Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 56: Các người không đụng đến doanh đại lão được đâu!
Cổ phiếu?
Nghe đến hai chữ này, Giang Mạc Viễn cố kìm nén sự sốt ruột: “Cổ phiếu công ty bị làm sao?” Thư ký lau mồ hôi: “Không biết vì lý do gì mà cổ phiếu công ty liên tục sụt giảm, hiện giờ đã tụt năm điểm rồi!”
Cổ phiếu tụt năm điể1m, nghĩa là rớt giá 5%. Nếu ai có trong tay năm mươi tỷ số định mức cổ phần của Tập đoàn Giang thị, thì sẽ bị tổn thất hai triệu năm mươi nghìn.
Giang Mạc Viễn đột ngột biến sắc: “Lập tức gọi cổ vấn tài chính đến đây ngay cho tôi.”
Thư ký vội vội vàng vàng chạy đi.
Năm phút sau, anh ta dẫn cố vấn tài chính tới.
Cố vấn tài chính ôm máy tính, cúi người chào Giang Mạc Viễn: “Tổng Giám đốc Giang.” “Tại sao cổ phiếu lại sụt giảm nhanh như thế?” Giang Mạc Viễn toả ra sát khí lạnh như băng: “Rõ ràng sáng nay mọi thứ vẫn còn rất bình thường.”
“Xin lỗi Tổng Giám đốc Giang, tôi cũng vừa phát hiện ra sự biến động bất thường của cổ phiếu.” Cố vấn tài chính toát mồ hôi hột: “Đối phương hành động chớp nhoáng, tôi cũng không rõ bọn họ có ý định thu mua cổ phiếu của công ty, rồi ồ ạt bán tháo trong cùng một lúc từ bao giờ. Dẫn đến hiện tượng cổ phiếu liên tục sụt giảm, công ty tổn thất trầm trọng.”
Giang Mạc Viễn mặt lạnh như tiên: “Tôi không muốn nghe nguyên nhân, tôi chỉ muốn biết mất bao lâu để khắc phục sự cố.”. “Việc này.”
Cố vấn tài chính vô cùng bối rối: “Đối phương toàn mua vào cổ phiếu của các cổ đông nhỏ với giá cao, rồi bán tháo với giá cực thấp, chỉ trừ phi đối phương ngừng việc thu mua.”
Các cổ đông lớn của Tập đoàn Giang thị không bao giờ bán cổ phiếu đi một cách dễ dàng, nhưng các cổ đông nhỏ thì không như vậy, bọn họ không hề quan tâm đến sự sống chết của Tập đoàn Giang thị, thử bọn họ quan tâm chỉ có kiếm tiền.
Thư ký sửng sốt: “Nếu làm vậy bọn họ cũng sẽ tổn thất rất nhiều tiền của.”
Một cách làm vừa hại người cũng vừa thiệt mình, có âm mưu gì ở đây?
Giang Mạc Viễn mím chặt môi, đè nén sự tức giận: “Người ra tay là ai?”
“Không thể điều tra được.” Cố vấn tài chính lau mồ hôi hột: “Chỉ có thể điều tra người bán tháo cổ phiếu ở tại Châu u, ngoài ra thì không điều tra được gì thêm nữa.”
Chỉ trong vài tiếng đồng hồ mà khiến cổ phiếu của Tập đoàn Giang thị lao dốc không phanh, ngay đến gia tộc số một tại đế đô cũng không có bản lĩnh này.
Số tài phiệt Châu Âu có khả năng áp đảo gia tộc hàng đầu tại đế đô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng tại sao tài phiệt Châu Âu lại đột nhiên ra tay với Tập đoàn Giang thị?
Giang Mạc Viễn trầm tư suy nghĩ, đường gân xanh trên trán nổi lên, cho thấy cơn thịnh nộ của anh đã lên đến đỉnh điểm. Nếu đúng là tài phiệt Châu Âu thì có thể khiến Tập đoàn Giang thị phá sản dễ như trở bàn tay.
Tại sao chứ?
Thư ký và cố vấn tài chính không ai dám hé răng nửa lời, đứng im thin thít ở bên cạnh, toát mồ hôi hột.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo vang. Thư ký bước lên trước, liếc qua màn hình: “Tam gia, tiểu thư Lộ Vi gọi anh.”
Không ngờ Giang Mạc Viễn lại không bắt máy, anh ta đứng lên, mặt lạnh tanh đi vào văn phòng: “Cứ cúp máy đi, nói là bây giờ tôi đang bận, thông báo cho các cổ đông, mở cuộc họp khẩn.”
Tập đoàn Giang thị là tâm huyết của ông cụ Giang, anh ta nhất định phải giảm thiệt hại ở mức tối thiểu.
***
Doanh Lộ Vi đang ở sân bay đế đô đợi giờ lên máy bay, cô ta ngẩn ngơ nhìn điện thoại như người mất hồn.
Đây là lần đầu tiên Giang Mạc Viễn không nghe điện thoại của cô ta, trước đây, cho dù Giang Mạc Viễn có đang họp, anh ta vẫn đặt mình lên hàng đầu.
Có chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ anh ta tin những gì trên mạng lan truyền, tất cả đều do mình tự biên tự diễn?
May mà lúc đấy, cô ta nhận được tin nhắn WeChat của thư ký. “Tiểu thư Lộ Vi, cô đừng lo lắng, công ty hiện đang xảy ra biến cố lớn, Tam gia đang bận tối mày tối mặt, mong có thông cảm.”
Đọc được dòng tin nhắn ấy, Doanh Lộ Vì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô ta ngẩng đầu, hai mắt ngấn lệ nhìn quản lý: “Phía bên kia nói sao?”
“Công ty quyết định để một ca sĩ hạng bét chịu trận thay cô.” Cuối cùng sắc mặt quản lý cũng tươi tỉnh hơn đôi chút: “Mấy ngày nay cô cứ án binh bất động, đợi khi nào tôi bảo thì hãy đăng Weibo.”
Để đề phòng lịch sử trò chuyện bị lộ ra ngoài, anh ta còn đặc biệt chạy đến công ty một chuyến. Các giao dịch sau đó đều gặp mặt trực tiếp để bàn bạc, cũng không sử dụng chuyển tiền trực tuyến, cẩn thận đến từng li từng tí.
Cô ca sĩ hạng bét thuộc dạng không có tiếng tăm, như vậy vừa hay có thể thu hút sự chú ý, không cần biết là có nổi lên nhờ scandal không, nói chung hai bên đều có lợi.
Doanh Lộ vi hoàn toàn yên tâm, cô ta buộc tóc lên, mỉm cười: “Nếu vậy thì bồi thường cho cô ta một chút, nhớ là tìm chỗ nào kín đáo không có camera giám sát.”
Cô ta không tin, Doanh Tử Khâm có phép thần thông biển ra camera.
Chỉ là một ca sĩ hạng bét, được làm bia đỡ đạn cho cô ta đã là vinh hạnh lắm rồi.
Trời tối, Doanh Tử Khâm trở về nhà họ Chung.
Chung Tri Vãn đã có mặt ở nhà, nhìn thấy cô bước vào thì vẻ mặt lạnh nhạt càng lạnh lùng hơn. Cô ta chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi dời mắt ngay.
Doanh Tử Khâm cũng không buồn quan tâm đến cô ta, đi thẳng lên lầu.
Chung Tri Vãn nhìn đăm đăm theo bóng lưng của cô gái, ánh mắt hơi dò xét.
Dòng Weibo của ông cụ Chung ngày hôm đó đã làm chấn động cả nhà họ Chung.
May mà sau đó không có thêm động tĩnh gì, quả thật đúng là mấy tài khoản blogger kia tạo tin đồn. Bằng không, chẳng phải lần này nhà họ Chung sẽ bị lôi xuống vũng bùn oan ư?
Chung Tri Vãn mím môi, kìm nén sự khó chịu và hoài nghi nổi lên trong lòng, cố gắng đặt toàn bộ tâm trí vào việc học hành.
Mặc ai nói ngả nói nghiêng, cô ta vẫn là học sinh hạng nhất, vẫn là Đại tiểu thư của nhà họ Chung.
Doanh Tử Khâm bị đuổi khỏi lớp xuất sắc, học hành thì đội sổ. Không có cửa để đấu với mình, mình cũng không cần tính toán so đo.
Suy cho cùng, dù ông cụ Chung có hồ đồ, cũng sẽ biết cân nhắc bên thiệt bên hơn.
Trên lầu, trong thư phòng, công cụ Chung đang trò chuyện vui vẻ cùng bạn bè trên Weibo.
Lúc này cả tâm trí lẫn thể xác của ông cụ Chung đều được thả lỏng, ông giơ ngón tay cái với cháu gái: “Tử Khâm, cháu giỏi lắm, ngay đến ông ngoại cũng phải mất mấy ngày mới liên hệ được với văn phòng luật sư Tây Phong, cháu chỉ chớp mắt một cái đã liên lạc được ngay.”
“Kiện hay lắm, cho bọn chúng ức hiếp cháu ngoại ta này, cho từng đứa bọn chúng nhục mặt ra.”
Ông cụ Chung phẫn nộ trước chuyện bất bình, khí thể như thể muốn lăm lăm đao thương đi đánh trận đến nơi.
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu, thật hết cách với ông, cơ mặt cô cũng giãn ra, tăng thêm vài phần thư thả.
Cô bước tới, đặt một hộp điểm tâm lên bàn: “Ông ngoại, cái này cháu tặng ông, mỗi ngày ông ăn một miếng nhé.”
“Cháu làm à?” Ông cụ Chung mừng rỡ, khen nức nở: “Cháu ngoại ông giỏi quá đi mất.”
Doanh Tử Khâm không đáp, đứng sau lưng ông, xoa bóp một vài huyệt đạo trên bả vai.
“Tử Khâm, sao cháu có Weibo mà không nói cho ông ngoại?” Ông cụ Chung ra vẻ không vui: “Weibo của ông cũng có hai trăm lượt theo dõi rồi, có thể giúp cháu kéo thêm lượt theo dõi, mau lên, chúng ta theo dõi nhau đi.”
Doanh Tử Khâm không còn lại gì để nói.
Phải thừa nhận một điều, một người vừa tiếp xúc với khoa học kỹ thuật của thế kỷ 21 như cô, không theo kịp trào lưu bằng một ông lão.
Cô nghiêng đầu, liếc nhìn Weibo của ông cụ Chung, cô thấy ông còn là một chủ tài khoản truyền thông cá nhân qua video clip.
Cùng lợi hại ghê.
Ông cụ Chung lại nói: “Lúc nãy ông xem rồi, lần này cháu có thêm nhiều lượt theo dõi lắm nhé, còn toàn fan theo dõi vì nhan sắc của cháu nữa, cháu nói xem có nên đăng tấm ảnh cho họ chiêm ngưỡng không?”
“Ông ngoại.” Doanh Tử Khâm thong thả tăng thêm sức ở cánh tay:
“Cháu không phải là ngôi sao.”
Cô chỉ hứng thú với khoa học kỹ thuật mới và dưỡng lão thôi.
“Cũng đúng, nhiều theo dõi quá cũng không tốt.” Ông cụ Chung gật gù:
“Ông đã đánh tiếng với lão Phó rồi, để cho thằng cháu ông ta biết điều mà an phận, đừng có mà léng phéng có ý đồ gì với cháu ông.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Có ý đồ với cháu?”
Cô lôi điện thoại ra, đọc tin nhắn WeChat Phó Quân Thầm nhắn cho cô sau khi hai người tách ra, lúc ấy cô mới hiểu ý ông đang nói.
“A phải rồi, cô bé, mấy bữa trước ông ngoại em có nói với ông anh là anh có mưu đồ bất chính với em, anh bị oan mà.”
“Anh xin thề, anh tuyệt đối không phải loại cầm thủ như thế.”
Doanh Tử Khâm hơi cụp mắt, trả lời đúng một chữ.
“Ừm.”
Nghĩ một lát, cô trả lời thêm bốn chữ.
“Cảm ơn anh trai.”
Nghĩ ngợi thế nào, cô lại thu hồi bốn chữ vừa nãy.
Nhanh chóng thu hồi.
Song, cô vừa thu hồi, đầu bên kia đã lập tức hồi âm một tin nhắn.
“Này, anh thấy rồi, sau này đừng thu hồi, cứ nói thẳng với anh, đừng ngại.”
Doanh Tử Khâm thoát WeChat, bình tĩnh nhét điện thoại vào túi quần, mặt không biểu cảm.
Liêm sỉ?
Đúng là chiều quen rồi.
Ngày thứ ba.
Những lùm xùm gây xôn xao cộng đồng mạng dần dần lắng xuống, số người hóng phốt cũng bớt đi.
Còn các tài khoản blogger cho đến giờ vẫn chưa nhận được thư mời của luật sư, lại nhảy lên động đồng, kẻ nào kẻ nấy ngông cuồng vô cùng.
“Đấy tôi nói mà, cô ả chỉ làm bộ thôi, không có chuyện kiện cáo đến cùng mà mọi người đều có tin.” “Thế mà diễu võ dương oai ghê lắm, còn đặc biệt mời văn phòng luật sư Tây Phong cơ mà, đáng tiếc chỉ là thùng rỗng kêu to, tức cười chết mất.” “Kiện đi chứ, chẳng phải bảo sẽ kiện à? Tại sao đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được thư mời của luật sư
nhỉ? Xin lỗi nhé, lần sau em lại thế.”
Đọc những dòng Weibo của các tài khoản blogger, một cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn đập thình thịch.
Không kiện càng tốt, nếu không học bổng kỳ này của cô ta sẽ mất.
Huống chi, chuyên ngành của cô ta lại còn là ngành luật, nếu có tiền án, chẳng phải học hành công cốc ư?
Quả nhiên Doanh Tử Khâm chỉ biết võ mồm, không có bản lĩnh gì hết.
Cô ta biết người bình thường gặp phải tình huống này, rất khó dùng pháp luật để làm đòn phản công cho mình, nên mới dám lộng hành tạo tin đồn nhục mạ.
Cô gái vênh váo tự đắc, đăng nhập tài khoản @Doanh Lộ Vi Official Fanpage, bắt đầu làm nhiệm vụ vote của ngày mới, đẩy top trending và tăng giá trị thương hiệu cho Doanh Lộ Vi.
Đúng vào lúc ấy, văn phòng luật sư Tây Phong im hơi lặng tiếng mấy ngày nay bất ngờ đăng tải một dòng trạng thái.
“Văn phòng luật sư Tây Phong V: Xin hãy để ý nhận thư ^_^”
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt