Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 361: Doanh Tử Khâm: Là cháu
Lúc làm trợ lý cho Vân Hòa Nguyệt, Doanh Tử Khâm cũng chỉ đeo khẩu trang, không hề trang điểm hay hóa trang gì khác.
Khi đến chương trình《 Thanh xuân 202 》, cô cũng chỉ cho Tần Linh Du và Tạ Mạn Vũ nhìn thấy gương mặt không mang khẩu trang của mình.
Những nhân viên công tác như nhà sản xuất Lý và đạo diễn hoàn toàn không chú ý đến, thậm chí bọn họ đã quên béng mất trợ lý của Vân Hòa Nguyệt luôn rồi. Tất cả mọi công việc cũng đều do nữ thư ký phụ trách bàn bạc.
Chương trình《 Chấp nhận hình phạt của thần học đi! 》rất nổi tiếng nhưng độ nổi tiếng không thể nào bằng những chương trình thực tế của giới giải trí được, dù sao số lượng người chọn xem những chương trình học thuật cũng chẳng được bao nhiêu.
Có bao nhiêu người sẽ chọn xem một nhóm học sinh giỏi nghiên cứu thảo luận biến hóa các kiểu vào lúc rảnh rỗi chứ?
Phát hiện ra vấn đề là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Doanh Tử Khâm. Cô ấy còn tham gia Super topic của vợ chồng Thần Dược, sống qua ngày dựa vào việc chỉnh sửa ảnh.
Vốn dĩ khi nhìn thấy tấm ảnh đó, cô ấy chỉ cảm thấy quen thuộc nhưng càng xem lại càng thấy có gì đó khác lạ. Cho nên cô ấy đã tải một tấm ảnh góc mặt nghiêng của Doanh Tử Khâm và tiến hành so sánh với tấm ảnh đó.
Cuối cùng từ độ dài của hàng lông mày, kiểu tóc phần trán cùng với những manh mối khác mà phán đoán ra rằng đó chính là Doanh Tử Khâm. Song sau khi để lại dòng bình luận kia, cô ấy lập tức bị cười nhạo.
[Buồn cười chết đi được, lại còn Doanh thần nữa? Tôi thấy chỉ là một kẻ xấu xí thôi, người này đeo khẩu trang là người đẹp, vừa tháo khẩu trang xuống sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố đấy.]
[Nếu cô ta là Doanh thần mà các người nói thì tôi chặt đầu xuống cho mấy người đá luôn.]
Không có mặt chính diện để so sánh, đúng là rất khó thuyết phục được người khác. Cô bé fan hâm mộ ấy rất tức giận. Lạch cà lạch cạch gõ một đoạn văn, gửi đi hai dòng tin nhắn riêng.
[Ông nội, ông xem đây là Doanh thần của chúng ta đúng không?]
[Những người kia dám bảo Doanh thần trông chẳng có gì đẹp bằng Diệp Hi, tức chết cháu rồi!]
***
Lúc nhận được hai dòng tin nhắn riêng, ông cụ Chung vừa bước ra khỏi sân bay Đế đô, mới ngồi lên xe.
Doanh Thiên Luật cũng biết điều này nên anh ta không lại gần cũng không cách xa, chỉ yên lặng đứng ở một bên.
"Tử Khâm, đây là cháu à?" Ông cụ Chung huơ huơ điện thoại, vừa hỏi xong đã tự mình khẳng định trước rồi: "Chắc chắn là cháu."
Cháu ngoại của ông có trùm áo choàng Ả Rập thì ông cũng có thể nhận ra được.
Doanh Tử Khâm liếc nhìn một cái: "Là cháu."
Chuyện trên Weibo chỉ cần đừng nhảy ra trước mặt cô thì chẳng cần cô phải quan tâm, sẽ có người khác tự quan tâm đến.
Doanh Thiên Luật cũng nhìn sang, khẽ cau mày: "Làm trợ lý ư? Thiếu tiền à? Anh có tiền đây."
"Ừm, không phải, là tôi trà trộn vào." Ánh mắt của Doanh Tử Khâm không hề thay đổi: "Ngắm những em trai mơn mởn đẹp trai."
"Được lắm được lắm." Ông cụ Chung rất đồng tình và vui mừng: "Ngắm nhiều vào, có nhiều lựa chọn hơn thì sẽ không bị lừa."
Doanh Thiên Luật: ".."
Anh ta cảm thấy em gái anh ta đang nói xằng nói bậy một cách rất nghiêm túc. Gặp được người đàn ông như Phó Quân Thâm rồi thì còn ai lọt được vào mắt nữa?
Ông cụ Chung nói tiếp: "Đón Tết xong chưa được bao lâu là lại tới lễ trưởng thành của cháu rồi, đến tuổi có thể đính hôn được rồi, ông ngoại giúp cháu trấn ải."
Doanh Tử Khâm như có điều suy nghĩ: "Đính hôn?"
Lễ trưởng thành còn có ý nghĩa này nữa hả?
"Đúng thế, đợi ông ngoại lựa hết một lượt các công tử trong thành phố Hồ và bên phía Đế đô để cho cháu xem xem." Ông cụ Chung gật đầu: "Nhưng mà đừng nên thì hơn, cháu mới quay về được hai năm, ông ngoại còn muốn giữ cháu bên cạnh mình lâu một tí."
Doanh Tử Khâm ngáp dài: "Ông ngoại yên tâm, cháu không kết hôn."
Kết hôn có ích lợi gì đâu?
"Không được không được." Ông cụ Chung vuốt râu, trợn trừng mắt: "Ông còn muốn được ôm cháu cố."
Mặt Doanh Tử Khâm không chút cảm xúc, quay đầu lại: "Ông còn có một người cháu trai cơ mà."
"Ông nào phải trẻ con nữa, người trưởng thành lựa chọn làm gì?" Ông cụ Chung xua tay: "Ông muốn cả cháu cố nội và cháu cố ngoại."
"Cũng phải, Thiên Luật à, qua sinh nhật năm nay là cháu cũng hai mươi sáu tuổi rồi." Ông cụ Chung chợt sực tỉnh: "Ông không bắt cháu phải sinh một đứa cho ông ngay nhưng cháu cũng phải đưa đối tượng về chứ?"
Doanh Thiên Luật không ngờ lửa lại chạy về phía mình, gương mặt anh ta có vẻ bực dọc: "Ông ngoại lại nữa."
"Ông thấy cháu là không ai thèm." Ông cụ Chung hừ một tiếng: "Cháu bảo cháu muốn đi đâu ấy nhỉ?"
"Liên minh Phong Thủy." Doanh Thiên Luật thở dài một hơi: "Ở một con đường bên phía nam còn có một ngôi miếu nữa, cháu chuẩn bị đến đấy thắp nén hương."
Doanh Tử Khâm quay đầu lại: "Liên minh Phong Thủy á?"
Doanh Thiên Luật thấy cô chủ động hỏi mình nên cõi lòng cảm thấy vừa đau xót và cả vui mừng bất ngờ.
Anh ta ngồi thẳng dậy, giải thích bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Liên minh Phong Thủy là tổ chức do những vị đại sư phong thủy rất lợi hại của Đế đô, cùng với một số người yêu thích phong thủy thành lập nên."
"Đến cả nhà họ Mục và nhà họ Nhϊếp cũng có lúc sẽ đến Liên minh Phong Thủy để mời những đại sự phong thủy đó xem phong thủy giúp."
"Còn cả những người đầu tư xây dựng, lúc chọn đất xây các tòa cao ốc cũng sẽ mời đại sư phong thủy tới chỉ điểm."
Như vậy có thể thêm cát tránh hung.
Trong Liên minh Phong Thủy có mười mấy vị đại sư phong thủy nhưng cũng chỉ có ba người là nổi tiếng nhất.
Người Doanh Thiên Luật hẹn là một đại sư phong thủy nổi tiếng họ Phục, bên ngoài đều gọi ông ấy là đại sư Văn Nhân. Anh ta cũng may mắn nên mới có thể thành công hẹn được ông ấy.
Một lần gặp đại sư Văn Nhân thì giá cả đặt trước ít nhất là năm trăm nghìn, còn chưa tính đến nội dung hỏi han và biện pháp giải quyết. Chỉ cần Doanh Thiên Luật biết được tại sao bản thân lại có giấc mơ như vậy thì tốn bao nhiêu tiền bạc anh ta cũng chẳng quan tâm.
"Vậy à." Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: "Trong số các đại sư phong thủy ấy có người nào họ Đệ Ngũ không?"
Cô chưa bao giờ nghe đến chuyện Đế đô còn có một Liên minh Phong Thủy. Nhưng vào thời đại hoàng triều đã từng có tổ chức như thế, có điều chẳng tồn tại được bao lâu đã bị triều đình thủ tiêu mất.
"Đệ Ngũ?" Doanh Thiên Luật ngập ngừng một lát rồi lắc đầu: "Hình như không có."
Doanh Tử Khâm cúi đầu, khẽ suy ngẫm một lát. Xem ra chỉ là một tổ chức bình thường mà thôi. Cho dù bây giờ người sở hữu tài năng bói toán trong gia tộc Đệ Ngũ càng ngày càng ít nhưng gia tộc của họ cũng không phải là thứ mà các đại sư phong thủy khác có thể so sánh được.
Doanh Tử Khâm mở WeChat ra, nhấn vào hình đại diện của Đệ Ngũ Nguyệt.
[Cô có biết về Liên minh Phong Thủy không?]
Đầu bên kia trả lời lại rất nhanh, vừa nhìn đã biết là không nghiêm túc chép sách rồi.
[Liên minh Phong Thủy á? Biết chứ, em đến chỗ đó lừa người kiếm tiền hoài ấy mà, he he bên đó nhiều kẻ ngốc nghếch lắm, lừa vài câu là được rồi.]
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn Doanh Thiên Luật một cái, rồi thu ánh mắt về.
Cô nhớ khi xưa Đệ Ngũ Thiếu Huyền cũng chẳng có dáng vẻ như Đệ Ngũ Nguyệt. Thói quen vơ vét của cải của Đệ Ngũ Nguyệt có thể đo được với Xander Laurent rồi.
Lúc này Đệ Ngũ Nguyệt lại gửi thêm một tin nhắn qua.
[Chiều nay em định đến Liên minh Phong Thủy lừa tiền, Doanh đại sư, chị có muốn đi cùng không?]
Đệ Ngũ Nguyệt xưng hô như vậy hoàn toàn là vì ông nội của cô ấy Đệ Ngũ Xuyên ngày nào cũng véo tai cô ấy, năm lần bảy lượt léo nhéo bên tai cô ấy rằng Doanh Tử Khâm là đại sư, là đối tượng mà nhà Ngũ Nguyệt bọn họ phải noi theo.
Đệ Ngũ Nguyệt vẫn chưa phải là gia chủ của nhà Ngũ Nguyệt nên cô ấy không rõ những chuyện liên quan đến Đệ Ngũ Thiếu Huyền. Nhưng cho dù Đệ Ngũ Xuyên không nói như thế thì Đệ Ngũ Nguyệt cũng đã nhận ra Doanh Tử Khâm không phải là người tầm thường từ lâu rồi.
Doanh Tử Khâm híp mắt, vẻ mặt lười biếng, gõ vài chữ.
[Ừm, tôi đi cùng với cô.]
[Được thôi, vậy chiều nay gặp nhé, Doanh đại sư chị cứ yên tâm. Người bên phía Liên minh Phong Thủy đều quen biết em, theo em vào không cần tốn tiền.]
[Đừng gọi tôi là Doanh đại sư.]
[Hả, tại sao thế?]
[Nghe già nua quá.]
***
Doanh Tử Khâm đưa ông cụ Chung đến khách sạn, sau khi ăn cơm trưa với ông xong thì cô rời đi. Cô bắt xe đi đến Liên minh Phong Thủy.
Liên minh Phong Thủy không hề bí mật, nó nằm trong một tòa kiến trúc bên cạnh miếu.
Sau khi Doanh Tử Khâm xuống xe thì nhìn thấy Đệ Ngũ Nguyệt ngồi xổm trên bậc thang như dân chạy nạn, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.
"Chị ơi!" Đệ Ngũ Nguyệt lập tức nhảy cẫng lên: "Cuối cùng chị cũng đến rồi."
"Ừm." Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang vào: "Đi thôi."
"Thật ra phần lớn những người thuộc Liên minh Phong Thủy này đều là kẻ lừa đảo." Đệ Ngũ Nguyệt nói: "Nhưng không cản được vẫn có người tin tưởng, chị xem, muốn vào cánh cửa này đều phải giao ra chín mươi chín tệ tiền vé vào, biết kiếm tiền quá chừng.]
Nói đoạn, cô ấy lại vỗ vào ngực: "Nhưng mà ở đây trên danh nghĩa thì em là một đại sư phong thủy cho nên có thể tiết kiệm tiền vé vào cửa."
Sau khi nhìn thấy trên người Đệ Ngũ Nguyệt có treo thẻ bài thân phận, người phụ trách kiểm phiếu liền nhường cho cô ấy vào.
Bên trong người qua lại tấp nập, có rất nhiều quầy hàng. Có quầy xem nhân duyên, có quầy tính sự nghiệp, rất nhiều thứ kỳ quặc.
"Chị ơi, bên này." Đệ Ngũ Nguyệt đứa Doanh Tử Khâm đi vào trong, sau khi quẹo qua vài khúc rẽ thì đến trước một căn phòng.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: "Đây là cái gì?"
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt