Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 202
GIÁNG THẲNG MỘT CÁI TÁT LÊN MẶT CHUNG TRI VÃN
Bất ngờ nghe thấy một câu như vậy, Tu Vũ phải hít một hơi thật sâu.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng Doanh Tử Khâm đang nói đ3ùa.
Nhưng lần này thì không.
Một bức tranh sơn dầu tiện tay vẽ ra cũng có thể thu hút được cả giáo sư danh dự của Học viện Nghệ t1huật Hoàng
gia châu Âu thì thiết kế quần áo chắc chắn cũng không tệ. Tu Vũ nhìn xung quanh, thì thầm nói: “Bố Doanh, cậu lẻn
vào Truyền thông Sơn9 Quang từ bao giờ thế?”
“Không tính là lẻn vào.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, lười biếng đáp: “Tôi vào quang minh chính đại.”
“Hai3zz, tớ cũng muốn vào Truyền thông Sơ Quang.” Tu Vũ háo hức muốn thử “Bố Doanh, cậu nói xem tốt nghiệp
xong tớ đến Truyền thông Sơ Quang làm em gá8i quét dọn được không nhỉ, chỉ dọn phòng cho con trai tớ thôi.”
Nghe vậy, Giang Nhiên đang mơ màng buồn ngủ bỗng nhiên tỉnh như sáo: “Cái gì? Cậu muốn làm giúp việc à?
Vậy tới nhà tôi, một tháng tôi trả cậu một trăm nghìn.”
Tu Vũ đập bốp một quả táo lên đầu Giang Nhiên. Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn hai người họ như đang suy
nghĩ điều gì đó. Giang Nhiên và Tu Vũ đều tới từ Đế đô, đây là chuyện không cần phải nghi ngờ. Những nguyên
nhân và mục đích họ tới đây vẫn chưa thể biết được.
Doanh Tử Khâm hơi cau mày.
Giang Nhiên tu luyện cổ võ, không thể nào thoát khỏi liên can đến giới cổ võ, chắc chắn không phải người bình
thường.
Với khả năng thần toán của cô bây giờ, quả thực không bói được thông tin gì quan trọng. Hơn nữa, trong cơ thể
Giang Nhiên còn có một luồng nội kình khác không thuộc về cậu ta, rõ ràng là đến từ một người luyện cổ võ còn
mạnh hơn cậu ta.
Còn Tu Vũ lại khiến cô nhở tới một gia tộc lớn của Đế đô.
“Haizz, con người tôi cực kỳ xấu tích, tôi cực thích cười trên sự đau khổ của người khác.” Tu Vũ rất phấn khích:
“Muốn nhìn xem Chung Tri Văn có vẻ mặt thể nào quá.”
Giống như để thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy, đúng lúc này, hình ảnh phát trực tiếp bỗng nhiên thay đổi.
Anh quay phim cho Chung Tri Vãn một góc máy đặc tả. Trong hình, sắc mặt Chung Tri Vãn trắng bệch như tờ giấy,
mồ hôi túa ra làm lem nhem hết lớp trang điểm, trông cô ta chẳng khác nào một con chuột lột. Hàm răng cô ta
không ngừng va vào nhau cả người cũng run lên bần bật Thấy máy quay đang chĩa về phía mình Chung Tri Vãn
toan chạy trốn nhưng ánh mắt tất cả mọi người đều đang đổ dồn lên người cô
ta
Bọn họ nhìn cô ta với ánh mắt ghê tởm như nhìn thứ rác rưởi gì đó.
Lưng Chung Tri Vãn như bị kim chích, tê rát nóng rẫy.
Trên vị trí giám khảo, Martha lại đứng lên một lần nữa.
Bà ấy cầm micro, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Bộ “Tử linh” của Truyền thông Sơ Quang là thiết kế đẹp nhất mà tôi
từng gặp trong mấy năm làm giám khảo.” “Rất độc đáo và có tính sáng tạo. Tôi suýt nữa đã cho rằng nhà thiết kế
người nước Hoa này đã thực sự gặp bốn con thần thú ấy ngoài đời.”
Cùng lúc giọng nói vang lên, màn hình lớn hai bên hiển thị thông tin người thiết kế của Truyền thông Sơ Quang.
Không có ảnh, cũng không có cả giới tính.
Chỉ có một chữ duy nhất.
Mi.
“Rất tiếc là hôm nay cô ấy bận việc không thể trực tiếp xuất hiện ở trên sân khấu này.” Martha tiếp tục lên tiếng:
“Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản cô ấy giành được quán quân cuộc thi lần này.” Không ai có ý định phản
đối. Đừng nói là bốn bộ lễ phục, cho dù chỉ lấy ra một bộ cũng đã đủ đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ. “Vậy thì, Chung Tri
Vãn…” Martha dời mắt, thu lại nụ cười trong tích tắc: “Lúc trước tôi đã hỏi cô, cô có chắc chắn bộ lễ phục đó là do
cô thiết kế không, cô trả lời “Phải”, còn rất kiên định.” “Tôi, không phải…” Chung Tri Vãn cực kỳ hoảng loạn, cô ta
hít thở mấy lần mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được: “Là tôi thiết kế, tôi cũng không ngờ sẽ đụng ý tưởng với người
khác, còn giống như vậy.” Cô ta không còn đường lui nữa, chi bằng cử liều chết một phen. Ai ngờ sắc mặt Martha
càng lạnh lùng hơn: “Đến lúc này rồi cô vẫn không thừa nhận à. Hậu trường.”
Martha vừa dứt tiếng ra hiệu, trên màn hình lớn liền lập tức xuất hiện bốn bộ lễ phục của Truyền thông Sơ Quang.
Nhân viên phía sau hậu trường đặc biệt phóng đại họa tiết của từng bộ lễ phục. “Mời các vị quan sát.” Martha giơ
tay lên: “Tôi đã tham khảo ý kiến của Truyền thông Sơ Quang mới biết trên bốn bộ lễ phục này có điều bí ẩn.”
“Họa tiết này không chỉ để làm đẹp, mà còn chứa tên của nhà thiết kế. Đây là thể triển của nước Hoa.”
Trên màn hình lớn, họa tiết đã được nhấn sáng làm nổi bật.
Lúc này, Martha lại nói: “Mời các vị xem tiếp bộ lễ phục của Hoa Tủ này.”
Màn hình lớn được chia đôi, bên phải xuất hiện bộ váy của Hoa Tú, phần họa tiết cũng được phóng to lên.
Đối với người nước Hoa mà nói, chữ viết thể triển không dễ nhận ra như thể khải bởi nó tương đối trừu tượng.
Nhưng điều này không ngăn cản bọn họ nhìn ra họa tiết hai bên là giống nhau.
Rất rõ ràng, đây chính là bằng chứng không thể chối cãi của việc đạo nhái. “Bầy, tôi chưa thấy ai mặt dày vô liêm sỉ
như thế này luôn á, đã đạo nhái rồi còn cứng miệng không chịu thừa nhận, mặt dày đến thế là cùng.” “Mới có tí
tuổi, đường tương lai còn rất dài, tại sao phải đi đạo nhái? Mưu tính gì đây?” “Ban đầu tôi còn thấy cô gái này cũng
xinh, dáng dấp không tệ, khí chất cũng tốt, không ngờ lại là một con chó đạo nhái, buồn nôn.”
Chung Tri Vãn khó tin nhìn những họa tiết kia, sắc mặt thoắt cái lại tái mét.
Cô ta không thể ngờ rằng những họa tiết này lại là tên nhà thiết kế của Truyền thông Sơ Quang!
Cô ta còn tưởng chỉ để cho đẹp.
Đầu óc Chung Tri Vãn ong hết cả lên như đang chứa vô số con ong mật vô ve.
Ảnh đèn rọi lên gương mặt cô ta như thể đang giễu cợt sự dốt nát và xấu xí của cô ta.
“Giới thiết kế không cần một nhà thiết kế sống dựa vào việc đạo nhái.” Martha nhìn vào ống kính máy quay, gật
đầu: “Nhân cơ hội này, tôi cũng xin tuyên bố một việc, Hoa Tủ, bị cấm tham gia bất cứ cuộc thi thiết kế và chọn tài
năng nào. Chung Tri Vãn…”
“Vốn dĩ tôi thấy cô còn trẻ, nghĩ rằng cô không hiểu chuyện nên mới đạo nhái tác phẩm của người khác. Thế nên,
tôi mới hỏi cô rất nhiều lần rằng cô có sao chép không, nếu như có dũng cảm thừa nhận sai lầm, tôi sẽ cho cô cơ hội.
Nhưng cô đã không chịu thừa nhận.”
Hai cánh môi Chung Tri Vãn run lên bần bật, mặt cô ta cắt không còn một giọt máu.
“Thế nên rất xin lỗi, trong giới thiết kế, cô bị cấm hoạt động hoàn toàn. Tôi cũng hy vọng các vị đang ngồi đây có
thể coi đây là tấm gương tày liếp, bất luận lúc nào, ở đâu thì việc đạo nhái cũng tuyệt đối không được chấp nhận!”
Bên trên khán đài, Kha Huệ Châu cũng cực kỳ hoảng sợ.
Bà ta thực sự không ngờ chuyện đạo nhái của Chung Tri Vãn lại có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Hoa Tú.
Nhưng nhà thiết kế sao chép tác phẩm của người khác, lại một mực che giấu, làm sao bọn họ biết được?
“Chị, chị tìm người ở đâu ra thế này?” Kha Huệ Châu cổ nên cơn giận, gọi điện cho Mục phu nhân ở tít tận Để đô,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị biết không? Cô ta đạo nhái! Lại còn đạo tác phẩm của Truyền thông Sơ Quang.
Hoa Tú tiêu đời rồi!”
“Chị, em tin tưởng chị mới nhờ chị tìm giúp nhà thiết kế, nhưng chị tìm cho em cái thứ gì đây?! Chị gả đến nhà họ
Mục rồi thì mặc kệ sống chết của bọn em luôn phải không?”
“Cái gì?” Mục phu nhân cũng biến sắc: “Đạo nhái ư?” “Là đạo nhái!” Kha Huệ Châu cười lạnh một tiếng: “Chị xem
phát trực tiếp đi!”
Nói xong, bà ta liền cúp điện thoại.
***
Cùng lúc đó, Lạc Tử Nguyệt cũng luống cuống không biết làm thế nào.
Vốn dĩ một người mẫu được Hoa Tú mời tới như cô ta hoàn toàn có thể rũ sạch quan hệ với Hoa Tú nhưng những
lời cô ta phát ngôn trên Weibo lúc trước đã trực tiếp chặn đứng đường lui của bản thân.
Người đạo nhái không phải Tạ Mạn Vũ mà ngược lại là cô ta.
“Lạc Tử Nguyệt!” Người đại diện tức giận chưa từng có: “Tôi đã nói gì nào? Tôi bảo cô chờ đợi, cứ chờ đợi đi, Tạ
Mạn Vũ không phải người cô có thể lật đổ đầu. Giờ cô xem đi!”
Lạc Tử Nguyệt sững sờ nhìn chiếc di động anh ta vừa ném tới, tay chân lạnh toát.
Nước Hoa là chín rưỡi tối, bên châu Âu vẫn đang là buổi chiều.
Những đêm đến lại là thời điểm các cư dân mạng hoạt động sôi nổi nhất. Thiết kế thời trang là lĩnh vực rất nhiều
người không am hiểu, hầu hết mọi người đều không có hứng thú với nó.
Nhưng lần này có sự xuất hiện của ngôi sao hàng đầu như Thương Diệu Chi nên rất đông người xem phát trực tiếp.
Có điều cư dân mạng đều không ngờ xem cho vui lại còn bắt được một tin tức lớn kinh thiên động địa.
#Truyền thông Sơn Quang, Hoa Tú#
#Chung Tri Vãn, đạo nhái#
#Lạc Tử Nguyệt, đăng đàn ăn vạ Ảnh hậu Tạ#
Ba hot search vững vàng nằm chễm chệ trên tốp ba bảng hot search, bất di bất dịch.
Sau khi nhấn vào hot search, những người không xem phát trực tiếp cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
“Cười chết mất thôi, Lạc Tử Nguyệt xây dựng hình tượng siêu sao xinh đẹp, thực ra là một đứa thảo mai giả vờ
đáng thương, cuối cùng tự mình và mình rồi, thật đáng chúc mừng.” “Mạnh mẽ yêu cầu cẩm Lạc Tử Nguyệt hoạt
động, nhảy nhót lê chân với hát hò như thể mà cũng có thể debut từ“Thanh xuân 101”, lại còn đòi ăn vạ Ảnh hậu
Tạ, cũng xứng ở trong giới giải trí này à?”
“Các bác có ai từng nghe nói đến nhà họ Kha chưa? Gia tộc của Đế độ? Hào phú?” “Chưa nghe bao giờ, không nổi
tiếng à, em chỉ từng nghe đến nhà họ Nhiếp họ Mục cả nhà họ Đệ Ngũ thôi. Gia tộc nhỏ mới làm ra chuyện mất
mặt như thế.” “Chung Tri Vãn này là ai thế? Khiếp thật, chuyện đáng sợ hơn cả đạo nhái chính là chết cũng không
hối cải.”
“Mất mặt với cả thế giới luôn, toang rồi toang rồi.” Bên này, các cư dân mạng bắt đầu phát huy tinh thần trinh thám
của bọn họ, đổ xô đi tìm Chung Trị Vãn.
Bên kia, cuộc thi đến đây là kết thúc. Truyền thông Sơ Quang giành giải nhất, còn Hoa Tú chẳng những không
giành được giải thưởng gì mà còn bị đuổi ra ngoài.
Kha Huệ Châu hít thở cũng khó khăn, bà ta giận đến mức đầu óc choáng váng. Bà ta bỗng quay phắt đầu lại, nhìn về phía Chung Tri Vãn đang hồn vía lên mây với ánh mắt chán ghét, sắc mặt cũng lạnh tanh. Kha Huệ Châu tiến lên, mặc kệ xung quanh đang có rất nhiều người.
Bà ta giơ tay lên, giáng thẳng một cái tát lên mặt Chung Tri Vãn.
Hung hãn, không chút lưu tình.
“Loại như cô mà cũng muốn bước vào Đế đô à?”
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt