Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 1: Mất trí nhớ.

94@-

Dẫn truyện.


Thanh đao cong như trăng khuyết trong tay Lý Túc Túc đã gãy!


Chàng chống nửa thanh đao còn lại, quỳ xuống hướng về thành Đôn Hoàng, trong ánh mắt phủ một tầng tro xám, không thể nhìn rõ biểu cảm.


Sau lưng có người khản giọng gọi chàng một tiếng: “Quỷ Đao Lý… đại hiệp… khụ…”


Thanh đao gãy cắm thẳng vào ngực người ấy, ghim chặt thân xác hắn vào gốc cây sồi gai. Người đó đã cận kề cái chết, vậy mà vẫn còn cố nở một nụ cười, gọi chàng một tiếng, rồi mới tắt thở.


Trong giọng nói kia, lại mang theo cảm giác như đã nắm chắc phần thắng.


Lý Túc Túc chợt lo lắng, chẳng lẽ chuyện ấy vẫn chưa hoàn tất? Hay là nàng lại gặp chuyện?


Nhưng giờ đây, chàng đã không còn chút sức lực nào để bận tâm đến sự sống chết của người khác.


Hơi thở của chàng mỗi lúc một nhẹ, từng chút, từng chút một. Đúng vậy, sinh tử vốn đã định từ trước. Người của Phù Sinh Các nói quả không sai.


Chốc lát sau, thân thể chàng cuối cùng cũng đổ xuống về hướng thành Đôn Hoàng, đôi mắt quật cường nhìn về phía ấy, dẫu có nhìn cũng chẳng thấy được gì nữa. Trong giây phút khép mi, cả đời đao quang kiếm ảnh của chàng như đèn kéo quân vụt qua trong đầu.


“Thanh Nhi…”


Mơ hồ, chàng nghe tiếng lục lạc lạc đà vọng lại, từ xa dần tiến tới. Trong cơn mê man, có một thiếu niên giọng khàn khàn, nói thứ tiếng ngoại tộc dễ nghe, đang than vãn đường đi xa xôi:


“Ca ơi~ Muội sắp mệt chết rồi, còn bao lâu nữa mới đến vùng đất hoàng kim đây?”


Chàng khẽ cười. Cuối cùng thì bọn họ vẫn đến rồi.


Lại có một giọng nói lanh lảnh gọi lớn.


Thanh âm ấy quen thuộc đến mức khiến người ta đau lòng, lại như xa xôi vạn dặm.




Nàng đã mất trí nhớ!


Không nhớ mình là ai, đến từ đâu, cũng chẳng rõ sẽ đi về đâu, có thể nói là chẳng còn nhớ điều gì cả.


Chỉ biết rằng, khi tỉnh lại, trong lòng nàng là một cây dù màu hồng nhạt, kiểu dáng có phần tầm thường, còn trong tay lại siết chặt một đoạn đao gãy.


Nàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào thanh đao ấy, mong tìm ra chút manh mối về thân phận mình, nhưng vô ích. Trên thân đao chỉ có một ký hiệu tròn tròn, nét khắc nguệch ngoạc, chẳng thể nhìn ra là gì.


Nàng ngẩng đầu nhìn về phía không xa, nơi có một tòa thành. Trên tường thành là hai chữ to rõ ràng, chắc là tên thành. Thế nhưng, nàng cũng chẳng nhận ra đó là chữ gì, thậm chí không biết bản thân có biết chữ hay không nữa.


Nàng khẽ thở dài. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều xa lạ, đúng là vô cùng khó chịu.


Cứ như trời biết nàng có dù, mưa bỗng đổ ào xuống không chút báo trước. Nàng vội vươn tay che dù, lại phát hiện dù đã hỏng từ lúc nào, không tài nào mở ra được, có dùng sức mấy cũng không nhúc nhích.


Thôi vậy, đường này không thông thì tìm đường khác.


Ôm lấy hai món đồ duy nhất mình có, nàng chạy về phía cổng thành.


Mưa ngày một lớn, người đi đường đã thưa thớt. Chỉ có một ông lão ngồi dưới mái hiên, vẫn còn hô lớn rao bán áo tơi và dù.


Nàng dừng lại trước sạp nhỏ ấy, ông lão nhìn thấy nàng ôm dù trong lòng, ngần ngại hỏi: “Cô nương muốn mua dù hay áo tơi?”


Thấy dù nàng ôm cực kỳ tinh xảo, ông bèn cầm một chiếc áo tơi giơ lên cho nàng xem: “Áo này là lão làm lấy, chỉ ba văn tiền thôi.”


Nàng đưa tay trái ra định nhận lấy, nhưng rồi lại ngập ngừng, nàng không có tiền.


Không thể mua nổi. Bàn tay ấy chậm rãi rụt lại, nàng lắc đầu từ chối, quay lưng chạy vào màn mưa.


“Này… cô nương…”Tiếng gọi ấy bị tiếng mưa rào rào nhấn chìm.


Nhưng… biết đi đâu đây?


Cảm giác lạc lõng và bất lực cuộn trào, khiến nàng chỉ biết siết chặt hai món đồ trong lòng, đứng ngây ra giữa ngã ba đường.


Bỗng có một giọng gọi từ phía trước: “Cô nương ôm dù kia! Mưa lớn thế này, vào tránh mưa một chút đi!”



Nàng nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thấy sau màn mưa là một bóng người đứng trên bậc thềm cao. Phía sau hắn là một tòa lầu lớn, cao vút nguy nga, tầng ba treo một tấm bảng đề tên. Nơi này nhìn qua đã biết không rẻ, tuyệt đối không hợp với túi tiền của nàng, mà thực ra… nàng còn chẳng có cái túi tiền nào cả.


Nàng cúi đầu, định quay lại xin ông lão bán đồ cho che mưa cùng dưới mái hiên nhỏ. Ông ấy hẳn là người tốt bụng, chắc sẽ không đuổi nàng đi.


Không ngờ, người trên bậc thềm đoán được hành động ấy, liền chạy xuống trước, chắn ngay trước mặt nàng.


Lúc này nàng mới thấy rõ đó là một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi, mặc áo xanh kiểu dáng đơn giản, không thêu hoa văn nào. Nhưng cài trên tóc hắn lại là một chiếc trâm ngọc vô cùng tinh xảo, nhìn hơi lệch pha với bộ đồ trên người.


“Cô nương đừng đi mà.” Thiếu niên cười, giọng nhẹ nhàng dễ mến. “Ta là Thập Nhị của Phù Sinh Các. Các chủ thấy cô một mình dầm mưa, bèn sai ta ra mời cô vào trú mưa. Nhìn xem, mưa ngày càng lớn, chắc cô cũng đang tìm chỗ tránh mưa, phải không? Kia kìa, lên mười tám bậc thang ấy là lầu của Phù Sinh Các ta. Đi thôi.”


Nhưng nàng quá cẩn trọng, huống hồ lại không có tiền, nơi này chỉ liếc qua cũng biết là không hề rẻ, sao nàng dám bước vào?


Thập Nhị dường như nhận ra sự do dự ấy, nhưng cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói.


“Cô nương là người phương xa nhỉ? Phù Sinh Các của bọn ta không giống những nơi khác đâu. Các chủ của chúng ta thích nghe kể chuyện. Chỉ cần cô kể một câu chuyện với lầu chủ thì chẳng cần tốn lấy một xu vẫn có thể ở lại nơi này.”


Hắn kiêu hãnh ngẩng đầu nhìn người đang tựa cửa sổ nơi tầng trên: “Tất nhiên, chuyện ‘hợp mắt’ cũng rất quan trọng. Dù không có chuyện gì để kể, chỉ cần được các chủ mời là có thể vào.”


Lạ… quá đỗi lạ… Dù nàng chẳng nhớ được gì, nhưng lời của Thập Nhị khiến nàng sinh nghi. Trên đời này, lại có nơi như thế sao?


Hơn nữa hắn như thể biết rõ nàng không tiền, cũng chẳng có chuyện gì để kể.


Đúng lúc đó, sấm sét đột nhiên nổ vang sau lưng, khiến cả hai giật mình. Thập Nhị hét toáng lên, nàng cũng bị dọa cho sững người, âm thầm trách hắn nhát gan như trẻ con.


“Ôi chao! Mưa lớn quá! Cô nương mau theo ta vào trong đi! Nếu cô không vào, các chủ cũng không cho ta quay về mất!” Hắn vừa nói vừa phụng phịu, trong giọng đã lộ ra chút nghẹn ngào, đưa tay định kéo nàng nhưng vừa chạm đến chiếc dù trong lòng nàng thì lập tức bị một luồng hàn khí khiến lạnh buốt tận tim gan.


Hắn cười gượng, khẽ rụt tay lại, giấu nhanh vào tay áo: “Nam nữ thụ thụ bất thân mà, cô nương cứ tự mình đi theo ta nhé.”


Nàng nghĩ bụng: Dù sao cũng không có chỗ nào để đi, mà thân chẳng có gì quý giá để bị lợi dụng, chi bằng đi theo hắn tránh mưa, đỡ phải nghe hắn lải nhải mãi.


Ban đầu đứng dưới bậc thềm, nàng chỉ thấy Phù Sinh Các là một tòa lầu nguy nga, nhưng khi theo hắn bước lên mới phát hiện nơi này thật sự nguy nga đến mức khó tưởng. Ngẩng đầu chẳng thấy được đỉnh nóc, từ tầng năm trở lên đã ẩn trong mây khói. Mỗi tầng mái đều rực rỡ sắc màu, ánh sáng lưu chuyển như dòng nước, đầu mái lại khắc chim thanh sắc thái khác nhau, từng con đều ngậm một chiếc chuông nhỏ tinh xảo.


Trước đại môn, nàng còn chưa cao bằng một nửa cánh cửa!


Sảnh lớn bên trong đèn đuốc sáng rực, mỗi ngọn đèn được đặt trên một đế vàng, mỗi đế vàng lại là hình dáng một tiểu thú, ngay bên trái nàng là một con thỏ nhỏ. Cả đại sảnh chỉ đặt đúng chín chiếc bàn, mỗi bàn ứng với một khung cửa sổ.



“Xem ra cô nương chẳng hứng thú gì với Phù Sinh Các của ta.”


Một giọng nam dễ nghe vang lên từ phía Tây. Nơi đó có một người khoác áo choàng viền lông, đang nghiêng người nhìn ra cửa sổ, bên cạnh là một chén trà còn bốc khói và vài chiếc bánh ngọt.


Nàng nhìn theo bản năng rồi nhanh chóng quay đi, lén nuốt nước bọt, vừa đói vừa ngại.


Người kia bật cười, nhưng không có thêm hành động nào. Như thể việc nàng quay đầu nhìn một cái đã là đủ rồi, hắn cũng chẳng đòi hỏi gì thêm.


“Nhìn cô nương khi bước vào, không như người bình thường hay tỏ vẻ choáng ngợp. Trái lại, trông rất đạm nhiên, rất quen thuộc. Ta đoán thứ cô hứng thú không phải là mấy thứ phù hoa này.”


Nàng vẫn không trả lời, nhưng xoay người bước đến gần, cất lời khó nhọc: “Ta… không có… chuyện.”


Có lẽ vì đã lâu không nói, nàng cảm thấy cổ họng vừa khô vừa rát, lời ra miệng cũng trở nên vụng về, chắp vá.


“Không sao, ta không cần chuyện của cô.” Người ấy dịu giọng, “Ta chỉ thấy cô một thân một mình, tội nghiệp quá. Hơn nữa… cô với ta rất có duyên. Ta nguyện cứu cô.”


Rồi cuối cùng cũng quay đầu lại, mỉm cười, khẽ nhún vai mời nàng ngồi.


Vị các chủ này có chút đẫy đà, nhưng khi cười, gương mặt lại mềm mại đầy thiện cảm, đôi mắt tròn to như ngọc, có nét đáng yêu kỳ lạ.


Nàng không từ chối, thuận theo ngồi xuống đối diện hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mưa như trút, đường phố đã vắng lặng, mùi đất ẩm trong cơn mưa len lỏi trong không khí, khiến lòng người an yên.


“Thập Nhị, mang cho cô nương một bát cháo, nhớ cho nhiều đường một chút.” Hắn bình thản phân phó, không quay đầu lại, nhưng như thể biết rõ mọi việc sau lưng kể cả tâm tư người khác.


“Cô hẳn đã lâu chưa ăn gì. Ăn cháo ngọt cho ấm bụng. À, ta đặt tên các tiểu đồng theo thứ tự, đứa vừa ra đón cô là đứa thứ mười hai, nên gọi là Thập Nhị.”


Nàng khẽ quay đầu, trong lòng lại càng nghi hoặc.


Vị các chủ béo tròn này, tạm gọi là thế, không giống người bình thường.


Uống một ngụm cháo, vị ngọt lan khắp cơ thể, khiến nàng suýt bật tiếng khen ngợi nhưng nàng nén lại.


Các chủ Phù Sinh Các không biết từ khi nào đã chăm chú nhìn nàng, mỉm cười hiền hậu như người thân lâu năm.


