Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

C29: Tín đồ dị giáo

311@-

*Tín đồ dị giáo: Để chỉ những người có quan điểm trái ngược hoặc chống lại một tín ngưỡng tôn giáo nào đó.

Sau này của sau này, giống như câu chuyện từ trước đây.

Tịch Mộ trở thành người uy quyền trong giới chuyên nghiệp và lấy được một phần tài liệu nghiên cứu tuyệt vời.

Đó là một đoạn video ghi chép một nhân cách của một người bị nhân cách phân liệt. Bệnh nhân trong video đang ngẩng đàu, hai má gầy gò trông vô cùng không khỏe, đôi mắt người đóng đang né tránh ống kính, nhìn có vẻ vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.

"Tôi nghĩ kỹ rồi." Tuy rằng cậu ta sợ những thứ ở thế giới bên ngoài, thế nhưng lúc nói chuyện lại quyết đoán cực kỳ, "Như anh đề nghị, hãy để tôi trở thành duy nhất đi."

"Bất kể là nhân cách chính đã chết hay trốn đi, chỉ cần tiêu diệt toàn bộ nhân cách ngoại trừ tôi là được rồi."

Ngoài ống kính có người búng tay, ra hiệu cậu ta nhìn sang.

Lam Tư Ngộ nhìn thẳng ống kính.

Thiết bị xảy ra vấn đề, hình ảnh nhiễu sóng, cuối cùng khi hình ảnh dừng lại chỉ cỏn ở đó một ánh mắt kiên định và một cơ thể nhỏ bé gầy gò khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Tịch Mộ di chuyển con chuột.

Video bị tua đến 10 phút sau, hình ảnh bắt đầu chuyển động lại. Chỉ là mấy phút sau không phải là video đó nữa. Người ngồi trước màn hình vẫn là một cậu thiếu niên, thế nhưng cậu ta không tái nhợt, cũng không yếu ớt. Cậu ta khoanh tay trước ngực, cười ngạo nghễ. Trong video chỉ có sự yên tĩnh, cậu ta lộng lẫy như một đóa hoa lẫn trong sương mù.

Dấu hiệu đã xuất hiện từ rất sớm.

Chỉ tiếc, Tịch Mộ trẻ tuổi không phát hiện được gì, lúc đó anh chỉ có một suy nghĩ, Lam Tư Ngộ trở nên ngoan ngoãn, hơn nữa còn bớt khiến người ta lo lắng hơn. Mỗi ngày cậu ta đều ngoan ngoãn ăn cơm, hơn nữa còn cực kỳ phối hợp với công việc của anh.

"Có phải anh muốn nói chuyện với nhân cách khác không." Một ngày nào đó, Lam Tư Ngộ chủ động đề xuất chuyện này.

Tịch Mộ đang kiểm kê lại thuốc buổi tối cậu ta phải uống thì nghe thấy Lam Tư Ngộ nói thế, anh liếc mắt nhìn cậu ta có chút kinh ngạc. "Ừ, chẳng qua không cần cậu quan tâm, tôi sẽ giải quyết." Anh cầm thuốc và nước, đưa đến trước mặt Lam Tư Ngộ. "Cậu đừng lo, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ."

Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn thuốc một cái rồi ngoan ngoãn nuốt xuống, sau đó đưa chiếc cốc uống nước đã đậy nắp cho anh.

"Gần đây có phải cậu nghe lời quá rồi không?" Tịch Mộ khom lưng, không nhịn được bóp mặt cậu một cái rồi nhìn bằng ánh mắt cưng chiều.

Lam Tư Ngộ sờ nơi bị anh bóp, ngước mắt nhìn anh. "Anh muốn gặp ai?" Tôi có thể gọi người đó ra." Cậu ta tiếp tục đề tài mới nãy.

"Hả?" Tịch Mộ đưa đồ cho y tá.

Lam Tư Ngộ chủ động nói: "Để tôi giúp các anh xây dựng cung điện ký ức hoàn chỉnh của bọn họ."

"Cậu cũng muốn bắt được Lam Tư Ngộ sao?" Tịch Mộ chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Lam Tư Ngộ gật đầu, để thể hiện sự chân thành và thiện lương của mình, cậu ta khẽ cười.

Khi đang toan tính gì đó, đám nhân cách bọn họ sẽ lộ ra nụ cười.

Tịch Mộ nhìn khóe miệng câu lên như có như không của Lam Tư Ngộ thì cảm thấy đáng sợ, cũng chỉ cười lại với cậu ta. "Được thôi."

Vài năm sau, Tịch Mộ nghĩ lại cảnh này liền muốn đập bẹp cái đầu của mình.

Tuyệt vời cái đ*t ấy!

Quá trình điều trị của bọn họ kéo dài một tháng, thêm cả trước khi Tịch Mộ đến, cậu ta đã từng ở bệnh viện này một mùa xuân. Bên trường học gửi thông báo yêu cầu cậu về lại khoa một đợt, thuận tiện báo cáo tiến độ thực tập.

Tịch Mộ gửi tin nhắn cho bác sĩ hướng hẫn của anh trước, sau đó mới đến nói chuyện với Lam Tư Ngộ và những bệnh nhân khác.

Lam Tư Ngộ nghe được anh phải rời khỏi cỡ 3 tháng thì liền ôm eo anh không muốn buông tay. "Vậy anh còn có thể về tìm tôi không?" Cậu ta hỏi.


Giọng điệu lúc cậu ta hỏi câu này vừa thận trọng cũng vừa nghiêm túc, cứ như đây không phải một vấn đề đơn giản mà là chiếc khóa của bản giao ước lặp đi lặp lại nhiều lần.*

*Ý nói bọn họ đã hứa hẹn nhiều lần, nhưng việc anh có trở lại với LTN hay không mới là điều mấu chốt quan trọng nhất trong những lần hứa hẹn của bọn họ



Tịch Mộ nhìn trần nhà, giấu đi sự bực tức trong bụng, "Tôi nhất định sẽ trở về, làm gì có ai thực tập được một nửa lại đổi bệnh viện chứ."

Lam Tư Ngộ nghe được câu trả lời của anh thì an tâm nở nụ cười.

Tịch Mộ kéo tay cậu ta tạo ra khoảng cách, sau đó anh ngồi xổm xuống nhìn mặt cậu. "Lúc tôi không ở đây, nhất định cậu phải tiếp tục nghe lời biết chưa? Phải tiếp tục ăn cơm, cũng không được ngừng uống thuốc."

"Tôi biết." Bởi vì Tịch Mộ lấy lòng nên vẻ mặt cậu ta tốt hơn nhiều.

"Nhớ thật rồi chứ?" Ý cười của Tịch Mộ càng sâu hơn, "Tuyệt đối không được ngưng thuốc."

Lam Tư Ngộ cười xấu xa nhìn Tịch Mộ, không biết vì sao cậu rất muốn nắn bóp mặt anh, bóp đến khi nụ cười của anh biến mất.

Tịch Mộ sờ đầu của cậu, "Nhìn qua cậu khỏe hơn nhiều rồi."

Lam Tư Ngộ vẫn gầy, sắc mặt cũng hơi tệ, thế nhưng cũng không còn là trạng thái da bọc xương như trước, tất cả đều nhờ gần đây ăn ngon và nghỉ ngơi tốt.

"Tôi đã nói với đàn anh và bác sĩ Lý Giáng, nếu như cậu có việc gấp tìm tôi thì cứ bảo bọn họ truyền tin cho tôi. Mặc dù tôi đi học nhưng xin nghỉ mấy ngày vẫn được." Hôm nay Tịch Mộ sẽ phải rời khỏi, xe nơi này chỉ có hai chuyến, anh rút điện thoại di động ra nhìn thời gian một chút. "Tốt nhất là đừng có chuyện gì, nơi đây quá vắng, đến đây phiền lắm." Anh nhìn thời gian xong liền ngẩng đầu, Lam Tư Ngộ nhìn chằm chằm điện thoại di động của anh, Tịch Mộ liền lập tức cất điện thoại di động. "Tôi phải gọi xe, phải đi đây, nếu không hôm nay không đi được."

Lam Tư Ngộ buông tay ra, "Ừm."

Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ, còn có đôi chút không nỡ. "Nhất định cậu phải nghe lời đấy."

Lam Tư Ngộ nhìn bộ dạng anh, thở dài vì lời dặn của anh, "Anh lải nhải như bà mẹ không muốn đi xa nhà ấy, đi nhanh chút đi, nếu không sẽ không kịp xe bây giờ."

Cởi áo blouse trắng, đeo balo lên lưng, Tịch Mộ lại tràn trề thanh xuân, anh chỉ như một sinh viên bình thường rời khỏi bệnh viện này.

Cửa lớn có nhân viên bảo vệ đang canh chừng tỉ mỉ, nhìn thấy anh đến đây thì mới mở cửa cho anh. Sau khi chân Tịch Mộ vừa bước ra ngoài, anh ta liền lậpt ức đóng cửa.

Cửa sắt đóng cách biệt anh ta với bệnh viện và thế giới.

Tịch Mộ khởi hành, đi đến điểm chờ xe công cộng. Đi được hai bước, anh không nhịn được quay đầu lại.

Đây là một tòa kiến trúc xây dựng ở nơi sâu trong rừng rậm, anh như nhân vật chính trong câ chuyện cổ tích mới vừa ra khỏi bệnh viện anh thăm dò và tỏa ra khí thế như nơi này rất nguy hiểm không ai được bước vào.

Mấy phút trước, Tịch Mộ vẫn là người thuộc về tòa kiến trúc kia.

Mà bây giờ, anh đứng bên ngoài, phát hiện bản thân lại không hợp như thế.

"Bíp, bíp." Xe công cộng đang ấn loa.

Tịch Mộ quay đầu lại, phát hiện xe đã tới rồi, anh nhanh chóng chạy tới.

Xe trống rỗng, anh ngồi ở ghế trước, chiếc xe loạng choạng chở anh rời khỏi nơi này. Đường rừng rậm không vững, anh đỡ ghế dựa càng có thêm một loại cảm giác hoảng hốt."

"Anh tài xế." Tịch Mộ nói chuyện với một người duy nhất trên xe ngoại trừ mình, "Xe công cộng đi đường này cũng ít quá nhỉ."

"Cậu là thực tập sinh nơi này à?" Chú tài xế tiếp tục đánh vô lăng.

"Đúng vậy." Tịch Mộ chậc chậc lấy làm lạ, "Sao anh biết vậy?"

"Chỉ có thực tập sinh mới có thể ngồi xe này thôi." Anh ta quay đầu nhìn Tịch Mộ, nhe răng cười. "Kiên trì chút đi, thực tập sinh ở đây cũng chả bao lâu."

Cơ thể Tịch Mộ hơi ngửa ra sau, "Anh nói câu này nghe sợ thế."


Ông chú chỉ cười cười.

Đường xa, Tịch Mộ ngủ trên chiếc xe đang chuyển động.

Chờ anh tỉnh lại, bên trong xe vẫn chỉ có mình anh. Tài xề dừng xe ở trạm dừng, chỉ chờ anh tỉnh lại. "Đến rồi." Ông ta nói.


"Vâng." Tịch Mộ vác ba lô mơ màng xuống xe.

Chuyến Tịch Mộ ngồi là chuyến buổi chiều, khi đến thành phố thì đã là đêm khuya. Anh đến cửa hàng tiện lợi 24/24 mua nước khoáng và đồ ăn vặt sau đó ngồi gọi điện thoại báo người trong nhà đi đón anh.

Chưa bao lâu Tịch Mộ nhận được thông tin đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Một chiếc ô tô sang trọng dừng trước mặt anh.

Tịch Mộ mở cửa xe.

"Em trai đáng yêu của chị." Giọng của người trong xe cao đến mức Tịch Mộ muốn bịt tai lại.

Bởi vì Tịch Mộ ngồi xe quá lâu nên không có sức cãi cọ với bà chị gái. Anh ném sách ra sau xe, sau đó ngồi vào ghế lái phụ. Sau khi anh vào, chị gái cũng bị dọa hết hồn. Bà chị gái luôn bù xù hôm nay ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, thậm chí còn mặc cả váy lễ phục. Cô đẹp đến mức chói mắt, nhưng Tịch Mộ chỉ cảm thấy mắt đau.

Tịch Mộ hỏi: "Chị đi nằm vùng à?" Không có gì đặc biệt thì bà chị của anh tuyệt đối sẽ không ăn mặc như thế.

"Chuyện nằm vùng như thế sao còn cần chị mày đi được?" Cô gái xinh đẹp cong môi, ngón tay dài vuốt vô lăng. "Chị đi tham gia tiệc khánh công của bộ ngành bên cạnh với thủ trưởng, lấy lễ phép và đạo đức làm tiền đề, dùng ngôn từ đẹp đẽ nhất của chị đi châm chọc khiêu khích bọn họ. Thôi, cái này có gì mà nói, chúng ta về thôi, chắc em cũng mệt rồi."

Đúng là Tịch Mộ mệt, sau khi anh lên xe liền nhìn cảnh vật lướt nhanh qua ô cửa sổ. Dù màn đêm có sâu đến đâu vẫn có chút ánh sáng muôn màu muôn mẻ chiếu tới từ những tòa nhà thương mại, cũng có chút ánh sáng đến từ những chiếc xe qua đường. Tịch Mộ chỉ nhìn, không nghĩ ngợi gì.

Phía trước là đèn đỏ, Tịch Thược phanh xe, dừng ở sau chiếc xe nào đó.

"Đúng rồi." Tịch Mộ nhớ đến một chuyện, "Liên quan đến bệnh viện kia, có phải chị nên nói gì đó với em không?"

"Ngày mai đi." Tịch Thược cảm thấy mình là một người chị gái chu đáo, "Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi đã. Ba mẹ ra nước ngoài rồi, bây giờ trong nhà chỉ có chị với em thôi."

Tịch Mộ đẩy mắt kính, cảm thấy đau dạ dày.

"Mai chị làm đồ ăn sáng cho em nha." Tịch Thược nhe răng cười.

Tịch Mộ thở dài, nói với giọng điệu cứng rắng: "Chị đừng làm loạn nhà bếp nữa."

Tịch Thược nghe vậy, lập tức trở mặt, lạnh lùng nhìn con đường phía trước, "Ồ."

Rời khỏi bệnh viện kia, Tịch Mộ thoải mái hẳn. Sau khi về đến nhà, anh liền tắm một cái sau đó bò lên giường.

"Haiz." Anh thở dài một hơi như một ông chú lớn tuổi sau đó chui vào ổ chăn.

Anh hưởng thụ thời gian thoải mái không dễ có.

Quá tốt rồi, ngủ xong một giấc này không cần đặt đồng hồ báo thức. Anh từng cho rằng mỗi ngày đi học, làm bài tập, tra tài liệu đã đủ phiền, không nghĩ đến sau khi vùi đầu vào công việc lặp đi lặp lại, quy luật cố định lại càng khiến cuộc sống của anh uể oải hơn.

Tịnh Mộ đẩy chiếc kính trên tủ đầu giường ra xa, sau đó tắt đèn.

Rèm cửa sổ kéo chưa kỹ, căn phòng lọt trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ.

Tịch Mộ nhớ lại căn phòng của Lam Tư Ngộ, hình như nơi đó cũng có thể nhìn thấy mặt trăng.

Mặt trăng trong tường vây.


"Kể cả thế, có vẻ như cậu ta cũng rất vui vẻ." Tịch Mộ nghiêng người, đã không còn đôi mắt ngăn được đôi mắt dịu dàng như nước của anh, "Nếu có thể ra ngoài ngắm, nhất định Lam Tư Ngộ sẽ càng vui vẻ hơn nhỉ."

Một người tựa như cầu vồng, phải gặp gỡ thì mới biết họ tồn tại.

"Nếu mai có cầu vồng thì tốt thật." Bởi vì Tịch Mộ quá mệt, anh nói một câu linh tinh như thế sau đó liền lập tức ngả đầu ngủ.

Cùng là một vầng trăng như thế, có người khác cũng đang thưởng thức.

Lam Tư Ngộ ngồi quỳ trên giường lặng lẽ ngắm trăng. Nghe được tiếng vang, cậu ta đảo mắt nhìn qua, đôi mắt hổ phách xinh đẹp lộng lẫy tựa như mượn ánh sáng từ mặt trăng.

Cảnh tượng này, xuất hiện trong mơ của Tịch Mộ.


Khi anh tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài không có ý nghĩa liền nghe được tiếng ào ào từ bên ngoài. Cửa phòng anh bị mở ra, một người thay anh đóng cửa sổ lại.

"Chị." Tịch Mộ uể oải.

"Trời mưa." Tịch Thược nói như vậy.

Đó là cơn mưa cuối cùng của mùa xuân, sau cơn mưa, trời còn có chút se lạnh.

Tịch Mộ nằm nướng đến trưa, rồi mới khoác áo chậm rãi xuống lầu.

Để bảo vệ căn nhà toàn vẹn, thế là Tịch Thược không vào bếp thể hiện tài nấu nướng, mà ngoan ngoãn dùng di động gọi đồ ăn bên ngoài về.

"Rất phong phú." Tịch Mộ ngáp một cái, vò mái óc như ổ gà của mình. Thật ra anh rất tùy tiện, chỉ là ở bên ngoài anh quen với việc phải hóa trang chút.

Tịch Thược ngồi trước bàn ăn chẳng khá hơn anh là bao, cô mặc đồ thể thao từ thời đại học, đi hai đôi giày khác nhau. "Mời." Tịch Thược mời thằng em trai mình vào bàn ăn rất khách sáo.

Một chút buồn ngủ còn sót lại của anh liền bị sự lịch sự của bà chị gái thổi bay, mỗi lần bà chị gái của anh xuất hiện loại thái độ này nhất định đang có quỷ kế gì đó

Anh tỉnh táo đẩy kính mắt lên.

Tịch Thược nhìn bộ dáng cảnh giác của anh liền nở nụ cười, "Lại đây ngồi đi, kể em nghe chút chuyện liên quan đến bệnh viện kia."

"Bệnh viện kia rất kỳ lạ." Rốt cục rời khỏi được bệnh viện kia, Tịch Mộ có thể nói năng thoải mái.

"Hả, kỳ lạ ở đâu?" Tịch Thược hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

"Em chỉ là một thực tập sinh." Nếu hỏi bệnh viện kia lạ chỗ nào Tịch Mộ cảm thấy mình có thể phàn nàn được hết một ngày một đêm, "Thế nhưng mỗi khi có bộ ngành gì đến kiểm tra, bọn họ đều kêu em đi tiếp đón nhân viên kiểm tra, giống như kiểu trừ em ra bọn đều có mặt mờ ám. Còn có, tên bệnh viện kia, nếu nó được chọn cũng rất kì lạ. Nhưng điểm có vấn đề nhất đó là em đợi ở đó ba tháng, thế nhưng không nhìn thấy được một người thân bệnh nhân nào qua thăm bệnh nhân. Kể cả nơi đó giao thông có không tiện đi nữa cũng không đến mức chứ." Tịch Mộ phàn nàn, "Cũng có phải là căn cứ thí nghiệm kỳ quái gì của nhà khoa học đâu."

Tịch Thược liếc mắt nhìn em trai mình một cái, nói thầm, "Giác quan thứ sau của em chuẩn đấy."

"Gì cơ?" Tịch Mộ không nghe rõ lời cô nói.

Tịch Mộ ra hiệu cho anh ngổi xuống trước. "Gần đây bọn chị đang điều tra một vụ án." Cô nói về nơi bắt đầu, "Có một người đến báo án, nói rằng bạn trên mạng của cô bé mất tích, trước khi mất tích còn nói là cha mẹ muốn đưa cô bé kia vào một bệnh viện tâm thần. Lúc đó hai cô bé còn liên lạc, đã nói là sau khi vào đó rồi vẫn sẽ giữ liên lạc. Thế nhưng sau khi bệnh nhân vào đó liền như biến mất khỏi thế giới này. Người báo án vừa khéo đi công tác ở gần nhà bệnh nhân nên dứt khoát đến tìm cô bé. Cha mẹ cô bé kia lại đáp lại cho cô bé đó là nhà bọn họ không có con gái."

Đây là chuyện không thể nào, trước đó người báo án đã qua nhà cha mẹ cô bé, cũng từng gặp cha mẹ cô bé.

"Vì thế cô bé đó liền báo án. Bọn chị dựa vào manh mối điều tra đến chỗ bệnh viện tâm thần Dưới Tán Cây Bách Xù."

Tịch Mộ tức giận, bóc vỏ của túi thức ăn bên ngoài. "Chỉ vì vụ này mà mấy chị liền gài em vào?" Rõ ràng trực tiếp dẫn người tới có thể giải quyết vấn đề nhanh hơn.

Tịch Thược không để ý anh, nói tiếp, "Lúc bọn chị tra được tên bệnh viện này tổ bên cạnh đã đến nhắc nhở bọn chị." Tịch Thược cũng không nghĩ đến một án mất tích lại dính dáng nhiều thứ như thế. "Có một tôn giáo bên nước ngoài, rất lâu đời rồi. Bọn họ tin tưởng rằng người thiên tài và siêu năng lực có thể tạo ra được. Vì thế bọn họ mở rất nhiều bệnh viện, đưa bệnh nhân đi làm vật thí nghiệm."

Một tiếng "lách cách" vang lên, Tịch Mộ đang tách đũa dùng một lần, anh cắn một đầu đũa trợn mắt há hốc mồm.

"Thậm chí bọn họ còn đang nghiên cứu về sự bất tử, cùng với việc khiến cho người tàn phế đi lại được, người bị bệnh nan y có thể khỏi hẳn."

Tịch Mộ cầm đũa trong tay, "Nếu không phải em hiểu rõ chị là kiểu người gì em còn tưởng chị đến đây chỉ để lừa em."

"Lúc chị mới nghe cũng nghĩ tổ bên cạnh đang đùa chị thôi. Thế nhưng, đây đều là sự thật." Tịch Thược nói, "Hơn nữa bọn họ bài trí cực kỳ cẩn thận, có quan hệ hợp tác với nhiều người quyền quý. Bất kể là bên nước ngoài hay bên chúng ta, bởi vậy chúng ta không có cách nào tìm hiểu chuyện của bọn họ được."

Tịch Mộ tiếp tục mở gói đóng hộp, muốn ăn cơm.

Tịch Thược nhìn em trai của mình.


Cả nhà bọn họ đều là người kỳ quái, kể cả đứa em trai này, không hề ngoại lệ.

"Hàng năm bọn họ sẽ tuyển một nhóm sinh viên để lừa gạt thanh tra. Không phải lúc đó em muốn tìm bệnh viện thực tập sao? Tịch Thược nói như chuyện đương nhiên, "Tuy nơi đó nguy hiểm một chút, nhưng cũng là một bệnh viện tốt, chị tiêu chút tiền với chạy quan hệ mới đưa được em vào đấy."

Tịch Mộ nói: "Ha ha, cảm ơn chị khổ tâm đưa em vào nơi như thế."


"Chị điều tra được, bọn họ sẽ không ra tay với sinh viên thực tập, hơn nữa, để bảo vệ an toàn cho em, chị cũng có dám nói gì qua điện thoại đâu." Tịch Thược đẩy một túi đồ ăn khác đến trước mặt em trai mình, cười nịnh nọt: "Ngài ăn đi."

"Chị biết những chuyện này hồi nào?" Tịch Mộ vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí anh đã uống đồ uống.

"Thật ra chị mới biết được nhiều tin tức đoạn thời gian trước, trước đó phái em đi cũng không biết nguy hiểm thế. Tổ bên cạnh thấy chị điều em đi xong mới nói nhiều vậy." Nói nhiều như vậy, đó là bởi vì bảo cô gọi em trai mình về. "Xin lỗi em." Tịch Thược cũng chột dạ.

Tịch Mộ ăn một hạt dẻ.

Hồi tưởng lại các loại cảnh tượng ở bệnh viện kia, anh cảm thấy nơi đó ngày càng âm u. Nếu có thêm ống kính thì nơi đó sẽ thành bệnh viện tâm thần trong phim kinh dị.

"Lần này em về rồi, tốt nhất là đừng quay lại nữa." Tịch Thược sờ đầu em trai mình. "Trước đó chị còn nghĩ bảo em lui sớm chút, nhưng tổ bên cạnh bảo, nếu thế thì em về sẽ bị theo dõi, bọn chị cũng vậy, cho nên cứ thuận theo tự nhiên chờ em về rồi nói tiếp."

"Cho nên bọn chị bao giờ thu xếp vụ này?" Tịch Mộ nghĩ đến bệnh của mọi người, "Các bệnh nhân bị ném vào, bao giờ mới có thể đến bệnh viện bình thường?" Tại sao anh đến lâu vậy rồi nhưng chưa từng có một bệnh nhân nào cố gắng nói với anh là bọn họ bị ép đưa vào viện chứ?

Tịch Mộ cắn đũa.

Hai tay Tịch Thược ôm ngực, "Vụ án này không cần em can thiệp nữa."

Tịch Mộ ngẩng đầu, cười lạnh một tiếng, "Em không hề cảm thấy hứng thú với vụ án của bọn chị, em chỉ muốn biết nhóm bệnh nhân của em nên làm gì thôi, người đầy tớ của nhân dân."

"Vụ án này càng tiến triển càng căng." Tịch Thược cũng đau đầu.

Tịch Mộ cười lạnh.

Nhìn thấy thái độ của em trai ngày càng xem thường mình, Tịch Thược quyết định nói cho cậu một chút chuyện giật gân. "Em biết tín đồ dị giáo không?"

Đương nhiên Tịch Mộ biết tín đồ dị giáo là gì, thế nhưng thứ Tịch Thược nói nhất định không phải là ý anh hiểu.

"Ở nước Anh có một tổ chức chống loại hoạt động thí nghiệm cơ thể người của tôn giáo này, bọn họ đến Trung Quốc, hình như cũng theo dõi bệnh viện này." Tịch Thược nói, "Bọn họ hành động rất cực đoan, tất cả bọn họ đều nằm trong danh sách truy nã của bọn chị. So với việc bắt được đám tín đồ dị giáo này thì người bên trên càng muốn bắt được hai tín đồ dị giáo trong đó hơn."

Tịch Mộ dựng tai lên.

Cứu bệnh nhân cũng không phải nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ, bắt người mới đúng là.

Tịch Mộ cảm thấy những tín đồ dị giáo này cách biệt xa đến một vạn tám ngàn dặm với thế giới của anh, so với thế anh càng quan tâm tới bệnh nhân trong bệnh viện hơn.

"Sao lại quan tâm như thế?" Tịch Thược trêu chọc anh, "Trong đấy gặp được người em thích rồi sao?"

Tịch Mộ ngồi thẳng, chỉ có thể bày vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô chị gái của anh. "Toàn bộ bệnh nhân vô tội còn ở trong đấy."

Tịch Thược yên lặng, vốn dĩ cô còn muốn phá vỡ bầu không khi nghiêm túc đến đáng sợ này.

Có thể bởi vì trời mưa, không khí thay đổi đến mức ngộp một cách kỳ lạ.

Tịch Mộ cảm thấy thứ mình mới vừa nghe có chút không chân thực, mà mình lúc này vẫn đang còn trong mơ.

Anh hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy đi mở cửa sổ.

Tịch Thược nói sau lưng anh: "Bọn họ nói thế, đó là tính toán của bọn họ. Nhưng nhiệm vụ của chị là đi phá án, chị nhất định sẽ cứu người. Chỉ là em không cần xen vào nữa. Liên quan đến chuyện đổi bệnh viện, chị sẽ xử lý tốt, ba tháng này em ngoan ngoãn về trường học đi học đi."

Cơn mưa mới rồi chỉ là cơn mưa bất chợt và đã nhanh chóng tạnh. Mặt trời núp sau màn mây không chờ được mà chạy ra. Mặt trời sau lưng dùng góc độ người nhìn quan sát muôn nơi, trong không khí vẫn còn những hạt nước mưa đang lơ lửng. Tất cả trùng hợp va vào nhau, giữa bầu trời liền xuất hiện một chiếc cầu vồng.

Hết chương 28.

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn kịch nhỏ

Tịch Mộ:... Tín đồ dị giáo gì đó cách tôi quá xa, tôi chỉ quan tâm bệnh nhân của tôi thôi.

Issac: Thầy ủng hộ trò.

Lam Tư Ngộ: Bác sĩ ~



Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi Truyện Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi Story C29: Tín đồ dị giáo
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...