Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 236: Người thừa kế, thẻ đen của ngân hàng Laurent
242@-
Chuyện này đã được truyền đi khắp nhà họ Mục từ mấy năm trước rồi.
Quyền thừa kế sẽ trực tiếp bỏ qua đời của bố Mục Thẩm Châu mà chọn lựa một trong số các người cháu như bọn
họ. Chỉ có điều Mục Hạc Khanh vẫn chưa đưa ra ngôn luận chính thức, lần này mới hoàn toàn công khai.
Nhịp thở của Mục Thẩm Châu dần trở nên gấp gáp.
“Đúng thế, cậu là người đầu tiên được thông báo.” Mục Thừa khẽ mỉm cười: “Cuộc sát hạch sẽ tương đối khó, mấy ngày nữa sẽ có tiêu chuẩn cụ thể, xin thiếu gia Thẩm Châu chuẩn bị trước.”
Không đợi Mục Thẩm Châu kịp phản ứng lại, Mục Thừa đã cúp máy.
Cậu ta đờ đẫn một lúc lâu.
Mấy phút sau, chuông điện thoại lại reo.
Mục phu nhân cũng không che giấu nổi sự kích động: “Chắc ông nội con đã chấm con rồi.”
Nhà họ Mục nhà cao cửa rộng, sự nghiệp lớn mạnh.
Chỉ riêng con cháu chi chính cùng hàng với Mục Thẩm Châu thôi đã có đến ba mươi người. Nhưng chưa từng thấy Mục Hạc Khanh đặc biệt gần gũi với ai.
Mục Thẩm Châu không phải người ưu tú nhất, đứng trước cậu ta ít nhất còn có ba người nữa. Một trong số đó, còn
là một cô gái.
Mục phu nhân cũng không ngờ, Mục Thừa lại đích thân thông báo cho Mục Thẩm Châu biết chuyện sát hạch người thừa kế.
“Nếu bên đó con còn có khách quý thì mẹ không quấy rầy con nữa.” Mục phu nhân rất hân hoan: “Đợi con
thông qua cuộc sát hạch thì có thể bắt đầu kế thừa nhà họ Mục rồi.”
Trong lúc suy tư, cậu ta đã đến bên cạnh Mộng Cảnh Ngộ. Người đàn ông khoác trên người một chiếc áo choàng
mở kiểu cổ màu xanh đậm có thêu hoa văn, trên tay còn cầm một chiếc quạt gấp, rất có phong thái cổ xưa.
Nhưng lại có vẻ lạc lõng giữa một đại đô thị quốc tế người xe nườm nượp, xa hoa trụy lạc như thế này.
Nhung dung mạo anh ta cực kỳ xuất chúng, kiểu cách ăn vận này càng khiến phong thái của anh ta thêm phần vượt trội.
Người qua đường đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Mục Thẩm Châu bước tới, tỏ ý xin lỗi: “Ngài Cảnh Ngộ, thật xin lỗi, đã không giúp anh lấy được cây hoa tulip đó.”
“Không cần.” Mộng Cảnh Ngộ hơi ngừng lại giây lát, rồi chợt hỏi: “Cậu quen biết vị tiểu thư đó?”
“Có quen, nhưng không tính là thân.” Mục Thẩm Châu thấy Mộng Cảnh Ngộ không so đo, mới thở phào: “Cô ta
vốn là con nuôi của nhà họ Doanh, nhưng hiện giờ đã cắt đứt quan hệ nhận nuôi rồi.”
“Vậy à.” Mộng Cảnh Ngộ cụt hứng. Nhưng mà, ngoại hình của cô bé ấy thật sự rất xinh đẹp.
Mục Thẩm Châu lại lên tiếng: “Nếu như ngài Cảnh Ngộ thật sự thích cây hoa tulip đó thì tôi có thể nhờ người đến châu Âu xem thử.”
“Không cần.” Vẫn là hai chữ này: “Cậu làm việc của mình đi, tôi còn có việc, xin cáo từ trước.”
Cách anh ta nói chuyện cũng đem đến cảm giác giống như người cổ đại.
Mục Thẩm Châu không nắm được thái độ của anh ta, chỉ đành gật đầu: “Được, nếu ngài Cảnh Ngộ có việc gì cần, xin cứ liên lạc với tôi.”
Bên ngoài cửa khách sạn, có một chiếc Porsche đã đợi sẵn.
Người phụ nữ đi bên cạnh Mộng Cảnh Ngộ giúp anh ta mở cửa xe, mời anh ta ngồi vào bên trong.
Sau khi lên xe, ánh mắt của người phụ nữ liên thay đổi, nghiêm túc hơn hắn: “Tiên sinh, cây tuyết linh chi đó…”
“Tôi đâu có nói là sẽ bỏ cuộc.” Mộng Cảnh Ngộ mở cây quạt trong tay ra, cười lạnh nhạt: “Nhân lúc hắn không có ở bên cạnh cô bé đó, cô phái mấy tên tùy tùng cướp nó về đây cho tôi.”
(Elly: Ông chú hơi đen.)
Người phụ nữ cung kính: “Tuân lệnh tiên sinh.”
Bọn họ vốn không vội quay về Đế đô. Vì một cây tuyết linh chi có thể cải tử hoàn sinh, cũng đáng để ở lại.
Mộng Cảnh Ngộ lẩm bẩm tự nói một mình: “Sớm biết gặp phải nhiều chuyện phiền phức như vậy thì trước khi bắt đầu buổi đấu giá nên trực tiếp ra tay mới phải.”
Anh ta vốn không phải người học cổ y, mà là người luyện cổ võ.
Mấy năm trước, bởi vì sức khỏe thành viên chi chính của nhà họ Mộng cực kỳ không tốt, cho nên nhà họ Mộng đặc biệt tìm một gia tộc trong giới cổ võ tới thương lượng, để một vài thiên tài cổ võ đến nhà họ Mộng ở rể.
Đứa trẻ sinh ra phải theo họ Mộng.
Còn đổi lại, sau này nhà họ Mộng chữa bệnh cho gia tộc cổ võ này sẽ không thu tiền.
Nhưng tất nhiên, nhà họ Mộng sẽ không cung cấp những dược liệu quý hiếm trong quá trình chữa bệnh.
Nhà họ Mộng không cần tiền, bởi vì tiền đối với bọn họ mà nói, có giá trị kém xa một số loại cây thuốc hiếm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Mộng không thiếu tiền.
Đến cả thế gia chuyên bói toán như nhà Đệ Ngũ cũng vì tiền mà chuyển sang kinh doanh buôn bán.
Chỉ có điều gia chủ nhà họ Mộng tuân theo chí nguyện của tổ tiên, kiên quyết không bước chân vào thế tục, vẫn luôn ở lại trong giới cổ y, chỉ có một bộ phận nhỏ thành viên trong gia tộc mới được phép ra ngoài.
Mỗi một cây thuốc hiếm đều có giá trên trời.
Mộng Cảnh Ngộ là đời sau của một trong số các thiên tài cổ võ năm xưa.
Theo lý mà nói anh ta nên ở bên phía gia tộc cổ võ, nhưng bởi vì bố anh ta ở rể, cho nên anh ta mới theo họ Mộng.
Người luyện cổ võ trước giờ hoành hành bá đạo, những chuyện có thể giải quyết bằng nắm đấm thì tuyệt đối
không xì tiền ra.
Anh ta ra ngoài còn chẳng đem theo thẻ ngân hàng, chứ nói gì đến tiền mặt.
Nhưng Mộng Cảnh Ngộ không ngờ tới, ở thành phố Hồ này, một cô bé không có xuất thân từ một gia tộc lớn nào
lại cũng nhìn trúng cây tuyết linh chi.
Còn có người đàn ông đó…
Anh ta khẽ hắng giọng mấy cái, ánh mắt âm u.
“Tiên sinh, nhưng mà vị thiếu gia nhà họ Mục kia…” Người phụ nữ cau có, giọng điệu đầy sự chán ghét: “Cũng
thật là vô dụng, tiền mua tuyết linh chi cho ngài mà cũng tiếc, nếu biết được ngài là ai thì sớm muộn gì cậu ta cũng hối hận.”
“Cái này thì có trách sai cậu ta rồi.” Mộng Cảnh Ngộ gập quạt lại, cười nói: “Cậu ta ấy à, cũng chỉ là một trong số
các thành viên chi chính đời này của nhà họ Mục mà thôi, không phải người thừa kế thật sự của nhà họ Mục đầu, chỉ có người thừa kế thật sự, mới có tư cách bước vào giới cổ y.”
“Cậu ta không nỡ bỏ mấy triệu ra cho tôi, cũng là điều có thể thông cảm được.”
Mộng Cảnh Ngộ hơi nheo mắt lại, ngừng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Có thể không động thủ là tốt nhất, con gái thường thích hoa hoét, cô bảo bên phía Đế đô gửi mấy chậu đến đây, đổi với cô ta.”
Người phụ nữ tuân lệnh, bắt đầu liên hệ với người bên phía Đế đô.
***
Buổi đấu giá kết thúc, phần lớn mọi người đều đã rời đi.
Phó Minh Thành và Phó phu nhân tất nhiên cũng đã nhìn thấy Phó Quân Thâm, nhưng bọn họ không để tâm, cứ thế đi thẳng.
Còn Phó Dực Hàm thì lại chủ động muốn đi tìm Phó Quân Thâm, nhưng anh ta không tìm thấy, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.
“Tiểu Nguyễn, đi thôi, về nhà thôi.” Phó Dực Hàm mặc áo khoác lên, quay đầu, thấy Tô Nguyễn đang không
ngừng ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó, anh ta ngẩn ra: “Tiểu Nguyễn?”
“Thẻ của em!” Tô Nguyễn còn tìm cả bên dưới gầm ghế nhưng cũng không tìm thấy, cuống hết cả lên, mắt cũng đỏ hoe: “Dực Hàm, thẻ ngân hàng của em không thấy đâu nữa.”
“Thẻ ngân hàng gì?” Biểu cảm của Phó Dực Hàm dần trở nên nghiêm túc: “Thẻ bố mẹ cho em à? Mất rồi cũng
không sao, có thể làm lại một cái khác.”
“Không phải, thẻ em mang từ Đế đô qua đây cơ.” Tô Nguyễn nói rồi, nước
mắt liền chảy xuống: “Tấm thẻ đen không ghi tên đó là của ngân hàng Laurent đấy.”
Phó Dực Hàm hơi biến sắc: “Mất rồi?”
“Chắc chắn là ở đây.” Tô Nguyễn nhấc váy lên, lại chạy đến bên bàn ăn tìm: “Em nhớ là em có mang theo, sao lại
không thấy được chứ.”
Ngân hàng Laurent có một loại thẻ đen không ghi tên, tượng trưng cho thân phận, bởi vì loại thẻ này chỉ phát hành ở chi nhánh Đế đô, là phiên bản giới hạn.
Nhưng thông thường, không ai để tiền trong thẻ này cả, chỉ giữ lại như một vật kỷ niệm mà thôi.
Vì trên thẻ không ghi tên, đánh mất thì phiền phức lắm.
Chỉ có điều, Tô Nguyễn chỉ có mỗi một tấm thẻ đen của ngân hàng Laurent này thôi, những ngân hàng khác cô ta
đều không coi ra gì.
Nhất là bình thường cô ta có thể đem nó ra khoe khoang, dù sao thì bên phía thành phố Hồ cũng không ai có.
Lần này bởi vì buổi đấu giá, cô ta mới đem tấm thẻ này theo, dự định chuyển tiền luôn.
Tô Nguyễn cuồng đến sắp phát điện: “Dực Hàm, trong thẻ của em còn đến mười triệu, nhỡ mất rồi thì phải làm
sao?”
“Em đừng vội.” Phó Dực Hàm đi đến quầy lễ tân: “Làm phiền kiểm tra camera giám sát trong đại sảnh, phu nhân của tôi bị mất thẻ ngân hàng, rất quan trọng.”
“Dạ vâng, Đại thiếu gia, xin anh chờ cho ít phút.”
Đối phương là người nhà họ Phó, cô nhân viên lễ tân không dám chậm trễ, lập tức liên hệ với phòng giám sát, đem bản ghi hình tới. Tô Nguyễn giẫm giày cao gót lạch cạch bước đến, cùng Phó Dực Hàm xem băng ghi hình.
