Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 60

187@-

 
Sở Hoàn thấy Ngọ Tang chạy mất, cũng đứng bên đường gọi một chiếc taxi. Nhưng sau khi lên xe và báo địa chỉ xong, tài xế lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.


"??"


Cậu khó hiểu nhìn tài xế, hỏi: "Có vấn đề gì vậy?"


Tài xế mở miệng: "Chỗ đó tôi không đi. Nếu cậu nhất định muốn tới thì phải trả thêm tiền, mà phải trả trước tôi mới chịu chạy."


Sở Hoàn lập tức kêu lên: "Tại sao?"


Tài xế: "Vì tôi có một đồng nghiệp từng chở khách đến đó, người đó nói có việc gấp nên thúc giục đi cho nhanh, ai ngờ đến nơi thì chạy mất luôn, không trả tiền! Lỡ cậu cũng làm thế thì sao?"


Sở Hoàn: "..."


Cậu nhớ ra rồi, là lần Ngọ Tang quên trả tiền. Đúng là lỗi của Ngọ Tang!


"Trả trước cũng được, nhưng tại sao phải trả thêm?"


Tài xế liếc cậu một cái, hùng hồn nói: "Vì con đường đó lắm âm khí, trên đường thường hay có mấy thứ kỳ quái không lông, to cỡ con chó, nhìn sợ khiếp luôn, như mấy con chuột khổng lồ bị vặt lông ấy. Dọa người thế thì cần bồi thường tổn hại tinh thần chứ?"


"Cậu sống ở khu đó mà không biết hả?" Tài xế còn hỏi ngược lại Sở Hoàn.


Sở Hoàn: "Chuột bị vặt lông???"


Cậu chợt nghĩ đến mấy con hồ ly trụi lông ... Không đến mức thế chứ? Nhưng nghe mô tả thì kích thước cỡ chó, không có lông... chắc là hồ ly rồi.


Lúc này thì không thể đổ cho Ngọ Tang được nữa, vì lông hồ ly là do cậu vặt.


"... Được rồi, bác muốn bao nhiêu?"


"Hai trăm."


"Ok."


Sở Hoàn quét mã thanh toán, tài xế vui vẻ lái xe đi ngay.


Nhìn cái mặt mừng rỡ của tài xế, Sở Hoàn cảm thấy hình như mình vừa bị chém giá. Nhưng trả tiền rồi, cậu lười so đo.


Tựa người vào lưng ghế, cậu mơ màng ngủ gật. Không biết đi được bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng hét thảm của tài xế, xe phanh gấp khiến đầu cậu suýt đập vào lưng ghế trước.


Cậu chống người dậy, cau có hỏi tài xế: "Sao vậy?"


Tài xế run rẩy chỉ vệ đường: "C-c-có quái vật không có lông!"


Sở Hoàn: "Hử?"


Cậu nhìn về phía tài xế chỉ, rồi thấy mấy con hồ ly trụi lông đang xếp thành hàng ngay ngắn bên vệ đường, mong ngóng tròn mắt nhìn cậu.


Cảnh tượng này đúng là hơi rợn rợn thật.


"Thật sự, thật sự có quái vật! Huhu tôi sai rồi, tôi sẽ không tới đây nữa, đừng ăn tôi, tôi thề là không đến lần nào nữa, hu hu hu..."


Tài xế sợ đến mức suýt tè ra quần, giãy đạp loạn xạ trên ghế, bị dây an toàn giữ lại. Sở Hoàn nhìn mà không biết rốt cuộc bác ta muốn xuống xe hay muốn chui hẳn vào trong ghế nữa.


Sở Hoàn cạn lời. Hóa ra lúc trước tài xế này không tin có mấy thứ quái dị kia? Vậy cái gọi là "phí tổn thất tinh thần" là lừa cậu hả?


Nào ngờ "phí tổn thất tinh thần" lại trở thành thật...


Sở Hoàn vỗ vai tài xế, nói: "Bác hoa mắt rồi, bên ngoài không có gì."


Giọng cậu như có ma lực, tài xế vừa nghe đã bình tĩnh lại.


"Tôi nhìn nhầm à?" Tài xế lặp lại.


"Đúng, bác nhìn nhầm rồi."


Tài xế che mặt, len lén liếc ra ngoài, quả nhiên hàng "sinh vật màu thịt" ghê rợn kia không còn nữa.


Sở Hoàn nói: "Đi tiếp đi."


"Ờ ờ."



Lần này không cần giục, tài xế lập tức nổ máy, đạp ga như điên, suýt vượt quá tốc độ đưa Sở Hoàn đến cổng nhà họ Chương.


Đợi Sở Hoàn xuống xe, bác ta như bị ma đuổi, phóng xe ngược trở lại.


Sở Hoàn hít đầy một bụng khói xe, quay đầu nhìn rừng trúc bên cạnh.


Quả nhiên bên trong có vài bóng hồ ly đang luồn lách, lén lút rút lui.


Cậu nheo mắt. Lũ hồ ly này tiến hóa rồi, còn biết bám đuôi người khác.


Chương Mộc Hồi vẫn chưa ngủ, thấy cậu trở về thì vui vẻ hỏi: "Tôi tưởng hôm nay anh không về chứ? Mọi chuyện ổn hết chưa? Vương Lộ Lộ không sao chứ?"


Sở Hoàn đẩy cổng bước vào, nói: "Cổ trên người Vương Lộ Lộ đã được giải."


"Thế thì tốt quá."


Chương Mộc Hồi: "Trên đời trai đẹp nhiều vô kể, phụ nữ mà không có tấm lòng 'bao dung' thì đáng tiếc quá."


Sở Hoàn: "Tấm lòng bao dung?"


Chương Mộc Hồi gật đầu: "Không thể cùng lúc có tất cả, thì gặp ai yêu nấy cũng được mà, không được à?"


Sở Hoàn: "Cũng không phải không được..."


Chỉ là cái gọi là "tấm lòng bao dung" này nghe sao cứ lạ lạ. À đúng rồi, cậu vừa dùng câu đó để khuyên Ngọ Tang đối xử tử tế hơn với con nhện khổng lồ còn gì...


"Thôi được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi."


Chương Mộc Hồi thấy cậu có vẻ mệt, không nói thêm gì nữa, giục cậu nhanh đi rửa mặt nghỉ ngơi.


"Ừ."


Sở Hoàn về phòng, rửa mặt xong xuôi, nằm lên giường, vừa nằm vừa nghĩ không biết tài vận của mình bao giờ mới tới, rồi cứ thế thiếp đi lúc nào không hay.


Trong lúc ngủ, cậu ngửi thấy một mùi hương nồng nàn dễ chịu, ý thức dần trở nên tỉnh táo. Cậu nhận ra mình đang ở trong một không gian mờ trắng với những đường nét nhòe nhạt, một nơi kỳ lạ.


Sau một lúc ngơ ngác, cậu nhấc chân bước đi, nhưng chân không nhúc nhích, thay vào đó, cơ thể đột ngột lướt về phía trước một đoạn khá xa.


Lúc dừng lại, cậu mới nhận ra mình bị mất hồn.


Lần gần nhất cậu bị như thế là khi khắc ấn, bố cậu đã làm một con Mao Nương trông giống cậu, còn dâng cho Chiết Chi, khiến hồn cậu bị kéo đến đó theo.


Lần này là tại sao? Chẳng lẽ bố cậu lại làm thêm một con nữa?


Chưa kịp tìm ra lý do, hồn phách cậu đột nhiên bị một sức mạnh vô hình hút xuống, rơi vào một cơ thể vừa vặn chứa đựng linh hồn cậu.


Cơ thể này cũng chẳng linh hoạt gì cho cam, đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, đầu đội vòng hoa trắng nhỏ. Sở Hoàn nhìn tay mình, trắng trẻo thon dài, giống hệt tay thật. Cậu thử cử động tay, nhưng cảm giác điều khiển rất khó khăn, cần tập trung rất nhiều mới có thể nhúc nhích được.


Tốt lắm, cái cơ thể cứng đơ như xác sống này, cậu thấy hơi quen rồi đấy, lại là Mao Nương.


Nhưng Chiết Chi đâu?


Sở Hoàn nghi hoặc. Sau khi thích nghi một chút, cậu muốn đứng dậy khỏi ghế để quan sát xung quanh.


Ngẩng đầu nhìn quanh, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng, giường gỗ khắc hoa kiểu Trung Hoa, bàn ghế cũng phong cách cổ, còn có một tấm bình phong vẽ núi sông rất tinh xảo. Khi nhìn kỹ, cậu phát hiện dòng sông trong tranh đang chảy, trên núi có báo nhảy, như thể cảnh trong tranh là thật. Nhìn lâu một chút, cậu còn có cảm giác bị lôi vào trong.


Sở Hoàn vội vã dời ánh mắt, quay sang phía khác, thì thấy trên kệ hoa sát tường có một lọ hoa, cắm mấy cành cây trông rất quen.


Nơi này hình như là một phòng ngủ, mà còn là phòng được thiết kế theo chiều cao của Chiết Chi.


Sở Hoàn đứng giữa căn phòng, trông phá lệ nhỏ bé. Chỉ có chiếc ghế cậu ngồi ban nãy là được chế tác riêng, vừa vặn với cậu. Còn những chiếc ghế khác cậu phải leo lên mới ngồi được.


Cậu đã quan sát khắp nơi, Chiết Chi không có ở đây. Sở Hoàn ngồi trở lại chiếc ghế của mình, bắt đầu suy nghĩ một vấn đề quan trọng: Giờ làm sao để quay về???


Nếu cứ kẹt ở đây mãi, lỡ cậu chết luôn thì sao?


"Sở Hoàn."


Không biết qua bao lâu, một giọng nói bỗng vang lên trong phòng. Sở Hoàn lập tức hoàn hồn, thấy trước mặt xuất hiện một người.


Chủ nhân của căn phòng đã quay về.


Sở Hoàn nhìn thấy bóng người cao lớn trước mặt, muốn đứng dậy. Nhưng cậu quên mất cơ thể này không phải cơ thể thật của mình, mà là cơ thể làm bằng rơm rạ, cử động cực kỳ chậm chạp. Cậu sốt ruột muốn đứng dậy, nhưng cơ thể không theo kịp ý chí, suýt thì bổ nhào về phía trước.



"!"


May mà lúc cậu loạng choạng, Chiết Chi nhanh tay đỡ lấy.


"Cảm ơn."


Không hiểu vì sao, Sở Hoàn lúc này cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cúi đầu nhìn tay của Chiết Chi.


Do chênh lệch thể hình, tay Chiết Chi thật sự rất lớn, trắng trẻo như ngọc, cực kỳ đẹp mắt. Nhưng nhớ lại chuyện trước đây, cậu chỉ cảm thấy bàn tay ấy thật sự... rất tiện vặn đứt đầu mình. Sở Hoàn không nhịn được nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trước mắt, hỏi: "Không biết ngài gọi con đến có việc gì?"


Chiết Chi đội khăn lụa che mặt hơi nghi hoặc, đáp: "Là em đến tìm ta."


Sở Hoàn ngơ ngác: "Ồ, thế con đến tìm ngài làm gì?"


"Em nhớ ta."


Sở Hoàn: "???"


"Mặc dù ngày nào con cũng nhớ ngài, nhưng hình như lần này hơi khác thì phải... Khoan đã!"


Cậu còn chưa nói xong, Chiết Chi đã vòng tay ôm ngang eo cậu, bế bổng lên như bế một con búp bê.


