Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt
Chương 173
Đây là bài đăng đầu tiên của Doanh Nguyệt Huyên sau khi cô ta đăng ký tài khoản Weibo.
Bởi vì chuyện Doanh Lộ Vi đã gây ra thực sự khiến mọi3 người vô cùng phẫn nộ nên dù đã qua rất nhiều ngày, nhiệt độ bàn tán về nó vẫn không hề suy giảm. Đặc biệt là chứng nhận Weibo của Doanh Nguyệt Hu1yên còn là “nạn nhân của vụ Doanh Lộ Vi” đã thu hút sự quan tâm đông đảo của cư dân mạng.
Rất nhanh đã có không ít người qua đường chạy đến9 dưới bài Weibo này, nhao nhao an ủi Doanh Nguyệt Huyên.
“Ôm em gái một cái, đúng là tai bay vạ gió, ai mà ngờ cô ruột của mình lại làm chu3yện như vậy chứ.”
“Cũng may là tìm về được, nếu không tìm được thì chắc là chết như Doanh Lộ Vi mong muốn rồi nhỉ?”
“Thế này thì đú8ng là nhà họ Doanh vô tội rồi, mất Đại tiểu thư còn phải đội nồi cho Doanh Lộ Vi. Theo tôi thấy, nếu không có Doanh Lộ Vi giở trò từ bên trong thì chắc chắn sẽ không có chuyện ghê tởm như kho máu di động rồi.”
“Đều là nạn nhân, người ghê tởm là Doanh Lộ Vi, người đáng chết cũng là Doanh Lộ Vi. Không cần trù dập Tập đoàn Doanh thị xuống nữa, dù sao Bóc phốt online cũng nói Doanh Lộ Vi vào tù rồi mà? Tiên Tập đoàn Doanh thị kiếm được cũng không cho cô ta tiêu.”
Một lát sau, bài Weibo thứ hai liên xuất hiện.
“@Doanh Nguyệt Huyên V: Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi vẫn đang ở nước ngoài nên không biết chuyện đã xảy ra trong nước. Có điều chuyện đã qua rất lâu, tôi cũng quên rồi. Rất cảm ơn bố mẹ tôi đã cho tôi môi trường trưởng thành an toàn, hai người họ cũng hoàn toàn không biết chuyện, tôi mong mọi người đừng làm tổn thương đến họ.”
Sự rộng lượng ấy giành được sự khen ngợi của rất nhiều cư dân mạng.
“Thấy chưa, đây chính là sự khoan dung mà thiên kim nhà giàu thực sự mới có. So ra thì cô thiên kim giả nào đó đúng là so đo từng tí một.”
“Thế nên giá mới không thành thật được, cơ mà bây giờ Doanh Lộ Vi cũng bị bắt rồi, tôi thấy nhà họ Doanh sẽ không nhận nuôi cô ta nữa đâu.”
“Hiểu rồi, mấy bác lầu trên đều thích thánh mẫu, chúc sau này các bác
bị coi là kho máu di động cũng đừng có phản kháng nha.”
Doanh Chẩn Đình đã đến công ty, quản gia đang báo cáo cho Chung
Mạn Hoa tình hình trên Weibo.
“Theo lời căn dặn của lão gia, sau khi Đại tiểu thư đăng hai bài Weibo
này, chiều hướng dư luận đã hoàn toàn thay đổi, rất nhiều người đều
đang khen ngợi Đại tiểu thư hiền lành.” Cuối cùng trái tim lơ lửng suốt
mấy hôm nay của Chung Mạn Hoa cũng trở về chỗ cũ. Bà ta cầm chén
trà, thổi cho bớt nóng rồi mỉm cười nói: “Con bé Tiểu Huyên này vốn rất
hiền lành, cũng rất hiểu chuyện.”
“Nhưng thưa phu nhân…” Quản gia do dự một lát rồi mới nói: “Người
bị vứt bỏ là Nhị tiểu thư. Chúng ta đẩy Đại tiểu thư ra, nếu như chân tướng bị bại lộ thì phải làm thế nào?”
“Không đâu.” Sắc mặt Chung Mạn Hoa lạnh tanh: “Bọn họ đã hứa sẽ
không tiết lộ ra ngoài, vả lại bọn họ cũng không có chứng cứ. Chỉ cần tôi
và Chấn Đình đều không ra mặt thì cũng không thể làm giám định xác
nhận cha mẹ được.”
Ông cụ Chung có biết nhưng đã cách một thế hệ thì không làm giám
định ADN được, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ họ hàng.
Như vậy có thể chứng minh được gì?
Cùng lắm chỉ là nhà họ Chung có thêm một đứa con gái riêng. Căn bản
sẽ chẳng ai liên tưởng đến chuyện nhà họ Doanh có một đôi thiên kim
thật giả.
Quản gia ngẫm nghĩ một lát rồi cũng cảm thấy đúng thế thật.
“Kiểu gì thì kiểu, Tiểu Huyên cũng là đứa trẻ vô tội.” Chung Mạn Hoa
khẽ lắc đầu: “Lúc nó được đón về nhà họ Doanh vẫn chỉ là một đứa trẻ
chưa nhớ được chuyện gì, đột nhiên có một ngày nó biết mình không
phải con ruột của cái nhà này, nó sẽ không khó chịu sao?”
Tháng tư năm ngoái, Giang Mạc Viễn đưa Doanh Tử Khâm từ huyện
Thanh Thủy về.
Đến tháng sáu, Doanh Nguyệt Huyên bèn nộp hồ sơ xin trao đổi du học
sinh, bay đến châu u.
Lý do là con bé đã chiếm vị trí Đại tiểu thư nhà họ Doanh nhiều năm
như vậy, đã đến lúc rời đi rồi.
Thế nhưng sao Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa có thể đồng ý
được, bọn họ chỉ đồng ý cho Doanh Nguyệt Huyên sang châu Âu du
học xong thì phải quay về, vị trí Đại tiểu thư nhà họ Doanh vẫn là của
con bé.
Đã nuôi dưỡng mười lăm năm, tình cảm đâu thể nói cắt đứt là cắt đứt
dễ dàng như thể được.
So với Doanh Thiên Luật mà nói, con gái là áo bông nhỏ thân thiết, bà ta
còn gần gũi với Doanh Nguyệt Huyên hơn cả con trai mình.
Chung Mạn Hoa lại thở dài một tiếng, hốc mắt đỏ hoe: “Tiểu Huyên
giống tôi, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ. Lúc nó xách vali đi, dù miệng thì
tươi cười nhưng tôi biết, nó buồn hơn bất cứ ai.” Quản gia không nói gì.
Một lúc lâu sau, ông ta mới ngập ngừng lên tiếng: “Nhưng chỉ sợ Nhị
tiểu thư sẽ không đồng ý.”
“Không sao.” Chung Mạn Hoa đặt chén trà xuống, thờ ơ nói: “Bây giờ
Doanh Lộ Vi bị giam rồi, Tử Khâm cũng không cần hiến máu nữa.”
“Lúc đón nó về cũng đã nói rõ ràng, vị trí Đại tiểu thư của Tiểu Huyên
không thể nào cho nó, nó làm Nhị tiểu thư của nó nhưng đãi ngộ sẽ
không thay đổi.”
Chung Mạn Hoa trầm ngâm ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói tiếp: “Cơ mà
ông lo lắng cũng có lý, đợi Chẩn Đình có thời gian, vợ chồng tôi sẽ cùng
đi tìm nó.”
*
Các học sinh lớp A19 đương nhiên không biết chuyện của nhà họ Doanh
thể nên bọn họ cũng cảm thấy Doanh Nguyệt Huyện rất đáng thương.
Còn chưa đầy một tuổi đã bị Doanh Lộ Vi đem đi vứt.
“Chậc, hóa ra Doanh Lộ Vi đã tái phạm nhiều lần rồi.” Tu Vũ sờ cằm,
nhận xét: “Nhà họ Doanh xui xẻo thật đấy, cơ mà sao tớ lại vui thế này
nhỉ?”
