Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ
C138: Xin đừng để ý đến tôi
Đối mặt với sự tấn công liên tục của hai anh em nhà họ Tư, ông cụ Tư tỏ vẻ mơ hồ.
Sau đó ông cụ nhìn về phía Hạ Phương bằng ánh mắt nhờ vả.
Hạ Phương nhếch miệng tỏ vẻ mình chỉ là một người ngoài, không muốn quan tâm đến ông cụ.
Thậm chí còn đưa mắt ra hiệu cho Tiết Vân Thâm, chuẩn bị chuồn đi.
Thấy cảnh trước mắt, Tiết Vân Thâm cũng khá tức giận, nhưng sau đó thì lại thấy rất bất lực.
Chuyện nhà họ Tư không đến lượt anh ta nhúng tay vào.
Anh ta ở nhà họ Tư cũng chỉ có thể như một bác sĩ gia đình, kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho ông cụ Tư, bảo đảm sức khoẻ của ông cụ thôi.
Thậm chí vì là bạn của Tư Thành nên hơn một năm qua, anh ta đã chịu rất nhiều uất ức khi ở nhà họ Tư.
Cũng may anh ta còn có chút năng lực và bản lĩnh, nếu không thì với tình huống như thế của nhà họ Tư thì e rằng một ngày anh ta cũng không ở lại được.
“Cô nhóc họ Tiết, cô tới đây cho tôi”, thấy Hạ Phương muốn bỏ chạy, ông cụ Tư lớn tiếng gọi cô lại.
Hạ Phương miễn cưỡng quay đầu: “Ông cụ Tư còn khó chịu ở đâu sao?”
“Tôi mặc kệ, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là cô, cô phải có trách nhiệm với tôi”, ông cụ Tư mà bắt đầu ăn vạ thì còn khó giải quyết hơn cả lão Diêu!
Hạ Phương cười giả tạo: “Ông cụ, ông đừng đùa nữa, tôi chỉ là một bác sĩ, chịu trách nhiệm với sức khoẻ của ông, bây giờ ông đã không còn vấn đề gì nữa, tôi đã kê đơn thuốc đưa cho bác sĩ Tiết, sau này tiếp tục uống thuốc theo đơn, nửa tháng sau sẽ có thể xuống giường đi lại bình thường, một tháng sau sẽ hoàn toàn hồi phục”.
“Nếu trong khoảng thời gian đó có khó chịu gì thì có thể bảo bác sĩ Tiết nói triệu chứng cụ thể với tôi, tôi sẽ thay đổi đơn thuốc dựa theo tình huống cụ thể của ông”.
Hạ Phương nói xong một câu đầy máy móc thì muốn rời đi.
“Đợi đã!”, ông cụ bị chọc giận, khẽ quát, vốn định giả vờ không khoẻ, nhưng vì kích động nên khó chịu thật, bắt đầu ho khan dữ dội.
Hạ Phương im lặng trợn mắt, đột nhiên thấy hối hận vì đã nói với ông cụ quan hệ giữa cô và Tư Thành.
Nếu không có thân phận là con dâu thì ông cụ làm gì có lý do làm loạn với cô chứ?
Hạ Phương khẽ cắn răng, bất đắc dĩ bước nhanh đến trước giường, vừa bắt mạnh cho ông cụ vừa giúp ông thuận khí, còn không quên nhỏ giọng dỗ dành: “Ông cụ, ông đừng kích động, ông vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, phải chú ý đến cảm xúc, đừng để mình tức giận”.
“Làm theo lời tôi, hít thở sâu vào… đúng, hít vào trước đã, đừng vội, cứ từ từ thôi, sau đó thở ra…”
Hạ Phương dẫn dắt ông cụ kìm nén cơn giận, để cảm xúc của ông ổn định lại, chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ con.
Năm phút sau, ông cụ cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc, nhưng lại nâng mắt nhìn Hạ Phương như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Cô cũng thấy đó, trạng thái sức khoẻ của tôi rất tệ, có thể không chịu đựng được bất cứ lúc nào, cô không ở đây, lỡ như tôi có bất trắc gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”, ông cụ Tư trợn mắt nhìn Hạ Phương, tỏ vẻ uất ức.
Hạ Phương có cảm giác mình bị tăng huyết áp, có cảm giác chữa bệnh cho ông cụ xong thì cô sẽ bị tức chết.
“Sức khoẻ của ông không có vấn đề lớn gì cả, có bác sĩ Tiết ở đây chắc chắn sẽ không có tình huống gì đâu, ông yên tâm”, Hạ Phương kiên nhẫn giải thích.
“Nếu Tiểu Tiết có bản lĩnh đó thì đã chữa khỏi cho tôi từ lâu rồi, còn phải cần có cô à?”
Tiết Vân Thâm như bị đâm hai dao, đau đến mức không nói nên lời.
“Huống hồ hai người này luôn miệng nói là con trai con gái của tôi, nhưng sao tôi biết họ có phải hay không chứ? Bây giờ tôi không biết gì cả, không có cảm giác an toàn, cô phải ở lại đây”.
Ông cụ thở hổn hển nói, thái độ rất cố chấp.
“Ông không tin bọn họ, tại sao lại tin tưởng tôi?”, Hạ Phương cười khẽ: “Lỡ như tôi mới thật sự là người lừa ông thì sao?”
“Cô dám à?”, ông cụ Tư trợn to mắt, giận dữ nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Tư ở Kinh Thành, nếu cô dám lừa tôi, tôi… tôi sẽ khiến cô phải khó chịu. Có cho cô mười lá gan cô cũng không dám…”
Hạ Phương nhếch miệng: “Vậy thì sao bọn họ dám chứ?”
“Tôi không nói là bọn họ dám, tôi chỉ đang nghi ngờ, tôi lo lắng, cô là bác sĩ đã chữa bệnh cho tôi, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi tỉnh lại là cô, cô có thể chữa bệnh cho tôi thì chắc chắn sẽ không hại tôi”.
Suy luận này…
Đúng là khiến người khác không thể phản bác, ha ha…
Hạ Phương cạn lời nhìn trời, sau đó xoay người nhìn Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đang ngơ ngác bên cạnh với vẻ bất đắc dĩ.
“Xin lỗi, cậu cả, cô ba, ông cụ vì bị trúng độc cổ trùng quá lâu nên bị tổn thương trí nhớ, nếu muốn hồi phục thì phải ổn định sức khoẻ trước đã”, đây là lần đầu tiên Hạ Phương trợn mắt nói dối.
Vì ông cụ hoàn toàn không mất trí nhớ, ông chỉ giả vờ thôi.
Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai hơi cau mày, rõ ràng họ cũng không tin ông cụ mất trí nhớ thật, nhưng trong nửa tháng qua, đúng là bọn họ vẫn luôn bỏ thêm đồ vào thuốc của ông cụ.
Những thứ kia cũng sẽ khiến ông cụ bị mất trí nhớ.
Mất trí nhớ là kết quả mà bọn họ muốn nhìn thấy, nhưng mọi thứ quá thuận lợi khiến bọn họ không dám chắc.
Không dám hỏi thẳng trước mặt ông cụ, Tư Trường Thịnh kéo Hạ Phương ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Tiết thần y, bố tôi mất trí nhớ thật à?”
Hạ Phương gật đầu.
“Sao đang yên đang lành lại mất trí nhớ được?”, sắc mặt Tư Thuỵ Mai trở nên u ám: “Trước đây khi chữa trị cho bố tôi, cô cũng đâu nói là khi tỉnh lại ông ấy sẽ bị mất trí nhớ”.
Hạ Phương khẽ thở dài: “Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi chắc chắn thuốc cho ông cụ uống không có vấn đề gì cả, quá trình chữa trị cũng rất thuận lời, có lẽ vì cổ trùng ở trong cơ thể ông ấy quá lâu nên ảnh hưởng đến trí nhớ. Có điều vẫn có thể hồi phục”.
Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đưa mắt nhìn nhau, dường như thấy được sự giễu cợt và khinh thường trong mắt đối phương.
Dẫu sao việc ông cụ mất trí nhớ là vì bọn họ nhúng tay vào giai đoạn sau, vậy mà Tiết thần y này lại không hề phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.
Xem ra thần y này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô chỉ trùng hợp có sở trường chữa bệnh này của ông cụ, còn ở phương diện khác thì e rằng không bằng cả Tiết Vân Thâm!
Chỉ có người cho bọn họ thuốc nói đúng, thuốc của bọn họ không màu không mùi, sau khi uống năm phút sẽ hoà tan trong cơ thể, dù xét nghiệm cũng chưa chắc tìm ra được vấn đề.
Đúng là như thế thật.
Nghĩ vậy, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai lại yên tâm hơn một chút.
Chỉ cần Hạ Phương không phát hiện ra vấn đề thì những chuyện sau đó đều dễ giải quyết.
“Việc hồi phục giai đoạn sau có rắc rối không?”, Tư Trường Thịnh lại trở về dáng vẻ cung kính và lễ phép ban đầu, ngoài ánh mắt khinh thường thì cũng không còn lộ liễu như lúc ông cụ vừa tỉnh lại nữa.
Hạ Phương đáp: “Không thể nói là rắc rối, chỉ là cần mất một khoảng thời gian, về thuốc thì phải làm phiền bác sĩ Tiết rồi”.
Tư Trường Thịnh thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì được, chỉ cần có thể giúp bố tôi hồi phục thì tiền bạc không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ ông ấy như thế vẫn phải nhờ Tiết thần y tiếp tục ở lại nhà họ Tư rồi.
Dứt lời, ánh mắt Tư Trường Thịnh trở nên sắc bén hơn, ông ta nhìn Hạ Phương với vẻ thăm dò.
Hạ Phương thở dài: “Không sao, vừa khéo mấy hôm nay tôi cũng rảnh, hơn nữa ông cụ không khoẻ, tôi cũng không thể yên tâm rời đi”.
Tư Trường Thịnh gật đầu, sau đó khẽ dặn dò: “Mấy ngày nay phiền Tiết thần y dỗ dành bố tôi, khó khăn lắm ông ấy mới tỉnh lại mà không nhận ra chúng tôi, trong lòng chúng tôi cũng rất khó chịu. Chỉ cần Tiết thần y có thể mau chóng giúp bố nhớ ra chúng tôi, à không, dù chỉ là chấp nhận chúng tôi cũng được, tiền bạc không thành vấn đề”.
Hàm ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Đối mặt với sự tấn công liên tục của hai anh em nhà họ Tư, ông cụ Tư tỏ vẻ mơ hồ.
Sau đó ông cụ nhìn về phía Hạ Phương bằng ánh mắt nhờ vả.
Hạ Phương nhếch miệng tỏ vẻ mình chỉ là một người ngoài, không muốn quan tâm đến ông cụ.
Thậm chí còn đưa mắt ra hiệu cho Tiết Vân Thâm, chuẩn bị chuồn đi.
Thấy cảnh trước mắt, Tiết Vân Thâm cũng khá tức giận, nhưng sau đó thì lại thấy rất bất lực.
Chuyện nhà họ Tư không đến lượt anh ta nhúng tay vào.
Anh ta ở nhà họ Tư cũng chỉ có thể như một bác sĩ gia đình, kiểm tra sức khoẻ định kỳ cho ông cụ Tư, bảo đảm sức khoẻ của ông cụ thôi.
Thậm chí vì là bạn của Tư Thành nên hơn một năm qua, anh ta đã chịu rất nhiều uất ức khi ở nhà họ Tư.
Cũng may anh ta còn có chút năng lực và bản lĩnh, nếu không thì với tình huống như thế của nhà họ Tư thì e rằng một ngày anh ta cũng không ở lại được.
“Cô nhóc họ Tiết, cô tới đây cho tôi”, thấy Hạ Phương muốn bỏ chạy, ông cụ Tư lớn tiếng gọi cô lại.
Hạ Phương miễn cưỡng quay đầu: “Ông cụ Tư còn khó chịu ở đâu sao?”
“Tôi mặc kệ, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là cô, cô phải có trách nhiệm với tôi”, ông cụ Tư mà bắt đầu ăn vạ thì còn khó giải quyết hơn cả lão Diêu!
Hạ Phương cười giả tạo: “Ông cụ, ông đừng đùa nữa, tôi chỉ là một bác sĩ, chịu trách nhiệm với sức khoẻ của ông, bây giờ ông đã không còn vấn đề gì nữa, tôi đã kê đơn thuốc đưa cho bác sĩ Tiết, sau này tiếp tục uống thuốc theo đơn, nửa tháng sau sẽ có thể xuống giường đi lại bình thường, một tháng sau sẽ hoàn toàn hồi phục”.
“Nếu trong khoảng thời gian đó có khó chịu gì thì có thể bảo bác sĩ Tiết nói triệu chứng cụ thể với tôi, tôi sẽ thay đổi đơn thuốc dựa theo tình huống cụ thể của ông”.
Hạ Phương nói xong một câu đầy máy móc thì muốn rời đi.
“Đợi đã!”, ông cụ bị chọc giận, khẽ quát, vốn định giả vờ không khoẻ, nhưng vì kích động nên khó chịu thật, bắt đầu ho khan dữ dội.
Hạ Phương im lặng trợn mắt, đột nhiên thấy hối hận vì đã nói với ông cụ quan hệ giữa cô và Tư Thành.
Nếu không có thân phận là con dâu thì ông cụ làm gì có lý do làm loạn với cô chứ?
Hạ Phương khẽ cắn răng, bất đắc dĩ bước nhanh đến trước giường, vừa bắt mạnh cho ông cụ vừa giúp ông thuận khí, còn không quên nhỏ giọng dỗ dành: “Ông cụ, ông đừng kích động, ông vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, phải chú ý đến cảm xúc, đừng để mình tức giận”.
“Làm theo lời tôi, hít thở sâu vào… đúng, hít vào trước đã, đừng vội, cứ từ từ thôi, sau đó thở ra…”
Hạ Phương dẫn dắt ông cụ kìm nén cơn giận, để cảm xúc của ông ổn định lại, chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ con.
Năm phút sau, ông cụ cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc, nhưng lại nâng mắt nhìn Hạ Phương như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
“Cô cũng thấy đó, trạng thái sức khoẻ của tôi rất tệ, có thể không chịu đựng được bất cứ lúc nào, cô không ở đây, lỡ như tôi có bất trắc gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”, ông cụ Tư trợn mắt nhìn Hạ Phương, tỏ vẻ uất ức.
Hạ Phương có cảm giác mình bị tăng huyết áp, có cảm giác chữa bệnh cho ông cụ xong thì cô sẽ bị tức chết.
“Sức khoẻ của ông không có vấn đề lớn gì cả, có bác sĩ Tiết ở đây chắc chắn sẽ không có tình huống gì đâu, ông yên tâm”, Hạ Phương kiên nhẫn giải thích.
“Nếu Tiểu Tiết có bản lĩnh đó thì đã chữa khỏi cho tôi từ lâu rồi, còn phải cần có cô à?”
Tiết Vân Thâm như bị đâm hai dao, đau đến mức không nói nên lời.
“Huống hồ hai người này luôn miệng nói là con trai con gái của tôi, nhưng sao tôi biết họ có phải hay không chứ? Bây giờ tôi không biết gì cả, không có cảm giác an toàn, cô phải ở lại đây”.
Ông cụ thở hổn hển nói, thái độ rất cố chấp.
“Ông không tin bọn họ, tại sao lại tin tưởng tôi?”, Hạ Phương cười khẽ: “Lỡ như tôi mới thật sự là người lừa ông thì sao?”
“Cô dám à?”, ông cụ Tư trợn to mắt, giận dữ nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Tư ở Kinh Thành, nếu cô dám lừa tôi, tôi… tôi sẽ khiến cô phải khó chịu. Có cho cô mười lá gan cô cũng không dám…”
Hạ Phương nhếch miệng: “Vậy thì sao bọn họ dám chứ?”
“Tôi không nói là bọn họ dám, tôi chỉ đang nghi ngờ, tôi lo lắng, cô là bác sĩ đã chữa bệnh cho tôi, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi tỉnh lại là cô, cô có thể chữa bệnh cho tôi thì chắc chắn sẽ không hại tôi”.
Suy luận này…
Đúng là khiến người khác không thể phản bác, ha ha…
Hạ Phương cạn lời nhìn trời, sau đó xoay người nhìn Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đang ngơ ngác bên cạnh với vẻ bất đắc dĩ.
“Xin lỗi, cậu cả, cô ba, ông cụ vì bị trúng độc cổ trùng quá lâu nên bị tổn thương trí nhớ, nếu muốn hồi phục thì phải ổn định sức khoẻ trước đã”, đây là lần đầu tiên Hạ Phương trợn mắt nói dối.
Vì ông cụ hoàn toàn không mất trí nhớ, ông chỉ giả vờ thôi.
Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai hơi cau mày, rõ ràng họ cũng không tin ông cụ mất trí nhớ thật, nhưng trong nửa tháng qua, đúng là bọn họ vẫn luôn bỏ thêm đồ vào thuốc của ông cụ.
Những thứ kia cũng sẽ khiến ông cụ bị mất trí nhớ.
Mất trí nhớ là kết quả mà bọn họ muốn nhìn thấy, nhưng mọi thứ quá thuận lợi khiến bọn họ không dám chắc.
Không dám hỏi thẳng trước mặt ông cụ, Tư Trường Thịnh kéo Hạ Phương ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Tiết thần y, bố tôi mất trí nhớ thật à?”
Hạ Phương gật đầu.
“Sao đang yên đang lành lại mất trí nhớ được?”, sắc mặt Tư Thuỵ Mai trở nên u ám: “Trước đây khi chữa trị cho bố tôi, cô cũng đâu nói là khi tỉnh lại ông ấy sẽ bị mất trí nhớ”.
Hạ Phương khẽ thở dài: “Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi chắc chắn thuốc cho ông cụ uống không có vấn đề gì cả, quá trình chữa trị cũng rất thuận lời, có lẽ vì cổ trùng ở trong cơ thể ông ấy quá lâu nên ảnh hưởng đến trí nhớ. Có điều vẫn có thể hồi phục”.
Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đưa mắt nhìn nhau, dường như thấy được sự giễu cợt và khinh thường trong mắt đối phương.
Dẫu sao việc ông cụ mất trí nhớ là vì bọn họ nhúng tay vào giai đoạn sau, vậy mà Tiết thần y này lại không hề phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.
Xem ra thần y này cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô chỉ trùng hợp có sở trường chữa bệnh này của ông cụ, còn ở phương diện khác thì e rằng không bằng cả Tiết Vân Thâm!
Chỉ có người cho bọn họ thuốc nói đúng, thuốc của bọn họ không màu không mùi, sau khi uống năm phút sẽ hoà tan trong cơ thể, dù xét nghiệm cũng chưa chắc tìm ra được vấn đề.
Đúng là như thế thật.
Nghĩ vậy, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai lại yên tâm hơn một chút.
Chỉ cần Hạ Phương không phát hiện ra vấn đề thì những chuyện sau đó đều dễ giải quyết.
“Việc hồi phục giai đoạn sau có rắc rối không?”, Tư Trường Thịnh lại trở về dáng vẻ cung kính và lễ phép ban đầu, ngoài ánh mắt khinh thường thì cũng không còn lộ liễu như lúc ông cụ vừa tỉnh lại nữa.
Hạ Phương đáp: “Không thể nói là rắc rối, chỉ là cần mất một khoảng thời gian, về thuốc thì phải làm phiền bác sĩ Tiết rồi”.
Tư Trường Thịnh thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì được, chỉ cần có thể giúp bố tôi hồi phục thì tiền bạc không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ ông ấy như thế vẫn phải nhờ Tiết thần y tiếp tục ở lại nhà họ Tư rồi.
Dứt lời, ánh mắt Tư Trường Thịnh trở nên sắc bén hơn, ông ta nhìn Hạ Phương với vẻ thăm dò.
Hạ Phương thở dài: “Không sao, vừa khéo mấy hôm nay tôi cũng rảnh, hơn nữa ông cụ không khoẻ, tôi cũng không thể yên tâm rời đi”.
Tư Trường Thịnh gật đầu, sau đó khẽ dặn dò: “Mấy ngày nay phiền Tiết thần y dỗ dành bố tôi, khó khăn lắm ông ấy mới tỉnh lại mà không nhận ra chúng tôi, trong lòng chúng tôi cũng rất khó chịu. Chỉ cần Tiết thần y có thể mau chóng giúp bố nhớ ra chúng tôi, à không, dù chỉ là chấp nhận chúng tôi cũng được, tiền bạc không thành vấn đề”.
Hàm ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.
Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