Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 401: Doanh Nguyệt Huyên lành ít dữ nhiều
176@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Bùi Thiên Ý hoàn toàn không thể ngờ được rằng người trộm số liệu thí nghiệm lại chính là Doanh Nguyệt Huyên. Hơn nữa Doanh Nguyệt Huyên còn sao chép số liệu thí nghiệm này vào trong máy tính của Doanh Tử Khâm.
Thời gian quá trùng hợp, chứng cứ vô cùng rõ ràng. Bùi Thiên Ý không muốn tin cũng phải tin.
"Nguyệt Huyên." Bùi Thiên Ý lớn giọng nói: "Em đưa chứng cứ ra đi, chỉ cần chứng minh rằng em không liên quan gì tới chuyện này cả."
Móng tay Doanh Nguyệt Huyên đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
Dù bị nhiều người nhìn chằm chằm vào nhưng cô ta lại vô cùng bình tĩnh: "Anh tin tưởng những gì cô ta nói ư?"
"Ngay cả đi đường mà cậu ấy còn lười, chẳng lẽ cậu ấy rảnh rỗi hay sao mà đi làm giá vân tay của cậu?"
Ngoài Bùi Thiên Ý ra thì bao gồm cả Đằng Vận Mộng lẫn Phong Việt đều không biết rõ chuyện xảy ra ở nhà họ Doanh. Doanh Tử Khâm cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với ai cả. Thật ra Bùi Thiên Ý cũng không biết chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Doanh và những chuyện xảy ra sau đó.
Chỉ có một số ít người ở thành phố Hồ và người tham gia vào sự kiện Doanh Lộ Vi ở trên mạng biết rõ chân tướng của mọi chuyện mà thôi.
Thậm chí Đằng Vận Mộng còn chưa từng gặp Doanh Nguyệt Huyên chứ đừng nói đến việc biết Doanh Nguyệt Huyên Là ai.
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm chậm rãi quay sang: "..."
Tự dưng cô cũng không hiểu rõ Đằng Vận Mộng đang bảo vệ mình hay là đang bêu xấu mình nữa.
Nhưng việc này đúng là thật.
Thế giới khoa học kỹ thuật sao có thể giống thế giới tu linh mà cô trải qua trước kia, có thể bay hoặc là dịch chuyển tức thời đến một địa điểm khác cách đó cả nghìn cây số?
Cổ võ giả có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là khai phá tiềm năng cơ thể đạt tới cực hạn.
"Nực cười." Doanh Nguyệt Huyện cười lạnh: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tôi làm như vậy thì được gì, có lợi ích gì không?"
"Ngoại trừ cái USB không dây mini mà ngay cả chính chủ nhân của nó cũng không biết ra thì còn có chứng cứ gì hả?"
Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận mình là hung thủ được.
Một khi thừa nhận chuyện này, con đường nghiên cứu khoa học của cô ta sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.
Khoa học không biên giới. Bất kể là ở châu Âu hay là ở nước Hoa thì các vị giáo sư ở các trường đại học đều có liên lạc với nhau.
Ngoài những nghiên cứu bí mật liên quan tới lợi ích của các gia tộc lớn ra thì các vị đại lão giới nghiên cứu khoa học sẽ thường xuyên trao đổi tin tức với nhau cũng như giao lưu với nhau về những phát hiện khoa học mới nhất.
Chỉ cần vụ việc lần này được đưa ra kết luận thì cũng có nghĩa chưa đầy ba ngày sau là tất cả các phòng thí nghiệm lớn sẽ biết đến tên cô ta, đồng thời đưa cô ta vào trong sổ đen.
Cô ta không thể để chuyện này xảy ra được.
Bờ môi Doanh Nguyệt Huyên mấp máy, trên gương mặt nở nụ cười chế giễu: "Có ai không biết Doanh Tử Khâm cô quen biết với giáo sư của Đại học Đế đô chứ? Theo tôi được biết, chiếc USB không dây mini này đã được bán trong nội bộ Đại học Đế độ, quan hệ giữa cô và giáo sư Tả Lê tốt như vậy, chẳng lẽ cô lại không mua được hay sao?"
Khoa máy tính và khoa vật lý có giao lưu với nhau, nhưng Doanh Tử Khâm có quyền lực để khoa máy tính cung cấp video giám sát tháng trước hay không?
Nếu như Doanh Tử Khâm tấn công vào khoa máy tính, vậy chắc chắn cũng sẽ bị đưa vào sổ đen.
"Xem ra việc này là cần thiết." Doanh Tử Khâm đưa tay ra, gõ bàn một cái: "Đưa điện thoại cho tôi."
Đội trưởng đội điều tra lập tức trả điện thoại cho cô.
Doanh Tử Khâm nhận lấy, ngón tay ấn vài cái, gọi tới một số máy, sau đó bật loa ngoài lên.
Sau khi đổ chuông vài tiếng, bên kia nghe máy.
"Chào giảng viên La, tôi là Doanh Tử Khâm" Cô bình thản nói: "Có người vu oan cho tôi lấy trộm số liệu thí nghiệm, cần khoa máy tính phối hợp. Mong cô hãy cho tôi xin video giám sát kho hàng chứa USB không dây mini trong thời gian hai tháng."
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia suиɠ sướиɠ đáp: "Được, để tôi xử lý, em chờ một chút nhé!"
Nghe tới đây, sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên lập tức thay đổi.
Cô ta biết giảng viên La này là ai, cho dù chưa đạt tới cấp bậc giáo sư nhưng lại là người chịu trách nhiệm quản lý đa số công việc ở khoa máy tính.
Phòng giám sát thuộc quyền quản lý của người này.
Sao Doanh Tử Khâm lại có thể quen biết giảng viên La được?!
Doanh Nguyệt Huyên không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, sau lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Cô ta muốn lập tức rời khỏi đây, thế nhưng không có biện pháp nào cả.
Bùi Thiên Ý nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt càng ngày càng thất vọng hơn.
Mười lăm phút sau, giảng viên La gửi video giám sát tới máy tính của Doanh Tử Khâm.
Video giám sát trong suốt khoảng thời gian hai tháng rất dài, muốn tìm ra cũng vô cùng phiền phức.
"Mọi chuyện phải được điều tra rõ ràng." Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế, ung dung nói: "Kiểm tra đi, tôi cũng không biết vào ngày hôm nào."
"Điều đó thì không cần lo lắng, chúng tôi có hệ thống kiểm tra gương mặt, có thể tìm kiếm những đoạn video phù hợp với điều kiện." Đội trưởng đội điều tra ra hiệu cho đội viên nhập ảnh chân dung của Doanh Nguyệt Huyên vào trong phần mềm: "Đã hiểu lầm cô, mong cô thứ lỗi."
"Không có gì cả." Doanh Tử Khâm bình thản đáp: "Thói đời mà thôi, tôi có thể hiểu được."
Nhờ có hệ thống kiểm tra gương mặt, đoạn video đó nhanh chóng được tìm ra.
Là vào hồi 3 giờ chiều ngày 27 tháng 4.
Video quay lại rất rõ ràng, Doanh Nguyệt Huyên chính là người cầm một chiếc USB không dây mini rời đi. Động tác nhìn như lơ đãng, tựa như không cẩn thận bị dính lên tay, cô ta không hề phát hiện ra vậy.
Gương mặt đội trưởng đội điều tra lập tức trở nên lạnh lẽo: "Ăn trộm số liệu thí nghiệm, hơn nữa còn vu khống người khác, tội chồng thêm tội."
"Đúng, tôi đã cầm một chiếc USB không dây mini đi." Ngón tay Doanh Nguyệt Huyên run rẩy liên hồi, rụt tay vào trong ống tay áo: "Vậy sao cô có thể chứng minh chiếc USB không dây mini này là của tôi chứ?"
Doanh Tử Khâm nhìn sang, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng lạnh như tuyết: "Xem ra cô đúng là hạng người chẳng ra sao."
Doanh Nguyệt Huyên tức giận tới mức toàn thân run rẩy: "Doanh Tử Khâm! Đến tận bây giờ mà cô vẫn không quên việc bôi nhọ tôi sao?"
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là giảng viên La gọi tới.
"Tử Khâm, em nói đúng." Giảng viên La trầm giọng nói: "Quả thật là thiếu một chiếc USB không dây mini, mã số là 78."
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên tái nhợt. USB không dây mini còn có mã số ư? Sao cô ta lại không nhìn thấy chứ?
Đội trưởng đội điều tra cầm miếng sắt hình tròn kia lên, cẩn thận quan sát một lượt, thốt lên: "Đây là mã Morse (1)."
(1) Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dots và dash. Mã Morse được đặt theo tên của Samuel Morse, nhà phát minh của điện báo.Bên trên miếng sắt có mấy đường gạch ngang và dấu chấm tròn, nhìn qua thì tưởng rất lộn xộn nhưng thật ra lại là đại biểu cho hai chữ số.
Mã Morse được phát minh vào năm 1837, là một kỹ thuật mã hóa thông tin ban đầu, cũng là một kiểu mã hóa nhị phân.
Doanh Tử Khâm chưa từng nghiên cứu thứ này, cũng không dành thời gian học tập.
Chỉ là cô từng nghe Tả Lê nhắc qua chuyện ấy.
Vị giáo sư máy tính chịu trách nhiệm thiết kế kiểu dáng USB không dây mini rất hứng thú với các cách mã hóa như mã Morse, mật mã Enigma. Vậy nên khi thiết kế kiểu dáng đã cho thêm những yếu tố này vào, còn khoác lác rằng nếu như mình không nói ra thì những người khoa khác đều không thể hiểu được.
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên tái nhợt, toàn thân run rẩy. Những chấm tròn và gạch ngang kia là mã Morse ư?
Quả thực cô ta có chú ý tới, nhưng không phát hiện ra quy luật của nó, chỉ coi đó là hoa văn trang trí mà thôi.
Nhưng chứng cứ sờ sờ ra đó, dù Doanh Nguyệt Huyên muốn cãi chày cãi cối cũng không được.
Bùi Thiên Ý siết chặt nắm tay, hoàn toàn không thể bình tĩnh trở lại.
"Nói!" Sắc mặt đội trưởng đội điều tra lạnh như băng: "Ngoài việc vu oan cho người khác ra thì cô còn gửi những số liệu thí nghiệm này tới đâu hả?"
"Không có, không có ai khác cả." Doanh Nguyệt Huyên nở một nụ cười bi thảm: "Những số liệu thí nghiệm này đều là của các đàn anh, sao em có thể tiết lộ ra ngoài được chứ?"
Cô ta chỉ muốn vùi dập tương lai của Doanh Tử Khâm, không muốn liên lụy tới Bùi Thiên Ý.
Nếu như số liệu thí nghiệm bị tiết lộ, trung tâm nghiên cứu sẽ khai trừ Bùi Thiên Ý, vậy cô ta chắc chắn sẽ tìm một cách khác.
"Dẫn đi trước đã." Đội trưởng đội điều tra không muốn nói nhảm với Doanh Nguyệt Huyên thêm nữa: "Nếu như có còn định giở trò gì nữa thì hãy chuẩn bị tinh thần ngồi tù đi."
Hiện giờ mọi chuyện đã có chứng cứ xác thực, đội điều tra có thể dẫn Doanh Nguyệt Huyên rời khỏi đây.
Đúng lúc này, dường như Doanh Nguyệt Huyên nghĩ tới chuyện gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên: "Cô cố ý!"
Đúng là cô ta đã nhân cơ hội thành viên đội điều tra mở máy tính của Doanh Tử Khâm, trước khi bọn họ bắt đầu kiểm tra để gửi tập tin từ trong USB không dây mini vào trong.
Bởi vì ở thời điểm này, tường lửa được mở.
Nhờ vậy Doanh Nguyệt Huyên mới có thể nhân cơ hội đó, lén lút truyền tập tin cô ta trộm được lên trên máy tính của Doanh Tử Khâm.
Nhưng bây giờ cô ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.
Trình độ kỹ thuật máy tính của Doanh Tử Khâm không tồi, cho dù mở tường lửa thì tập tin cô ta gửi vào cũng có thể sẽ bị ngăn ở bên ngoài.
Sao mọi chuyện lại thuận lợi như vậy được?
Doanh Tử Khâm đứng lên, rót một cốc nước: "Tôi nói rồi, cô không quan trọng vậy đâu."
Đêm qua khi trở về cô đã biết tin số liệu thí nghiệm của khu thí nghiệm bị lấy trộm.
Là một người từng tiến vào khu vực trung tâm, chắc chắn cô sẽ bị nghi ngờ. Vậy nên cô đã chuẩn bị trước mọi việc.
Sau khi tiến vào thành phố đại học, Phó Quân Thâm đã đưa cho cô một thiết bị đo lường.
Thiết bị đo lường này có thể kiểm tra, tìm kiếm những thiết bị điện tử phát ra tín hiệu. Đây là thiết bị quan trọng của thành viên IBI, không thể mua được ở trên thị trường lẫn diễn đàn NOK.
Từ hai mươi quả bom là có thể nhìn ra được có rất nhiều thế lực không an phận chú ý tới trận chung kết quốc tế này.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
"..."
Cô vừa dứt lời, xung quanh lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Doanh Nguyệt Huyên.
Bùi Thiên Ý không thể chấp nhận được sự thật này.
Trên cõi đời này ai chẳng có lòng riêng, với điều kiện tiên quyết là tuân thủ theo các quy định, điều lệ thì anh ta luôn thiên vị Doanh Nguyệt Huyên.
Nhưng Bùi Thiên Ý hoàn toàn không thể ngờ được rằng người trộm số liệu thí nghiệm lại chính là Doanh Nguyệt Huyên. Hơn nữa Doanh Nguyệt Huyên còn sao chép số liệu thí nghiệm này vào trong máy tính của Doanh Tử Khâm.
Thời gian quá trùng hợp, chứng cứ vô cùng rõ ràng. Bùi Thiên Ý không muốn tin cũng phải tin.
"Nguyệt Huyên." Bùi Thiên Ý lớn giọng nói: "Em đưa chứng cứ ra đi, chỉ cần chứng minh rằng em không liên quan gì tới chuyện này cả."
Móng tay Doanh Nguyệt Huyên đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
Dù bị nhiều người nhìn chằm chằm vào nhưng cô ta lại vô cùng bình tĩnh: "Anh tin tưởng những gì cô ta nói ư?"
"Ngay cả đi đường mà cậu ấy còn lười, chẳng lẽ cậu ấy rảnh rỗi hay sao mà đi làm giá vân tay của cậu?"
Ngoài Bùi Thiên Ý ra thì bao gồm cả Đằng Vận Mộng lẫn Phong Việt đều không biết rõ chuyện xảy ra ở nhà họ Doanh. Doanh Tử Khâm cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với ai cả. Thật ra Bùi Thiên Ý cũng không biết chuyện thiên kim thật giả của nhà họ Doanh và những chuyện xảy ra sau đó.
Chỉ có một số ít người ở thành phố Hồ và người tham gia vào sự kiện Doanh Lộ Vi ở trên mạng biết rõ chân tướng của mọi chuyện mà thôi.
Thậm chí Đằng Vận Mộng còn chưa từng gặp Doanh Nguyệt Huyên chứ đừng nói đến việc biết Doanh Nguyệt Huyên Là ai.
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm chậm rãi quay sang: "..."
Tự dưng cô cũng không hiểu rõ Đằng Vận Mộng đang bảo vệ mình hay là đang bêu xấu mình nữa.
Nhưng việc này đúng là thật.
Thế giới khoa học kỹ thuật sao có thể giống thế giới tu linh mà cô trải qua trước kia, có thể bay hoặc là dịch chuyển tức thời đến một địa điểm khác cách đó cả nghìn cây số?
Cổ võ giả có mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ là khai phá tiềm năng cơ thể đạt tới cực hạn.
"Nực cười." Doanh Nguyệt Huyện cười lạnh: "Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tôi làm như vậy thì được gì, có lợi ích gì không?"
"Ngoại trừ cái USB không dây mini mà ngay cả chính chủ nhân của nó cũng không biết ra thì còn có chứng cứ gì hả?"
Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận mình là hung thủ được.
Một khi thừa nhận chuyện này, con đường nghiên cứu khoa học của cô ta sẽ hoàn toàn bị chặt đứt.
Khoa học không biên giới. Bất kể là ở châu Âu hay là ở nước Hoa thì các vị giáo sư ở các trường đại học đều có liên lạc với nhau.
Ngoài những nghiên cứu bí mật liên quan tới lợi ích của các gia tộc lớn ra thì các vị đại lão giới nghiên cứu khoa học sẽ thường xuyên trao đổi tin tức với nhau cũng như giao lưu với nhau về những phát hiện khoa học mới nhất.
Chỉ cần vụ việc lần này được đưa ra kết luận thì cũng có nghĩa chưa đầy ba ngày sau là tất cả các phòng thí nghiệm lớn sẽ biết đến tên cô ta, đồng thời đưa cô ta vào trong sổ đen.
Cô ta không thể để chuyện này xảy ra được.
Bờ môi Doanh Nguyệt Huyên mấp máy, trên gương mặt nở nụ cười chế giễu: "Có ai không biết Doanh Tử Khâm cô quen biết với giáo sư của Đại học Đế đô chứ? Theo tôi được biết, chiếc USB không dây mini này đã được bán trong nội bộ Đại học Đế độ, quan hệ giữa cô và giáo sư Tả Lê tốt như vậy, chẳng lẽ cô lại không mua được hay sao?"
Khoa máy tính và khoa vật lý có giao lưu với nhau, nhưng Doanh Tử Khâm có quyền lực để khoa máy tính cung cấp video giám sát tháng trước hay không?
Nếu như Doanh Tử Khâm tấn công vào khoa máy tính, vậy chắc chắn cũng sẽ bị đưa vào sổ đen.
"Xem ra việc này là cần thiết." Doanh Tử Khâm đưa tay ra, gõ bàn một cái: "Đưa điện thoại cho tôi."
Đội trưởng đội điều tra lập tức trả điện thoại cho cô.
Doanh Tử Khâm nhận lấy, ngón tay ấn vài cái, gọi tới một số máy, sau đó bật loa ngoài lên.
Sau khi đổ chuông vài tiếng, bên kia nghe máy.
"Chào giảng viên La, tôi là Doanh Tử Khâm" Cô bình thản nói: "Có người vu oan cho tôi lấy trộm số liệu thí nghiệm, cần khoa máy tính phối hợp. Mong cô hãy cho tôi xin video giám sát kho hàng chứa USB không dây mini trong thời gian hai tháng."
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia suиɠ sướиɠ đáp: "Được, để tôi xử lý, em chờ một chút nhé!"
Nghe tới đây, sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên lập tức thay đổi.
Cô ta biết giảng viên La này là ai, cho dù chưa đạt tới cấp bậc giáo sư nhưng lại là người chịu trách nhiệm quản lý đa số công việc ở khoa máy tính.
Phòng giám sát thuộc quyền quản lý của người này.
Sao Doanh Tử Khâm lại có thể quen biết giảng viên La được?!