Doanh Tử Khâm không tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ, cô khẽ
ngẩng đầu, đưa tay che kín hai mắt, các ngón tay khép lại.
Sau đó lại khẽ tách ngón giữa và ngón áp út ra, để lộ một khẽ hở.
“Bố Doanh, cậu đang nhìn gì thế?” Tu Vũ tò mò nhìn động tác này của
cô: “Nhìn người trên sân vận động đánh bóng rổ à?”
“Không phải.” Doanh Tử Khâm híp đôi mắt phượng, ánh sáng trong
mắt lúc mờ lúc tỏ, cô khẽ cười: “Tôi đang nhìn nhân quả.”
Nhân quả đã mờ nhạt đến mức không nhìn thấy được nữa.
Không ngoài dự liệu, trong vòng ba ngày tới sẽ hoàn toàn đứt đoạn.
Doanh Tử Khâm như có điều suy nghĩ. Người xem bói luôn chỉ bói cho
người khác chứ không tự bói bao giờ, nhất là chuyện liên quan đến số
mệnh và tương lai.
Thế nên, thật ra cô cũng không biết tại sao nhân quả giữa cô và nhà họ
Doanh lại có thể cắt đứt nhanh như vậy.
Về lý mà nói, nhân quả giữa cha mẹ và con cái dù có cố cắt cũng không
thể đứt được, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì. Bởi vì quan hệ máu mủ mãi
mãi tồn tại.
Cô đoán là vì nhà họ Doanh để Doanh Nguyệt Huyên thay thế hoàn
toàn vị trí của cô ở nhà họ Doanh nên mới có thể như vậy. Cuối cùng
nhà họ Doanh cũng đã làm một chuyện hợp ý cô.
Cô sẽ không phá hỏng đầu.
“Nhân quả?” Tu Vũ nghe mà không khỏi hoang mang: “Cái gì vậy?”
“Thứ của mấy ông thầy bói.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, vẻ mặt biếng
nhác: “Tan học rồi, tôi đi đón Tiểu Lan về nhà.” “Khoan đã khoan đã.”
Tu Vũ cũng vội vàng thu dọn cặp sách: “Tớ cũng đi đón em trai.”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Cô vừa đi vừa lấy di động ra, mở ứng dụng, chia sẻ bài đăng Weibo thứ
hai của Doanh Nguyệt Huyên.
*@ Đang dưỡng lão chớ làm phiền: Cảm ơn, thật lòng đấy.”
Cô vừa chia sẻ xong, các cư dân mạng đều ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Nhưng bọn họ không nghĩ ngợi gì sâu xa, chỉ coi như hai cô gái cùng bị
Doanh Lộ Vi làm tổn thương sâu sắc đang an ủi lẫn nhau.
Sau khi hóng hớt xong, tất cả lại giải tán.
Hai ngày sau.
Buổi trưa, ông cụ Chung gọi điện thoại cho Doanh Tử Khâm. Đầu tiên là
hỏi thăm sức khỏe cô, sau đó ông nhắc tới một chuyện.
“Tử Khâm, mẹ cháu…” Ông cụ Chung đổi cách nói, giọng điệu cũng
lạnh nhạt hơn rất nhiều: “Bên phía nhà họ Doanh tìm cháu, cháu xem có
muốn gặp hay không?”
Ông coi như đã hoàn toàn thất vọng với nhà họ Doanh.
Đương nhiên, ông cũng nhìn Doanh Nguyệt Huyên lớn lên từ bé nên
không thể làm chuyện gì quá máu lạnh, chỉ có thể tránh được thì tránh.
“Bọn họ tìm cháu ạ?” Doanh Tử Khâm khẽ chớp mắt: “Vâng, cháu sẽ
gặp.” “Hôm nay ngay sau khi cháu tan học đấy.” Ông cụ Chung hơi cau
mày: “Ông thấy cháu không gặp thì hơn, không biết bọn nó lại muốn
làm gì.”
Ngay cả con gái ruột của mình cũng không nhận, ông thật sự không biết
nói gì cho phái.
“Ông ngoại ông yên tâm ạ ” Doanh Tử Khâm ngáp một cái: “Bọn họ mà
chọc vào cháu, cháu sẽ đánh cho bọn họ một trận.”
Ông cụ Chung: “…”
Ông đã quên giá trị võ lực của cô cháu ngoại này của ông cao nhường
nào. Vệ sĩ cao to đen hôi còn bị con bé quật ngã chứ nói gì đến Doanh
Chấn Đình và Chung Mạn Hoa.
Không đúng, sao tự nhiên ông thấy hưng phấn thế nhỉ? “Vậy cũng
được.” Ông cụ Chung vẫn không yên tâm: “Ông đi cùng cháu nhé, có
ông ngoại ở đây, bọn họ sẽ không quá lao xược đâu.”
“Không cần đâu ạ.” Doanh Tử Khâm từ chối thẳng thừng: “Nếu ông bị
họ chọc tức thì mất nhiều hơn được đẩy ạ.”
Để đề phòng ông cụ Chung tự ý chạy đến, cô còn đặc biệt gửi tin nhắn
cho Phó Quân Thâm, bảo anh nhờ ông cụ Phó tới nhà họ Chung rủ ông
cụ Chung đánh cờ.
Doanh Chẩn Đình và Chung Mạn Hoa đã chờ sẵn ở đó.
Thấy cô gái tới, Chung Mạn Hoa còn hơi vui vẻ, muốn thân thiết với cô
nhưng sau khi bị Doanh Chẩn Đình lườm một cái, bà ta lập tức rút tay
về.
Doanh Tử Khâm ngồi xuống vị trí đối diện hai người, cũng không giữ
hình tượng gì, cô cất giọng hờ hững: “Có việc gì?”
Doanh Chấn Đình nhíu mày, bất giác không vui.
Con gái ruột về nhà lâu như thể mà còn chưa gọi người bố như ông ta là
bổ một lần nào.
“Tìm con tôi cũng không có chuyện gì to tát ” Giọng điệu Doanh Chấn
Đình rất máy móc: “Chỉ là nói với con một tiếng, người bị cô con bể
trộm đi rồi vứt bỏ là chị con, tốt nhất con đừng lên mạng nói linh tinh.”
Doanh Tử Khâm không nghe những lời này mà nghe thấy một âm
thanh giòn tan.
“Răng rắc.”
Giây phút này, có thứ gì đó đã hoàn toàn đứt gãy.
Tan tác hoàn toàn, không còn chút gì dư thừa.
Lông mày Doanh Tử Khâm khẽ giãn ra, cô tựa người vào chiếc ghế
mềm.
Cô chậm rãi ngước lên, thậm chí trong đôi mắt phượng xinh đẹp còn ẩn
hiện ý cười nhàn nhạt.
Trước giờ cô không cười, nụ cười này lại rạng rỡ đến kinh người.
Nét đẹp hồn xiêu phách lạc trong khoảnh khắc ấy khiến tất cả cảnh vật
xung quanh đều trở nên nhạt nhòa. Nhưng một giây tiếp theo, cô liền
giấu nhẹm nụ cười ấy đi, trên gương mặt là sự lạnh lẽo ghê người.
Chung Mạn Hoa cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu, như thể trái
tim bà ta bị một bàn tay bóp nghẹt, khiến bà ta không thể thở nổi.
Dường như có thứ gì đã rời xa bà ta, lần này hoàn toàn không níu lại được nữa.
Chung Mạn Hoa hơi hoảng hốt, bà ta vô thức muốn kéo tay Doanh Chẩn Đình, ngăn cản ông ta lại.
Nhưng Doanh Chấn Đình đã kịp hành động. Ông ta lấy ra một tấm chi phiếu, đẩy đến trước mặt Doanh Tử Khâm: “Đây là năm triệu.”
“Biết điều một chút, nếu không bố và mẹ con sẽ đưa con về.”
Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt