng mà rơi xuống, nện mạnh xuống nền đá, cả thần điện cũng chấn động mấy lượt.
“Xem ra thần điện sắp tỉnh rồi. Chúng ta phải nhanh tay. Ôn Liễu Phàm, ngươi còn chần chừ gì nữa. Chẳng phải muốn lấy chiếc dù đó sao?”
Tư Cống Hi nhanh chóng phân phó. Một nhóm người xuống hồ lấy thân thể Đồng Quang. Một nhóm vây khốn Huyền Chúc. Ba người còn lại, phụ trách giết Thư Tửu.
Thư Tửu hừ lạnh, dốc toàn lực phản kích. Vô số sợi chỉ đỏ vô hình toát ra từ mắt nàng, điều động thần sử ra đòn hiểm độc. Chưa được bao chiêu, Ôn Niệm Nam đã trúng đòn nặng, bị một thanh chủy thủ giấu trong tay áo nàng phóng xuyên vai, đau đến mức suýt ngất đi. Đồng thời, Ôn Niệm Nam giật trâm cài tóc, hóa thành hai cây huyền đinh bay thẳng về phía Thư Tửu, xuyên trúng hai đầu gối nàng.
Nàng chưa kịp kêu lên thì trước mắt đã trắng xóa, không còn nhìn thấy gì nữa.
Rốt cuộc vẫn là bị Tư Cống Hi áp chế quá dữ. Đồng thuật nàng vận dụng cũng đã vượt giới hạn.
Giờ đây, công thế của nàng hoàn toàn bị động. Thanh âm quanh quẩn hỗn loạn, không còn phân biệt được ai với ai.
Ngay khoảnh khắc nàng đang hoảng loạn, một người kéo nàng về phía sau, giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai: “Trốn sau ta đi.”
“Yến An Thì… huynh chưa chết.”
“Muốn ta chết, còn lâu.”
Yến An Thì quả không hổ danh là sát thủ hạng nhất. Chỉ cần y xuất hiện, cục diện lập tức đảo ngược.
Khi Tư Cống Hi vừa áp sát, sát ý trong mắt y đã bộc phát đến cực điểm: “Hóa ra người từng bày mưu hãm hại nàng, chính là ngươi.”
Tư Cống Hi ôm vết thương nơi vai phải, gương mặt đã chẳng còn nét đoan chính ban đầu, nhưng lại chẳng hề sợ chết: “Đúng vậy. Là ta.”
Đám tà vật kéo lên chậm lại, nhưng chưa dừng hẳn. Huyền Chúc vừa ứng phó vừa nói: “Ả không chết được đâu. Ả đã chuyển máu Linh Lung của Thư Tửu vào trong cơ thể mình rồi.”
Không trách được, vì sao tu vi lại tăng vọt.
Không trách được, vì sao có thể điều động tà vật lên được đỉnh Côn Lôn.
Ôn Liễu Phàm từ dưới đất lồm cồm bò dậy, thừa dịp hỗn loạn lần theo tới bên hộp dù. Ngón tay vừa chạm tới mép hộp, liền bị Thư Tửu khống chế một thanh đao chặt đứt cả bàn tay. Hắn gào lên một tiếng thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, đồng thời bàn tay còn lại vung lên, tát mạnh vào mặt Thư Tửu.
Một cái tát ấy mang theo ba phần lực, nhưng cũng chỉ còn lại bốn, năm phần sức lực nơi hắn mà thôi.
Thư Tửu bị đánh văng sang một bên, má trái đau rát, đầu óc choáng váng, như thể cả thiên địa đang quay cuồng.
“Ngươi chán sống rồi!”
Yến An Thì xoay cổ tay, rút kiếm khỏi người Tư Cống Hi, một chiêu duy nhất đã đóng đinh Ôn Liễu Phàm vào xà nhà, chẳng cần đâm thêm lần thứ hai, hắn đã tuyệt khí bỏ mạng.
Thấy vậy, Ôn Niệm Nam cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn: “Tự rước lấy cái chết.”
Trước thần điện đỉnh Côn Lôn, khắp nơi hỗn độn tang thương, máu tươi vung vãi, xác người nằm ngổn ngang, mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc.
Yến An Thì canh giữ bên cạnh Thư Tửu, truyền vào người nàng phần linh lực mới dung hợp không lâu trong cơ thể mình, nhưng linh lực ấy chẳng khác gì nước đổ vào biển, chẳng chút hiệu quả, đến cả bọt nước cũng không nổi lên một tia.
“Tiểu Tửu, muội cảm thấy khó chịu chỗ nào?”
Y ăn nói vụng về, rõ ràng biết nàng toàn thân đều không ổn, vậy mà vẫn thốt ra lời ngây ngô ấy.
Lần này, Thư Tửu không còn gắng gượng nữa, cất tiếng: “Chỗ nào ta cũng thấy khó chịu. Ngũ tạng lục phủ như bị trộn lẫn, đè ép đến không thở nổi. Đôi mắt như bị nung trên lửa, không nhìn thấy gì cả. Nhưng ta lại dường như nhìn được rất nhiều, rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ không rõ nguyên do.”
Huyền Chúc chen lời: “Là ký ức bị đánh thức. Còn có rất nhiều ký ức của những người khác tại đây cũng bị nhồi nhét vào đầu ngươi. Chiêu này… quả là độc ác!”
Trước tiên là rút cạn sinh khí, sau đó đợi đến lúc thân thể sống dở chết dở sắp sụp đổ thì dồn dập truyền vào lượng lớn ký ức hỗn loạn, ép nàng bạo thể mà chết.
“Là muốn nàng hồn phi phách tán!”
Yến An Thì cầm kiếm mà đứng, chuôi tua kiếm còn nhỏ từng giọt máu chẳng rõ là của ai. Y từng bước từng bước tiến về phía Tư Cống Hi, như ma thần nơi điện Diêm La đến lấy mạng oan hồn.
“Huyền Chúc nói ngươi không chết được. Sao lại thế? Ta lại cứ muốn ngươi phải chết.”
Tư Cống Hi lảo đảo đến trước đại môn, đẩy cửa bước vào trong, quỳ gối, miệng lẩm bẩm một tràng dài không rõ ngôn ngữ. Chỉ nghe tiếng rền như sấm động, bức tường huyền tinh trước mặt chầm chậm dịch chuyển, một hàng người hình thù kỳ dị khiêng thân thể Đồng Quang ra ngoài, chỉ chờ giường băng huyền tinh lộ diện, tôn chủ lập tức có thể quay về.
Huyền Chúc hốt hoảng kêu lên.
Chỉ thấy Yến An Thì người và kiếm hợp nhất, quyết liều một phen sống chết. Ngay khoảnh khắc ấy, phía sau Tư Cống Hi bỗng nhảy ra một nam tử thân hình cao lớn, trên lưng mọc đầy gai nhọn. Nhìn kỹ liền nhận ra, đó chính là Tạ Tam.
Hắn chắn trước người Tư Cống Hi, đỡ lấy chiêu chí mạng kia. Đến khi gần tắt thở mới khôi phục gương mặt tuấn tú ngày xưa, khẽ nói: “Tiểu Hi, xin lỗi.”
Nhưng Tư Cống Hi lại chẳng thèm liếc hắn lấy một lần. Nàng chỉ lạnh lùng đứng dậy, khép lại đại môn, bắt đầu triệu hồi đợt tà vật cuối cùng tấn công về phía Thư Tửu.
Yến An Thì quát lớn, kiếm vừa khởi, chém đứt cánh tay nàng.
Tư Cống Hi mất đi một tay lại càng phát điên. Nàng ta cố ý để máu Linh Lung phun sang phía Thư Tửu, khiến lũ tà vật như dã thú phát cuồng.
Chỉ thấy một con tà vật bất ngờ lao thẳng vào thân thể Thư Tửu. Nàng lập tức co giật dữ dội.
Yến An Thì không thể khống chế nỗi hoảng sợ trong lòng, quay người phi thân tới, ôm chặt lấy nàng, giống như năm xưa y bị thương nặng được đưa tới chỗ nàng, nàng cũng sẽ làm vậy.
Những tà vật ấy dội vào thân thể Yến An Thì. Chỉ trong chớp mắt, thân xác phàm nhân của y đã không chịu nổi hàn khí thấu xương.
“Yến An Thì, ngươi…” Huyền Chúc đứng một bên, không thể tin nổi nhìn cục diện trước mắt.
Tà vật nhập thể, Tư Cống Hi hạ quyết tâm muốn đưa họ cùng chết, căn bản không để lại một con đường sống. Hết thảy những cấm chú đều đồng loạt giáng xuống. Lần này, người phải chết không phải Thư Tửu.
Cái chết… có lẽ là khí tức mà hắn quen thuộc nhất.
Y vùi đầu vào hõm vai nàng. Mái tóc nàng đã khô xác, y yếu ớt thốt: “Đồng Quang… liệu có chăm sóc tốt cho nàng không…”
Nàng vẫn còn co giật, ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Yến An Thì siết chặt lấy nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát vọng sống mãnh liệt. Nhưng lại chẳng cầu được.
Y liếc thấy Huyền Chúc bên cạnh đang lén lau nước mắt, bật cười mắng: “Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ vậy, khóc lóc sướt mướt thế kia.”
Huyền Chúc không nhịn được nữa, bật khóc òa lên.
“Ngươi nghe đây, Huyền Chúc, ta sắp chết rồi. Tiểu Tửu giao cho ngươi. Nhất định phải thủ đến khi hồn Đồng Quang quy hồi.”
Lời vừa dứt, y lần cuối cùng nhấc kiếm, hợp thân với lưỡi kiếm, dùng toàn bộ sức lực cắm thẳng Tư Cống Hi lên tấm hoành phi của thần điện, dùng mạng đổi lấy một cơ hội sống còn cho Thư Tửu và Huyền Chúc.
Còn những chuyện này, nàng… hoàn toàn không hề hay biết.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 109: Cục diện tử vong (Đại kết cục – thượng).
10.0/10 từ 42 lượt.