Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 94
190@-
Tề Chí nói với cậu: "Mỗi lần họp sếp đều nói với bọn tôi rằng, tuy họ không trực tiếp xuống mộ, nhưng trái tim của họ luôn đồng hành cùng chúng tôi, vẫn luôn lo lắng cho chúng tôi... Đã nói đến mức đó rồi, tôi biết họ chắc chắn là muốn đồng cam cộng khổ với chúng tôi."
Sở Hoàn: "..."
"Nói vậy nghe cũng có lý."
Sau khi phủi sạch lớp bụi trên chiếc hũ, mặt ngoài lộ ra hoa văn cổ xưa đẹp đẽ cùng vài dòng chữ. Sở Hoàn nhìn qua, chẳng hiểu gì.
Tề Chí không bận tâm nằm rạp xuống đất, nhìn kỹ mấy dòng chữ, còn lẩm bẩm đọc nhỏ thành tiếng, trông như thể thật sự hiểu vậy.
"Ồ, ồ... Thì ra là cái này. Xì, bảo sao trông tà môn thế."
Sở Hoàn tò mò hỏi: "Đây là cái hũ gì vậy?"
Tề Chí ngồi dậy, nói với Sở Hoàn: "Trên hũ ghi là, trước đây trong hũ này nuôi một mỹ nhân, thân thể mỹ nhân ở trong hũ, đầu như hoa có thể vươn ra khỏi miệng hũ. Là một 'mỹ nhân trong hũ' quý hiếm. Mỹ nhân tên là Mẫu Đơn, vì xinh đẹp tuyệt trần như hoa mẫu đơn, thậm chí còn đẹp hơn cả mẫu đơn thật, rất thích hợp đặt trên bàn sách ngắm chơi. Đây là quà của một người tên Bàng Phong tặng cho chủ nhân ngôi mộ."
Nghe xong, Sở Hoàn cau mày: "'Mỹ nhân trong hũ'? Cái thứ tà môn quái đản gì vậy."
Có điều đã bị chôn lâu như thế, cái thứ tà môn này e rằng mất linh rồi. Cái hũ giờ trống rỗng, chẳng thấy mỹ nhân đâu, toàn là đất cát bên trong.
Tề Chí: "Cũng không rõ nữa."
Dựa theo mô tả thì đúng là khá đáng sợ. Tề Chí không nhịn được lấy hình thẻ ra giơ thêm một lần, miệng lẩm bẩm: "Tìm ổng đi, tụi tôi chỉ nghe theo ổng thôi..."
Về phần một lãnh đạo nào đó đột nhiên bắt đầu gặp ác mộng, mà còn mơ liền mấy ngày, mơ thấy bản thân bị nhét vào trong một cái hũ, đặt trên bàn cho người ta ngắm nghía... thì, ai mà biết là do đâu chứ?
"Sở Hoàn, đi thôi!"
Bên kia vang lên tiếng gọi của Lý Toàn Quang. Sở Hoàn đứng dậy, nhìn thấy Lý Tuyên Minh cùng hai vị giáo sư hôm qua đang đứng với mấy người trong đội khảo cổ, ai nấy đều mang vẻ phấn khích hào hứng.
Xem ra họ đã sẵn sàng, định đi vào thung lũng kia xem xét.
Sở Hoàn bước tới nhập nhóm, hỏi: "Giờ đi luôn à?"
Giáo sư Hàn nói: "Mấy thứ đó cứ đặt ở đó như vậy, tim tôi như dao cắt. Nghĩ tới bên trong còn có những gì, đêm ngủ không yên."
"Vậy thì đi thôi."
Sở Hoàn không nói gì thêm. Hôm qua cậu cũng thấy hai vị giáo sư này mê mẩn đồ cổ đến mức nào. Có điều, hai người họ tóc bạc cả rồi, mà muốn đến thung lũng phải băng qua rừng, đường xá xa xôi hiểm trở, liệu thể lực của các giáo sư lớn tuổi có chịu nổi không?
"Hay là để nhóm người trẻ đi trước? Nơi đó hơi xa, toàn là..."
"Không được!"
Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị hai giáo sư cắt ngang.
"Bọn trẻ vụng về lắm! Để tụi nó đi, lỡ làm rớt hay trầy xước hiện vật thì sao?"
"Lúc chúng tôi đào cổ vật 14 tiếng một ngày, cậu còn đang bú bình đấy!"
Sở Hoàn: "..."
Lý Toàn Quang thì thầm bên tai cậu: "Vừa nãy chúng tôi đã khuyên rồi, họ không chịu nghe."
Sở Hoàn: "Thấy rồi..."
Lưu Vạn Hoa cũng thở dài não nề.
Cuối cùng, Lý Tuyên Minh lên tiếng quyết định: "Nếu đã vậy, chúng ta đi thôi."
"Đi, đi nào."
Thấy mấy người họ hớn hở chuẩn bị men xuống dưới, Sở Hoàn vội ngăn lại: "Khoan đã!"
Bước chân Lý Tuyên Minh khựng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn cậu.
Sở Hoàn: "Tôi nghĩ chúng ta nên gọi Trần Nhĩ theo."
Lý Tuyên Minh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ."
Họ là người dẫn đường, vì lý do an toàn nên dĩ nhiên mọi người sẽ làm theo lời họ. Thế là cả nhóm liền đi theo Sở Hoàn rẽ sang một hướng khác.
Đi được nửa đường, có người tò mò hỏi: "Chỗ này không phải là nơi sáng nay chủ nhiệm Lưu dặn tuyệt đối không được tới sao?"
Lý Toàn Quang cười hì hì, hoạt bát đáng yêu nói: "Anh đoán xem vì sao không cho tới? Dĩ nhiên là vì Trần Nhĩ đó!"
Người hỏi: "???"
Vừa đến nơi, Trần Nhĩ lập tức đi tìm mấy cương thi quý báu của mình. Khi họ tới chỗ đất đặc biệt ẩm ướt âm khí dày đặc, từ xa đã trông thấy bên trong rừng có vài bóng người màu đen đứng yên không nhúc nhích.
"Nhiều, nhiều người quá..."
Có người bị cảnh tượng trước mắt dọa tới nỗi run giọng.
Lý Toàn Quang trấn an: "Không sao đâu, chỉ là mấy con cương thi thôi. So với Trần Nhĩ thì cương thi dễ thương lắm."
"Cương thi!!!"
Lưu Vạn Hoa vội vàng phụ họa: "Không sao không sao, mấy con cương thi đó không đáng sợ đâu! Bọn tôi cũng thường xuyên đào được xác khô mà! Lấy lý trí của nhà khoa học ra nào!"
Không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếng thở nặng nề vang lên.
Khi đến gần, quả nhiên là vài con cương thi đang đứng đấy. Ừm, những cương thi kỳ lạ, ngoài làn da hơi xanh, răng hơi dài, móng tay dài đen thì nhìn chung không khác xác khô là mấy.
Người tên Trần Nhĩ rất kỳ quặc. Anh ta đội một cái mũ lạ, đang ngồi xổm dưới đất khâu tay cho một con cương thi. Vâng, theo đúng nghĩa đen, dùng kim và chỉ màu đen, như một bà mẹ hiền đang khâu vá tay cho "con mình".
Cảnh tượng vừa quái dị vừa buồn cười khiến mọi người đều sững sờ.
Không ai hét lên, tất cả như bị hóa đá, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Nhĩ khâu xong mũi cuối cùng.
Sau khi khâu xong, anh ta bôi lên vết khâu ít thuốc mỡ có mùi thuốc bắc nồng nặc.
"Xong rồi."
Con cương thi đó giơ tay lên nhìn thử, ngón tay vừa được khâu xong cử động mấy cái. Dù khuôn mặt nó không hề có biểu cảm, nhưng ai cũng cảm nhận được nó đang vui.
Trần Nhĩ nghi hoặc nhìn mọi người.
Sở Hoàn nói: "Chúng tôi chuẩn bị xuống thung lũng nơi đám quân quật mộ tử nạn, muốn anh đi cùng. Tôi nhớ người đuổi xác các anh có khả năng đặc biệt về định hướng, việc tìm xác cũng có kỹ thuật riêng."
Trần Nhĩ thắc mắc hỏi: "Chẳng phải các cậu biết thung lũng ở đâu rồi sao?"
Sở Hoàn: "À, không phải nhờ anh dẫn đường, mà là chúng tôi muốn dẫn thêm người đi cùng."
Lưu Vạn Hoa lập tức biến sắc, hét lên: "Ý cậu là sẽ có người biến thành xác à? Nguy hiểm vậy?"
Sở Hoàn giải thích: "Ý tôi là, anh ấy có thể tìm xác, cũng có thể tìm người. Chẳng phải sợ các anh bị lạc sao?"
Lưu Vạn Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng trên đường nguy hiểm đến mức sẽ có người chết... Cậu yên tâm, bọn tôi cũng là dân leo núi quen rồi, không dễ bị lạc đâu."
......
Nhưng rất nhanh, Lưu Vạn Hoa bị chính câu của mình tát vào mặt mình.
Đây thật sự là núi à? Không phải là mê cung???
Dưới tán rừng rậm rạp là vô số thực vật thân thảo cao hơn cả người. Chẳng hiểu sao trong điều kiện thiếu ánh sáng, chúng vẫn mọc vươn cao đến vậy. Điều này khiến mọi người bắt buộc phải bám sát bước chân của người đi trước. Chỉ cần chậm một nhịp, trước mặt sẽ biến thành cây cối rậm rạp, chẳng thấy bóng người đâu nữa.
Những cái cây xung quanh trông y hệt nhau, cây nào cũng như từng nhìn thấy, thế nên sau một đoạn đường, Lưu Vạn Hoa hoàn toàn mất phương hướng.
Chưa kể không biết từ đâu vang lên tiếng gào rú kỳ lạ khiến người nghe sởn gai ốc...
Lưu Vạn Hoa lắng tai nghe thử, rồi không dám nghe tiếp nữa. Hắn ta chỉ thấy bóng lưng của Giáo sư Hàn phía trước bỗng nhiên tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa.
Đi nhanh vậy?
Lưu Vạn Hoa vội vàng đuổi theo, nhưng vừa bước được hai bước thì bên tai bỗng vang lên một tiếng chuông có sức xuyên thấu cực mạnh.
"Đinh..."
Lưu Vạn Hoa lập tức tỉnh táo lại. Trước mặt hắn ta nào phải bóng lưng của Giáo sư Hàn, mà là một thân cây cổ thụ to lớn với rễ đan xen chằng chịt. Trên lớp vỏ sần sùi mọc đầy u bướu, mỗi cục u đều giống như khuôn mặt con người đang đau đớn, chen chúc dày đặc... thậm chí hắn ta còn cảm thấy thân cây như được tạo nên từ vô số cơ thể người vặn vẹo, cành cây vươn ra giống tay chân của con người...
Trần Nhĩ lại lắc chuông nhiếp hồn, tiếng chuông khiến Lưu Vạn Hoa bừng tỉnh, lần này hắn ta hoảng hốt chạy thục mạng về.
Sở Hoàn nói: "Thấy chưa, chỗ này rất dễ bị lạc. Nơi này từng được tổ tiên nhà họ Lâm bố trí trận pháp mê cung. Dù theo thời gian đã bị thiên tai tàn phá phần lớn, nhưng vẫn đủ khiến người thường mất phương hướng."
"Không chỉ có mê trận, trong khu rừng già thế này còn có đủ loại yêu quái, tà vật. Chúng sẽ mê hoặc tâm trí các anh, dụ các anh đi lạc để ăn thịt, hoặc chiếm lấy thân xác của các anh."
Sở Hoàn chỉ vào Lưu Vạn Hoa, nói: "Mọi người nhìn chủ nhiệm Lưu kìa, nhớ phải rút kinh nghiệm từ anh ấy. Rõ ràng đã đánh thức rồi, vậy mà tò mò nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ nên bị mê hoặc lần nữa."
"Rõ"
Những người khác đều trở nên căng thẳng, cảnh giác hẳn lên.
Lưu Vạn Hoa cúi gằm đầu, không dám nhìn lung tung nữa.
May mà thể lực của nhóm người này quả thực rất tốt. Dù là hai vị giáo sư lớn tuổi, sau khi đi một đoạn đường dài, tình trạng cơ thể vẫn ổn, không ai than mệt phải dừng lại nghỉ ngơi.
Đến khi họ đến được thung lũng, trước mắt hiện ra một màn sương trắng mờ mịt.
"Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, chính là chỗ này!"
Giáo sư Thẩm vừa thấy nơi này liền nhận ra ngay, chính là chỗ này, một nơi trắng xóa.
Ông chạy lên phía trước hai bước, sắp bước vào màn sương thì lại khựng lại. Làn sương này hình như cũng có gì đó không đúng.
"Chỗ này có thể vào được không?" ông hỏi.
Lý Tuyên Minh đáp: "Lúc này thì chưa được."
Sở Hoàn nói: "Mọi người đợi ở đây một lát."
Bốn người Sở Hoàn mỗi người tản ra một hướng khác nhau. Những người còn lại thoáng chốc nghe thấy tiếng "bốp bốp" như bong bóng bị chọc vỡ, sau đó vài phút, làn sương dày đặc trong thung lũng bắt đầu tan ra.
Khi sương mù tan hết, cảnh sắc trong thung lũng hiện ra trước mắt họ.
Vùng đất trơ trọi đầy xương trắng, cùng vô số cổ vật bị đất vùi lấp một nửa, trông có vẻ đều là những món văn vật quý giá.
"Hít..."
Ngay cả Lưu Vạn Hoa cũng không kìm được hít mạnh một hơi. Không trách được hai giáo sư trước đó không chịu quay lại, nếu là hắn ta, hắn ta cũng chẳng nỡ rời đi.
Giáo sư Hàn và Giáo sư Thẩm ngồi xổm xuống mép thung lũng, vừa nhìn sơ qua đã thấy khó hiểu, nói: "Kỳ lạ thật, mấy món này đâu cùng một triều đại, sao lại trộn lẫn hết vào đây?"
"Hơn nữa khoảng cách giữa các triều đại rất lớn."
Sở Hoàn nói: "Giáo sư quên đám âm binh là ai rồi sao?"
Nghe vậy, trên mặt Giáo sư Hàn liền hiện vẻ bừng tỉnh: "Quân quật mộ! Đây là chiến lợi phẩm khi bọn họ trộm mộ. Thảo nào đều là cổ vật quý giá, dễ mang theo. Mắt nhìn của họ quả là độc đáo."
Phát hiện ra di hài của mình ở gần đó, một hình nhân giấy bò ra khỏi túi áo của Lý Tuyên Minh. Vừa ra đến nơi, nghe được lời của Giáo sư Hàn, Triệu Bình Trung lập tức hài lòng quay sang nói với Lý Tuyên Minh: "Ông già này nói đúng đấy."
"Quân Quật Mộ bọn ta chưa bao giờ nhìn nhầm. Hàng thật hay giả, quý hay không, chỉ cần liếc mắt là biết."
Lý Tuyên Minh mặt không cảm xúc, đưa tay nhét hình nhân giấy vào túi áo.
Giáo sư Thẩm nhìn thấy một cái chén trà màu xanh trong một hộp gỗ mở hé, lập tức kích động kêu lên: "Cái chén đó có phải là Băng Trản mà hoàng đế triều X yêu thích nhất? Không phải nó cực kỳ khó chế tác, chỉ có hai cái, cả hai đều được đem chôn rồi ư? Sao lại có một cái ở đây??"
Hình nhân giấy lại thò đầu ra từ túi áo Lý Tuyên Minh, cất tiếng: "Dĩ nhiên là vì khi hoàng đế chết, bị một tên thái giám tráo đồ mang đi mất. Cái chén này sau đó rơi vào tay một thương gia giàu nứt đố đổ vách. Tên thương gia đó giàu kinh! Trong mộ còn có một con sông bằng vàng!"
Lý Tuyên Minh lại lần nữa ấn cái đầu đó xuống.
Giáo sư Thẩm lại kêu lên: "Đây là, đây là một cái phương đỉnh..."
Triệu Bình Trung trong túi Lý Tuyên Minh hô lên: "Cái đó là tôi đào ra từ một ngôi mộ cổ..."
Lý Tuyên Minh không nhịn nổi nữa. Hắn lấy hình nhân giấy ra, đặt trước mặt Giáo sư Hàn: "Người này muốn trao đổi với giáo sư."
Giáo sư Hàn nhìn hình nhân trong tay hắn, hỏi: "Người?"
Lý Tuyên Minh: "Quỷ."
"À à à, quỷ..."
Lý Tuyên Minh giải thích: "Đây là thủ lĩnh của Quân Quật Mộ, tên là Triệu Bình Trung. Ông ta biết rõ lai lịch của những cổ vật này, muốn trò chuyện với giáo sư một chút."
Hình nhân giấy vù một tiếng bật dậy khỏi tay Lý Tuyên Minh, khiến Giáo sư Hàn hoảng hốt lùi một bước lớn.
"Lão già, ông được đấy." Triệu Bình Trung lên tiếng.
Giáo sư Hàn đáp lại: "Xin chào."
"Để tôi kể cho ông nghe về lai lịch của cái phương đỉnh đó. Cái mộ cổ ấy có nhiều đồ lắm, nhưng tôi chỉ liếc mắt là biết cái phương đỉnh kia là món đáng giá nhất trong đám!"
Nghe đến đó, Giáo sư Hàn lập tức kích động, reo lên: "Ông quả là chuyên gia!"
Lý Tuyên Minh: "..."
Mọi người chìm vào trạng thái làm việc quên mình. Một lúc sau, Giáo sư Thẩm tìm đến Sở Hoàn, hỏi: "Tiểu Sở à, tôi có mấy người đồng nghiệp, họ cũng rất hứng thú với những món ở đây. Không biết họ có thể đến được không?"
Sở Hoàn gật đầu: "Dĩ nhiên là được."
Nơi này không phải địa bàn của cậu. Mà chỉ cần mang một món trong số cổ vật này ra ngoài bán, có lẽ nửa đời sau của cậu đủ ăn đủ mặc rồi.
Giáo sư Thẩm vui mừng ra mặt, liền hỏi tiếp: "Có điều, đường đến đây..."
"Đường?"
Đường đi quả thật là vấn đề. Cứ phải dẫn từng chuyến từng chuyến thế này không tiện chút nào.
Sở Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Không sao, để tôi nghĩ cách giúp giáo sư."
Cuối cùng, Sở Hoàn dẫn theo Lý Toàn Quang và Trần Nhĩ tiến vào núi.
Lý Toàn Quang đã nghe Sở Hoàn nói kế hoạch của mình, vừa phấn khích vừa lo lắng hỏi: "Nếu bọn chúng không đồng ý thì sao?"
Sở Hoàn đáp: "Thì dạy cho chúng một bài học."
"Nếu bọn chúng phản bội, định hại người thì sao?"
Sở Hoàn: "Đánh cho đến khi phục."
Lý Toàn Quang: "......"
Cậu ta kính nể nói: "Anh bạo lực dữ."
Sau khi vào núi một lúc, họ phát hiện dấu vết của mục tiêu. Lần theo dấu vết một đoạn nữa, họ nhìn thấy một đàn sơn tiêu. Ở khu này sơn tiêu không ít, có đến mười mấy con.
Chúng đang tụ tập quanh một cây cổ thụ, thấy người đến thì lập tức la hét chí chóe rồi hoảng loạn tản ra bốn phía.
Sở Hoàn quát to: "Đứng lại!"
Âm thanh hỗn loạn lập tức dừng lại. Tất cả sơn tiêu run rẩy quay lại đứng trước mặt họ.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm vào gương mặt người xấu xí của chúng một hồi, rồi hỏi: "Biến thành khỉ được không?"
"Được được."
Lát sau, mười mấy con sơn tiêu trước mặt biến đổi khuôn mặt, trông y đúc khỉ thật.
Nhìn một bầy "khỉ" lông lá xù xì trước mặt, Sở Hoàn gật gù hài lòng: "Tao muốn bọn mày giúp tao làm một việc. Nếu làm tốt, tao sẽ để anh ta nhận bọn mày làm đàn em."
Cậu đẩy Trần Nhĩ bên cạnh ra phía trước.
Trần Nhĩ: "..."
Anh ta không nói một lời, im lặng đứng đó.
Nhưng dù như vậy, đám sơn tiêu vẫn nhìn anh ta với vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, sau đó lại hiện vẻ hưng phấn.
"Chít chít chít!"
"Oa oa!"
"Gào..."
Chúng kêu loạn lên một lúc, cuối cùng đồng ý ký với Sở Hoàn một loạt hiệp ước bất bình đẳng.
Đến buổi chiều, các giáo sư khác nhận được tin tức lần lượt kéo đến. Cơ bản là vừa nhìn thấy ảnh chụp ở đây là lập tức mua vé máy bay bay thẳng tới, không chần chừ tí nào.
Một khối lượng lớn cổ vật, trải dài qua nhiều triều đại, lại còn được bảo tồn tốt như thế. Cám dỗ quá lớn không ai có thể cưỡng lại nổi.
Sau khi họ tới, việc đón tiếp ban đầu do Lưu Vạn Hoa phụ trách. Đưa người tới khu vực sau núi Thanh Ảnh, hắn ta giao cho nhóm Sở Hoàn xử lý.
Tô Mộc là một nghiên cứu sinh năm tư tiến sĩ, đã cùng giáo sư của mình khai quật không ít lăng mộ, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống công tác khẩn cấp như vậy.
Thầy của cô gần như không cho cô thời gian thu dọn hành lý đã kéo thẳng ra sân bay. Đến nơi, không nghỉ ngơi lấy một phút đã dẫn cô leo lên núi.
"Phải nhanh lên, nhìn ảnh giáo sư Hàn gửi là biết, chắc chắn là phát hiện vĩ đại. Người khác chắc cũng nhận được tin rồi, nếu tới trễ sẽ hết chỗ đấy!"
Sắc mặt Tô Mộc cũng trở nên nghiêm túc, cô gật đầu: "Em hiểu rồi."
Thế nhưng khi lên tới đỉnh núi, quả thật có một khu lăng mộ lớn, có người đang tiến hành khai quật cứu hộ, nhưng nhìn qua không giống kiểu "phát hiện vĩ đại". Chẳng lẽ những món quan trọng đã được khai quật xong rồi?
Giáo sư của cô cũng đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy người, đang định hỏi Lưu Vạn Hoa thì phía bên kia vang lên giọng nói của một chàng trai trẻ.
"Những ai đến tìm Giáo sư Hàn và Giáo sư Thẩm, mời qua bên này."
Giây tiếp theo, Tô Mộc thấy thầy mình như cơn gió lao vút sang bên đó.
"Thầy! Em cũng đi!"
Tô Mộc đuổi theo, đến nơi thì thấy người thanh niên vừa nói, rất đẹp trai. Tuy nhiên điều khiến cô chú ý hơn là phía sau cậu có hơn mười con khỉ ngồi trên cây.
Đám khỉ đó trông cực kỳ lanh lợi, tụm ba tụm bảy, chăm chú quan sát đám người phía dưới, còn rì rầm bàn tán với nhau, tiếng kêu chít chít khẹc khẹc. Tô Mộc nhìn vào mắt chúng, nhất thời có ảo giác chúng biết nói chuyện.
"Ông Lưu, ông cũng tới à?"
"Ông không tới chắc? Lưng ông đỡ rồi hả?"
"Ha ha, cũng đỡ được kha khá. Còn ông, cái chân thế nào rồi?"
"Ha ha, dĩ nhiên là khỏi rồi..."
Nghe giáo sư nhà mình cất giọng xã giao đầy mùi châm chọc, Tô Mộc sực tỉnh. Nhìn kỹ lại, bên cạnh chàng thanh niên có một giáo sư khác mà cô quen mặt.
Cô và học trò sau lưng vị giáo sư kia liếc nhau, hai người đều để lộ vẻ bất đắc dĩ giống hệt nhau.
Sở Hoàn nhìn hai nhóm người trước mặt, hỏi: "Mọi người đều đến tìm Giáo sư Hàn?"
"Phải."
"Vậy thì tốt, đi chung một lượt luôn."
Sở Hoàn quay đầu vẫy tay ra hiệu.
Và rồi, Tô Mộc chứng kiến một cảnh tượng thần kỳ. Một con khỉ từ trên cây nhảy xuống, yên tĩnh đứng bên cạnh chàng trai trẻ.
Sở Hoàn nói với mọi người: "Con khỉ này sẽ dẫn đường cho các vị xuống dưới. Nhất định phải bám sát nó, đừng tách đoàn, cũng đừng tự ý đi lệch đường. Rừng già núi sâu, đi lạc khó tìm lắm."
"Còn đây là bùa hộ mệnh, mỗi người một tấm, phải giữ bên người để đảm bảo an toàn."
Tô Mộc vẻ mặt phức tạp nhận lấy một lá bùa hộ mệnh từ tay Sở Hoàn, đeo lên cổ. Cô cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt bình thường, nhưng nơi họ sắp tới thì không bình thường chút nào.
"Được rồi, mọi người đi theo nó nhé."
Sở Hoàn nói xong câu cuối cùng, con khỉ liền phóng vút xuống dưới, rồi dừng lại trên một cành cây quay đầu nhìn họ. Nó còn biết đợi người!
Mấy người họ nhanh chóng theo sát. Đi được một lúc, họ cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có khỉ dẫn đường ở nơi này.
Vì ở đây căn bản không có đường đi!
Tô Mộc chưa từng đến nơi nào kỳ quái như thế này, cảnh vật xung quanh khiến cô vô cùng bối rối. Họ như thể đang di chuyển, nhưng lại như đi lòng vòng tại chỗ. Con khỉ trên cành cây là mốc dẫn đường duy nhất của họ trong khu rừng sâu này.
Cô không biết họ đã đi bao lâu, có thể là mấy tiếng, đến khi chân cô gần như không nhấc nổi nữa, cuối cùng họ cũng tới nơi.
Phía dưới là một thung lũng kỳ lạ, có vài người đang làm việc ở đó. Ngoài ra còn có một con khỉ khác, chắc là dẫn một nhóm khác xuống. Hai con khỉ vừa gặp nhau liền nhanh chóng tụ lại.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, hình như cô nghe thấy hai con khỉ thì thầm to nhỏ bằng tiếng người.
Một con nói: "Mày đi chuyến thứ mấy rồi?"
Con kia đáp: "Chuyến thứ hai."
"Đám người lần trước không nghe lời, có một tên chạy loạn khắp nơi, tao thật sự muốn bảo Cây Già nuốt quách tên đó luôn cho rồi..."
Tô Mộc ngơ ngác. Đây không phải khỉ, là yêu quái thì có!
Thì ra yêu quái cũng phải đi làm kiếm sống???
———————
Lời tác giả:
Sơn tiêu → Trần Nhĩ: Đại ca!!!
Trần Nhĩ: ...Ừ.
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Tề Chí nói với cậu: "Mỗi lần họp sếp đều nói với bọn tôi rằng, tuy họ không trực tiếp xuống mộ, nhưng trái tim của họ luôn đồng hành cùng chúng tôi, vẫn luôn lo lắng cho chúng tôi... Đã nói đến mức đó rồi, tôi biết họ chắc chắn là muốn đồng cam cộng khổ với chúng tôi."
Sở Hoàn: "..."
"Nói vậy nghe cũng có lý."
Sau khi phủi sạch lớp bụi trên chiếc hũ, mặt ngoài lộ ra hoa văn cổ xưa đẹp đẽ cùng vài dòng chữ. Sở Hoàn nhìn qua, chẳng hiểu gì.
Tề Chí không bận tâm nằm rạp xuống đất, nhìn kỹ mấy dòng chữ, còn lẩm bẩm đọc nhỏ thành tiếng, trông như thể thật sự hiểu vậy.
"Ồ, ồ... Thì ra là cái này. Xì, bảo sao trông tà môn thế."
Sở Hoàn tò mò hỏi: "Đây là cái hũ gì vậy?"
Tề Chí ngồi dậy, nói với Sở Hoàn: "Trên hũ ghi là, trước đây trong hũ này nuôi một mỹ nhân, thân thể mỹ nhân ở trong hũ, đầu như hoa có thể vươn ra khỏi miệng hũ. Là một 'mỹ nhân trong hũ' quý hiếm. Mỹ nhân tên là Mẫu Đơn, vì xinh đẹp tuyệt trần như hoa mẫu đơn, thậm chí còn đẹp hơn cả mẫu đơn thật, rất thích hợp đặt trên bàn sách ngắm chơi. Đây là quà của một người tên Bàng Phong tặng cho chủ nhân ngôi mộ."
Nghe xong, Sở Hoàn cau mày: "'Mỹ nhân trong hũ'? Cái thứ tà môn quái đản gì vậy."
Có điều đã bị chôn lâu như thế, cái thứ tà môn này e rằng mất linh rồi. Cái hũ giờ trống rỗng, chẳng thấy mỹ nhân đâu, toàn là đất cát bên trong.
Tề Chí: "Cũng không rõ nữa."
Dựa theo mô tả thì đúng là khá đáng sợ. Tề Chí không nhịn được lấy hình thẻ ra giơ thêm một lần, miệng lẩm bẩm: "Tìm ổng đi, tụi tôi chỉ nghe theo ổng thôi..."
Về phần một lãnh đạo nào đó đột nhiên bắt đầu gặp ác mộng, mà còn mơ liền mấy ngày, mơ thấy bản thân bị nhét vào trong một cái hũ, đặt trên bàn cho người ta ngắm nghía... thì, ai mà biết là do đâu chứ?
"Sở Hoàn, đi thôi!"
Bên kia vang lên tiếng gọi của Lý Toàn Quang. Sở Hoàn đứng dậy, nhìn thấy Lý Tuyên Minh cùng hai vị giáo sư hôm qua đang đứng với mấy người trong đội khảo cổ, ai nấy đều mang vẻ phấn khích hào hứng.
Xem ra họ đã sẵn sàng, định đi vào thung lũng kia xem xét.
Sở Hoàn bước tới nhập nhóm, hỏi: "Giờ đi luôn à?"
Giáo sư Hàn nói: "Mấy thứ đó cứ đặt ở đó như vậy, tim tôi như dao cắt. Nghĩ tới bên trong còn có những gì, đêm ngủ không yên."
"Vậy thì đi thôi."
Sở Hoàn không nói gì thêm. Hôm qua cậu cũng thấy hai vị giáo sư này mê mẩn đồ cổ đến mức nào. Có điều, hai người họ tóc bạc cả rồi, mà muốn đến thung lũng phải băng qua rừng, đường xá xa xôi hiểm trở, liệu thể lực của các giáo sư lớn tuổi có chịu nổi không?
"Hay là để nhóm người trẻ đi trước? Nơi đó hơi xa, toàn là..."
"Không được!"
Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị hai giáo sư cắt ngang.
"Bọn trẻ vụng về lắm! Để tụi nó đi, lỡ làm rớt hay trầy xước hiện vật thì sao?"
"Lúc chúng tôi đào cổ vật 14 tiếng một ngày, cậu còn đang bú bình đấy!"
Sở Hoàn: "..."
Lý Toàn Quang thì thầm bên tai cậu: "Vừa nãy chúng tôi đã khuyên rồi, họ không chịu nghe."
Sở Hoàn: "Thấy rồi..."
Lưu Vạn Hoa cũng thở dài não nề.
Cuối cùng, Lý Tuyên Minh lên tiếng quyết định: "Nếu đã vậy, chúng ta đi thôi."
"Đi, đi nào."
Thấy mấy người họ hớn hở chuẩn bị men xuống dưới, Sở Hoàn vội ngăn lại: "Khoan đã!"
Bước chân Lý Tuyên Minh khựng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn cậu.
Sở Hoàn: "Tôi nghĩ chúng ta nên gọi Trần Nhĩ theo."
Lý Tuyên Minh suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ."
Họ là người dẫn đường, vì lý do an toàn nên dĩ nhiên mọi người sẽ làm theo lời họ. Thế là cả nhóm liền đi theo Sở Hoàn rẽ sang một hướng khác.
Đi được nửa đường, có người tò mò hỏi: "Chỗ này không phải là nơi sáng nay chủ nhiệm Lưu dặn tuyệt đối không được tới sao?"
Lý Toàn Quang cười hì hì, hoạt bát đáng yêu nói: "Anh đoán xem vì sao không cho tới? Dĩ nhiên là vì Trần Nhĩ đó!"
Người hỏi: "???"
Vừa đến nơi, Trần Nhĩ lập tức đi tìm mấy cương thi quý báu của mình. Khi họ tới chỗ đất đặc biệt ẩm ướt âm khí dày đặc, từ xa đã trông thấy bên trong rừng có vài bóng người màu đen đứng yên không nhúc nhích.
"Nhiều, nhiều người quá..."
Có người bị cảnh tượng trước mắt dọa tới nỗi run giọng.
Lý Toàn Quang trấn an: "Không sao đâu, chỉ là mấy con cương thi thôi. So với Trần Nhĩ thì cương thi dễ thương lắm."
"Cương thi!!!"
Lưu Vạn Hoa vội vàng phụ họa: "Không sao không sao, mấy con cương thi đó không đáng sợ đâu! Bọn tôi cũng thường xuyên đào được xác khô mà! Lấy lý trí của nhà khoa học ra nào!"
Không ai nói gì nữa, chỉ còn tiếng thở nặng nề vang lên.
Khi đến gần, quả nhiên là vài con cương thi đang đứng đấy. Ừm, những cương thi kỳ lạ, ngoài làn da hơi xanh, răng hơi dài, móng tay dài đen thì nhìn chung không khác xác khô là mấy.
Người tên Trần Nhĩ rất kỳ quặc. Anh ta đội một cái mũ lạ, đang ngồi xổm dưới đất khâu tay cho một con cương thi. Vâng, theo đúng nghĩa đen, dùng kim và chỉ màu đen, như một bà mẹ hiền đang khâu vá tay cho "con mình".
Cảnh tượng vừa quái dị vừa buồn cười khiến mọi người đều sững sờ.
Không ai hét lên, tất cả như bị hóa đá, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Nhĩ khâu xong mũi cuối cùng.
Sau khi khâu xong, anh ta bôi lên vết khâu ít thuốc mỡ có mùi thuốc bắc nồng nặc.
"Xong rồi."
Con cương thi đó giơ tay lên nhìn thử, ngón tay vừa được khâu xong cử động mấy cái. Dù khuôn mặt nó không hề có biểu cảm, nhưng ai cũng cảm nhận được nó đang vui.
Trần Nhĩ nghi hoặc nhìn mọi người.
Sở Hoàn nói: "Chúng tôi chuẩn bị xuống thung lũng nơi đám quân quật mộ tử nạn, muốn anh đi cùng. Tôi nhớ người đuổi xác các anh có khả năng đặc biệt về định hướng, việc tìm xác cũng có kỹ thuật riêng."
Trần Nhĩ thắc mắc hỏi: "Chẳng phải các cậu biết thung lũng ở đâu rồi sao?"
Sở Hoàn: "À, không phải nhờ anh dẫn đường, mà là chúng tôi muốn dẫn thêm người đi cùng."
Lưu Vạn Hoa lập tức biến sắc, hét lên: "Ý cậu là sẽ có người biến thành xác à? Nguy hiểm vậy?"
Sở Hoàn giải thích: "Ý tôi là, anh ấy có thể tìm xác, cũng có thể tìm người. Chẳng phải sợ các anh bị lạc sao?"
Lưu Vạn Hoa thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ hết hồn, tôi còn tưởng trên đường nguy hiểm đến mức sẽ có người chết... Cậu yên tâm, bọn tôi cũng là dân leo núi quen rồi, không dễ bị lạc đâu."
......
Nhưng rất nhanh, Lưu Vạn Hoa bị chính câu của mình tát vào mặt mình.
Đây thật sự là núi à? Không phải là mê cung???
Dưới tán rừng rậm rạp là vô số thực vật thân thảo cao hơn cả người. Chẳng hiểu sao trong điều kiện thiếu ánh sáng, chúng vẫn mọc vươn cao đến vậy. Điều này khiến mọi người bắt buộc phải bám sát bước chân của người đi trước. Chỉ cần chậm một nhịp, trước mặt sẽ biến thành cây cối rậm rạp, chẳng thấy bóng người đâu nữa.
Những cái cây xung quanh trông y hệt nhau, cây nào cũng như từng nhìn thấy, thế nên sau một đoạn đường, Lưu Vạn Hoa hoàn toàn mất phương hướng.
Chưa kể không biết từ đâu vang lên tiếng gào rú kỳ lạ khiến người nghe sởn gai ốc...
Lưu Vạn Hoa lắng tai nghe thử, rồi không dám nghe tiếp nữa. Hắn ta chỉ thấy bóng lưng của Giáo sư Hàn phía trước bỗng nhiên tăng tốc, nhanh chóng bỏ xa.
Đi nhanh vậy?
Lưu Vạn Hoa vội vàng đuổi theo, nhưng vừa bước được hai bước thì bên tai bỗng vang lên một tiếng chuông có sức xuyên thấu cực mạnh.
"Đinh..."
Lưu Vạn Hoa lập tức tỉnh táo lại. Trước mặt hắn ta nào phải bóng lưng của Giáo sư Hàn, mà là một thân cây cổ thụ to lớn với rễ đan xen chằng chịt. Trên lớp vỏ sần sùi mọc đầy u bướu, mỗi cục u đều giống như khuôn mặt con người đang đau đớn, chen chúc dày đặc... thậm chí hắn ta còn cảm thấy thân cây như được tạo nên từ vô số cơ thể người vặn vẹo, cành cây vươn ra giống tay chân của con người...
Trần Nhĩ lại lắc chuông nhiếp hồn, tiếng chuông khiến Lưu Vạn Hoa bừng tỉnh, lần này hắn ta hoảng hốt chạy thục mạng về.
Sở Hoàn nói: "Thấy chưa, chỗ này rất dễ bị lạc. Nơi này từng được tổ tiên nhà họ Lâm bố trí trận pháp mê cung. Dù theo thời gian đã bị thiên tai tàn phá phần lớn, nhưng vẫn đủ khiến người thường mất phương hướng."
"Không chỉ có mê trận, trong khu rừng già thế này còn có đủ loại yêu quái, tà vật. Chúng sẽ mê hoặc tâm trí các anh, dụ các anh đi lạc để ăn thịt, hoặc chiếm lấy thân xác của các anh."
Sở Hoàn chỉ vào Lưu Vạn Hoa, nói: "Mọi người nhìn chủ nhiệm Lưu kìa, nhớ phải rút kinh nghiệm từ anh ấy. Rõ ràng đã đánh thức rồi, vậy mà tò mò nhìn chằm chằm vào cây cổ thụ nên bị mê hoặc lần nữa."
"Rõ"
Những người khác đều trở nên căng thẳng, cảnh giác hẳn lên.
Lưu Vạn Hoa cúi gằm đầu, không dám nhìn lung tung nữa.
May mà thể lực của nhóm người này quả thực rất tốt. Dù là hai vị giáo sư lớn tuổi, sau khi đi một đoạn đường dài, tình trạng cơ thể vẫn ổn, không ai than mệt phải dừng lại nghỉ ngơi.
Đến khi họ đến được thung lũng, trước mắt hiện ra một màn sương trắng mờ mịt.
"Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, chính là chỗ này!"
Giáo sư Thẩm vừa thấy nơi này liền nhận ra ngay, chính là chỗ này, một nơi trắng xóa.
Ông chạy lên phía trước hai bước, sắp bước vào màn sương thì lại khựng lại. Làn sương này hình như cũng có gì đó không đúng.
"Chỗ này có thể vào được không?" ông hỏi.
Lý Tuyên Minh đáp: "Lúc này thì chưa được."
Sở Hoàn nói: "Mọi người đợi ở đây một lát."
Bốn người Sở Hoàn mỗi người tản ra một hướng khác nhau. Những người còn lại thoáng chốc nghe thấy tiếng "bốp bốp" như bong bóng bị chọc vỡ, sau đó vài phút, làn sương dày đặc trong thung lũng bắt đầu tan ra.
Khi sương mù tan hết, cảnh sắc trong thung lũng hiện ra trước mắt họ.
Vùng đất trơ trọi đầy xương trắng, cùng vô số cổ vật bị đất vùi lấp một nửa, trông có vẻ đều là những món văn vật quý giá.
"Hít..."
Ngay cả Lưu Vạn Hoa cũng không kìm được hít mạnh một hơi. Không trách được hai giáo sư trước đó không chịu quay lại, nếu là hắn ta, hắn ta cũng chẳng nỡ rời đi.
Giáo sư Hàn và Giáo sư Thẩm ngồi xổm xuống mép thung lũng, vừa nhìn sơ qua đã thấy khó hiểu, nói: "Kỳ lạ thật, mấy món này đâu cùng một triều đại, sao lại trộn lẫn hết vào đây?"
"Hơn nữa khoảng cách giữa các triều đại rất lớn."
Sở Hoàn nói: "Giáo sư quên đám âm binh là ai rồi sao?"
Nghe vậy, trên mặt Giáo sư Hàn liền hiện vẻ bừng tỉnh: "Quân quật mộ! Đây là chiến lợi phẩm khi bọn họ trộm mộ. Thảo nào đều là cổ vật quý giá, dễ mang theo. Mắt nhìn của họ quả là độc đáo."
Phát hiện ra di hài của mình ở gần đó, một hình nhân giấy bò ra khỏi túi áo của Lý Tuyên Minh. Vừa ra đến nơi, nghe được lời của Giáo sư Hàn, Triệu Bình Trung lập tức hài lòng quay sang nói với Lý Tuyên Minh: "Ông già này nói đúng đấy."
"Quân Quật Mộ bọn ta chưa bao giờ nhìn nhầm. Hàng thật hay giả, quý hay không, chỉ cần liếc mắt là biết."
Lý Tuyên Minh mặt không cảm xúc, đưa tay nhét hình nhân giấy vào túi áo.
Giáo sư Thẩm nhìn thấy một cái chén trà màu xanh trong một hộp gỗ mở hé, lập tức kích động kêu lên: "Cái chén đó có phải là Băng Trản mà hoàng đế triều X yêu thích nhất? Không phải nó cực kỳ khó chế tác, chỉ có hai cái, cả hai đều được đem chôn rồi ư? Sao lại có một cái ở đây??"
Hình nhân giấy lại thò đầu ra từ túi áo Lý Tuyên Minh, cất tiếng: "Dĩ nhiên là vì khi hoàng đế chết, bị một tên thái giám tráo đồ mang đi mất. Cái chén này sau đó rơi vào tay một thương gia giàu nứt đố đổ vách. Tên thương gia đó giàu kinh! Trong mộ còn có một con sông bằng vàng!"
Lý Tuyên Minh lại lần nữa ấn cái đầu đó xuống.
Giáo sư Thẩm lại kêu lên: "Đây là, đây là một cái phương đỉnh..."
Triệu Bình Trung trong túi Lý Tuyên Minh hô lên: "Cái đó là tôi đào ra từ một ngôi mộ cổ..."
Lý Tuyên Minh không nhịn nổi nữa. Hắn lấy hình nhân giấy ra, đặt trước mặt Giáo sư Hàn: "Người này muốn trao đổi với giáo sư."
Giáo sư Hàn nhìn hình nhân trong tay hắn, hỏi: "Người?"
Lý Tuyên Minh: "Quỷ."
"À à à, quỷ..."
Lý Tuyên Minh giải thích: "Đây là thủ lĩnh của Quân Quật Mộ, tên là Triệu Bình Trung. Ông ta biết rõ lai lịch của những cổ vật này, muốn trò chuyện với giáo sư một chút."
Hình nhân giấy vù một tiếng bật dậy khỏi tay Lý Tuyên Minh, khiến Giáo sư Hàn hoảng hốt lùi một bước lớn.
"Lão già, ông được đấy." Triệu Bình Trung lên tiếng.
Giáo sư Hàn đáp lại: "Xin chào."
"Để tôi kể cho ông nghe về lai lịch của cái phương đỉnh đó. Cái mộ cổ ấy có nhiều đồ lắm, nhưng tôi chỉ liếc mắt là biết cái phương đỉnh kia là món đáng giá nhất trong đám!"
Nghe đến đó, Giáo sư Hàn lập tức kích động, reo lên: "Ông quả là chuyên gia!"
Lý Tuyên Minh: "..."
Mọi người chìm vào trạng thái làm việc quên mình. Một lúc sau, Giáo sư Thẩm tìm đến Sở Hoàn, hỏi: "Tiểu Sở à, tôi có mấy người đồng nghiệp, họ cũng rất hứng thú với những món ở đây. Không biết họ có thể đến được không?"
Sở Hoàn gật đầu: "Dĩ nhiên là được."
Nơi này không phải địa bàn của cậu. Mà chỉ cần mang một món trong số cổ vật này ra ngoài bán, có lẽ nửa đời sau của cậu đủ ăn đủ mặc rồi.
Giáo sư Thẩm vui mừng ra mặt, liền hỏi tiếp: "Có điều, đường đến đây..."
"Đường?"
Đường đi quả thật là vấn đề. Cứ phải dẫn từng chuyến từng chuyến thế này không tiện chút nào.
Sở Hoàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Không sao, để tôi nghĩ cách giúp giáo sư."
Cuối cùng, Sở Hoàn dẫn theo Lý Toàn Quang và Trần Nhĩ tiến vào núi.
Lý Toàn Quang đã nghe Sở Hoàn nói kế hoạch của mình, vừa phấn khích vừa lo lắng hỏi: "Nếu bọn chúng không đồng ý thì sao?"
Sở Hoàn đáp: "Thì dạy cho chúng một bài học."
"Nếu bọn chúng phản bội, định hại người thì sao?"
Sở Hoàn: "Đánh cho đến khi phục."
Lý Toàn Quang: "......"
Cậu ta kính nể nói: "Anh bạo lực dữ."
Sau khi vào núi một lúc, họ phát hiện dấu vết của mục tiêu. Lần theo dấu vết một đoạn nữa, họ nhìn thấy một đàn sơn tiêu. Ở khu này sơn tiêu không ít, có đến mười mấy con.
Chúng đang tụ tập quanh một cây cổ thụ, thấy người đến thì lập tức la hét chí chóe rồi hoảng loạn tản ra bốn phía.
Sở Hoàn quát to: "Đứng lại!"
Âm thanh hỗn loạn lập tức dừng lại. Tất cả sơn tiêu run rẩy quay lại đứng trước mặt họ.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm vào gương mặt người xấu xí của chúng một hồi, rồi hỏi: "Biến thành khỉ được không?"
"Được được."
Lát sau, mười mấy con sơn tiêu trước mặt biến đổi khuôn mặt, trông y đúc khỉ thật.
Nhìn một bầy "khỉ" lông lá xù xì trước mặt, Sở Hoàn gật gù hài lòng: "Tao muốn bọn mày giúp tao làm một việc. Nếu làm tốt, tao sẽ để anh ta nhận bọn mày làm đàn em."
Cậu đẩy Trần Nhĩ bên cạnh ra phía trước.
Trần Nhĩ: "..."
Anh ta không nói một lời, im lặng đứng đó.
Nhưng dù như vậy, đám sơn tiêu vẫn nhìn anh ta với vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, sau đó lại hiện vẻ hưng phấn.
"Chít chít chít!"
"Oa oa!"
"Gào..."
Chúng kêu loạn lên một lúc, cuối cùng đồng ý ký với Sở Hoàn một loạt hiệp ước bất bình đẳng.
Đến buổi chiều, các giáo sư khác nhận được tin tức lần lượt kéo đến. Cơ bản là vừa nhìn thấy ảnh chụp ở đây là lập tức mua vé máy bay bay thẳng tới, không chần chừ tí nào.
Một khối lượng lớn cổ vật, trải dài qua nhiều triều đại, lại còn được bảo tồn tốt như thế. Cám dỗ quá lớn không ai có thể cưỡng lại nổi.
Sau khi họ tới, việc đón tiếp ban đầu do Lưu Vạn Hoa phụ trách. Đưa người tới khu vực sau núi Thanh Ảnh, hắn ta giao cho nhóm Sở Hoàn xử lý.
Tô Mộc là một nghiên cứu sinh năm tư tiến sĩ, đã cùng giáo sư của mình khai quật không ít lăng mộ, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống công tác khẩn cấp như vậy.
Thầy của cô gần như không cho cô thời gian thu dọn hành lý đã kéo thẳng ra sân bay. Đến nơi, không nghỉ ngơi lấy một phút đã dẫn cô leo lên núi.
"Phải nhanh lên, nhìn ảnh giáo sư Hàn gửi là biết, chắc chắn là phát hiện vĩ đại. Người khác chắc cũng nhận được tin rồi, nếu tới trễ sẽ hết chỗ đấy!"
Sắc mặt Tô Mộc cũng trở nên nghiêm túc, cô gật đầu: "Em hiểu rồi."
Thế nhưng khi lên tới đỉnh núi, quả thật có một khu lăng mộ lớn, có người đang tiến hành khai quật cứu hộ, nhưng nhìn qua không giống kiểu "phát hiện vĩ đại". Chẳng lẽ những món quan trọng đã được khai quật xong rồi?
Giáo sư của cô cũng đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy người, đang định hỏi Lưu Vạn Hoa thì phía bên kia vang lên giọng nói của một chàng trai trẻ.
"Những ai đến tìm Giáo sư Hàn và Giáo sư Thẩm, mời qua bên này."
Giây tiếp theo, Tô Mộc thấy thầy mình như cơn gió lao vút sang bên đó.
"Thầy! Em cũng đi!"
Tô Mộc đuổi theo, đến nơi thì thấy người thanh niên vừa nói, rất đẹp trai. Tuy nhiên điều khiến cô chú ý hơn là phía sau cậu có hơn mười con khỉ ngồi trên cây.
Đám khỉ đó trông cực kỳ lanh lợi, tụm ba tụm bảy, chăm chú quan sát đám người phía dưới, còn rì rầm bàn tán với nhau, tiếng kêu chít chít khẹc khẹc. Tô Mộc nhìn vào mắt chúng, nhất thời có ảo giác chúng biết nói chuyện.
"Ông Lưu, ông cũng tới à?"
"Ông không tới chắc? Lưng ông đỡ rồi hả?"
"Ha ha, cũng đỡ được kha khá. Còn ông, cái chân thế nào rồi?"
"Ha ha, dĩ nhiên là khỏi rồi..."
Nghe giáo sư nhà mình cất giọng xã giao đầy mùi châm chọc, Tô Mộc sực tỉnh. Nhìn kỹ lại, bên cạnh chàng thanh niên có một giáo sư khác mà cô quen mặt.
Cô và học trò sau lưng vị giáo sư kia liếc nhau, hai người đều để lộ vẻ bất đắc dĩ giống hệt nhau.
Sở Hoàn nhìn hai nhóm người trước mặt, hỏi: "Mọi người đều đến tìm Giáo sư Hàn?"
"Phải."
"Vậy thì tốt, đi chung một lượt luôn."
Sở Hoàn quay đầu vẫy tay ra hiệu.
Và rồi, Tô Mộc chứng kiến một cảnh tượng thần kỳ. Một con khỉ từ trên cây nhảy xuống, yên tĩnh đứng bên cạnh chàng trai trẻ.
Sở Hoàn nói với mọi người: "Con khỉ này sẽ dẫn đường cho các vị xuống dưới. Nhất định phải bám sát nó, đừng tách đoàn, cũng đừng tự ý đi lệch đường. Rừng già núi sâu, đi lạc khó tìm lắm."
"Còn đây là bùa hộ mệnh, mỗi người một tấm, phải giữ bên người để đảm bảo an toàn."
Tô Mộc vẻ mặt phức tạp nhận lấy một lá bùa hộ mệnh từ tay Sở Hoàn, đeo lên cổ. Cô cảm thấy chàng trai trẻ trước mặt bình thường, nhưng nơi họ sắp tới thì không bình thường chút nào.
"Được rồi, mọi người đi theo nó nhé."
Sở Hoàn nói xong câu cuối cùng, con khỉ liền phóng vút xuống dưới, rồi dừng lại trên một cành cây quay đầu nhìn họ. Nó còn biết đợi người!
Mấy người họ nhanh chóng theo sát. Đi được một lúc, họ cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có khỉ dẫn đường ở nơi này.
Vì ở đây căn bản không có đường đi!
Tô Mộc chưa từng đến nơi nào kỳ quái như thế này, cảnh vật xung quanh khiến cô vô cùng bối rối. Họ như thể đang di chuyển, nhưng lại như đi lòng vòng tại chỗ. Con khỉ trên cành cây là mốc dẫn đường duy nhất của họ trong khu rừng sâu này.
Cô không biết họ đã đi bao lâu, có thể là mấy tiếng, đến khi chân cô gần như không nhấc nổi nữa, cuối cùng họ cũng tới nơi.
Phía dưới là một thung lũng kỳ lạ, có vài người đang làm việc ở đó. Ngoài ra còn có một con khỉ khác, chắc là dẫn một nhóm khác xuống. Hai con khỉ vừa gặp nhau liền nhanh chóng tụ lại.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, hình như cô nghe thấy hai con khỉ thì thầm to nhỏ bằng tiếng người.
Một con nói: "Mày đi chuyến thứ mấy rồi?"
Con kia đáp: "Chuyến thứ hai."
"Đám người lần trước không nghe lời, có một tên chạy loạn khắp nơi, tao thật sự muốn bảo Cây Già nuốt quách tên đó luôn cho rồi..."
Tô Mộc ngơ ngác. Đây không phải khỉ, là yêu quái thì có!
Thì ra yêu quái cũng phải đi làm kiếm sống???
———————
Lời tác giả:
Sơn tiêu → Trần Nhĩ: Đại ca!!!
Trần Nhĩ: ...Ừ.
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 94
10.0/10 từ 15 lượt.