Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 66
193@-
"Ồ?"
Thấy quẻ trúc xoay mãi không đổ, Sở Hoàn giả vờ thất vọng: "Xem ra là ngài không đồng ý..."
Cậu vừa dứt lời, quẻ trúc ngừng quay, rồi đứng thẳng trên mặt đất một cách vô cùng phi khoa học. Hai giây sau, nó "luống cuống" đổ trái ngã phải, âm thanh rơi xuống lớn hơn bình thường rõ rệt.
Sở Hoàn thấy vậy không nhịn được bật cười.
Nếu bộ quẻ này biết nói, cậu tin chắc rằng nó đã hét lên ầm ĩ.
Cậu nhìn xuống đất, rồi lại nói: "Theo quẻ này... là đồng ý cho em hôn một cái nhỉ. Cảm ơn sự hào phóng của đại thần Chiết Chi ạ."
Sở Hoàn cất bộ quẻ trúc đi, rồi đến bên cửa sổ cầm lấy nhành hoa đào.
Cành đào không có nhiều lá, non mướt xanh tươi; hoa thì nở dày, chen kín cả nhành. Đây là loại đào phấn hồng nhạt, sắc màu dịu dàng tươi tắn, không rực rỡ chói mắt như đào đỏ.
Sở Hoàn ngắm nghía một hồi, đưa lên mũi ngửi thử, sau đó thật sự cúi đầu hôn nhẹ lên một bông.
Lúc ngẩng đầu lên, trên môi cậu dính một cánh hoa hồng phấn, đầu lưỡi khẽ cuộn lại, cánh hoa biến mất giữa môi răng.
"Không có vị gì."
Cậu còn nhai nhai, làm ra vẻ tay sành ăn đánh giá hương vị.
Chiết Chi: "..."
Bên kia, Sở Trạch Dương vừa mới từ ngoài trở về. Sáng nay có người đến tìm ông, nói trong nhà hình như có ma, mấy ngày nay trên người cứ xuất hiện vết bạt tai lạ.
Ông vội vã đến xem, vừa đến nhà họ đã hiểu ngay. Do con cháu bất hiếu, người trẻ tuổi không tin thần linh, lúc cúng tổ tiên qua loa đại khái, thậm chí còn chưa kịp để tổ tiên dùng đã bốc thịt ăn trước.
Tổ tiên nhà đó tức giận quá, tự mình ra tay dạy dỗ đám con cháu hỗn láo, kết quả là cả nhà từ lớn đến bé đều bị ăn tát. Mấy vết bạt tai là do tổ tiên dạy dỗ con cháu vào ban đêm.
Sở Trạch Dương giúp họ giải quyết xong vấn đề, bị giữ lại ăn cơm một bữa.
Cơm nước bình thường, nhưng nhà đó làm nghề bán rượu, rượu trên bàn đều là rượu thủ công nhà nấu, ngũ cốc nguyên chất, mùi vị rất khá, chỉ là hơi nặng. Thế nên ông uống thêm mấy ly, trên đường về có hơi không vững bước.
Ông lảo đảo đi về đến trước cổng nhà mình, thì thấy nhà mình như thể có ai thi triển phép hồi xuân. Đám cỏ dại ngoài sân đều nở hoa, ngay cả cây quýt già cũng nở trắng đầy cành, hoa chen giữa tán lá xanh rì.
Sở Trạch Dương: "???"
Ông đứng thẳng người lại, tỉnh cả rượu. Sau khi thấy rõ khung cảnh trước mặt, ông ngẩn người mất mấy giây.
Sở Trạch Dương cạn lời ngẩng đầu, nói chuyện với đám cỏ dưới đất, ánh mắt lại hướng về phía phòng thờ thần bên trong.
"Mùa xuân chưa đến mà đã nở hoa, chúng mày rảnh quá nên tư xuân à."
*
"Sở Hoàn, ăn cơm!"
Tiền Chiêu gõ cửa rầm rầm bên ngoài phòng Sở Hoàn, nói lớn: "Chúng ta đi ăn chỗ Chu Văn Vĩ nha, nhỡ chú ấy phải đi tù thì sau này không còn cơ hội ăn nữa."
"Sở Hoàn, cậu dậy chưa?"
"Sở Hoàn..."
Sở Hoàn đặt nhành đào xuống, đi mở cửa: "Rồi, tới liền."
"Đám Lý Tuyên Minh dậy chưa?"
"Dậy hết rồi, còn thiếu mỗi cậu."
Hai người cùng nhau xuống lầu. Tiền Chiêu vừa đi vừa nói chuyện, quay sang thấy trên vai Sở Hoàn dính một cánh hoa màu phấn hồng.
"Cậu lấy cánh hoa này ở đâu ra thế?"
Anh ta đưa tay gỡ cánh hoa trên vai Sở Hoàn, nhăn mặt khó hiểu.
"Từ trên trời rơi xuống."
"Đừng có xạo, ở trong phòng mà hoa bay từ trời xuống được chắc?"
Tiền Chiêu không tin.
Sở Hoàn nghiêm mặt giải thích: "Thật mà, thật sự là từ trên trời rơi xuống."
Tiền Chiêu: "??? Tại sao trên trời lại có cánh hoa?"
Sở Hoàn dùng giọng cảm khái kỳ lạ nói: "Có lẽ vì sắp đến mùa xuân rồi."
"..."
Tiền Chiêu nhìn cậu bằng ánh mắt hết nói nổi: "Cậu đúng là đang xạo, tôi biết ngay mà, trông cậu gian lắm!"
Sở Hoàn thở dài một tiếng, đúng là đôi khi nói thật lại chẳng ai tin.
Khi họ xuống đến tầng dưới, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đang đứng cạnh quầy lễ tân, trò chuyện với cô lễ tân. Tất nhiên, người nói chủ yếu là Lý Toàn Quang, còn Lý Tuyên Minh thì như cái bình phong sống đứng cạnh.
"Chị ơi, chị là người bản địa à? Sáng nay em thấy bên ngoài náo nhiệt lắm, có múa lân trống kèn các kiểu, có sự kiện gì thế ạ?"
Lý Toàn Quang có khuôn mặt tươi sáng như cún nhỏ dễ thương, vừa gọi một tiếng "chị ơi" là cô lễ tân đã không nhịn được bật cười khúc khích.
"Chị tất nhiên là người ở đây rồi, sinh ra lớn lên ở đây luôn. Cái đó là nhà họ Tùy tổ chức lễ mừng cho Thành Hoàng đấy. Mỗi ngày rằm, nhà họ Tùy đều tổ chức lễ này để cảm ơn Thành Hoàng đã phù hộ mọi người. Thành Hoàng chỗ bọn chị cũng là người họ Tùy, trước kia vì bảo vệ dân làng qua đời."
Lý Toàn Quang mở to mắt, làm vẻ kinh ngạc: "Vậy chắc tổ chức nhiều lắm rồi nhỉ?"
Cậu ta còn cố tình giả vờ ngây thơ, trông càng dễ thương hơn.
Mấy cô gái thời nay rất khó chống nổi kiểu này, cô lễ tân nhìn cậu ta mà mắt sáng rỡ, còn nghiêng người ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, bọn em cũng có thể tham gia nha. Bây giờ họ đang đi về phía miếu Thành Hoàng, nếu các em đến thắp hương cho Thành Hoàng sẽ được tặng một túi trứng gà. Nếu tham dự buổi tuyên truyền của họ thì sẽ được mời ăn một bữa miễn phí."
Sở Hoàn hơi giật giật tai, nghe thấy mấy từ "trứng gà" và "ăn bữa miễn phí", trong lòng bị chấn động mạnh. Cái kiểu tặng trứng phát cơm này, sao mà quen thế nhỉ?
Lý Toàn Quang "wow" lên một tiếng: "Vậy chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"
"Ừ, nhưng nhà họ Tùy vốn là gia tộc giàu nhất ở đây, có tiền, lại sống thọ nữa."
"Thật á?" Lý Toàn Quang cẩn thận hỏi, "Vậy có phải Thành Hoàng thiên vị không?"
"Cái này không tiện nói, dù sao cũng là người nhà Thành Hoàng mà."
"Ok ok, em không nói nữa."
Lý Toàn Quang thức thời ngậm miệng lại.
Sở Hoàn đi tới nói với cậu ta: "Đi thôi, ăn cơm nào."
Chuyện của Thành Hoàng để bàn sau. Tiền Chiêu nói đúng, cơm Chu Văn Vĩ nấu đúng kiểu ăn một bữa là ít đi một bữa. Lỡ sau này chú phải ngồi tù thật thì còn ai nấu cho ăn nữa!
Lý Toàn Quang quay lại vẫy tay với cô lễ tân: "Bọn em đi ăn nha, bye bye chị."
"Bye bye."
Trên đường đi, bọn họ thảo luận về chuyện vị Thành Hoàng Tùy Thanh.
Sở Hoàn nói trước: "Nhà họ Tùy làm vậy để giúp Thành Hoàng lấy lòng dân. Có điều không biết loại hương khói do quà cáp mua được với hương khói từ lòng thành thì có khác nhau không."
"Chắc chắn là khác nhau."
Tiền Chiêu buồn bực: "Rõ ràng chỉ cần Thành Hoàng làm tròn trách nhiệm bảo vệ dân chúng, tự khắc ai cũng sẽ thành tâm bái lạy. Làm vậy có tác dụng gì nhỉ?"
Sở Hoàn: "Không phải anh biết rõ thần vị của ông ta từ đâu mà có rồi sao?"
Tiền Chiêu thở dài: "Chừng đó năm rồi mà không khá hơn chút nào, tôi thấy kiểu gì cũng chọc giận dân chúng."
Lý Tuyên Minh: "Đức không xứng vị."
"Biết rồi!"
Lý Toàn Quang bỗng nhiên hét toáng lên. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cậu ta.
Sau đó cậu ta rất nghiêm túc nói: "Lần tới mừng sinh thần Tổ Sư, chúng ta cũng phát trứng cho mọi người đi. Chắc chắn sẽ đông lắm luôn."
Sở Hoàn: "..."
Cậu quay đầu nhìn Lý Tuyên Minh: "Anh làm sư huynh kiểu gì mà dạy ra được sư đệ thế này vậy!"
Lý Tuyên Minh: "?"
Tiền Chiêu nhìn họ, bật cười không kiêng nể gì: "Ha! Hahahahahaha!"
"Các cậu muốn ăn gì nào?"
Dì quen thuộc của họ vừa đưa thực đơn, vừa nhiệt tình hỏi.
Sở Hoàn: "Cứ để Chu Văn Vĩ tự quyết ạ, miễn ngon là được."
"Được, để Đại Vĩ trổ tài cho mấy đứa ăn. Có kiêng gì không?"
Tiền Chiêu lập tức la lên: "Có có có, tụi cháu không ăn thịt bò..."
Sở Hoàn liếc cậu ta, chỉ vào mình: "Mấy người không ăn, chứ tôi thì ăn!"
Tiền Chiêu: "... Ờ, suýt quên, cậu không phải đạo sĩ."
"Vậy là không kiêng gì."
Chu Văn Vĩ nhanh chóng mang lên một bàn đầy món. Vì thời gian gấp nên nhìn qua không cao cấp bằng mấy món dọn cho đám âm sai hôm trước, nhưng mùi vị thì vẫn tuyệt vời!
Sở Hoàn cắm cúi ăn không ngẩng đầu. Hiện cậu đã hiểu tại sao mấy tiểu quỷ thi hành án phạt lại nương tay. Với đồ ăn thế này, tha cho vài người cũng đáng.
Ăn được một nửa, Chu Văn Vĩ từ bếp bước ra, đặt một bát xôi thập cẩm ở góc sân rồi quay lại nói với họ: "Hôm nay làm vội vàng, tiếp đón không chu đáo. Để lần sau tôi chuẩn bị một bàn đàng hoàng cho các cậu."
Tiền Chiêu: "Như này là ngon lắm rồi!"
Sở Hoàn: "Đúng vậy!"
Sở Hoàn liếc về phía góc sân, thấy trong góc tối có một bàn tay quỷ gầy trơ xương đang vươn ra, muốn chộp lấy bát xôi thập cẩm.
"Cái gì thế?" Cậu chỉ về phía đó, hỏi Chu Văn Vĩ.
Chu Văn Vĩ quay đầu liếc nhìn một cái, đối với cảnh tượng này nhìn mãi riết quen: "Mấy con quỷ đó thích ăn cơm tôi nấu. Có vài cô hồn dã quỷ thường xuyên tới xin ăn, nên tôi quen tay để phần cho chúng."
Sở Hoàn nhìn chứ, người này là người tốt.
Tiền Chiêu vừa nhai cà tím vừa nói: "Chú mà ra ngoài làm đầu bếp chắc chắn phát tài."
Chu Văn Vĩ cười khổ, nói: "Quỷ Trù bọn tôi quen nấu cho người chết. Tuy tôi nấu ngon thật, nhưng người sống thường hay kiêng kị. Với lại, món tôi nấu dễ thu hút ma quỷ, khách đang ăn mà gặp chuyện kỳ quái thì biết nói sao..."
Trước đây chú từng ra ngoài làm đầu bếp chính trong nhà hàng. Nhưng có lần nấu ăn buổi tối gặp chuyện lạ: có khách bị quỷ bám theo, đồ ăn nấu xong bị quỷ ăn mất, khách ăn thấy nhạt nhẽo còn quay sang khiếu nại.
Không bao lâu sau, chú bị chủ nhà hàng sa thải.
Lỗi tại tay nghề quá cao!
Tiền Chiêu cực kỳ tiếc nuối.
Ăn xong, bọn họ tiện đường đến miếu Thành Hoàng Tùy Thanh xem thử. Thật ra không cần ai chỉ đường, đứng giữa phố là thấy mái ngói màu vàng đỏ lộng lẫy nổi bật giữa nền trời.
Trước khi tới, họ đoán miếu Thành Hoàng sẽ được xây khá ổn, nhưng khi tận mắt thấy thì vẫn bị độ "ổn" làm cho bất ngờ.
Sở Hoàn đứng trước cổng lớn, cảm thấy miếu này trông còn to hơn cả miếu Tần Thành Hoàng, vật liệu tinh xảo, có thể xưng là xa hoa tráng lệ.
Lúc nhìn tượng Thành Hoàng, cậu thậm chí còn thấy tượng được làm bằng đồng mạ vàng, mặc bộ quan phục rực rỡ thêu hoa văn bằng chỉ vàng thật. Đến Chiết Chi còn không được mặc đồ thêu chỉ vàng!
"Giàu dữ vậy trời..."
Tiền Chiêu nhìn mấy món trang trí xung quanh, cũng cảm thán một câu.
Vì mới vừa tố cáo người ta, bọn họ không dám thắp hương, vừa cắm hương vào thì kiểu gì cũng tắt liền. Thậm chí chỉ đứng lâu một chút, họ cũng đã cảm nhận được luồng khí lành lạnh như bị ai đó nhìn chằm chằm xét nét.
Sở Hoàn: "..."
Thành Hoàng này bụng dạ hẹp hòi quá đấy!
Mấy người họ nhanh chóng rút khỏi chính điện của miếu Thành Hoàng, sợ ở lâu thêm chút nữa, vị Thành Hoàng này sẽ nhảy từ trong tượng ra đích thân xử lý họ luôn.
Hương khói trong miếu rất vượng, lò hương lớn cắm đầy nhang, có nhiều nén chưa cháy hết, nghĩa là mới được dâng lên trong ngày hôm nay. Chỉ hôm nay thôi mà đã có không ít người đến thắp hương.
"Hương khói vượng thật..."
Sở Hoàn đi dạo quanh miếu, thấy một người nhà họ Tùy đang kể chuyện về Thành Hoàng cho dân chúng nghe.
"Hồi trước ở đây có nạn hổ dữ hoành hành, mọi người chắc chưa từng thấy loài hổ ăn thịt người đâu, hung dữ vô cùng, từng bầy kéo nhau xuống núi, thấy trẻ con là một ngụm nuốt trọn, ăn no căng bụng mới lững thững quay về núi. Lúc đó, Thành Hoàng chúng ta đã đứng ra, lấy thân nuôi hổ, cắt đứt tận gốc ý niệm ăn thịt người của chúng."
"Sau này, mấy con hổ đó được giáo hóa, trở thành tọa kỵ của Thành Hoàng. Chỉ cần mọi người thành tâm bái lạy, Thành Hoàng sẽ phái hổ đến ăn hết vận xui, khí bệnh, ma quỷ bám theo mọi người. Bọn chúng còn mang phúc đến cho mọi người nữa."
"Đúng vậy, Thành Hoàng lòng dạ nhân hậu lắm."
"..."
Sở Hoàn nghe xong, quay đầu hỏi Tiền Chiêu bên cạnh: "Có vụ này thật à?"
Tiền Chiêu: "Dám chắc là không. Với lại, Thành Hoàng Tùy Thanh ghét hổ cực kỳ."
Sở Hoàn nhìn vẻ mặt thề son sắt của người nhà họ Tùy, rõ ràng là tin sái cổ mấy lời mình nói ra.
"Nghe riết rồi tin, kể riết rồi người khác cũng tin theo."
"Thôi, đi thôi."
Vì bữa cơm của Chu Văn Vĩ và chuyện của Thành Hoàng... Mấy người họ chưa thấy được kết quả xử phạt của Âm sai và Thành Hoàng, nên bàn nhau quyết định ở lại thêm vài hôm.
Tối hôm đó, cả nhóm lại đến chỗ Chu Văn Vĩ ăn thêm một bữa, tiện thể dạo phố rồi về nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Sở Hoàn ở trong phòng nghiên cứu nhành hoa đào... Ờm, là cậu đơn phương nghiên cứu, nhành đào thì ngoan ngoãn nằm trong tay như một món đồ chơi biết điều.
Cậu phát hiện ra nhành đào này được bẻ từ cây đào thật, nhưng bên trong ẩn chứa một loại sinh khí kỳ lạ, khiến nó dù rời cây vẫn tươi lâu, không héo úa.
Sau một hồi nghịch ngợm, đến lúc cậu đi ngủ, hoa đào trên nhành đã rụng kha khá, nhưng nụ mới lại dần nhú ra. Sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ lại thấy một nhành đào hoàn hảo như chưa từng bị động vào.
Trăng lên cao, Sở Hoàn ngủ say trong chăn, cành hoa lặng lẽ rơi khỏi tay cậu, nằm nghiêng nghiêng bên mép giường.
Không biết qua bao lâu, cơ thể Sở Hoàn trong chăn khẽ run lên một cái, rồi như lạnh quá mà cuộn người lại.
Lạnh, rất lạnh, lạnh đến mức như có hai cục băng to bị nhét vào chăn.
Sở Hoàn nổi hết cả da gà. Mắt cậu động nhẹ dưới mí, chậm rãi mở ra.
Bên cạnh cậu có thứ gì đó.
Sở Hoàn chớp chớp mắt nhìn kỹ, thấy hai con ác quỷ đang đứng hai bên giường, mặt mũi mờ mờ không rõ, mặc áo đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu.
Ác quỷ áo đỏ là loại hung ác cực điểm.
Sở Hoàn tỉnh táo hẳn. Cậu đoán đại khái mục đích hai con quỷ này đến đây, ngồi dậy hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì? Tôi nhớ là mình không thù không oán với hai người."
"Đến giết mày."
"Lấy mạng mày!"
Hai con quỷ không buồn giải thích, đồng loạt nhào về phía Sở Hoàn, móng vuốt dài như dao găm vươn ra.
Sở Hoàn phản xạ cực nhanh, ném nhành đào trên giường ra.
Cành đào vút qua, quất thẳng vào hai con quỷ khiến bọn chúng thét lên thảm thiết. Cành đào đánh trúng hồn thể, cơn đau làm chúng quằn quại đau đớn muốn chết.
Sở Hoàn nhân cơ hội bật dậy khỏi giường, chạy đến bên cửa sổ, hướng ra ngoài hét lớn: "Vô Thường đại nhân ơi!"
"!"
Hai bóng quỷ lập tức khựng lại, tiếng kêu thảm cũng biến mất. Đợi đến khi Sở Hoàn quay đầu lại, thì đã không còn một bóng quỷ trong phòng.
Nhát gan thế?
Sở Hoàn nhìn căn phòng trống không, sờ cằm suy đoán. Nếu không ngoài dự đoán, mấy con quỷ này là do Thành Hoàng phái tới. Chứ quỷ bình thường nghe thấy tên "Vô Thường đại nhân" có chạy té khói thế này đâu.
Sáng hôm sau, Sở Hoàn kể lại chuyện tối qua cho mọi người, không ai tỏ ra ngạc nhiên.
Tiền Chiêu còn nói với cậu: "Cậu nói đúng, Thành Hoàng quá nhỏ nhen!"
Lý Tuyên Minh cũng nghiêm túc phụ họa: "Thành Hoàng này hành sự không ra sao!"
Sở Hoàn cười đắc ý: "Thật ra cũng bình thường, quỷ thần mấy ai có tính tình tốt đâu."
Nhiều âm thần vốn dĩ là đại ác quỷ tu thành, ví dụ Nhật Dạ Du Thần là hai vị hung thần nổi danh, chuyên giám sát thiện ác ở nhân gian. Theo ghi chép, hai vị này ban đầu là hai ác quỷ lợi hại nhất nhân gian, lợi hại đến mức được chọn để trấn áp những quỷ hồn khác.
Nếu có ai phạm tội với Nhật Dạ Du Thần, thường sẽ gặp tai ương bất ngờ.
Nhưng vừa nói xong, Sở Hoàn lại cảm thấy sai sai, bèn ngẩng đầu hỏi: "Sao hai con ác quỷ đó lại mò đến tìm tôi?"
Ánh mắt cậu rơi xuống Tiền Chiêu: "Rõ ràng tờ cáo trạng là do anh viết mà!"
Anh ta giơ cổ tay cho cậu xem, trên đó buộc một sợi chỉ đỏ.
Lý Toàn Quang nói với Sở Hoàn: "Tôi và sư huynh cũng dán bùa."
Sở Hoàn: "..."
Tiền Chiêu: "Không phải cậu bảo Thành Hoàng nhỏ nhen à? Sao không chuẩn bị gì hết vậy?"
Sở Hoàn: "... Vì đầu tôi cứng."
Sau đó họ đợi thêm hai ngày, vẫn không nghe được tin Thành Hoàng bị trừng phạt, tuy nhiên có chuyện khác xảy ra.
Hôm đó, họ vừa ăn cơm xong ở quán Chu Văn Vĩ, trên đường về thấy đường phố đột nhiên rất náo nhiệt.
Một người đàn ông quấn khăn tang trắng giận dữ chạy băng qua đường, sau lưng kéo theo một đám đông người, có người cũng đội khăn tang, có người thì không, nhưng ai cũng lăm lăm gậy gộc, hùng hổ đi đến miếu Thành Hoàng.
"Mẹ già của tôi bị người ta tráo mệnh! Rõ ràng thọ tám mươi tám, bây giờ mới sáu mươi lăm đã đi rồi. Tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ!"
Nhóm Sở Hoàn liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đám người ồn ào thu hút rất nhiều ánh mắt, người vây quanh càng lúc càng đông, đến mức cảnh sát phải xuất hiện để duy trì trật tự.
Sở Hoàn trà trộn vào trong đám đông, hỏi một bác gái bên cạnh: "Bác ơi, có chuyện gì vậy?"
"Mẹ của Triệu Cường là Dương Quế Phân mới mất ấy. Lúc tang sự xong xuôi chuẩn bị hạ táng, ai ngờ Triệu Cường nằm mơ, mơ thấy mẹ mình về khóc, bảo là không đầu thai được, vì người bên dưới nói bà không phải Dương Quế Phân, danh tính không khớp, thành ra giờ vất vưởng cô đơn nơi âm phủ."
"Triệu Cường nghe vậy thì thấy lạ, mẹ mình không phải Dương Quế Phân thì là ai? Thế là nó tìm thầy bói xem giùm. Thầy bói bảo mệnh không đúng, trên sổ sinh tử, họ của bà ấy là họ Tùy, chắc chắn là có điều mờ ám! Nên bây giờ nó mới dẫn người đi đòi công đạo với Thành Hoàng."
"Nghe đồn Thành Hoàng bỏ bê không quản việc từ lâu, ai ngờ quá đáng đến mức này!"
Bác gái nói xong liền quay lại hô to với đám đông: "Đòi lại công đạo!"
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nói ra được là sai chỗ nào.
Đám đông này rất nhanh đã kéo đến miếu Thành Hoàng, mang theo gậy gộc định xông thẳng vào trong.
"Mấy người làm gì đó?"
"Mấy người điên rồi hả???"
Người trong miếu thấy đám người dữ dằn như vậy thì sợ ngây người, mấy giây sau mới nhớ là phải ngăn cản. Nhưng người xông vào quá đông, vài người giữ miếu làm sao mà cản nổi. Chẳng mấy chốc, đám đông đã tràn vào tận trong điện miếu.
Tượng thần vẫn uy nghiêm như cũ. Đối mặt với tượng Thành Hoàng, đa số mọi người dần bình tĩnh lại, bước chân cũng chững lại, chỉ còn Triệu Cường và vài người thân của anh ta vẫn kiên quyết bước vào.
Triệu Cường ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tượng Thành Hoàng, sắc mặt cương nghị, quyết không lùi bước.
Anh ta hướng về tượng Thành Hoàng, kể lại toàn bộ chuyện của Dương Quế Phân, giống hệt như lời bác gái kia kể với Sở Hoàn. Sau khi nói xong, anh ta lớn tiếng chất vấn: "Thưa Thành Hoàng, sao ngài lại bất công đến thế!"
Người bên ngoài bắt đầu bàn tán xôn xao.
Sở Hoàn để ý thấy sắc mặt tượng Thành Hoàng hơi thay đổi, ngay sau đó, một đạo thần quang lóe lên. Triệu Cường và mấy người nhà anh ta đồng loạt nhắm mắt, cơ thể đứng yên bất động.
Cậu sững người một chút rồi lập tức phản ứng, mở âm nhãn nhìn lên phía trên. Quả nhiên trên đầu họ đã xuất hiện vài bóng dáng. Hắc Bạch Vô Thường đội mũ cao cao, Thành Hoàng Tùy Thanh, và một người giống thư ký ghi chép hoặc kiểm toán viên.
Bên dưới là hồn phách của Triệu Cường và người nhà đã thoát xác.
Sở Hoàn: "!"
k*ch th*ch dữ, định đối chất ngay tại chỗ luôn!
"Thành Hoàng Tùy Thanh, đến nước này rồi mau lấy sách sinh tử ra đây, chúng ta tra xét là rõ ngay."
Bạch Vô Thường nhìn Thành Hoàng, nói thẳng không vòng vo.
Bóng dáng giống thư ký cũng tiếp lời: "Xin Thành Hoàng cứ yên tâm, tôi là kiểm toán chuyên nghiệp. Có ghi sai, ghi sót, hay sổ sách mục nát, tôi nhìn một cái là biết liền."
————————
Lời tác giả:
Về vụ nhóc Hoàn ăn hoa.
Chiết Chi: Một đống hoa không hiển thị nội dung nở rộ.
Bố Sở (không hiểu gì, nổi khùng): "Giữa ban ngày ban mặt mà tư xuân cái gì hả?"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Ồ?"
Thấy quẻ trúc xoay mãi không đổ, Sở Hoàn giả vờ thất vọng: "Xem ra là ngài không đồng ý..."
Cậu vừa dứt lời, quẻ trúc ngừng quay, rồi đứng thẳng trên mặt đất một cách vô cùng phi khoa học. Hai giây sau, nó "luống cuống" đổ trái ngã phải, âm thanh rơi xuống lớn hơn bình thường rõ rệt.
Sở Hoàn thấy vậy không nhịn được bật cười.
Nếu bộ quẻ này biết nói, cậu tin chắc rằng nó đã hét lên ầm ĩ.
Cậu nhìn xuống đất, rồi lại nói: "Theo quẻ này... là đồng ý cho em hôn một cái nhỉ. Cảm ơn sự hào phóng của đại thần Chiết Chi ạ."
Sở Hoàn cất bộ quẻ trúc đi, rồi đến bên cửa sổ cầm lấy nhành hoa đào.
Cành đào không có nhiều lá, non mướt xanh tươi; hoa thì nở dày, chen kín cả nhành. Đây là loại đào phấn hồng nhạt, sắc màu dịu dàng tươi tắn, không rực rỡ chói mắt như đào đỏ.
Sở Hoàn ngắm nghía một hồi, đưa lên mũi ngửi thử, sau đó thật sự cúi đầu hôn nhẹ lên một bông.
Lúc ngẩng đầu lên, trên môi cậu dính một cánh hoa hồng phấn, đầu lưỡi khẽ cuộn lại, cánh hoa biến mất giữa môi răng.
"Không có vị gì."
Cậu còn nhai nhai, làm ra vẻ tay sành ăn đánh giá hương vị.
Chiết Chi: "..."
Bên kia, Sở Trạch Dương vừa mới từ ngoài trở về. Sáng nay có người đến tìm ông, nói trong nhà hình như có ma, mấy ngày nay trên người cứ xuất hiện vết bạt tai lạ.
Ông vội vã đến xem, vừa đến nhà họ đã hiểu ngay. Do con cháu bất hiếu, người trẻ tuổi không tin thần linh, lúc cúng tổ tiên qua loa đại khái, thậm chí còn chưa kịp để tổ tiên dùng đã bốc thịt ăn trước.
Tổ tiên nhà đó tức giận quá, tự mình ra tay dạy dỗ đám con cháu hỗn láo, kết quả là cả nhà từ lớn đến bé đều bị ăn tát. Mấy vết bạt tai là do tổ tiên dạy dỗ con cháu vào ban đêm.
Sở Trạch Dương giúp họ giải quyết xong vấn đề, bị giữ lại ăn cơm một bữa.
Cơm nước bình thường, nhưng nhà đó làm nghề bán rượu, rượu trên bàn đều là rượu thủ công nhà nấu, ngũ cốc nguyên chất, mùi vị rất khá, chỉ là hơi nặng. Thế nên ông uống thêm mấy ly, trên đường về có hơi không vững bước.
Ông lảo đảo đi về đến trước cổng nhà mình, thì thấy nhà mình như thể có ai thi triển phép hồi xuân. Đám cỏ dại ngoài sân đều nở hoa, ngay cả cây quýt già cũng nở trắng đầy cành, hoa chen giữa tán lá xanh rì.
Sở Trạch Dương: "???"
Ông đứng thẳng người lại, tỉnh cả rượu. Sau khi thấy rõ khung cảnh trước mặt, ông ngẩn người mất mấy giây.
Sở Trạch Dương cạn lời ngẩng đầu, nói chuyện với đám cỏ dưới đất, ánh mắt lại hướng về phía phòng thờ thần bên trong.
"Mùa xuân chưa đến mà đã nở hoa, chúng mày rảnh quá nên tư xuân à."
*
"Sở Hoàn, ăn cơm!"
Tiền Chiêu gõ cửa rầm rầm bên ngoài phòng Sở Hoàn, nói lớn: "Chúng ta đi ăn chỗ Chu Văn Vĩ nha, nhỡ chú ấy phải đi tù thì sau này không còn cơ hội ăn nữa."
"Sở Hoàn, cậu dậy chưa?"
"Sở Hoàn..."
Sở Hoàn đặt nhành đào xuống, đi mở cửa: "Rồi, tới liền."
"Đám Lý Tuyên Minh dậy chưa?"
"Dậy hết rồi, còn thiếu mỗi cậu."
Hai người cùng nhau xuống lầu. Tiền Chiêu vừa đi vừa nói chuyện, quay sang thấy trên vai Sở Hoàn dính một cánh hoa màu phấn hồng.
"Cậu lấy cánh hoa này ở đâu ra thế?"
Anh ta đưa tay gỡ cánh hoa trên vai Sở Hoàn, nhăn mặt khó hiểu.
"Từ trên trời rơi xuống."
"Đừng có xạo, ở trong phòng mà hoa bay từ trời xuống được chắc?"
Tiền Chiêu không tin.
Sở Hoàn nghiêm mặt giải thích: "Thật mà, thật sự là từ trên trời rơi xuống."
Tiền Chiêu: "??? Tại sao trên trời lại có cánh hoa?"
Sở Hoàn dùng giọng cảm khái kỳ lạ nói: "Có lẽ vì sắp đến mùa xuân rồi."
"..."
Tiền Chiêu nhìn cậu bằng ánh mắt hết nói nổi: "Cậu đúng là đang xạo, tôi biết ngay mà, trông cậu gian lắm!"
Sở Hoàn thở dài một tiếng, đúng là đôi khi nói thật lại chẳng ai tin.
Khi họ xuống đến tầng dưới, Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đang đứng cạnh quầy lễ tân, trò chuyện với cô lễ tân. Tất nhiên, người nói chủ yếu là Lý Toàn Quang, còn Lý Tuyên Minh thì như cái bình phong sống đứng cạnh.
"Chị ơi, chị là người bản địa à? Sáng nay em thấy bên ngoài náo nhiệt lắm, có múa lân trống kèn các kiểu, có sự kiện gì thế ạ?"
Lý Toàn Quang có khuôn mặt tươi sáng như cún nhỏ dễ thương, vừa gọi một tiếng "chị ơi" là cô lễ tân đã không nhịn được bật cười khúc khích.
"Chị tất nhiên là người ở đây rồi, sinh ra lớn lên ở đây luôn. Cái đó là nhà họ Tùy tổ chức lễ mừng cho Thành Hoàng đấy. Mỗi ngày rằm, nhà họ Tùy đều tổ chức lễ này để cảm ơn Thành Hoàng đã phù hộ mọi người. Thành Hoàng chỗ bọn chị cũng là người họ Tùy, trước kia vì bảo vệ dân làng qua đời."
Lý Toàn Quang mở to mắt, làm vẻ kinh ngạc: "Vậy chắc tổ chức nhiều lắm rồi nhỉ?"
Cậu ta còn cố tình giả vờ ngây thơ, trông càng dễ thương hơn.
Mấy cô gái thời nay rất khó chống nổi kiểu này, cô lễ tân nhìn cậu ta mà mắt sáng rỡ, còn nghiêng người ghé lại gần, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, bọn em cũng có thể tham gia nha. Bây giờ họ đang đi về phía miếu Thành Hoàng, nếu các em đến thắp hương cho Thành Hoàng sẽ được tặng một túi trứng gà. Nếu tham dự buổi tuyên truyền của họ thì sẽ được mời ăn một bữa miễn phí."
Sở Hoàn hơi giật giật tai, nghe thấy mấy từ "trứng gà" và "ăn bữa miễn phí", trong lòng bị chấn động mạnh. Cái kiểu tặng trứng phát cơm này, sao mà quen thế nhỉ?
Lý Toàn Quang "wow" lên một tiếng: "Vậy chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"
"Ừ, nhưng nhà họ Tùy vốn là gia tộc giàu nhất ở đây, có tiền, lại sống thọ nữa."
"Thật á?" Lý Toàn Quang cẩn thận hỏi, "Vậy có phải Thành Hoàng thiên vị không?"
"Cái này không tiện nói, dù sao cũng là người nhà Thành Hoàng mà."
"Ok ok, em không nói nữa."
Lý Toàn Quang thức thời ngậm miệng lại.
Sở Hoàn đi tới nói với cậu ta: "Đi thôi, ăn cơm nào."
Chuyện của Thành Hoàng để bàn sau. Tiền Chiêu nói đúng, cơm Chu Văn Vĩ nấu đúng kiểu ăn một bữa là ít đi một bữa. Lỡ sau này chú phải ngồi tù thật thì còn ai nấu cho ăn nữa!
Lý Toàn Quang quay lại vẫy tay với cô lễ tân: "Bọn em đi ăn nha, bye bye chị."
"Bye bye."
Trên đường đi, bọn họ thảo luận về chuyện vị Thành Hoàng Tùy Thanh.
Sở Hoàn nói trước: "Nhà họ Tùy làm vậy để giúp Thành Hoàng lấy lòng dân. Có điều không biết loại hương khói do quà cáp mua được với hương khói từ lòng thành thì có khác nhau không."
"Chắc chắn là khác nhau."
Tiền Chiêu buồn bực: "Rõ ràng chỉ cần Thành Hoàng làm tròn trách nhiệm bảo vệ dân chúng, tự khắc ai cũng sẽ thành tâm bái lạy. Làm vậy có tác dụng gì nhỉ?"
Sở Hoàn: "Không phải anh biết rõ thần vị của ông ta từ đâu mà có rồi sao?"
Tiền Chiêu thở dài: "Chừng đó năm rồi mà không khá hơn chút nào, tôi thấy kiểu gì cũng chọc giận dân chúng."
Lý Tuyên Minh: "Đức không xứng vị."
"Biết rồi!"
Lý Toàn Quang bỗng nhiên hét toáng lên. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn cậu ta.
Sau đó cậu ta rất nghiêm túc nói: "Lần tới mừng sinh thần Tổ Sư, chúng ta cũng phát trứng cho mọi người đi. Chắc chắn sẽ đông lắm luôn."
Sở Hoàn: "..."
Cậu quay đầu nhìn Lý Tuyên Minh: "Anh làm sư huynh kiểu gì mà dạy ra được sư đệ thế này vậy!"
Lý Tuyên Minh: "?"
Tiền Chiêu nhìn họ, bật cười không kiêng nể gì: "Ha! Hahahahahaha!"
"Các cậu muốn ăn gì nào?"
Dì quen thuộc của họ vừa đưa thực đơn, vừa nhiệt tình hỏi.
Sở Hoàn: "Cứ để Chu Văn Vĩ tự quyết ạ, miễn ngon là được."
"Được, để Đại Vĩ trổ tài cho mấy đứa ăn. Có kiêng gì không?"
Tiền Chiêu lập tức la lên: "Có có có, tụi cháu không ăn thịt bò..."
Sở Hoàn liếc cậu ta, chỉ vào mình: "Mấy người không ăn, chứ tôi thì ăn!"
Tiền Chiêu: "... Ờ, suýt quên, cậu không phải đạo sĩ."
"Vậy là không kiêng gì."
Chu Văn Vĩ nhanh chóng mang lên một bàn đầy món. Vì thời gian gấp nên nhìn qua không cao cấp bằng mấy món dọn cho đám âm sai hôm trước, nhưng mùi vị thì vẫn tuyệt vời!
Sở Hoàn cắm cúi ăn không ngẩng đầu. Hiện cậu đã hiểu tại sao mấy tiểu quỷ thi hành án phạt lại nương tay. Với đồ ăn thế này, tha cho vài người cũng đáng.
Ăn được một nửa, Chu Văn Vĩ từ bếp bước ra, đặt một bát xôi thập cẩm ở góc sân rồi quay lại nói với họ: "Hôm nay làm vội vàng, tiếp đón không chu đáo. Để lần sau tôi chuẩn bị một bàn đàng hoàng cho các cậu."
Tiền Chiêu: "Như này là ngon lắm rồi!"
Sở Hoàn: "Đúng vậy!"
Sở Hoàn liếc về phía góc sân, thấy trong góc tối có một bàn tay quỷ gầy trơ xương đang vươn ra, muốn chộp lấy bát xôi thập cẩm.
"Cái gì thế?" Cậu chỉ về phía đó, hỏi Chu Văn Vĩ.
Chu Văn Vĩ quay đầu liếc nhìn một cái, đối với cảnh tượng này nhìn mãi riết quen: "Mấy con quỷ đó thích ăn cơm tôi nấu. Có vài cô hồn dã quỷ thường xuyên tới xin ăn, nên tôi quen tay để phần cho chúng."
Sở Hoàn nhìn chứ, người này là người tốt.
Tiền Chiêu vừa nhai cà tím vừa nói: "Chú mà ra ngoài làm đầu bếp chắc chắn phát tài."
Chu Văn Vĩ cười khổ, nói: "Quỷ Trù bọn tôi quen nấu cho người chết. Tuy tôi nấu ngon thật, nhưng người sống thường hay kiêng kị. Với lại, món tôi nấu dễ thu hút ma quỷ, khách đang ăn mà gặp chuyện kỳ quái thì biết nói sao..."
Trước đây chú từng ra ngoài làm đầu bếp chính trong nhà hàng. Nhưng có lần nấu ăn buổi tối gặp chuyện lạ: có khách bị quỷ bám theo, đồ ăn nấu xong bị quỷ ăn mất, khách ăn thấy nhạt nhẽo còn quay sang khiếu nại.
Không bao lâu sau, chú bị chủ nhà hàng sa thải.
Lỗi tại tay nghề quá cao!
Tiền Chiêu cực kỳ tiếc nuối.
Ăn xong, bọn họ tiện đường đến miếu Thành Hoàng Tùy Thanh xem thử. Thật ra không cần ai chỉ đường, đứng giữa phố là thấy mái ngói màu vàng đỏ lộng lẫy nổi bật giữa nền trời.
Trước khi tới, họ đoán miếu Thành Hoàng sẽ được xây khá ổn, nhưng khi tận mắt thấy thì vẫn bị độ "ổn" làm cho bất ngờ.
Sở Hoàn đứng trước cổng lớn, cảm thấy miếu này trông còn to hơn cả miếu Tần Thành Hoàng, vật liệu tinh xảo, có thể xưng là xa hoa tráng lệ.
Lúc nhìn tượng Thành Hoàng, cậu thậm chí còn thấy tượng được làm bằng đồng mạ vàng, mặc bộ quan phục rực rỡ thêu hoa văn bằng chỉ vàng thật. Đến Chiết Chi còn không được mặc đồ thêu chỉ vàng!
"Giàu dữ vậy trời..."
Tiền Chiêu nhìn mấy món trang trí xung quanh, cũng cảm thán một câu.
Vì mới vừa tố cáo người ta, bọn họ không dám thắp hương, vừa cắm hương vào thì kiểu gì cũng tắt liền. Thậm chí chỉ đứng lâu một chút, họ cũng đã cảm nhận được luồng khí lành lạnh như bị ai đó nhìn chằm chằm xét nét.
Sở Hoàn: "..."
Thành Hoàng này bụng dạ hẹp hòi quá đấy!
Mấy người họ nhanh chóng rút khỏi chính điện của miếu Thành Hoàng, sợ ở lâu thêm chút nữa, vị Thành Hoàng này sẽ nhảy từ trong tượng ra đích thân xử lý họ luôn.
Hương khói trong miếu rất vượng, lò hương lớn cắm đầy nhang, có nhiều nén chưa cháy hết, nghĩa là mới được dâng lên trong ngày hôm nay. Chỉ hôm nay thôi mà đã có không ít người đến thắp hương.
"Hương khói vượng thật..."
Sở Hoàn đi dạo quanh miếu, thấy một người nhà họ Tùy đang kể chuyện về Thành Hoàng cho dân chúng nghe.
"Hồi trước ở đây có nạn hổ dữ hoành hành, mọi người chắc chưa từng thấy loài hổ ăn thịt người đâu, hung dữ vô cùng, từng bầy kéo nhau xuống núi, thấy trẻ con là một ngụm nuốt trọn, ăn no căng bụng mới lững thững quay về núi. Lúc đó, Thành Hoàng chúng ta đã đứng ra, lấy thân nuôi hổ, cắt đứt tận gốc ý niệm ăn thịt người của chúng."
"Sau này, mấy con hổ đó được giáo hóa, trở thành tọa kỵ của Thành Hoàng. Chỉ cần mọi người thành tâm bái lạy, Thành Hoàng sẽ phái hổ đến ăn hết vận xui, khí bệnh, ma quỷ bám theo mọi người. Bọn chúng còn mang phúc đến cho mọi người nữa."
"Đúng vậy, Thành Hoàng lòng dạ nhân hậu lắm."
"..."
Sở Hoàn nghe xong, quay đầu hỏi Tiền Chiêu bên cạnh: "Có vụ này thật à?"
Tiền Chiêu: "Dám chắc là không. Với lại, Thành Hoàng Tùy Thanh ghét hổ cực kỳ."
Sở Hoàn nhìn vẻ mặt thề son sắt của người nhà họ Tùy, rõ ràng là tin sái cổ mấy lời mình nói ra.
"Nghe riết rồi tin, kể riết rồi người khác cũng tin theo."
"Thôi, đi thôi."
Vì bữa cơm của Chu Văn Vĩ và chuyện của Thành Hoàng... Mấy người họ chưa thấy được kết quả xử phạt của Âm sai và Thành Hoàng, nên bàn nhau quyết định ở lại thêm vài hôm.
Tối hôm đó, cả nhóm lại đến chỗ Chu Văn Vĩ ăn thêm một bữa, tiện thể dạo phố rồi về nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Sở Hoàn ở trong phòng nghiên cứu nhành hoa đào... Ờm, là cậu đơn phương nghiên cứu, nhành đào thì ngoan ngoãn nằm trong tay như một món đồ chơi biết điều.
Cậu phát hiện ra nhành đào này được bẻ từ cây đào thật, nhưng bên trong ẩn chứa một loại sinh khí kỳ lạ, khiến nó dù rời cây vẫn tươi lâu, không héo úa.
Sau một hồi nghịch ngợm, đến lúc cậu đi ngủ, hoa đào trên nhành đã rụng kha khá, nhưng nụ mới lại dần nhú ra. Sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ lại thấy một nhành đào hoàn hảo như chưa từng bị động vào.
Trăng lên cao, Sở Hoàn ngủ say trong chăn, cành hoa lặng lẽ rơi khỏi tay cậu, nằm nghiêng nghiêng bên mép giường.
Không biết qua bao lâu, cơ thể Sở Hoàn trong chăn khẽ run lên một cái, rồi như lạnh quá mà cuộn người lại.
Lạnh, rất lạnh, lạnh đến mức như có hai cục băng to bị nhét vào chăn.
Sở Hoàn nổi hết cả da gà. Mắt cậu động nhẹ dưới mí, chậm rãi mở ra.
Bên cạnh cậu có thứ gì đó.
Sở Hoàn chớp chớp mắt nhìn kỹ, thấy hai con ác quỷ đang đứng hai bên giường, mặt mũi mờ mờ không rõ, mặc áo đỏ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu.
Ác quỷ áo đỏ là loại hung ác cực điểm.
Sở Hoàn tỉnh táo hẳn. Cậu đoán đại khái mục đích hai con quỷ này đến đây, ngồi dậy hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì? Tôi nhớ là mình không thù không oán với hai người."
"Đến giết mày."
"Lấy mạng mày!"
Hai con quỷ không buồn giải thích, đồng loạt nhào về phía Sở Hoàn, móng vuốt dài như dao găm vươn ra.
Sở Hoàn phản xạ cực nhanh, ném nhành đào trên giường ra.
Cành đào vút qua, quất thẳng vào hai con quỷ khiến bọn chúng thét lên thảm thiết. Cành đào đánh trúng hồn thể, cơn đau làm chúng quằn quại đau đớn muốn chết.
Sở Hoàn nhân cơ hội bật dậy khỏi giường, chạy đến bên cửa sổ, hướng ra ngoài hét lớn: "Vô Thường đại nhân ơi!"
"!"
Hai bóng quỷ lập tức khựng lại, tiếng kêu thảm cũng biến mất. Đợi đến khi Sở Hoàn quay đầu lại, thì đã không còn một bóng quỷ trong phòng.
Nhát gan thế?
Sở Hoàn nhìn căn phòng trống không, sờ cằm suy đoán. Nếu không ngoài dự đoán, mấy con quỷ này là do Thành Hoàng phái tới. Chứ quỷ bình thường nghe thấy tên "Vô Thường đại nhân" có chạy té khói thế này đâu.
Sáng hôm sau, Sở Hoàn kể lại chuyện tối qua cho mọi người, không ai tỏ ra ngạc nhiên.
Tiền Chiêu còn nói với cậu: "Cậu nói đúng, Thành Hoàng quá nhỏ nhen!"
Lý Tuyên Minh cũng nghiêm túc phụ họa: "Thành Hoàng này hành sự không ra sao!"
Sở Hoàn cười đắc ý: "Thật ra cũng bình thường, quỷ thần mấy ai có tính tình tốt đâu."
Nhiều âm thần vốn dĩ là đại ác quỷ tu thành, ví dụ Nhật Dạ Du Thần là hai vị hung thần nổi danh, chuyên giám sát thiện ác ở nhân gian. Theo ghi chép, hai vị này ban đầu là hai ác quỷ lợi hại nhất nhân gian, lợi hại đến mức được chọn để trấn áp những quỷ hồn khác.
Nếu có ai phạm tội với Nhật Dạ Du Thần, thường sẽ gặp tai ương bất ngờ.
Nhưng vừa nói xong, Sở Hoàn lại cảm thấy sai sai, bèn ngẩng đầu hỏi: "Sao hai con ác quỷ đó lại mò đến tìm tôi?"
Ánh mắt cậu rơi xuống Tiền Chiêu: "Rõ ràng tờ cáo trạng là do anh viết mà!"
Anh ta giơ cổ tay cho cậu xem, trên đó buộc một sợi chỉ đỏ.
Lý Toàn Quang nói với Sở Hoàn: "Tôi và sư huynh cũng dán bùa."
Sở Hoàn: "..."
Tiền Chiêu: "Không phải cậu bảo Thành Hoàng nhỏ nhen à? Sao không chuẩn bị gì hết vậy?"
Sở Hoàn: "... Vì đầu tôi cứng."
Sau đó họ đợi thêm hai ngày, vẫn không nghe được tin Thành Hoàng bị trừng phạt, tuy nhiên có chuyện khác xảy ra.
Hôm đó, họ vừa ăn cơm xong ở quán Chu Văn Vĩ, trên đường về thấy đường phố đột nhiên rất náo nhiệt.
Một người đàn ông quấn khăn tang trắng giận dữ chạy băng qua đường, sau lưng kéo theo một đám đông người, có người cũng đội khăn tang, có người thì không, nhưng ai cũng lăm lăm gậy gộc, hùng hổ đi đến miếu Thành Hoàng.
"Mẹ già của tôi bị người ta tráo mệnh! Rõ ràng thọ tám mươi tám, bây giờ mới sáu mươi lăm đã đi rồi. Tôi nhất định phải đòi lại công bằng cho mẹ!"
Nhóm Sở Hoàn liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đám người ồn ào thu hút rất nhiều ánh mắt, người vây quanh càng lúc càng đông, đến mức cảnh sát phải xuất hiện để duy trì trật tự.
Sở Hoàn trà trộn vào trong đám đông, hỏi một bác gái bên cạnh: "Bác ơi, có chuyện gì vậy?"
"Mẹ của Triệu Cường là Dương Quế Phân mới mất ấy. Lúc tang sự xong xuôi chuẩn bị hạ táng, ai ngờ Triệu Cường nằm mơ, mơ thấy mẹ mình về khóc, bảo là không đầu thai được, vì người bên dưới nói bà không phải Dương Quế Phân, danh tính không khớp, thành ra giờ vất vưởng cô đơn nơi âm phủ."
"Triệu Cường nghe vậy thì thấy lạ, mẹ mình không phải Dương Quế Phân thì là ai? Thế là nó tìm thầy bói xem giùm. Thầy bói bảo mệnh không đúng, trên sổ sinh tử, họ của bà ấy là họ Tùy, chắc chắn là có điều mờ ám! Nên bây giờ nó mới dẫn người đi đòi công đạo với Thành Hoàng."
"Nghe đồn Thành Hoàng bỏ bê không quản việc từ lâu, ai ngờ quá đáng đến mức này!"
Bác gái nói xong liền quay lại hô to với đám đông: "Đòi lại công đạo!"
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nói ra được là sai chỗ nào.
Đám đông này rất nhanh đã kéo đến miếu Thành Hoàng, mang theo gậy gộc định xông thẳng vào trong.
"Mấy người làm gì đó?"
"Mấy người điên rồi hả???"
Người trong miếu thấy đám người dữ dằn như vậy thì sợ ngây người, mấy giây sau mới nhớ là phải ngăn cản. Nhưng người xông vào quá đông, vài người giữ miếu làm sao mà cản nổi. Chẳng mấy chốc, đám đông đã tràn vào tận trong điện miếu.
Tượng thần vẫn uy nghiêm như cũ. Đối mặt với tượng Thành Hoàng, đa số mọi người dần bình tĩnh lại, bước chân cũng chững lại, chỉ còn Triệu Cường và vài người thân của anh ta vẫn kiên quyết bước vào.
Triệu Cường ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tượng Thành Hoàng, sắc mặt cương nghị, quyết không lùi bước.
Anh ta hướng về tượng Thành Hoàng, kể lại toàn bộ chuyện của Dương Quế Phân, giống hệt như lời bác gái kia kể với Sở Hoàn. Sau khi nói xong, anh ta lớn tiếng chất vấn: "Thưa Thành Hoàng, sao ngài lại bất công đến thế!"
Người bên ngoài bắt đầu bàn tán xôn xao.
Sở Hoàn để ý thấy sắc mặt tượng Thành Hoàng hơi thay đổi, ngay sau đó, một đạo thần quang lóe lên. Triệu Cường và mấy người nhà anh ta đồng loạt nhắm mắt, cơ thể đứng yên bất động.
Cậu sững người một chút rồi lập tức phản ứng, mở âm nhãn nhìn lên phía trên. Quả nhiên trên đầu họ đã xuất hiện vài bóng dáng. Hắc Bạch Vô Thường đội mũ cao cao, Thành Hoàng Tùy Thanh, và một người giống thư ký ghi chép hoặc kiểm toán viên.
Bên dưới là hồn phách của Triệu Cường và người nhà đã thoát xác.
Sở Hoàn: "!"
k*ch th*ch dữ, định đối chất ngay tại chỗ luôn!
"Thành Hoàng Tùy Thanh, đến nước này rồi mau lấy sách sinh tử ra đây, chúng ta tra xét là rõ ngay."
Bạch Vô Thường nhìn Thành Hoàng, nói thẳng không vòng vo.
Bóng dáng giống thư ký cũng tiếp lời: "Xin Thành Hoàng cứ yên tâm, tôi là kiểm toán chuyên nghiệp. Có ghi sai, ghi sót, hay sổ sách mục nát, tôi nhìn một cái là biết liền."
————————
Lời tác giả:
Về vụ nhóc Hoàn ăn hoa.
Chiết Chi: Một đống hoa không hiển thị nội dung nở rộ.
Bố Sở (không hiểu gì, nổi khùng): "Giữa ban ngày ban mặt mà tư xuân cái gì hả?"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 66
10.0/10 từ 15 lượt.