Đột nhiên, cô ta vội vàng lên tiếng: “Dừng lại, chỗ này.”
Nhân viên lễ tân ấn tạm dừng. Trên màn hình là cảnh trước khi Doanh Tử Khâm rời khỏi chỗ ngồi, lúc đi qua chỗ Tô Nguyễn có dừng lại giây lát.
Nhìn thấy thế, Tô Nguyễn mới nhớ ra, ban nãy cô ta cố tình ngáng đường Doanh Tử Khâm, chỉ có điều không
thành công, còn bị đạp lại một phát vào chân.
Ngoài chuyện đó ra, cô ta không tiếp xúc thân mật với ai khác nữa.
Trong camera giám sát cũng không thấy cô ta làm rơi thẻ.
Nhưng trước lúc đấu giá, cô ta vẫn còn dùng đến nó. Tấm thẻ chỉ có thể mất vào thời điểm cuộc đấu giá kết thúc.
“Là cô ta.” Tô Nguyễn không thèm nghĩ đã cười lạnh nói: “Em đã bảo mà, một đứa con nuôi không có nhà như cô ta thì lấy đâu ra một triệu? Chắc chắn là cô ta đã lấy thẻ của em.”
Thẻ đen không ghi tên nên ai cũng có thể dùng được.
Nhưng Phó Dực Hàm lại tỏ ra trầm mặc: “Tiểu Nguyễn, đừng vội, chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, em tìm lại
xem sao.”
“Làm gì có hiểu lầm gì.” Tô Nguyễn khinh miệt: “Em vốn đã nghe bên phía nhà họ Doanh nói, cô ta ăn
trộm thành tính rồi, cô ta vẫn còn ở đây đúng không? Đưa số phòng của cô ta cho tôi, tôi đi tìm cô ta.”
Câu cuối cùng là nói với cô gái ở quầy lễ tân. Cô nhân viên hơi do dự: “Xin lỗi, thiếu phu nhân, thông tin của khách đều được bảo mật, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”
“Cô có biết thẻ của tôi là thẻ gì không? Ngân hàng Laurent phát hành, bên trong có mười triệu, có bán cô đi cũng không đền nổi đâu.” Tô Nguyễn căn bản không muốn nghe: “Nói mau,
cô ta ở phòng nào? Gọi thêm vài bảo vệ đến cho tôi.”
Phòng Tổng thống 908.
Doanh Tử Khâm đang nói chuyện điện thoại với Lita.
“Tôi bảo này, mười rưỡi rồi, cô đang ở đâu thế hả? Tôi thấy phong cảnh của thành phố Hồ các cô cũng không tồi
đầu, có muốn ra ngoài đi dạo một vòng trước không?”
Không biết Lita đang đi dạo ở nơi nào, đột nhiên cô ta kinh ngạc kêu lên: “Oa, đây là khu chợ bán đồ ăn vặt mà cô bảo đấy hả? Nhìn cũng ngon đấy.”
Doanh Tử Khâm đang định lên tiếng thì vô tình liếc mắt nhìn về phía cửa, đôi mắt cô chợt nheo lại.
Mấy giây sau, không thấy cô trả lời, Lita ở đầu dây bên kia liền gọi: “A lô? Rớt mạng à? Mạng kém hay sao?”
“Có chút chuyện, chờ chút.” Doanh Tử Khâm cúp máy, trở mình đứng dậy. Chuông cửa vang lên vào đúng lúc này. Doanh Tử Khâm với lấy tay nắm cửa, mở cửa ra.
Bên ngoài, Tô Nguyễn đã trực tiếp giơ tay lên.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Câu này của Mục Thừa vừa thốt ra đã lập tức khiến thần kinh của Mục Thẩm Châu căng như dây đàn.
Mục Thẩm Châu liếc mắt nhìn về phía Mộng Cảnh Ngộ.
Thấy Mộng Cảnh Ngộ cũng không có ý định rời đi ngay bây giờ, thế là cậu ta lùi vào trong góc, nhận điện thoại.
“Ngài Mục Thừa, tôi là Mục Thẩm Châu, ngài khách sáo rồi.”
Thực ra, Mục Thừa chỉ là một người hầu phụ trách việc đi lại cho Mục Hạc Khanh mà thôi.
Nhưng bởi vì Mục Hạc Khanh mà trước nay chưa từng có ai xem anh ta là một người hầu.
Muốn gặp Mục Hạc Khanh còn phải thông qua Mục Thừa.
“Lão gia đã xác định thời gian cuối cùng của cuộc sát hạch người thừa kế.” Giọng điệu Mục Thừa bình thản: “Vừa hay hôm nay tôi tới tìm mẹ cậu có chút việc, nên tiện đường thông báo trước với cậu một tiếng.”
Chuyện này đã được truyền đi khắp nhà họ Mục từ mấy năm trước rồi.
Quyền thừa kế sẽ trực tiếp bỏ qua đời của bố Mục Thẩm Châu mà chọn lựa một trong số các người cháu như bọn
họ. Chỉ có điều Mục Hạc Khanh vẫn chưa đưa ra ngôn luận chính thức, lần này mới hoàn toàn công khai.
Nhịp thở của Mục Thẩm Châu dần trở nên gấp gáp.
“Đúng thế, cậu là người đầu tiên được thông báo.” Mục Thừa khẽ mỉm cười: “Cuộc sát hạch sẽ tương đối khó, mấy ngày nữa sẽ có tiêu chuẩn cụ thể, xin thiếu gia Thẩm Châu chuẩn bị trước.”
Không đợi Mục Thẩm Châu kịp phản ứng lại, Mục Thừa đã cúp máy.
Cậu ta đờ đẫn một lúc lâu.
Mấy phút sau, chuông điện thoại lại reo.
Mục phu nhân cũng không che giấu nổi sự kích động: “Chắc ông nội con đã chấm con rồi.”
Nhà họ Mục nhà cao cửa rộng, sự nghiệp lớn mạnh.
Chỉ riêng con cháu chi chính cùng hàng với Mục Thẩm Châu thôi đã có đến ba mươi người. Nhưng chưa từng thấy Mục Hạc Khanh đặc biệt gần gũi với ai.
Mục Thẩm Châu không phải người ưu tú nhất, đứng trước cậu ta ít nhất còn có ba người nữa. Một trong số đó, còn
là một cô gái.
Mục phu nhân cũng không ngờ, Mục Thừa lại đích thân thông báo cho Mục Thẩm Châu biết chuyện sát hạch người thừa kế.
“Nếu bên đó con còn có khách quý thì mẹ không quấy rầy con nữa.” Mục phu nhân rất hân hoan: “Đợi con
thông qua cuộc sát hạch thì có thể bắt đầu kế thừa nhà họ Mục rồi.”
Trong lúc suy tư, cậu ta đã đến bên cạnh Mộng Cảnh Ngộ. Người đàn ông khoác trên người một chiếc áo choàng
mở kiểu cổ màu xanh đậm có thêu hoa văn, trên tay còn cầm một chiếc quạt gấp, rất có phong thái cổ xưa.
Nhưng lại có vẻ lạc lõng giữa một đại đô thị quốc tế người xe nườm nượp, xa hoa trụy lạc như thế này.
Nhung dung mạo anh ta cực kỳ xuất chúng, kiểu cách ăn vận này càng khiến phong thái của anh ta thêm phần vượt trội.
Người qua đường đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Mục Thẩm Châu bước tới, tỏ ý xin lỗi: “Ngài Cảnh Ngộ, thật xin lỗi, đã không giúp anh lấy được cây hoa tulip đó.”
“Không cần.” Mộng Cảnh Ngộ hơi ngừng lại giây lát, rồi chợt hỏi: “Cậu quen biết vị tiểu thư đó?”
“Có quen, nhưng không tính là thân.” Mục Thẩm Châu thấy Mộng Cảnh Ngộ không so đo, mới thở phào: “Cô ta
vốn là con nuôi của nhà họ Doanh, nhưng hiện giờ đã cắt đứt quan hệ nhận nuôi rồi.”
“Vậy à.” Mộng Cảnh Ngộ cụt hứng. Nhưng mà, ngoại hình của cô bé ấy thật sự rất xinh đẹp.
Mục Thẩm Châu lại lên tiếng: “Nếu như ngài Cảnh Ngộ thật sự thích cây hoa tulip đó thì tôi có thể nhờ người đến châu Âu xem thử.”
“Không cần.” Vẫn là hai chữ này: “Cậu làm việc của mình đi, tôi còn có việc, xin cáo từ trước.”
Cách anh ta nói chuyện cũng đem đến cảm giác giống như người cổ đại.
Mục Thẩm Châu không nắm được thái độ của anh ta, chỉ đành gật đầu: “Được, nếu ngài Cảnh Ngộ có việc gì cần, xin cứ liên lạc với tôi.”
Bên ngoài cửa khách sạn, có một chiếc Porsche đã đợi sẵn.
Người phụ nữ đi bên cạnh Mộng Cảnh Ngộ giúp anh ta mở cửa xe, mời anh ta ngồi vào bên trong.
Sau khi lên xe, ánh mắt của người phụ nữ liên thay đổi, nghiêm túc hơn hắn: “Tiên sinh, cây tuyết linh chi đó…”
“Tôi đâu có nói là sẽ bỏ cuộc.” Mộng Cảnh Ngộ mở cây quạt trong tay ra, cười lạnh nhạt: “Nhân lúc hắn không có ở bên cạnh cô bé đó, cô phái mấy tên tùy tùng cướp nó về đây cho tôi.”
(Elly: Ông chú hơi đen.)
Người phụ nữ cung kính: “Tuân lệnh tiên sinh.”
Bọn họ vốn không vội quay về Đế đô. Vì một cây tuyết linh chi có thể cải tử hoàn sinh, cũng đáng để ở lại.
Mộng Cảnh Ngộ lẩm bẩm tự nói một mình: “Sớm biết gặp phải nhiều chuyện phiền phức như vậy thì trước khi bắt đầu buổi đấu giá nên trực tiếp ra tay mới phải.”
Anh ta vốn không phải người học cổ y, mà là người luyện cổ võ.
Mấy năm trước, bởi vì sức khỏe thành viên chi chính của nhà họ Mộng cực kỳ không tốt, cho nên nhà họ Mộng đặc biệt tìm một gia tộc trong giới cổ võ tới thương lượng, để một vài thiên tài cổ võ đến nhà họ Mộng ở rể.
Đứa trẻ sinh ra phải theo họ Mộng.
Còn đổi lại, sau này nhà họ Mộng chữa bệnh cho gia tộc cổ võ này sẽ không thu tiền.
Nhưng tất nhiên, nhà họ Mộng sẽ không cung cấp những dược liệu quý hiếm trong quá trình chữa bệnh.
Nhà họ Mộng không cần tiền, bởi vì tiền đối với bọn họ mà nói, có giá trị kém xa một số loại cây thuốc hiếm.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Mộng không thiếu tiền.
Đến cả thế gia chuyên bói toán như nhà Đệ Ngũ cũng vì tiền mà chuyển sang kinh doanh buôn bán.
Chỉ có điều gia chủ nhà họ Mộng tuân theo chí nguyện của tổ tiên, kiên quyết không bước chân vào thế tục, vẫn luôn ở lại trong giới cổ y, chỉ có một bộ phận nhỏ thành viên trong gia tộc mới được phép ra ngoài.
Mỗi một cây thuốc hiếm đều có giá trên trời.
Mộng Cảnh Ngộ là đời sau của một trong số các thiên tài cổ võ năm xưa.
Theo lý mà nói anh ta nên ở bên phía gia tộc cổ võ, nhưng bởi vì bố anh ta ở rể, cho nên anh ta mới theo họ Mộng.
Người luyện cổ võ trước giờ hoành hành bá đạo, những chuyện có thể giải quyết bằng nắm đấm thì tuyệt đối
không xì tiền ra.
Anh ta ra ngoài còn chẳng đem theo thẻ ngân hàng, chứ nói gì đến tiền mặt.
Nhưng Mộng Cảnh Ngộ không ngờ tới, ở thành phố Hồ này, một cô bé không có xuất thân từ một gia tộc lớn nào
lại cũng nhìn trúng cây tuyết linh chi.
Còn có người đàn ông đó…
Anh ta khẽ hắng giọng mấy cái, ánh mắt âm u.
“Tiên sinh, nhưng mà vị thiếu gia nhà họ Mục kia…” Người phụ nữ cau có, giọng điệu đầy sự chán ghét: “Cũng
thật là vô dụng, tiền mua tuyết linh chi cho ngài mà cũng tiếc, nếu biết được ngài là ai thì sớm muộn gì cậu ta cũng hối hận.”
“Cái này thì có trách sai cậu ta rồi.” Mộng Cảnh Ngộ gập quạt lại, cười nói: “Cậu ta ấy à, cũng chỉ là một trong số
các thành viên chi chính đời này của nhà họ Mục mà thôi, không phải người thừa kế thật sự của nhà họ Mục đầu, chỉ có người thừa kế thật sự, mới có tư cách bước vào giới cổ y.”
“Cậu ta không nỡ bỏ mấy triệu ra cho tôi, cũng là điều có thể thông cảm được.”
Mộng Cảnh Ngộ hơi nheo mắt lại, ngừng một lát rồi lạnh nhạt nói: “Có thể không động thủ là tốt nhất, con gái thường thích hoa hoét, cô bảo bên phía Đế đô gửi mấy chậu đến đây, đổi với cô ta.”
Người phụ nữ tuân lệnh, bắt đầu liên hệ với người bên phía Đế đô.
***
Buổi đấu giá kết thúc, phần lớn mọi người đều đã rời đi.
Phó Minh Thành và Phó phu nhân tất nhiên cũng đã nhìn thấy Phó Quân Thâm, nhưng bọn họ không để tâm, cứ thế đi thẳng.
Còn Phó Dực Hàm thì lại chủ động muốn đi tìm Phó Quân Thâm, nhưng anh ta không tìm thấy, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc.
“Tiểu Nguyễn, đi thôi, về nhà thôi.” Phó Dực Hàm mặc áo khoác lên, quay đầu, thấy Tô Nguyễn đang không
ngừng ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó, anh ta ngẩn ra: “Tiểu Nguyễn?”
“Thẻ của em!” Tô Nguyễn còn tìm cả bên dưới gầm ghế nhưng cũng không tìm thấy, cuống hết cả lên, mắt cũng đỏ hoe: “Dực Hàm, thẻ ngân hàng của em không thấy đâu nữa.”
“Thẻ ngân hàng gì?” Biểu cảm của Phó Dực Hàm dần trở nên nghiêm túc: “Thẻ bố mẹ cho em à? Mất rồi cũng
không sao, có thể làm lại một cái khác.”
“Không phải, thẻ em mang từ Đế đô qua đây cơ.” Tô Nguyễn nói rồi, nước
mắt liền chảy xuống: “Tấm thẻ đen không ghi tên đó là của ngân hàng Laurent đấy.”
Phó Dực Hàm hơi biến sắc: “Mất rồi?”
“Chắc chắn là ở đây.” Tô Nguyễn nhấc váy lên, lại chạy đến bên bàn ăn tìm: “Em nhớ là em có mang theo, sao lại
không thấy được chứ.”
Ngân hàng Laurent có một loại thẻ đen không ghi tên, tượng trưng cho thân phận, bởi vì loại thẻ này chỉ phát hành ở chi nhánh Đế đô, là phiên bản giới hạn.
Nhưng thông thường, không ai để tiền trong thẻ này cả, chỉ giữ lại như một vật kỷ niệm mà thôi.
Vì trên thẻ không ghi tên, đánh mất thì phiền phức lắm.
Chỉ có điều, Tô Nguyễn chỉ có mỗi một tấm thẻ đen của ngân hàng Laurent này thôi, những ngân hàng khác cô ta
đều không coi ra gì.
Nhất là bình thường cô ta có thể đem nó ra khoe khoang, dù sao thì bên phía thành phố Hồ cũng không ai có.
Lần này bởi vì buổi đấu giá, cô ta mới đem tấm thẻ này theo, dự định chuyển tiền luôn.
Tô Nguyễn cuồng đến sắp phát điện: “Dực Hàm, trong thẻ của em còn đến mười triệu, nhỡ mất rồi thì phải làm
sao?”
“Em đừng vội.” Phó Dực Hàm đi đến quầy lễ tân: “Làm phiền kiểm tra camera giám sát trong đại sảnh, phu nhân của tôi bị mất thẻ ngân hàng, rất quan trọng.”
“Dạ vâng, Đại thiếu gia, xin anh chờ cho ít phút.”
Đối phương là người nhà họ Phó, cô nhân viên lễ tân không dám chậm trễ, lập tức liên hệ với phòng giám sát, đem bản ghi hình tới. Tô Nguyễn giẫm giày cao gót lạch cạch bước đến, cùng Phó Dực Hàm xem băng ghi hình.
Đột nhiên, cô ta vội vàng lên tiếng: “Dừng lại, chỗ này.”
Nhân viên lễ tân ấn tạm dừng. Trên màn hình là cảnh trước khi Doanh Tử Khâm rời khỏi chỗ ngồi, lúc đi qua chỗ Tô Nguyễn có dừng lại giây lát.
Nhìn thấy thế, Tô Nguyễn mới nhớ ra, ban nãy cô ta cố tình ngáng đường Doanh Tử Khâm, chỉ có điều không
thành công, còn bị đạp lại một phát vào chân.
Ngoài chuyện đó ra, cô ta không tiếp xúc thân mật với ai khác nữa.
Trong camera giám sát cũng không thấy cô ta làm rơi thẻ.
Nhưng trước lúc đấu giá, cô ta vẫn còn dùng đến nó. Tấm thẻ chỉ có thể mất vào thời điểm cuộc đấu giá kết thúc.
“Là cô ta.” Tô Nguyễn không thèm nghĩ đã cười lạnh nói: “Em đã bảo mà, một đứa con nuôi không có nhà như cô ta thì lấy đâu ra một triệu? Chắc chắn là cô ta đã lấy thẻ của em.”
Thẻ đen không ghi tên nên ai cũng có thể dùng được.
Nhưng Phó Dực Hàm lại tỏ ra trầm mặc: “Tiểu Nguyễn, đừng vội, chuyện này chắc có hiểu lầm gì đó, em tìm lại
xem sao.”
“Làm gì có hiểu lầm gì.” Tô Nguyễn khinh miệt: “Em vốn đã nghe bên phía nhà họ Doanh nói, cô ta ăn
trộm thành tính rồi, cô ta vẫn còn ở đây đúng không? Đưa số phòng của cô ta cho tôi, tôi đi tìm cô ta.”
Câu cuối cùng là nói với cô gái ở quầy lễ tân. Cô nhân viên hơi do dự: “Xin lỗi, thiếu phu nhân, thông tin của khách đều được bảo mật, mong cô đừng làm khó chúng tôi.”
“Cô có biết thẻ của tôi là thẻ gì không? Ngân hàng Laurent phát hành, bên trong có mười triệu, có bán cô đi cũng không đền nổi đâu.” Tô Nguyễn căn bản không muốn nghe: “Nói mau,
cô ta ở phòng nào? Gọi thêm vài bảo vệ đến cho tôi.”
Phòng Tổng thống 908.
Doanh Tử Khâm đang nói chuyện điện thoại với Lita.
“Tôi bảo này, mười rưỡi rồi, cô đang ở đâu thế hả? Tôi thấy phong cảnh của thành phố Hồ các cô cũng không tồi
đầu, có muốn ra ngoài đi dạo một vòng trước không?”
Không biết Lita đang đi dạo ở nơi nào, đột nhiên cô ta kinh ngạc kêu lên: “Oa, đây là khu chợ bán đồ ăn vặt mà cô bảo đấy hả? Nhìn cũng ngon đấy.”
Doanh Tử Khâm đang định lên tiếng thì vô tình liếc mắt nhìn về phía cửa, đôi mắt cô chợt nheo lại.
Mấy giây sau, không thấy cô trả lời, Lita ở đầu dây bên kia liền gọi: “A lô? Rớt mạng à? Mạng kém hay sao?”
“Có chút chuyện, chờ chút.” Doanh Tử Khâm cúp máy, trở mình đứng dậy. Chuông cửa vang lên vào đúng lúc này. Doanh Tử Khâm với lấy tay nắm cửa, mở cửa ra.
Bên ngoài, Tô Nguyễn đã trực tiếp giơ tay lên.
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Story
Chương 236: Người thừa kế, thẻ đen của ngân hàng Laurent
10.0/10 từ 26 lượt.