Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 94: Hùng hổ dọa người
113@-Editor: Xám
Mặt Viên Bá vốn xanh mét, lại càng lạnh thêm vài phần. Hôm nay ông vừa mới biết một bí mật động trời, trong cung lại có người muốn tính mạng của ông? Ông sải bước đi đến trước mặt thích khách, nói bằng giọng lạnh lùng: "Lời ngươi nói đều là thật sao?"
"Không —— dám —— có nửa câu nói xằng!" Thích khách run rẩy nói, cuối cùng không nhịn được sự tra tấn, van xin, "Cầu xin —— giải thoát cho ta đi!"
Tần Cửu cười lười biếng, "Như vậy sao được? Thủ đoạn lợi hại nhất của ta vẫn chưa dùng tới đâu!"
Thích khách đã bị giày vò đến mức không chịu nổi, người làm nghề như bọn họ vốn đã trải qua huấn luyện chặt chẽ, nếu như nhiệm vũ thất bại, lập tức sẽ tự vẫn. Hắn vốn không ngờ Tần Cửu võ nghệ cao cường, vì thế mới trúng kế, bị bắt lại ngay cả tự vẫn cũng không thể. Càng không ngờ, thủ đoạn của người này tàn nhẫn, hắn bị tra tấn khó mà chịu được, đến lúc này, lại nói còn có thủ đoạn lợi hại hơn chưa dùng tới. Lập tức kinh hồn bạt vía, khàn giọng cầu xin: "Ta đã khai rồi, những gì ta biết đều đã khai rồi, hãy giải thoát cho ta đi!"
"Kẻ làm nghề như ngươi, rốt cuộc ngươi đã giết bao người, còn nhớ không? Đây chính là báo ứng của ngươi, cho dù là đến điện Diêm La, cũng sẽ không giải thoát cho ngươi." Tần Cửu lạnh lùng nói.
Cuối cùng vẫn là Viên Bá không nhìn nổi nữa, ông sải bước lên trước, đưa ngón tay điểm lên tử huyệt của thích khách, kết liễu tính mạng của hắn.
Tần Cửu mỉm cười, "Viên đại nhân, nếu do người trong cung phái đến, xem ra trong cung có người ngấp nghé vị trí thống lĩnh của ngài rồi."
Trong lòng Viên Bá trầm xuống, nếu như là trước đây, đương nhiên ông không đặt lời này vào trong lòng, nhưng hiện giờ, bởi vì đã có hiềm khích với Khánh Đế, cho nên khó tránh trong lòng không yên, có chút hoài nghi những kẻ ám sát này chính là do Khánh Đế phái tới.
Tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng, Tần Cửu nhìn khuôn mặt không rõ biểu cảm của Viên Bá, chậm rãi nói: "Đại thống lĩnh, những kẻ ám sát này sẽ không phải người do Thánh thượng phái đến đâu, nếu như ngài ấy muốn giết ngài, cần gì phí công như thế này chứ, một tờ thánh chỉ đã có thể khiến ngài tan cửa nát nhà rồi."
Lời này khiến trong lòng Viên Bá cả kinh, dù thế nào cũng không ngờ suy nghĩ trong lòng lại bị Tần Cửu nhìn ra. Ông thu vẻ mặt lại, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Cửu chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu chiếc khăn đen che mặt của nàng.
"Để các ngươi đụng vào chuyện thế này, thật là có lỗi. Các hạ đêm khuya viếng thăm, chắc là có việc gì phải không. Đừng ngại nói thẳng." Viên Bá không hổ đã làm thống lĩnh kiêu kỵ nhiều năm, mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, nhíu mày hỏi với giọng lạnh lùng.
"Viên thống lĩnh không nghi ngờ là bọn ta sai khiến những kẻ kia đến đây ám sát, rồi lại cố ý xuất hiện cứu Viên thống lĩnh sao?" Tỳ Ba thản nhiên hỏi. Dù sao bọn họ cũng đeo khăn che mặt, đêm khuya đến đây viếng thăm.
Viên Bá ngồi trên ghế dựa, trầm giọng nói: "Diễn kịch hay ám sát thật sự, ta vẫn phân biệt được." Nếu như là giả vờ ám sát thì đâu có thể chạy thoát được mắt Viên Bá. Số người của những thích khách này rất nhiều, ra chiêu tàn nhẫn, rõ ràng là muốn tính mạng của ông.
Tần Cửu cười to: "Viên thống lĩnh nhãn lực hơn người, bội phục. Nói thật vậy, quả thực đêm nay chúng ta viếng thăm là có chuyện quan trọng."
"Ơn tương trợ hôm nay của hai vị, sau này ta sẽ tự mình báo đáp. Nhưng cho dù hôm nay các ngươi muốn nói chuyện gì với ta, ta cũng không thể đáp ứng, một người không dám để lộ khuôn mặt thật sẽ không khiến người ta tín nhiệm. Đêm đã khuya rồi, mời!" Viên Bá đứng dậy, làm một động tác tiễn khách.
Tỳ Ba lạnh lùng cười, "Chủ tử, nô tài đã nói rồi, với tính tình cố chấp của Viên đại nhân, sợ là sẽ không hợp tác với chúng ta đâu, xem ra chúng ta đã đi uổng công một chuyến rồi."
Tần Cửu cười nhẹ, "Viên đại thống lĩnh hiểu lầm rồi, đêm nay chúng ta đến vốn là định nói chuyện thẳng thắn với đại thống lĩnh, sở dĩ che mặt chỉ là sợ một vài kẻ xấu nhìn thấy khuôn mặt thật của chúng ta." Lúc nàng nói, đã đưa ngón tay ngọc trắng nõn lên từ từ kéo khăn đen che mặt xuống.
Ánh nến màu đỏ khói xuyên qua chao đèn, nhẹ nhàng tản ra, bao phủ lên khuôn mặt của Tần Cửu.
Nụ cười xinh đẹp nở rộ trong ánh sáng mờ mờ.
"Là ngươi? Tần Cửu gia của Thiên Thần tông?" Viên Bá nhướng mày với vẻ không thể tin. Ông tuyệt đối không ngờ đến, người này lại là Tần Cửu, Kiêm Gia môn chủ của Thiên Thần tông.
Tần Cửu hiểu Viên Bá, không chỉ vì sự theo dõi nhiều năm của nàng, mà còn bởi đánh giá của Bạch hoàng hậu – cô mẫu của nàng.
"Không sai, là ta! Ta biết Viên đại thống lĩnh vẫn luôn không thích tiếp xúc với Thiên Thần tông, bởi vì ngài cho rằng Thiên Thần tông có lòng phản nghịch. Đúng vậy, Viên đại thống lĩnh đoán không sai, có điều, nói thật với Viên đại nhân, mặc dù ta là người của Thiên Thần tông, nhưng không hề phục vụ cho Thiên Thần tông." Giọng nói của Tần Cửu trầm thấp, khàn khàn, lại ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta không thể xem thường.
Nét mặt Viên Bá nghiêm lại, nhưng miệng lại nói với chút mỉa mai: "Nói như vậy, Cửu gia không phải là người của Thiên Thần tông, mà là người của triều đình rồi?"
Tần Cửu cười lạnh lùng, "Đại thống lĩnh có còn nhớ Bạch hoàng hậu không?"
Viên Bá đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Tần Cửu, vẻ kinh ngạc sửng sốt trong đôi mắt đen rất rõ ràng. Bạch hoàng hậu là phạm nhân phản nghịch, người bình thường nhất định sẽ không tùy tiện nhắc tới, chẳng lẽ người này có liên quan đến Bạch hoàng hậu? Nghĩ đến đây, ông nghiêm nghị nói: "Đương nhiên ta còn nhớ Bạch hoàng hậu, có điều, bà ấy đã bị xử tử hơn ba năm trước rồi, vì sao Cửu gia lại nhắc tới bà ấy?"
Tần Cửu không đáp lại mà vươn tay, thong thả ung dung lấy một quân cờ trắng từ trên người ra đặt lên mặt bàn, thấp giọng nói: "Đại thống lĩnh, ngài có còn nhớ quân cờ này không?" Ánh mắt Viên Bá dừng ở trên quân cờ trắng, ngón tay hơi run rẩy, ông từ từ nhặt quân cờ kia lên, ngón tay đưa ra nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của quân cờ, trong nháy mắt trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, chậm rãi hỏi: "Chỉ là một quân cờ thôi, ở đâu cũng có thể thấy được, có gì lạ đâu?"
Tần Cửu cười xinh đẹp, nhận lấy quân cờ trong tay Viên Bá, giơ lên, soi dưới ánh đèn, chỉ thấy trên quân cờ có một vết rạn ngoằn ngoèo mờ mờ.
"Đại thống lĩnh, lẽ nào ngài không nhớ nữa, ngài từng đánh cờ vây với Bạch hoàng hậu ở Ngự thư phòng, lúc đó, quân đen của Bạch hoàng hậu đã đẩy quân trắng của ngài vào đường cùng, lúc ngài cầm cờ suy nghĩ, nhất thời dùng lực quá độ, đã bóp quân cờ đến mức hiện ra vết rạn. Đúng vậy, chính là quân này. Lúc ấy, Bạch hoàng hậu đã thắng ngài một ván, nói muốn sau này ngài đồng ý với bà một chuyện, nếu như cần thiết, bà sẽ phái người cầm quân cờ này đến, đại thống lĩnh, ngài thật sự không nhớ nữa sao?" Đương nhiên là Viên Bá nhớ.
Sở dĩ vừa rồi giả ngu là để thăm dò Tần Cửu, hiện giờ nghe thấy Tần Cửu nói nội tình ra, sự nghi hoặc ban đầu mới được giải đáp.
Quả thực vết rạn này do năm đó ông bóp.
Hôm ấy, ông có may mắn đánh cờ vây với Bạch hoàng hậu. Mặc dù kỹ nghệ đánh cờ của ông không tính là cao, nhưng thật sự hiếm có người nào có thể khiến ông suýt nữa bóp quân cờ thành hai nửa. Không thể không nói, Bạch hoàng hậu là một nữ tử hiếm có, kỹ nghệ đánh cờ của bà thật sự rất tuyệt vời. Mà trong mấy ngày Khánh Đế bệnh nặng, Bạch hoàng hậu lên triều nghe bẩm tấu, khí phách và thủ đoạn hành sự đó cũng khiến ông cực kỳ bội phục. Vậy nên, về việc Bạch hoàng hậu mưu phản, năm đó ông nửa tin nửa ngờ. Thế nhưng, chứng cứ xác thực, ông cũng không thể không tin.
"Ngươi, là gì của Bạch hoàng hậu?" Viên Bá hỏi từng chữ từng câu.
Người bình thường đương nhiên sẽ không có được quân cờ này, cho dù là có được, cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ ra quân cờ này của Bạch hoàng hậu lại có liên quan đến ông.
Tần Cửu mỉm cười nói: "Ta là ai không quan trọng, chỉ là một kẻ bé nhỏ không đáng kể, trước đây đi theo bên cạnh Bạch hoàng hậu mà thôi."
"Nói vậy, ngươi là thành viên của Tố Y cục phò tá Bạch hoàng hậu rồi, Bạch hoàng hậu là phạm nhân phản nghịch, ngươi cũng phải chịu liên lụy, đêm nay, ngươi tới tìm ta, không sợ ta bắt ngươi sao?" Viên Bá chậm rãi nói.
"Ngài sẽ không làm vậy đâu!" Tần Cửu hí mắt cười nói.
Nếu là Viên Bá của mấy ngày trước, có lẽ là có một chút khả năng sẽ làm như thế. Mà ông của hiện giờ, tuyệt đối sẽ không làm.
"Bởi vì Bạch hoàng hậu bị oan!" Tần Cửu nhìn thẳng vào Viên Bá nói, "Về điểm này, vụ án năm đó, chắc hẳn trong lòng đại thống lĩnh cũng có nghi hoặc." Trong lòng Viên Bá hơi chấn động.
Năm đó ông nửa tin nửa ngờ, hôm nay, trải qua chuyện quả mật bồ, ông đã hơi tin tưởng.
"Vậy thì, ngươi đến tìm ta là muốn ta làm gì đây?"
"Đại thống lĩnh, ta không hề muốn yêu cầu đại thống lĩnh làm chuyện trái với lương tâm. Nếu như ta nhớ không lầm, tiên đế có ơn lớn với ngài, ngài đã từng thề phải bảo vệ tiên đế chu toàn, nhưng tiên đế mất sớm, ngài không muốn điều tra chân tướng cái chết năm đó của tiên đế sao? Ngài thật sự tin rằng Nghiêm Vương hại chết tiên đế sao?" Tần Cửu hỏi từng chữ từng câu, mặc dù trên mặt có ý cười, nhưng lại cho người ta một loại khí thế hùng hổ dọa người. Viên Bá nghe vậy, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.
Cái chết của tiên đế vẫn luôn là một cái gai trong lòng ông.
"Nếu ngươi đêm khuya tới thăm, nhất định đã có kế hoạch rồi, ngươi định làm thế nào?" Viên Bá chậm rãi hỏi.
Tần Cửu mỉm cười đứng dậy.
"Ta nhớ, đế lăng do đại thống lĩnh phái người canh giữ phải không? Chẳng biết sủng phi của tiên đế, Tịnh thái phi, còn sống trong đế lăng không?"
"Ngươi muốn đến đế lăng?" Viên Bá nhíu mày, hỏi với vẻ không tin.
Tần Cửu buông tay, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, đại thống lĩnh, ta không phải đến trộm mộ, chẳng qua là đi gặp Tịnh thái phi một lần thôi. Nghe nói cái chết năm đó của tiên đế là do Tịnh thái phi xúi giục Nhan Duật hạ độc, chuyện đã qua nhiều năm, ta nghĩ, nói không chừng Tịnh thái phi sẽ nói khác đi."
"Không được, vào đế lăng quá nguy hiểm."
"Lẽ nào đại thống lĩnh còn có cách khác?"
Viên Bá nhíu mày, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Được rồi! Để ta sắp xếp. Có điều, Tịnh thái phi sẽ thật sự nói cho chúng ta sao?"
Mặt mày Tần Cửu ẩn nụ cười, nói: "Có lẽ bà ấy sẽ không nói cho chúng ta, nhưng nhất định sẽ nói cho nhi tử của bà."
Viên Bá lại nhíu mày, "Ngươi muốn để Nhan Duật vào cùng?"
"Tại sao lại không? Đại thống lĩnh, đã nhiều năm rồi Nghiêm Vương không gặp thân mẫu (mẹ ruột), chắc chắn vô cùng nhớ nhung, hắn nhất định sẽ chịu ơn ngài."
"Nhưng mà, Nghiêm Vương, hắn có đáng tin không? Ngộ nhỡ, hắn nói với Thánh thượng, vậy chẳng phải là chúng ta..." Viên Bá tỏ ra vô cùng không tín nhiệm Nhan Duật.
Tần Cửu mỉm cười nói: "Đại thống lĩnh yên tâm, có lẽ Nghiêm Vương gia có hơi không đáng tin, nhưng chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."
Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Mặt Viên Bá vốn xanh mét, lại càng lạnh thêm vài phần. Hôm nay ông vừa mới biết một bí mật động trời, trong cung lại có người muốn tính mạng của ông? Ông sải bước đi đến trước mặt thích khách, nói bằng giọng lạnh lùng: "Lời ngươi nói đều là thật sao?"
"Không —— dám —— có nửa câu nói xằng!" Thích khách run rẩy nói, cuối cùng không nhịn được sự tra tấn, van xin, "Cầu xin —— giải thoát cho ta đi!"
Tần Cửu cười lười biếng, "Như vậy sao được? Thủ đoạn lợi hại nhất của ta vẫn chưa dùng tới đâu!"
Thích khách đã bị giày vò đến mức không chịu nổi, người làm nghề như bọn họ vốn đã trải qua huấn luyện chặt chẽ, nếu như nhiệm vũ thất bại, lập tức sẽ tự vẫn. Hắn vốn không ngờ Tần Cửu võ nghệ cao cường, vì thế mới trúng kế, bị bắt lại ngay cả tự vẫn cũng không thể. Càng không ngờ, thủ đoạn của người này tàn nhẫn, hắn bị tra tấn khó mà chịu được, đến lúc này, lại nói còn có thủ đoạn lợi hại hơn chưa dùng tới. Lập tức kinh hồn bạt vía, khàn giọng cầu xin: "Ta đã khai rồi, những gì ta biết đều đã khai rồi, hãy giải thoát cho ta đi!"
"Kẻ làm nghề như ngươi, rốt cuộc ngươi đã giết bao người, còn nhớ không? Đây chính là báo ứng của ngươi, cho dù là đến điện Diêm La, cũng sẽ không giải thoát cho ngươi." Tần Cửu lạnh lùng nói.
Cuối cùng vẫn là Viên Bá không nhìn nổi nữa, ông sải bước lên trước, đưa ngón tay điểm lên tử huyệt của thích khách, kết liễu tính mạng của hắn.
Tần Cửu mỉm cười, "Viên đại nhân, nếu do người trong cung phái đến, xem ra trong cung có người ngấp nghé vị trí thống lĩnh của ngài rồi."
Trong lòng Viên Bá trầm xuống, nếu như là trước đây, đương nhiên ông không đặt lời này vào trong lòng, nhưng hiện giờ, bởi vì đã có hiềm khích với Khánh Đế, cho nên khó tránh trong lòng không yên, có chút hoài nghi những kẻ ám sát này chính là do Khánh Đế phái tới.
Tiếng cười trầm thấp vang lên trong phòng, Tần Cửu nhìn khuôn mặt không rõ biểu cảm của Viên Bá, chậm rãi nói: "Đại thống lĩnh, những kẻ ám sát này sẽ không phải người do Thánh thượng phái đến đâu, nếu như ngài ấy muốn giết ngài, cần gì phí công như thế này chứ, một tờ thánh chỉ đã có thể khiến ngài tan cửa nát nhà rồi."
Lời này khiến trong lòng Viên Bá cả kinh, dù thế nào cũng không ngờ suy nghĩ trong lòng lại bị Tần Cửu nhìn ra. Ông thu vẻ mặt lại, sắc mặt bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Cửu chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu chiếc khăn đen che mặt của nàng.
"Để các ngươi đụng vào chuyện thế này, thật là có lỗi. Các hạ đêm khuya viếng thăm, chắc là có việc gì phải không. Đừng ngại nói thẳng." Viên Bá không hổ đã làm thống lĩnh kiêu kỵ nhiều năm, mặc dù trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh, nhíu mày hỏi với giọng lạnh lùng.
"Viên thống lĩnh không nghi ngờ là bọn ta sai khiến những kẻ kia đến đây ám sát, rồi lại cố ý xuất hiện cứu Viên thống lĩnh sao?" Tỳ Ba thản nhiên hỏi. Dù sao bọn họ cũng đeo khăn che mặt, đêm khuya đến đây viếng thăm.
