Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 75

204@-

 
Năm bóng đen đều ngừng chuyển động, nghi hoặc nhìn về phía bức tượng nhỏ: "?"


Sở Hoàn: "?"


Cậu nheo mắt, lạnh giọng hỏi: "Mày phản ứng kiểu gì đấy?"


"Thứ quái quỷ gì vậy, xấu kinh khủng! Mày bị mù hả???"


Năm luồng bóng đen của Ngũ Thông Thần tụ lại thành một khối, một gương mặt đàn ông đẹp trai dị thường lộ ra trong bóng tối, lơ lửng trên không như chiếc mặt nạ. Biểu cảm trên gương mặt đó cực kỳ dữ tợn, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi.


"Mày biết cái đéo gì!"


Sở Hoàn: "Nếu tao nhớ không nhầm, dáng vẻ thật sự của mày phải là một thằng nhóc bốn năm tuổi vừa xấu vừa dị hình, mày biến hình như này rồi tự cho là mình đẹp trai thật đấy à?"


"Vừa xấu vừa b*nh h**n, người ta cưới chồng rồi mà mày còn mặt dày giả làm chồng người ta đi hẹn hò? Còn nhập vào thân người ta. Mày bé con mà khẩu vị độc lạ phết đấy."


"Nếu mày show mặt thật trước mặt người ta, người ta còn lười chả thèm nhìn mày!"


Ngũ Thông Thần bị Sở Hoàn mắng te tua, sắc mặt ngược lại bình tĩnh, bóng đen biến thành một người đàn ông cao lớn mặc áo bào đỏ ánh vàng, phối với gương mặt tuấn tú quả thật có vài phần khí chất thần tiên.


Người đàn ông nói: "Đi theo ta là phúc phận của bọn họ, bọn họ đi theo ta là để hưởng phúc. Tất nhiên cậu cũng vậy, đến đây."


Sở Hoàn chợt thấy hoa mắt, trước mắt sáng rực lên, rồi cậu thấy mình đang đứng giữa biển vàng son lộng lẫy. Ngọc ngà châu báu, tường lát vàng, các góc phòng chất đầy rương báu, trong rương toàn là trân châu to bằng đầu ngón tay, màn che buông rủ long lanh như vải của giao nhân trong truyền thuyết.


Xa hoa choáng ngợp, như thể nơi ở của thần tiên.


Đến cả Sở Hoàn cũng bị chấn động trước khung cảnh này, ánh mắt dần trở nên mê mẩn: "Tiền... nhiều tiền quá..."


Ngũ Thông Thần rất hài lòng với phản ứng của cậu. Gã tiến lên một bước, đưa tay về phía Sở Hoàn, giọng nói trầm thấp quyến rũ: "Đến đây,từ nay về sau nơi này sẽ là chỗ ở của em. Em muốn gì cũng có, long can phượng tủy ta cũng cho được."


Giọng gã như có ma lực, chậm rãi nói: "Ở đây, em sẽ không già không chết, hạnh phúc mãi mãi."


"..."


Sở Hoàn nhìn cảnh tượng trước mặt lần cuối, rồi lặng lẽ giơ tay lên, đặt tay vào tay người đàn ông... dán một lá bùa Ngũ Lôi lên bàn tay gã.


Ngũ Thông Thần: "?"


Gương mặt mỉm cười tự đắc của gã biến thành vặn vẹo dữ tợn.


"Đồ nhân loại khốn kiếp!"


Một luồng khí đen lao thẳng vào mặt Sở Hoàn, trong đó vươn ra mấy bàn tay quỷ khô quắt như cành cây, định tóm lấy cậu.


"Nhâm Cao hộ ngã, Đinh Sửu bảo ngã, Nhâm Hòa độ ngã, Đinh Dậu bảo toàn, Nhâm Xán quản hồn, Đinh Tị dưỡng thần, Thái Âm Hoa Cái, Địa Hộ Thiên Môn..."


Sở Hoàn lùi một bước, miệng niệm chú Lục Đinh Hộ Thân, đồng thời mấy lá bùa khác xuất hiện trên tay cậu, phóng ra từ nhiều hướng, dán chặt lên năm bóng đen.


Tia sét lại giáng xuống. Các bóng đen rơi bịch xuống đất, một trong số đó thật sự chỉ nhỏ bằng đứa trẻ 4-5 tuổi.


"Nhân loại, ta phù hộ cậu phát tài!"


"Ta phù hộ cậu phát tài!"


"Phát tài! Phát tài!"


Cả bọn đồng thanh gào lên, giọng the thé gấp gáp.


Sở Hoàn không hề dao động. Ngũ Thông Thần khi xưa được hương khói thịnh vượng, từng là một tà thần nổi tiếng khiến chính quyền đau đầu. Giờ mất hương khói rồi mới dễ đối phó, nhất định phải diệt sạch mầm mống phục sinh.


"Tao tự mình phát tài được."


Cậu chắp tay, mười ngón nhanh chóng biến hóa kết ấn, hơi nước trong không khí dần dày đặc như sắp mưa, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.


"Lôi lạc..."


Sở Hoàn ngẩng đầu, hoa văn trên bùa chú dán lên bóng đen trở nên chói mắt, tia sét lóe lên, bóng đen vừa gào thét thảm thiết vừa từ từ tan biến.


Đến khi luồng khí đen cuối cùng biến mất, ánh trăng nhàn nhạt rọi qua khe rèm cửa, để lại một vệt sáng mỏng trong căn phòng.


Tiêu tán rồi?


Sở Hoàn đảo mắt quanh phòng, cẩn thận kiểm tra xem có còn tàn dư bóng đen nào trốn lại không.


Ngũ Thông Thần có rất nhiều truyền thuyết, có thuyết nói bọn chúng là năm anh em tu luyện thành tinh, cũng có thuyết bảo bọn chúng vốn là một nhóm tiểu quỷ, hoặc kỳ thực chỉ có một con, còn lại đều là phân thân. Nhưng dù thế nào, phải tiêu diệt sạch năm bóng đen mới yên tâm.


Điều cậu lo nhất bây giờ là có sót lại con nào không.



Sau khi xác nhận không còn gì ẩn nấp trong phòng, cậu xem tình trạng của Lư Duệ Bác đang nằm dưới đất.


Lư Duệ Bác hôn mê bất tỉnh, trên mặt bao phủ một lớp khí đen mờ mờ. Xét về tướng mạo lúc này thì không chỉ là hao tài đơn thuần, mà là vận rủi bao trùm toàn diện. Mệnh số đã thành bệnh tật, nghèo khổ, long đong cả đời.


Người thế này thì có chết cũng chả tiếc, còn dám gài Sở Hoàn nữa cơ mà.


Sở Hoàn cúi xuống, ghét bỏ lục lọi trên người hắn ta. Vừa bị Ngũ Thông Thần nhập nên người hắn ta lạnh toát như xác chết. Trông thì có vẻ không vấn đề gì... Nhưng đúng lúc Sở Hoàn rút tay lại, Lư Duệ Bác đột ngột mở mắt, há miệng phun ra một vật to bằng quả bóng bàn bay vào mặt cậu.


"!"


Sở Hoàn giật mình, theo phản xạ giơ tay chắn, nhưng thứ kia không nhắm vào cậu, chỉ đánh lạc hướng rồi bay thẳng ra ngoài.


Cậu vội vàng quay đầu nhìn theo, đúng lúc thấy nó bay tới bức tượng thần nhỏ xấu xí màu mè trên bàn, chưa đầy một cái chớp mắt, vật kia đã hoàn toàn bốc hơi.


Sở Hoàn: "..."


Cậu cạn lời đứng dậy. Ngũ Thông Thần xấu đã đành, mắt còn bị mù, sao lại chui vào tượng thần Chiết Chi cơ chứ.


Cậu bước lại, khẽ đẩy tượng nhỏ một cái, bức tượng lắc lư như búp bê lật đật.


"Ngũ Thông Thần đúng là mắt gà mờ, bức tượng này đáng yêu mà?"


Sở Hoàn càng nhìn càng thấy hài lòng với "tác phẩm" của mình. Vừa dùng tay nghịch tượng "Chiết Chi", cậu vừa gọi điện cho Thẩm Lạc Thu, bảo cậu ta gọi thêm người đến khiêng Lư Duệ Bác ra ngoài.


Thẩm Lạc Thu nghe điện thoại thì giật mình hoảng hốt, vội vàng gọi mọi người dậy rồi kéo cả đám chạy qua.


"Nhóc Hoàn! Nhóc Hoàn! Ngũ Thông Thần thực sự tới hả? Cậu không sao chứ???"


Thẩm Lạc Thu là người đầu tiên lao vào phòng Sở Hoàn, chưa kịp tới gần đã vấp trúng Lư Duệ Bác nằm dưới đất.


Cậu ta ngã đè lên hắn ta, bị cảm giác lạnh băng dọa cho bật dậy như lò xo, run rẩy chỉ vào Lư Duệ Bác: "Anh ta, anh ta lạnh toát. Chết rồi hả?"


Đỗ Xuân Yến đi phía sau nghe vậy thì hít sâu một hơi, nói: "Chết? Chết thật à?"


Chồng của Đỗ Xuân Yến không hiểu chuyện, mờ mịt nói: "Chết gì cơ?"


Viên Oanh sắc mặt phức tạp, bước chân cũng chậm lại.


Sở Hoàn: "Chưa chết chưa chết, còn lâu mới chết được. Mau khiêng ra ngoài, tớ muốn đi ngủ."


"Ồ, làm tớ sợ hết hồn."


Thẩm Lạc Thu ngồi xổm xuống cạnh Lư Duệ Bác, sờ thử mạch cổ, xác nhận vẫn còn đập, tức khắc yên tâm.


"Nào anh giai, lại đây khiêng anh ta ra ngoài cái nào."


"Được."


Thẩm Lạc Thu và chồng của Đỗ Xuân Yến, mỗi người nắm một tay một chân, nhấc Lư Duệ Bác lên rồi bứng ra ngoài.


Viên Oanh bước đến trước mặt Sở Hoàn, hỏi: "Đại sư, bây giờ tôi..."


"Ngũ Thông Thần đã bị tôi trừ khử rồi, đợi tôi xử lý nốt bức tượng thần thì cô sẽ an toàn."


Ngũ Thông Thần vất vả lắm mới tu được cơ thể thì bị Sở Hoàn đánh tan, không còn ai cúng bái, lần sau muốn phục sinh chưa biết là bao giờ.


"Vâng, cảm ơn đại sư."


Viên Oanh lúc này mới xoay người rời đi.


Sở Hoàn thu dọn sơ qua, nằm xuống giường định ngủ tiếp, giờ cũng gần rạng sáng rồi.


Nhưng sau khi ngủ thiếp đi, cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ thể nặng trĩu, mỗi cử động đều khó khăn, ban đầu cậu tưởng bị Ngũ Thông Thần đánh lén để lại hậu chiêu, đến khi mở mắt mới nhận ra mình đoán sai.


Trước mặt cậu là Chiết Chi, cậu đang ở trong cơ thể Mao Nương.


Sở Hoàn: "..."


Cơ thể cậu không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chiết Chi đưa tay ra ôm lấy cậu, nhẹ nhàng bế lên... không khác gì một con búp bê mặc người ta đùa nghịch!


Thân phận đột nhiên đổi chỗ.


Sở Hoàn muốn mở miệng nói, nhưng cơ thể làm bằng rơm có chất lượng quá tệ, một câu cũng không thể nói được!


Cậu trừng mắt nhìn Chiết Chi, ra sức dùng ánh mắt ra hiệu bảo Chiết Chi thả cậu xuống, kiểu ôm này thật sự quá trẻ con! Cậu bị ôm ngồi gọn trong cánh tay Chiết Chi, y như một đứa bé!


Nhưng Chiết Chi không để ý, chỉ dùng hai ngón tay vuốt mấy sợi tóc dựng ngược trên đầu cậu, sau đó không nói một lời lấy ra một bộ quần áo mới có kiểu dáng cầu kỳ phức tạp.


"Sở Hoàn, chúng ta thay bộ đồ mới nhé?"



......


Sở Hoàn tỉnh dậy, trên mặt còn vươn đỏ hồng. Cậu nhìn chằm chằm trần nhà mấy giây, sau đó đau khổ vùi mặt vào gối.


Chuyện tối qua... thật sự quá mất mặt. Bố cậu nghĩ gì mà làm một con bù nhìn giống cậu y như đúc rồi dâng cho Chiết Chi vậy trời???


Sở Hoàn nằm suy nghĩ trên giường hồi lâu, cảm thấy không thể để thế này được, bèn bật dậy.


Cậu xuống giường, đi thẳng đến bàn, nhìn chằm chằm vào tượng thần nhỏ, cực kỳ nghiêm túc nói: "Chiết Chi, em thấy sau này hai ta nên ngừng hành hạ lẫn nhau thì hơn, được không?"


Tượng thần nhỏ im lặng không nhúc nhích.


Sở Hoàn nhìn nó chằm chằm rất lâu, không biết Chiết Chi có ở đó hay không, đành thở dài bỏ qua chuyện này.


Lúc cậu ra ngoài đã không còn sớm, mọi người đều đã dậy và đang ăn sáng.


Sở Hoàn nhìn quanh một vòng, phát hiện trên bàn không thấy bóng dáng Lư Duệ Bác.


Hôm nay Lư Duệ Bác không có ở nhà, sáng sớm nhận vài cuộc điện thoại đã vội vã rời đi rồi.


Công ty của hắn ta gặp sự cố, những người từng định đầu tư đột nhiên rút vốn không rõ lý do, đã vậy còn xui xẻo hơn, dự án lớn mà công ty ký kết bị yêu cầu tái thẩm định tư cách, hắn ta hiện giờ phỏng chừng bận sứt đầu mẻ trán.


Sở Hoàn lẳng lặng nghe Viên Oanh kể xong, rồi mới nói: "Bình thường thôi, anh ta bị phản phệ."


Viên Oanh nhìn Sở Hoàn, muốn nói lại thôi.


Sở Hoàn liếc cô ta một cái: "Muốn hỏi gì thì hỏi."


"Tôi có bị phản phệ không?"


"Tình hình của cô tốt hơn Lư Duệ Bác. Tuy nhiên các khoản tiền bất chính ngày trước có được nhờ Ngũ Thông Thần bắt buộc phải trả lại, về sau có thể gặp vận đen một thời gian. Nếu tích đức làm việc thiện, vận khí sẽ cải thiện. Có điều cô và Lư Duệ Bác là vợ chồng, anh ta sẽ ảnh hưởng đến cô."


"Vâng, đại sư, tôi hiểu rồi."


Viên Oanh gật đầu, vẻ mặt suy tư.


Sở Hoàn đoán Viên Oanh định ly hôn với Lư Duệ Bác, nhưng ly hay không chẳng liên quan đến cậu, chuyện như vậy không thể cưỡng cầu.


Hiện giờ cậu chỉ quan tâm Viên Oanh đưa cho mình bao nhiêu tiền!


Sau khi giúp Viên Oanh hủy bức tượng Ngũ Thông Thần, Sở Hoàn và Thẩm Lạc Thu tạm biệt Viên Oanh. Đỗ Xuân Yến ở lại với Viên Oanh, không đi theo.


Lúc cậu rời đi, Viên Oanh đưa cho cậu một phong bao đỏ, sờ vào thấy mỏng, đoán chắc bên trong là một tờ séc.


Hai người lên xe, Sở Hoàn mở phong bao ra, bên trong quả nhiên là một tờ séc.


Thẩm Lạc Thu tò mò nhìn cậu mở ra, hỏi: "Bao nhiêu tiền thế?"


Sở Hoàn đưa séc cho cậu ta, Thẩm Lạc Thu cầm lấy nhìn rồi la lên: "Mười tám vạn! Được ghê!"


Dù không phải mình kiếm được mười tám vạn, nhưng Thẩm Lạc Thu vẫn mừng như trúng số, vui vẻ nhìn Sở Hoàn nói: "Thì ra séc trông như vầy, lần đầu tiên tớ thấy tận mắt đó."


Sở Hoàn: "Tụi mình chơi vài ngày rồi hẵng về?"


"Ô kê."


Đã đến rồi thì tiện du lịch luôn một chuyến.


Thẩm Lạc Thu: "Đi đâu chơi ta, để coi có chỗ nào được đề xuất không..."


Trong lúc hai người đang tìm xem chỗ nào vừa thú vị vừa ít người, thì Sở Hoàn nhận được điện thoại của Ngụy Hoa.


Ngụy Hoa mời cậu ăn cơm trưa, vẫn là quán ăn tại gia lần trước, hỏi xem cậu có tiện không.


Sở Hoàn đồng ý, cậu có ấn tượng tốt với nhà họ Ngụy. Cúp máy xong, cậu quay sang Thẩm Lạc Thu nói: "Nice, có người dẫn tụi mình chơi rồi."


Thẩm Lạc Thu: "Ai?"


Nhà họ Ngụy đã đặt chỗ trước. Hai người tới nơi, báo tên Ngụy Hoa liền được phục vụ dẫn đến phòng riêng.


Trên đường đi, Thẩm Lạc Thu cũng như lần đầu Sở Hoàn đến đây, ánh mắt nhìn khu vườn và con suối ở giữa quán như nhà quê lên phố.


Cậu ta thấp giọng nói với Sở Hoàn: "Chỗ này nhìn đỉnh hơn cái khách sạn của Lư Duệ Bác."


Sở Hoàn gật đầu, nói: "Đồ ăn ở đây cũng ngon lắm."


Đến phòng riêng, nhà họ Ngụy đã ngồi sẵn, gồm vợ chồng Ngụy Hoa, Ngụy Khải và em gái cậu ta – Ngụy Oánh, thậm chí còn có một cái đầu chồn vàng thò ra từ ba lô của Ngụy Khải. Một nhà đông đủ gọn gàng.


"Đại sư, lâu quá không gặp!"



Sở Hoàn cũng cười với ông: "Tôi thường gặp chú Ngưu đi câu cá."


"Ông ấy thích câu cá lắm, tôi cũng không hiểu câu cá vui chỗ nào, ngồi nửa ngày chỉ nhìn chằm chằm mặt nước..."


Hai bên quen biết nên nói chuyện cũng thoải mái.


Thẩm Lạc Thu và Ngụy Khải vừa trò chuyện mấy câu đã hợp ý nhau, bắt đầu trao đổi kinh nghiệm chơi game, không bao lâu sau, Ngụy Khải hào hứng rủ Thẩm Lạc Thu mở game để chồn vàng Hoàng Cẩm rút thẻ.


"Tôi nói với anh cái này, Hoàng Cẩm rút thẻ hên lắm luôn!"


"Tôi biết tôi biết, hôm qua nhóc Hoàn để một con chồn vàng mở hộ rương, một phát ra luôn đồ xịn!"


"..."


Ngụy Oánh lần đầu gặp Sở Hoàn, nhìn cậu không chớp mắt. Trời ơi trai đẹp... anh trai có "tài nguyên" đỉnh như vậy mà không giới thiệu cho mình!


Cô càng nghĩ càng tức, giơ tay nhéo một cái vào cánh tay Ngụy Khải.


Ngụy Khải kêu "á" một tiếng, ngơ ngác quay sang nhìn cô: "Em làm gì đấy?"


Ngụy Oánh hạ giọng gắt: "Người ta đẹp trai thế này mà anh không giới thiệu cho em. Anh còn coi em là em gái không?"


Ngụy Khải: "Hả?"


Cậu ta liếc nhìn Sở Hoàn, nói: "Tại hồi trước em không chịu đấy chứ!"


Ngụy Oánh: "Em không chịu lúc nào??"


Ngụy Khải bèn nói: "Hồi đó mẹ nói là quen một cậu trai vừa có bản lĩnh vừa đẹp trai, muốn mai mối cho em, hỏi em thấy sao. Em nghe xong mắng mẹ một trận, còn nói thời buổi nào rồi, em muốn tự do yêu đương."


Ngụy Oánh: "?????????"


"Nhưng mọi người có nói là đẹp trai cỡ này đâu!"


Cô ngẩng đầu liếc nhìn Sở Hoàn. Tóc đen da trắng, khóe miệng mang theo nụ cười, quả thật là đẹp đến mức không tưởng. Giây phút này, cô cảm thấy tim mình đau đến mức không thở nổi.


Ngụy Oánh vừa không cam lòng, vừa mang theo chút hy vọng quay sang hỏi Ngụy Khải: "Vậy lúc đó, anh ấy hơi hơi ưng em đúng không? Mẹ có ảnh của em mà, mọi người đã đưa ảnh cho anh ấy xem chưa?"


Ngụy Khải: "À, cái đó thì không. Anh ấy không có hứng thú với em."


Ngụy Oánh: "..."


"Vậy mọi người đã nói cái gì hả!!!"


Hai anh em cãi nhau ầm ĩ.


Thẩm Lạc Thu: "???"


Hoàng Cẩm đã quá quen với cảnh tượng này. Nó cào cào tay Thẩm Lạc Thu, hỏi: "Rút tiếp không?"


"Rút!"


Ngụy Hoa nghe Sở Hoàn kể chuyện Lư Duệ Bác, sắc mặt không tốt nổi, thở dài: "Loại người như anh ta làm ra chuyện đó chẳng không lạ, chỉ là không ngờ lại mất hết lương tâm đến vậy."


Sở Hoàn: "Vốn dĩ không phải người tốt lành, bị tà thần mê hoặc đương nhiên sẽ trượt dốc. Mà nhà chú nuôi Hoàng Cẩm tốt quá."


Hoàng Cẩm trông linh khí mười phần, toàn thân tràn đầy vẻ an tĩnh, người ta nhìn thấy là yêu quý ngay. Nó che chở nhà họ Ngụy, nhà họ Ngụy lại chăm làm việc thiện tích đức, công đức ấy phản hồi ngược lại giúp Hoàng Cẩm tu luyện, là một vòng tuần hoàn tốt lành.


"Haha, nó là phúc tinh của nhà tôi mà."


Ăn xong bữa cơm, nghe nói bọn họ muốn ở đây chơi hai ngày, Ngụy Hoa liền giao hẳn Ngụy Khải cho bọn họ, bảo cậu ta dẫn đi chơi cho tử tế.


Sở Hoàn cũng không khách sáo, dẫn Ngụy Khải đi luôn. Ngụy Oánh ban đầu cũng muốn đi cùng, nhưng nhìn thấy Sở Hoàn là lại đau lòng vì cơ hội năm xưa đánh mất, bèn quay về gặm nhấm nỗi buồn một mình.


Ngụy Khải: "Hai người muốn đi đâu chơi? Muốn kiểu gì? k*ch th*ch hay nhẹ nhàng?"


Thẩm Lạc Thu tò mò hỏi: "Còn có loại k*ch th*ch nữa hả?"


"Có chứ. Quán bar, đua xe, cưỡi ngựa..."


"Thôi thôi thôi, chơi bình thường thôi. Nhóc Hoàn, cậu thấy sao?"


Sở Hoàn: "Ừ."


Ngụy Khải: "Vậy đi dạo mấy khu danh lam thắng cảnh nhé."


Sau khi ngồi lên xe Ngụy Khải, Hoàng Cẩm bỗng nhiên lo lắng bất an. Nó xoay vài vòng, cúi xuống ngửi ngửi người Sở Hoàn, miệng liên tục nói: "Không đúng, không đúng."


Sở Hoàn nghi hoặc nhìn nó, hỏi: "Cái gì không đúng?"



Hoàng Cẩm không nói rõ được, chỉ mơ hồ cảm nhận được, không thể diễn đạt, lo lắng đến mức kêu "gâu gâu" liên tục.


Sắc mặt Sở Hoàn trầm xuống, cậu hỏi: "Có thứ gì muốn hại tao à?"


"Không phải."


Hoàng Cẩm vẫy đuôi mấy cái, rồi quyết định nhảy khỏi xe, vừa xuống đất là biến mất tăm mất tích.


"Nó bị sao vậy?"


Sở Hoàn nhìn theo hướng Hoàng Cẩm rời đi, cau mày nói: "Tạm thời chưa rõ."


Không bao lâu sau, Hoàng Cẩm ngậm một vật gì đó từ góc đường lao ra, đến trước xe thì nhún một cái, nhảy qua cửa sổ xe vào trong.


Nó dẫm lên người Sở Hoàn, đặt vật đang ngậm trong miệng vào lòng bàn tay của cậu.


Một tờ séc.


"Ủa?"


Sở Hoàn s* s**ng người mình một lượt, quả nhiên tờ séc khi nãy còn ở người giờ không thấy đâu cả.


Ngụy Khải nhìn thoáng qua, bật cười: "Hóa ra là anh làm mất tiền, bảo sao Hoàng Cẩm lại gấp như vậy. Chắc là không ít nhỉ?"


Thẩm Lạc Thu nhìn tờ séc trong tay Sở Hoàn, cũng thở phào nhẹ nhõm: "May mà có Hoàng Cẩm nhặt về, mười mấy vạn đó!"


Sở Hoàn thật sự không nhớ nổi đã đánh rơi tờ séc từ lúc nào, may là tìm lại được. Cậu cúi đầu cảm ơn Hoàng Cẩm: "Cảm ơn nhé."


Hoàng Cẩm tự hào ưỡn ngực: "Không có gì."


"Chúng ta đi thôi."


Ngụy Khải lái xe đưa mọi người đến một nơi khá quen thuộc, chính là con phố cổ mà Sở Hoàn từng đến trước đó, chỉ là lần trước cậu đi cùng Lý Tuyên Minh lúc nửa đêm, đường phố vắng lặng tiêu điều, còn bây giờ là ban ngày, trong phố náo nhiệt vô cùng.


"Nhiều người quá! Náo nhiệt ghê!"


"Nghe nói bên trong có ném tú cầu đó!"


Ngụy Khải lật mấy trang cẩm nang du lịch vừa lấy được, hào hứng nói: "Còn có thể làm quan huyện phá án mật, làm trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố luôn!"


Sở Hoàn nghe đến "cưỡi ngựa dạo phố" thì mắt sáng lên, cười nói: "Đi, vào xem thử."


Ở đây hoạt động nhiều nên tất nhiên người cũng đông, cả nhóm hòa vào dòng người, không lâu sau thì thấy trò chơi đầu tiên.


Thế nhưng lúc họ đang chăm chú đọc nội quy trò chơi trên bảng thông báo, Sở Hoàn đột nhiên quay sang nói với Thẩm Lạc Thu: "Tớ bị móc mất điện thoại rồi."


"Cậu bị trộm điện thoại?"


Thẩm Lạc Thu ngơ ngác nhìn cậu: "Thời này còn người trộm điện thoại à? Có khi nào cậu đánh rơi không?"


Thời buổi bây giờ camera đầy đường, kỹ thuật định vị điện thoại cũng hiện đại, hiếm khi nghe chuyện bị móc túi.


Sở Hoàn lắc đầu, giọng chắc nịch: "Bị móc thật."


Cậu ngẫm lại một lúc, rồi quay đầu nhìn đám đông phía sau, nhíu mày nói: "Chắc là người vừa chen qua bên cạnh tớ."


Người đông quá, lúc gã lướt qua bên cạnh, Sở Hoàn hoàn toàn không phát hiện điều gì bất thường.


Thẩm Lạc Thu lập tức nói: "Vậy mau đi tìm đi!"


Sở Hoàn nhìn dòng người đông nghịt, chẳng tài nào nhìn ra được ai, điều tra camera thì tốn thời gian, không biết khi nào mới xác định được đối tượng, mà nếu muốn tự mình tìm thì càng đau đầu hơn.


Ngụy Khải nhìn hai người, bỗng thốt lên: "Sao tôi cảm thấy hôm nay Sở Hoàn hơi xui xẻo thì phải?"


Sở Hoàn: "?"


Thẩm Lạc Thu cũng nhìn cậu: "Đúng đó."


Sở Hoàn lập tức đi ra một góc, gieo quẻ, kết quả cho ra vận hao tài, hao cực lớn.


"..."


Xem xong kết quả, cậu im lặng hai giây, sau đó xoay người nhìn Ngụy Khải và Thẩm Lạc Thu, nổi giận đùng đùng: "Chắc chắn có người hại tớ!"


————————


Lời tác giả:


Chiết Chi ôm Mao Nương: "Một lần nữa cảm ơn bố vợ đã tặng."


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 75
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...