Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
95@-Editor: Xám
Khánh Đế nhíu mày, hình như đang đè nén gì đó, nhỏ giọng hỏi: "Huệ Lan, nàng đừng ngốc như vậy, nói cho trẫm biết, nàng nhốt nàng ấy ở đâu rồi?"
Nhưng ánh mắt Nhàn phi đã dời lên người Nhan Túc, bà ta nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Túc, lông mày cau lại, lại là dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhan Túc lại không nói gì, đối diện với mẫu phi của hắn, trong mắt hắn tràn đầy đau khổ.
"Ả ta cũng ở am Bạch Vân này, ngài giao Túc nhi cho ta, sau khi ta phái người đưa nó rời khỏi đây, đương nhiên sẽ giao ả cho ngài." Nụ cười nơi khóe môi Nhàn phi, hiện ra xinh đẹp như tơ, từng chữ từng câu, lại nhất rất mạnh.
"Nhàn phi nương nương, tỷ sẽ không sợ bọn ta chạy thoát chứ. Trong am này của tỷ đã bày bố thiên la địa võng, chỉ mấy người bọn ta, lẽ nào tỷ sợ bọn ta chạy thoát sao? Sau khi ta gặp được mẫu thân, mới cùng thả người." Nhan Duật lạnh lùng nói. Hắn cũng đã sớm nhìn ra, nữ ni trong am này, e rằng đã sớm không còn là nữ ni thông thường nữa, sợ rằng đã đều là tay chân của Nhàn phi từ trước rồi.
Nhàn phi cười khẽ, thấp giọng rỉ tai Phương ma ma bên cạnh vài câu. Phương ma ma xoay người đến sau tượng Phật, một lát sau, đưa Tịnh thái phi từ phía sau ra.
Dáng vẻ Tịnh thái phi vẫn giống như ngày Tần Cửu nhìn thấy bà trong đế lăng, vẫn mỹ lệ như thế, chỉ có điều sắc mặt đã tiều tụy đi một chút. Một thanh kiếm gác trên cổ bà, đối mặt với uy hiếp tử vong, thần sắc trên mặt bà vẫn bình thản không xao động.
Khánh Đế nhìn thấy Tịnh thái phi, không nhịn được bước lên phía trước hai bước, lại bị hộ vệ bên cạnh kéo lại. Nhan Duật nhìn bảo kiếm để ngang lên cổ mẫu phi, mắt dài híp lại đầy nguy hiểm, hắn lạnh lùng nói: "Thả người đi!"
Nhàn phi và Phương ma ma liếc nhau một cái, "Cũng được, ta đếm đến ba, cùng thả người."
Nhan Duật gật đầu.
Tần Cửu nhìn Nhan Túc bên cạnh một cái, từ khi đến am Bạch Vân, hắn vẫn không nói một lời. Chỉ khi mẫu phi hắn xuất hiện, trong mắt lóe lên chút đau buồn sâu sắc, hắn quay đầu liếc Tần Cửu một cái. Trong ánh mắt ấy hàm chứa day dứt nồng đậm, Tần Cửu từ từ quay đầu đi không nhìn hắn.
Phương ma ma bắt đầu đếm.
Một, hai, ba.
Sau khi đếm xong ba tiếng, Phương ma ma và Tần Cửu đồng thời thả người trong tay ra, Tịnh thái phi về bên Nhan Duật, mà Nhan Túc cũng về bên phía Nhàn phi.
Quá trình trao đổi người này lại thuận lợi đến không ngờ. Nhưng càng thuận lợi, Tần Cửu lại càng biết, chuyện này không chỉ như vậy.
Phương ma ma bên cạnh Nhàn phi đột nhiên cười dài một tiếng, đập cây trượng trong tay lên mặt đất kêu tùng tùng.
"Nương nương, người mau chóng đưa điện hạ rời đi, chỗ này cứ giao cho lão nô!" Mặc dù Phương ma ma đã rất già, nhưng giọng nói của bà ta lại tang thương mà trầm mạnh, rõ ràng công lực thâm hậu.