Viên Bá ngồi trên ghế dựa, trầm giọng nói: "Diễn kịch hay ám sát thật sự, ta vẫn phân biệt được." Nếu như là giả vờ ám sát thì đâu có thể chạy thoát được mắt Viên Bá. Số người của những thích khách này rất nhiều, ra chiêu tàn nhẫn, rõ ràng là muốn tính mạng của ông.
Tần Cửu cười to: "Viên thống lĩnh nhãn lực hơn người, bội phục. Nói thật vậy, quả thực đêm nay chúng ta viếng thăm là có chuyện quan trọng."
"Ơn tương trợ hôm nay của hai vị, sau này ta sẽ tự mình báo đáp. Nhưng cho dù hôm nay các ngươi muốn nói chuyện gì với ta, ta cũng không thể đáp ứng, một người không dám để lộ khuôn mặt thật sẽ không khiến người ta tín nhiệm. Đêm đã khuya rồi, mời!" Viên Bá đứng dậy, làm một động tác tiễn khách.
Tỳ Ba lạnh lùng cười, "Chủ tử, nô tài đã nói rồi, với tính tình cố chấp của Viên đại nhân, sợ là sẽ không hợp tác với chúng ta đâu, xem ra chúng ta đã đi uổng công một chuyến rồi."
Tần Cửu cười nhẹ, "Viên đại thống lĩnh hiểu lầm rồi, đêm nay chúng ta đến vốn là định nói chuyện thẳng thắn với đại thống lĩnh, sở dĩ che mặt chỉ là sợ một vài kẻ xấu nhìn thấy khuôn mặt thật của chúng ta." Lúc nàng nói, đã đưa ngón tay ngọc trắng nõn lên từ từ kéo khăn đen che mặt xuống.
Ánh nến màu đỏ khói xuyên qua chao đèn, nhẹ nhàng tản ra, bao phủ lên khuôn mặt của Tần Cửu.
Nụ cười xinh đẹp nở rộ trong ánh sáng mờ mờ.
"Là ngươi? Tần Cửu gia của Thiên Thần tông?" Viên Bá nhướng mày với vẻ không thể tin. Ông tuyệt đối không ngờ đến, người này lại là Tần Cửu, Kiêm Gia môn chủ của Thiên Thần tông.
Tần Cửu hiểu Viên Bá, không chỉ vì sự theo dõi nhiều năm của nàng, mà còn bởi đánh giá của Bạch hoàng hậu – cô mẫu của nàng.
"Không sai, là ta! Ta biết Viên đại thống lĩnh vẫn luôn không thích tiếp xúc với Thiên Thần tông, bởi vì ngài cho rằng Thiên Thần tông có lòng phản nghịch. Đúng vậy, Viên đại thống lĩnh đoán không sai, có điều, nói thật với Viên đại nhân, mặc dù ta là người của Thiên Thần tông, nhưng không hề phục vụ cho Thiên Thần tông." Giọng nói của Tần Cửu trầm thấp, khàn khàn, lại ẩn chứa một sức mạnh khiến người ta không thể xem thường.
Nét mặt Viên Bá nghiêm lại, nhưng miệng lại nói với chút mỉa mai: "Nói như vậy, Cửu gia không phải là người của Thiên Thần tông, mà là người của triều đình rồi?"
Tần Cửu cười lạnh lùng, "Đại thống lĩnh có còn nhớ Bạch hoàng hậu không?"
Viên Bá đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Tần Cửu, vẻ kinh ngạc sửng sốt trong đôi mắt đen rất rõ ràng. Bạch hoàng hậu là phạm nhân phản nghịch, người bình thường nhất định sẽ không tùy tiện nhắc tới, chẳng lẽ người này có liên quan đến Bạch hoàng hậu? Nghĩ đến đây, ông nghiêm nghị nói: "Đương nhiên ta còn nhớ Bạch hoàng hậu, có điều, bà ấy đã bị xử tử hơn ba năm trước rồi, vì sao Cửu gia lại nhắc tới bà ấy?"
Tần Cửu không đáp lại mà vươn tay, thong thả ung dung lấy một quân cờ trắng từ trên người ra đặt lên mặt bàn, thấp giọng nói: "Đại thống lĩnh, ngài có còn nhớ quân cờ này không?" Ánh mắt Viên Bá dừng ở trên quân cờ trắng, ngón tay hơi run rẩy, ông từ từ nhặt quân cờ kia lên, ngón tay đưa ra nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của quân cờ, trong nháy mắt trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, chậm rãi hỏi: "Chỉ là một quân cờ thôi, ở đâu cũng có thể thấy được, có gì lạ đâu?"
Tần Cửu cười xinh đẹp, nhận lấy quân cờ trong tay Viên Bá, giơ lên, soi dưới ánh đèn, chỉ thấy trên quân cờ có một vết rạn ngoằn ngoèo mờ mờ.
"Đại thống lĩnh, lẽ nào ngài không nhớ nữa, ngài từng đánh cờ vây với Bạch hoàng hậu ở Ngự thư phòng, lúc đó, quân đen của Bạch hoàng hậu đã đẩy quân trắng của ngài vào đường cùng, lúc ngài cầm cờ suy nghĩ, nhất thời dùng lực quá độ, đã bóp quân cờ đến mức hiện ra vết rạn. Đúng vậy, chính là quân này. Lúc ấy, Bạch hoàng hậu đã thắng ngài một ván, nói muốn sau này ngài đồng ý với bà một chuyện, nếu như cần thiết, bà sẽ phái người cầm quân cờ này đến, đại thống lĩnh, ngài thật sự không nhớ nữa sao?" Đương nhiên là Viên Bá nhớ.
Sở dĩ vừa rồi giả ngu là để thăm dò Tần Cửu, hiện giờ nghe thấy Tần Cửu nói nội tình ra, sự nghi hoặc ban đầu mới được giải đáp.
Quả thực vết rạn này do năm đó ông bóp.
Hôm ấy, ông có may mắn đánh cờ vây với Bạch hoàng hậu. Mặc dù kỹ nghệ đánh cờ của ông không tính là cao, nhưng thật sự hiếm có người nào có thể khiến ông suýt nữa bóp quân cờ thành hai nửa. Không thể không nói, Bạch hoàng hậu là một nữ tử hiếm có, kỹ nghệ đánh cờ của bà thật sự rất tuyệt vời. Mà trong mấy ngày Khánh Đế bệnh nặng, Bạch hoàng hậu lên triều nghe bẩm tấu, khí phách và thủ đoạn hành sự đó cũng khiến ông cực kỳ bội phục. Vậy nên, về việc Bạch hoàng hậu mưu phản, năm đó ông nửa tin nửa ngờ. Thế nhưng, chứng cứ xác thực, ông cũng không thể không tin.
"Ngươi, là gì của Bạch hoàng hậu?" Viên Bá hỏi từng chữ từng câu.
Người bình thường đương nhiên sẽ không có được quân cờ này, cho dù là có được, cũng sẽ tuyệt đối không nghĩ ra quân cờ này của Bạch hoàng hậu lại có liên quan đến ông.
Tần Cửu mỉm cười nói: "Ta là ai không quan trọng, chỉ là một kẻ bé nhỏ không đáng kể, trước đây đi theo bên cạnh Bạch hoàng hậu mà thôi."
"Nói vậy, ngươi là thành viên của Tố Y cục phò tá Bạch hoàng hậu rồi, Bạch hoàng hậu là phạm nhân phản nghịch, ngươi cũng phải chịu liên lụy, đêm nay, ngươi tới tìm ta, không sợ ta bắt ngươi sao?" Viên Bá chậm rãi nói.
"Ngài sẽ không làm vậy đâu!" Tần Cửu hí mắt cười nói.
Nếu là Viên Bá của mấy ngày trước, có lẽ là có một chút khả năng sẽ làm như thế. Mà ông của hiện giờ, tuyệt đối sẽ không làm.
"Bởi vì Bạch hoàng hậu bị oan!" Tần Cửu nhìn thẳng vào Viên Bá nói, "Về điểm này, vụ án năm đó, chắc hẳn trong lòng đại thống lĩnh cũng có nghi hoặc." Trong lòng Viên Bá hơi chấn động.
Năm đó ông nửa tin nửa ngờ, hôm nay, trải qua chuyện quả mật bồ, ông đã hơi tin tưởng.
"Vậy thì, ngươi đến tìm ta là muốn ta làm gì đây?"
"Đại thống lĩnh, ta không hề muốn yêu cầu đại thống lĩnh làm chuyện trái với lương tâm. Nếu như ta nhớ không lầm, tiên đế có ơn lớn với ngài, ngài đã từng thề phải bảo vệ tiên đế chu toàn, nhưng tiên đế mất sớm, ngài không muốn điều tra chân tướng cái chết năm đó của tiên đế sao? Ngài thật sự tin rằng Nghiêm Vương hại chết tiên đế sao?" Tần Cửu hỏi từng chữ từng câu, mặc dù trên mặt có ý cười, nhưng lại cho người ta một loại khí thế hùng hổ dọa người. Viên Bá nghe vậy, hô hấp bắt đầu dồn dập lên.
Cái chết của tiên đế vẫn luôn là một cái gai trong lòng ông.
"Nếu ngươi đêm khuya tới thăm, nhất định đã có kế hoạch rồi, ngươi định làm thế nào?" Viên Bá chậm rãi hỏi.
Tần Cửu mỉm cười đứng dậy.
"Ta nhớ, đế lăng do đại thống lĩnh phái người canh giữ phải không? Chẳng biết sủng phi của tiên đế, Tịnh thái phi, còn sống trong đế lăng không?"
"Ngươi muốn đến đế lăng?" Viên Bá nhíu mày, hỏi với vẻ không tin.
Tần Cửu buông tay, cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, đại thống lĩnh, ta không phải đến trộm mộ, chẳng qua là đi gặp Tịnh thái phi một lần thôi. Nghe nói cái chết năm đó của tiên đế là do Tịnh thái phi xúi giục Nhan Duật hạ độc, chuyện đã qua nhiều năm, ta nghĩ, nói không chừng Tịnh thái phi sẽ nói khác đi."
"Không được, vào đế lăng quá nguy hiểm."
"Lẽ nào đại thống lĩnh còn có cách khác?"
Viên Bá nhíu mày, cuối cùng hạ quyết tâm nói: "Được rồi! Để ta sắp xếp. Có điều, Tịnh thái phi sẽ thật sự nói cho chúng ta sao?"
Mặt mày Tần Cửu ẩn nụ cười, nói: "Có lẽ bà ấy sẽ không nói cho chúng ta, nhưng nhất định sẽ nói cho nhi tử của bà."
Viên Bá lại nhíu mày, "Ngươi muốn để Nhan Duật vào cùng?"
"Tại sao lại không? Đại thống lĩnh, đã nhiều năm rồi Nghiêm Vương không gặp thân mẫu (mẹ ruột), chắc chắn vô cùng nhớ nhung, hắn nhất định sẽ chịu ơn ngài."
"Nhưng mà, Nghiêm Vương, hắn có đáng tin không? Ngộ nhỡ, hắn nói với Thánh thượng, vậy chẳng phải là chúng ta..." Viên Bá tỏ ra vô cùng không tín nhiệm Nhan Duật.
Tần Cửu mỉm cười nói: "Đại thống lĩnh yên tâm, có lẽ Nghiêm Vương gia có hơi không đáng tin, nhưng chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."
Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Story
Chương 94: Hùng hổ dọa người
10.0/10 từ 21 lượt.