Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất

Chương 54

218@-

 
Trùng?


Sở Hoàn vừa nhìn thoáng qua con côn trùng liền quay người, cầm lấy ống trúc bên cạnh. Nắm chặt nó trong tay, cậu mới quay đầu lại nhìn cửa sổ.


Con côn trùng đen nhỏ va mạnh vào cửa kính, khiến lá bùa dán trên đó tự bốc cháy. Lá bùa này vốn được Sở Hoàn chuẩn bị để đối phó hồ ly, lúc này cháy lên, cơ thể con côn trùng liền co rúm lại, rồi rơi thẳng xuống dưới.


Cộc cộc.


Tiếng gõ không dừng lại. Một con côn trùng mới đập vào cửa kính. Một con, rồi thêm một con nữa... Chúng nối đuôi nhau không dứt, từng đàn từng lũ đập vào cửa sổ, tạo ra âm thanh lộp bộp như mưa rơi trên mái tôn.


Nhìn cảnh này, Sở Hoàn cảm thấy dường như tất cả côn trùng trong vùng lân cận đều đổ dồn về phía cậu.


Cậu ghét côn trùng!


Lá bùa trên kính vẫn đang cháy. Khi sắp tàn, cậu vội vàng dán thêm hai lá mới, sau đó rút điện thoại gọi cho Ngọ Tang.


"Alo?"


Bên kia hình như đang ngủ, giọng nói mơ màng.


Sở Hoàn nói ngay: "Vì tấm da trùng, bây giờ có cả đống côn trùng đang lao về phía tôi nè."


"Côn trùng? Côn trùng?!"


Giọng Ngọ Tang lập tức tỉnh táo hẳn, vội nói: "Cậu cố gắng cầm cự, tôi đến ngay!"


"Nhanh lên, cả đống sâu bọ, trông kinh chết đi được!"


Ngọ Tang: "Tôi bảo với cậu rồi, côn trùng rất đáng sợ! Trong số thuốc chống côn trùng tôi đưa cậu có mấy viên thuốc, cậu có thể lấy ra nghiền nát để diệt chúng..."


"Tấm da trùng này có thể cách ly đám côn trùng không?"


Thực ra Sở Hoàn cảm thấy nên hủy quách thứ này cho xong chuyện. Nhưng nghĩ đến Chu Tham, lại nghĩ đến Lý Tuyên Minh và mọi người đang trên đường tới đây vì nó, cậu đành phải giữ lại.


Ngọ Tang đang vội vã chạy đến, nghe cậu hỏi thì im lặng một lúc lâu mới đáp: "Tôi không biết..."


Sở Hoàn: "..."


Xèo xèo...


Một đàn bướm đêm xám không biết bay đến từ đâu, phủ kín cửa sổ, che khuất tầm nhìn. Chúng rất dễ cháy, bị lá bùa bén lửa, một vùng sáng rực lập tức bùng lên ngoài cửa.


Ánh lửa bừng cháy, Sở Hoàn theo bản năng lùi lại một bước.


"Cốc cốc."


Đúng lúc này, phía sau vang lên hai tiếng gõ cửa nhịp nhàng.


Giờ này mà còn có người gõ cửa, gõ xong thì im lặng không động tĩnh gì? Sở Hoàn liếc nhìn cánh cửa, lập tức hiểu ra. Cậu bị địch vây hai phía rồi.


Đám "côn trùng" này thông minh hơn cậu nghĩ, thậm chí còn biết gõ cửa. Chẳng lẽ là côn trùng to đến mức có thể gõ cửa?


Sở Hoàn suy nghĩ một chút, sau đó giơ tay chỉ về phía trước: "Lên."


Con hổ bên cạnh cậu gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía trước, xuyên qua cánh cửa vồ lấy thứ bên ngoài.


Xèo xèo... Tiếng cháy khét lẹt vang lên. Tiếp đó là tiếng người kêu thảm thiết, rồi âm thanh va chạm dữ dội, bên ngoài bỗng chốc trở nên hỗn loạn.


Sở Hoàn đeo túi sau lưng, dứt khoát kéo cửa ra.


Cậu đã chuẩn bị sẵn tư thế chiến đấu, nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mặt, cậu hơi sững người.


Ngoài cửa không phải là côn trùng, mà là một người. Đúng hơn là một người đã từng là con người.


Bùa Dương Hổ vốn chỉ khiến người bình thường cảm thấy nóng rát, nhưng cơ thể kẻ trước mặt lại bị đốt cháy đen sì. Cơ thể gã phù thũng như chứa đầy chất lỏng bên trong, làn da căng đến mức hơi trong suốt. Động tác của gã cũng chậm chạp hơn người bình thường. Lúc này, móng vuốt của con hổ đang đè lên người gã, các chỗ bị móng hổ chạm vào đều xuất hiện vết cháy đen.


Gã vặn vẹo cơ thể như một con côn trùng, nhưng thân hình cồng kềnh không cho phép gã linh hoạt tránh ra.


"Cổ sư?"


Sở Hoàn nhíu mày, tiến lên một bước. Nhưng trước khi kịp nhìn rõ mặt gã, cậu đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì đó không đúng. Cúi đầu xuống, cậu phát hiện mặt đất không biết từ lúc nào đã xuất hiện một lớp chất lỏng sệt quánh.


Rất dính, khi giẫm vào nhấc lên, dưới chân kéo thành sợi.


Dõi theo vệt chất lỏng, Sở Hoàn nhận ra nó chảy ra từ người gã kia. Vừa rồi gã bị con hổ vồ ngã xuống đất, do làn da quá mỏng, chỉ một cú ma sát đơn giản đã khiến da rách toạc, chất dịch từ trong cơ thể rỉ ra.


Sở Hoàn: "..." Tởm kinh.


Gã lật người lại, nằm trên mặt đất, ánh mắt hướng về phía Sở Hoàn. Đôi mắt gã vô cùng khác thường, trông như thể chứa đầy nước, long lanh một cách kỳ dị.


Ánh mắt gã từ từ trượt xuống, dừng lại ở ống trúc trong tay Sở Hoàn.


Sở Hoàn cũng cúi đầu nhìn, sau đó hơi đưa ống trúc ra trước mặt: "Anh muốn cái này?"



Gã đột ngột ngẩng mạnh đầu, mũi phập phồng dữ dội, tham lam hít ngửi về phía cậu, giọng khàn khàn thốt lên: "Đưa... cho tôi... đưa tôi..."


"Anh là ai?"


"Chu... Tham..."


Sở Hoàn: "Chu Tham? Anh là Chu Tham?"


Gã là Chu Tham?! Không phải người nhà họ Chu đã tìm Ngọ Tang rồi sao? Tại sao gã lại ở đây?


"Đưa tôi... đưa tôi... đưa tôi..."


Chu Tham có vẻ không tỉnh táo, chỉ biết lặp đi lặp lại hai từ này.


Sở Hoàn thử hỏi: "Anh muốn tôi đưa anh để làm gì?"


"Đưa tôi... đưa tôi... đưa tôi..."


Gã vẫn lặp lại câu nói đó, hoàn toàn không thể trả lời.


"Alo, Sở Hoàn? Sở Hoàn? Cậu không sao chứ?! Alo?!"


Ngọ Tang bên kia điện thoại vẫn đang hét lớn: "Cố cầm cự! Tôi sắp đến nơi rồi..."


Sở Hoàn giơ điện thoại lên, nói vào đầu dây bên kia: "Tôi không sao. Tôi gặp Chu Tham. Người nhà họ Chu không đến tìm anh à?"


"Chu Tham? Chu Tham là ai?"


Sở Hoàn: "???"


"Là người thứ hai đã chạm vào tấm da trùng, hôm nay đến tìm Chương Hoài Sinh hỏi ai đã giải cổ cho chú ấy. Chương Hoài Sinh nói là anh. Sao Chu Tham không đến tìm anh?"


"Không hề!" Ngọ Tang khẳng định chắc nịch.


Sở Hoàn thầm nghĩ: Người nhà họ Chu bị điên hả? Không lo giải cổ mà còn đi loanh quanh hỏi han cái gì?!


"Từ từ."


Ngọ Tang đột nhiên hét lên: "Có khi nào bọn họ tìm nhầm người rồi không? Họ đã tìm gã hắc cổ sư đó! Chắc chắn thằng đó đã giả mạo tôi để cướp mối làm ăn!"


"Thằng chó dám cướp mối của tao, chờ tao bắt được mày, tao sẽ quăng mày xuống hố rắn! Cho vạn con rắn chui vào người mày!"


Sở Hoàn: "... Sao trùng hợp quá vậy?"


"Thằng đó đã đồng hóa cổ trùng trong cơ thể Chu Tham! Là thằng đó điều khiển Chu Tham đến tìm cậu. Nghĩa là thằng đó có thể đang trốn gần đấy! Cậu cẩn thận kẻo trúng cổ..."


Ngay lúc Ngọ Tang nói xong, Sở Hoàn nghe thấy tiếng loạt xoạt dày đặc vang lên từ vách tường và sàn nhà.


Cậu quay đầu lại. Côn trùng đã phá vỡ cửa sổ, tràn vào phòng. Chúng đang tiếp tục bò về phía cậu!


Nhện, rết, kiến, bọ cạp, bọ cánh cứng không biết tên, vô số loài côn trùng, thậm chí còn có cả rắn. Những sinh vật này vốn thuộc các mắt xích khác nhau trong chuỗi thức ăn, lúc này lại tụ tập cùng nhau, hành động chung một ý chí.


Sắc mặt Sở Hoàn cực kỳ khó coi. Dựa theo lời Ngọ Tang, đám sinh vật này là do tấm da trùng hấp dẫn tới, hay là do một cổ sư khác thao túng? Điều này khó nói.


Rất có thể có một kẻ địch đang ẩn núp trong bóng tối.


"Tôi biết rồi."


Sở Hoàn tháo mấy viên cầu nhỏ trên người, lấy ra các viên màu vàng nhạt bên trong. Theo lời Ngọ Tang, cậu nghiền chúng thành bột rồi rắc xuống trước mặt.


Hiệu quả phát huy tức thì. Tất cả côn trùng đều dừng lại, chỉ quẩn quanh bên ngoài lớp bột chứ không dám tiến lên.


Sở Hoàn thở phào nhẹ nhõm, hỏi qua điện thoại: "Còn bao lâu nữa anh mới tới?"


"Đang trên đường! Sắp đến rồi... vài phút! Này tài xế, chạy nhanh thêm chút nữa đi! Đây là nhanh nhất rồi á? Đường này không có camera đâu, tôi đang đi cứu người gấp..."


Sở Hoàn: "..."


Hai bên giằng co trong chốc lát, một bên không kiềm chế được nữa. Một tiếng huýt sáo sắc bén vang lên từ đâu đó, lũ côn trùng trở nên kích động, liều mạng lao qua lớp bột lao về phía Sở Hoàn.


Thật sự có người điều khiển chúng!


Sở Hoàn nhìn phắt về một hướng, gương mặt lạnh lùng cười khẩy. Hổ không gầm tưởng là hello kitty à?


Một lá bùa trên tay cậu phóng về phía con bọ cạp đen lớn nhất trong đàn, nó là con duy nhất giữ thái độ "bình tĩnh" giữa đám côn trùng hỗn loạn. Bùa phát ra ánh sáng tím, tia sét chớp giật đùng đùng. Con bọ cạp giãy giụa hai giây, sau đó bốc khói đen rồi cháy thành than ngay tại chỗ.


Bọ cạp chết, bầy côn trùng trở nên hoảng loạn, chúng ngừng tấn công, do dự trong giây lát rồi vội vàng tản ra bốn phía.


Cùng lúc đó, ở một góc khác vang lên tiếng hét thảm thiết, tiếp theo là âm thanh nặng nề của vật gì đó ngã xuống. Sở Hoàn lập tức đuổi theo, nhưng khi đến nơi, cậu chỉ nhìn thấy một vũng máu đen dưới đất.


"Chạy rồi?"


Sở Hoàn cúi đầu quan sát. Lúc đứng dậy, một con bọ cạp nhỏ lén lút từ trần nhà rơi xuống, nhắm thẳng vào đầu cậu.


Ngay khoảnh khắc nguy hiểm, tiếng gà gáy vang dội vang lên. Sở Hoàn nhanh chóng nghiêng người tránh sang bên, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa mặt chạm mặt với con bọ cạp. Cậu bị dọa đến mức theo phản xạ vung dao lên.



Thấy nửa thân còn lại của nó vẫn co giật, Sở Hoàn giẫm mạnh một phát, nghiền nó chết hẳn.


"Sở Hoàn..."


Ngọ Tang cuối cùng cũng đến nơi. Hắn ta trèo vào từ cửa sổ, vừa gọi tên cậu vừa chạy đi tìm quanh phòng.


"Không có trong này..."


Hắn ta hoảng hốt, tim gan lạnh toát: "Đừng nói là bị bắt đi rồi?!"


Sau lưng hắn ta, một người đàn ông khác dí theo: "Này! Cậu còn chưa trả tiền! Đứng lại! Chưa trả tiền đấy! Cậu chưa trả tiền!!"


"Sở Hoàn!"


Ngọ Tang chạy ra cửa, nhìn thấy Chu Tham nằm đó. Cúi đầu nhìn kỹ, hắn ta giật mình lùi về sau một bước: "Cái quái gì vậy?"


Sở Hoàn từ góc nhà đi ra, lườm hắn ta một cái: "Đợi anh bắt xe tới cứu tôi thì hoa cúc trên mộ cũng tàn luôn rồi."


Ngọ Tang quay đầu, thấy cậu bình an vô sự, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Cậu không sao."


"Ừ."


Sở Hoàn đưa cho hắn ta quả cầu nhỏ, nói: "Cái cơ chế cảnh báo này của anh có thể tăng phạm vi lên không? Đợi đến khi con bọ cạp sắp rơi vào mặt tôi nó mới kêu lên."


Ngọ Tang: "Tôi sẽ cố gắng. Nhưng mà cổ trùng biến hóa khôn lường, mỗi ngày đều có một loài mới xuất hiện, nếu mở rộng phạm vi thì độ chính xác sẽ giảm đi..."


"Trả tiền!"


Sở Hoàn: "?"


Người đàn ông phía sau cuối cùng cũng bắt kịp, nắm chặt cánh tay Ngọ Tang: "Có tí tiền cũng muốn quỵt hả?!"


Ngọ Tang ngoảnh lại: "Tôi có quỵt đâu, tôi quên trả thôi mà."


"Không quỵt thì sao chạy nhanh thế?!"


"Tôi đã bảo là tôi đang vội cứu người... Bao nhiêu tiền?"


"160." Tài xế rút điện thoại ra, giơ mã thanh toán trước mặt hắn ta, trong suốt quá trình đó, tay vẫn không buông Ngọ Tang ra.


Chỉ đến khi thực sự nhận được tiền, tài xế mới chịu buông tay, lẩm bẩm: "Thế còn tạm được..."


Nhận tiền xong, tài xế chuẩn bị rời đi, quét mắt một vòng, ánh mắt chợt dừng lại trên cơ thể kỳ quái của Chu Tham dưới đất.


Mắt tài xế trợn to, cổ họng nghẹn lại, khó khăn lắm mới bật ra được mấy chữ: "Chết... chết người!"


Sở Hoàn và Ngọ Tang liếc nhau, sau đó lập tức chia nhau một trái một phải đè tài xế xuống.


"Không chết, không chết đâu. Anh xem, người ta còn cử động kìa!"


Quả nhiên tròng mắt Chu Tham khẽ động, môi mấp máy: "Đưa tôi..."


"Anh ta bị bệnh hiếm, biết bệnh hiếm không? Chính vì bệnh phát tác nên tôi mới vội chạy về. Tôi đâu có lừa anh đâu đúng không?"


"Ừ ừ."


Thấy tài xế sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc, Sở Hoàn mới chịu buông tay, không bịt miệng tài xế nữa.


"Bệnh này không lây chứ?"


"Không không. Anh cứ yên tâm."


"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Tài xế thở phào một hơi, quay người bỏ chạy mất dạng.


"Phù... Hù chết tôi rồi."


Ngọ Tang bước đến bên cạnh Chu Tham, ngồi xổm xuống, còn đưa tay sờ thử làn da trong suốt của gã.


Sở Hoàn nhíu mày: "Tôi thấy gã có gì đó không ổn."


"Không ổn thật."


Con nhện to bò dọc theo cánh tay Ngọ Tang, sau đó bò lên người Chu Tham. Ngọ Tang mở miệng: "Quả nhiên, anh ta đang hóa nhộng."


"Do ảnh hưởng của tấm da trùng?"


Ngọ Tang gật đầu: "Là do tấm da trùng."


"Nhưng có gì đó sai sai... Lẽ ra anh ta phải có một lớp kén cứng bảo vệ cơ thể chứ. Bây giờ như thế này thì quá mức yếu ớt."


"Anh ta cần tấm da trùng."


Sở Hoàn suy đoán: "Không có tấm da trùng, anh ta sẽ hóa nhộng thất bại."


"Da của ấu trùng Thần Ngài... Thần Ngài phù hộ?"



Sở Hoàn bĩu môi: "Cái con bướm bự đó không phải đã không còn ai thờ cúng từ lâu rồi à?"


Ngọ Tang đứng dậy: "Chưa chắc. Không phải gã cổ sư kia cũng đang tìm da trùng sao?"


Lúc này, sau lưng họ vang lên một giọng nói yếu ớt: "Sở Hoàn, anh không sao chứ?"


Sở Hoàn quay đầu lại, thấy Chương Mộc Hồi.


Cậu đáp: "Không sao."


Chương Mộc Hồi lo lắng: "Vừa rồi bọn tôi sợ muốn chết. Rất nhiều côn trùng đột nhiên tràn vào phòng anh, cả mấy tiếng động kỳ quái nữa..."


Họ sợ tới mức suýt báo cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Sở Hoàn, Chương Mộc Hồi cố gắng thuyết phục ba mẹ không nhúng tay vào.


Sở Hoàn gật đầu: "Ừ, giải quyết xong rồi. Cô về ngủ đi."


"Ồ... Được."


Chờ Chương Mộc Hồi rời đi, Sở Hoàn và Ngọ Tang khiêng Chu Tham lên giường. Ngọ Tang nghiên cứu thật kỹ một lượt, sau đó đưa ra kết luận, bây giờ Chu Tham giống như một con côn trùng, thế nên mới bị cổ sư điều khiển như con rối.


Hắn ta đoán, khi cổ sư kia đến giải cổ, phát hiện Chu Tham có điều bất thường. Vì vậy, cổ sư kia dứt khoát ra tay khống chế Chu Tham luôn.


Chu Tham khao khát có được tấm da trùng, mà cổ sư kia thao túng gã, tất nhiên sẽ lần theo dấu vết tìm đến chỗ của Sở Hoàn. Hiện giờ không chắc cổ sư kia có thờ phụng Thần Ngài hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, tên cổ sư đó muốn cướp tấm da trùng trong tay Sở Hoàn.


Sở Hoàn: "Vậy là tôi gặp tai bay vạ gió??"


Bảo sao ban ngày cậu cứ thấy bồn chồn! Cái thứ này quả nhiên không tốt lành gì!


Ngọ Tang: "Chính xác. Nói thật, tôi đề nghị chúng ta nên giết luôn tên cổ sư kia đi. Lúc trước đấu với tôi, gã đã bị thương, vừa nãy còn bị cậu giết mất cổ trùng, chắc chắn giờ này càng thảm hại hơn. Giờ chúng ta trả thù là hợp lý!"


Hắn ta nói bằng giọng đằng đằng sát khí.


Sở Hoàn: "Chuyện đó để tính sau, tôi nghĩ tôi cần nghỉ một chút đã."


Bị hành suốt đêm, bây giờ Sở Hoàn chẳng còn tâm trạng ngủ nghê. Cậu ngồi lại trong phòng với Ngọ Tang cả đêm, tiện thể gửi một đống tin nhắn thúc giục Lý Tuyên Minh đến nhanh.


Mãi đến khi ánh sáng ban mai từ bên ngoài chiếu vào, hai người mới đồng loạt mở mắt.


"Trời sáng rồi."


Ngọ Tang xoa mặt đứng dậy. Sở Hoàn cũng đứng lên, sau đó một người đi tới góc phòng, một người đi đến bên cửa sổ.


Ngọ Tang lấy ra một đống thức ăn màu đỏ có mùi tanh kỳ lạ, đặt lên bàn. Chẳng mấy chốc, con nhện lớn từ trên người hắn ta bò xuống, sà vào đống thức ăn bắt đầu ăn ngấu nghiến.


"Ăn đi, ăn nhiều vào, ăn no rồi thì ngoan ngoãn nghe lời..."


Sở Hoàn lấy ra ba nén hương, đốt lên, c*m v** khe hở trên bệ cửa sổ, sau đó bẻ một đoạn tre bên cạnh, chẻ ra, dùng hai mảnh tre để gieo quẻ.


"Thưa thần Chiết Chi, hôm nay con có gặp nguy hiểm không?"


Hai mảnh tre rơi xuống đất, cậu nhìn thoáng qua kết quả, hôm nay sẽ không gặp nguy hiểm.


Tuyệt.


"Hôm nay ngài cũng phù hộ con nhé!"


Sở Hoàn thầm cầu nguyện trong lòng, ngẩng đầu lên thì thấy hương cháy hết, cậu biết đây là dấu hiệu Chiết Chi đồng ý.


Tinh thần cậu phấn chấn hẳn, quay đầu nói với Ngọ Tang: "Chúng ta đi trả thù!"


Ngọ Tang còn đang ngái ngủ, nghe vậy quay sang: "Hả?"


Nhưng Sở Hoàn đã không để ý đến hắn ta, ánh mắt cậu rơi vào con nhện trên bàn, kinh ngạc thốt lên: "Con nhện này ăn thức ăn chăn nuôi à?"


Ngọ Tang đáp: "Ừ, thật ra ăn các loại cổ trùng khác cũng được, nhưng thức ăn tôi làm đa dạng hương vị hơn, nó thích ăn cái này hơn..."


Mấy con cổ trùng bắt được tối qua đều đã bị nhện bự cho nhện con ăn hết rồi.


"Thật ra tôi luôn muốn hỏi anh một chuyện."


Ngọ Tang: "Chuyện gì?"


Cậu nghiêm túc nói: "Con nhện này tính là anh sinh ra hả?"


Dù gì cũng là do thân thể hắn ta ấp ra, còn nuôi lớn từng chút một, không khác gì con cái. Hơn nữa, con nhện này còn rất thông minh!


Ngọ Tang: "..."


Hắn ta trầm mặc một lúc, sau đó cũng nghiêm túc đáp lại: "Tôi thấy câu hỏi này hơi mạo phạm."


Sở Hoàn nhìn hắn ta, sau đó nhỏ giọng: "Ồ."


Gần trưa, Sở Hoàn cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ Lý Tuyên Minh.


"Sở Hoàn, bọn tôi đến thành phố D rồi."



"Anh cuối cùng cũng đến rồi!"


Giọng cậu ngọt xớt.


Chỉ là, sau khi cậu nói xong, đầu dây bên kia chìm vào im lặng.


Lý Toàn Quang đang ngồi bên cạnh Lý Tuyên Minh, nghe rõ từng chữ, lập tức hoảng sợ kêu lên: "Sư huynh! Anh ta chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành đâu! Chúng ta xui xẻo rồi sư huynh ơi!"


Sở Hoàn: "..."


"Lý Toàn Quang! Cậu tưởng tôi không nghe thấy chắc!"


Lý Toàn Quang: "!"


"Tôi có nói gì đâu, anh nghe nhầm đấy!"


Sở Hoàn hừ lạnh: "Tôi đã bảo rồi, cứ gặp hai người là chả có chuyện gì hay ho, vậy thì ngược lại..."


Lý Toàn Quang lập tức kêu lên đau khổ: "Á! Bọn tôi gặp anh cũng có chuyện gì tốt lành đâu."


"Đúng vậy, nên đến nhanh đi."


Sau khi cúp máy, Sở Hoàn quay đầu nói với Ngọ Tang: "Có người đến dọn dẹp tàn cuộc rồi."