Cả người Sở Hoàn rơi vào đống vải vóc tầng tầng lớp lớp trên ngực Chiết Chi, mặt dại ra. Cậu còn ngửi thấy hương thơm trên người Chiết Chi, giống hệt mùi hương họ vẫn thường đốt, cũng giống mùi trên người cậu.


Sở Hoàn bị Chiết Chi xoay nhẹ điều chỉnh tư thế, để lộ khuôn mặt ra ngoài, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Đây mới gọi là tấm lòng bao dung! To thế cơ mà!


Cậu thấy làn da trắng như ngọc của Chiết Chi hơi ửng hồng, nghe thấy ngài nói: "Ta biết em ngày nào cũng nhớ ta."


"Không! Con không có ý đó!!"


Sở Hoàn bắt đầu hoảng, cảm thấy Chiết Chi hôm nay có gì đó không đúng, hoặc chính cậu mới không đúng, hoặc đây là một giấc mơ do cậu tự tạo ra!


Khoan đã, tại sao cậu tạo mơ giấc mơ này?


Mặt cậu lại dại ra.


Chiết Chi vươn ngón tay xoa đầu Sở Hoàn, rồi đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán cậu, linh hồn Sở Hoàn lập tức bị đẩy ra.


Cậu chỉ cảm thấy bản thân rơi không ngừng, giống cảm giác bị mất trọng lực. Đến khi hoảng loạn tưởng như sắp rơi chết, thì bừng tỉnh.


Bên ngoài trời đã sáng hẳn. Cậu nằm yên trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Qua một lúc lâu, Sở Hoàn mới từ từ há miệng, lặng lẽ thốt ra hai chữ: "Đm."


Cậu bị điên thật rồi!!!


Cận thủy lâu đài, chuyện tốt đến gần, cầm sắt hòa minh, Chiết Chi... những từ đó chạy nhảy xoay vòng trước mắt cậu, rồi biến thành từng tảng đá lớn, rầm rầm rơi xuống đầu, đập cho cậu tỉnh mộng.


Cậu đúng là to gan lớn mật!


To! Gan! Lớn! Mật!


"Nhóc Hoàn, cháu dậy chưa? Muốn ăn sáng không?"


Cậu đang nằm im trên giường thì mẹ Chương gõ nhẹ vào cửa sổ gọi cậu.


Sở Hoàn lồm cồm bò dậy, rửa mặt qua loa, mặt còn đọng giọt nước, ra ngoài ngồi ngây người bên bàn trong sân.


Chương Mộc Hồi đang gặm bánh trứng, vừa liếc nhìn cậu là biết ngay có gì đó không ổn.


"Anh làm sao thế?"


Sở Hoàn từ từ quay đầu lại, nhìn cô, nở một nụ cười yếu ớt: "Tôi bỗng phát hiện... hình như gan mình hơi bị to."


Chương Mộc Hồi: "Hả? Cái này mà cũng gọi là bỗng phát hiện hả? Làm nghề của bọn anh, gan to chẳng phải là điều kiện bắt buộc à?"


Sở Hoàn: "Nói thì nói vậy... nhưng cái này nó... không giống..."


Chương Mộc Hồi: "Hả?"


Chương Hoài Sinh lên tiếng: "Nhóc Hoàn, bút của cháu làm xong rồi, ăn xong chú đưa cho xem."


"Dạ."


Vừa nghe đến cây bút của mình, Sở Hoàn lập tức lên tinh thần, nét mặt cũng tươi tỉnh hẳn. Cậu cố nuốt hết một bát cháo với một cái bánh trứng cho no bụng, rồi đi theo Chương Hoài Sinh lấy bút.



Sở Hoàn nhận lấy cây bút từ tay Chương Hoài Sinh, vừa cầm vào liền biết đây chính là bút dành riêng cho mình: kích cỡ vừa tay, cán làm từ trúc màu xanh nâu nhạt, bề mặt được xử lý đặc biệt, sờ vào láng mịn, thậm chí còn có cảm giác ấm ấm nơi đầu ngón tay.


Lông bút làm từ lông Hoàng Cẩm, tuy không bằng lông của Hoàng Cửu, nhưng cũng là loại cao cấp.


Sở Hoàn lập tức lấy bùa chú và chu sa ra, vẽ luôn tại chỗ một lá bùa Trấn Trạch, nét vẽ liền mạch không ngắt. Cậu cầm cây bút mà không nỡ rời tay, chẳng có chỗ nào không hoàn hảo cả.


"Cái này tuyệt quá đi mất."


Giờ trong đầu Sở Hoàn chỉ toàn là cây bút này, tâm trạng rầu rĩ biến mất, toàn thân sinh động hơn hẳn.


Chương Hoài Sinh nhìn cậu cũng cười: "Cháu thích là được."


"Không phải thích, mà là thích cực kỳ ấy!"


Sau đó Sở Hoàn giúp nhà họ Chương vẽ một loạt bùa: bùa Trấn Trạch, bùa Bình An, bùa Minh Quang... đều là loại người thường có thể dùng được.


Giờ đã có bút, cậu cũng nên tính đến chuyện quay về.


Biết chuyện cậu sắp rời đi, Chương Mộc Hồi rất không nỡ, đám hồ ly tinh cũng vậy.


Chương Mộc Hồi chống hai tay lên bàn, cố gắng níu kéo cậu ở lại thêm.


"Sở Hoàn, hay anh ở lại thêm mấy ngày nữa đi."


"Phải đó, Sở lang, chàng lưu lại thêm vài hôm nữa đi~"


Một phụ nữ xinh đẹp thân hình đầy đặn, búi tóc theo kiểu tỳ nữ cổ đại đang ngồi một bên mài mực. Cô ta trông đoan trang thùy mị, nghe thấy lời Chương Mộc Hồi nói cũng duyên dáng nghiêng đầu nhìn về phía Sở Hoàn.


Sở Hoàn nghe hai giọng nói cùng lúc mà phân tâm, tay chững lại, lá bùa trên bàn vẽ được một nửa lập tức mất hết linh khí.


Cậu đặt bút xuống, bất lực nói: "Không thể đợi tôi vẽ xong bùa rồi hẵng nói à?"


Nói xong, cậu lại cảm thấy có gì sai sai, quay đầu nhìn cô tỳ nữ xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi: "Mày đến đây từ lúc nào? Chúng mày chơi cosplay đến nghiện luôn rồi hả?"


Mỹ nhân tỳ nữ che miệng, vẻ mặt buồn thương nói: "Sở lang, Doanh nhi chỉ mong có thể ở lại hầu hạ bên người, nguyện vọng lớn nhất đời này của Doanh nhi là được nhìn thấy chàng thi đậu Trạng Nguyên..."


Mỹ nhân rơi lệ khiến người ta xót xa, huống hồ đây còn là một mỹ nhân châu tròn ngọc sáng, Chương Mộc Hồi nhìn mà suýt ch** n**c miếng.


Sở Hoàn mặt không biểu cảm, hỏi: "Mày dùng cái kiểu này để làm bao nhiêu thư sinh thi rớt rồi?"


"Chàng ơi~ sao chàng lại nói thiếp như vậy? Người ta thi rớt thì liên quan gì đến thiếp chứ? Thiếp hầu hạ họ chu đáo như vậy, chẳng lẽ lại là lỗi của thiếp?"


Chương Mộc Hồi bên cạnh gật đầu liên tục: "Phải đấy phải đấy! Không phải lỗi của các cô ấy!"


Sở Hoàn nhìn hai người họ mắt sáng rỡ như tìm được tri kỷ, nói tiếp: "Nhưng mà người thường không dễ gì chống lại được sự mê hoặc của hồ ly tinh..."


Hồ ly tinh định biện hộ thêm, đúng lúc này, một tiếng kêu "chít chít" đầy bất thường từ bên ngoài vang lên khiến sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.


Cô ta gần như dịch chuyển tức thì tới bên cửa sổ, liếc ra ngoài một cái, sau đó duỗi tay kéo một thứ gì đó từ bên ngoài vào trong. Vật kia được cô ta đặt xuống đất, rồi liền sau đó, một con hồ ly lớn lông đỏ rực nhảy phóc qua cửa sổ vào phòng. Lông của con hồ ly này mượt đến mức khi chạy còn óng ánh như vải gấm phát sáng.


Sau lưng nó là mấy con hồ ly nhỏ lưa thưa lông, tuy gọi là "nhỏ", nhưng chúng to hơn hồ ly bình thường một vòng.


Con hồ ly lớn đặt chân xuống đất liền hóa thành một cô gái cao ráo, chân dài eo thon – chính là Hồ tiểu thư. Cô Hồ chống tay lên ngực, th* d*c từng nhịp, nói: "Chạy mệt muốn chết."


Ánh mắt Sở Hoàn dừng lại ở dưới chân cô. Một con rắn lớn màu nâu đen, to cỡ cổ tay người trưởng thành, mọc vảy óng ánh.


Con rắn nằm im thin thít, hấp hối trên mặt đất. Ở ngay đoạn "bảy tấc" trên thân nó cắm một cái đinh dài, trên thân đinh lờ mờ có phù văn khắc họa.


"R-r-r-rắn!!"


Chương Mộc Hồi sợ nhất là mấy thứ không có chân như thế này. Vừa thấy con rắn to liền vội vàng chạy ra núp sau cửa.


Hồ tiểu thư bước đến trước mặt Sở Hoàn, nói: "Xin Sở tiên sinh cứu nó một mạng."


"Sao lại thế này?"


Sở Hoàn ngồi xổm xuống nhìn con rắn to, xem xét kỹ thì thấy đây là loài rắn vua kẻ sọc, không có độc, hơn nữa đã thành tinh. Nhưng rắn tinh mà bị đóng đinh kiểu này thì chắc chắn một là chết, hai là bị thương nặng.


Hồ tiểu thư giải thích: "Nó lén lút đến nhà dân trộm trứng gà ăn, làm nhiều lần quá nên bị người ta phát hiện. Chủ nhà mời một người đóng đinh quan tài đến xử nó."


Sở Hoàn bừng tỉnh, thì ra cái đinh đó là đinh quan tài.


Người đóng đinh quan tài chuyên làm việc niêm phong quan tài, những cây đinh họ dùng là loại đặc biệt, có công dụng đặc thù. Theo truyền thuyết, trên nắp quan tài thường có bảy cây đinh tượng trưng cho chòm sao Bắc Đẩu, có thể trấn giữ hồn người chết không quấy nhiễu nhân gian, đồng thời cũng giúp phù hộ cho con cháu.



Hồ tiểu thư chỉ vào con rắn dưới đất mà mắng: "Đồ ngốc này! Đã bị phát hiện rồi mà còn không chịu nhả số trứng trong bụng ra!"


Cái đuôi rắn dưới đất khẽ động, phát ra tiếng nói yếu ớt: "Không phải không nỡ nhả trứng... ăn nhiều quá, đầy bụng, mới bị người đóng đinh bắt được..."


Giọng nữ, nghe có phần ngây ngô.


Sở Hoàn nhìn con rắn, mặt đầy ngạc nhiên, không nhịn được nói: "Vậy thì có khác gì không nỡ nhả trứng đâu?"


Con rắn to thè lưỡi về phía cậu, nói: "Khác chứ... thật sự là không phải không nỡ..."


Sở Hoàn: "..."


Cậu quay sang nhìn Hồ tiểu thư, cô chỉ chỉ vào đầu mình, rồi chỉ con rắn dưới đất, lắc đầu.


Ý là: con rắn này đầu óc có vấn đề.


Cũng đúng, một con rắn có đầu óc đâu thể vì ăn quá nhiều trứng mà bị người ta đóng đinh ngay chỗ bảy tấc...


Sở Hoàn đặt tay lên đầu con rắn, vừa niệm chú vừa chậm rãi rút cây đinh ra khỏi cơ thể nó. Ngay khi cây đinh được rút ra, Hồ tiểu thư lập tức rắc lên vết thương một loại thuốc bột màu vàng ngà. Thuốc này hiệu quả rất tốt, nhưng bôi vào cũng rất đau. Con rắn lăn lộn một hồi lâu trên mặt đất mới dần dần yên lại.


Sở Hoàn thấy vết thương chỗ bảy tấc đã lành.


"Cảm ơn." Nó còn nói cảm ơn.


"Đừng khách sáo."


Hồ tiểu thư đá đá nó: "Nếu không phải chị thấy mấy ngày rồi em chưa về tổ nên đi tìm, e là giờ em đã bị lột da, chặt khúc, nấu thành món long phụng đấu rồi!"


Con rắn to hóa thành một cô gái trẻ mặc áo nâu, dung mạo thanh tú, ánh mắt thoạt nhìn hơi ngây ngô. Ánh mắt ngây ngô đó khiến cô rắn trông có vẻ... ừm... không được thông minh cho lắm.


Cô rắn giơ tay s* s**ng trên người, rồi móc ra một cái kính cận gọng đen, đeo lên. Đeo kính vào, trông cô rắn có vẻ thông minh hơn không ít. Có điều, Sở Hoàn thấy độ dày của tròng kính thì suýt hít ngược một hơi lạnh.


Cận thị cỡ nào mà dày dữ vậy??


Hồ tiểu thư thở dài kể: "Thị lực của nó kém lắm, từng có lần ăn nhầm trứng giả người ta để trong ổ gà. Đến lúc tiêu hóa không nổi mới phát hiện, nôn lên nôn xuống mới nôn ra được trứng giả."


Sở Hoàn nhìn cô rắn, thật sự không biết nên nói gì: "..."


Càng nghe càng thấy ngu!


"Liễu Điều Nhi, em nói xem, có phải em bị ngốc không?"


Liễu Điều Nhi đẩy gọng kính lên, giọng đều đều không chút cảm xúc: "Là do con người quá xấu xa. Em từng giúp nhà đó chữa sốt cho đứa nhỏ, họ đồng ý để em ăn trứng gà nhà họ, em mới ăn, đó là giao ước giữa hai bên. Nhưng chính họ phá vỡ giao ước trước. Họ mời người đóng đinh quan tài đến bắt em."


Trên gương mặt Liễu Điều Nhi hiện lên vẻ giận dữ nhàn nhạt: "Con người phá vỡ khế ước phải bị trừng phạt."


Sở Hoàn: "Ồ?"


"Em quyết định từ nay trở đi không xử lý lũ rắn độc quanh nhà họ nữa!"


Sở Hoàn: "Hừm..."


Thật sự chỉ nổi giận tí xíu... Nhưng nghĩ kỹ lại thì, rắn vua kẻ sọc đúng là thiên địch của rắn độc. Ăn rắn độc là sở trường của nó.


Liễu Điều Nhi phát tiết xong, lại quay về trạng thái ngơ ngác, nói tiếp: "Có người muốn mua em về để ăn."


"Cái gì?"


Sở Hoàn giật mình: "Thời này mà vẫn còn người ăn động vật hoang dã? Không sợ bị bệnh hả?"


Hồ tiểu thư và Liễu Điều Nhi cùng quay đầu nhìn cậu.


Sở Hoàn khựng lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Không có nói mấy người... Kể cả là mấy người không qua kiểm dịch thì cũng không được ăn!"


————————


Lời tác giả:


Sở Hoàn hôm nay:


Bề ngoài (bị chính mình dọa sợ): "Mình đúng là gan to tày trời!"


Trong lòng: "Nói thật, mình thấy mình khá ngầu ấy..."


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 60
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...