Doanh Nguyệt Huyên không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, sau lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
Cô ta muốn lập tức rời khỏi đây, thế nhưng không có biện pháp nào cả.
Bùi Thiên Ý nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt càng ngày càng thất vọng hơn.
Mười lăm phút sau, giảng viên La gửi video giám sát tới máy tính của Doanh Tử Khâm.
Video giám sát trong suốt khoảng thời gian hai tháng rất dài, muốn tìm ra cũng vô cùng phiền phức.
"Mọi chuyện phải được điều tra rõ ràng." Doanh Tử Khâm tựa lưng vào ghế, ung dung nói: "Kiểm tra đi, tôi cũng không biết vào ngày hôm nào."
"Điều đó thì không cần lo lắng, chúng tôi có hệ thống kiểm tra gương mặt, có thể tìm kiếm những đoạn video phù hợp với điều kiện." Đội trưởng đội điều tra ra hiệu cho đội viên nhập ảnh chân dung của Doanh Nguyệt Huyên vào trong phần mềm: "Đã hiểu lầm cô, mong cô thứ lỗi."
"Không có gì cả." Doanh Tử Khâm bình thản đáp: "Thói đời mà thôi, tôi có thể hiểu được."
Nhờ có hệ thống kiểm tra gương mặt, đoạn video đó nhanh chóng được tìm ra.
Là vào hồi 3 giờ chiều ngày 27 tháng 4.
Video quay lại rất rõ ràng, Doanh Nguyệt Huyên chính là người cầm một chiếc USB không dây mini rời đi. Động tác nhìn như lơ đãng, tựa như không cẩn thận bị dính lên tay, cô ta không hề phát hiện ra vậy.
Gương mặt đội trưởng đội điều tra lập tức trở nên lạnh lẽo: "Ăn trộm số liệu thí nghiệm, hơn nữa còn vu khống người khác, tội chồng thêm tội."
"Đúng, tôi đã cầm một chiếc USB không dây mini đi." Ngón tay Doanh Nguyệt Huyên run rẩy liên hồi, rụt tay vào trong ống tay áo: "Vậy sao cô có thể chứng minh chiếc USB không dây mini này là của tôi chứ?"
Doanh Tử Khâm nhìn sang, đôi mắt như tỏa ra ánh sáng lạnh như tuyết: "Xem ra cô đúng là hạng người chẳng ra sao."
Doanh Nguyệt Huyên tức giận tới mức toàn thân run rẩy: "Doanh Tử Khâm! Đến tận bây giờ mà cô vẫn không quên việc bôi nhọ tôi sao?"
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là giảng viên La gọi tới.
"Tử Khâm, em nói đúng." Giảng viên La trầm giọng nói: "Quả thật là thiếu một chiếc USB không dây mini, mã số là 78."
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên tái nhợt. USB không dây mini còn có mã số ư? Sao cô ta lại không nhìn thấy chứ?
Đội trưởng đội điều tra cầm miếng sắt hình tròn kia lên, cẩn thận quan sát một lượt, thốt lên: "Đây là mã Morse (1)."
(1) Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dots và dash. Mã Morse được đặt theo tên của Samuel Morse, nhà phát minh của điện báo.Bên trên miếng sắt có mấy đường gạch ngang và dấu chấm tròn, nhìn qua thì tưởng rất lộn xộn nhưng thật ra lại là đại biểu cho hai chữ số.
Mã Morse được phát minh vào năm 1837, là một kỹ thuật mã hóa thông tin ban đầu, cũng là một kiểu mã hóa nhị phân.
Doanh Tử Khâm chưa từng nghiên cứu thứ này, cũng không dành thời gian học tập.
Chỉ là cô từng nghe Tả Lê nhắc qua chuyện ấy.
Vị giáo sư máy tính chịu trách nhiệm thiết kế kiểu dáng USB không dây mini rất hứng thú với các cách mã hóa như mã Morse, mật mã Enigma. Vậy nên khi thiết kế kiểu dáng đã cho thêm những yếu tố này vào, còn khoác lác rằng nếu như mình không nói ra thì những người khoa khác đều không thể hiểu được.