Ngọ Tang tò mò hỏi: "Là ai?"


Sở Hoàn: "Hai đạo sĩ chính quy."


Sắc mặt Ngọ Tang lập tức thay đổi, vẻ mặt hoảng hốt: "Đạo sĩ??"


Sở Hoàn khó hiểu nhìn hắn ta: "Anh từng hại người à?"


Ngọ Tang lắc đầu.


"Vậy anh sợ cái gì?"


Ngọ Tang: "Mẹ tôi bảo tôi tránh xa đạo sĩ, họ chẳng quan tâm các cậu có hại người hay không, cứ thấy là đánh chết luôn. Còn mấy ông sư đầu trọc, cảnh sát... mẹ tôi nói họ đã giết không ít thầy thuốc y học dân gian của chúng tôi."


"Đó là thành kiến, thành kiến thôi."


Sở Hoàn nói: "Anh xem, bây giờ họ đến giúp chúng ta giải quyết vấn đề mà?"


Không bao lâu sau, nhóm Lý Tuyên Minh ngồi xe tới.


Lý Toàn Quang vừa xuống xe đã tò mò nhìn quanh, thấy Sở Hoàn thì hào hứng đi tới: "Sở Hoàn, chúng ta lại gặp nhau rồi!"


Sở Hoàn trực tiếp lướt qua cậu ta, ánh mắt rơi vào cô gái đi cùng Lý Tuyên Minh, hỏi: "Cô ấy là sư muội của hai người à?"


Lý Toàn Quang: "Không phải. Cô ấy là người bị trúng cổ mà chúng tôi gặp phải, chúng tôi đang tìm người giải cổ cho cô ấy, nghe nói ở đây có cổ sư nên mang cô ấy qua luôn."


Lý Tuyên Minh cũng lên tiếng: "Không hiểu sao mỗi lần chúng tôi nhắc đến việc tìm cổ sư, tất cả cổ sư đều biến mất, không thấy tăm hơi đâu."


Sở Hoàn: "..."


Cậu đương nhiên biết lý do tại sao, đạo sĩ tìm cổ sư để làm gì chứ, cổ sư nghĩ bọn họ đến là để bắt người, ai dám ló mặt ra.


"Chắc là họ sợ mấy anh bắt người... À mà cô gái này trông sức khỏe không tệ lắm nhỉ?"


Sở Hoàn nhìn cô gái bên cạnh Lý Tuyên Minh. Cô ấy có vẻ ngoài thanh thuần, mắt to da trắng, tuổi trông có lẽ chưa tốt nghiệp đại học, quan trọng nhất là sắc mặt hồng hào, khí sắc đầy đủ, nhìn không giống người bị trúng cổ.


Cô ấy thấy Sở Hoàn đang nhìn mình thì mặt đỏ thêm.


"Chào anh, tôi tên là Vương Lộ Lộ."


Vương Lộ Lộ chào hỏi Sở Hoàn, rồi đưa tay ra.


"Xin chào."


Sở Hoàn cũng mỉm cười lịch sự, đang định đưa tay bắt tay Vương Lộ Lộ thì thấy cô nhìn chằm chằm vào mặt mình, rồi bỗng tái mét mặt mày, ngã ngửa xuống đất.


"????"


Sở Hoàn chưa kịp phản ứng, Lý Toàn Quang hét lên: "Toi rồi, cô ấy lại động lòng!"


Cậu ta vội quỳ xuống, nhét thuốc vào miệng Vương Lộ Lộ, một viên thuốc lớn bằng đầu ngón tay.


"Chuyện gì vậy?"


Lý Tuyên Minh nhìn cảnh này riết quen, mặt mày đầy vẻ đau đầu: "Cô ấy bị trúng tình cổ, chỉ có thể yêu người đã hạ cổ. Mỗi khi cô ấy động lòng thích người khác, tình cổ sẽ coi như cô ấy muốn ngoại tình, g*m c*n trái tim cô ấy."


Sở Hoàn: "..."


————————


Lời tác giả:


Vương Lộ Lộ: Đúng vậy, tôi dễ động lòng như vậy đấy...
 


Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất Story Chương 54
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...