Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 88

202@-

 
Nói xong, Trần Nhĩ liền đi về phía Lâm Thanh, vừa đi vừa lấy ra một cái chiêng nhỏ.


Sở Hoàn: "???"


"Anh ta định làm gì vậy?"


Lý Tuyên Minh rời sự chú ý khỏi tiếng nhạc ai oán bên kia, nhìn thấy hành động kỳ lạ của Trần Nhĩ thì cũng khó hiểu, nói: "Tôi không biết."


Sở Hoàn nhìn cái chiêng nhỏ trong tay Trần Nhĩ, hỏi: "Đó là âm la à?"


"Đúng vậy."


Âm la cũng là một trong những vật đặc trưng khác của người đuổi xác. Họ dẫn xác lên đường theo tiếng chiêng, người sống nghe thấy đều phải tránh né, đóng cửa, nhốt chó tránh chạm mặt, để đề phòng chó chạy ra cắn xác chết.


Lúc này Trần Nhĩ đã đi đến trước mặt Lâm Thanh. Lâm Thanh ngẩng đầu khỏi máy tính bảng, nghi hoặc nhìn anh ta.


Trần Nhĩ lấy một lá bùa dán thẳng lên trán Lâm Thanh. Lâm Thanh hơi ngạc nhiên, không phản ứng gì.


Sau khi dán xong, anh ta giơ cái chiêng lên gõ một cái, hô: "Đi..."


Lâm Thanh trầm mặc nhìn anh ta: "..."


Cô ta không những không đứng dậy, mà còn giơ tay đập vào ngực anh ta một cái. Trần Nhĩ lập tức bay văng như diều đứt dây, rồi rơi bịch xuống đất.


Sở Hoàn: "..."


Lý Tuyên Minh: "..."


Lý Toàn Quang nhe răng nhíu mày, nói: "Ui, trông có vẻ đau đấy..."


Sở Hoàn nghiêm túc hỏi hai người họ: "Anh ta lúc nào cũng vậy à?"


Lý Tuyên Minh tỏ vẻ một lời khó nói hết: "Trước giờ chỉ thấy anh ta hơi lầm lì, không ngờ lại có mặt 'hoạt bát' như vậy."


Lý Toàn Quang đi đỡ Trần Nhĩ dậy: "Anh không sao chứ?"


Trần Nhĩ tập tễnh đứng dậy, đi tới gần họ: "Không, sao."


Sở Hoàn không nhịn được khuyên: "Tốt nhất anh đừng chọc cô ấy, cô ấy không phải cái xác bình thường, mà là cái xác rất lợi hại."


Trần Nhĩ gật đầu: "Ừ."


Sở Hoàn gọi mọi người vào nhà, tiện thể hô với Sở Trạch Dương: "Bố, bạn con tới rồi!"


Sở Trạch Dương: "Bố thấy rồi."


Lý Tuyên Minh đứng nghiêm trước mặt Sở Trạch Dương, nói: "Cháu chào chú, cháu tên là Lý Tuyên Minh, là đệ tử của Vương Khổ Mộc chân nhân, đạo quán Thanh Phong phái Chính Nhất. Đây là sư đệ cháu, Lý Toàn Quang."


Lý Toàn Quang cũng nói: "Chào chú ạ, cháu là bạn thân của Sở Hoàn."


Trên người Lý Tuyên Minh mang khí chất chính phái, bất kỳ bậc phụ huynh nào cũng sẽ không phản đối con mình kết bạn với một người như vậy!


Sở Trạch Dương nhìn Lý Tuyên Minh, trong mắt hiện vài phần tán thưởng: "Cậu không tồi."


Sở Hoàn chỉ vào Trần Nhĩ có độ tồn tại cực thấp, giới thiệu: "Bố, đây là Trần Nhĩ, là người đuổi xác."


Sở Trạch Dương có hiểu biết về người đuổi xác, hoặc chí ít là quen với tính cách kỳ quặc, cô độc của họ, nên không để ý chuyện Trần Nhĩ không nói một lời.


"Ngồi đi. Nhóc Hoàn, con đi rửa ít hoa quả."


Sở Hoàn: "Vâng."


Đến khi cậu từ bếp mang hoa quả ra, thì thấy Lý Tuyên Minh ngồi trước mặt Sở Trạch Dương, hai người đang thảo luận kinh văn, vẻ mặt có vẻ thu hoạch được không ít.


Sở Hoàn: "..."


Sao trên đời lại có người thích học đến vậy chứ?


Sở Hoàn và Lý Toàn Quang đều không muốn học, cũng không muốn nghe kinh, thế là hai người ngồi một bên nhai hoa quả điên cuồng.


Trần Nhĩ lại bước đến chỗ Lâm Thanh, chỉ là lần này anh ta nhớ giữ khoảng cách an toàn, không dám tùy tiện lại gần.


Sở Trạch Dương không trò chuyện với bọn họ được bao lâu, bởi chưa đầy một lúc thì có một người đàn ông hớt hải chạy tới, lo lắng gọi: "Trạch Dương, Trạch Dương, mau tới xem giúp tôi một chút."


"Có chuyện gì vậy?"


Người kia bực bội đập tay, nói: "Tôi đã bảo là đứa nhỏ còn bé, không nên đưa đi dự đám tang. Giờ hay rồi, về cái là khóc suốt, khóc đến mức không thở nổi nữa, anh mau đến xem giúp đi."



Sở Trạch Dương đứng dậy, chỉ nói một câu: "Đi thôi."


Nhìn họ rời đi, Lý Tuyên Minh cuối cùng cũng có cơ hội hỏi Sở Hoàn: "Bên kia có người đang làm tang sự à?"


Sở Hoàn: "Ừ, có người rơi xuống ao chết đuối, cách chết hơi kỳ lạ. Tôi tính thời điểm hồi sát của anh ta thì thấy rất hung hiểm, nên mấy hôm nữa tôi còn phải tới giúp nhà đó tránh sát."


Lý Tuyên Minh gật đầu, nói: "Thảo nào, tôi nhìn thấy trời bên đó xám xịt, như có tai ương."


Vì Sở Hoàn đã nắm rõ tình hình bên kia, hắn không hỏi thêm nữa, chỉ nghiêm túc nói: "Đã đến rồi, chúng ta nên thắp một nén hương cho thần Chiết Chi."


"Hửm? Chiết Chi?"


Sở Hoàn ngẩn người một chút rồi nói: "Cũng được."


Cậu đi mở cửa phòng thờ tượng thần Chiết Chi, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang theo sau đi vào.


Tượng thần Chiết Chi nhờ nỗ lực của Sở Hoàn mà giờ đã trở nên vô cùng tinh xảo, mặt che mạng, chất liệu như ngọc, thân hình cao lớn mang lại cảm giác áp lực mạnh mẽ.


Lý Toàn Quang nhìn mà sững sờ, kinh ngạc nói với Sở Hoàn: "Làm từ ngọc thật à?! Nguyên khối luôn? Nhà anh giàu vậy hả?!"


Sở Hoàn: "Ờm......"


Biết nói sao nhỉ, thật ra nó là tượng đất sét, trước còn xấu muốn chết.


Lý Toàn Quang lập tức quay đầu gọi Lý Tuyên Minh: "Sư huynh, hay là tụi mình cũng đổi cho Tổ sư một pho tượng bằng ngọc đi! Tượng ngọc nhìn đẹp thiệt á!"


Lý Tuyên Minh liếc cậu ta một cái, cau mày nói: "Chững chạc vào."


"Dạ..."


Lý Toàn Quang lập tức ngậm miệng, đứng nghiêm chỉnh lại.


Hai người đều cung kính thắp hương cho thần Chiết Chi. Sau khi cắm hương vào lư, làn khói trắng bốc thẳng lên trời, là điềm lành.


Sau khi ra ngoài, Lý Tuyên Minh mới nói: "Tượng thần này đã được hưởng hương hỏa nhiều năm, chẳng trách cậu có cảm ứng mạnh như vậy."


Sở Hoàn nhìn vẻ mặt chính trực của hắn: "Ờm..." Biết giải thích sao đây?


Cả nhóm quay về sân ngồi, Sở Hoàn lấy lò nướng nhỏ ra nướng khoai lang cho họ, dùng ấm trà pha sữa chính hiệu, nguyên liệu là loại trà ngon mà người ta tặng cho bố cậu.


Mùi thơm ngọt ngào của trà sữa tỏa ra, Sở Hoàn mới chợt nhớ ra một chuyện, cậu quay sang nhìn. Quả nhiên, đã lâu vậy rồi mà Trần Nhĩ vẫn lẳng lặng đứng gần chỗ Lâm Thanh.


Hơn nữa so với Lâm Thanh đang nghịch máy tính bảng, trông anh ta còn giống xác chết hơn.


Chỉ đến khi Sở Hoàn lấy chuông nhiếp hồn ra, đầu của Trần Nhĩ mới xoay lại.


"Nhiếp hồn linh."


Anh ta đi tới bên cạnh Sở Hoàn, chăm chú nhìn vào chiếc chuông đồng.


Sở Hoàn đưa chuông cho anh ta, nói: "Lý Tuyên Minh chắc đã kể với anh rồi, cái này tôi lấy được từ đám trộm xác. Hiện giờ đám đó chắc vẫn đang ở đồn cảnh sát, nếu các anh muốn biết thêm gì e là phải liên hệ với phía cảnh sát."


Trần Nhĩ dùng tay v**t v* chiếc chuông, sau đó lắc nhẹ, tiếng chuông vang lên lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Thanh. Cô ta cau mày nhìn sang.


Ngay khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, Sở Hoàn cảm thấy đầu óc choáng váng, đó là dấu hiệu hồn phách bất ổn. Cậu khiếp sợ nhìn chiếc chuông đồng to bằng bàn tay.


Thứ này ở trong tay Trần Nhĩ lợi hại hơn ở trong tay Hoàng Kiến Thắng.


Trần Nhĩ cũng nói: "Đây là đồ vật lợi hại."


"Nhìn ra được."


Trần Nhĩ quay sang hỏi Sở Hoàn: "Cái này có thể cho tôi trước được không?"


Sở Hoàn đáp thẳng: "Anh cứ cầm đi, vốn dĩ là đồ của người đuổi xác các anh mà."


"Cảm ơn."


Vì phải điều tra chiếc chuông nhiếp hồn này, lại không yên tâm về Lâm Thanh, nên tối đó mọi người đều ở lại nhà Sở Hoàn. Sở Hoàn thu xếp ra hai phòng, một phòng cho Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang, một phòng cho Trần Nhĩ.


Bữa tối do Sở Trạch Dương đích thân nấu, Sở Hoàn phụ giúp, dọn lên một bàn đầy ắp món ngon. Dù gì cũng là có khách, đương nhiên phải tiếp đãi chu đáo.


Lúc ăn cơm, Sở Hoàn ngồi trên ghế không nhịn được nhìn về phía Trần Nhĩ. Đến giờ ăn rồi, chẳng lẽ vẫn đội cái mũ đó?


Nghe nói muốn làm nghề đuổi xác phải đáp ứng mấy điều kiện, trong đó có một cái là phải xấu, còn phải xấu có cá tính, xấu có phong cách! Tốt nhất là xấu tới mức quỷ sai cũng phải chùn bước. Vì vậy cậu hơi tò mò không biết mặt Trần Nhĩ trông như thế nào.


Những người khác cũng nhận ra ánh mắt của cậu, đều quay đầu nhìn Trần Nhĩ.


Trong ánh nhìn chăm chú của cả bàn ăn, Trần Nhĩ lặng lẽ bưng bát lên, đưa bát vào trong lớp vải đen rủ xuống từ mũ!



Sở Hoàn trợn tròn mắt nhìn đôi đũa lộ ra từ lớp vải đen, buột miệng: "Vãi chưởng..."


Lý Toàn Quang nói với cậu: "Anh ta vốn thế đấy, tụi tôi ở cùng mấy hôm rồi mà còn chưa thấy mặt ảnh trông ra sao nữa là."


Sở Hoàn vẫn không khỏi cảm thán: "Đúng đỉnh..."


Trần Nhĩ không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lùa cơm, thỉnh thoảng liếc mọi người bằng ánh mắt ghen tị.


Cơm nước xong xuôi, trời vẫn còn sớm, mọi người ngồi trò chuyện trong sân.


Sở Hoàn đang ngồi tiêu thực trên ghế, thì thấy Trần Nhĩ bỗng động đậy, đứng dậy bước về một hướng.


"Hử?"


Sở Hoàn ngồi thẳng người dậy, nhìn theo anh ta.


Trần Nhĩ cẩn thận đi tới chỗ Lâm Thanh, rồi nhanh như chớp dán liền ba tờ bùa lên trán cô ta.


Sở Hoàn: "..."


Không ngờ anh ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định.


Lâm Thanh thản nhiên gỡ hết ba tờ bùa, lần này Trần Nhĩ chưa kịp gõ âm la đã bị cô ta vỗ bay.


Trần Nhĩ rơi bịch xuống đất một tiếng như bao cát nặng, lần này không bò dậy nổi.


Sở Hoàn hú vía: "Anh không sao chứ?!"


Cậu đỡ Trần Nhĩ từ dưới đất dậy, nói: "Anh sao cứ phải gây sự với Lâm Thanh vậy? Cô ấy chết mấy chục năm rồi, lợi hại lắm!"


Trần Nhĩ "ọe" một tiếng phun ra ngụm máu, nói: "Tôi muốn thử... cái xác hoàn hảo thế này..."


Sở Hoàn: "..."


Những ngày sau đó, Trần Nhĩ chạy đi chạy lại đến đồn cảnh sát. Mấy tên trộm xác vẫn đang bị tạm giữ, miệng rất kín, chuyện trộm tro cốt nhận rồi, nhưng mấy thứ "phi khoa học" thì không chịu nói gì, chỉ bảo cái chuông đó là nhặt được, cái gì mà nhiếp hồn linh, bọn họ không hiểu gì hết.


Hơn nữa vì cách ăn mặc của Trần Nhĩ quá kỳ quặc, suýt nữa anh ta cũng bị cảnh sát coi là phần tử khả nghi mà giữ lại luôn.


Đến ngày mười ba tháng Giêng, ngày hồi sát của Từ Nghị. Sáng sớm hôm đó, người nhà họ Từ đến mời họ.


"Sở Công, phiền chú giúp đỡ."


Người đến là em gái của Từ Nghị, Từ Lệ. Cô đứng ngoài sân gọi lớn với Sở Trạch Dương.


Lúc đó Sở Hoàn đang cắn bánh bao, nghe thấy giọng cô bèn quay đầu nhìn.


Là một người phụ nữ trung niên da hơi ngăm, đau buồn trong mắt không nhiều bằng hoảng loạn. Những ngày bôn ba mệt mỏi khiến cô như già đi vài tuổi, tóc mai hai bên cũng nhiều sợi bạc hơn trước.


Sở Hoàn có hơi nghi hoặc, cậu nhớ rõ mình tính toán là giờ Hợi mà. Giờ Hợi theo thời gian hiện đại là từ 9 đến 11 giờ tối, trong khi bây giờ đang là buổi sáng.


Sở Trạch Dương không nói gì, đứng dậy.


Từ Lệ biết mình đến vào lúc này là hơi không đúng lúc, người ta còn đang ăn sáng, nhưng trong lòng bất an quá mức, không kìm được nói với Sở Trạch Dương: "Nghĩ đến chuyện anh tôi sắp quay về, trong lòng tôi cứ bất an... Ai ngờ xảy ra chuyện như vậy chứ? Đã gần về tới nhà rồi mà còn ngã xuống ao chết đuối... Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ như vậy, mong là lần này anh ấy về bái biệt Táo Quân sẽ rời đi êm ấm."


Cô nói năng hơi lộn xộn.


Sở Trạch Dương không dỗ dành gì, chỉ thản nhiên nói một câu: "Đi thôi."


"Vâng, vâng."


Thái độ bình tĩnh của Sở Trạch Dương ngược lại khiến cô thấy yên tâm hơn phần nào, như thể tìm được chỗ dựa, lập tức xoay người đi trước dẫn đường.


Lý Toàn Quang vừa gặm bánh bao nhân đậu vừa nhìn bóng lưng họ rời đi, nhận xét: "Tinh thần của bác ấy không ổn."


Còn chưa chính thức bắt đầu mà đã tự dọa mình sợ, tinh thần suy sụp thì vận khí cũng kém theo, trong trạng thái này rất dễ xảy ra chuyện.


Sở Hoàn: "Hết cách rồi, bị dọa sợ."


Buổi chiều, Sở Hoàn mới dẫn Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đến nhà họ Từ.


Khi đến nơi, người nhà họ Từ thấy Sở Hoàn dẫn theo hai người trẻ lạ mặt, trong lòng có chút không hài lòng. Việc hệ trọng thế này mà mời hai người không quen biết đến?


Sở Hoàn liền nói với họ: "Đây là bạn tôi, đạo sĩ, tới giúp một tay."


"Đạo sĩ?"


Bà cụ nhà họ Từ nhìn Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang từ đầu đến chân, hai người vừa trẻ lại còn đẹp trai, nhìn sao cũng không giống đạo sĩ.


Sở Hoàn quả quyết: "Đạo quán Thanh Phong, nghe qua chưa? Họ chính là đạo sĩ lợi hại từ đạo quán Thanh Phong, còn là kiểu đạo sĩ có chứng chỉ hẳn hoi. Một tay trừ tà, triệu lửa triệu sấm, mời thần binh gọi linh tướng, chuyện gì cũng làm được. Nếu không phải đúng lúc họ có việc đến tìm tôi, thì bình thường mọi người không mời nổi đâu."



Lý Toàn Quang nghe cậu nói mà mặt đỏ bừng. Khoe lố quá vậy!!


"Ồ, ồ ồ ồ..."


Người nhà họ Từ không hiểu lắm, nhưng nghe Sở Hoàn nói như vậy thì cũng tin phần nào, còn nhìn hai người bằng ánh mắt ngưỡng mộ.


Một lúc sau, không còn ai chú ý đến ba người trẻ tuổi, bởi vì dưới sự chỉ huy của Sở Trạch Dương, nhà họ Từ bắt đầu chuẩn bị nghi thức tránh sát.


Phòng ở của người chết lúc sinh thời phải được dọn dẹp sạch sẽ. Sở Hoàn đứng nhìn họ dọn dẹp một phòng ngủ, thay chăn ga mới tinh, chăn được gấp gọn gàng trên giường, tủ tường được lau bóng loáng bằng khăn, cuối cùng còn kéo ra từ gầm giường một thùng sách 18+.


Một thùng đầy ắp. Sở Hoàn nhìn các cô gái ngực bự trên bìa sách, không khỏi kinh ngạc đầy mặt.


Từ Nghị sưu tầm được từng ấy sách đồi trụy, cao thủ đó...


Người nhà họ Từ có chút xấu hổ, thứ này vứt không đành, giữ lại cũng khó xử, cuối cùng vẫn là Sở Trạch Dương đến xem rồi nói: "Đã là thứ anh ta thích thì cứ để lại, về sau đốt cho anh ta."


"Vâng."


Cuối cùng, cả thùng sách được đẩy về chỗ cũ dưới gầm giường.


Sau khi phòng được dọn dẹp sạch sẽ, họ rắc tro cây cỏ lên nền nhà. Tro cây cỏ có thể lưu lại dấu chân của người chết khi hồi sát, cũng có thể phản ánh trạng thái của sát thần lúc đó.


Tất cả cửa sổ cửa ra vào đều được mở, các vật bằng kim loại trong phòng phải được cất giấu, không được để súc vật sống trong nhà. Cửa chính cắm cờ giấy trắng, để nhắc nhở mọi người hôm nay nhà này có người chết về, tránh người ngoài vào nhầm. Tối đến phải treo lồng đèn trắng trước cửa. May là trước cửa nhà họ Từ là ao hồ, nếu đối diện là nhà hàng xóm thì hàng xóm cũng phải treo vải đỏ.


Lý Tuyên Minh đi một vòng quan sát, hứng thú nói với Sở Hoàn: "Cách tránh sát của các cậu khác bọn tôi, còn tỉ mỉ hơn chúng tôi."


Sở Hoàn: "Có lẽ nghi thức bên các anh đã được đơn giản hóa."


Trời đã tối hẳn, trước cửa đốt một đống lửa không lớn không nhỏ. Sở Trạch Dương quay sang đám người nhà họ Từ đang căng thẳng đến run rẩy, dặn dò: "Tránh than khóc, tránh cười nói, giữ tâm trạng bình hòa, nhớ rõ cả rồi chứ? Đường phía tây và phía đông, cũng đừng đi."


"Biết rồi ạ."


"Vậy thì đi ra ngoài đi."


Sau khi Sở Trạch Dương nói xong, người nhà họ Từ lần lượt rời khỏi nhà. Họ phải đợi sau khi nghi thức hồi sát kết thúc mới được quay về. Cả nhóm không ai khóc cũng chẳng ai cười, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh mà bước đi, nhìn qua hơi đáng sợ.


Trong lúc người chết hồi sát, nhà sư và đạo sĩ không cần tránh, nhưng cũng không được ở lại linh đường, nên nhóm Sở Hoàn vào một căn phòng khác để chờ.


Đến hơn 9 giờ, đến một thời điểm nhất định, mấy người bọn họ đồng loạt ngẩng đầu lên.


Đến rồi.


Có tiếng dây xích cọ xát trên mặt đất, thứ gì đó đi từ phía tây lại đây. Sở Hoàn nhớ đến kết quả mình đã tính trước đó, sát khí sẽ đi vào từ phía đông gian chính.


Một bóng người âm lạnh đi ngang qua cửa sổ, nhìn nghiêng đúng là Từ Nghị. Sau lưng hắn còn có một cái bóng kỳ quái đi theo, chắc là sát thần.


Khi Từ Nghị sắp đi qua phòng này, hắn bỗng nhiên dừng lại.


Thân thể hắn vẫn đứng thẳng, nhưng cái đầu đột nhiên xoay ngoặt một góc 90 độ, gương mặt trắng bệch xanh xám đối diện với cửa sổ, đôi mắt trong hốc mắt xoay tròn liên tục, quét nhìn vào trong phòng.


Sở Hoàn bị động tác đó dọa giật mình, suýt nữa đối mặt trực tiếp với ánh mắt của hắn.


Từ Nghị nhìn hồi lâu, dường như không thấy điều mình muốn thấy, đành xoay đầu trở lại, tiếp tục đi về phía phòng mình.


Lý Toàn Quang thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Sợ hú hồn..."


Cảnh vừa rồi đúng là khiến người ta sởn da gà.


Từ Nghị đi vòng quanh nhà một vòng, dường như không muốn rời đi. Căn phòng lúc sinh thời của hắn vọng ra tiếng tủ đổ, cùng với tiếng xích sắt vang lên từng đợt.


Sở Hoàn nói: "Ổng không muốn đi à?"


Sở Trạch Dương: "Ừ, còn lưu luyến dương gian."


Lời vừa dứt, một cái bóng bay vọt ra bên cạnh, lập tức bị một sợi xích kéo lại, khiến cái bóng ngã lăn xuống đất.


Từ Nghị giãy giụa trên đất, phát ra tiếng gào của quỷ: "Tôi chưa chết! Tôi phải hoàn dương! Tại Từ Hạo hại tôi!"


Sở Hoàn sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn sang bố mình. Từ Hạo chẳng phải đang chịu tội dưới địa ngục sao?


Lông mày Sở Trạch Dương cau lại.


"Không phải chỉ không cưới được vợ cho nó sao? Nhưng tôi là cha nó! Vậy mà nó dám hại tôi! Tôi bảo nó phù hộ tôi phát tài, sao nó không phù hộ tôi?"


"Chỉ để lại có 20 vạn! Chỉ 20 vạn! 20 vạn thì làm được gì?!"


Quả nhiên cái chết của Từ Nghị liên quan đến con trai hắn. Nghe có vẻ là Từ Nghị từng hứa cưới vợ cho con, nhưng không làm được.


Trên người hắn phát ra ánh sáng đỏ, có vẻ sắp hóa thành lệ quỷ. Nhưng xích sắt trên người hắn không ngừng siết chặt, thậm chí còn hiện ra móc câu, trực tiếp móc lấy hồn thể của hắn. Nỗi đau đớn từ linh hồn khiến hắn dần dần lặng xuống.



Sắc mặt Sở Hoàn trở lại bình thường, bây giờ cậu chỉ cảm thấy cặp cha con này đúng là ác nhân gặp ác nhân.


Mặc kệ thế nào, đến đúng giờ, cho dù Từ Nghị không cam lòng, hắn vẫn bị trói xích lôi đi.


Nhìn thấy họ rời đi về phía tây, Sở Hoàn không nhịn được mà thở phào. Xem ra hôm nay Từ Nghị có ý định vùng vẫy, nhưng may là không gây biến cố gì lớn.


Kết quả chưa thở xong, Sở Hoàn phát hiện mình đã thở phào quá sớm. Từ Nghị vừa rời khỏi, phía tây liền truyền đến tiếng hét chói tai.


Sở Hoàn: "..."


Quả nhiên bất ngờ luôn đến vào lúc không ngờ tới nhất!


Khi họ chạy ra đến bên ngoài, mặt đất đã xuất hiện một vệt dài cây cỏ khô héo, như thể có thứ gì đó đi qua khiến thực vật chết sạch.


Dọc theo vệt dấu đó, họ nhìn thấy một người phụ nữ nằm bên lề đường, bên cạnh có một sinh vật đầu gà chân gà thân người. Trên đầu gà có cái mỏ nhọn, lúc này đang cúi xuống định mổ vào đầu người phụ nữ, là Sát Thần!


Lý Tuyên Minh lập tức phóng ra một lá bùa, luồng kim quang lóe lên, sinh vật đầu gà thân người liền bị đánh bật ra sau.


Sở Trạch Dương niệm chú tiễn thần, nói: "Canh giờ đã đến! Thỉnh rời đi."


Phải mời ba lần bốn lượt, Sát Thần mới chịu kéo xích sắt tiếp tục đi về hướng tây.


Sở Hoàn vội vàng chạy tới đỡ người phụ nữ dưới đất lên, phát hiện là Từ Lệ.


"Đầu óc tôi cứ mơ mơ màng màng, muốn ra ngoài đi vệ sinh, chẳng hiểu sao đến tận bên vệ đường." Từ Lệ yếu ớt nói với Sở Hoàn, sắc mặt ngả xanh xám.


Sở Hoàn: "...Do chị quá xui xẻo."


Ban ngày đã thấy xui, không ngờ thật sự tránh không nổi, đúng lúc này mò ra ngoài đi vệ sinh, còn bị Sát Thần kéo ra.


Cậu lấy ngón tay chấm vào trán mình một cái, một vệt đỏ nhạt hiện giữa trán, đầu ngón tay cậu xuất hiện một giọt máu đỏ tươi, cậu đút giọt máu đó vào miệng Từ Lệ.


Người thường chạm phải Sát Thần, chắc chắn hoặc là chết hoặc là tàn phế. Giọt máu giữa trán này có thể cứu mạng trong trường hợp nguy cấp. Nếu đến máu cũng không cứu nổi, thì Sở Hoàn đành bó tay.


May mà sau khi uống giọt máu đó, sắc mặt xanh xám của Từ Lệ nhạt đi thấy rõ, hơi thở cũng ổn định hơn nhiều. Có vẻ không chết ngay, nhưng sống thêm được bao lâu thì chưa biết.


Từ Lệ vẫn nằm dưới đất khóc.


Sở Hoàn: "Hầy..."


Cậu đưa cô về chỗ người nhà họ Từ đang tạm nghỉ, rồi dặn dò mấy điều cần chú ý. Khi Sở Trạch Dương nhắc đến chuyện 20 vạn của Từ Hạo, mặt mày người nhà họ Từ đều không được tự nhiên.


Sở Hoàn nhìn nét mặt của họ, cảm thấy họ đúng là người một nhà. Bảo sao lúc Từ Nghị chết lại hoảng loạn đến vậy.


Nhưng chuyện nhà người ta chẳng liên quan đến bọn họ. Người có số cả.


"Nhóc Hoàn, đi thôi."


Sở Hoàn quay người đuổi theo bóng lưng của Sở Trạch Dương, cả nhóm men theo con đường nhỏ trở về nhà họ Sở.


Trên đường đi, Lý Toàn Quang lo lắng nói: "Hôm nay chúng ta cũng tính là đụng phải Sát Thần. Có khi nào sẽ bị xui lây không?"


"Hả?"


Sở Hoàn ngắt một cọng cỏ, nghi hoặc nói: "Vậy à? Tôi thấy vừa nãy mình rất lễ phép mà?"


Lý Tuyên Minh nói: "Chúng ta cứu người, dù có xui thì cũng phải chấp nhận. Vận xui cũng chỉ là tạm thời, giữ tâm thế tích cực là được."


Sở Trạch Dương gật đầu, tán thưởng: "Nói có lý."


......


Nhưng đôi khi, nói hay quá cũng là một cái tội.


Đụng phải Sát Thần chắc chắn sẽ gặp xui, và cảnh tượng trước mắt khiến Lý Tuyên Minh hiểu rằng, có một số cái xui không thể bình thản chấp nhận được.


Kể cả là hắn cũng không thể!


Trong cuộc đời Lý Tuyên Minh, hiếm khi có điều gì khiến hắn hối hận, nhưng giờ phút này, hắn thực sự hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.


Tại sao mình lại muốn đi vệ sinh!!!


Nếu không đi, hắn đã không nhìn thấy Sở Hoàn đang hôn một người đàn ông trong sân. Hơn nữa trời sáng trăng, giúp hắn nhìn rõ mồn một mặt người đàn ông kia.


Đã thế còn không phải là con người!


Lời tác giả:


Lý Tuyên Minh (chậm rãi nhắm mắt): Chắc là mình hoa mắt, hoặc là bị quỷ ám.


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 88
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...