Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 56

201@-

"Nghề tay trái? Nghề gì cơ?"


Sở Hoàn nói: "Anh nhìn thấy đám bọ cạp nướng, nhộng ve sầu nướng, rồi sâu bột nướng kia không?"


Ngọ Tang cũng nhìn kỹ về phía đó, gật gù: "À, bảo sao... Mùi này giống hệt đồ nướng ở trại của bọn tôi, mùi gia vị cũng quen thuộc."


Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra vì sao mình thấy quen thuộc, quay sang Sở Hoàn với vẻ mặt đầy phấn khích: "Ở đây chắc chắn có người Miêu Cương!"


Sở Hoàn nhìn hắn ta bằng ánh mắt phức tạp: "Vậy ra các cổ sư thực sự nuôi côn trùng để ăn?"


Không chỉ ăn, mà còn mở hẳn quán nướng!


Ngọ Tang tỏ vẻ ừ thì sao: "Cũng không hẳn là nuôi, bọ cạp ngoài tự nhiên đầy ra đấy mà? Dù sao cũng cần luyện cổ, mấy con phẩm chất không tốt thì vừa hay có thể đem nướng ăn. Bọ cạp nướng ngon lắm!"


Nói xong, hắn ta nhìn đám khách đang hài lòng nhai bọ cạp nướng, chần chừ một chút rồi nói không chắc chắn lắm: "Ít nhất tôi là thế, còn người khác thì tôi không biết. Chắc không có cổ sư nào mất tiết tháo đến mức này? Tôi còn từng lén giúp người ta huấn luyện bò sát, nhưng chưa dám để mẹ tôi biết..."


Huấn luyện bò sát?


Sở Hoàn trợn tròn mắt, hạ giọng: "Hóa ra phạm vi nghề nghiệp của cổ sư rộng vậy à?"


Trong ấn tượng của cậu, nghề của cổ sư khá hẹp. Mấy chuyện âm tà hay yêu ma quỷ quái, mọi người đều thích tìm đạo sĩ hoặc cao nhân, còn cổ thuật mang tiếng tà môn, thường dùng để hại người. Ở Miêu Cương, chỉ có nghề Miêu y là đỡ hơn chút, mà Miêu y thì hiếm. Cậu cứ tưởng cổ sư bây giờ kiếm tiền khó lắm chứ.


"Đúng vậy!"


Ngọ Tang ghé sát vào cậu, cũng hạ giọng nói: "Mấy con nhện, gián, rắn... chỉ cần để cổ bản mệnh của tôi 'dạy' một chút là thu hai ngàn tệ! Mà một lần có thể nhận rất nhiều đơn."


Mắt Sở Hoàn sáng rực lên: "Hời vậy á? Tôi đã bảo con của anh rất ngoan mà, thế mà anh còn sợ nó. Anh nên mở rộng lòng mình đón nhận nó!"


Ngọ Tang: "... Hai chuyện này liên quan gì đến nhau?"


"Chứ còn gì nữa?"


Hai người đang nhìn nhau không nói gì, thì một nhóm người bên cạnh tiến lại gần.


"Chào hai cậu!"


Sở Hoàn quay đầu, phát hiện Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đã hàn huyên xong với đạo hữu của Đạo quán Triều Nguyên.


"Xin chào."


"Tôi là Tiền Chiêu của Triều Nguyên Quán, nghe Lý đạo hữu nói cậu là Đoan Công? Lại còn rất có thiên phú, lát nữa mong được chiếu cố nhé."


Tiền Chiêu trông có vẻ là người thoải mái, nói chuyện và hành động tùy hứng, hoàn toàn trái ngược với Lý Tuyên Minh.


Sở Hoàn đáp: "Anh khách sáo quá."


"Ha ha."


Tiền Chiêu nhìn sang Ngọ Tang, tò mò hỏi: "Cậu là Ngọ Tang đúng không? Lý đạo hữu nói cậu là cổ sư..."


Bị đạo sĩ nhìn chằm chằm, Ngọ Tang lại bắt đầu căng thẳng, mặt cứng đơ khẽ gật đầu.


"Cổ sư thì tốt quá, chuyên nghiệp! Trước đó bọn tôi còn nghĩ đến chuyện tìm cậu, không ngờ cậu lại đi cùng Lý đạo hữu."


Tiền Chiêu quan sát hắn ta, tò mò hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, cậu đến đây để thanh lý môn hộ à?"


Ngọ Tang: "Không phải."


"Hả?"


Hắn ta trả lời quá dứt khoát, khiến mọi người đều quay sang nhìn. Sau đó, bọn họ thấy Ngọ Tang mặt mày cứng đờ nghiêm túc đáp: "Gã cướp mối làm ăn của tôi!"


"..."


Lý do rất thực tế rất thẳng thắn, mọi người đều lặng im.


"Chuẩn luôn, cướp mối làm ăn không đội trời chung! Hahahaha..."


Tiền Chiêu phản ứng đầu tiên, bật cười sang sảng.


Nhưng ngay sau đó, nét mặt anh ta nghiêm lại, quay sang mọi người nói: "Tôi sẽ nói về tình hình hiện tại cho các cậu nghe."


"Tên hắc cổ sư đó có thể đang ở trên tầng của quán nướng. Các cậu cũng thấy rồi đấy, nơi này có quan hệ với Miêu Cương, nên bây giờ chúng ta không chắc gã có đồng bọn hay không, lúc hành động phải chú ý."


"Sư đệ tôi đang canh chừng ở cửa sau quán nướng. Một lát nữa sẽ có người đến quán gây chuyện, chúng ta nhân cơ hội xông lên, sau đó..."


Sở Hoàn chăm chú lắng nghe kế hoạch của anh ta, nên rất tự nhiên tiếp lời: "Sau đó?"



"Sau đó tùy cơ ứng biến."


Sở Hoàn: "..."


Nói xong, Tiền Chiêu hỏi mọi người: "Mọi người thấy thế nào? Nếu có đề xuất gì hay hay cứ nói."


Lý Tuyên Minh lắc đầu.


"Rất tốt, cứ thế mà triển nhé!"


Sở Hoàn cảm thấy đám người này không đáng tin lắm, im lặng siết chặt con dao găm của mình. Đúng là vẫn phải dựa vào bản thân!


Không bao lâu sau, đúng như Tiền Chiêu nói, có người đến gây sự.


Đầu tiên là một nhóm đàn ông mặt mày dữ tợn, trông là biết không phải hạng dễ dây vào, đến ăn nướng và gọi rượu. Có tí men, giọng họ lớn dần lên, bàn bên cạnh bắt đầu lộ vẻ không hài lòng. Khi một người đứng dậy nhắc nhở họ nhỏ tiếng lại, quả bom hẹn giờ lập tức bùng nổ!


Nếu không biết đây là diễn kịch, Sở Hoàn chắc chắn không thể ngờ cảnh tượng trước mắt lại là dàn dựng, phát triển quá mức tự nhiên luôn!


"Bọn họ là dân chuyên nghiệp đấy." Tiền Chiêu hơi đắc ý nói.


Sở Hoàn nhìn không chớp mắt.


Họ bắt đầu cãi nhau. Họ bắt đầu công kích gia đình đối phương. Họ bắt đầu động thủ!


Một chai rượu vỡ tan, đám đông xung quanh la hét, hiện trường rơi vào hỗn loạn.


Chủ quán chạy ra khuyên can, người trên tầng bị thu hút bởi tiếng huyên náo bên dưới, Sở Hoàn thấy không ít người mở cửa sổ thò đầu ra quan sát. Rất nhanh, một bóng đen phía sau khung cửa sổ thu hút sự chú ý của cậu.


Bóng đen đó cẩn thận hơn những người khác, chỉ hé cửa sổ một khe nhỏ. Ánh sáng trong phòng mờ mịt, không thể nhìn rõ mặt người đó.


Là tên cổ sư đó!


Bản năng của Sở Hoàn nói cho cậu biết, người kia chính là mục tiêu của bọn họ.


"Đi."


Tiền Chiêu hạ giọng nói, sau đó lách người tiến lên, hoàn hảo trà trộn vào đám đông.


Sở Hoàn cũng bám theo. Lần hành động này quả thật đúng với tinh thần "tùy cơ ứng biến", ai cũng đều dùng bản lĩnh riêng để biến mất trong biển người.


Sau khi tiến vào tòa nhà, cậu phát hiện bên trong có nhiều côn trùng hơn hẳn những nơi khác. Chỉ vài bước ngắn ngủi mà đã thấy không ít bọ bò ngang qua, gián, bọ cạp, mấy con côn trùng đen thui lạ lẫm mà cậu chưa từng thấy.


Chúng hình như bị kinh động bởi sự xuất hiện của con người, vội vã bò từ góc tường sang nơi khác.


Khoan đã, côn trùng?


Bước chân Sở Hoàn khựng lại. Đám côn trùng này rất có khả năng là "tai mắt" của cổ sư kia.


Cậu bị lộ rồi.


Sau hai giây suy nghĩ, Sở Hoàn quyết đoán thay đổi chiến thuật. Cậu chọn một con thuận mắt nhất, vươn hai ngón tay làm bút, vẽ mấy đường vô hình lên thân nó. Khi hoa văn hoàn thành, một tia sáng lóe lên trên lưng con côn trùng rồi biến mất.


Thành công.


Sở Hoàn lắc nhẹ đầu. Cậu hơi chóng mặt, dấu ấn này giúp cậu mượn thân cảm giác, may mà đây chỉ là một con côn trùng cấp thấp, không có thần trí, nếu không sẽ càng khó chịu hơn.


Con côn trùng này quả thật có liên kết với cổ sư, nhưng không sâu. Nó chỉ từng bị triệu hồi một lần. Dựa vào mối liên kết mỏng manh, Sở Hoàn lần tới một căn phòng.


Kết quả khi đến nơi, cậu nhận ra mình chậm hơn những người khác một bước. Trong phòng đã đánh nhau, hơn nữa còn là trận đấu giữa cổ sư với cổ sư.


Dưới đất ngổn ngang bình lọ vỡ nát, bốc lên làn khí xanh tà dị, vô số côn trùng bò loạn khắp nơi, bùa chú rải rác lung tung trên mặt đất.


Những người khác đều đứng trong góc, dùng bùa chú để cách ly một khu vực. Lúc này, Tiền Chiêu cuối cùng cũng nghiêm túc, trong tay quấn một chuỗi sợi chỉ đỏ, chăm chú nhìn trận chiến trước mắt. Lý Tuyên Minh siết chặt thanh kiếm, sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.


Lý Toàn Quang nhìn thấy Sở Hoàn, hỏi: "Sở Hoàn, sao đến trễ vậy?"


Sở Hoàn đáp: "Mọi người không gặp phải côn trùng trên đường đi à?"


"Không có. Anh gặp à?"


"Ừ."


Sở Hoàn đoán rằng mình bị cổ sư này đánh dấu từ trước. Hôm qua cậu đã từng chạm trán với gã.


Cậu đưa mắt nhìn về phía Ngọ Tang đang đối đầu với cổ sư. Sau lưng hắn ta là một con nhện khổng lồ, thân hình to gần chạm trần nhà.


Con nhện đặt Ngọ Tang dưới cái đầu của nó, từ chân nó bò ra vô số con nhện nhỏ hơn với hoa văn đủ màu. Hai người đang nói chuyện, nhưng Sở Hoàn không hiểu một chữ nào, vì họ đang dùng tiếng địa phương của họ để giao tiếp.


"*&&% )"



"@&*%......#"


Một lúc sau, có vẻ như đàm phán thất bại, vẻ mặt Ngọ Tang lộ rõ tức giận.


"Lên."


Con nhện bắt đầu bò tới. Các con côn trùng thực thể và ảo ảnh đồng thời xuất hiện, làn khí xanh càng trở nên dày đặc hơn, giống như sương độc trong rừng sâu.


"Bắt lấy gã!"


Có người hét lên.


Sở Hoàn thấy luồng khí xanh lao thẳng về phía mình, cậu lập tức nín thở, niệm một câu thanh phong chú để thổi sạch không khí trước mặt rồi mới tiến lên một bước.


Cũng vào lúc đó, cậu nhạy cảm nhận ra bất thường, vội quay đầu lại, một tấm bùa bay ra, ánh lửa lóe lên, một con côn trùng trông giống muỗi rơi xuống trước mặt cậu.


Cậu quay đầu lại, một con rết khổng lồ to hơn người cậu lao thẳng vào mặt cậu. Sở Hoàn vung tay ném một lá bùa, nhưng lần này tấm bùa xuyên qua thân con rết, nhẹ nhàng rơi xuống đất.


"Ủa?"


Cậu sững lại, chưa kịp phản ứng thì cơn ớn lạnh đã lan khắp sống lưng. May mà theo bản năng, cậu nhanh chóng ném thêm một lá bùa xuống sàn.


Sấm sét lóe lên, một con tắc kè hiện hình từ góc tường, cơ thể nó có màu sắc hòa vào môi trường xung quanh, suýt nữa đã không nhận ra. Giờ nó đã cháy thành than, chết hẳn.


Cổ trùng đúng là khó lường! Sở Hoàn lập tức nâng cao phòng bị.


"Nhật xuất đông phương, hắc thứ đằng đằng. Thiên nhân vạn nhân, nhãn hắc thác thác, tiền diện sơn đương, hậu diện thủy tương... Ngô phụng: Tam sơn cửu hầu tiên sinh luật lệnh nhiếp!"


"Phi thiên khinh hỏa, thần cực uy lôi, thượng hạ thái cực, chu biến tứ duy, phiên thiên đảo hiếu, hải phí sơn suy, lục long cổ chấn, lệnh hạ tốc truy, cấp tốc nghe lệnh!"


Bên kia vang lên tiếng niệm chú định thân và lôi chú, Sở Hoàn quay lại nhìn, thấy Lý Tuyên Minh và Tiền Chiêu đang áp sát cổ sư từ hai phía.


Ngọ Tang vẫn đang kiềm chế gã. Xung quanh cổ sư đầy ngập sợi tơ nhện do lũ nhện nhả ra. Sở Hoàn thấy tình hình của họ vẫn ổn, bèn quay sang nhìn những người khác.


Lý Toàn Quang không giỏi đánh nhau, đã chạy đến bên cửa, hình như đang niệm chú phong ấn lối ra. Thế nhưng trong lúc tập trung đọc chú, cậu ta không chú ý tới thứ đang bò đến gần mình.


Sở Hoàn lập tức lao tới, vung dao găm chặt đứt đầu con côn trùng, nói với cậu ta: "Chú ý xung quanh."


Lý Toàn Quang ngơ ngác quay đầu: "À, tôi biết rồi."


Sở Hoàn xoay người, chính thức nhập cuộc chiến.


Không giống như Lý Tuyên Minh, cậu không thể cầm dao găm lao vào đánh cận chiến với người khác, vì vậy sau vài giây suy nghĩ, cậu quyết định buff cho đồng đội.


Cậu nhảy múa.


Bước chân uyển chuyển, xoay người, dừng lại, hai tay từ từ nâng lên. Một luồng khí bốc lên từ mặt đất, lập tức áp chế khí độc trong phòng!


Lý Toàn Quang tròn mắt khiếp sợ nhìn cậu. Đây chính là sức mạnh của thiên phú sao? Chỉ cần tùy tiện nhảy một điệu tế lễ, cầu nguyện thôi mà cũng được thiên địa đáp lại?


Lý Tuyên Minh và Tiền Chiêu cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, quay đầu lại nhìn. Sau đó, vẻ mặt hai người đều trở nên vi diệu.


Sở Hoàn: "..."


"Nhìn tôi làm gì? Đánh nhau đi chứ!"


Lý Tuyên Minh thu lại ánh mắt, tiếp tục chiến đấu. Rất nhanh, dưới sự áp sát của hắn và Tiền Chiêu, tên cổ sư kia lùi lại một bước, đụng vào tơ nhện phía sau.


Mắt Ngọ Tang sáng lên. Những sợi tơ này có độ bám dính rất cao, chỉ cần dính vào thì khó mà thoát ra được.


Thế nhưng, cổ sư đó ác hơn dự đoán. Gã giật mạnh một cái, trực tiếp xé rách lớp tơ nhện dính trên da, lớp da bị lột theo, máu chảy đầm đìa, trông cực kỳ rợn người.


Gã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía Sở Hoàn.


Bấy giờ Sở Hoàn mới nhìn rõ khuôn mặt của gã. Một người đàn ông trung niên với gương mặt âm trầm, đôi mắt hung ác, tràn ngập sát ý.


Gã lặng lẽ móc ra một thứ từ trong người, v**t v* nó rồi cất giọng lạnh lẽo: "Mù mắt."


Có người hét lên đau đớn. Sở Hoàn quay đầu, một sư đệ của Tiền Chiêu ôm mắt lăn lộn trên mặt đất, máu đen từ hốc mắt chảy thành dòng.


"??"


"Rút lưỡi."


Thêm một người ôm miệng, ngửa đầu ngã xuống.


Tiền Chiêu hốt hoảng, vội vàng chạy về bảo vệ đồng môn của mình, gào lên: "Cái quái gì vậy?! Quỷ à?!"


"Trùng! Là cổ trùng!"



Cổ sư kia híp mắt, giọng nói như rắn độc phun nọc: "Còn mày thì đáng chết."


Trước mặt Sở Hoàn bỗng xuất hiện một cái bóng côn trùng kỳ quái lao thẳng về phía cậu. Sinh vật này cao gần bằng nửa người, sau lưng có một đôi cánh, đầu tròn vo với đường nét mơ hồ giống người, cơ thể mọc ra mấy cặp vuốt sắc bén, trên một đôi vuốt còn vương vệt máu chưa khô.


Bây giờ cặp vuốt đó đang chộp thẳng vào cổ cậu.


"Ông tưởng tôi không xông lên đánh là vì tôi không biết đánh hả?"


Sở Hoàn cầm dao găm lao tới. Cậu chưa từng học võ, nhưng trực giác của cậu cực kỳ nhạy bén!


Không khí xung quanh lưu động, hóa thành gió nâng đỡ cậu. Ánh sáng xanh nhạt phát ra từ lưỡi dao găm, trở nên sắc bén đến cực hạn. Một nhát chém xuống, con cổ trùng bị chém làm đôi.


Cơ thể nó rơi xuống quằn quại trên mặt đất.


Mà con cổ trùng này hình như có liên hệ rất sâu với cổ sư kia. Gã phun ra một ngụm máu tươi.


"Phi thiên khinh hỏa, thần cực uy lôi!"


Lý Tuyên Minh phản ứng cực nhanh, ánh sét lóe lên trên lưỡi kiếm, đâm xuyên qua cơ thể cổ sư, ghim gã lên tường.


Cơ thể người đàn ông co giật mấy cái, da mặt nhanh chóng hóa thành một lớp vỏ cứng màu xám.


Ngọ Tang liếc một cái, kinh hãi kêu lên: "Đây không phải bản thể của gã! Là cổ trùng của gã! Kim thiền thoát xác! Gã chạy rồi!"


Sở Hoàn lập tức hỏi: "Gã chạy hướng nào?"


Đôi mắt Ngọ Tang tối đen như mực, y hệt đôi mắt của con nhện phía sau. Một lát sau, hắn ta giơ tay chỉ về một hướng: "Hướng này. Gã chưa chạy được xa. Gã bị thương nặng, lại dùng đến kim thiền thoát xác, trong thời gian ngắn không thể đi nhanh."


Sở Hoàn nghiến răng, không chần chừ giây nào, nhảy xuống cửa sổ.


Mọi người đều bị hành động đột ngột của cậu làm cho sợ hết hồn, vội vàng chạy tới cửa sổ. Họ nhìn xuống, thấy cậu đang rơi xuống, nhưng giữa chừng, ngón tay cậu nhanh chóng bấm quyết, một luồng gió nổi lên, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể cậu, giúp cậu tiếp đất an toàn... tư thế hơi kém phần tao nhã.


Ngay sau đó, một con lừa thần tuấn không biết phi ra từ đâu, cõng cậu phóng như bay.


Lý Tuyên Minh: "..."


Là con lừa quen.


Tiền Chiêu nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, quay sang Lý Tuyên Minh nói: "Vị này đúng là dũng mãnh vô song... Mà con lừa đẹp trai đó bán ở đâu thế?"


Lý Tuyên Minh: "Đi thôi."


Sở Hoàn có lừa để cưỡi, nhưng người khác thì không được may mắn như vậy. Sau khi đưa thương binh đi, những người còn lại lên mấy chiếc xe, đuổi theo sau.


Trên con đường vắng vẻ ngoài ngoại ô, một con lừa lao vun vút. Nó vượt qua một chiếc ô tô đang chạy trên đường, tài xế trong xe nhìn cái mông lừa phía trước mà sững sờ.


"Lừa?"


Lừa chạy còn nhanh hơn cả xe của anh ta, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt!


Đấy thật sự là lừa hả?


Trong lúc anh ta còn đang hoài nghi nhân sinh, mấy chiếc xe phía sau phóng vèo qua bên cạnh anh ta, thoáng cái đã mất hút phía trước.


"???"


Đua xe với lừa kìa???


Con lừa già cõng người rất vững vàng, Sở Hoàn ngồi trên lưng nó, thậm chí còn có thể vừa cưỡi lừa vừa dùng ống trúc để bói toán, dò tìm tung tích của tên cổ sư.


Đi đến một điểm chỉ định, cậu ra hiệu cho con lừa rời khỏi đường nhựa, chạy băng qua cánh đồng, tiến vào một khu rừng rậm rạp.


Khu rừng vừa tối vừa yên tĩnh.


Sở Hoàn cưỡi lừa đi vài bước, bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang thở bên tai mình, rất nhẹ, như thể có ai đó bám sát ngay sau lưng.


Đây là một trong những cách dọa người thường thấy của ma quỷ. Nếu con người bị hù sợ mà quay đầu lại, gần như chắc chắn sẽ nhìn thấy một khuôn mặt ma quái ngay sau lưng. Khi sợ hãi lên đến cực độ, dương khí trên người sẽ tụt xuống mức cực thấp, khiến quỷ dễ dàng ra tay hơn.


Sở Hoàn đang vội tìm người, không rảnh quan tâm đến cái lũ này. Cậu chỉ thúc lừa chạy tiếp về phía trước. Thế nhưng hành động phớt lờ của cậu càng khiến thứ kia được đà lấn tới. Không chỉ có tiếng thở bên tai, mà còn có thứ gì đó dán lên lưng cậu.


Vai cậu ngày càng nặng trĩu, cảm giác lạnh lẽo như thể bị bệnh phong thấp lâu năm.


"Hì hì~"


Sở Hoàn: "..."


Cậu nghiêng đầu, nhìn thẳng vào con quỷ treo cổ đang bám trên lưng mình, nghiêm túc nói: "Muốn xem trong ba lô của tao có gì không?"


Con quỷ ngây ra. Nụ cười thích thú trêu ghẹo người sống cứng đơ, cái lưỡi dài thườn thượt cũng quên rụt về.



Sở Hoàn nhìn cái lưỡi dài xanh tím, nhắc nhở một cậu: "Chú ý đừng để lưỡi chạm vào tao."


"À."


Không biết có phải do chết vì thiếu oxy hay không, IQ của con quỷ này không cao lắm, vì nó thật sự chui đầu vào ba lô của Sở Hoàn. Một giây sau, nó bị một luồng lực mạnh bắn văng ra ngoài.


"Đạo sĩ!! Là đạo sĩ!"


Nó hét lên kinh hoàng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất dạng, chỉ để lại âm thanh vọng mãi trong khu rừng.


Bốn phía bỗng chốc trở nên yên tĩnh.


Con lừa già tiếp tục chạy thêm một đoạn, cuối cùng cũng tìm được một khoảng đất trống trong rừng.


Ánh trăng rọi xuống, chiếu sáng cảnh vật. Mặt đất có đầy trùng độc, cùng một số cái chum kỳ lạ. Từ trong chum phát ra tiếng động khe khẽ, như thể có thứ gì đó bị nhốt bên trong, không ngừng cọ quậy vì kích thước không vừa vặn.


Sở Hoàn vỗ nhẹ lưng con lừa, ra hiệu cho nó không vội bước vào, dừng lại ở rìa bãi đất.


Cậu ngồi trên lưng lừa chờ thêm một lúc, phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề và hơi thở dồn dập. Mấy người khác rốt cuộc cũng đuổi kịp.


"Sở, Hoàn."


Lý Toàn Quang vừa nhìn con lừa dưới thân cậu, vừa thở hồng hộc đầy ngưỡng mộ: "Tôi cảm thấy, tôi cũng cần, một con lừa."


Đoạn đường này xe không vào được, bọn họ phải chạy bộ đến mức phổi sắp nổ tung.


Sở Hoàn cúi đầu nhìn, phát hiện ngay cả Lý Tuyên Minh cũng đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở.


"Mệt vậy à? Hay là mấy người nghỉ ngơi trước, tôi vào trước cũng được."


Lý Tuyên Minh lắc đầu, nói: "Chỗ này không đúng."


Tiền Chiêu cũng nói: "Có thần lực."


"Thần lực? Thần Ngài?"


Tiếng trò chuyện của họ dường như làm kinh động thứ bên trong. Các cái chum kỳ quái phát ra âm thanh rạn nứt, tiếp đó, từng sinh vật màu xám như được phủ một lớp màng nước dần dần xuất hiện trên mặt đất.


Chúng chỉ mất vài giây để từ chậm chạp trở nên linh hoạt, rồi đứng thẳng dậy.


Cơ thể giống côn trùng, nhưng lớn hơn nhiều so với côn trùng bình thường. Đôi cánh to phía sau khẽ rung lên rồi dang rộng ra, nhìn qua trông như một loài bướm đêm khổng lồ.


Lúc này, Sở Hoàn cũng trông thấy tên cổ sư. Gã đứng giữa khoảng đất trống, sắc mặt trắng bệch, tay cầm một vật gì đó trông giống một hòn đá.


Cổ sư nhìn về phía họ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo: "Thần Ngài sắp phục sinh."


Sở Hoàn: "Phục sinh cái rắm, nghi thức của ông chưa hoàn chỉnh. Đám này đang trong giai đoạn hóa nhộng đúng không? Không có kén nên phải dùng chum thay thế, chả biết có bị khuyết tật gì không... Tôi đoán, mấu chốt của việc hóa nhộng chính là tấm da trùng của chúng tôi, nhỉ?"


Tên cổ sư hừ một tiếng, nói: "Thì sao? Tao đã cảm nhận được sự tồn tại của Thần Ngài. Đợi đến khi thần phục sinh, có hay không có tấm da trùng đó cũng không còn quan trọng."


Dứt lời, gã đặt hòn đá trong tay lên trán mình. Khoảnh khắc đó, khí thế của gã thay đổi hoàn toàn. Toàn thân gã bùng lên một luồng tà khí kỳ dị, tựa như có một thứ gì đó đang thông qua gã mà quan sát bọn họ.


Sắc mặt Tiền Chiêu trở nên khó coi: "Là thật... Thứ vốn sắp tiêu tán lại..."


E rằng hôm nay bọn họ khó mà rút lui toàn vẹn.


Sắc mặt Sở Hoàn bất biến. Cậu nói với cổ sư một câu chẳng liên quan: "Ông thực sự muốn so thứ này với tôi?"


Tất cả mọi người chỉ có Lý Tuyên Minh hiểu được câu đó có ý gì. Hắn chợt nhớ lại chuyện đã xảy ra trước miếu Thổ Địa, ngập ngừng muốn nói lại thôi.


Tên cổ sư kia căn bản không coi Sở Hoàn ra gì, nhếch mép cười khinh bỉ: "Hừ, mấy thằng nhóc đạo sĩ chúng mày, ngay cả sư phụ chúng mày còn chưa chắc thỉnh thần dễ dàng, huống hồ là chúng mày?"


Ngọ Tang chỉ vào mình, nói: "Này, tôi không phải đạo sĩ!"


Không ai để ý đến hắn ta.


Sở Hoàn tiên lên một bước, gật đầu với cổ sư: "Tốt lắm."


Sau đó, Lý Tuyên Minh nghe thấy cậu lầm bầm một câu rất nhỏ: "Mong là lần này có thể duy trì lâu một chút... để mình thể hiện sao cho thật ngầu."


Lý Tuyên Minh: "..."


————————


Lời tác giả:


Sở Hoàn → Chiết Chi: "Để con thể hiện sao cho thật ngầu nha?"


Chiết Chi: Hiểu [ rải hoa ]


 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 56
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...