Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
C68: Đi theo anh thành có thịt để ăn
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Phương đến Kinh Thành.
Nhưng so sánh với mấy lần vội tràng trước đây, lần này có thể xem là nhàn nhã nhất.
Hành lý có người cầm, xuống máy bay có người đón, đến nơi thì phòng ở cũng đã được sắp xếp xong xuôi.
So với sự bôn ba và vất vả trước đây, Hạ Phương thật lòng cảm thấy đây là đãi ngộ của thần tiên.
Quả nhiên đi theo anh Thành có thịt ăn.
Thật không ngờ anh ở Giang Lâm đã phát triển tốt được như vậy mà đến Kinh Thành vẫn như cá gặp nước.
Hạ Phương không khỏi quan sát Tư Thành một cách tỉ mỉ, luôn cảm thấy thân phận của người đàn ông này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Tư Thành nhíu mày: “Sao vậy, bị dung nhan tuyệt thế của tôi quyến rũ à?”
Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật.
Tư Thành chợt đến gần cô, kề sát vào tai cô, cất giọng mập mờ: “Người si mê tôi rất nhiều, em là người lộ liễu nhất đấy”.
Hạ Phương đâu thể để mình bị trêu như thế, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi nâng cằm, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp kề sát vào anh, cũng nhẹ nhàng thổi khí bên tai anh: “Chẳng lẽ đây không phải đặc quyền của tôi sao? Ông Tư… của tôi”.
Tư Thành cho rằng kỹ năng trêu ghẹo của mình đã là chuyên nghiệp lắm rồi, nhưng Hạ Phương vừa ra tay thì anh đã phải chịu thua.
Đặc biệt là câu nói êm ái mập mờ “ông Tư của tôi” kia, gần như khiến anh không kìm lòng được.
Máu nóng sôi trào, tim đập rộn rã, cả hơi thở cũng bị cô dẫn dắt.
Cảm nhận được cơ thể Tư Thành trở nên cứng đờ, Hạ Phương nở nụ cười hài lòng, một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên ngực anh rồi chậm rãi di chuyển xuống: “Ông Tư không thích sao?”
Yết hầu của Tư Thành liên tục lăn lộn, anh thoáng nheo mắt, khí thế nguy hiểm dâng trào.
Anh cúi đầu, đôi môi gợi cảm kề sát khuôn mặt trắng nõn của Hạ Phương, giọng nói khàn khàn mang theo chút dục vọng: “Thích, nếu em chủ động hơn một chút thì tôi sẽ càng thích hơn”.
Gò má chợt có cảm giác mát lạnh, hành động thân mật quá đáng và khoảng cách quá gần khiến Hạ Phương cảm thấy nguy hiểm.
Cô theo phản xạ tránh đi, nhưng vì eo bị Tư Thành ôm nên không thể cử động, chỉ có thể dời mặt muốn thoát khỏi sự thân thiết của anh.
Nhưng lúc cô di chuyển, đầu của Tư Thành vừa khéo cũng di chuyển, xe còn trùng hợp phanh gấp.
Vì thế Hạ Phương chẳng những không thể thoát khỏi hành động thân thiết của Tư Thành mà môi còn chạm nhẹ lên môi anh.
Xúc cảm mềm mại và mát lạnh mang theo mùi hương đặc biệt thuộc về riêng anh tấn công Hạ Phương.
Đầu óc gần như trở nên trống rỗng, hô hấp cũng dừng lại.
Ngoài đêm hôm đó, Hạ Phương chưa từng có hành động thân thiết như thế với bất cứ người đàn ông nào, dù hẹn hò mấy năm với Lục Anh Đường nhưng quan hệ của họ chỉ dừng lại ở bước nắm tay.
Hành động này khiến Hạ Phương bối rối, người trở nên cứng đờ, quên mất cả việc đẩy anh ra.
Ánh mắt Tư Thành trở nên sâu thẳm, nhịp thở cũng bắt đầu dồn dập.
Đôi mắt hẹp dài nhìn xuống khuôn mặt tinh xảo, lông mi run rẩy và đôi môi đỏ hồng mềm mại ướt át của Hạ Phương, trái tim anh khẽ run rẩy.
Sau đó, anh đã không thể kiểm soát được chính mình mà ôm lấy đầu Hạ Phương, há miệng khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Đợi đến khi Hạ Phương lấy lại tinh thần thì Tư Thành đã đè cô lên ghế, hôn một cách say đắm.
Trái tim cô không khỏi run rẩy điên cuồng, hô hấp dồn dập gần như sắp ngạt thở.
Đặc biệt là cảm giác kỳ lạ truyền tới từ trên môi khiến Hạ Phương đứng hình.
Thật ra Tư Thành đã tỉnh táo lại từ lâu, chỉ là anh không nỡ buông cô ra, ngoài một đêm mãnh liệt với cô hôm đó, mỗi ngày anh và cô đều ở cùng một nhà, chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, dục vọng đã được khiêu khích đến giới hạn.
Hôm nay khó khăn lắm mới có thể lợi dụng lúc hỗn loạn ra tay, sao anh có thể để bản thân chịu thiệt thòi được?
Nhưng vì sợ Hạ Phương kháng cự, anh cũng không dám được voi đòi tiên, chỉ không chịu được gặm thêm hai cái rồi buông cô ra.
Hạ Phương được tự do quên mất cả việc phải hít thở, cô đỏ mặt ngơ ngác nhìn Tư Thành đang cười yêu nghiệt, trên mặt là vẻ chưa được thoả mãn ở bên cạnh, sau đó mới chớp mắt thở ra một hơi.
“Anh phạm quy rồi”, bầu không khí trên xe trở nên vô cùng lúng túng, Hạ Phương nghiêng đầu giấu đi sự gượng gạo của mình, cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không kiềm chế được giọng nói khàn khàn và tiếng thở dốc.
Tư Thành khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh lại run rẩy vì giọng nói của cô, một lúc lâu sau đó mới kìm nén được khát vọng đang dâng trào trong lòng, anh cười xấu xa: “Đó cũng là do bà Tư phạm quy trước mà”.
Hạ Phương cau mày: “Tôi chỉ là bất ngờ thôi…”
“Tôi cũng thế”, Tư Thành hơi nhướn mày, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười quyến rũ.
“Em đẹp như thế lại trách tôi không thể kiềm lòng, tôi cảm thấy rất uất ức”.
Người bị đánh lén là cô mà?
Anh còn nói uất ức trước?
Hạ Phương giận đến mức lồng ngực liên tục phập phồng, đôi mắt sáng rực mở to nhìn chằm chằm anh, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt, cười tươi như hoa của anh.
Hạ Phương mất khống chế nhào tới đè Tư Thành xuống ghế cắn mạnh hai cái mới bình tĩnh bĩu môi: “Bây giờ hoà nhau rồi”.
Nói cô đẹp, sao anh không lấy gương ra soi xem anh quyến rũ đến mức nào?
Hạ Phương thầm thấy vui vì cô là kiểu điển hình không háo sắc, nếu không khi nãy e rằng không chỉ đơn giản là cắn mà sẽ làm với anh luôn.
Điều này khiến Hạ Phương không khỏi nhớ lại đêm hôm đó, bỗng dưng thấy hơi tiếc nuối.
Khi đó cô bị thuốc điều khiển, hoàn toàn không có ý thức, đến giờ cũng không nhớ được hương vị của Tư Thành…
Tư Thành hơi dở khóc dở cười, thầm nghĩ nếu sau này mỗi lần đánh lén đều có thể được cô phản công, thì anh…
Nhưng bỗng dưng bị Hạ Phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ, Tư Thành chợt có cảm giác nguy hiểm một cách khó hiểu.
Cô gái này muốn làm gì anh thế?
Xe nhanh chóng chạy tới chỗ ở của Tư Thành ở Kinh Thành.
Một căn biệt thự rộng rãi thoải mái rất đẹp.
Hạ Phương sờ cằm, nhớ những năm qua cô vất vả, cũng kiếm được khá nhiều tiền, nhưng vẫn chưa có một chỗ ở thoải mái cho mình…
Vẫn là những người làm ăn thế này biết sắm sửa cho bản thân.
Cô cũng đã quen lang thang khắp nơi, chưa từng nghĩ sẽ chuẩn bị một chỗ ở ổn định cho mình.
Thất bại ghê.
Nghĩ thế, Hạ Phương bèn cầm điện thoại lên tìm tên Lucy Mộ Dung, gửi một tin nhắn: Giúp mình tìm một chỗ ở môi trường phù hợp ở Giang Lâm đi.
Cũng đã đến lúc cô nên tìm một chỗ ở phù hợp, sau đó dẫn mẹ đến cùng hưởng thụ rồi.
Cửa sổ sát đất to lớn có rèm cửa sổ bằng lụa trắng lơ lửng theo gió, có thể ngắm trọn phong cảnh hồ nhân tạo và sân nhỏ.
Hạ Phương đứng trong căn phòng rộng rãi bày trí đơn giản và rất ấm áp quen thuộc của mình, hít sâu một hơi, trong hơi thở tràn đầy mùi vị của tự do.
Có thể ở trong một biệt thự tứ hợp viện rộng rãi thế này tại Kinh Thành, Tư Thành đúng là có bản lĩnh.
“Thích không?”
Hạ Phương nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Tư Thành khoanh hai tay tựa vào cửa, cười quyến rũ nhìn cô.
Hạ Phương vuốt mái tóc dài, gật đầu: “Rất biết hưởng thụ cuộc sống”.
“Nếu bên dưới có thể trồng thêm một ít hoa cỏ, ừm, đặc biệt là hoa cỏ có thể làm thuốc, trong không khí là mùi hương mới mẻ thì sẽ thoải mái hơn nhiều”.
Tư Thành: …
Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