Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 58

190@-

 
"Sở Hoàn, cậu có cần uống nước không?"


"Tôi có linh đan thượng hạng, có cả nhân sâm núi lâu năm, muốn thử một viên không?"


"Tôi có thể massage cho cậu~"


"..."


Sở Hoàn nhìn đám nam nam nữ nữ trước mặt đang nhiệt tình lấy lòng mình, ánh mắt dừng lại trên bộ trang phục kỳ quặc của bọn họ, rồi trượt l*n đ*nh đầu trọc lốc của từng người.


Ừm... tất cả đều chỉ có lớp tóc lún phún.


Mặc dù mặt mũi ai cũng đẹp, nhưng một "nữ y tá" bốc lửa lại để kiểu tóc ngắn cũn, nhìn sao cũng thấy kỳ cục.


Cậu đẩy một con hồ ly ghé sát mình ra, bình tĩnh nhận lấy ly nước từ tay một "nữ y tá", sau đó lại nhận một viên thuốc từ một "bác sĩ nam" có dung mạo vô cùng thanh tú.


Lúc bỏ thuốc vào miệng, Sở Hoàn khẽ cau mày, chuẩn bị tinh thần để đón nhận một mùi vị kinh khủng. Chủ yếu là tại viên thuốc lần trước Ngọ Tang ép cậu nuốt để lại bóng ma tâm lý quá lớn. Khi đó không nôn ra ngay vì cậu đã kiệt sức.


Nhưng viên thuốc này có vị ngọt thanh của mật ong, chỉ phảng phất chút vị thuốc nhẹ. Cậu nhấp môi cảm nhận, bụng dạ dễ chịu hơn hẳn, hàng lông mày đang cau lại cũng thả lỏng ra. Thậm chí còn hài lòng liếc "bác sĩ" một cái.


Người kia vừa bắt gặp ánh mắt cậu, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, đáy mắt long lanh tựa hồ thu: "Không cần khách sáo, cậu thích là được~"


Ánh mắt tràn đầy mị hoặc, chỉ tiếc là hắn... đang trọc đầu.


Sở Hoàn: "..."


Gương mặt cậu dần cứng đờ. Bác sĩ này nhìn hơi cay mắt.


Cậu âm thầm dời tầm nhìn, sau đó nghiêm túc nói với đám hồ ly trước mặt: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi. Quần áo khá đẹp, chỉ có điều... đầu trọc không hợp với tạo hình này lắm."


Vừa dứt lời, tất cả hồ ly đều đứng hình, nét mặt nứt toác theo đúng nghĩa đen. Sở Hoàn nghi hoặc nhướng mày.


"Áuuuuu!!!"


"Hu hu hu!!!"


Cậu còn chưa kịp phản ứng, trước mắt chỉ còn lại mấy cai đuôi trọc lốc hoảng loạn vẫy vẫy chạy bán sống bán chết ra ngoài.


Chúng vừa chạy vừa cắn tai nhau mắng chửi.


"Trời ơi, tôi quên mang tóc giả! Tôi quên mang tóc giả!!! Tôi dám mặc đồ y tá s*x* với cái đầu trọc này??? Thà để thiên lôi đánh chết còn hơn! Aaaaa!!!"


"Tất cả là tại mày! Mày bảo hôm nay Sở Hoàn sẽ không tỉnh!!"


"Áu... ai kêu mày tin tao làm gì! Tao đâu có biết bói toán! Ai bảo bọn mày thực sự tin tao hả!"


"Tao không còn mặt mũi nào gặp cậu ấy nữa! Mối tình đầu của tao chấm dứt rồi! Hu hu!"


"Khoan, chẳng phải 20 năm trước mày cũng nói nhân loại kia là mối tình đầu hả???"


"..."


Bọn chúng gào khóc tru tréo, còn tông vào Chương Mộc Hồi.


Chương Mộc Hồi trợn mắt há hốc mồm nhìn đám hồ ly lao như vệt tàn ảnh ra khỏi phòng. Cô bước đến bên cửa sổ, ghé đầu nhìn vào trong, thấy Sở Hoàn đã tỉnh.


"Sở Hoàn."


Chương Mộc Hồi thò đầu vào, hỏi: "Lại dạy dỗ bọn hồ ly kia nữa hả? Thật ra chúng không làm gì đâu, lúc thấy anh bất tỉnh còn khóc suốt đấy."


Sở Hoàn vô tội nhún vai: "Tôi có làm gì đâu."


"Thế sao chúng lại bỏ chạy như vậy?"


Sở Hoàn: "Chắc là... cảm thấy hình tượng hiện tại không phù hợp để gặp tôi?"


Chương Mộc Hồi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng đúng, đám hồ ly hình như rất coi trọng hình tượng của mình. Cô lại nói: "Anh gọi điện cho đạo sĩ họ Lý đi, người ta dặn sau khi cậu tỉnh thì liên lạc với họ ngay."


"Được."


Sở Hoàn ngồi dậy khỏi giường, vặn người cho bớt căng cứng vì ngủ quá lâu, rồi lấy điện thoại gọi cho Lý Tuyên Minh.


"Sở Hoàn? Cậu tỉnh rồi?"



"Ừ, bên các anh sao rồi?"


"Không có gì nghiêm trọng, tên cổ sư đó chết rồi. Gặp mặt nói chuyện sau."


"Được."


Rất nhanh, Lý Toàn Quang lái xe đến đón cậu, chở cậu đến Triều Nguyên Quán.


Trên đường đi, cậu ta quan tâm hỏi thăm Sở Hoàn: "Sở Hoàn, anh thấy thế nào?"


"Cũng ổn."


Sở Hoàn cảm thấy cơ thể không có gì bất thường. Lúc đó đúng là bị kiệt sức, nhưng sau khi ngủ một giấc thật dài, tinh thần cậu đã khá lên rất nhiều.


Lý Toàn Quang "ồ" một tiếng, sau đó hăng hái nói: "Lúc đó anh đỉnh thật sự! Một phát vặn đứt đầu cái con Thần Ngài đó luôn!"


Khóe miệng Sở Hoàn không kìm được cong lên, ngoài miệng vẫn giả vờ khiêm tốn: "Đâu có đâu có."


"Tôn thần của anh tên gì vậy? Là tiên nhân tu luyện đắc đạo hả? Tôi cũng muốn dâng hương cho ngài!"


Sở Hoàn: "Ngài ấy tên là Chiết Chi, yêu hoa xin kíp bẻ hoa..."


"Chớ để hoa tàn lại bẻ cành khô."


Lý Toàn Quang ngẫm nghĩ rồi hăng hái khen: "Tên này rất thanh nhã!"


Sở Hoàn lắc đầu, sau đó giơ một tay về phía cậu ta. Lý Toàn Quang không hiểu gì, nhìn Sở Hoàn lặp lại động tác ngày hôm qua, ngón tay như tóm lấy thứ gì đó, nhẹ nhàng xoay cổ tay...


Thứ đó rất có thể là chiếc cổ mong manh của con người.


Lý Toàn Quang: "..."


Lý Toàn Quang: "???"


Cổ cậu ta bỗng lạnh toát, cảm giác như một giây nữa đầu sẽ rơi khỏi cổ!


Nhưng cậu ta cũng ngộ đạo, trợn mắt nhìn Sở Hoàn, hét lên: "Có phải là cái tôi đang nghĩ không???"


Sở Hoàn nhìn cậu ta, đáp: "Chắc là vậy."


Lý Toàn Quang im lặng hồi lâu, cuối cùng rầu rĩ nói: "Tên này không chỉ thanh nhã, mà còn rất thâm sâu đấy chứ."


Sở Hoàn: "..."


Xe rời khỏi nội thành thành phố D, chạy trên một con đường rộng lớn, dần dần tiến lên núi.


Triều Nguyên Quán là đạo quán nổi tiếng nhất thành phố D, nằm trên đỉnh núi. Ngọn núi này đã được phát triển thành khu du lịch nên vô cùng nhộn nhịp, khách hành hương tấp nập, nhang khói không ngớt.


Xe dừng ở bãi đỗ giữa sườn núi, đoạn đường còn lại phải đi bộ lên.


Sở Hoàn xuống xe, cảm nhận được bầu không khí trong lành xung quanh. Nơi này linh khí dồi dào, nếu ở lâu chắc chắn sẽ tịnh hóa thân tâm.


Cậu nhìn xuống chân núi. Dãy núi uốn lượn quanh co, nếu nhìn từ một góc đặc biệt, có thể thấy địa thế nơi này tựa như rồng cuộn hổ ngồi ôm lấy chủ phong. Chẳng trách bọn họ chọn nơi này để lập quán, phong thủy ở đây quả thực quá tốt.


Lý Toàn Quang thấy cậu quan sát xung quanh, cười nói: "Thế nào? Nơi này không tồi nhỉ? Có dịp đến Thanh Phong Quán chúng tôi chơi đi. Đạo quán chúng tôi cũng không tệ đâu."


Sở Hoàn: "Được chứ."


Ngắm nhìn địa thế một lúc, hai người bắt đầu leo bậc thang lên đạo quán.


Là người nội bộ, bọn họ đi đường dành riêng cho nhân sự, nếu không sẽ phải chen chúc với biển người bên ngoài. Hôm nay không phải ngày lễ, vậy mà người đến đây đông kinh khủng.


Sở Hoàn thậm chí còn thấy một con đường khác gần đó chật kín người, đi vài bước dừng một phút.


Lý Toàn Quang nói: "Trước cổng núi của Triều Nguyên Quán có một cây đào lớn, mà pháp bảo chủ tu của Quán chủ Trương Khải Tú – Trương Chân Nhân là 'Thất Tình Thất Tư Tuyến', trông như những sợi chỉ đỏ. Dân chúng nhìn mà tin rằng nơi này cầu duyên cực kỳ linh nghiệm, nên lượng người đổ về đây rất đông."


Sở Hoàn nhớ lại cảnh Tiền Chiêu dùng sợi chỉ đỏ kết trận, nhưng thứ đó hình như không liên quan gì đến nhân duyên.


Lý Toàn Quang tiếp tục: "Trương Chân Nhân ghê gớm lắm, xây hẳn một Điện Nguyệt Lão, thu hút vô số khách hành hương!"


Sở Hoàn: "Vậy cũng được luôn?"


"Dĩ nhiên rồi!"


Lý Toàn Quang còn ngưỡng mộ: "Mặt hàng chủ lực của đạo quán chúng tôi không phải Thuốc mọc tóc đen sao? Sư phụ tôi lập hẳn tượng thần của Phát Thần Thương Hoa trong quán. Nhưng mà Phát Thần Thương Hoa ít người biết quá, khách hành hương ai cũng tưởng là thần lạ nào đó, hương hỏa không vượng tí nào."



Sở Hoàn: "..."


Thực ra không thể trách khách hành hương được, ngay cả cậu cũng chưa từng nghe qua cái tên "Phát Thần".


Leo thêm một đoạn, họ tách khỏi dòng du khách, tiến vào con đường rợp bóng cây xanh, hai bên là khu rừng thanh tĩnh, thỉnh thoảng có mấy con thú nhỏ ló đầu ra, tò mò nhìn họ.


Nơi này địa linh nhân kiệt, động vật sống ở đây dĩ nhiên cũng có linh tính. Nhưng khi Sở Hoàn trông thấy con hươu trắng ngoan ngoãn đứng trong rừng, đôi mắt cậu không khỏi ánh lên vẻ kinh ngạc.


Bản thân hươu vốn đã mang khí chất tiên linh, mà hươu bạch tạng càng giống một tinh linh bước ra từ truyền thuyết. Đôi mắt đen láy đầy linh tính, trên trán có hai nhánh sừng nhỏ, toàn thân tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật.


"Người người người! Chỗ nào cũng toàn là người! Đông thế này thì bố mày còn chỗ nào mà chạy núi nữa! Cái chỗ này cứ để đám người ngu xuẩn tụ tập!"


Một giọng đàn ông khàn khàn, thô lỗ vang lên bên tai họ.


"Ai nói vậy?"


Cậu quay đầu nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên con hươu trắng trước mặt.


Là nó?


Hươu trắng giậm nhẹ móng guốc xuống đất, há miệng nói tiếp: "Nhìn bố mày làm gì? Đừng tưởng bây đẹp trai thì bố mày sẽ tha cho bây nhé! Bố mày ghét nhất đám đàn ông loài người! Toàn hạng hút thuốc bốc ra thứ khói thối hoắc!"


Giọng điệu thô kệch, lời lẽ chợ búa, một con hươu trắng đẹp đẽ như tinh linh, tại sao lại có thể phát ra giọng nói như thế này!


Cậu đờ người mất vài giây, sau đó mới nói: "Tôi không hút thuốc, cũng không có mùi hôi."


Nhưng con hươu mặc kệ cậu giải thích, chỉ lấy móng guốc cào cào mặt đất.


Lý Toàn Quang nhìn nó: "Sao tôi thấy có gì đó sai sai nhỉ?"


Sở Hoàn gật đầu: "Tôi cũng vậy."


Quả nhiên giây tiếp theo, con hươu trắng bỗng hét lớn, lao thẳng về phía họ.


"Cho tụi bây mở mang kiến thức về sấm sét vô địch của hươu bố mày... TIẾP CHIÊU!"


Sở Hoàn: "!"


"Chạy mau!"


Hai người lập tức co giò bỏ chạy, con hươu này bị điên rồi.


Tới khi chạy l*n đ*nh núi, bọn họ mới thấy con hươu kia cụp tai lùi về rừng, hậm hực không cam lòng.


Một tiểu đạo sĩ đang quét sân, thấy hai người thở hồng hộc chạy tới thì lo lắng hỏi: "Hai vị đạo hữu, có chuyện gì vậy?"


Lý Toàn Quang th* d*c: "Hộc... hộc... phía dưới có con hươu trắng đuổi theo chúng tôi."


"Nó còn định húc bọn tôi!"


Mặt tiểu đạo sĩ lập tức biến sắc, quăng cây chổi rồi chạy xuống dưới, vừa chạy vừa quát: "Bạch Cường! Mày còn dám quay lại à! Tao bảo mày chụp hình chung với khách hành hương, thế mà mày dám húc người ta lộn nhào! Chịu chết đi!!!"


Sở Hoàn quay đầu nhìn Lý Toàn Quang: "Con hươu đó tên là Bạch Cường?"


"Ừ."


Sở Hoàn há miệng muốn nói, nhưng không biết phải nói sao: "..."


Đạo quán kỳ diệu, thần lộc diệu kỳ.


Mặc dù ở vài khía cạnh Triều Nguyên Quán có hơi khó tả, nhưng không thể phủ nhận, đây là một đạo quán danh tiếng lẫy lừng. Toàn bộ đỉnh núi đều thuộc về đạo quán.


Chính giữa có một quảng trường rộng lớn, lát nền theo hình thái cực đen trắng. Chính điện của đạo quán là Điện Triều Nguyên, cao lớn uy nghiêm. Ngoài ra còn có Điện Tam Thanh, Điện Nguyệt Lão, Đài Bát Quái... cùng nhiều công trình khác. Đặc biệt trong Điện Nguyệt Lão có rất đông người.


Ngoài ra còn có khu sinh hoạt, nhà ăn... các tiện nghi sinh hoạt đầy đủ không thiếu thứ gì.


Lý Toàn Quang tìm một vị đạo sĩ hỏi thăm, biết được vị trí của nhóm Tiền Chiêu. Khi hai người họ đến nơi, bất ngờ thấy có rất đông người đang tụ tập.


Vương Lộ Lộ ngồi trên ghế, mặt trắng bệch. Ngọ Tang đứng cạnh cô, trên cánh tay có một con nhện lớn bò chậm rãi, Sở Hoàn trông thấy mà sởn da gà. Lý Tuyên Minh, Tiền Chiêu, sư đệ của Tiền Chiêu đứng sang một bên. Ở giữa là mấy lão đạo sĩ tóc hoa râm, búi tóc kiểu Thái Cực.


Khi hai người bước vào, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn họ. Sở Hoàn có cảm giác mình bị mấy lão đạo sĩ săm soi từ trên xuống dưới.


"Ê, được, được, thằng nhóc này tốt!"


