Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 544: - 545 - 546
549@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh muốn đợi sau khi cô đến tuổi kết hôn theo pháp luật rồi sẽ hốt về nhà luôn. Đến lúc tốt nghiệp đại học thì có hơi trễ. Nhỡ bị người khác lừa mất thì phải làm sao?
"Thế thì cũng..." Lần này Doanh Tử Khâm lại chẳng bị dãy số dài ngoằng kia làm cho rung động, rất vô tình: "Nhẫn tâm thật đấy."
***
Giới cổ y.
Đan Minh.
Bài kiểm tra cấp một đến cấp ba mỗi ngày đều có nhưng đến cấp bốn trở lên thì có thời gian cố định.
Nội dung của bài kiểm tra cấp bốn rất nhiều, mỗi tháng một lần. Cấp năm và cấp sáu là nửa năm một lần, cấp bảy là một năm.
Bài kiểm tra cấp hai thi về dược lý, xem như là môn lý thuyết, rất dễ dàng vượt qua.
Diệp Linh và Vân Sơn đi theo, đang chờ đợi ở bên ngoài.
Cô ấy nhìn phía trước: "Vân tiên sinh, anh nghĩ Doanh tiểu thư có thể vượt qua bài kiểm tra cấp ba này không?"
Vân Sơn hoàn toàn tin tưởng vào Doanh Tử Khâm: "Chắc chắn có thể, nếu không phải quy tắc bày sờ sờ ra đó thì chắc Doanh tiểu thư đã tham gia bài kiểm tra cấp bảy luôn rồi."
Luyện đan cần phải luyện chế ngay tại chỗ, có các thầy giáo của Đan Minh giám sát, đề phòng mọi hành vi gian lận, ngoài ra còn phải ngăn chặn tận gốc việc thi hộ.
Hai người không hề giấu giếm lời nói, những người khác đang chờ đợi ở xung quanh đều nghe thấy.
"Đến cả thiếu gia Phục Trầm và tiểu thư Thanh Tuyết cũng chưa đạt đến cấp bảy, một người vừa thi bài kiểm tra cấp ba đã đòi thi cấp bảy đúng là làm trò hề cho người trong thiên hạ."
"Mặc kệ đi, gia tộc nhỏ ấy mà, chẳng hiểu cái gì cả."
Quả thật ở giới cổ vũ nhà họ Diệp chẳng có thứ hạng gì, còn rất nghèo. Diệp Linh đã quen với những lời nói như thế từ lâu rồi. Vân Sơn cười khẩy một tiếng, chẳng đáp lời.
Bài kiểm tra cấp ba diễn ra trong vòng sáu tiếng đồng hồ, Doanh Tử Khâm không hề ra sớm hơn, đến đúng giờ mới ra ngoài.
"Doanh tiểu thư, thế nào rồi?" Vân Sơn lập tức tiến lên đón và lấy thanh sô cô la đã chuẩn bị trước ra, đây là việc mà Phó Quân Thâm đã dặn dò: "Cho cô này."
"Ừm, cũng được, chất lượng của dược liệu không tệ." Doanh Tử Khâm nhận lấy, trầm ngâm nói: "Nếu luyện chế nghiêm túc thì tỉ lệ sử dụng của Sinh Huyết đạn có thể đạt đến 100%."
Khoảng thời gian này Diệp Linh đã quen rồi, nói một cách chính xác phải là chết lặng rồi mới đúng.
Thế giới của đại lão, cô ấy không hiểu.
Vân Sơn hiểu rõ: "Doanh tiểu thư, cô lại luyện ra được Sinh Huyết đan có tỉ lệ sử dụng là 100% à?"
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: "Không, 60%."
Diệp Linh ngẩn ra: "Doanh tiểu thư, cô kiểm tra rồi sao?"
Đến cả thành viên cấp bảy của Đan Minh và những người ở cấp bậc trưởng lão cũng không thể chắc chắn rốt cuộc thuốc mình luyện ra có tỉ lệ sử dụng là bao nhiêu. Dù sao trong quá trình luyện thuốc những nhân tố không thể xác định như độ lửa, lực gió vân vân quá nhiều, không một ai có thể hoàn toàn khống chế được.
"Chưa kiểm tra." Doanh Tử Khâm nhướng mày: "Nhưng chắc chắn là 60% không cao cũng không thấp."
Tỉ lệ sử dụng này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý nhưng đủ để thuận lợi vượt qua bài kiểm tra. Cho nên, cô đã khống chế dừng lại ở con số này.
Thuốc với tỉ lệ sử dụng thấp hơn nữa thì thật sự cô không thể nào luyện được.
Tỉ lệ sử dụng quá cao đến lúc Đan Minh lan truyền tin tức ra sẽ có rất nhiều người tìm đến nhờ cô luyện đan.
Cô chỉ muốn lấy dược liệu, không hề muốn trở thành cái máy luyện thuốc chạy bằng cơm. Dù sao lần trước cũng đã lấy được lệnh bài cấp Thiên rồi, không cần thiết phải thế.
Vân Sơn nghe vậy lại lau mồ hôi, người khác cùng lắm là khống chế điểm trong bài thi thôi, Doanh tiểu thư của bọn họ đã biếи ŧɦái đến mức có thể khống chế được cả tỉ lệ sử dụng của đan dược luôn. Đây mới là thiên tài song tu cổ y và cô võ thực thụ.
Trước đây, Vân Sơn cho rằng anh ta đúng là một con người. Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy anh ta là một đống sắt vụn đến cả nam châm cũng chẳng hút nổi.
***
Trong khu vườn cách Đan Minh không xa.
Bà cụ vẫn đang ngồi ở cổng sân, nhắm mắt dưỡng thần nhưng thỉnh thoảng lại ngó nghiêng ra ngoài vài cái.
Trong phòng, một dược đồng khoảng chín tuổi ló chiếc đầu nhỏ ra: "Trà bà bà, bà đang đợi chị gái trông rất xinh đẹp mấy hôm trước đấy hả? Hình như hôm nay chị ấy không tới nhổ cỏ giúp bà nữa đâu."
Phần lớn người ở giới cổ y đều không biết thực ra đây mới là nơi mà Trà thánh ở. Ngọn núi đối diện tổng bộ Đan Minh đã sắp biến thành địa điểm tham quan rồi, tất nhiên cũng chẳng có mấy người thật sự dám lên đó. Nơi này không hẻo lánh, người của Đan Minh thường xuyên tới lui nhưng cũng chẳng có ai chú ý đến khu vườn phía bên này.
Bà cụ trừng mắt nhìn cậu bé một cái, rải một vốc hạt giống ra ngoài ruộng: "Con nít con nôi, cháu không nói chuyện chẳng ai bảo cháu câm đâu."
Cậu bé dược đồng im miệng, chỉ có thể chớp mắt nhìn theo.
Bà cụ nhổ cỏ, chân tay bà rất nhanh nhẹn, ánh mắt cũng minh mẫn, không hề mờ mắt vì tuổi già.
Cậu bé dược đồng không nhịn được, lại hỏi: "Trà bà bà, có phải là muốn giới thiệu đối tượng cho chị ấy không?"
Bà cụ lập tức bị nghẹn họng, xách chiếc cuốc lên: "Cháu hãy còn nhỏ, cháu hiểu đối tượng là cái gì hả?"
"Đương nhiên là hiểu rồi, Trà bà bà xem này, đây là điện thoại mà anh hai mới đổi cho cháu đợt trước đấy." Cậu bé dược đồng hí hửng móc ra một chiếc điện thoại Apple từ trong chiếc túi lớn ở trước bụng: "Còn có sim không giới hạn lưu lượng nữa, cháu lên mạng học được đấy."
Bà cụ liếc mắt nhìn một cái, có vẻ hâm mộ, lẩm bẩm: "Sao thằng nhóc đó không đổi cho mình một cái nhỉ."
"Cháu biết, cháu biết này." Cậu bé dược đồng giơ tay lên, đáp: "Bởi vì Trà bà bà quá ngốc nghếch, không biết dùng điện thoại thông minh nên anh hai chỉ có thể mua cho bà điện thoại của người già thôi, nhưng mà điện thoại của người già lại không có gì thú vị hết."
Bà cụ: "..."
Bà không thèm để ý đến cậu bé nữa, tiếp tục cuốc đất.
"Đúng rồi đúng rồi." Nhóc dược đồng đột nhiên bừng tỉnh ngộ: "Trà bà bà, chắc chắn là bà đang muốn tác hợp cho anh trai và chị gái, đến lúc bọn họ kết hôn rồi cháu có thể làm hoa đồng được không?"
Nghe thấy câu này, bà cụ cười khẩy một tiếng: "Là cháu đang nằm mơ hay là nó đang nằm mơ hả, cũng phải, giữa ban ngày mà."
Bà đợi chờ biết bao lâu mới gặp được một người thật sự thông hiểu dược liệu. Thiên tài bên phía nhà họ Mộng và nhà họ Phục đưa sang đây chẳng có lấy một kẻ khiến bà hài lòng.
Cậu bé dược đồng im lặng không nói gì nữa, thở dài một hơi như ông cụ non.
Hầy.
Anh hai đẹp trai, tính tình dễ chịu, vóc dáng đẹp, chỗ nào cũng tuyệt vời.
Mấy năm trước lúc ở bên giới cổ y, anh rất thích xoa cái đầu trọc lóc của cậu, bảo cậu tuổi hãy còn nhỏ mà đã hói đầu, lớn lên sẽ càng hỏi hơn, sau này không cưới được vợ thì phải chăn đơn gối chiếc cả đời. Y hệt như đang chọc chó vậy.
Tuy rằng khi đó mới năm tuổi nhưng cậu nhớ rất rõ những lời ấy, còn buồn bã đến phát khóc rất lâu nữa cơ.
Cậu bé dược đồng sờ cái đầu bị cạo trọc của mình, có hơi buồn bã, ngồi xổm giữa ruộng thuốc bắt đầu chơi điện thoại. Qua một lát, lỗ tai cậu khẽ nhúc nhích: "A, bà bà, lại có người đến nữa, bà nhìn xem có phải là chị gái không?"
Bà lão ngừng tay, quay đầu nhìn ra ngoài một cái. Sau đó lập tức ném công cụ đi, lần nữa quay về ngồi trên ghế tựa, lại biến thành dáng vẻ của một bà lão già nua mắt mờ.
Đúng là Doanh Tử Khâm đã tiện đường đến đây xem sao, nhìn thấy có thêm một đứa trẻ cũng chẳng hỏi han gì.
Vân Sơn vẫn không nhận ra được sự khác biệt giữa cỏ dại và dược liệu, anh ta vò đầu: "Bà lão à, chia chút việc cho cháu làm đi, nhàm chán quá."
Nếu để Phó Quân Thâm biết anh ta trơ mắt nhìn Doanh Tử Khâm làm việc, anh ta sẽ bị ám sát đấy.
Bà cụ chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Đừng làm phiền ta phơi nắng."
Vân Sơn yếu ớt dời ra một bước: "..."
***
Cấp bốn của Đan Minh đã là một bước ngoặt. Cho nên những thành viên vượt qua được bài kiểm tra cấp ba, bước đầu đều đã giành được sự xem trọng của Đan Minh rồi.
Đan Minh sẽ phân chia các đường chỉ đến chỉ dạy, tăng cường đào tạo cho thành viên cấp ba.
Mấy tháng nay rất ít người tham gia bài kiểm tra cấp ba, tổng cộng cũng chỉ có một trăm hai mươi ba người. Nhưng số lượng cuối cùng vượt qua bài kiểm tra chỉ được mười tám người.
Giấy chứng nhận kết quả của mười tám người này cũng đã được giao cho người phụ trách bài kiểm tra cấp ba.
Phương đường chủ lật xem từng tờ một sau đó rút hai báo cáo kết quả ra. Vừa nhìn thấy, đôi mắt ông ta liền sáng lên.
Doanh Tử Khâm, tỉ lệ sử dụng, 60.00%.
Lục Hủ, tỉ lệ sử dụng, 59.96%.
Chỉ chênh lệch 0.04%, sai số nhỏ như thế hoàn toàn có thể bỏ qua. Bài kiểm tra cấp ba yêu cầu tỉ lệ sử dụng của Sinh Huyết đan vượt qua 50% là được. Dù vượt qua được thì về cơ bản cũng chỉ dừng lại ở tỉ lệ sử dụng khoảng 52%. Hai người này đều nằm ở mức 60%, quả thực là rất giỏi.
Phương đường chủ vô cùng hài lòng.
Dưới trướng của ông ta có một số đệ tử Thiên Y môn, nếu như ông ta có thể tiến cử một người vào Thiên Y môn thành công thì địa vị của ông ta sẽ được tăng lên.
Phương đường chủ trầm ngâm, cuối cùng vẫn chọn phần báo cáo kết quả của Doanh Tử Khâm.
Thêm được 0,04% vẫn là nhiều rồi.
Lúc này, quản sự vội vã bước vào, sau khi hành lễ xong liền lên tiếng: "Đại nhân, người tên Lục Hủ này có quen biết với tiểu thư Thanh Gia, quan hệ rất tốt. Hắn ta bảo tôi đến bẩm với đại nhân một tiếng,hy vọng đại nhân có thể đưa ra quyết định chính xác."
Nghe được lời này, bàn tay Phương đường chủ đang cầm lấy tờ kết quả báo cáo luyện đan của Doanh Tử Khâm bỗng khựng lại.
- Chương 545: Tông sư cổ võ, cái này thôi à? -
Tên tuổi của Lâm Thanh Gia quá ghê gớm.
Cho dù là Tạ Niệm, Nguyệt Phất Y của giới cổ võ, hay là Mộng Thanh Tuyết, Phục Trầm của giới cổ y tiếng tăm cũng không thể vang dội bằng cô ta được.
Song, bàn về y thuật thì thật ra cô ta thua Mộng Thanh Tuyết một chút. Bàn về cổ võ thì lại yếu hơn Tạ Niệm và Nguyệt Phất Y. Dù gì cô ta cũng song tu cổ y cổ võ, phân chia tinh lực có hạn, cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, hãy còn rất trẻ.
Thường ngày thời gian cô ta ở nhà họ Lâm không nhiều, phần lớn thời gian đều bôn ba bên ngoài. Cho dù địa vị ra sao, chỉ cần cô ta gặp được là sẽ cứu. Vì vậy những người khác cũng bằng lòng giúp đỡ cô ta.
"Quen biết với tiểu thư Thanh Gia à?" Phương đường chủ cau mày, sau khi ngẫm nghĩ, ông ta gõ xuống bàn: "Được, tôi hiểu rồi."
Quen biết với Lâm Thanh Gia đồng nghĩa với việc sau lưng có nhiều chỗ dựa. Dù sao khả năng luyện thuốc của Doanh Tử Khâm và Lục Hủ thật sự chẳng hơn kém bao nhiêu, chọn Lục Hủ cũng không hề thiệt.
Nghĩ đến đây, Phương đường chủ đặt báo cáo kết quả của Doanh Tử Khâm xuống, cầm của Lục Hủ lên sai người mang đến Thiên Y môn.
Lục Hủ năm nay hai mươi ba tuổi, lại là nam, có thể luyện ra được Sinh Huyết đan có tỉ lệ sử dụng gần đạt 60% chứng tỏ trình độ luyện chế thuốc không hề thấp.
Sau khi nhận được báo cáo của Đan Minh, Thiên Y môn cũng lập tức gửi văn kiện xuống. Chẳng mấy chốc Lục Hủ đã nhận được lệnh bài đệ tử ngoại môn và giấy chứng minh thân phận, anh ta vui mừng khôn xiết bèn đến nhà họ Lâm cảm ơn Lâm Thanh Gia.
"Tiểu thư Thanh Gia, Lục mỗ cảm kích không thôi."
"Làm sao thế?" Lâm Thanh Gia phủi tay, có chút nghi ngờ.
"Nhờ phúc của tiểu thư Thanh Gia, tôi đã được vào Thiên Y môn." Lục Hủ rất cung kính: "Phương đường chủ nể tình tôi có quen biết với tiểu thư Thanh Gia nên mới giới thiệu cho tôi vào Thiên Y môn."
Khi đó, lúc tham gia khảo hạch, anh ta đã chú ý đến Doanh Tử Khâm rồi.
Vẻ ngoài thật sự khiến người khác phải cảm thán nhưng khả năng khống chế độ lửa và lực gió của cô gái mới thật sự khiến Lục Hủ thấy kinh ngạc từ tận sâu trong lòng.
Vốn dĩ, anh ta rất tự tin người được chọn vào Thiên Y môn chắc chắn sẽ là anh ta. Nhưng sau đó, anh ta không dám chắc chắn nữa, chỉ đành nhờ quản sự đi báo cho Phương đường chủ biết, đồng thời đưa ra bằng chứng chứng minh anh ta có quen biết với Lâm Thanh Gia thôi.
Động tác của Lâm Thanh Gia khựng lại, lần đầu tiên gương mặt cô ta toát lên vẻ tức giận, giọng nói cũng lạnh xuống: "Ai cho phép anh mượn tên tuổi của tôi để làm việc?"
Lục Hủ không ngờ Lâm Thanh Gia sẽ tức giận, anh ta đứng ngẩn ra ngay tại chỗ, miệng mấp máy: "Tiểu thư Thanh Gia, tôi..."
"Không có lần sau đâu." Lâm Thanh Gia chẳng thèm để tâm đến, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: "Quản gia, đuổi người này ra, sau này không cho phép người này bước chân vào nhà họ Lâm nữa."
"Cũng nói luôn với những kẻ khác là không được sự cho phép của tôi, không được mượn danh nghĩa của tôi làm việc nữa."
Quản gia nghe lệnh lập tức đuổi Lục Hủ ra.
Ông ta mỉm cười, chế giễu đầy xa cách: "Lục tiên sinh à, cậu nên cảm thấy mừng vì tiểu thư Thanh Gia không tính toán nhiều với cậu, nếu không hôm nay cậu có thể bước chân ra khỏi nhà họ Lâm hay không vẫn là một ẩn số đấy."
Đúng là có không ít người quen biết với Lâm Thanh Gia, bởi vì số người cô ta từng cứu rất nhiều.
Lục Hủ từng làm trợ thủ cho cô ta nhưng nếu như ai cũng mượn danh nghĩa của cô ta làm việc thì thứ bị ảnh hưởng sẽ là danh tiếng của chính Lâm Thanh Gia.
Nói xong, quản gia lại quay về thông báo.
Lục Hủ đứng bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt. Lúc anh ta chợt bừng tỉnh, lớp mồ hôi lạnh túa ra nơi sống lưng đã ướt đẫm cả áo. Nhưng đồng thời, Lục Hủ cũng thở phào một hơi.
Quả đúng là Lâm Thanh Gia sẽ không tính toán những chuyện này, anh ta cược đúng rồi. Cho dù như thế nào thì chí ít anh ta cũng đã vào được Thiên Y môn.
Mười ba kim châm quỷ môn, phương pháp châm cứu cổ y dùng châm bạc xuyên qua huyệt đạo ấy chỉ học được ở trong Thiên Y môn.
Lục Hủ lau mồ hôi, cất giấy chứng nhận thân phận mà Thiên Y môn cấp cho mình vào, bước về phía tổng bộ Thiên Y môn.
Chẳng mấy chốc, danh sách trúng tuyển bài kiểm tra cấp ba đã có, thành tích cũng được dán trên tường. Có điều chẳng có mấy ai để ý, dù sao phải đến sau cấp bốn thì các thành viên mới sở hữu quyền lực nhất định trong Đan Minh.
"Doanh tiểu thư, đã nghe ngóng rồi." Vân Sơn trở về từ Đan Minh: "Tiểu thư và một thành viên khác tên Lục Hủ là hai thành viên duy nhất được Đan Minh xếp vào hàng nòng cốt của đợt lần này."
Anh ta lấy một tờ giấy ra: "Bài kiểm tra cấp bốn là tháng sau, đây là đơn đăng ký mà Đan Minh gửi tới."
Doanh Tử Khâm nhận lấy, nhanh chóng điền xong.
Vân Sơn cất vào, chần chừ một lát: "Doanh tiểu thư, tiểu thư đứng hạng nhất nhưng Đan Minh lại cho Lục Hủ vào Thiên Y môn, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết là gì."
Doanh Tử Khâm không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy thế cũng rất thản nhiên: "Ừm, tốt thật."
"Hả?" Vân Sơn vò đầu: "Cô không muốn vào Thiên Y môn à?"
Thiên Y môn, sư môn mà biết bao nhiêu cổ y muốn vào. Điều quan trọng nhất là trong Thiên Y môn có rất nhiều bí tịch cổ y không hề tiết lộ ra bên ngoài. Cho nên dù là nhà họ Mộng, bọn họ cũng muốn gửi thành viên gia tộc vào trong đó.
Thiên Y môn và Đan Minh khác nhau.
Thiên Y môn chú trọng phương pháp châm cứu, Đan Minh chỉ tập trung vào luyện thuốc.
"Không vào." Doanh Tử Khâm chọn dược liệu, ngáp một cái: "Tôi vào Thiên Y môn làm gì đâu, mệt lắm."
Ở Đại học Đế đô là cô đã đủ bận rộn rồi, làm gì có thời gian đến Thiên Y môn nữa.
Mặt khác, Thiên Y môn do Phục Tịch xây dựng nên. Ba ngàn đệ tử trong sư môn đều trở thành đồ tôn của cô rồi, chẳng biết đã truyền bao nhiêu đời.
Chuyện này cũng ngượng ngùng như khi nhìn thấy tên của mình trên sách giáo khoa vậy.
Đương nhiên, Thiên Y cốc cũng cho đệ tử dược liệu miễn phí, có điều cô không muốn lấy tiền của đồ đệ mình.
Doanh Tử Khâm phân chia dược liệu xong xuôi, chợt nhớ ra một chuyện: "Cái này cho anh."
Vân Sơn nhận lấy chiếc túi thơm đó, vừa vui mừng vừa khó hiểu: "Doanh tiểu thư, đây là cái gì?"
"Nguyên liệu thừa còn lại khi làm thuốc an thần cho thiếu gia nhà các anh dùng đấy, cũng có thể đề phòng nội kình hỗn loạn trong lúc các anh tu luyện, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."
Vân Sơn vui mừng cất vào.
Cho đến khi Doanh Tử Khâm lại móc ra thêm một cái nữa: "Vẫn còn một cái, cho em trai anh."
Vân Sơn: "..."
Anh ta hết vui rồi.
Sau khi làm xong mọi việc, Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Diệp, đến Đại học Đế đô.
Khoảng thời gian này, Tả Lê vẫn liên tục gọi cho cô, cô xách một rương dầu gội đầu đi gặp anh ta, chặn họng anh ta lại.
Tả Lê cũng chỉ có thể im miệng không nhắc đến chuyện thí nghiệm và luận văn nữa, vì vậy anh ta nói: "Em Doanh à, cuối tháng Đại học Norton sẽ cử sinh viên tới giao lưu, trên danh sách có tên của em trai em, em đi tiếp đón nhé?"
Đây là lần đầu tiên Đại học Norton cử sinh viên đến giao lưu với các trường đại học, sinh viên của Đại học Đế đô đều rất vui mừng. Trường đại học số một thế giới, cuối cùng cũng được nhìn thấy một góc của tảng băng rồi.
Doanh Tử Khâm không hề từ chối việc này: "Được."
Hôm qua Ôn Thính Lan cũng đã gọi điện thông báo với cô rồi. Điều bất thường là lần này em trai cô không hề báo cáo cho cô biết là cậu đã làm nổ tung mấy cái phòng thí nghiệm.
"Hầy, nếu như năm xưa sớm hơn một bước thì chẳng phải đã cướp được em trai em về với Đại học Đế đô của chúng ta rồi sao?" Tả Lê vẫn rất tiếc nuối: "Tôi thấy trên tài liệu viết em ấy thuộc khoa cơ khí, chắc chắn vật lý cũng không tệ."
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Tài liệu?"
"Đúng, danh sách sinh viên giao lưu."
Hiệu trưởng gửi xuống cho giáo sư các viện khoa, Tả Lê đã in ra một bản cho Doanh Tử Khâm xem.
Lần này Đại học Norton cử năm sinh viên sang nhưng chỉ có Ôn Thính Lan và một sinh viên khác có viết tên gọi và chuyên ngành ở đằng sau.
"Em Doanh, em nhìn xem, Đại học Norton xem trọng em trai của em biết bao." Tả Lê cảm thán: "Chỗ này có ba sinh viên đến cả chuyên ngành cũng chẳng có này."
Doanh Tử Khâm trầm ngâm, xem trọng thì xem trọng đấy nhưng lý do quan trọng nhất là nếu chuyên ngành của ba sinh viên kia được viết lên, e rằng sẽ khiến Tả Lê sợ đến mức rụng tóc mất.
Tả Lê lại bảo: "Đến lúc đó tôi nhất định phải trò chuyện với các em ấy nhiều hơn, hỏi các em ấy xem rốt cuộc Đại học Norton tốt ở chỗ nào."
Tại sao chẳng lần nào bọn họ giành được người với trường đó?
"Thế thì vẫn nên..." Doanh Tử Khâm ngừng một chút: "Ít tiếp xúc với bọn họ thì hơn."
Thiên tài của Đại học Norton toàn một lũ điên, thật sự chẳng được mấy người bình thường có thể chịu nổi bọn họ.
Ôn Thính Lan còn đỡ, cậu thuộc khoa cơ khí, nghiên cứu vũ khí nóng. Các đại học khác cũng có khoa cơ khí, nhưng khoa chiêm tinh và khoa luyện kim... Nghe có vẻ giống lừa đảo.
***
Giới cổ võ.
Nhà họ Diệp.
Hôm nay bầu không khí của nhà họ Diệp rất nặng nề, mấy đứa nhóc đều bị bố mẹ mình dẫn về, không cho phép chơi bời bên ngoài nữa.
Bên trong từ đường nhà họ Diệp.
Diệp Trường Không sắc mặt buồn bã, nói từng từ một: "Lần này cạnh tranh thất bại là chuyện tất nhiên."
"Trong đêm nay, mọi người đưa những người khác nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp đi, tôi ở lại đây là được."
"Ông nội, thế làm sao được?" Gia chủ nhà họ Diệp lập tức phản đối: "Nhà họ Diệp cùng tiến cùng lùi."
"Thái gia gia." Diệp Linh cũng nóng ruột: "Thế phải làm sao đây? Nhà họ Diệp giải tán thì giải tán thôi nhưng người không thể gặp chuyện được."
Năm nay Diệp Trường Không chín mươi lăm tuổi, đã là độ tuổi xưa nay hiếm với người bình thường nhưng với cổ võ giả thì ông ấy vẫn còn rất trẻ.
Gia chủ nhà họ Diệp biết, với năng lực của nhà họ Diệp, có thể sở hữu một phần lãnh thổ ở đây đã là chuyện khó khăn rồi. Mỗi mảnh đất thích hợp cho cổ võ giả tu luyện ở giới cổ võ đều không dễ có được.
Năm xưa, lúc nhà họ Diệp vẫn chưa được thành lập, một vị tổ tiên sở hữu tu vi cổ vũ trăm năm của nhà họ Diệp là tông sư cổ võ.
Mảnh đất này là do vị tổ tiên đó giành được trong một lần giao đấu, từ đó nhà họ Diệp được thành lập.
Bây giờ vị tổ tiên kia đã qua đời, lãnh địa cũng đã đến lúc bị lấy lại.
Năm xưa bọn họ lập giao ước, nếu như vào lúc lãnh địa bị thu về, nhà họ Diệp vẫn chưa xuất hiện thêm một vị tông sư cổ võ thì tất cả người nhà họ Diệp đều phải tự phế nội kình của mình.
Bây giờ tu vi của Diệp Trường Không là bảy mươi năm, còn cách tu vi trăm năm rất xa, vả lại thọ nguyên của ông ấy cũng đã sắp cạn kiệt rồi. Bây giờ thật sự không còn cách nào nữa.
"Hầy, hết cách rồi." Diệp Trường Không lắc đầu: "Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, nhà họ Tuyết tác phong tàn nhẫn, đừng để bọn họ bắt mất."
Ông chỉ có hai đứa con thôi. Hiển nhiên thiên phú cổ võ của Diệp Hằng cao hơn nhưng thật sự không khiến ông bớt lo bằng Diệp Linh.
Diệp Linh ngây ra một lát, trả lời: "Anh ấy đến giới cổ y rồi, hôm nay tiểu thư Thanh Gia lên lớp, anh ấy đi xem rồi."
Gia chủ nhà họ Diệp giận tím mặt: "Thằng nhóc khốn kiếp! Nó hiểu cổ y à? Nó biết luyện đan hả? Xem cái gì? Có ích lợi gì không?"
Nhà họ Diệp đang ở thời điểm sống chết tồn vong mà Diệp Hằng còn chạy đến giới cổ y xem Lâm Thanh Gia lên lớp dạy các cố y khác luyện đan à?
Gia chủ nhà họ Diệp vô cùng tức giận.
Giới cổ võ có hàng chục triệu cổ võ giả, nhưng tông sư cổ võ lại là cấp bậc mà hầu hết các cổ võ giả không thể đạt đến được. Chỉ có đột phá cảnh giới tông sư mới có thể giúp gia tộc có chỗ đứng vững vàng trong giới cổ võ. Nhà họ Diệp chỉ là một trong số những gia tộc nhỏ tầm thường.
"Diệp Linh, con đi báo cho Doanh tiểu thư, nhà họ Diệp sắp giải tán rồi." Gia chủ nhà họ Diệp trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: "Bảo cô ấy ra ngoài trước đi, nơi này không an toàn nữa."
Diệp Linh gần đầu, đi tìm Doanh Tử Khâm. Vài phút sau, cô dẫn theo cô gái đến.
"Doanh tiểu thư, xin lỗi xin lỗi nhé." Gia chủ nhà họ Diệp rất áy náy: "Bây giờ bản thân chúng tôi còn khó giữ, sau này nếu như có duyên thì vẫn sẽ gặp lại."
Doanh Tử Khâm khẽ híp mắt: "Sao thế?"
Diệp Linh giải thích sơ qua một lượt về ân oán từ thời tổ tiên của nhà họ Diệp, sau đó lau nước mắt: "Doanh tiểu thư, dạo gần đây nhà họ Diệp đang rối ren nhiều việc, cô không phải là người nhà họ Diệp, không liên quan gì đến việc này nên mau chóng rời khỏi thì tốt hơn."
Doanh Tử Khâm chẳng nói gì.
Gia chủ nhà họ Diệp bàn bạc công việc với Diệp Trường Không. Nhưng rời khỏi nơi này là chuyện chắc chắn rồi.
Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống, rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Phó Quân Thâm.
[Trưởng quan, có phải nhà họ Diệp cũng từng giúp anh không?]
Dù sao những gia tộc giống như nhà họ Diệp ở giới cổ võ nhiều vô số kể. Tuy rằng nhà họ Diệp ít nhân khẩu, bọn họ cũng chẳng có tranh chấp gì. Song, nếu không phải vì rất tin tưởng nhà họ Diệp, Phó Quân Thâm sẽ không cho cô đến đây.
Chẳng mấy chốc đã có tin nhắn trả lời.
[Phó Quân Thâm]: Ừm, có một lần, khi đó không còn sức nữa, tình cờ gặp được tiền bối Trường Không, ông ấy đã đưa anh về nhà họ Diệp, chăm sóc cho anh suốt mấy ngày.
[Phó Quân Thâm]: Bọn họ không biết thân phận của anh, anh đã âm thầm cử người trông chừng nhà họ Diệp. Nếu không nhà họ Diệp đã bị tiêu diệt từ rất lâu trước đây rồi.
Doanh Tử Khâm nghĩ đến cậu nhóc mới được ăn một miếng thịt thôi mà đã vui vẻ vô cùng, khẽ im lặng: "..."
Nếu Phó Quân Thâm đã cho tiền vậy thì chắc chắn là do gia chủ nhà họ Diệp keo kiệt đã thành quen. Tuy nhiên, tiết kiệm đúng là một thói quen tốt, ít nhất sẽ không chiều hư con cháu đời sau.
Doanh Tử Khâm nhìn hàng chữ suy nghĩ hồi lâu, ngón tay gõ nhịp lên bàn.
Chi thứ hai của Diệp nhị gia đã bị diệt trừ hoàn toàn, bây giờ nhà họ Diệp chỉ còn lại một mình nhánh của gia chủ nhà họ Diệp mà thôi. Những người khác cô không dám chắc chắn nhưng ba người đang có mặt ngay lúc này thì đúng là đáng để tin tưởng.
"Trận đối chiến hôm sau, vị cổ võ giả ra thi đấu cho nhà họ Lỗi đã bước chân lên cấp bậc tông sư được mười năm rồi." Diệp Trường Không nói:"Ta không phải là đối thủ của người đó."
"Chẳng phải chỉ là tông sư thôi à?" Doanh Tử Khâm quay đầu, giọng nói thản nhiên, dặn dò Vân Sơn: "Lấy châm ra đây."
- Chương 546: Lâm Thanh Gia thứ hai, Doanh Tử Khâm thứ nhất. -
Vân Sơn không hiểu rõ lắm về mối quan hệ sâu xa giữa nhà họ Diệp và Phó Quân Thâm. Dù sao thì mãi sau này ba anh em bọn họ mới theo Phó Quân Thâm, trong mấy năm Phó Quân Thâm đi châu Âu, bọn họ cũng không ở trong nước. Sau khi nghe xong chuyện của nhà họ Diệp, anh ta muốn đi báo cho Phó Quân Thâm.
Bỗng nghe thấy Doanh Tử Khâm nói vậy, Vân Sơn liền ngẩn ra. Nhưng tay anh ta nhanh hơn đầu óc, chưa gì đã đưa chiếc hộp dài để kim châm và ngân châm bên trong cho cô.
Đây là kim châm và ngân châm mới do Phó Quân Thâm đặt làm riêng cho Doanh Tử Khâm. Chỉ mười mấy cây kim này thôi mà tốn cả mấy tỷ. Sau khi nhận lấy, Doanh Tử Khâm luôn suy nghĩ xem có phải làm sao để kiếm được mấy tỷ đó về.
Cô mở chiếc hộp dài ra, gật đầu: "Diệp Trường Không tiên sinh, tôi sẽ giúp ông đạt đến cấp bậc tông sư."
"Sau khi đạt đến tông sư, nhà họ Diệp sẽ thoát khỏi tình trạng nguy hiểm sao?"
Cả từ đường im lặng.
Diệp Linh hơi ngẩn ra. Đừng nói đến gia chủ nhà họ Diệp, lúc này đến cả Diệp Trường Không cũng thấy chấn động.
Diệp Trường Không không nhịn được bèn lên tiếng: "Doanh tiểu thư, cô có ý gì?"
Giúp ông ấy trở thành tông sư là như thế nào?
Nội kình của cổ võ giả là một loại khí kình sản sinh ra trong cơ thể. Trong cơ thể của người bình thường cũng có loại khí hình này nhưng chỉ có người sở hữu thiên phú cổ võ mới có thể ngưng tụ loại khí kình đó thành nội kình thông qua bí kíp cổ võ.
Nội kình vận chuyển mới khiến cổ võ giả vượt xa được người bình thường ở các phương diện như tốc độ, sức mạnh và tuổi thọ.
Khi luyện đến cấp bậc tông sư cổ võ, nội kình có thể thoát ra ngoài để bảo vệ cơ thể, không khác gì với tường đồng vách sắt cả. Có thể cản những đòn công kích từ vũ khí nóng như đạn một cách hoàn hảo. Chỉ cần uy lực của những vũ khí nóng ấy không mạnh đến mức như bom nguyên tử thì chúng hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của tông sư cổ võ được.
Cho dù là thành viên của các gia tộc lớn dựa vào dược liệu để tích lũy, cũng chưa chắc đã đột phá được cấp bậc tông sư.
Châu Âu e dè giới cổ võ cũng bởi vì cho dù là lính đánh thuê cấp S cũng không thể nào sánh ngang với tông sư cổ võ.
"Đúng, có thể trở thành tông sư." Trên tay Doanh Tử Khâm cầm ba cây kim châm, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Nhưng có một chuyện tôi phải nói trước."
"Tôi châm cứu giúp ông trở thành tông sư nhưng sau lần này dù ông tu luyện như thế nào cũng không thể tiến thêm được nữa, tuổi thọ cũng sẽ tiêu hao nhanh hơn."
Tuổi thọ của tông sư cổ võ có thể lên tới hơn hai trăm năm. Thế nên việc tuổi thọ bị tiêu hao chính là khuyết điểm của phương pháp châm cứu này. Bởi vì sử dụng ngoại lực đả thông kinh mạch để đẩy tu vi cổ võ lên cao nên cái giá phải trả là thọ nguyên và bổn nguyên của cơ thể bị hao tổn. Bằng không, nếu mượn lực từ bên ngoài có thể làm được tất cả mọi thứ thì đó sẽ là bất công với những thiên tài tu luyện dựa vào khả năng của bản thân.
Diệp Trường Không hít ngược một hơi mà vẫn không có cách nào thoát khỏi cú sốc: "Doanh tiểu thư, cô có thể..."
Ông ấy biết thiên phú cổ võ của mình chỉ thuộc loại bình thường, dù có mất cả đời, hết sạch thọ nguyên cũng không cách nào đột phá đến trình độ của tổng sự cố võ.
Diệp Trường Không chẳng hề do dự chút nào. Ông ấy nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay với cô gái: "Được, xin Doanh tiểu thư giúp tôi."
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu tỏ ý bảo Diệp Trường Không ngồi xếp bằng.
Cô lần lượt cắm kim châm vào mấy huyệt đạo của ông ấy sau đó thúc đẩy nội kình.
Diệp Linh nghiêm túc đứng một bên nhìn, càng nhìn càng có cảm giác được khai sáng.
Sau nửa tiếng, Doanh Tử Khâm châm cứu xong xuôi.
Cô ngồi xuống ngả người tựa vào ghế, lau mồ hôi, giọng nói khàn đặc, dường như có phần yếu đuối: "Vân Sơn."
Vân Sơn biết ý, lấy súng ra nhằm chuẩn vào Diệp Trường Không.
Một tiếng "nắng" vang lên, anh ta bóp cò.
Một viên đạn màu bạc bắn ra từ họng súng đen ngòm, nhắm thẳng về phía Diệp Trường Không.
Khẩu súng này cũng là hàng mới ra lò trong khu giao dịch trên diễn đàn NOK, lực sát thương cực kỳ lớn, có thể hủy diệt cả một căn biệt thự trong nháy mắt.
Sắc mặt Diệp Linh và gia chủ nhà họ Diệp thay đổi. Song giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy viên đạn dừng lại lúc còn cách Diệp Trường Không khoảng ba phân. Không thể tiến thêm chút nào nữa.
Lấy viên đạn làm trung tâm, nội kình chấn động không khí nên phát ra âm thanh "gừ gừ" nho nhỏ.
Diệp Trường Không thình lình mở to mắt, nội kình dồi dào tỏa ra, đập vỡ hoàn toàn viên đạn vừa rồi.
"Nội kình hiện ra ngoài!" Ánh mắt gia chủ nhà họ Diệp đờ đẫn, không thể tin vào đôi mắt của mình, thất thanh: "Ông nội, tông sư cổ võ, ông trở thành tông sư cổ võ thật rồi!"
Nhà họ Diệp bọn họ đã có tông sự cổ võ thật rồi!
Diệp Trường Không cảm nhận một lát những thay đổi của cơ thể, trong chốc lát nước mắt giàn giụa: "Tông sư, tông sư à..."
Trình độ mà biết bao nhiêu cổ võ giả tha thiết ước mơ, không ngờ ông ấy đã đột phá trong vòng chỉ có nửa tiếng.
"Doanh tiểu thư." Diệp Trường Không quyết đoán quỳ trên mặt đất, cung kính lạy cô gái ba lạy: "Hôm nay cô đã ban ơn tái tạo cho nhà họ Diệp, Diệp Trường Không nhớ mãi suốt đời khó quên."
"Cô có yêu cầu gì, dù cả nhà họ Diệp xông pha vào khói lửa cũng quyết không từ!"
"Khách sáo rồi." Doanh Tử Khâm xoa đầu: "Tôi muốn ngủ."
Phương pháp châm cứu này thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực.
"Diệp Linh, con đưa Doanh tiểu thư đi nghỉ ngơi đi." Gia chủ nhà họ Diệp lập tức nói: "Chuyện ngày hôm nay không ai được phép nói ra ngoài, những người khác trong nhà họ Diệp cũng không được."
Diệp Linh trịnh trọng gật đầu: "Con hiểu rồi."
Cô ấy và Vân Sơn cùng đưa Doanh Tử Khâm đến phòng ngủ.
Trên đường đi đụng mặt Diệp Hằng từ bên ngoài quay về. Diệp Hằng liếc nhìn cô gái một cái, trong lòng cười khẩy. Ngày ngày túc trực ở nhà họ Diệp vậy mà không biết xấu hổ. Diệp Hằng chẳng nhìn thêm nữa, cậu ta cầm một chiếc bình ngọc trên tay, mặt mày hớn hở đi vào bên trong.
"Diệp Hằng!" Gia chủ nhà họ Diệp đi ra ngoài nhìn thấy cảnh đó lại nổi giận thêm lần nữa: "Mày vẫn không biết thẹn mà quay về à, vẫn vui vẻ được hả
con?"
"Bố, làm sao thế?" Diệp Hằng phe phẩy chiếc bình ngọc trong tay: "Đương nhiên là con phải vui rồi, con đến giới cổ y biết bao nhiêu lần, cuối cùng lần này cũng giành được thuốc mà tiểu thư Thanh Gia phát cho rồi."
Anh ta đã túc trực mấy tháng rồi. Đó là nữ thần của anh ta đấy.
"Diệp Hằng, con..." Gia chủ nhà họ Diệp nổi cơn tức giận: "Cút ra đây, quỳ ba ngày trong từ đường!"
***
Doanh Tử Khâm ngủ đến chiều mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại liền thấy Phó Quân Thâm đang ngồi bên cạnh giường.
Anh đưa một ly nước sang, đảo mắt: "Yểu Yểu, ngoại trừ ba người bọn họ và Vân Sơn, không có người khác nữa đúng không?"
Nếu như giới cổ võ biết vẫn còn người có thể khiến tu vi của cổ võ giả tăng lên bằng phương pháp châm cứu thì chắc chắn sẽ đại loạn.
"Không ạ." Lần này Doanh Tử Khâm tiêu hao rất nhiều sức lực, nằm trên giường chẳng muốn động đậy, nghe thấy thế chỉ ngước mắt lên: "Em cũng suy nghĩ kỹ rồi, bọn họ giúp em, em giúp bọn họ."
Nếu không có Diệp Trường Không, cô cũng không biết mình có thể gặp được Phó Quân Thâm hay không.
Phó Quân Thâm nhéo mặt cô, môi cong lên: "Bạn nhỏ, em thích anh như thế mà sao lại nỡ lòng nhìn anh chịu khổ chịu cực thế hả?"
"Đùa anh thôi, thú vị mà."
Có một thứ gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.
Phó Quân Thâm chỉ cười, anh lại bưng một cái chén lên, bên trong là canh cá: "Uống đi."
Canh cá tươi ngon, mùi vị mê đắm lòng người.
Doanh Tử Khâm cau mày: "Lại có máu của anh à?"
"Vài giọt thôi mà." Phó Quân Thâm đáp một cách hời hợt: "Không sao cả."
Doanh Tử Khâm ngập ngừng, cuối cùng vẫn uống: "Tài nấu nướng có tiến bộ."
"Dù sao bạn gái cũng khá kén ăn." Phó Quân Thâm xoa đầu cô: "Ngày mai đừng đi tham gia bài thi cấp bốn nữa."
"Không được." Nghe thấy lời này, Doanh Tử Khâm trở mình: "Sắp lấy được tiền rồi."
Nếu không, cô phải đợi thêm một tháng nữa.
"Anh kiếm tiền, em nghỉ ngơi." Phó Quân Thâm nhướng mày: "Em mệt xỉu rồi anh phải làm sao?"
"Chẳng phải đã nói rồi à?" Doanh Tử Khâm ngáp một cái: "Nuôi anh mà, bạn nhỏ."
Bàn tay Phó Quân Khâm ngừng lại.
Câu nói quen thuộc kéo thời gian về một năm trước. Lúc đó anh tứ cố vô thân, cô giống như một tia sáng xé rách sự u tối, xông vào cuộc sống của anh với tư thế dũng mãnh nhất, khí thế không thể cản lại được, chói lóa đến mức khó lòng nhìn thẳng.
"Ngủ tiếp đi." Phó Quân Thâm cầm lấy cuốn truyện cổ tích Celts, ngón tay thon dài khẽ gõ vào trang sách, vẻ mặt không tập trung: "Kể truyện trước khi ngủ cho em nghe nhé."
Doanh Tử Khâm: "..."
Cô nhớ lại lời khi nãy của mình.
***
Tháng 12, người tham gia bài kiểm tra cấp bốn nhiều hơn bài kiểm tra cấp ba nhiều. Bởi vì bài kiểm tra cấp bốn một tháng mới có một lần, rất nhiều thành viên đã thi mười mấy lần mà chẳng vượt qua.
"Lần này bài kiểm tra cấp bốn có ba trăm người tham gia, chín người đã vượt qua rồi." Lý đường chủ lấy được danh sách: "Tới xem thành tích của bọn họ."
Lưu đường chủ lắc đầu: "Có cái gì hay để xem đâu, gặp được thiên tài như tiểu thư Thanh Gia rồi thì làm gì còn nhìn trúng ai được nữa?"
Nói rồi, ông ta thổn thức nói: "Lúc tiểu thư Thanh Gia hai mươi tuổi đã vượt qua bài kiểm tra cấp bốn, chỉ một năm sau, cô ấy đã thăng cấp lên cấp năm thành công."
"Nếu không phải cô ấy không thể chỉ tập trung vào việc luyện thuốc thì chắc chắn bây giờ cô ấy đã đạt tới cấp sáu rồi."
Còn về phần Mộng Thanh Tuyết, cô ấy không ở trong Đan Minh nên Đan Minh cũng chẳng rõ. Nhưng theo tổng hợp đủ các loại tin tức, so với ở trong Đan Minh thì khả năng luyện thuốc của Mộng Thanh Tuyết có lẽ cũng đạt đến mức thành viên cấp sáu.
Cả cái Đan Minh chỉ có ba mươi tư thành viên cấp sáu. Thành viên cấp bảy thì trừ năm vị trưởng lão của đoàn trưởng lão ra thì cũng chỉ có hai người. Y thuật của Mộng Thanh Tuyết không còn gì để bàn cãi. Nhà họ Mộng có mối quan hệ giao lưu mật thiết với thế giới bên ngoài. Bọn họ cũng nghe nói mấy thế gia đẳng cấp ở Đế đô đều từng mời Mộng Thanh Tuyết đến khám bệnh.
Hiển nhiên Lưu đường chủ không quá hứng thú với nhóm thành viên cấp bốn mới này nhưng ông ta vẫn nhẫn nại đọc qua một lượt, càng nhìn càng thấy thất vọng, người trẻ tuổi nhất đã bốn mươi tuổi rồi.
Lý đường chủ cũng thở dài một hơi.
"Tôi đã nói rồi, tiểu thư Thanh Gia là thiên tài trăm năm hiếm có, thật sự không ai có thể bì được." Lưu đường chủ đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
Lý đường chủ lật sang trang danh sách cuối cùng, vốn dĩ chỉ xem qua loa một cái, nhưng cái nhìn đó đã ngưng đọng lại.
Họ tên: Doanh Tử Khâm
Tuổi: 18
Thời gian kiểm tra:115 phút
Chứng nhận kết quả: Một mẻ sáu viện Tĩnh Tâm đan, tỉ lệ sử dụng của mỗi một viên đạt 65%
Xếp hạng tổng trong bài kiểm tra cấp bốn Đan Minh: 1
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
- Chương 544: Doanh tiểu thư là thiên tài song tu cổ y cổ vũ chân chính. -
Nghe thấy anh gọi mình, Doanh Tử Khâm lại quay đầu sang: "Sao thế?"
Phó Quân Thâm không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, tiện tay nhấn bừa.
Giây lát sau, lại một âm thanh vang lên.
Tài khoản ngân hàng lại hiện thông báo vừa nhận 1.000.000.000 tệ.
Phó Quân Thâm nhếch môi: "Tiền tiêu vặt, không cần tiết kiệm cho anh đâu."
Anh muốn đợi sau khi cô đến tuổi kết hôn theo pháp luật rồi sẽ hốt về nhà luôn. Đến lúc tốt nghiệp đại học thì có hơi trễ. Nhỡ bị người khác lừa mất thì phải làm sao?
"Thế thì cũng..." Lần này Doanh Tử Khâm lại chẳng bị dãy số dài ngoằng kia làm cho rung động, rất vô tình: "Nhẫn tâm thật đấy."
***
Giới cổ y.
Đan Minh.
Bài kiểm tra cấp một đến cấp ba mỗi ngày đều có nhưng đến cấp bốn trở lên thì có thời gian cố định.
Nội dung của bài kiểm tra cấp bốn rất nhiều, mỗi tháng một lần. Cấp năm và cấp sáu là nửa năm một lần, cấp bảy là một năm.
Bài kiểm tra cấp hai thi về dược lý, xem như là môn lý thuyết, rất dễ dàng vượt qua.
Diệp Linh và Vân Sơn đi theo, đang chờ đợi ở bên ngoài.
Cô ấy nhìn phía trước: "Vân tiên sinh, anh nghĩ Doanh tiểu thư có thể vượt qua bài kiểm tra cấp ba này không?"
Vân Sơn hoàn toàn tin tưởng vào Doanh Tử Khâm: "Chắc chắn có thể, nếu không phải quy tắc bày sờ sờ ra đó thì chắc Doanh tiểu thư đã tham gia bài kiểm tra cấp bảy luôn rồi."
Luyện đan cần phải luyện chế ngay tại chỗ, có các thầy giáo của Đan Minh giám sát, đề phòng mọi hành vi gian lận, ngoài ra còn phải ngăn chặn tận gốc việc thi hộ.
Hai người không hề giấu giếm lời nói, những người khác đang chờ đợi ở xung quanh đều nghe thấy.
"Đến cả thiếu gia Phục Trầm và tiểu thư Thanh Tuyết cũng chưa đạt đến cấp bảy, một người vừa thi bài kiểm tra cấp ba đã đòi thi cấp bảy đúng là làm trò hề cho người trong thiên hạ."
"Mặc kệ đi, gia tộc nhỏ ấy mà, chẳng hiểu cái gì cả."
Quả thật ở giới cổ vũ nhà họ Diệp chẳng có thứ hạng gì, còn rất nghèo. Diệp Linh đã quen với những lời nói như thế từ lâu rồi. Vân Sơn cười khẩy một tiếng, chẳng đáp lời.
Bài kiểm tra cấp ba diễn ra trong vòng sáu tiếng đồng hồ, Doanh Tử Khâm không hề ra sớm hơn, đến đúng giờ mới ra ngoài.
"Doanh tiểu thư, thế nào rồi?" Vân Sơn lập tức tiến lên đón và lấy thanh sô cô la đã chuẩn bị trước ra, đây là việc mà Phó Quân Thâm đã dặn dò: "Cho cô này."
"Ừm, cũng được, chất lượng của dược liệu không tệ." Doanh Tử Khâm nhận lấy, trầm ngâm nói: "Nếu luyện chế nghiêm túc thì tỉ lệ sử dụng của Sinh Huyết đạn có thể đạt đến 100%."
Khoảng thời gian này Diệp Linh đã quen rồi, nói một cách chính xác phải là chết lặng rồi mới đúng.
Thế giới của đại lão, cô ấy không hiểu.
Vân Sơn hiểu rõ: "Doanh tiểu thư, cô lại luyện ra được Sinh Huyết đan có tỉ lệ sử dụng là 100% à?"
Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: "Không, 60%."
Diệp Linh ngẩn ra: "Doanh tiểu thư, cô kiểm tra rồi sao?"
Đến cả thành viên cấp bảy của Đan Minh và những người ở cấp bậc trưởng lão cũng không thể chắc chắn rốt cuộc thuốc mình luyện ra có tỉ lệ sử dụng là bao nhiêu. Dù sao trong quá trình luyện thuốc những nhân tố không thể xác định như độ lửa, lực gió vân vân quá nhiều, không một ai có thể hoàn toàn khống chế được.
"Chưa kiểm tra." Doanh Tử Khâm nhướng mày: "Nhưng chắc chắn là 60% không cao cũng không thấp."
Tỉ lệ sử dụng này sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý nhưng đủ để thuận lợi vượt qua bài kiểm tra. Cho nên, cô đã khống chế dừng lại ở con số này.
Thuốc với tỉ lệ sử dụng thấp hơn nữa thì thật sự cô không thể nào luyện được.
Tỉ lệ sử dụng quá cao đến lúc Đan Minh lan truyền tin tức ra sẽ có rất nhiều người tìm đến nhờ cô luyện đan.
Cô chỉ muốn lấy dược liệu, không hề muốn trở thành cái máy luyện thuốc chạy bằng cơm. Dù sao lần trước cũng đã lấy được lệnh bài cấp Thiên rồi, không cần thiết phải thế.
Vân Sơn nghe vậy lại lau mồ hôi, người khác cùng lắm là khống chế điểm trong bài thi thôi, Doanh tiểu thư của bọn họ đã biếи ŧɦái đến mức có thể khống chế được cả tỉ lệ sử dụng của đan dược luôn. Đây mới là thiên tài song tu cổ y và cô võ thực thụ.
Trước đây, Vân Sơn cho rằng anh ta đúng là một con người. Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy anh ta là một đống sắt vụn đến cả nam châm cũng chẳng hút nổi.
***
Trong khu vườn cách Đan Minh không xa.
Bà cụ vẫn đang ngồi ở cổng sân, nhắm mắt dưỡng thần nhưng thỉnh thoảng lại ngó nghiêng ra ngoài vài cái.
Trong phòng, một dược đồng khoảng chín tuổi ló chiếc đầu nhỏ ra: "Trà bà bà, bà đang đợi chị gái trông rất xinh đẹp mấy hôm trước đấy hả? Hình như hôm nay chị ấy không tới nhổ cỏ giúp bà nữa đâu."
Phần lớn người ở giới cổ y đều không biết thực ra đây mới là nơi mà Trà thánh ở. Ngọn núi đối diện tổng bộ Đan Minh đã sắp biến thành địa điểm tham quan rồi, tất nhiên cũng chẳng có mấy người thật sự dám lên đó. Nơi này không hẻo lánh, người của Đan Minh thường xuyên tới lui nhưng cũng chẳng có ai chú ý đến khu vườn phía bên này.
Bà cụ trừng mắt nhìn cậu bé một cái, rải một vốc hạt giống ra ngoài ruộng: "Con nít con nôi, cháu không nói chuyện chẳng ai bảo cháu câm đâu."
Cậu bé dược đồng im miệng, chỉ có thể chớp mắt nhìn theo.
Bà cụ nhổ cỏ, chân tay bà rất nhanh nhẹn, ánh mắt cũng minh mẫn, không hề mờ mắt vì tuổi già.
Cậu bé dược đồng không nhịn được, lại hỏi: "Trà bà bà, có phải là muốn giới thiệu đối tượng cho chị ấy không?"
Bà cụ lập tức bị nghẹn họng, xách chiếc cuốc lên: "Cháu hãy còn nhỏ, cháu hiểu đối tượng là cái gì hả?"
"Đương nhiên là hiểu rồi, Trà bà bà xem này, đây là điện thoại mà anh hai mới đổi cho cháu đợt trước đấy." Cậu bé dược đồng hí hửng móc ra một chiếc điện thoại Apple từ trong chiếc túi lớn ở trước bụng: "Còn có sim không giới hạn lưu lượng nữa, cháu lên mạng học được đấy."
Bà cụ liếc mắt nhìn một cái, có vẻ hâm mộ, lẩm bẩm: "Sao thằng nhóc đó không đổi cho mình một cái nhỉ."
"Cháu biết, cháu biết này." Cậu bé dược đồng giơ tay lên, đáp: "Bởi vì Trà bà bà quá ngốc nghếch, không biết dùng điện thoại thông minh nên anh hai chỉ có thể mua cho bà điện thoại của người già thôi, nhưng mà điện thoại của người già lại không có gì thú vị hết."
Bà cụ: "..."
Bà không thèm để ý đến cậu bé nữa, tiếp tục cuốc đất.
"Đúng rồi đúng rồi." Nhóc dược đồng đột nhiên bừng tỉnh ngộ: "Trà bà bà, chắc chắn là bà đang muốn tác hợp cho anh trai và chị gái, đến lúc bọn họ kết hôn rồi cháu có thể làm hoa đồng được không?"
Nghe thấy câu này, bà cụ cười khẩy một tiếng: "Là cháu đang nằm mơ hay là nó đang nằm mơ hả, cũng phải, giữa ban ngày mà."
Bà đợi chờ biết bao lâu mới gặp được một người thật sự thông hiểu dược liệu. Thiên tài bên phía nhà họ Mộng và nhà họ Phục đưa sang đây chẳng có lấy một kẻ khiến bà hài lòng.
Cậu bé dược đồng im lặng không nói gì nữa, thở dài một hơi như ông cụ non.
Hầy.
Anh hai đẹp trai, tính tình dễ chịu, vóc dáng đẹp, chỗ nào cũng tuyệt vời.
Mấy năm trước lúc ở bên giới cổ y, anh rất thích xoa cái đầu trọc lóc của cậu, bảo cậu tuổi hãy còn nhỏ mà đã hói đầu, lớn lên sẽ càng hỏi hơn, sau này không cưới được vợ thì phải chăn đơn gối chiếc cả đời. Y hệt như đang chọc chó vậy.
Tuy rằng khi đó mới năm tuổi nhưng cậu nhớ rất rõ những lời ấy, còn buồn bã đến phát khóc rất lâu nữa cơ.
Cậu bé dược đồng sờ cái đầu bị cạo trọc của mình, có hơi buồn bã, ngồi xổm giữa ruộng thuốc bắt đầu chơi điện thoại. Qua một lát, lỗ tai cậu khẽ nhúc nhích: "A, bà bà, lại có người đến nữa, bà nhìn xem có phải là chị gái không?"
Bà lão ngừng tay, quay đầu nhìn ra ngoài một cái. Sau đó lập tức ném công cụ đi, lần nữa quay về ngồi trên ghế tựa, lại biến thành dáng vẻ của một bà lão già nua mắt mờ.
Đúng là Doanh Tử Khâm đã tiện đường đến đây xem sao, nhìn thấy có thêm một đứa trẻ cũng chẳng hỏi han gì.
Vân Sơn vẫn không nhận ra được sự khác biệt giữa cỏ dại và dược liệu, anh ta vò đầu: "Bà lão à, chia chút việc cho cháu làm đi, nhàm chán quá."
Nếu để Phó Quân Thâm biết anh ta trơ mắt nhìn Doanh Tử Khâm làm việc, anh ta sẽ bị ám sát đấy.
Bà cụ chẳng thèm ngẩng đầu lên: "Đừng làm phiền ta phơi nắng."
Vân Sơn yếu ớt dời ra một bước: "..."
***
Cấp bốn của Đan Minh đã là một bước ngoặt. Cho nên những thành viên vượt qua được bài kiểm tra cấp ba, bước đầu đều đã giành được sự xem trọng của Đan Minh rồi.
Đan Minh sẽ phân chia các đường chỉ đến chỉ dạy, tăng cường đào tạo cho thành viên cấp ba.
Mấy tháng nay rất ít người tham gia bài kiểm tra cấp ba, tổng cộng cũng chỉ có một trăm hai mươi ba người. Nhưng số lượng cuối cùng vượt qua bài kiểm tra chỉ được mười tám người.
Giấy chứng nhận kết quả của mười tám người này cũng đã được giao cho người phụ trách bài kiểm tra cấp ba.
Phương đường chủ lật xem từng tờ một sau đó rút hai báo cáo kết quả ra. Vừa nhìn thấy, đôi mắt ông ta liền sáng lên.
Doanh Tử Khâm, tỉ lệ sử dụng, 60.00%.
Lục Hủ, tỉ lệ sử dụng, 59.96%.
Chỉ chênh lệch 0.04%, sai số nhỏ như thế hoàn toàn có thể bỏ qua. Bài kiểm tra cấp ba yêu cầu tỉ lệ sử dụng của Sinh Huyết đan vượt qua 50% là được. Dù vượt qua được thì về cơ bản cũng chỉ dừng lại ở tỉ lệ sử dụng khoảng 52%. Hai người này đều nằm ở mức 60%, quả thực là rất giỏi.
Phương đường chủ vô cùng hài lòng.
Dưới trướng của ông ta có một số đệ tử Thiên Y môn, nếu như ông ta có thể tiến cử một người vào Thiên Y môn thành công thì địa vị của ông ta sẽ được tăng lên.
Phương đường chủ trầm ngâm, cuối cùng vẫn chọn phần báo cáo kết quả của Doanh Tử Khâm.
Thêm được 0,04% vẫn là nhiều rồi.
Lúc này, quản sự vội vã bước vào, sau khi hành lễ xong liền lên tiếng: "Đại nhân, người tên Lục Hủ này có quen biết với tiểu thư Thanh Gia, quan hệ rất tốt. Hắn ta bảo tôi đến bẩm với đại nhân một tiếng,hy vọng đại nhân có thể đưa ra quyết định chính xác."
Nghe được lời này, bàn tay Phương đường chủ đang cầm lấy tờ kết quả báo cáo luyện đan của Doanh Tử Khâm bỗng khựng lại.
- Chương 545: Tông sư cổ võ, cái này thôi à? -
Tên tuổi của Lâm Thanh Gia quá ghê gớm.
Cho dù là Tạ Niệm, Nguyệt Phất Y của giới cổ võ, hay là Mộng Thanh Tuyết, Phục Trầm của giới cổ y tiếng tăm cũng không thể vang dội bằng cô ta được.
Song, bàn về y thuật thì thật ra cô ta thua Mộng Thanh Tuyết một chút. Bàn về cổ võ thì lại yếu hơn Tạ Niệm và Nguyệt Phất Y. Dù gì cô ta cũng song tu cổ y cổ võ, phân chia tinh lực có hạn, cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, hãy còn rất trẻ.
Thường ngày thời gian cô ta ở nhà họ Lâm không nhiều, phần lớn thời gian đều bôn ba bên ngoài. Cho dù địa vị ra sao, chỉ cần cô ta gặp được là sẽ cứu. Vì vậy những người khác cũng bằng lòng giúp đỡ cô ta.
"Quen biết với tiểu thư Thanh Gia à?" Phương đường chủ cau mày, sau khi ngẫm nghĩ, ông ta gõ xuống bàn: "Được, tôi hiểu rồi."
Quen biết với Lâm Thanh Gia đồng nghĩa với việc sau lưng có nhiều chỗ dựa. Dù sao khả năng luyện thuốc của Doanh Tử Khâm và Lục Hủ thật sự chẳng hơn kém bao nhiêu, chọn Lục Hủ cũng không hề thiệt.
Nghĩ đến đây, Phương đường chủ đặt báo cáo kết quả của Doanh Tử Khâm xuống, cầm của Lục Hủ lên sai người mang đến Thiên Y môn.
Lục Hủ năm nay hai mươi ba tuổi, lại là nam, có thể luyện ra được Sinh Huyết đan có tỉ lệ sử dụng gần đạt 60% chứng tỏ trình độ luyện chế thuốc không hề thấp.
Sau khi nhận được báo cáo của Đan Minh, Thiên Y môn cũng lập tức gửi văn kiện xuống. Chẳng mấy chốc Lục Hủ đã nhận được lệnh bài đệ tử ngoại môn và giấy chứng minh thân phận, anh ta vui mừng khôn xiết bèn đến nhà họ Lâm cảm ơn Lâm Thanh Gia.
"Tiểu thư Thanh Gia, Lục mỗ cảm kích không thôi."
"Làm sao thế?" Lâm Thanh Gia phủi tay, có chút nghi ngờ.
"Nhờ phúc của tiểu thư Thanh Gia, tôi đã được vào Thiên Y môn." Lục Hủ rất cung kính: "Phương đường chủ nể tình tôi có quen biết với tiểu thư Thanh Gia nên mới giới thiệu cho tôi vào Thiên Y môn."
Khi đó, lúc tham gia khảo hạch, anh ta đã chú ý đến Doanh Tử Khâm rồi.
Vẻ ngoài thật sự khiến người khác phải cảm thán nhưng khả năng khống chế độ lửa và lực gió của cô gái mới thật sự khiến Lục Hủ thấy kinh ngạc từ tận sâu trong lòng.
Vốn dĩ, anh ta rất tự tin người được chọn vào Thiên Y môn chắc chắn sẽ là anh ta. Nhưng sau đó, anh ta không dám chắc chắn nữa, chỉ đành nhờ quản sự đi báo cho Phương đường chủ biết, đồng thời đưa ra bằng chứng chứng minh anh ta có quen biết với Lâm Thanh Gia thôi.
Động tác của Lâm Thanh Gia khựng lại, lần đầu tiên gương mặt cô ta toát lên vẻ tức giận, giọng nói cũng lạnh xuống: "Ai cho phép anh mượn tên tuổi của tôi để làm việc?"
Lục Hủ không ngờ Lâm Thanh Gia sẽ tức giận, anh ta đứng ngẩn ra ngay tại chỗ, miệng mấp máy: "Tiểu thư Thanh Gia, tôi..."
"Không có lần sau đâu." Lâm Thanh Gia chẳng thèm để tâm đến, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: "Quản gia, đuổi người này ra, sau này không cho phép người này bước chân vào nhà họ Lâm nữa."
"Cũng nói luôn với những kẻ khác là không được sự cho phép của tôi, không được mượn danh nghĩa của tôi làm việc nữa."
Quản gia nghe lệnh lập tức đuổi Lục Hủ ra.
Ông ta mỉm cười, chế giễu đầy xa cách: "Lục tiên sinh à, cậu nên cảm thấy mừng vì tiểu thư Thanh Gia không tính toán nhiều với cậu, nếu không hôm nay cậu có thể bước chân ra khỏi nhà họ Lâm hay không vẫn là một ẩn số đấy."
Đúng là có không ít người quen biết với Lâm Thanh Gia, bởi vì số người cô ta từng cứu rất nhiều.
Lục Hủ từng làm trợ thủ cho cô ta nhưng nếu như ai cũng mượn danh nghĩa của cô ta làm việc thì thứ bị ảnh hưởng sẽ là danh tiếng của chính Lâm Thanh Gia.
Nói xong, quản gia lại quay về thông báo.
Lục Hủ đứng bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt. Lúc anh ta chợt bừng tỉnh, lớp mồ hôi lạnh túa ra nơi sống lưng đã ướt đẫm cả áo. Nhưng đồng thời, Lục Hủ cũng thở phào một hơi.
Quả đúng là Lâm Thanh Gia sẽ không tính toán những chuyện này, anh ta cược đúng rồi. Cho dù như thế nào thì chí ít anh ta cũng đã vào được Thiên Y môn.
Mười ba kim châm quỷ môn, phương pháp châm cứu cổ y dùng châm bạc xuyên qua huyệt đạo ấy chỉ học được ở trong Thiên Y môn.
Lục Hủ lau mồ hôi, cất giấy chứng nhận thân phận mà Thiên Y môn cấp cho mình vào, bước về phía tổng bộ Thiên Y môn.
Chẳng mấy chốc, danh sách trúng tuyển bài kiểm tra cấp ba đã có, thành tích cũng được dán trên tường. Có điều chẳng có mấy ai để ý, dù sao phải đến sau cấp bốn thì các thành viên mới sở hữu quyền lực nhất định trong Đan Minh.
"Doanh tiểu thư, đã nghe ngóng rồi." Vân Sơn trở về từ Đan Minh: "Tiểu thư và một thành viên khác tên Lục Hủ là hai thành viên duy nhất được Đan Minh xếp vào hàng nòng cốt của đợt lần này."
Anh ta lấy một tờ giấy ra: "Bài kiểm tra cấp bốn là tháng sau, đây là đơn đăng ký mà Đan Minh gửi tới."
Doanh Tử Khâm nhận lấy, nhanh chóng điền xong.
Vân Sơn cất vào, chần chừ một lát: "Doanh tiểu thư, tiểu thư đứng hạng nhất nhưng Đan Minh lại cho Lục Hủ vào Thiên Y môn, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết là gì."
Doanh Tử Khâm không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy thế cũng rất thản nhiên: "Ừm, tốt thật."
"Hả?" Vân Sơn vò đầu: "Cô không muốn vào Thiên Y môn à?"
Thiên Y môn, sư môn mà biết bao nhiêu cổ y muốn vào. Điều quan trọng nhất là trong Thiên Y môn có rất nhiều bí tịch cổ y không hề tiết lộ ra bên ngoài. Cho nên dù là nhà họ Mộng, bọn họ cũng muốn gửi thành viên gia tộc vào trong đó.
Thiên Y môn và Đan Minh khác nhau.
Thiên Y môn chú trọng phương pháp châm cứu, Đan Minh chỉ tập trung vào luyện thuốc.
"Không vào." Doanh Tử Khâm chọn dược liệu, ngáp một cái: "Tôi vào Thiên Y môn làm gì đâu, mệt lắm."
Ở Đại học Đế đô là cô đã đủ bận rộn rồi, làm gì có thời gian đến Thiên Y môn nữa.
Mặt khác, Thiên Y môn do Phục Tịch xây dựng nên. Ba ngàn đệ tử trong sư môn đều trở thành đồ tôn của cô rồi, chẳng biết đã truyền bao nhiêu đời.
Chuyện này cũng ngượng ngùng như khi nhìn thấy tên của mình trên sách giáo khoa vậy.
Đương nhiên, Thiên Y cốc cũng cho đệ tử dược liệu miễn phí, có điều cô không muốn lấy tiền của đồ đệ mình.
Doanh Tử Khâm phân chia dược liệu xong xuôi, chợt nhớ ra một chuyện: "Cái này cho anh."
Vân Sơn nhận lấy chiếc túi thơm đó, vừa vui mừng vừa khó hiểu: "Doanh tiểu thư, đây là cái gì?"
"Nguyên liệu thừa còn lại khi làm thuốc an thần cho thiếu gia nhà các anh dùng đấy, cũng có thể đề phòng nội kình hỗn loạn trong lúc các anh tu luyện, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."
Vân Sơn vui mừng cất vào.
Cho đến khi Doanh Tử Khâm lại móc ra thêm một cái nữa: "Vẫn còn một cái, cho em trai anh."
Vân Sơn: "..."
Anh ta hết vui rồi.
Sau khi làm xong mọi việc, Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Diệp, đến Đại học Đế đô.
Khoảng thời gian này, Tả Lê vẫn liên tục gọi cho cô, cô xách một rương dầu gội đầu đi gặp anh ta, chặn họng anh ta lại.
Tả Lê cũng chỉ có thể im miệng không nhắc đến chuyện thí nghiệm và luận văn nữa, vì vậy anh ta nói: "Em Doanh à, cuối tháng Đại học Norton sẽ cử sinh viên tới giao lưu, trên danh sách có tên của em trai em, em đi tiếp đón nhé?"
Đây là lần đầu tiên Đại học Norton cử sinh viên đến giao lưu với các trường đại học, sinh viên của Đại học Đế đô đều rất vui mừng. Trường đại học số một thế giới, cuối cùng cũng được nhìn thấy một góc của tảng băng rồi.
Doanh Tử Khâm không hề từ chối việc này: "Được."
Hôm qua Ôn Thính Lan cũng đã gọi điện thông báo với cô rồi. Điều bất thường là lần này em trai cô không hề báo cáo cho cô biết là cậu đã làm nổ tung mấy cái phòng thí nghiệm.
"Hầy, nếu như năm xưa sớm hơn một bước thì chẳng phải đã cướp được em trai em về với Đại học Đế đô của chúng ta rồi sao?" Tả Lê vẫn rất tiếc nuối: "Tôi thấy trên tài liệu viết em ấy thuộc khoa cơ khí, chắc chắn vật lý cũng không tệ."
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Tài liệu?"
"Đúng, danh sách sinh viên giao lưu."
Hiệu trưởng gửi xuống cho giáo sư các viện khoa, Tả Lê đã in ra một bản cho Doanh Tử Khâm xem.
Lần này Đại học Norton cử năm sinh viên sang nhưng chỉ có Ôn Thính Lan và một sinh viên khác có viết tên gọi và chuyên ngành ở đằng sau.
"Em Doanh, em nhìn xem, Đại học Norton xem trọng em trai của em biết bao." Tả Lê cảm thán: "Chỗ này có ba sinh viên đến cả chuyên ngành cũng chẳng có này."
Doanh Tử Khâm trầm ngâm, xem trọng thì xem trọng đấy nhưng lý do quan trọng nhất là nếu chuyên ngành của ba sinh viên kia được viết lên, e rằng sẽ khiến Tả Lê sợ đến mức rụng tóc mất.
Tả Lê lại bảo: "Đến lúc đó tôi nhất định phải trò chuyện với các em ấy nhiều hơn, hỏi các em ấy xem rốt cuộc Đại học Norton tốt ở chỗ nào."
Tại sao chẳng lần nào bọn họ giành được người với trường đó?
"Thế thì vẫn nên..." Doanh Tử Khâm ngừng một chút: "Ít tiếp xúc với bọn họ thì hơn."
Thiên tài của Đại học Norton toàn một lũ điên, thật sự chẳng được mấy người bình thường có thể chịu nổi bọn họ.
Ôn Thính Lan còn đỡ, cậu thuộc khoa cơ khí, nghiên cứu vũ khí nóng. Các đại học khác cũng có khoa cơ khí, nhưng khoa chiêm tinh và khoa luyện kim... Nghe có vẻ giống lừa đảo.
***
Giới cổ võ.
Nhà họ Diệp.
Hôm nay bầu không khí của nhà họ Diệp rất nặng nề, mấy đứa nhóc đều bị bố mẹ mình dẫn về, không cho phép chơi bời bên ngoài nữa.
Bên trong từ đường nhà họ Diệp.
Diệp Trường Không sắc mặt buồn bã, nói từng từ một: "Lần này cạnh tranh thất bại là chuyện tất nhiên."
"Trong đêm nay, mọi người đưa những người khác nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp đi, tôi ở lại đây là được."
"Ông nội, thế làm sao được?" Gia chủ nhà họ Diệp lập tức phản đối: "Nhà họ Diệp cùng tiến cùng lùi."
"Thái gia gia." Diệp Linh cũng nóng ruột: "Thế phải làm sao đây? Nhà họ Diệp giải tán thì giải tán thôi nhưng người không thể gặp chuyện được."
Năm nay Diệp Trường Không chín mươi lăm tuổi, đã là độ tuổi xưa nay hiếm với người bình thường nhưng với cổ võ giả thì ông ấy vẫn còn rất trẻ.
Gia chủ nhà họ Diệp biết, với năng lực của nhà họ Diệp, có thể sở hữu một phần lãnh thổ ở đây đã là chuyện khó khăn rồi. Mỗi mảnh đất thích hợp cho cổ võ giả tu luyện ở giới cổ võ đều không dễ có được.
Năm xưa, lúc nhà họ Diệp vẫn chưa được thành lập, một vị tổ tiên sở hữu tu vi cổ vũ trăm năm của nhà họ Diệp là tông sư cổ võ.
Mảnh đất này là do vị tổ tiên đó giành được trong một lần giao đấu, từ đó nhà họ Diệp được thành lập.
Bây giờ vị tổ tiên kia đã qua đời, lãnh địa cũng đã đến lúc bị lấy lại.
Năm xưa bọn họ lập giao ước, nếu như vào lúc lãnh địa bị thu về, nhà họ Diệp vẫn chưa xuất hiện thêm một vị tông sư cổ võ thì tất cả người nhà họ Diệp đều phải tự phế nội kình của mình.
Bây giờ tu vi của Diệp Trường Không là bảy mươi năm, còn cách tu vi trăm năm rất xa, vả lại thọ nguyên của ông ấy cũng đã sắp cạn kiệt rồi. Bây giờ thật sự không còn cách nào nữa.
"Hầy, hết cách rồi." Diệp Trường Không lắc đầu: "Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, nhà họ Tuyết tác phong tàn nhẫn, đừng để bọn họ bắt mất."
Ông chỉ có hai đứa con thôi. Hiển nhiên thiên phú cổ võ của Diệp Hằng cao hơn nhưng thật sự không khiến ông bớt lo bằng Diệp Linh.
Diệp Linh ngây ra một lát, trả lời: "Anh ấy đến giới cổ y rồi, hôm nay tiểu thư Thanh Gia lên lớp, anh ấy đi xem rồi."
Gia chủ nhà họ Diệp giận tím mặt: "Thằng nhóc khốn kiếp! Nó hiểu cổ y à? Nó biết luyện đan hả? Xem cái gì? Có ích lợi gì không?"
Nhà họ Diệp đang ở thời điểm sống chết tồn vong mà Diệp Hằng còn chạy đến giới cổ y xem Lâm Thanh Gia lên lớp dạy các cố y khác luyện đan à?
Gia chủ nhà họ Diệp vô cùng tức giận.
Giới cổ võ có hàng chục triệu cổ võ giả, nhưng tông sư cổ võ lại là cấp bậc mà hầu hết các cổ võ giả không thể đạt đến được. Chỉ có đột phá cảnh giới tông sư mới có thể giúp gia tộc có chỗ đứng vững vàng trong giới cổ võ. Nhà họ Diệp chỉ là một trong số những gia tộc nhỏ tầm thường.
"Diệp Linh, con đi báo cho Doanh tiểu thư, nhà họ Diệp sắp giải tán rồi." Gia chủ nhà họ Diệp trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: "Bảo cô ấy ra ngoài trước đi, nơi này không an toàn nữa."
Diệp Linh gần đầu, đi tìm Doanh Tử Khâm. Vài phút sau, cô dẫn theo cô gái đến.
"Doanh tiểu thư, xin lỗi xin lỗi nhé." Gia chủ nhà họ Diệp rất áy náy: "Bây giờ bản thân chúng tôi còn khó giữ, sau này nếu như có duyên thì vẫn sẽ gặp lại."
Doanh Tử Khâm khẽ híp mắt: "Sao thế?"
Diệp Linh giải thích sơ qua một lượt về ân oán từ thời tổ tiên của nhà họ Diệp, sau đó lau nước mắt: "Doanh tiểu thư, dạo gần đây nhà họ Diệp đang rối ren nhiều việc, cô không phải là người nhà họ Diệp, không liên quan gì đến việc này nên mau chóng rời khỏi thì tốt hơn."
Doanh Tử Khâm chẳng nói gì.
Gia chủ nhà họ Diệp bàn bạc công việc với Diệp Trường Không. Nhưng rời khỏi nơi này là chuyện chắc chắn rồi.
Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống, rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Phó Quân Thâm.
[Trưởng quan, có phải nhà họ Diệp cũng từng giúp anh không?]
Dù sao những gia tộc giống như nhà họ Diệp ở giới cổ võ nhiều vô số kể. Tuy rằng nhà họ Diệp ít nhân khẩu, bọn họ cũng chẳng có tranh chấp gì. Song, nếu không phải vì rất tin tưởng nhà họ Diệp, Phó Quân Thâm sẽ không cho cô đến đây.
Chẳng mấy chốc đã có tin nhắn trả lời.
[Phó Quân Thâm]: Ừm, có một lần, khi đó không còn sức nữa, tình cờ gặp được tiền bối Trường Không, ông ấy đã đưa anh về nhà họ Diệp, chăm sóc cho anh suốt mấy ngày.
[Phó Quân Thâm]: Bọn họ không biết thân phận của anh, anh đã âm thầm cử người trông chừng nhà họ Diệp. Nếu không nhà họ Diệp đã bị tiêu diệt từ rất lâu trước đây rồi.
Doanh Tử Khâm nghĩ đến cậu nhóc mới được ăn một miếng thịt thôi mà đã vui vẻ vô cùng, khẽ im lặng: "..."
Nếu Phó Quân Thâm đã cho tiền vậy thì chắc chắn là do gia chủ nhà họ Diệp keo kiệt đã thành quen. Tuy nhiên, tiết kiệm đúng là một thói quen tốt, ít nhất sẽ không chiều hư con cháu đời sau.
Doanh Tử Khâm nhìn hàng chữ suy nghĩ hồi lâu, ngón tay gõ nhịp lên bàn.
Chi thứ hai của Diệp nhị gia đã bị diệt trừ hoàn toàn, bây giờ nhà họ Diệp chỉ còn lại một mình nhánh của gia chủ nhà họ Diệp mà thôi. Những người khác cô không dám chắc chắn nhưng ba người đang có mặt ngay lúc này thì đúng là đáng để tin tưởng.
"Trận đối chiến hôm sau, vị cổ võ giả ra thi đấu cho nhà họ Lỗi đã bước chân lên cấp bậc tông sư được mười năm rồi." Diệp Trường Không nói:"Ta không phải là đối thủ của người đó."
"Chẳng phải chỉ là tông sư thôi à?" Doanh Tử Khâm quay đầu, giọng nói thản nhiên, dặn dò Vân Sơn: "Lấy châm ra đây."
- Chương 546: Lâm Thanh Gia thứ hai, Doanh Tử Khâm thứ nhất. -
Vân Sơn không hiểu rõ lắm về mối quan hệ sâu xa giữa nhà họ Diệp và Phó Quân Thâm. Dù sao thì mãi sau này ba anh em bọn họ mới theo Phó Quân Thâm, trong mấy năm Phó Quân Thâm đi châu Âu, bọn họ cũng không ở trong nước. Sau khi nghe xong chuyện của nhà họ Diệp, anh ta muốn đi báo cho Phó Quân Thâm.
Bỗng nghe thấy Doanh Tử Khâm nói vậy, Vân Sơn liền ngẩn ra. Nhưng tay anh ta nhanh hơn đầu óc, chưa gì đã đưa chiếc hộp dài để kim châm và ngân châm bên trong cho cô.
Đây là kim châm và ngân châm mới do Phó Quân Thâm đặt làm riêng cho Doanh Tử Khâm. Chỉ mười mấy cây kim này thôi mà tốn cả mấy tỷ. Sau khi nhận lấy, Doanh Tử Khâm luôn suy nghĩ xem có phải làm sao để kiếm được mấy tỷ đó về.
Cô mở chiếc hộp dài ra, gật đầu: "Diệp Trường Không tiên sinh, tôi sẽ giúp ông đạt đến cấp bậc tông sư."
"Sau khi đạt đến tông sư, nhà họ Diệp sẽ thoát khỏi tình trạng nguy hiểm sao?"
Cả từ đường im lặng.
Diệp Linh hơi ngẩn ra. Đừng nói đến gia chủ nhà họ Diệp, lúc này đến cả Diệp Trường Không cũng thấy chấn động.
Diệp Trường Không không nhịn được bèn lên tiếng: "Doanh tiểu thư, cô có ý gì?"
Giúp ông ấy trở thành tông sư là như thế nào?
Nội kình của cổ võ giả là một loại khí kình sản sinh ra trong cơ thể. Trong cơ thể của người bình thường cũng có loại khí hình này nhưng chỉ có người sở hữu thiên phú cổ võ mới có thể ngưng tụ loại khí kình đó thành nội kình thông qua bí kíp cổ võ.
Nội kình vận chuyển mới khiến cổ võ giả vượt xa được người bình thường ở các phương diện như tốc độ, sức mạnh và tuổi thọ.
Khi luyện đến cấp bậc tông sư cổ võ, nội kình có thể thoát ra ngoài để bảo vệ cơ thể, không khác gì với tường đồng vách sắt cả. Có thể cản những đòn công kích từ vũ khí nóng như đạn một cách hoàn hảo. Chỉ cần uy lực của những vũ khí nóng ấy không mạnh đến mức như bom nguyên tử thì chúng hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của tông sư cổ võ được.
Cho dù là thành viên của các gia tộc lớn dựa vào dược liệu để tích lũy, cũng chưa chắc đã đột phá được cấp bậc tông sư.
Châu Âu e dè giới cổ võ cũng bởi vì cho dù là lính đánh thuê cấp S cũng không thể nào sánh ngang với tông sư cổ võ.
"Đúng, có thể trở thành tông sư." Trên tay Doanh Tử Khâm cầm ba cây kim châm, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Nhưng có một chuyện tôi phải nói trước."
"Tôi châm cứu giúp ông trở thành tông sư nhưng sau lần này dù ông tu luyện như thế nào cũng không thể tiến thêm được nữa, tuổi thọ cũng sẽ tiêu hao nhanh hơn."
Tuổi thọ của tông sư cổ võ có thể lên tới hơn hai trăm năm. Thế nên việc tuổi thọ bị tiêu hao chính là khuyết điểm của phương pháp châm cứu này. Bởi vì sử dụng ngoại lực đả thông kinh mạch để đẩy tu vi cổ võ lên cao nên cái giá phải trả là thọ nguyên và bổn nguyên của cơ thể bị hao tổn. Bằng không, nếu mượn lực từ bên ngoài có thể làm được tất cả mọi thứ thì đó sẽ là bất công với những thiên tài tu luyện dựa vào khả năng của bản thân.
Diệp Trường Không hít ngược một hơi mà vẫn không có cách nào thoát khỏi cú sốc: "Doanh tiểu thư, cô có thể..."
Ông ấy biết thiên phú cổ võ của mình chỉ thuộc loại bình thường, dù có mất cả đời, hết sạch thọ nguyên cũng không cách nào đột phá đến trình độ của tổng sự cố võ.
Diệp Trường Không chẳng hề do dự chút nào. Ông ấy nghiêm nghị đứng dậy, chắp tay với cô gái: "Được, xin Doanh tiểu thư giúp tôi."
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu tỏ ý bảo Diệp Trường Không ngồi xếp bằng.
Cô lần lượt cắm kim châm vào mấy huyệt đạo của ông ấy sau đó thúc đẩy nội kình.
Diệp Linh nghiêm túc đứng một bên nhìn, càng nhìn càng có cảm giác được khai sáng.
Sau nửa tiếng, Doanh Tử Khâm châm cứu xong xuôi.
Cô ngồi xuống ngả người tựa vào ghế, lau mồ hôi, giọng nói khàn đặc, dường như có phần yếu đuối: "Vân Sơn."
Vân Sơn biết ý, lấy súng ra nhằm chuẩn vào Diệp Trường Không.
Một tiếng "nắng" vang lên, anh ta bóp cò.
Một viên đạn màu bạc bắn ra từ họng súng đen ngòm, nhắm thẳng về phía Diệp Trường Không.
Khẩu súng này cũng là hàng mới ra lò trong khu giao dịch trên diễn đàn NOK, lực sát thương cực kỳ lớn, có thể hủy diệt cả một căn biệt thự trong nháy mắt.
Sắc mặt Diệp Linh và gia chủ nhà họ Diệp thay đổi. Song giây tiếp theo, bọn họ nhìn thấy viên đạn dừng lại lúc còn cách Diệp Trường Không khoảng ba phân. Không thể tiến thêm chút nào nữa.
Lấy viên đạn làm trung tâm, nội kình chấn động không khí nên phát ra âm thanh "gừ gừ" nho nhỏ.
Diệp Trường Không thình lình mở to mắt, nội kình dồi dào tỏa ra, đập vỡ hoàn toàn viên đạn vừa rồi.
"Nội kình hiện ra ngoài!" Ánh mắt gia chủ nhà họ Diệp đờ đẫn, không thể tin vào đôi mắt của mình, thất thanh: "Ông nội, tông sư cổ võ, ông trở thành tông sư cổ võ thật rồi!"
Nhà họ Diệp bọn họ đã có tông sự cổ võ thật rồi!
Diệp Trường Không cảm nhận một lát những thay đổi của cơ thể, trong chốc lát nước mắt giàn giụa: "Tông sư, tông sư à..."
Trình độ mà biết bao nhiêu cổ võ giả tha thiết ước mơ, không ngờ ông ấy đã đột phá trong vòng chỉ có nửa tiếng.
"Doanh tiểu thư." Diệp Trường Không quyết đoán quỳ trên mặt đất, cung kính lạy cô gái ba lạy: "Hôm nay cô đã ban ơn tái tạo cho nhà họ Diệp, Diệp Trường Không nhớ mãi suốt đời khó quên."
"Cô có yêu cầu gì, dù cả nhà họ Diệp xông pha vào khói lửa cũng quyết không từ!"
"Khách sáo rồi." Doanh Tử Khâm xoa đầu: "Tôi muốn ngủ."
Phương pháp châm cứu này thật sự tiêu hao quá nhiều sức lực.
"Diệp Linh, con đưa Doanh tiểu thư đi nghỉ ngơi đi." Gia chủ nhà họ Diệp lập tức nói: "Chuyện ngày hôm nay không ai được phép nói ra ngoài, những người khác trong nhà họ Diệp cũng không được."
Diệp Linh trịnh trọng gật đầu: "Con hiểu rồi."
Cô ấy và Vân Sơn cùng đưa Doanh Tử Khâm đến phòng ngủ.
Trên đường đi đụng mặt Diệp Hằng từ bên ngoài quay về. Diệp Hằng liếc nhìn cô gái một cái, trong lòng cười khẩy. Ngày ngày túc trực ở nhà họ Diệp vậy mà không biết xấu hổ. Diệp Hằng chẳng nhìn thêm nữa, cậu ta cầm một chiếc bình ngọc trên tay, mặt mày hớn hở đi vào bên trong.
"Diệp Hằng!" Gia chủ nhà họ Diệp đi ra ngoài nhìn thấy cảnh đó lại nổi giận thêm lần nữa: "Mày vẫn không biết thẹn mà quay về à, vẫn vui vẻ được hả
con?"
"Bố, làm sao thế?" Diệp Hằng phe phẩy chiếc bình ngọc trong tay: "Đương nhiên là con phải vui rồi, con đến giới cổ y biết bao nhiêu lần, cuối cùng lần này cũng giành được thuốc mà tiểu thư Thanh Gia phát cho rồi."
Anh ta đã túc trực mấy tháng rồi. Đó là nữ thần của anh ta đấy.
"Diệp Hằng, con..." Gia chủ nhà họ Diệp nổi cơn tức giận: "Cút ra đây, quỳ ba ngày trong từ đường!"
***
Doanh Tử Khâm ngủ đến chiều mới tỉnh lại.
Lúc tỉnh lại liền thấy Phó Quân Thâm đang ngồi bên cạnh giường.
Anh đưa một ly nước sang, đảo mắt: "Yểu Yểu, ngoại trừ ba người bọn họ và Vân Sơn, không có người khác nữa đúng không?"
Nếu như giới cổ võ biết vẫn còn người có thể khiến tu vi của cổ võ giả tăng lên bằng phương pháp châm cứu thì chắc chắn sẽ đại loạn.
"Không ạ." Lần này Doanh Tử Khâm tiêu hao rất nhiều sức lực, nằm trên giường chẳng muốn động đậy, nghe thấy thế chỉ ngước mắt lên: "Em cũng suy nghĩ kỹ rồi, bọn họ giúp em, em giúp bọn họ."
Nếu không có Diệp Trường Không, cô cũng không biết mình có thể gặp được Phó Quân Thâm hay không.
Phó Quân Thâm nhéo mặt cô, môi cong lên: "Bạn nhỏ, em thích anh như thế mà sao lại nỡ lòng nhìn anh chịu khổ chịu cực thế hả?"
"Đùa anh thôi, thú vị mà."
Có một thứ gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.
Phó Quân Thâm chỉ cười, anh lại bưng một cái chén lên, bên trong là canh cá: "Uống đi."
Canh cá tươi ngon, mùi vị mê đắm lòng người.
Doanh Tử Khâm cau mày: "Lại có máu của anh à?"
"Vài giọt thôi mà." Phó Quân Thâm đáp một cách hời hợt: "Không sao cả."
Doanh Tử Khâm ngập ngừng, cuối cùng vẫn uống: "Tài nấu nướng có tiến bộ."
"Dù sao bạn gái cũng khá kén ăn." Phó Quân Thâm xoa đầu cô: "Ngày mai đừng đi tham gia bài thi cấp bốn nữa."
"Không được." Nghe thấy lời này, Doanh Tử Khâm trở mình: "Sắp lấy được tiền rồi."
Nếu không, cô phải đợi thêm một tháng nữa.
"Anh kiếm tiền, em nghỉ ngơi." Phó Quân Thâm nhướng mày: "Em mệt xỉu rồi anh phải làm sao?"
"Chẳng phải đã nói rồi à?" Doanh Tử Khâm ngáp một cái: "Nuôi anh mà, bạn nhỏ."
Bàn tay Phó Quân Khâm ngừng lại.
Câu nói quen thuộc kéo thời gian về một năm trước. Lúc đó anh tứ cố vô thân, cô giống như một tia sáng xé rách sự u tối, xông vào cuộc sống của anh với tư thế dũng mãnh nhất, khí thế không thể cản lại được, chói lóa đến mức khó lòng nhìn thẳng.
"Ngủ tiếp đi." Phó Quân Thâm cầm lấy cuốn truyện cổ tích Celts, ngón tay thon dài khẽ gõ vào trang sách, vẻ mặt không tập trung: "Kể truyện trước khi ngủ cho em nghe nhé."
Doanh Tử Khâm: "..."
Cô nhớ lại lời khi nãy của mình.
***
Tháng 12, người tham gia bài kiểm tra cấp bốn nhiều hơn bài kiểm tra cấp ba nhiều. Bởi vì bài kiểm tra cấp bốn một tháng mới có một lần, rất nhiều thành viên đã thi mười mấy lần mà chẳng vượt qua.
"Lần này bài kiểm tra cấp bốn có ba trăm người tham gia, chín người đã vượt qua rồi." Lý đường chủ lấy được danh sách: "Tới xem thành tích của bọn họ."
Lưu đường chủ lắc đầu: "Có cái gì hay để xem đâu, gặp được thiên tài như tiểu thư Thanh Gia rồi thì làm gì còn nhìn trúng ai được nữa?"
Nói rồi, ông ta thổn thức nói: "Lúc tiểu thư Thanh Gia hai mươi tuổi đã vượt qua bài kiểm tra cấp bốn, chỉ một năm sau, cô ấy đã thăng cấp lên cấp năm thành công."
"Nếu không phải cô ấy không thể chỉ tập trung vào việc luyện thuốc thì chắc chắn bây giờ cô ấy đã đạt tới cấp sáu rồi."
Còn về phần Mộng Thanh Tuyết, cô ấy không ở trong Đan Minh nên Đan Minh cũng chẳng rõ. Nhưng theo tổng hợp đủ các loại tin tức, so với ở trong Đan Minh thì khả năng luyện thuốc của Mộng Thanh Tuyết có lẽ cũng đạt đến mức thành viên cấp sáu.
Cả cái Đan Minh chỉ có ba mươi tư thành viên cấp sáu. Thành viên cấp bảy thì trừ năm vị trưởng lão của đoàn trưởng lão ra thì cũng chỉ có hai người. Y thuật của Mộng Thanh Tuyết không còn gì để bàn cãi. Nhà họ Mộng có mối quan hệ giao lưu mật thiết với thế giới bên ngoài. Bọn họ cũng nghe nói mấy thế gia đẳng cấp ở Đế đô đều từng mời Mộng Thanh Tuyết đến khám bệnh.
Hiển nhiên Lưu đường chủ không quá hứng thú với nhóm thành viên cấp bốn mới này nhưng ông ta vẫn nhẫn nại đọc qua một lượt, càng nhìn càng thấy thất vọng, người trẻ tuổi nhất đã bốn mươi tuổi rồi.
Lý đường chủ cũng thở dài một hơi.
"Tôi đã nói rồi, tiểu thư Thanh Gia là thiên tài trăm năm hiếm có, thật sự không ai có thể bì được." Lưu đường chủ đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
Lý đường chủ lật sang trang danh sách cuối cùng, vốn dĩ chỉ xem qua loa một cái, nhưng cái nhìn đó đã ngưng đọng lại.
Họ tên: Doanh Tử Khâm
Tuổi: 18
Thời gian kiểm tra:115 phút
Chứng nhận kết quả: Một mẻ sáu viện Tĩnh Tâm đan, tỉ lệ sử dụng của mỗi một viên đạt 65%
Xếp hạng tổng trong bài kiểm tra cấp bốn Đan Minh: 1
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Story
Chương 544: - 545 - 546
10.0/10 từ 26 lượt.