Sắc mặt Doanh Nguyệt Huyên tái nhợt, toàn thân run rẩy. Những chấm tròn và gạch ngang kia là mã Morse ư?
Quả thực cô ta có chú ý tới, nhưng không phát hiện ra quy luật của nó, chỉ coi đó là hoa văn trang trí mà thôi.
Nhưng chứng cứ sờ sờ ra đó, dù Doanh Nguyệt Huyên muốn cãi chày cãi cối cũng không được.
Bùi Thiên Ý siết chặt nắm tay, hoàn toàn không thể bình tĩnh trở lại.
"Nói!" Sắc mặt đội trưởng đội điều tra lạnh như băng: "Ngoài việc vu oan cho người khác ra thì cô còn gửi những số liệu thí nghiệm này tới đâu hả?"
"Không có, không có ai khác cả." Doanh Nguyệt Huyên nở một nụ cười bi thảm: "Những số liệu thí nghiệm này đều là của các đàn anh, sao em có thể tiết lộ ra ngoài được chứ?"
Cô ta chỉ muốn vùi dập tương lai của Doanh Tử Khâm, không muốn liên lụy tới Bùi Thiên Ý.
Nếu như số liệu thí nghiệm bị tiết lộ, trung tâm nghiên cứu sẽ khai trừ Bùi Thiên Ý, vậy cô ta chắc chắn sẽ tìm một cách khác.
"Dẫn đi trước đã." Đội trưởng đội điều tra không muốn nói nhảm với Doanh Nguyệt Huyên thêm nữa: "Nếu như có còn định giở trò gì nữa thì hãy chuẩn bị tinh thần ngồi tù đi."
Hiện giờ mọi chuyện đã có chứng cứ xác thực, đội điều tra có thể dẫn Doanh Nguyệt Huyên rời khỏi đây.
Đúng lúc này, dường như Doanh Nguyệt Huyên nghĩ tới chuyện gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên: "Cô cố ý!"
Đúng là cô ta đã nhân cơ hội thành viên đội điều tra mở máy tính của Doanh Tử Khâm, trước khi bọn họ bắt đầu kiểm tra để gửi tập tin từ trong USB không dây mini vào trong.
Bởi vì ở thời điểm này, tường lửa được mở.
Nhờ vậy Doanh Nguyệt Huyên mới có thể nhân cơ hội đó, lén lút truyền tập tin cô ta trộm được lên trên máy tính của Doanh Tử Khâm.
Nhưng bây giờ cô ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.
Trình độ kỹ thuật máy tính của Doanh Tử Khâm không tồi, cho dù mở tường lửa thì tập tin cô ta gửi vào cũng có thể sẽ bị ngăn ở bên ngoài.
Sao mọi chuyện lại thuận lợi như vậy được?
Doanh Tử Khâm đứng lên, rót một cốc nước: "Tôi nói rồi, cô không quan trọng vậy đâu."
Đêm qua khi trở về cô đã biết tin số liệu thí nghiệm của khu thí nghiệm bị lấy trộm.
Là một người từng tiến vào khu vực trung tâm, chắc chắn cô sẽ bị nghi ngờ. Vậy nên cô đã chuẩn bị trước mọi việc.
Sau khi tiến vào thành phố đại học, Phó Quân Thâm đã đưa cho cô một thiết bị đo lường.
Thiết bị đo lường này có thể kiểm tra, tìm kiếm những thiết bị điện tử phát ra tín hiệu. Đây là thiết bị quan trọng của thành viên IBI, không thể mua được ở trên thị trường lẫn diễn đàn NOK.
Từ hai mươi quả bom là có thể nhìn ra được có rất nhiều thế lực không an phận chú ý tới trận chung kết quốc tế này.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Story
Chương 401: Doanh Nguyệt Huyên lành ít dữ nhiều
10.0/10 từ 26 lượt.