Phương ma ma vẫn luôn đi theo bên cạnh Nhàn phi, lại cũng là một cao thủ võ lâm. Ai có thể ngờ được, ở bên cạnh Nhàn phi, lại có một vị cao nhân như thế này ẩn náu.
Nhan Duật nhìn chằm chằm Phương ma ma, ánh mắt di chuyển từ dung nhan già nua của bà ta lên cây trượng trong tay bà ta, thản nhiên cười lạnh nói: "Bản vương nghe nói, hai mươi năm trước, trên giang hồ từng xuất hiện một nữ tử, biệt hiệu Thiết Quải Hồ, bởi vì giết người quá nhiều, bị nhân sĩ giang hồ truy sát đến mức cùng đường bí lối, cuối cùng đã nhảy xuống từ vách núi đen, từ đó không biết tung tích, người đó, chắc hẳn là ngươi rồi. Thì ra, ngươi vẫn luôn ẩn náu trong cung."
Phương ma ma không ngờ bị người ta nhìn một cái đã biết lai lịch, cười âm u nói: "Ngươi lại biết không ít, quả thực là ta. Nếu như đã biết thân phận của ta, vậy hôm nay ngươi càng không đi ra khỏi đây được."
"Ta từng phái người điều tra Tuyệt Mệnh bang, biết bọn chúng từng làm việc cho một bà lão, chắc hẳn, chính là nói đến ngươi rồi." Nhan Duật đưa tay rút ở phía dưới kiệu mềm Khánh Đế đang ngồi, một thanh kiếm dài đã cầm trong tay, hắn đưa ngón tay ra phủi kiếm trong tay, cười mỉm nói.
Trong lòng Tần Cửu cả kinh, sát thủ bắt cóc Lưu Liên, lại là người của Tuyệt Mệnh bang. Như vậy xem ra, kẻ đầu sỏ của chuyện đó chính là Phương ma ma, mà bà ta, đương nhiên do Nhàn phi sai khiến. Hôm đó, Lưu Liên ở trên triều đình thề chết cũng phải lật lại vụ án Bạch gia, cho nên Nhàn phi mới phái người ra tay muốn trừ bỏ Lưu Liên.
Giờ phút này nữ ni trong am đều cầm đao kiếm, quây bọn họ lại. Nhan Duật nhìn xung quanh một vòng, cười tự giễu nói: "Không ngờ am Bạch Vân này nơi ẩn lang giấu cẩu (có kẻ gian ẩn nấp), chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn giữ bọn ta lại sao?"
Hắn giơ thanh kiếm lên, phản chiếu đôi mắt phượng hàn ý khiếp người của hắn, "Vậy thì ta sẽ tới, xem xem cây trượng của mụ già ngươi nhanh, hay là kiếm của bản vương nhanh."
Hắn đâm kiếm tới, ánh sáng lạnh lóe lên, giống như hoa sen nở trong bóng đêm. Phương ma ma đưa trượng ra tiếp, võ nghệ của Thiết Quải Hồ oai phong giang hồ năm đó đương nhiên không kém, huống hồ, lão bà này có công lực vài chục năm, ngay lập tức, hai người xúm lại chém giết, trong khoảng thời gian ngắn bất phân thắng bại.
Khánh Đế và Tịnh thái phi dưới sự bảo vệ của hộ vệ muốn lùi ra ngoài sân, thế nhưng, những nữ ni tụ họp lại kia giơ đao kiếm lên, ngáng đường của đoàn người, đã phong kín cửa lớn của am Bạch Vân lại. Võ công của những nữ ni này cũng không hề kém.
Tần Cửu biết rất nhanh Viên Bá sẽ thống lĩnh kiêu kỵ đuổi tới, nàng không muốn tha cho Nhàn phi, bèn thi triển khinh công, ẩn náu phía dưới cửa sổ đại điện, vốn là định nhảy vào qua cửa sổ, nhưng khi nghe thấy tiếng nói chuyện trong đại điện, nàng đã dừng bước.
Bên trong đại điện, Nhàn phi kéo Nhan Túc, đang định đi ra từ cửa sau đại điện. Nhan Túc đột nhiên dùng sức, hất tay Nhàn phi nắm chặt hắn ra. Hắn bình tĩnh đứng ở trước đại Phật, sắc mặt đau thương, "Con sẽ không đi cùng người!"
Mặt Nhàn phi lập tức biến sắc, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi: "Tại sao? Túc nhi, không phải con cũng từng mưu đồ phản nghịch, muốn chiếm lấy giang sơn này sao? Nếu như con bị bọn chúng nhốt trong thiên lao, đến khi nào mới có ngày thoát ra? Chỉ cần hôm nay chúng ta chạy ra ngoài, tương lai, sẽ lại có cơ hội. Dù sao con cũng là, cũng là con trai dòng chính của ông ta, có sức thuyết phục hơn Nhan Dật lai lịch bất minh kia nhiều. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần nói Nhan Dật đó là giả mạo, giang sơn này, sẽ vẫn là của con!"
Ánh mắt Nhan Túc đau xót mà nhìn chằm chằm Nhàn phi, chậm rãi nói: "Mẫu phi, thì ra người chưa bao giờ hiểu con. Mà con, cũng chưa bao giờ hiểu người!"
Có lẽ, bọn họ là đôi mẫu tử bi ai nhất thế gian này.
Hắn cho rằng, mẫu phi hắn tín Phật nhiều năm, thanh tâm quả dục, đã sớm xem nhẹ quyền lợi, vượt ra bên ngoài hồng trần. Thế nhưng sự phật lại hoàn toàn tương phản, ham thích của mẫu phi hắn với vị trí đó lại cuồng nhiệt như thế, nạn diệt môn của Bạch gia, bà lại trực tiếp rat ay. Hắn có thể nói gì đây? Hắn nhìn đại Phật mặt mày hiền hậu mỉm cười trong đại điện, chỉ cảm thấy thật mỉa mai đến tột cùng.
"Mẫu phi, người niệm Phật nhiều năm như vậy, nhưng vẫn làm ra chuyện tàn nhẫn bậc này?" Nhan Túc trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Nhàn phi tái nhợt, cười buồn bã, tuy rằng, bà ta vẫn giữ nguyên phong thái nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng người lại không nhịn được run rẩy. Bà ta nhìn Nhan Túc, từ từ đi đến phía trước hắn, đưa tay vuốt tóc mai hoa râm của hắn, nghiêm giọng nói: "Túc nhi, chuyện của Bạch gia, ta quả thực có tội, con hận ta là việc đương nhiên. Chỉ là, những chuyện đó đã qua rồi, cho dù con hận ta cũng không cách nào cứu vãn được. Ta biết tình cảm của con với Bạch Tố Huyên, tóc của con đã bạc, hẳn là đã biết Tô Vãn Hương không phải Bạch Tố Huyên rồi! Nếu như, thế gian này đã không còn gì để con lưu luyến, vậy thì tại sao con không cần vị trí chí tôn đó? Chẳng phải con đã nghĩ thông rồi sao, nếu không, đêm mười lăm, tại sao con lại bức cung?"
Nhan Túc đau thương nói: "Mẫu phi, người còn nhắc đến Tô Vãn Hương, người và Tô Thanh, dùng một Tô Vãn Hương, đã lừa gạt con ba năm! Phải, quả thực con cũng muốn vị trí đó, thế nhưng, con không muốn hại người khác vì vị trí đó. Mẫu phi, vì sao người phải làm như vậy, vì sao?"