Nàng thầm nghĩ: Lẽ nào… là người quen cũ?



“Không quen.” Hắn đáp như gió xuân, lại sợ nàng hiểu lầm mà vội nói thêm: “Ta vốn tính tình hòa nhã, đã hợp duyên với cô, tất nhiên sẽ chiếu cố nhiều hơn. Cô chỉ có một chiếc dù và một thanh… ừm, đao gãy, đúng không?”


Ánh mắt nàng biến đổi, hai tay siết chặt hai món đồ trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn đầy phòng bị.


“Yên tâm, ta không có ý gì với chúng. À, cũng không có ý gì với cô.” Hắn mỉm cười uống trà, cẩn thận dùng chén trà che đi nét mặt, khóe môi khẽ cong lên.


“Ta chỉ nghĩ, cô không xu dính túi, chẳng nơi dung thân. Vậy cứ ở Phù Sinh Các trước đã.”


Lời ấy chẳng khiến nàng yên tâm chút nào, trái lại còn thêm cảnh giác.


Lúc này, Thập Nhị mang bánh ngọt đến, cười hì hì nói: “Ôi chao, các chủ à, ngài nói thẳng luôn đi, vòng vo mãi! Ai cũng đâu có tám trăm cái tâm cơ như ngài đâu!”


Vừa dứt lời, một cái nắp bát bay thẳng tới mặt hắn. Thập Nhị “á!” một tiếng, lùi lại hai bước bắt lấy, lại cười xòa đặt nắp bát lại, rồi rút về sau nàng, nhỏ giọng nói.


“Cô nương, đừng hiểu lầm các chủ nhà ta. Người không có ý xấu đâu, thật đấy! Ừm… hơi quái một chút thôi. Nhưng mà giờ này trong thành Đôn Hoàng, thực sự không còn nơi nào chứa chấp người lạ nữa rồi. Trước kia còn có một trạm tiếp tế, giờ cũng bị đóng rồi. Từ lúc dân phía Tây kéo tới nhiều, Thành chủ Chu đã cấm tiếp nhận người mới rồi.”


Nghe vậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía các chủ, thấy hắn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.


“Được. Cảm… ơn.”


“Không cần cảm ơn ta. Sau này cô nhất định sẽ có một câu chuyện đáng kể, đến lúc ấy hãy cảm ơn cũng chưa muộn.” Hắn cười lớn, tiếng cười có chút không đứng đắn, khiến nàng càng khó tin tưởng.


Ăn xong, Thập Nhị đưa nàng lên lầu. Các chủ bảo nàng ở tầng hai, nói rằng hiện tại, đó là nơi phù hợp với nàng nhất. Dẫu lòng còn đầy nghi ngờ, nhưng nàng cũng chẳng còn sức mà nghĩ thêm.


Trong phòng không có lò sưởi, vậy mà vẫn ấm áp lạ thường. Nàng vừa cởi áo khoác, đã nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.


“Cô nương, các chủ thấy áo váy cô rách nát, nên chuẩn bị một bộ mới cùng một bát trà gừng. Thập Nhị để ở cửa rồi.”


Rồi là tiếng bước chân rời đi. Vừa rồi dẫn nàng lên, Thập Nhị nhẹ như mèo, không hề có tiếng. Giờ xuống lầu, lại cố tình giậm mạnh.


Hắn ló đầu nhìn đông nhìn tây, chuẩn bị khép cửa lớn, thì bị các chủ gọi lại: “Tối nay đừng đóng cửa, ta có khách đến. Ngươi xuống nghỉ đi, khỏi cần canh.”


Thập Nhị vốn tính trẻ con, không kìm được hỏi: “Các chủ, con không hiểu, sao ngài lại giữ cô ấy lại? Rõ ràng nàng chẳng có câu chuyện gì cả.”


Các chủ rốt cuộc cũng đứng dậy, xoa cái bụng chẳng mấy lớn của mình, tỏ vẻ thâm sâu: “Chà… mắt ngươi vẫn còn nông cạn lắm. Bây giờ nàng không có chuyện, nhưng ngươi không thấy sao, cái dù và thanh đao kia…”


Hắn nheo mắt nhìn xa xăm, chẳng rõ đang nói với Thập Nhị hay với chính mình: “… chính là thứ sẽ mang đến cho nàng vô vàn câu chuyện đấy.”

 

Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 1: Mất trí nhớ.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...