Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 487: - 488
482@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Con gái của Ôn Phong Miên?” Kỷ gia chủ nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Vừa hay, có thể giải quyết luôn một thể.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Kỷ Nhất Nguyên lại càng suиɠ sướиɠ.
Ông ta không ngờ, đại họa của mình có thể bị trừ bỏ dễ dàng như thế.
Kỷ Nhất Nguyên quá mức kích động, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đến việc làm sao Kỷ Nhất Hàng có thể vào một gian phòng riêng nữa.
Ông ta cố gắng kìm nén sự hưng phấn, thái độ rất cung kính: “Gia chủ, vậy để tôi đưa hộ vệ của ngài đến chỗ ở của bọn chúng nhé?”
Kỷ gia chủ gật đầu: “Thiên Hạo nói cô ta ở trong giới giải trí, giới giải trí là cái gì?”
“Chuyện này...” Kỷ Nhất Nguyên nghe hỏi thì hơi ngẩn ra: “Trong giới giải trí đều là những người có tài năng biểudiễn nghệ thuật, được nhiều người tung hô, đại khái là vậy.”
Giới cổ võ cũng có không ít rạp hát, không có con hát nào có địa vị cả.
“Không không không, gia chủ, cô ta không phải thuộc giới giải trí.” Kỷ Nhất Nguyên vội lên tiếng: “Cô ta là người của giới học thuật, mấy trường có tiếng trên thế giới đều đang tranh giành cô ta, cô ta còn là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp năm nay, IQ rất cao, còn giỏi hơn Kỷ Phong Miên năm xưa.”
Cho nên mới phải mau chóng trừ bỏ, không thể để Doanh Tử Khâm có cơ hội phát triển, trưởng thành.
"Thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp? Thế là văn trạng nguyên à?” Kỷ gia chủ càng chẳng có hứng thú gì: “Cho ông hai đội trưởng đội hộ vệ, đã đủ chưa?”
Nếu là võ trạng nguyên thì ông ta còn có thể để ý đôi chút. Nhưng mà nghe nói bây giờ ở bên ngoài không còn thi võ trạng nguyên nữa rồi.
Đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Kỷ, tu vi cổ võ cũng phải trên ba mươi năm. Không giống hai tên võ đồ ông ta phái đi lần trước, chỉ mới ngưng tụ được nội kình.
"Được rồi.” Kỷ gia chủ xua xua tay: “Buổi đấu giá này có khi phải ngày kia mới kết thúc được, nếu ông muốn đi trước thì quay về đi.”
"Sao có thể được.” Kỷ Nhất Nguyên cau mày thật chặt: “Khó khăn lắm mới tham gia được một lần, tôi chắc chắn phải đợi đến khi kết thúc rồi.”
Ông ta hiểu rất rõ, Kỷ gia chủ nói thì nói vậy nhưng nếu ông ta đồng ý thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngay.
Quả nhiên, sắc mặt Kỷ gia chủ tốt lên nhiều: “Thiên Hạo.”
Kỷ Thiên Hạo bước tới, cầm một cái hộp gỗ đưa cho Kỷ Nhất Nguyên.
“Trong này có một viên thuốc có thể bổi bổ tinh thần, cường tráng thân thể.” Kỷ gia chủ điềm đạm nói: “Ông cũng hơn năm mươi rồi, lần này ông có công, tặng cho ông một viên.”
Kỷ Nhất Nguyên không ngờ còn có chuyện tốt này: “Cảm ơn gia chủ.”
Ông ta ngậm ngay lấy viên thuốc, lâng lâng bước xuống lầu.
***
Buổi đấu giá sẽ đấu giá dược liệu trước, kế tiếp là khoáng sản kim loại, còn có một vài món binh khí.
Doanh Tử Khâm giúp Kỷ Nhất Hàng giành lấy vị thuốc mà ông cần xong thì chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô đến gian phòng của nhà họ Lăng một chuyến.
Nhà họ Lăng cũng có mấy gian phòng, gian phòng này là của Lăng Trọng Lâu và Giang Hòa Bình, Giang Nhiên và Lăng Miên Hề cũng đang ở đây.
Đôi chị em họ này đang đánh bài.
Nhưng mà trong phòng còn có một cô gái khác.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác dài hai vạt đối xứng màu trắng, đang ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn (1), hai mắt khép hờ.
(1) Toạ bồ đoàn (zh. 坐蒲團, ja. zabuton), cũng được gọi tắt là Bồ đoàn, là một dụng cụ để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế Kết già phu toạ vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên.Dung mạo thanh lệ, thanh lãnh như trăng.
Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi dừng lại, mí mắt cụp xuống.
Dường như có một cảm giác quen thuộc.
“Doanh Doanh, giới thiệu với em.” Lăng Miên Hề thấy cô bé đến, hai mắt sáng lên, lập tức bò dậy khỏi mặt đất: "Đây là bạn tốt nhất của chị, cô ấy tên là Nguyệt Phất Y, là người nhà họ Nguyệt, thân thủ còn tốt hơn chị.”
Nguyệt Phất Y mở mắt ra: “Xin chào.”
“Xin chào.” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu, nói với vẻ suy tư: “Tôi từng nghe đến tên của chị, chị rất lợi hại.”
Nguyệt Phất Y, một trong ba người tuyệt đối không thể dây vào trong lớp trẻ giới cổ y hiện giờ.
Hai người còn lại tất nhiên là Tạ Niệm của nhà họ Tạ và Lâm Thanh Gia của nhà họ Lâm.
Nguyệt Phất Y hơi nhíu mày: “Hư danh mà thôi.”
Giang Nhiên run tay, quay sang nói thầm với Giang Hòa Bình: “Mẹ, Nguyệt Phất Y bị cái gì thế? Trước giờ chị ta có để ý đến ai đâu?"
“Âm lượng đó của cậu, đủ để tôi nghe thấy đấy.” Giang Họa Bình còn chưa mở miệng, Nguyệt Phất Y đã lên tiếng, cô ấy lạnh lùng liếc Giang Nhiên một cái: “Tôi thích người đẹp.”
Doanh Tử Khâm: “...”
Lăng Miên Hề: “...”
Giang Nhiên bị nghẹn: “Thế sao chị không thích Lâm Thanh Gia?”
Lâm Thanh Gia được công nhận là có nhan sắc số một giới cổ y và giới cổ võ.
Giang Nhiên thừa nhận, Lâm Thanh Gia đúng là rất đẹp.
Cho đến về sau Doanh Tử Khâm đến lớp 11-19.
Sau này vị trí đỉnh cao nhan sắc trong lòng cậu ta đã có sự đột phá mới.
Nguyệt Phất Y vẫn ngồi khoanh chân như cũ.
Dường như cô ấy cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, cho nên giọng nói có chút gợn sóng: “Cô ta lợi hại bằng tôi chắc? Vì sao tôi phải thích người yếu hơn mình rất nhiều?”
Giang Nhiên: “…”
Lời này thì cậu ta không cách nào phản bác được.
Thiên phú cổ võ của Nguyệt Phất Y có thể nói là cao nhất thế hệ này trong ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.
Cô ấy tập trung tu luyện cổ võ, tu vi đúng là cao hơn Lâm Thanh Gia.
Nếu chỉ nói riêng đến cổ võ thì Lâm Thanh Gia còn yếu hơn Lăng Miện Hề một chút.
Giang Nhiên đen mặt, lủi thủi ngồi sang một góc, bỗng dưng thấy tủi thân.
Lăng Miên Hề toàn quen biết quái vật gì thế không biết?
Đường đường một trang nam nhi như cậu ta, lại thành kẻ yếu nhất.
“Ranh con.” Lăng Trọng Lâu cũng dở khóc dở cười: “Kỳ thi sát hạch của Ti Pháp đường sắp bắt đầu rồi, khi nào con vào được đó thì tu vi cũng tăng lên nhanh thôi.”
Thành thật mà nói, tu vi cổ võ phải xem thời gian tu luyện. Nhưng thời gian không đại diện cho tất cả. Có thiên phú tốt thì tu luyện mấy năm là có được tu vi của mấy chục năm.
Nguyệt Phất Y là một trong số đó.
Chỉ có điều nhà họ Nguyệt trước nay khiêm tốn, Nguyệt Phất Y cũng không giống Tạ Niệm của nhà họ Tạ ngày nào cũng lên lôi đài đấu sinh tử, nhờ thế vang danh khắp nơi.
Đến cả Lăng Miên Hề cũng không biết, thực lực thực sự của Nguyệt Phất Y cao đến mức nào.
Có không ít người muốn vào Ti Pháp đường chính là bởi Ti Pháp đường có một nơi để rèn luyện, có lợi cho cổ võ giả gia tăng tu vi.
Giang Họa Bình thở dài: “Là mẹ không tốt, mẹ không có thiên phú cổ võ, kéo tụt trình độ của con.”
“Nào có.” Giang Nhiên rất kích động: “Mẹ cho con nhan sắc của mẹ rồi còn gì.”
Ở Thanh Trí, cậu ta không chỉ là đầu gấu mà còn là hotboy.
Nhưng từ khi Doanh Tử Khâm đến thì cậu ta đã bị thất sủng.
Đám con gái chạy đến lớp 11-19 đều vì muốn ngắm Doanh Tử Khâm.
Nghe thấy vậy, Giang Họa Bình đánh giá Giang Nhiên từ trên xuống dưới một lượt: “Trọng Lâu à, hình như chúng ta vẫn còn chưa có con đúng không?”
Lăng Trọng Lâu gật gù: “Đúng thế, thằng ranh này ở đâu ra thế?”
Giang Nhiên: “...”
“Tôi đưa bố tôi về trước.” Doanh Tử Khâm tán gẫu mấy câu với Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề: “Đợi đến khi tôi quay lại thì chắc buổi đấu giá cũng kết thúc rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà họ Lăng.”
“Em muốn đi ra bên ngoài hả? Chị, chị, chị cũng muốn đi.” Hai mắt Lăng Miên Hề sáng rực: “Lâu lắm chưa gặp anh chàng nhà chị rồi.”
Nguyệt Phất Y ở bên cạnh vuốt vuốt tay áo, đứng dậy: “Hình như cũng lâu lắm tôi chưa đi ra ngoài rồi, đi với mấy người một chuyến, tôi muốn ăn kem dâu.”
Nguyệt Phất Y không thích đi ra bên ngoài, có đi cũng chỉ là để kiếm đồ ăn.
Thức ăn trong giới cổ võ không có nhiều chủng loại, không phong phú như ở bên ngoài.
“Vậy em...” Giang Nhiên vừa mới há miệng, lời còn chưa nói hết đã bị Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề đồng thời quay qua nhìn.
Cậu ta lập tức im bặt luôn.
Hic, không chọc vào con gái được.
Theo cậu ta thấy, đây mới đúng là ba người tuyệt đối không thể dây vào trong giới cổ võ.
“Cũng được.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bây giờ mới chín giờ, vừa hay Đế đô mới mở một con phố ăn vặt mới, đến đó đi dạo một vòng đi”
Ba người cùng nhau ra ngoài.
Giang Nhiên càng thấy buồn bực: “Bố, bao giờ mới bắt đầu kỳ thi sát hạch vào Ti Pháp đường?”
“Cuối năm.” Lăng Trọng Lâu nói: “Con phải cẩn thận, lần này những người tham gia sát hạch đều rất mạnh, bố không mong con mạnh đến thế nào, bình an là trên hết.”
Giang Nhiên gật đầu: “Con hiểu.”
Lăng Trọng Lâu nói xong, tiếp tục xem đấu giá, lúc sau cũng mua mấy món đồ.
***
Một bên khác.
Trong gian phòng Ngọc Lâu Xuân.
Bởi vì Ôn Phong Miên đột nhiên xuất hiện, An Nhu Cẩn có chút bồn chồn.
Tuy bà ta là chủ mẫu của nhà họ Lâm nhưng thực tế cũng không có thực quyền gì, số tiền có thể dùng được cũng rất ít.
Bây giờ đã qua ngày thứ hai, đang là nửa đêm.
Mà khi buổi đấu giá tiền vào giai đoạn này, giá khởi điểm đã không còn dưới năm triệu nữa, còn lại đều là thứ cổ y giả và cổ võ giả cần dùng, không có tác dụng gì với bà ta cả.
An Nhu Cẩn quyết định quay về nhà họ Lâm, bà ta lau miệng, gọi hộ vệ bên cạnh: “Đi thôi.”
Bà ta bước ra khỏi cửa, đúng lúc chạm mặt Kỷ Thiên Hạo bước ra từ gian phòng của nhà họ Kỷ.
Kỷ Thiên Hạo nhìn thấy bà ta, lại hành lễ: “Cảm tạ La phu nhân chỉ dẫn.”
An Nhu Cẩn ngẩn người: “Tôi chỉ dẫn cậu cái gì?”
Kỷ Thiên Hạo tất nhiên không công khai nói ra chuyện anh ta muốn cưỡng ép đem Doanh Tử Khâm đi, chỉ nói: “Chỉ muốn cảm ơn Lâm phu nhân thôi, không có ý gì khác."
“Nhìn cậu kìa.” An Nhu Cẩn cười cười: “Thật là khách sáo quá, sức khỏe tôi không tốt, xin phép đi trước.”
Đúng là Kỷ Thiên Hạo cũng chỉ khách sáo nói vậy thôi, anh ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nhà họ Kỷ ở Đế đô truyền tin tới nói Doanh Tử Khâm đang ở trong một căn biệt viện được gia tộc phân chia.
Bọn họ muốn đến dẫn người đi.
An Nhu Cẩn liếc mắt nhìn theo Kỷ Thiên Hạo, dùng khăn tay che đi khóe miệng hơi cong lên của mình.
Bây giờ đó đã là chuyện của nhà họ Kỷ rồi, không liên quan gì đến bà ta hết. Bà ta đâu có ngốc mà lộ mặt ra, để người ta nắm đằng chuôi.
Nhà họ Kỷ trước giờ thủ đoạn tàn khốc, nhất là trên phương diện mỹ sắc. Vừa mắt ai thì liền cướp về, cuối cùng hành cho người ta sống dở chết dở.
An Nhu Cẩn còn nhớ, lúc bệnh tình của Ôn Thính Lan trở nặng, Ôn Phong Miên đã phải chịu đả kích nặng nề.
Lần này ông ấy sẽ thế nào đây?
- Chương 488: Ngược cặn bã, trực tiếp phế đi. -
Trong mắt An Nhu Cẩn hiện ra nét ưu sầu, thở dài thật khẽ.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu Ôn Phong Miên cứ yên ổn ở lại huyện Thanh Thủy thì chắc chắn bà ta sẽ không làm gì.
Thậm chí cho dù Ôn Phong Miên đến Đế đô cũng chẳng liên quan gì đ0ến bà ta cả.
Nhưng đáng trách ở chỗ Ôn Phong Miên lại cứ nhất quyết đến giới cổ võ, còn để bà ta nhìn thấy.
Lâm Cẩm Vân tất nhiên biết bà ta đã từng kết hôn, chỉ không rõ người này chính là Ôn Phong Miên.
Tuy người trong giới cổ võ đều biết Lâm Thanh Gia không phải người nhà họ Lâm nhưng bởi vì mấy năm nay thực lực của Lâm Thanh Gia tăng lên nhanh chóng, vượt qua con cháu đích tôn cùng thế hệ của nhà họ Lâm, từ lâu đã không còn ai gièm pha chuyện huyết thống của cô ta nữa.
Cũng có rất nhiều người ghen ghét với Lâm Thanh Gia, trong đó không thiếu người của ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.
An Nhu Cẩn có thể tưởng tượng ra, nếu bọn họ biết bố của Lâm Thanh Gia chỉ là một người bình thường thì sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt thế nào.
An Nhu Cẩn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bố của Lâm Thanh Gia chỉ có thể là Lâm Cẩm Vân. Cho nên bà ta mới dò la thái độ của Lâm Thanh Gia trước khi buổi đấu giá bắt đầu.
Giống hệt như bà ta đã nghĩ.
Tất nhiên Lâm Thanh Gia cũng nghiêng về Lâm Cẩm Vân hơn.
Gia chủ của nhà họ Lâm trong giới cổ võ và một nhà nghiên cứu hiện đại bệnh tật đầy mình, đứa ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào.
An Nhu Cẩn bằng giọng mấy tiếng: “Phải rồi, tôi quên nói với Thanh Gia, cậu đi nói với con bé một tiếng, bảo là tôi về trước, nếu nó có chuyện gì, có thể đến thẳng phòng tôi để hỏi.”
Là một người mẹ, bà ta hiểu rất rõ, sự xuất hiện của Ôn Phong Miên cũng đem đến đả kích không nhỏ cho Lâm Thanh Gia.
Một tên hộ vệ chắp tay hành lễ xong lại chạy lên tầng thông báo cho Lâm Thanh Gia.
***
Mười hai rưỡi đêm.
Đế đô, nhà họ Kỷ, khu biệt viện.
Trên trà kỷ trong phòng khách bày đủ các loại đồ nướng, gà rán và bia.
Lăng Miên Hề xoa xoa bụng, rất thỏa mãn: “Vẫn là bên ngoài tốt hơn, trong giới cổ võ chẳng ăn được thứ gì ra hồn.”
Doanh Tử Khâm không hề uống bia vì tửu lượng của cô không tốt.
Cô uống nước ép cũng quen rồi, vừa uống vừa xem phim chiếu trên tivi.
“Ấy, phải rồi, Phất Y.” Lăng Miên Hề đột nhiên nói: “Cậu đến tuổi cập kê lâu rồi, có phải nhà họ Nguyệt đã tổ chức cho cậu một bữa tiệc kén chồng không?”
Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, mày nhướng lên: “Kén chồng?”
“Giới cổ võ là thế đấy, vẫn còn giữ những tập tục từ thời cổ đại.” Lăng Miện Hề giải thích: “Nhưng mà bất luận nam nữ, chỉ quan tâm đến thực lực, ai thực lực mạnh thì có quyền lựa chọn đối tượng.”
Con gái đến tuổi, con trai trưởng thành là có thể cưới gả.
Hiếm khi Nguyệt Phất Y nghiêm túc như vậy, nhưng sự nghiêm túc này đều tập trung hết vào việc ăn kem dâu: “Kén chồng gì chứ, bọn họ có ngon bằng kem dâu không?”
Doanh Tử Khâm rất tán thành: “Không đâu.”
Kem dâu sẽ không chọc cô ấy.
Ba người ăn hết đồ nướng.
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế sô pha, tán gẫu với Tu Vũ về cuộc thi tháng sau.
Nguyệt Phất Y không bỏ qua bất kỳ thời gian nào để tu luyện, lại bắt đầu khoanh chân ngồi thiền.
Một tiếng sau, cô ấy mở mắt ra, quay đầu sang nhìn Lăng Miên Hề: “Cậu nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi.” Lăng Miên Hề đang nằm bò trên ghế sô pha nghịch điện thoại: “Ba tên cổ võ giả, hai tên tu vi tầm ba mươi năm, một tên tu vi mười lăm năm, còn mười bước nữa là đến nơi.”
“Không biết là nhà nào.” Nguyệt Phất Y đứng dậy, ánh mắt lạnh bằng: “Lại đụng phải tớ.”
“Không cần…" Doanh Tử Khâm giơ tay lên, thản nhiên nói: “Chuyện của tôi, cứ để tôi đi là được rồi.”
Cô đã đoán được mấy ngày này, có thể nhà họ Kỷ sẽ có động tĩnh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Cho nên cô mới cố ý để Ôn Phong Miên đến chỗ Kỷ Nhất Hàng, như vậy đến khi cô ra tay cũng thuận tiện hơn.
“Bọn chị vào nhà bếp, không làm phiền em.” Lăng Miên Hề nháy nháy mắt: “Lát nữa đánh mà thấy mệt thì đổi ca cho bọn chị nhé!”
Nguyệt Phất Y nhíu mày, đang định lên tiếng đã bị lôi đi.
Đúng lúc này, cửa bị đạp văng ra, rồi đổ rầm xuống đất.
Người đến chính là Kỷ Thiên Hạo và hai tên đội trưởng đội hộ vệ.
Tất nhiên anh ta không đợi được Kỷ Nhất Nguyên đem người tới cho mình, anh ta muốn tự mình trải nghiệm.
Cô bé mặc đồ ở nhà đơn giản, bên dưới chiếc quần bò cạp cao màu lam nhạt là một đôi chân dài miên man.
Mày mắt thanh tú diễm lệ, như tuyết trên núi, sương trong mây.
Một vẻ đẹp như có như không, nhân gian hiếm có.
“Quả là một mỹ nhân hiếm có trên đời.” Kỷ Thiên Hạo vỗ tay cười: “Tôi không thể không thừa nhận, tướng mạo của cô đúng là còn đẹp hơn Thanh Gia.”
Nhưng cũng chỉ tướng mạo mà thôi.
Những thứ khác không thể so với Lâm Thanh Gia được.
“Mà thôi, sao tôi lại có thể so sánh cô với Thanh Gia được, đúng là nực cười.” Kỷ Thiên Hạo lắc lắc đầu: “Doanh Tử Khâm, tôi mong cô có thể biết điều, chủ động một chút.”
Doanh Tử Khâm buộc tóc lên, khẽ gật đầu: “Chủ động?”
“Đúng, chủ động." Trong đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo là sự tham lam và thèm khát khó lòng che giấu: “Tôi thoải mái thì cô cũng có thưởng.”
“Eo ôi sợ thế nhỉ!” Lăng Miên Hề ở trong nhà bếp nghe thấy câu này giật cả mình, vội vàng chạy ra: “Từ lúc nào mà nhà họ Kỷ các người lại có lá gan lớn thế?”
Không biết thực lực của Doanh Tử Khâm thế nào, cũng không biết ai đứng đằng sau cô ấy ư?
Lăng Miên Hề không rõ thân phận của Phó Quân Thâm nhưng cũng biết anh không phải hạng dễ xơi.
Sau khi nhìn thấy Lăng Miên Hề, ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo hơi xao động, nụ cười càng thêm sâu: “Thì ra còn có mỹ nhân khác, cũng tốt, không cần tôi phải chạy thêm một chuyến.”
Lăng Miên Hề thở dài: “Xem ra là anh không biết tôi rồi.”
Cũng phải, vị trí của nhà họ Kỷ và nhà họ Lăng có thể nói là trời Nam đất Bắc.
Cô ấy cũng không thích tham gia sinh tử đầu, giới cổ võ lại lớn như vậy, một gia tộc nhỏ cũng đến cả trăm người, càng không cần phải bàn đến một gia tộc tầm trung như nhà họ Kỷ.
“Tôi nên biết cô ư?” Kỷ Thiên Hạo rất coi thường: “Đừng tưởng cô xinh đẹp là tôi phải biết cô nhé, cô tưởng mình là tiểu thư Thanh Gia chắc?”
“Hai người các cô tốt hơn hết là biết điều một chút.”
Trái ôm phải ấp, còn chuyện gì vui hơn việc anh ta có thể hưởng cái phúc một thê một thϊếp này.
“Cậu chủ Thiên Hạo, không cần phải phí lời với bọn họ.” Một tay đội trưởng đội hộ vệ cất tiếng cười lạnh: “Hai người bình thường còn muốn đấu với cổ võ giả chúng ta.”
Kỷ Thiên Hạo xua tay: “Ấy, phải thương hoa tiếc ngọc chứ, hai cực phẩm thế này, chắc tôi sẽ chơi lâu đây.”
“Kỷ Thiên Hạo.” Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Anh không biết họ, nhưng có biết tôi không?”
“Còn một người nữa? Sao tôi lại phải biết cô?” Kỷ Thiên Hạo chỉ cảm thấy nực cười vô cùng, anh ta quay đầu, rất khinh thường: “Cô tưởng cô là ai hả, cô...”
Tiếng nói đột nhiên đứt đoạn, giống như cổ họng của người đang nói đã bị bẻ gãy.
Vẻ mặt của hai tên đội trưởng đội hộ vệ cũng biến đổi ngay tức khắc, như thể sợ hãi, vội vã lùi về phía sau.
Đại tiểu thư nhà họ Nguyệt, Nguyệt Phất Y!
Nhà họ Nguyệt khiêm tốn, Nguyệt Phất Y tất nhiên cũng theo phong cách của nhà mình.
Nhưng cô ấy được xem là một trong ba người tuyệt đối không thể dây vào của giới cổ võ, là bởi vì cô ấy làm người quá ngay thẳng, không dung thứ cho bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào.
Ai làm chuyện xấu mà bị cô ấy bắt được thì chắc chắn kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Cho nên, Nguyệt Phất Y còn có một cái biệt danh khác trong giới cổ võ là “người phán xử".
Nhóm trưởng lão của Ti Pháp đường từng đặc biệt đến nhà họ Nguyệt mời Nguyệt Phất Y, muốn cô ấy gia nhập Ti Pháp đường nhưng đã bị từ chối.
Có điều, đúng là thỉnh thoảng Nguyệt Phất Y sẽ giúp Ti Pháp đường xử lý một vài sự vụ.
Đoạn phim ngắn trong kho tài liệu của tứ đại tài phiệt ở châu Âu, chính là một lần Nguyệt Phất Y rời giới cổ võ để đi ra ngoài, vừa vặn đụng phả một tội phạm xuyên quốc quốc gia, một đường đuổi tới châu Âu.
Sau khi giải quyết tên tội phạm, Nguyệt Phất Y đến khu vui chơi mua kem lại gặp phải một thế lực không an phận bên phía châu Âu, bèn tiện tay cứu một đứa bé.
Cho nên bên phía IBI còn đặc biệt ghi lại thông tin của cô ấy.
Với địa vị của Kỷ Thiên Hạo và hai tay đội trưởng đội hộ vệ, tất nhiên chưa từng gặp Nguyệt Phất Y, nhưng bọn
chúng đã từng thấy tranh vẽ.
Nguyệt Phất Y là một mỹ nhân lạnh lùng, phong cách hoàn toàn trái ngược với Lâm Thanh Gia, nhưng không có ai dám nảy sinh ý đồ với cô.
Kỷ Thiên Hạo ngẩng phắt đầu lên, nhìn sang Lăng Miên Hề, đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc nói: “Cô… cô là Lăng Miên Hề?”
Người bạn duy nhất của Nguyệt Phất Y chính là Lăng Miên Hề.
Đến cả Lâm Thanh Gia cũng không thể bước vào vòng bạn bè của Nguyệt Phất Y.
Anh ta từng nghe nói đến tên của Lăng Miên Hề, cũng biết biệt hiệu “ma nữ" của cô ấy.
Tuy Lăng Miên Hề không được thăng cấp thành ba người tuyệt đối không thể dây vào của giới cổ võ, nhưng cô ấy chắc chắn không dễ đối phó hơn Tạ Niệm của nhà họ Tạ, tu vi cũng không thấp.
Kỷ Thiên Hạo trợn tròn mắt, mí mắt như sắp rách ra.
Chuyện quái gì đây?
Sao Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề lại có ở đây?
Lẽ nào hai người này lại là bạn của Doanh Tử Khâm?
Đùa gì thế!
“Ba người này, tôi đánh là được rồi, không cần tốn sức.” Doanh Tử Khâm bước lên: “Các chị nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Thiên Hạo còn chưa hoàn hồn sau sự kinh hãi mà Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề đem tới thì đã phải chứng kiến một cảnh tượng khiến anh ta không tài nào tin nổi.
Anh ta gần như không thể nhìn rõ cô bé đã ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy một tay đội trưởng đội hộ vệ đã bị cô áp chế hoàn toàn.
Chỉ trong vòng một phút, hai tay đội trưởng đội hộ vệ đã bị đánh bại hoàn toàn, bọn chúng thậm chí còn không có sức mà đánh trả.
“Già chát thế này rồi mà mới có ba mươi năm tu vi.” Doanh Tử Khâm rút một tờ giấy ăn ra lau tay, lạnh nhạt nói: “Đúng là đồ bỏ đi.”
Hai đội trưởng đội hộ vệ đều đã tám mươi tuổi.
Đối với cổ võ giả thì chuyện này rất bình thường.
Kỷ Thiên Hạo nhìn hai tên hộ vệ lăn lộn trên mặt đất kêu gào đau đớn, toàn thân run lên, răng lợi va vào nhau lập cập: “Cô, cô...”
Anh ta còn chưa kịp nói ra những lời phía sau thì cổ họng đã bị khóa chặt. Một cảm giác đau đớn cực độ bắt đầu lan ra toàn thân, đến lục phủ ngũ tạng cũng xoắn vặn lại với nhau.
“Ôi chao, ngại quá.” Lăng Miên Hề cổ vũ cho Kỷ Thiên Hạo: “Doanh Doanh còn lợi hại hơn tôi và Phất Y đấy, tự cầu phúc cho mình đi.”
Doanh Tử Khâm cụp mắt nhìn xuống, bật cười khe khẽ, đem theo sự mê hoặc: “Biết điều?”
Trong đầu Kỷ Thiên Hạo như có một sợi dây đứt phạt.
Đầu óc anh ta ong lên.
Chuyện gì thế này? Doanh Tử Khâm không phải là một người bình thường ư? Một người bình thường sao lại có tu vi cổ võ cao đến thế này?
Hai hộ vệ của anh ta đều có tu vi trên ba mươi năm, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất tốt.
Muốn xử lý hai người đội trưởng đội hộ vệ trong thời gian ngắn như thể kiểu gì cũng phải có tu vị trên năm mươi năm.
Kỷ Thiên Hạo mặt tái mét, mồ hôi nhỏ xuống tong tong.
Anh ta đột tiên nhớ tới mấy câu mình nói lúc trước, toàn thân lạnh toát.
Nào chỉ có dung mạo cao hơn Lâm Thanh Gia, đến tu vi cổ võ cũng không kém.
Trong ấn tượng của anh ta, với tuổi tác như thế này, cũng chỉ có Nguyệt Phất Y mới có được thân thủ như thế.
Thế nhưng đến giờ Kỷ Thiên Hạo vẫn không thể hiểu được, vì sao Doanh Tử Khâm lại biết cổ võ? Làm gì có cổ võ giả nào lại ở lỳ ở bên ngoài?
Ánh mắt Doanh Tử Khâm xa cách lạnh lùng, cổ tay cô dùng lực, thẳng tay bóp nát cổ họng của Kỷ Thiên Hạo.
Kỷ Thiên Hạo trợn mắt ngất lịm đi.
Cô tùy tiện vứt Kỷ Thiên Hạo xuống, lấy thẻ ngân hàng và chi phiếu của anh ta đặt lên bàn, khẽ gật đầu: “Cũng may là không nghèo đói lắm.”
Cô có thể đổi một cánh cửa khác tốt hơn rồi.
Bởi vì có một nhánh của gia tộc có liên quan đến khoa học kỹ thuật cao nên bổn gia nhà họ Kỷ cũng quan tâm đến thế giới bên ngoài hơn một chút.
Kỷ Thiên Hạo cũng thường ra ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, trên người tất nhiên có không ít tiền mặt.
“Hai người nói chuyện đi, không cần vội.” Nguyệt Phất Y một tay xách hai tên hộ vệ, tay kia nhấc Kỷ Thiên Hạo, lạnh lùng nói: “Tớ đến nhà họ Kỷ một chuyến, đúng là chán sống rồi mà.”
Cô ấy từng xử lý không ít kẻ giống như Kỷ Thiên Hạo.
Vừa hay chạm mặt, cô ấy tuyệt đối không thể tha cho chúng.
Giây tiếp theo, bóng dáng cô ấy đã biến mất.
Một giây mười mấy mét.
Mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại.
Nhà họ Nguyệt quả nhiên có bản lĩnh truyền đời về tốc độ.
“Nhà họ Kỷ sắp thảm rồi.” Lăng Miên Hề quay đầu sang, tò mò: “Doanh Doanh, em đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ...” Doanh Tử Khâm nhìn cửa lớn vỡ ra, rơi vào trầm tư “Mấy cái cửa của tôi chán đời quá (2), như vậy không tốt lắm”
(2) Ở đây ngoài nghĩa đen là chỉ cái cửa, Doanh Tử Khâm còn muốn nói đến việc một số kỹ năng của mình đã bị thụt lùi.
***
Năm giờ sáng, giới cổ võ.
Buổi đấu giá vẫn còn đang tiếp tục, khách mời cũng càng lúc càng hưng phấn.
Bởi vì đặc trưng thiết kế, tầng hai có thể nhìn rõ tình hình tầng một, nhưng tầng một không thể nhìn thấy tầng hai.
Vậy mà đến hộ vệ giữ cổng của Ti Pháp đường cũng không phát hiện ra Nguyệt Phất Y đến.
Cô ấy quét mắt nhìn các gian phòng lớn một cái, lập tức xông thẳng về phía gian phòng của Kỷ gia chủ.
Qua đó rồi, cô ấy còn rất lịch sự gõ cửa.
Người bên trong tất nhiên đã nghe thấy, Kỷ Nhất Nguyên có chút kích động: “Gia chủ, để tôi đi mở cửa.”
Nhất định là Kỷ Thiên Hạo và hai người đội trưởng đội hộ vệ đã đem Doanh Tử Khâm và Ôn Phong Miên về rồi.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
- Chương 487: Tam đại giới cổ võ không thể trêu vào. -
Người bình thường cho dù thân thủ có lợi hại đến mấy thì đối đầu với cổ võ giả, chung quy cũng chỉ có một chữ chết.
Giới cổ võ có Ti Pháp đường, nhưng bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện nội bộ của các gia tộc cổ võ. Chỉ khi giới cổ võ xuất hiện một cuộc bạo loạn lớn hoặc cổ võ giả tùy tiện đi ra bên ngoài thì Ti Pháp đường mới ra tay.
"Con gái của Ôn Phong Miên?” Kỷ gia chủ nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Vừa hay, có thể giải quyết luôn một thể.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Kỷ Nhất Nguyên lại càng suиɠ sướиɠ.
Ông ta không ngờ, đại họa của mình có thể bị trừ bỏ dễ dàng như thế.
Kỷ Nhất Nguyên quá mức kích động, thậm chí còn không thèm suy nghĩ đến việc làm sao Kỷ Nhất Hàng có thể vào một gian phòng riêng nữa.
Ông ta cố gắng kìm nén sự hưng phấn, thái độ rất cung kính: “Gia chủ, vậy để tôi đưa hộ vệ của ngài đến chỗ ở của bọn chúng nhé?”
Kỷ gia chủ gật đầu: “Thiên Hạo nói cô ta ở trong giới giải trí, giới giải trí là cái gì?”
“Chuyện này...” Kỷ Nhất Nguyên nghe hỏi thì hơi ngẩn ra: “Trong giới giải trí đều là những người có tài năng biểudiễn nghệ thuật, được nhiều người tung hô, đại khái là vậy.”
Giới cổ võ cũng có không ít rạp hát, không có con hát nào có địa vị cả.
“Không không không, gia chủ, cô ta không phải thuộc giới giải trí.” Kỷ Nhất Nguyên vội lên tiếng: “Cô ta là người của giới học thuật, mấy trường có tiếng trên thế giới đều đang tranh giành cô ta, cô ta còn là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp năm nay, IQ rất cao, còn giỏi hơn Kỷ Phong Miên năm xưa.”
Cho nên mới phải mau chóng trừ bỏ, không thể để Doanh Tử Khâm có cơ hội phát triển, trưởng thành.
"Thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp? Thế là văn trạng nguyên à?” Kỷ gia chủ càng chẳng có hứng thú gì: “Cho ông hai đội trưởng đội hộ vệ, đã đủ chưa?”
Nếu là võ trạng nguyên thì ông ta còn có thể để ý đôi chút. Nhưng mà nghe nói bây giờ ở bên ngoài không còn thi võ trạng nguyên nữa rồi.
Đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Kỷ, tu vi cổ võ cũng phải trên ba mươi năm. Không giống hai tên võ đồ ông ta phái đi lần trước, chỉ mới ngưng tụ được nội kình.
"Được rồi.” Kỷ gia chủ xua xua tay: “Buổi đấu giá này có khi phải ngày kia mới kết thúc được, nếu ông muốn đi trước thì quay về đi.”
"Sao có thể được.” Kỷ Nhất Nguyên cau mày thật chặt: “Khó khăn lắm mới tham gia được một lần, tôi chắc chắn phải đợi đến khi kết thúc rồi.”
Ông ta hiểu rất rõ, Kỷ gia chủ nói thì nói vậy nhưng nếu ông ta đồng ý thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngay.
Quả nhiên, sắc mặt Kỷ gia chủ tốt lên nhiều: “Thiên Hạo.”
Kỷ Thiên Hạo bước tới, cầm một cái hộp gỗ đưa cho Kỷ Nhất Nguyên.
“Trong này có một viên thuốc có thể bổi bổ tinh thần, cường tráng thân thể.” Kỷ gia chủ điềm đạm nói: “Ông cũng hơn năm mươi rồi, lần này ông có công, tặng cho ông một viên.”
Kỷ Nhất Nguyên không ngờ còn có chuyện tốt này: “Cảm ơn gia chủ.”
Ông ta ngậm ngay lấy viên thuốc, lâng lâng bước xuống lầu.
***
Buổi đấu giá sẽ đấu giá dược liệu trước, kế tiếp là khoáng sản kim loại, còn có một vài món binh khí.
Doanh Tử Khâm giúp Kỷ Nhất Hàng giành lấy vị thuốc mà ông cần xong thì chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cô đến gian phòng của nhà họ Lăng một chuyến.
Nhà họ Lăng cũng có mấy gian phòng, gian phòng này là của Lăng Trọng Lâu và Giang Hòa Bình, Giang Nhiên và Lăng Miên Hề cũng đang ở đây.
Đôi chị em họ này đang đánh bài.
Nhưng mà trong phòng còn có một cô gái khác.
Cô gái mặc một chiếc áo khoác dài hai vạt đối xứng màu trắng, đang ngồi khoanh chân trên một cái bồ đoàn (1), hai mắt khép hờ.
(1) Toạ bồ đoàn (zh. 坐蒲團, ja. zabuton), cũng được gọi tắt là Bồ đoàn, là một dụng cụ để Toạ thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải xanh dương đậm. Toạ bồ đoàn có hình vuông, với kích thước mà một người ngồi thiền trong tư thế Kết già phu toạ vừa đủ ngồi và để hai đùi gối lên.Dung mạo thanh lệ, thanh lãnh như trăng.
Ánh mắt của Doanh Tử Khâm hơi dừng lại, mí mắt cụp xuống.
Dường như có một cảm giác quen thuộc.
“Doanh Doanh, giới thiệu với em.” Lăng Miên Hề thấy cô bé đến, hai mắt sáng lên, lập tức bò dậy khỏi mặt đất: "Đây là bạn tốt nhất của chị, cô ấy tên là Nguyệt Phất Y, là người nhà họ Nguyệt, thân thủ còn tốt hơn chị.”
Nguyệt Phất Y mở mắt ra: “Xin chào.”
“Xin chào.” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu, nói với vẻ suy tư: “Tôi từng nghe đến tên của chị, chị rất lợi hại.”
Nguyệt Phất Y, một trong ba người tuyệt đối không thể dây vào trong lớp trẻ giới cổ y hiện giờ.
Hai người còn lại tất nhiên là Tạ Niệm của nhà họ Tạ và Lâm Thanh Gia của nhà họ Lâm.
Nguyệt Phất Y hơi nhíu mày: “Hư danh mà thôi.”
Giang Nhiên run tay, quay sang nói thầm với Giang Hòa Bình: “Mẹ, Nguyệt Phất Y bị cái gì thế? Trước giờ chị ta có để ý đến ai đâu?"
“Âm lượng đó của cậu, đủ để tôi nghe thấy đấy.” Giang Họa Bình còn chưa mở miệng, Nguyệt Phất Y đã lên tiếng, cô ấy lạnh lùng liếc Giang Nhiên một cái: “Tôi thích người đẹp.”
Doanh Tử Khâm: “...”
Lăng Miên Hề: “...”
Giang Nhiên bị nghẹn: “Thế sao chị không thích Lâm Thanh Gia?”
Lâm Thanh Gia được công nhận là có nhan sắc số một giới cổ y và giới cổ võ.
Giang Nhiên thừa nhận, Lâm Thanh Gia đúng là rất đẹp.
Cho đến về sau Doanh Tử Khâm đến lớp 11-19.
Sau này vị trí đỉnh cao nhan sắc trong lòng cậu ta đã có sự đột phá mới.
Nguyệt Phất Y vẫn ngồi khoanh chân như cũ.
Dường như cô ấy cảm thấy câu hỏi này rất kỳ lạ, cho nên giọng nói có chút gợn sóng: “Cô ta lợi hại bằng tôi chắc? Vì sao tôi phải thích người yếu hơn mình rất nhiều?”
Giang Nhiên: “…”
Lời này thì cậu ta không cách nào phản bác được.
Thiên phú cổ võ của Nguyệt Phất Y có thể nói là cao nhất thế hệ này trong ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.
Cô ấy tập trung tu luyện cổ võ, tu vi đúng là cao hơn Lâm Thanh Gia.
Nếu chỉ nói riêng đến cổ võ thì Lâm Thanh Gia còn yếu hơn Lăng Miện Hề một chút.
Giang Nhiên đen mặt, lủi thủi ngồi sang một góc, bỗng dưng thấy tủi thân.
Lăng Miên Hề toàn quen biết quái vật gì thế không biết?
Đường đường một trang nam nhi như cậu ta, lại thành kẻ yếu nhất.
“Ranh con.” Lăng Trọng Lâu cũng dở khóc dở cười: “Kỳ thi sát hạch của Ti Pháp đường sắp bắt đầu rồi, khi nào con vào được đó thì tu vi cũng tăng lên nhanh thôi.”
Thành thật mà nói, tu vi cổ võ phải xem thời gian tu luyện. Nhưng thời gian không đại diện cho tất cả. Có thiên phú tốt thì tu luyện mấy năm là có được tu vi của mấy chục năm.
Nguyệt Phất Y là một trong số đó.
Chỉ có điều nhà họ Nguyệt trước nay khiêm tốn, Nguyệt Phất Y cũng không giống Tạ Niệm của nhà họ Tạ ngày nào cũng lên lôi đài đấu sinh tử, nhờ thế vang danh khắp nơi.
Đến cả Lăng Miên Hề cũng không biết, thực lực thực sự của Nguyệt Phất Y cao đến mức nào.
Có không ít người muốn vào Ti Pháp đường chính là bởi Ti Pháp đường có một nơi để rèn luyện, có lợi cho cổ võ giả gia tăng tu vi.
Giang Họa Bình thở dài: “Là mẹ không tốt, mẹ không có thiên phú cổ võ, kéo tụt trình độ của con.”
“Nào có.” Giang Nhiên rất kích động: “Mẹ cho con nhan sắc của mẹ rồi còn gì.”
Ở Thanh Trí, cậu ta không chỉ là đầu gấu mà còn là hotboy.
Nhưng từ khi Doanh Tử Khâm đến thì cậu ta đã bị thất sủng.
Đám con gái chạy đến lớp 11-19 đều vì muốn ngắm Doanh Tử Khâm.
Nghe thấy vậy, Giang Họa Bình đánh giá Giang Nhiên từ trên xuống dưới một lượt: “Trọng Lâu à, hình như chúng ta vẫn còn chưa có con đúng không?”
Lăng Trọng Lâu gật gù: “Đúng thế, thằng ranh này ở đâu ra thế?”
Giang Nhiên: “...”
“Tôi đưa bố tôi về trước.” Doanh Tử Khâm tán gẫu mấy câu với Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề: “Đợi đến khi tôi quay lại thì chắc buổi đấu giá cũng kết thúc rồi, đến lúc đó tôi sẽ đến nhà họ Lăng.”
“Em muốn đi ra bên ngoài hả? Chị, chị, chị cũng muốn đi.” Hai mắt Lăng Miên Hề sáng rực: “Lâu lắm chưa gặp anh chàng nhà chị rồi.”
Nguyệt Phất Y ở bên cạnh vuốt vuốt tay áo, đứng dậy: “Hình như cũng lâu lắm tôi chưa đi ra ngoài rồi, đi với mấy người một chuyến, tôi muốn ăn kem dâu.”
Nguyệt Phất Y không thích đi ra bên ngoài, có đi cũng chỉ là để kiếm đồ ăn.
Thức ăn trong giới cổ võ không có nhiều chủng loại, không phong phú như ở bên ngoài.
“Vậy em...” Giang Nhiên vừa mới há miệng, lời còn chưa nói hết đã bị Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề đồng thời quay qua nhìn.
Cậu ta lập tức im bặt luôn.
Hic, không chọc vào con gái được.
Theo cậu ta thấy, đây mới đúng là ba người tuyệt đối không thể dây vào trong giới cổ võ.
“Cũng được.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bây giờ mới chín giờ, vừa hay Đế đô mới mở một con phố ăn vặt mới, đến đó đi dạo một vòng đi”
Ba người cùng nhau ra ngoài.
Giang Nhiên càng thấy buồn bực: “Bố, bao giờ mới bắt đầu kỳ thi sát hạch vào Ti Pháp đường?”
“Cuối năm.” Lăng Trọng Lâu nói: “Con phải cẩn thận, lần này những người tham gia sát hạch đều rất mạnh, bố không mong con mạnh đến thế nào, bình an là trên hết.”
Giang Nhiên gật đầu: “Con hiểu.”
Lăng Trọng Lâu nói xong, tiếp tục xem đấu giá, lúc sau cũng mua mấy món đồ.
***
Một bên khác.
Trong gian phòng Ngọc Lâu Xuân.
Bởi vì Ôn Phong Miên đột nhiên xuất hiện, An Nhu Cẩn có chút bồn chồn.
Tuy bà ta là chủ mẫu của nhà họ Lâm nhưng thực tế cũng không có thực quyền gì, số tiền có thể dùng được cũng rất ít.
Bây giờ đã qua ngày thứ hai, đang là nửa đêm.
Mà khi buổi đấu giá tiền vào giai đoạn này, giá khởi điểm đã không còn dưới năm triệu nữa, còn lại đều là thứ cổ y giả và cổ võ giả cần dùng, không có tác dụng gì với bà ta cả.
An Nhu Cẩn quyết định quay về nhà họ Lâm, bà ta lau miệng, gọi hộ vệ bên cạnh: “Đi thôi.”
Bà ta bước ra khỏi cửa, đúng lúc chạm mặt Kỷ Thiên Hạo bước ra từ gian phòng của nhà họ Kỷ.
Kỷ Thiên Hạo nhìn thấy bà ta, lại hành lễ: “Cảm tạ La phu nhân chỉ dẫn.”
An Nhu Cẩn ngẩn người: “Tôi chỉ dẫn cậu cái gì?”
Kỷ Thiên Hạo tất nhiên không công khai nói ra chuyện anh ta muốn cưỡng ép đem Doanh Tử Khâm đi, chỉ nói: “Chỉ muốn cảm ơn Lâm phu nhân thôi, không có ý gì khác."
“Nhìn cậu kìa.” An Nhu Cẩn cười cười: “Thật là khách sáo quá, sức khỏe tôi không tốt, xin phép đi trước.”
Đúng là Kỷ Thiên Hạo cũng chỉ khách sáo nói vậy thôi, anh ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nhà họ Kỷ ở Đế đô truyền tin tới nói Doanh Tử Khâm đang ở trong một căn biệt viện được gia tộc phân chia.
Bọn họ muốn đến dẫn người đi.
An Nhu Cẩn liếc mắt nhìn theo Kỷ Thiên Hạo, dùng khăn tay che đi khóe miệng hơi cong lên của mình.
Bây giờ đó đã là chuyện của nhà họ Kỷ rồi, không liên quan gì đến bà ta hết. Bà ta đâu có ngốc mà lộ mặt ra, để người ta nắm đằng chuôi.
Nhà họ Kỷ trước giờ thủ đoạn tàn khốc, nhất là trên phương diện mỹ sắc. Vừa mắt ai thì liền cướp về, cuối cùng hành cho người ta sống dở chết dở.
An Nhu Cẩn còn nhớ, lúc bệnh tình của Ôn Thính Lan trở nặng, Ôn Phong Miên đã phải chịu đả kích nặng nề.
Lần này ông ấy sẽ thế nào đây?
- Chương 488: Ngược cặn bã, trực tiếp phế đi. -
Trong mắt An Nhu Cẩn hiện ra nét ưu sầu, thở dài thật khẽ.
Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu Ôn Phong Miên cứ yên ổn ở lại huyện Thanh Thủy thì chắc chắn bà ta sẽ không làm gì.
Thậm chí cho dù Ôn Phong Miên đến Đế đô cũng chẳng liên quan gì đ0ến bà ta cả.
Nhưng đáng trách ở chỗ Ôn Phong Miên lại cứ nhất quyết đến giới cổ võ, còn để bà ta nhìn thấy.
Lâm Cẩm Vân tất nhiên biết bà ta đã từng kết hôn, chỉ không rõ người này chính là Ôn Phong Miên.
Tuy người trong giới cổ võ đều biết Lâm Thanh Gia không phải người nhà họ Lâm nhưng bởi vì mấy năm nay thực lực của Lâm Thanh Gia tăng lên nhanh chóng, vượt qua con cháu đích tôn cùng thế hệ của nhà họ Lâm, từ lâu đã không còn ai gièm pha chuyện huyết thống của cô ta nữa.
Cũng có rất nhiều người ghen ghét với Lâm Thanh Gia, trong đó không thiếu người của ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt.
An Nhu Cẩn có thể tưởng tượng ra, nếu bọn họ biết bố của Lâm Thanh Gia chỉ là một người bình thường thì sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt thế nào.
An Nhu Cẩn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bố của Lâm Thanh Gia chỉ có thể là Lâm Cẩm Vân. Cho nên bà ta mới dò la thái độ của Lâm Thanh Gia trước khi buổi đấu giá bắt đầu.
Giống hệt như bà ta đã nghĩ.
Tất nhiên Lâm Thanh Gia cũng nghiêng về Lâm Cẩm Vân hơn.
Gia chủ của nhà họ Lâm trong giới cổ võ và một nhà nghiên cứu hiện đại bệnh tật đầy mình, đứa ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào.
An Nhu Cẩn bằng giọng mấy tiếng: “Phải rồi, tôi quên nói với Thanh Gia, cậu đi nói với con bé một tiếng, bảo là tôi về trước, nếu nó có chuyện gì, có thể đến thẳng phòng tôi để hỏi.”
Là một người mẹ, bà ta hiểu rất rõ, sự xuất hiện của Ôn Phong Miên cũng đem đến đả kích không nhỏ cho Lâm Thanh Gia.
Một tên hộ vệ chắp tay hành lễ xong lại chạy lên tầng thông báo cho Lâm Thanh Gia.
***
Mười hai rưỡi đêm.
Đế đô, nhà họ Kỷ, khu biệt viện.
Trên trà kỷ trong phòng khách bày đủ các loại đồ nướng, gà rán và bia.
Lăng Miên Hề xoa xoa bụng, rất thỏa mãn: “Vẫn là bên ngoài tốt hơn, trong giới cổ võ chẳng ăn được thứ gì ra hồn.”
Doanh Tử Khâm không hề uống bia vì tửu lượng của cô không tốt.
Cô uống nước ép cũng quen rồi, vừa uống vừa xem phim chiếu trên tivi.
“Ấy, phải rồi, Phất Y.” Lăng Miên Hề đột nhiên nói: “Cậu đến tuổi cập kê lâu rồi, có phải nhà họ Nguyệt đã tổ chức cho cậu một bữa tiệc kén chồng không?”
Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, mày nhướng lên: “Kén chồng?”
“Giới cổ võ là thế đấy, vẫn còn giữ những tập tục từ thời cổ đại.” Lăng Miện Hề giải thích: “Nhưng mà bất luận nam nữ, chỉ quan tâm đến thực lực, ai thực lực mạnh thì có quyền lựa chọn đối tượng.”
Con gái đến tuổi, con trai trưởng thành là có thể cưới gả.
Hiếm khi Nguyệt Phất Y nghiêm túc như vậy, nhưng sự nghiêm túc này đều tập trung hết vào việc ăn kem dâu: “Kén chồng gì chứ, bọn họ có ngon bằng kem dâu không?”
Doanh Tử Khâm rất tán thành: “Không đâu.”
Kem dâu sẽ không chọc cô ấy.
Ba người ăn hết đồ nướng.
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế sô pha, tán gẫu với Tu Vũ về cuộc thi tháng sau.
Nguyệt Phất Y không bỏ qua bất kỳ thời gian nào để tu luyện, lại bắt đầu khoanh chân ngồi thiền.
Một tiếng sau, cô ấy mở mắt ra, quay đầu sang nhìn Lăng Miên Hề: “Cậu nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi.” Lăng Miên Hề đang nằm bò trên ghế sô pha nghịch điện thoại: “Ba tên cổ võ giả, hai tên tu vi tầm ba mươi năm, một tên tu vi mười lăm năm, còn mười bước nữa là đến nơi.”
“Không biết là nhà nào.” Nguyệt Phất Y đứng dậy, ánh mắt lạnh bằng: “Lại đụng phải tớ.”
“Không cần…" Doanh Tử Khâm giơ tay lên, thản nhiên nói: “Chuyện của tôi, cứ để tôi đi là được rồi.”
Cô đã đoán được mấy ngày này, có thể nhà họ Kỷ sẽ có động tĩnh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Cho nên cô mới cố ý để Ôn Phong Miên đến chỗ Kỷ Nhất Hàng, như vậy đến khi cô ra tay cũng thuận tiện hơn.
“Bọn chị vào nhà bếp, không làm phiền em.” Lăng Miên Hề nháy nháy mắt: “Lát nữa đánh mà thấy mệt thì đổi ca cho bọn chị nhé!”
Nguyệt Phất Y nhíu mày, đang định lên tiếng đã bị lôi đi.
Đúng lúc này, cửa bị đạp văng ra, rồi đổ rầm xuống đất.
Người đến chính là Kỷ Thiên Hạo và hai tên đội trưởng đội hộ vệ.
Tất nhiên anh ta không đợi được Kỷ Nhất Nguyên đem người tới cho mình, anh ta muốn tự mình trải nghiệm.
Cô bé mặc đồ ở nhà đơn giản, bên dưới chiếc quần bò cạp cao màu lam nhạt là một đôi chân dài miên man.
Mày mắt thanh tú diễm lệ, như tuyết trên núi, sương trong mây.
Một vẻ đẹp như có như không, nhân gian hiếm có.
“Quả là một mỹ nhân hiếm có trên đời.” Kỷ Thiên Hạo vỗ tay cười: “Tôi không thể không thừa nhận, tướng mạo của cô đúng là còn đẹp hơn Thanh Gia.”
Nhưng cũng chỉ tướng mạo mà thôi.
Những thứ khác không thể so với Lâm Thanh Gia được.
“Mà thôi, sao tôi lại có thể so sánh cô với Thanh Gia được, đúng là nực cười.” Kỷ Thiên Hạo lắc lắc đầu: “Doanh Tử Khâm, tôi mong cô có thể biết điều, chủ động một chút.”
Doanh Tử Khâm buộc tóc lên, khẽ gật đầu: “Chủ động?”
“Đúng, chủ động." Trong đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo là sự tham lam và thèm khát khó lòng che giấu: “Tôi thoải mái thì cô cũng có thưởng.”
“Eo ôi sợ thế nhỉ!” Lăng Miên Hề ở trong nhà bếp nghe thấy câu này giật cả mình, vội vàng chạy ra: “Từ lúc nào mà nhà họ Kỷ các người lại có lá gan lớn thế?”
Không biết thực lực của Doanh Tử Khâm thế nào, cũng không biết ai đứng đằng sau cô ấy ư?
Lăng Miên Hề không rõ thân phận của Phó Quân Thâm nhưng cũng biết anh không phải hạng dễ xơi.
Sau khi nhìn thấy Lăng Miên Hề, ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo hơi xao động, nụ cười càng thêm sâu: “Thì ra còn có mỹ nhân khác, cũng tốt, không cần tôi phải chạy thêm một chuyến.”
Lăng Miên Hề thở dài: “Xem ra là anh không biết tôi rồi.”
Cũng phải, vị trí của nhà họ Kỷ và nhà họ Lăng có thể nói là trời Nam đất Bắc.
Cô ấy cũng không thích tham gia sinh tử đầu, giới cổ võ lại lớn như vậy, một gia tộc nhỏ cũng đến cả trăm người, càng không cần phải bàn đến một gia tộc tầm trung như nhà họ Kỷ.
“Tôi nên biết cô ư?” Kỷ Thiên Hạo rất coi thường: “Đừng tưởng cô xinh đẹp là tôi phải biết cô nhé, cô tưởng mình là tiểu thư Thanh Gia chắc?”
“Hai người các cô tốt hơn hết là biết điều một chút.”
Trái ôm phải ấp, còn chuyện gì vui hơn việc anh ta có thể hưởng cái phúc một thê một thϊếp này.
“Cậu chủ Thiên Hạo, không cần phải phí lời với bọn họ.” Một tay đội trưởng đội hộ vệ cất tiếng cười lạnh: “Hai người bình thường còn muốn đấu với cổ võ giả chúng ta.”
Kỷ Thiên Hạo xua tay: “Ấy, phải thương hoa tiếc ngọc chứ, hai cực phẩm thế này, chắc tôi sẽ chơi lâu đây.”
“Kỷ Thiên Hạo.” Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Anh không biết họ, nhưng có biết tôi không?”
“Còn một người nữa? Sao tôi lại phải biết cô?” Kỷ Thiên Hạo chỉ cảm thấy nực cười vô cùng, anh ta quay đầu, rất khinh thường: “Cô tưởng cô là ai hả, cô...”
Tiếng nói đột nhiên đứt đoạn, giống như cổ họng của người đang nói đã bị bẻ gãy.
Vẻ mặt của hai tên đội trưởng đội hộ vệ cũng biến đổi ngay tức khắc, như thể sợ hãi, vội vã lùi về phía sau.
Đại tiểu thư nhà họ Nguyệt, Nguyệt Phất Y!
Nhà họ Nguyệt khiêm tốn, Nguyệt Phất Y tất nhiên cũng theo phong cách của nhà mình.
Nhưng cô ấy được xem là một trong ba người tuyệt đối không thể dây vào của giới cổ võ, là bởi vì cô ấy làm người quá ngay thẳng, không dung thứ cho bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào.
Ai làm chuyện xấu mà bị cô ấy bắt được thì chắc chắn kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Cho nên, Nguyệt Phất Y còn có một cái biệt danh khác trong giới cổ võ là “người phán xử".
Nhóm trưởng lão của Ti Pháp đường từng đặc biệt đến nhà họ Nguyệt mời Nguyệt Phất Y, muốn cô ấy gia nhập Ti Pháp đường nhưng đã bị từ chối.
Có điều, đúng là thỉnh thoảng Nguyệt Phất Y sẽ giúp Ti Pháp đường xử lý một vài sự vụ.
Đoạn phim ngắn trong kho tài liệu của tứ đại tài phiệt ở châu Âu, chính là một lần Nguyệt Phất Y rời giới cổ võ để đi ra ngoài, vừa vặn đụng phả một tội phạm xuyên quốc quốc gia, một đường đuổi tới châu Âu.
Sau khi giải quyết tên tội phạm, Nguyệt Phất Y đến khu vui chơi mua kem lại gặp phải một thế lực không an phận bên phía châu Âu, bèn tiện tay cứu một đứa bé.
Cho nên bên phía IBI còn đặc biệt ghi lại thông tin của cô ấy.
Với địa vị của Kỷ Thiên Hạo và hai tay đội trưởng đội hộ vệ, tất nhiên chưa từng gặp Nguyệt Phất Y, nhưng bọn
chúng đã từng thấy tranh vẽ.
Nguyệt Phất Y là một mỹ nhân lạnh lùng, phong cách hoàn toàn trái ngược với Lâm Thanh Gia, nhưng không có ai dám nảy sinh ý đồ với cô.
Kỷ Thiên Hạo ngẩng phắt đầu lên, nhìn sang Lăng Miên Hề, đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc nói: “Cô… cô là Lăng Miên Hề?”
Người bạn duy nhất của Nguyệt Phất Y chính là Lăng Miên Hề.
Đến cả Lâm Thanh Gia cũng không thể bước vào vòng bạn bè của Nguyệt Phất Y.
Anh ta từng nghe nói đến tên của Lăng Miên Hề, cũng biết biệt hiệu “ma nữ" của cô ấy.
Tuy Lăng Miên Hề không được thăng cấp thành ba người tuyệt đối không thể dây vào của giới cổ võ, nhưng cô ấy chắc chắn không dễ đối phó hơn Tạ Niệm của nhà họ Tạ, tu vi cũng không thấp.
Kỷ Thiên Hạo trợn tròn mắt, mí mắt như sắp rách ra.
Chuyện quái gì đây?
Sao Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề lại có ở đây?
Lẽ nào hai người này lại là bạn của Doanh Tử Khâm?
Đùa gì thế!
“Ba người này, tôi đánh là được rồi, không cần tốn sức.” Doanh Tử Khâm bước lên: “Các chị nghỉ ngơi đi.”
Kỷ Thiên Hạo còn chưa hoàn hồn sau sự kinh hãi mà Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề đem tới thì đã phải chứng kiến một cảnh tượng khiến anh ta không tài nào tin nổi.
Anh ta gần như không thể nhìn rõ cô bé đã ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy một tay đội trưởng đội hộ vệ đã bị cô áp chế hoàn toàn.
Chỉ trong vòng một phút, hai tay đội trưởng đội hộ vệ đã bị đánh bại hoàn toàn, bọn chúng thậm chí còn không có sức mà đánh trả.
“Già chát thế này rồi mà mới có ba mươi năm tu vi.” Doanh Tử Khâm rút một tờ giấy ăn ra lau tay, lạnh nhạt nói: “Đúng là đồ bỏ đi.”
Hai đội trưởng đội hộ vệ đều đã tám mươi tuổi.
Đối với cổ võ giả thì chuyện này rất bình thường.
Kỷ Thiên Hạo nhìn hai tên hộ vệ lăn lộn trên mặt đất kêu gào đau đớn, toàn thân run lên, răng lợi va vào nhau lập cập: “Cô, cô...”
Anh ta còn chưa kịp nói ra những lời phía sau thì cổ họng đã bị khóa chặt. Một cảm giác đau đớn cực độ bắt đầu lan ra toàn thân, đến lục phủ ngũ tạng cũng xoắn vặn lại với nhau.
“Ôi chao, ngại quá.” Lăng Miên Hề cổ vũ cho Kỷ Thiên Hạo: “Doanh Doanh còn lợi hại hơn tôi và Phất Y đấy, tự cầu phúc cho mình đi.”
Doanh Tử Khâm cụp mắt nhìn xuống, bật cười khe khẽ, đem theo sự mê hoặc: “Biết điều?”
Trong đầu Kỷ Thiên Hạo như có một sợi dây đứt phạt.
Đầu óc anh ta ong lên.
Chuyện gì thế này? Doanh Tử Khâm không phải là một người bình thường ư? Một người bình thường sao lại có tu vi cổ võ cao đến thế này?
Hai hộ vệ của anh ta đều có tu vi trên ba mươi năm, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất tốt.
Muốn xử lý hai người đội trưởng đội hộ vệ trong thời gian ngắn như thể kiểu gì cũng phải có tu vị trên năm mươi năm.
Kỷ Thiên Hạo mặt tái mét, mồ hôi nhỏ xuống tong tong.
Anh ta đột tiên nhớ tới mấy câu mình nói lúc trước, toàn thân lạnh toát.
Nào chỉ có dung mạo cao hơn Lâm Thanh Gia, đến tu vi cổ võ cũng không kém.
Trong ấn tượng của anh ta, với tuổi tác như thế này, cũng chỉ có Nguyệt Phất Y mới có được thân thủ như thế.
Thế nhưng đến giờ Kỷ Thiên Hạo vẫn không thể hiểu được, vì sao Doanh Tử Khâm lại biết cổ võ? Làm gì có cổ võ giả nào lại ở lỳ ở bên ngoài?
Ánh mắt Doanh Tử Khâm xa cách lạnh lùng, cổ tay cô dùng lực, thẳng tay bóp nát cổ họng của Kỷ Thiên Hạo.
Kỷ Thiên Hạo trợn mắt ngất lịm đi.
Cô tùy tiện vứt Kỷ Thiên Hạo xuống, lấy thẻ ngân hàng và chi phiếu của anh ta đặt lên bàn, khẽ gật đầu: “Cũng may là không nghèo đói lắm.”
Cô có thể đổi một cánh cửa khác tốt hơn rồi.
Bởi vì có một nhánh của gia tộc có liên quan đến khoa học kỹ thuật cao nên bổn gia nhà họ Kỷ cũng quan tâm đến thế giới bên ngoài hơn một chút.
Kỷ Thiên Hạo cũng thường ra ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, trên người tất nhiên có không ít tiền mặt.
“Hai người nói chuyện đi, không cần vội.” Nguyệt Phất Y một tay xách hai tên hộ vệ, tay kia nhấc Kỷ Thiên Hạo, lạnh lùng nói: “Tớ đến nhà họ Kỷ một chuyến, đúng là chán sống rồi mà.”
Cô ấy từng xử lý không ít kẻ giống như Kỷ Thiên Hạo.
Vừa hay chạm mặt, cô ấy tuyệt đối không thể tha cho chúng.
Giây tiếp theo, bóng dáng cô ấy đã biến mất.
Một giây mười mấy mét.
Mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại.
Nhà họ Nguyệt quả nhiên có bản lĩnh truyền đời về tốc độ.
“Nhà họ Kỷ sắp thảm rồi.” Lăng Miên Hề quay đầu sang, tò mò: “Doanh Doanh, em đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đang nghĩ...” Doanh Tử Khâm nhìn cửa lớn vỡ ra, rơi vào trầm tư “Mấy cái cửa của tôi chán đời quá (2), như vậy không tốt lắm”
(2) Ở đây ngoài nghĩa đen là chỉ cái cửa, Doanh Tử Khâm còn muốn nói đến việc một số kỹ năng của mình đã bị thụt lùi.
***
Năm giờ sáng, giới cổ võ.
Buổi đấu giá vẫn còn đang tiếp tục, khách mời cũng càng lúc càng hưng phấn.
Bởi vì đặc trưng thiết kế, tầng hai có thể nhìn rõ tình hình tầng một, nhưng tầng một không thể nhìn thấy tầng hai.
Vậy mà đến hộ vệ giữ cổng của Ti Pháp đường cũng không phát hiện ra Nguyệt Phất Y đến.
Cô ấy quét mắt nhìn các gian phòng lớn một cái, lập tức xông thẳng về phía gian phòng của Kỷ gia chủ.
Qua đó rồi, cô ấy còn rất lịch sự gõ cửa.
Người bên trong tất nhiên đã nghe thấy, Kỷ Nhất Nguyên có chút kích động: “Gia chủ, để tôi đi mở cửa.”
Nhất định là Kỷ Thiên Hạo và hai người đội trưởng đội hộ vệ đã đem Doanh Tử Khâm và Ôn Phong Miên về rồi.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Story
Chương 487: - 488
10.0/10 từ 26 lượt.