Nhàn phi liếc nhìn đại điện đầy khói một cái, lạnh lùng nói: "Túc nhi, lẽ nào con không biết, vì sao ta cam lòng ở trong am miếu lạnh lẽo này để sống qua những năm tháng đẹp nhất của ta? Ta cũng từng là thiếu nữ dào dạt khao khát với tình yêu, ta cũng từng có ý trung nhân, thế nhưng, ta bị tuyển chọn vào vương phủ, làm vương phi của ông ta. Khóe môi Nhàn phi hiện lên một nụ cười trào phúng, “Ta an phận làm thê tử của ông ta, ta giúp ông ta leo lên bảo tọa của cửu ngũ chí tôn, nhưng cuối cùng ông ta lại đối xử với ta như thế nào? Ông ta giao quyền lực cho Bạch Nhã Khâm, giao sủng ái cho Huệ phi, giao trái tim của mình cho… cho phi tử Tịnh phi của phụ hoàng ông ta. Túc nhi, mẫu phi không cam lòng, con là hi vọng duy nhất của mẫu phi, thế nhưng con, vì sao lại cứ thích người của Bạch gia. Bạch Tố Huyên đó, nó giống với Bạch Nhã Khâm như vậy, ta không thích! Mà ả Bạch Nhã Khâm đó lại có thai, sao ta có thể tha cho ả ta, sao có thể tha cho Bạch gia."
"Mẫu phi, người biết người làm như vậy, đã hại chết bao nhiêu người không? Nếu như tất cả đều là do người làm, nhi thần chỉ cầu xin mẫu phi có thể chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình, đừng tiếp tục sai nữa. Con sẽ không đi cùng người, ngược lại muốn mẫu phi theo con về, gánh vác tất cả những tội lỗi đó."
Nhàn phi không nhịn được cười khổ một tiếng, từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
"Túc nhi, con đang muốn mẫu phi chết đấy!" Khóe môi bà ta cong lên thành ý cười nhè nhẹ, bà ta đột nhiên quay đầu lại, "Túc nhi, con sẽ không, con bức cung, sẽ không là vì Bạch gia chứ, bởi vì phụ hoàng con không chịu sửa lại vụ án Bạch gia, cho nên con mới bức cung? Có phải không?"
Nhàn Túc nhìn chằm chằm Nhàn phi với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng nói: "Mẫu phi, cuối cùng người đã hiểu con một lần."
Khuôn mặt vốn đoan trang điềm tĩnh của Nhàn phi trong khoảnh khắc này đã mất khống chế, sắc mặt bà ta trắng bệch, ánh mắt bi thương, đó là một loại tuyệt vọng không thể cứu vãn, "Tốt, tốt lắm, Túc nhi, ta bày mưu tính kế bao nhiêu năm, kết quả thì ra đều là uổng công! Tốt, vậy cũng tốt!"
Bà ta từ từ đi đến trước tượng Phật, cả người có một vẻ đẹp phồn hoa tan biến, mộng lớn hóa hư không!
"Túc nhi, con là một đứa trẻ ngoan, như vậy cũng tốt, cứ để mẫu phi làm kẻ ác đi! Mẫu phi đồng ý với con chịu trách nhiệm cho mọi chuyện, chỉ là, mẫu phi muốn thắp một nén nhang cuối cùng trước Phật." Bà ta nói với giọng thê lương.
Trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Nhan Túc hiện lên chút đau buồn, hắn nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.
Nhàn phi đi tới đệm hương bồ trước đại Phật, đốt một nén nhang lên, đặt vào trong lư hương, chậm rãi quỳ xuống đệm hương bồ.
Tần Cửu ở bên ngoài cửa sổ nghe được nguyên nhân Nhan Túc bức cung, trong phút chốc hô hấp đã nghẹn ở cổ họng.
Vì Bạch gia?
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Nhan Túc bức cung là vì Bạch gia. Mà nàng, lại là người ép hắn bức cung.
Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Khánh Đế nhíu mày, hình như đang đè nén gì đó, nhỏ giọng hỏi: "Huệ Lan, nàng đừng ngốc như vậy, nói cho trẫm biết, nàng nhốt nàng ấy ở đâu rồi?"
Nhưng ánh mắt Nhàn phi đã dời lên người Nhan Túc, bà ta nhìn thấy dáng vẻ của Nhan Túc, lông mày cau lại, lại là dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhan Túc lại không nói gì, đối diện với mẫu phi của hắn, trong mắt hắn tràn đầy đau khổ.
"Ả ta cũng ở am Bạch Vân này, ngài giao Túc nhi cho ta, sau khi ta phái người đưa nó rời khỏi đây, đương nhiên sẽ giao ả cho ngài." Nụ cười nơi khóe môi Nhàn phi, hiện ra xinh đẹp như tơ, từng chữ từng câu, lại nhất rất mạnh.
"Nhàn phi nương nương, tỷ sẽ không sợ bọn ta chạy thoát chứ. Trong am này của tỷ đã bày bố thiên la địa võng, chỉ mấy người bọn ta, lẽ nào tỷ sợ bọn ta chạy thoát sao? Sau khi ta gặp được mẫu thân, mới cùng thả người." Nhan Duật lạnh lùng nói. Hắn cũng đã sớm nhìn ra, nữ ni trong am này, e rằng đã sớm không còn là nữ ni thông thường nữa, sợ rằng đã đều là tay chân của Nhàn phi từ trước rồi.
Nhàn phi cười khẽ, thấp giọng rỉ tai Phương ma ma bên cạnh vài câu. Phương ma ma xoay người đến sau tượng Phật, một lát sau, đưa Tịnh thái phi từ phía sau ra.
Dáng vẻ Tịnh thái phi vẫn giống như ngày Tần Cửu nhìn thấy bà trong đế lăng, vẫn mỹ lệ như thế, chỉ có điều sắc mặt đã tiều tụy đi một chút. Một thanh kiếm gác trên cổ bà, đối mặt với uy hiếp tử vong, thần sắc trên mặt bà vẫn bình thản không xao động.
Khánh Đế nhìn thấy Tịnh thái phi, không nhịn được bước lên phía trước hai bước, lại bị hộ vệ bên cạnh kéo lại. Nhan Duật nhìn bảo kiếm để ngang lên cổ mẫu phi, mắt dài híp lại đầy nguy hiểm, hắn lạnh lùng nói: "Thả người đi!"
Nhàn phi và Phương ma ma liếc nhau một cái, "Cũng được, ta đếm đến ba, cùng thả người."
Nhan Duật gật đầu.
Tần Cửu nhìn Nhan Túc bên cạnh một cái, từ khi đến am Bạch Vân, hắn vẫn không nói một lời. Chỉ khi mẫu phi hắn xuất hiện, trong mắt lóe lên chút đau buồn sâu sắc, hắn quay đầu liếc Tần Cửu một cái. Trong ánh mắt ấy hàm chứa day dứt nồng đậm, Tần Cửu từ từ quay đầu đi không nhìn hắn.
Phương ma ma bắt đầu đếm.
Một, hai, ba.
Sau khi đếm xong ba tiếng, Phương ma ma và Tần Cửu đồng thời thả người trong tay ra, Tịnh thái phi về bên Nhan Duật, mà Nhan Túc cũng về bên phía Nhàn phi.
Quá trình trao đổi người này lại thuận lợi đến không ngờ. Nhưng càng thuận lợi, Tần Cửu lại càng biết, chuyện này không chỉ như vậy.
Phương ma ma bên cạnh Nhàn phi đột nhiên cười dài một tiếng, đập cây trượng trong tay lên mặt đất kêu tùng tùng.
"Nương nương, người mau chóng đưa điện hạ rời đi, chỗ này cứ giao cho lão nô!" Mặc dù Phương ma ma đã rất già, nhưng giọng nói của bà ta lại tang thương mà trầm mạnh, rõ ràng công lực thâm hậu.
Phương ma ma vẫn luôn đi theo bên cạnh Nhàn phi, lại cũng là một cao thủ võ lâm. Ai có thể ngờ được, ở bên cạnh Nhàn phi, lại có một vị cao nhân như thế này ẩn náu.
Nhan Duật nhìn chằm chằm Phương ma ma, ánh mắt di chuyển từ dung nhan già nua của bà ta lên cây trượng trong tay bà ta, thản nhiên cười lạnh nói: "Bản vương nghe nói, hai mươi năm trước, trên giang hồ từng xuất hiện một nữ tử, biệt hiệu Thiết Quải Hồ, bởi vì giết người quá nhiều, bị nhân sĩ giang hồ truy sát đến mức cùng đường bí lối, cuối cùng đã nhảy xuống từ vách núi đen, từ đó không biết tung tích, người đó, chắc hẳn là ngươi rồi. Thì ra, ngươi vẫn luôn ẩn náu trong cung."
Phương ma ma không ngờ bị người ta nhìn một cái đã biết lai lịch, cười âm u nói: "Ngươi lại biết không ít, quả thực là ta. Nếu như đã biết thân phận của ta, vậy hôm nay ngươi càng không đi ra khỏi đây được."
"Ta từng phái người điều tra Tuyệt Mệnh bang, biết bọn chúng từng làm việc cho một bà lão, chắc hẳn, chính là nói đến ngươi rồi." Nhan Duật đưa tay rút ở phía dưới kiệu mềm Khánh Đế đang ngồi, một thanh kiếm dài đã cầm trong tay, hắn đưa ngón tay ra phủi kiếm trong tay, cười mỉm nói.
Trong lòng Tần Cửu cả kinh, sát thủ bắt cóc Lưu Liên, lại là người của Tuyệt Mệnh bang. Như vậy xem ra, kẻ đầu sỏ của chuyện đó chính là Phương ma ma, mà bà ta, đương nhiên do Nhàn phi sai khiến. Hôm đó, Lưu Liên ở trên triều đình thề chết cũng phải lật lại vụ án Bạch gia, cho nên Nhàn phi mới phái người ra tay muốn trừ bỏ Lưu Liên.
Giờ phút này nữ ni trong am đều cầm đao kiếm, quây bọn họ lại. Nhan Duật nhìn xung quanh một vòng, cười tự giễu nói: "Không ngờ am Bạch Vân này nơi ẩn lang giấu cẩu (có kẻ gian ẩn nấp), chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn giữ bọn ta lại sao?"
Hắn giơ thanh kiếm lên, phản chiếu đôi mắt phượng hàn ý khiếp người của hắn, "Vậy thì ta sẽ tới, xem xem cây trượng của mụ già ngươi nhanh, hay là kiếm của bản vương nhanh."
Hắn đâm kiếm tới, ánh sáng lạnh lóe lên, giống như hoa sen nở trong bóng đêm. Phương ma ma đưa trượng ra tiếp, võ nghệ của Thiết Quải Hồ oai phong giang hồ năm đó đương nhiên không kém, huống hồ, lão bà này có công lực vài chục năm, ngay lập tức, hai người xúm lại chém giết, trong khoảng thời gian ngắn bất phân thắng bại.
Khánh Đế và Tịnh thái phi dưới sự bảo vệ của hộ vệ muốn lùi ra ngoài sân, thế nhưng, những nữ ni tụ họp lại kia giơ đao kiếm lên, ngáng đường của đoàn người, đã phong kín cửa lớn của am Bạch Vân lại. Võ công của những nữ ni này cũng không hề kém.
Tần Cửu biết rất nhanh Viên Bá sẽ thống lĩnh kiêu kỵ đuổi tới, nàng không muốn tha cho Nhàn phi, bèn thi triển khinh công, ẩn náu phía dưới cửa sổ đại điện, vốn là định nhảy vào qua cửa sổ, nhưng khi nghe thấy tiếng nói chuyện trong đại điện, nàng đã dừng bước.
Bên trong đại điện, Nhàn phi kéo Nhan Túc, đang định đi ra từ cửa sau đại điện. Nhan Túc đột nhiên dùng sức, hất tay Nhàn phi nắm chặt hắn ra. Hắn bình tĩnh đứng ở trước đại Phật, sắc mặt đau thương, "Con sẽ không đi cùng người!"
Mặt Nhàn phi lập tức biến sắc, nhưng vẫn nhẫn nhịn hỏi: "Tại sao? Túc nhi, không phải con cũng từng mưu đồ phản nghịch, muốn chiếm lấy giang sơn này sao? Nếu như con bị bọn chúng nhốt trong thiên lao, đến khi nào mới có ngày thoát ra? Chỉ cần hôm nay chúng ta chạy ra ngoài, tương lai, sẽ lại có cơ hội. Dù sao con cũng là, cũng là con trai dòng chính của ông ta, có sức thuyết phục hơn Nhan Dật lai lịch bất minh kia nhiều. Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần nói Nhan Dật đó là giả mạo, giang sơn này, sẽ vẫn là của con!"
Ánh mắt Nhan Túc đau xót mà nhìn chằm chằm Nhàn phi, chậm rãi nói: "Mẫu phi, thì ra người chưa bao giờ hiểu con. Mà con, cũng chưa bao giờ hiểu người!"
Có lẽ, bọn họ là đôi mẫu tử bi ai nhất thế gian này.
Hắn cho rằng, mẫu phi hắn tín Phật nhiều năm, thanh tâm quả dục, đã sớm xem nhẹ quyền lợi, vượt ra bên ngoài hồng trần. Thế nhưng sự phật lại hoàn toàn tương phản, ham thích của mẫu phi hắn với vị trí đó lại cuồng nhiệt như thế, nạn diệt môn của Bạch gia, bà lại trực tiếp rat ay. Hắn có thể nói gì đây? Hắn nhìn đại Phật mặt mày hiền hậu mỉm cười trong đại điện, chỉ cảm thấy thật mỉa mai đến tột cùng.
"Mẫu phi, người niệm Phật nhiều năm như vậy, nhưng vẫn làm ra chuyện tàn nhẫn bậc này?" Nhan Túc trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Nhàn phi tái nhợt, cười buồn bã, tuy rằng, bà ta vẫn giữ nguyên phong thái nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng người lại không nhịn được run rẩy. Bà ta nhìn Nhan Túc, từ từ đi đến phía trước hắn, đưa tay vuốt tóc mai hoa râm của hắn, nghiêm giọng nói: "Túc nhi, chuyện của Bạch gia, ta quả thực có tội, con hận ta là việc đương nhiên. Chỉ là, những chuyện đó đã qua rồi, cho dù con hận ta cũng không cách nào cứu vãn được. Ta biết tình cảm của con với Bạch Tố Huyên, tóc của con đã bạc, hẳn là đã biết Tô Vãn Hương không phải Bạch Tố Huyên rồi! Nếu như, thế gian này đã không còn gì để con lưu luyến, vậy thì tại sao con không cần vị trí chí tôn đó? Chẳng phải con đã nghĩ thông rồi sao, nếu không, đêm mười lăm, tại sao con lại bức cung?"
Nhan Túc đau thương nói: "Mẫu phi, người còn nhắc đến Tô Vãn Hương, người và Tô Thanh, dùng một Tô Vãn Hương, đã lừa gạt con ba năm! Phải, quả thực con cũng muốn vị trí đó, thế nhưng, con không muốn hại người khác vì vị trí đó. Mẫu phi, vì sao người phải làm như vậy, vì sao?"
Nhàn phi liếc nhìn đại điện đầy khói một cái, lạnh lùng nói: "Túc nhi, lẽ nào con không biết, vì sao ta cam lòng ở trong am miếu lạnh lẽo này để sống qua những năm tháng đẹp nhất của ta? Ta cũng từng là thiếu nữ dào dạt khao khát với tình yêu, ta cũng từng có ý trung nhân, thế nhưng, ta bị tuyển chọn vào vương phủ, làm vương phi của ông ta. Khóe môi Nhàn phi hiện lên một nụ cười trào phúng, “Ta an phận làm thê tử của ông ta, ta giúp ông ta leo lên bảo tọa của cửu ngũ chí tôn, nhưng cuối cùng ông ta lại đối xử với ta như thế nào? Ông ta giao quyền lực cho Bạch Nhã Khâm, giao sủng ái cho Huệ phi, giao trái tim của mình cho… cho phi tử Tịnh phi của phụ hoàng ông ta. Túc nhi, mẫu phi không cam lòng, con là hi vọng duy nhất của mẫu phi, thế nhưng con, vì sao lại cứ thích người của Bạch gia. Bạch Tố Huyên đó, nó giống với Bạch Nhã Khâm như vậy, ta không thích! Mà ả Bạch Nhã Khâm đó lại có thai, sao ta có thể tha cho ả ta, sao có thể tha cho Bạch gia."
"Mẫu phi, người biết người làm như vậy, đã hại chết bao nhiêu người không? Nếu như tất cả đều là do người làm, nhi thần chỉ cầu xin mẫu phi có thể chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của mình, đừng tiếp tục sai nữa. Con sẽ không đi cùng người, ngược lại muốn mẫu phi theo con về, gánh vác tất cả những tội lỗi đó."
Nhàn phi không nhịn được cười khổ một tiếng, từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
"Túc nhi, con đang muốn mẫu phi chết đấy!" Khóe môi bà ta cong lên thành ý cười nhè nhẹ, bà ta đột nhiên quay đầu lại, "Túc nhi, con sẽ không, con bức cung, sẽ không là vì Bạch gia chứ, bởi vì phụ hoàng con không chịu sửa lại vụ án Bạch gia, cho nên con mới bức cung? Có phải không?"
Nhàn Túc nhìn chằm chằm Nhàn phi với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng nói: "Mẫu phi, cuối cùng người đã hiểu con một lần."
Khuôn mặt vốn đoan trang điềm tĩnh của Nhàn phi trong khoảnh khắc này đã mất khống chế, sắc mặt bà ta trắng bệch, ánh mắt bi thương, đó là một loại tuyệt vọng không thể cứu vãn, "Tốt, tốt lắm, Túc nhi, ta bày mưu tính kế bao nhiêu năm, kết quả thì ra đều là uổng công! Tốt, vậy cũng tốt!"
Bà ta từ từ đi đến trước tượng Phật, cả người có một vẻ đẹp phồn hoa tan biến, mộng lớn hóa hư không!
"Túc nhi, con là một đứa trẻ ngoan, như vậy cũng tốt, cứ để mẫu phi làm kẻ ác đi! Mẫu phi đồng ý với con chịu trách nhiệm cho mọi chuyện, chỉ là, mẫu phi muốn thắp một nén nhang cuối cùng trước Phật." Bà ta nói với giọng thê lương.
Trên khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn của Nhan Túc hiện lên chút đau buồn, hắn nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.
Nhàn phi đi tới đệm hương bồ trước đại Phật, đốt một nén nhang lên, đặt vào trong lư hương, chậm rãi quỳ xuống đệm hương bồ.
Tần Cửu ở bên ngoài cửa sổ nghe được nguyên nhân Nhan Túc bức cung, trong phút chốc hô hấp đã nghẹn ở cổ họng.
Vì Bạch gia?
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, Nhan Túc bức cung là vì Bạch gia. Mà nàng, lại là người ép hắn bức cung.
Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Story
Chương 194: Mẫu tử bi ai nhất
10.0/10 từ 21 lượt.