Một lão đạo sĩ vừa xoa râu vừa bước nhanh tới, nắm chặt lấy tay Sở Hoàn, nét mặt hiền từ: "Tiểu huynh đệ, có hứng thú xuất gia không? Đạo quán của bọn tôi đãi ngộ đứng hàng top các đạo quán trên toàn quốc. Chúng tôi còn có sáu bảo hiểm hai quỹ... Hơn nữa, chính nhất đạo không cấm kết hôn, nếu cậu có nhu cầu, tôi còn có thể chủ trì đạo hôn cho cậu."



Tiền Chiêu đứng cạnh kêu: "Sư phụ..."


"Không được."


Sở Hoàn lập tức từ chối, cố gắng giật tay ra. Nhưng thử kéo một cái mà không rút tay về được, bàn tay lão đạo sĩ cứ như cái kìm, thậm chí còn cảm nhận được lão đang bóp nắn xương cốt của cậu.


Lão đạo sĩ cười híp mắt hỏi: "Cậu có điều gì băn khoăn sao?"


"Tôi là Đoan Công, đã có sư thừa."


Lão đạo sĩ bấy giờ mới chịu buông tay, đau lòng lắc đầu: "Ai dà, đáng tiếc, đáng tiếc quá..."


Lão thở dài một tiếng rồi đi qua một bên.


Sở Hoàn mới quay sang nhìn Lý Tuyên Minh, hỏi: "Mọi người đang làm gì thế?"


"Giải cổ cho Vương Lộ Lộ."


Ngọ Tang vẫy tay với cậu, nói: "Gã cổ sư kia chết rồi, mà kẻ hạ cổ lên người Vương Lộ Lộ không thể khống chế cổ trùng, nên giờ xử lý cũng dễ."


Sở Hoàn bước đến quan sát, hỏi: "Chưa bắt đầu à?"


Ngọ Tang đáp: "Đang chuẩn bị."


Hắn ta ra hiệu cho Vương Lộ Lộ tiếp tục.


Vương Lộ Lộ run rẩy, đưa tay cởi áo trước ngực, lộ ra dấu ấn màu đỏ. Một con nhện lớn đang ẩn trong đường máu ngoằn ngoèo, tỏa ra hơi thở tà khí bất thường.


Cô không dám nhìn, chỉ nhắm chặt mắt, ngửa đầu tựa vào lưng ghế.


Ngọ Tang nhẹ giọng: "Cố gắng chịu đựng."


Nói xong, con nhện lớn trên tay hắn ta nhảy sang ngực cô. Vương Lộ Lộ cảm nhận được con nhện bò trên da thịt mình, toàn thân bắt đầu run lên.


"Ộp ộp!"


Con nhện bò vòng quanh dấu ấn trên ngực cô, sau đó dừng lại, bắt đầu gọi cổ trùng bên trong.


Cảnh tượng từng xuất hiện trước đây tái diễn. Bề mặt da thịt bắt đầu nhấp nhô, sau mỗi lần co giật, cường độ lại càng mạnh hơn. Vương Lộ Lộ cắn chặt răng, cố nén cơn đau đớn, ngay cả khi máu trong miệng dâng lên cô cũng gắng nuốt xuống.


Chờ đến thời cơ thích hợp, khi con cổ trùng trồi lên lần nữa, con nhện lớn nhào tới cắn chặt, giật phăng một mảng da thịt nhỏ, kéo nó ra khỏi người cô. Vương Lộ Lộ co giật, hét lên thảm thiết.


Máu từ vết thương trên ngực b*n r*, Lý Tuyên Minh nhanh chóng ấn tay lên vết thương, niệm chú cầm máu. Máu từ từ ngừng chảy.


Cùng lúc đó, ở một thành phố khác, Trịnh Lạc đang trò chuyện với bạn học thì đột nhiên ôm ngực.


"Nói thật nhé, Vương Lộ Lộ là cái đếch gì? Đợi hai ngày nữa, nó sẽ phải tự tìm đến tao mà cầu xin quay lại, đến lúc đó tao sẽ chơi nó..."


Lời còn chưa dứt, bạn học quay sang thì thấy cậu ta cứng đờ, ngạc nhiên hỏi: "Trịnh Lạc? Mày sao thế?"


"Trịnh Lạc?"


Trịnh Lạc vẫn giữ nguyên vẻ mặt đắc ý khoe khoang, nhưng cơ thể lại ngửa đầu ngã ngửa ra sau, sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người xung quanh, cậu ta phun ra ngụm máu tươi, lờ mờ có mảnh nội tạng lẫn trong máu.


"Gọi 120 mau lên..."


Mọi người hiện tại vẫn chưa biết cậu ta bị phản phệ, chỉ có Ngọ Tang là nhìn chằm chằm vào tình cổ vừa bị lôi ra, vui vẻ cười cong mắt.


Sở Hoàn tò mò nhìn con sâu nhỏ ghê tởm kia. Trước đó bọn họ cứ tưởng đường máu nổi là mạch máu trên da Vương Lộ Lộ, ai ngờ chính là cơ thể của con cổ trùng.


Bản thể tình cổ rất nhỏ, chừng bằng một hạt đậu tương, nhưng lại mọc ra vô số nhánh thịt đỏ dài ngoằng, nhìn qua đã thấy ghê tởm tận xương. Ngay cả con nhện lớn cũng thấy thứ này kinh tởm, nó "ộp ộp" hai tiếng với Ngọ Tang, sau đó có một con nhện đen khác bò ra từ người Ngọ Tang.


Nhện đen bò đến bên cạnh nhện lớn, nhận lấy tình cổ, rồi cứ thế ngơ ngác mà ăn sống nuốt tươi.


Nhện lớn lùi sang một bên, dùng chân đầy lông của mình tỉ mẩn lau sạch miệng và chân, rồi mới bò trở về trên người Ngọ Tang.


Là một con nhện yêu sạch sẽ.


Sở Hoàn nhìn Ngọ Tang, lộ ra ánh mắt tán thưởng.


Ngọ Tang thấy ánh mắt cậu là biết cậu muốn nói gì, lập tức nói: "Bây giờ tôi cảm thấy nó dễ thương hơn trước nhiều rồi!"


Lão đạo sĩ ban nãy bị Sở Hoàn "từ chối phũ phàng" đã ổn định lại tâm trạng, bước đến hỏi: "Vị khách hành hương này ổn rồi chứ?"


Ngọ Tang gật đầu: "Cổ đã được giải."



"Vậy thì tốt."


Lão gật đầu, sau đó khí thế thoắt thay đổi, giọng nghiêm nghị hẳn: "Vậy chúng ta đổi chỗ, nói chuyện một chút về tên cổ sư chó má kia! Dám hồi sinh tà thần trên địa bàn của tôi, còn hãm hại đệ tử tôi. Nếu không phải khoảng cách quá xa, tôi phải đào mả tổ tiên nhà thằng đó lên!"


Vài lão đạo sĩ khác bên cạnh liên tục gật đầu tán thành.


"Tiếc là hồn phách tan biến, không thì phải bắt lại nhốt hai trăm năm mới hả giận."


"Đúng vậy đúng vậy."


Ngọ Tang đần thối mặt. Mấy đạo sĩ này sao không giống những lời truyền miệng về đạo sĩ nghiêm cẩn mà hắn ta từng nghe?


Sở Hoàn thì lại thấy giọng nói lão đạo sĩ nghe quen quen, vài giây sau mới bừng tỉnh. Ngoài việc ít chửi thề hơn, chẳng phải y chang con hươu trắng cậu gặp lúc lên núi hay sao?!


Thì ra là cùng mạch truyền thừa...


Sau khi sắp xếp Vương Lộ Lộ vào phòng nghỉ ngơi, cả nhóm chuyển sang một căn phòng khác.


Lý Tuyên Minh lấy ra một vật, đặt lên bàn: "Đây là tấm da trùng tôi lấy từ chỗ Sở Hoàn, là da ấu trùng của Thần Ngài, cũng là chìa khóa để Thần Ngài hóa nhộng."


Sở Hoàn nói: "Không phải của tôi, tôi lấy nó từ một chú, chú ấy nhận từ một người bạn."


"Chu Tham phải không?"


"Đúng."


Tiền Chiêu tiếp lời: "Sau khi Lý đạo hữu kể về chuyện của Chu Tham, bọn tôi đã nhờ cảnh sát điều tra."


"Anh ta là một nhà sưu tầm dân gian, rất mê các đồ vật liên quan đến văn hóa dân tộc. Miếng da trùng này là anh ta mua từ một người khác. Người bán nói rằng mình nhặt được trong chuyến du lịch ở Miêu Cương, thấy giống đồ cổ, nghe đồn Chu Tham sưu tầm mấy thứ này nên đem bán."


"Nhưng người bán đó đã chết. Cơ thể sưng phù, biến dạng như côn trùng, cuối cùng da thịt rữa nát, thân xác hóa thành nước."


Ngọ Tang sững người: "Bọn họ thật sự tìm được thứ này ở Miêu Cương?"


Ngay cả hắn ta – người gốc Miêu Cương chính hiệu, còn không dám bén mảng đến chỗ sâu trong rừng hoang, ai biết được sẽ gặp phải thứ gì trong đó.


Tiền Chiêu nói: "Tất nhiên là họ không tự tìm được. Nhưng họ đã thuê một hướng dẫn viên bản địa chuyên nghiệp."


"Bọn tôi đã hỏi những người đi cùng người bán tấm da trùng, họ xác nhận đúng là từng đến vài nơi chưa được khai phá, ngắm nhìn cảnh sắc thần kỳ. Hướng dẫn viên không cho chạm vào lung tung, nên họ không rõ lắm. Có thể cổ sư đã tìm được thứ gì đó của 'Thần Ngài' trong rừng, nhưng không đầy đủ, bởi vì một người thường đã lén trộm mất một phần."


"Sau đó gã phát hiện bộ da không đầy đủ, nên đuổi theo tìm tấm da trùng."


Anh ta vừa nói vừa đưa ảnh chụp người hướng dẫn cho bọn họ xem.


Sở Hoàn cầm lên nhìn, nhận ra ngay người trong ảnh vô cùng quen mặt, một người đàn ông trung niên u ám... chính là tên Hắc Cổ Sư mà họ từng chạm trán.


Cậu quay đầu nói với Ngọ Tang: "Công nhận nghề cổ sư các anh rộng thật đấy!"


Ngọ Tang giận tím mặt, vỗ bàn chửi ầm lên: "Tên đó bị sâu ăn mất não à!? Làm vậy khác nào phá nát thanh danh của hướng dẫn viên Miêu Cương bọn tôi!? Mọi người mà biết chuyện này, sau này ai còn dám đi du lịch Miêu Cương nữa? Không có khách du lịch thì Miêu Cương lấy gì mà phát triển hả!?"


Hắn ta quay sang mọi người cam đoan: "Yên tâm, tôi sẽ nói chuyện này với mẹ tôi. Thằng chó đó dám làm ra cái chuyện trời không dung đất không tha này, người Miêu Cương chúng tôi sẽ không tha cho thằng đó!"


"Tốt tốt." Lão đạo sĩ hài lòng gật đầu.


"Phải trấn áp thật mạnh đám tà ma ngoại đạo này, tai hại biết bao nhiêu người rồi!"


"Đúng thế! Từ sau đợt trấn áp quy mô lớn tới giờ đã quá lâu, nên mới để mấy kẻ như này nhảy ra hoành hành."


Trong khi các đạo sĩ chính phái đang sục sôi thảo luận về chiến dịch trấn áp tà đạo, Sở Hoàn ngồi bên chán không có gì làm, cầm đại một ống quẻ nghịch chơi. Mấy chuyện trấn áp gì đó cậu đâu có chen lời nổi.


Vừa lắc vừa nghĩ vận số sau này của mình thế nào, một thẻ quẻ rơi ra, cậu nhặt lên xem.


Trên quẻ viết bốn chữ: Hảo sự tương cận.


Hảo sự tương cận? Chuyện tốt sắp đến? Chuyện tốt gì cơ? Chẳng lẽ sắp phát tài?


————————


Lời tác giả:


Người → Bạch lộc: Ui con hươu trắng dễ thương quá, y như tinh linh."


Bạch Lộc (giọng ông chú gắt gỏng): "Hươu bố mày đập chết mày bây giờ! Diệt sạch loài người luôn giờ!"


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 58
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...