Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 5
171@-
"Tay?"
Sở Hoàn nhíu mày, suy nghĩ về các câu chuyện ma quỷ liên quan đến tay. Trẻ con có đôi mắt trong sáng, quả thực rất dễ nhìn thấy những thứ thuộc về âm giới. Chẳng lẽ thực sự gặp quỷ?
Sở Trạch Dương nhanh chóng đưa ra cách giải quyết. Ông nói: ""An An bị dọa sợ nên mới khóc mãi không ngừng. Để tôi niệm chú an thần cho nó là được. Đúng rồi, còn lá bùa này nữa, để nó mang bên mình. Mà trẻ con cũng hay nhớ mẹ, lần sau nó khóc thì gọi mẹ nó đến."
"Được, được, được."
Bà lão gật đầu liên tục, trông rất tin tưởng.
Sở Hoàn kinh ngạc quay sang nhìn bố mình, thật sự bị cậu đoán trúng rồi?
Sở Trạch Dương lấy ra một lá bùa, Sở Hoàn nhìn thoáng qua, hoa văn trên đó trông giống bùa trị trẻ con khóc đêm, nhưng vì không thấy rõ toàn bộ nên cậu không dám chắc.
Lá bùa được gấp lại cẩn thận và đặt vào một túi nhỏ, bà lão nhận lấy, đeo vào cổ An An, rồi nhét vào trong lớp áo bên trong của bé.
Đứa trẻ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn bà.
"Cảm ơn ông nhiều lắm, Trạch Dương."
Bà lão cảm kích nói với Sở Trạch Dương, rồi thò tay vào túi, lấy ra một cái ví nhỏ làm từ vải vụn. Bà mở ví, rút ra tờ 50 tệ, đưa cho Sở Trạch Dương.
Sở Trạch Dương thản nhiên nhận lấy, bỏ vào túi của mình.
Giải quyết xong chuyện của cháu trai, bà lão lúc này mới chú ý đến Sở Hoàn, quay sang hỏi Sở Trạch Dương: "Ơ, đây chẳng phải là Sở Hoàn sao?"
"Là cháu ạ."
"Sở Hoàn về khi nào thế? Da dẻ còn trắng hơn cả con gái, có bạn gái chưa?"
Sở Hoàn: "Chưa có ạ."
"Phải tìm đi, kết hôn sinh con thì nhà cửa mới náo nhiệt... Nhưng mà tìm vợ đừng có kén chọn quá..."
Sở Hoàn đưa mắt cầu cứu bố mình, nhưng ông chỉ chăm chú nhìn cây quýt ở góc sân, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt van nài của cậu.
Đúng là tra tấn tinh thần! Sở Hoàn đảo mắt tìm đường thoát thân, chợt nhìn đứa bé trong lòng bà lão, đột nhiên lên tiếng: "An An hình như đói rồi, vừa mới bị hoảng sợ, bà mau về cho bé ăn gì ngon đi ạ?"
"Ối, An An đói rồi hở? Vậy bà cháu mình về nha!"
Bà lão vội vàng bế đứa bé lên, rồi nhanh chóng rảo bước trên con đường nhỏ. Không biết làm sao mà dù đã hơn bảy mươi tuổi, bà vẫn có đủ sức để bế trẻ con chạy nhanh như thế.
Đợi bà lão đi khuất, bố Sở Hoàn mới thong thả ngồi lại ghế bập bênh, sai bảo: "Gọt cho bố quả lê."
"Dạ rõ!"
Sở Hoàn đi vào trong lấy một quả lê xanh to, tìm một con dao, gọt sạch vỏ rồi cắt thành từng miếng nhỏ, cắm thêm tăm, bưng dĩa lê đặt xuống bên cạnh Sở Trạch Dương.
Vẻ mặt lấy lòng nhiệt tình, trông chẳng khác nào chó con vẫy đuôi.
Sở Hoàn nhìn bố ăn lê, ngồi xổm xuống một bên, hỏi: "Bố, đứa bé gặp phải thứ gì vậy? Là Quỷ Lột Da hả?"
Hồi nhỏ, chuyện kể trước giờ ngủ của cậu toàn là mấy chuyện ma quái do bố kể, giờ nghĩ lại, cậu nhớ một câu chuyện "bàn tay" mà mình từng nghe.
Nội dung đại khái là một người trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn như ngọc đang giúp mình c** q**n áo. Người đó tưởng bản thân gặp vận đào hoa, nghĩ rằng có khi là hồn ma xinh đẹp hay yêu tinh quyến rũ nào đó. Nghĩ đến câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", hắn hớn hở nằm im, chờ mong được cùng mỹ nhân trải qua một đêm xuân nồng cháy.
Kết quả, sau khi l*t s*ch quần áo của hắn, đôi tay ấy không hề làm điều hắn mong đợi. Các ngón tay thon dài trắng mịn nhẹ nhàng v**t v* cơ thể hắn, đầu móng tay đỏ rực như máu sắc bén như lưỡi dao, vạch một đường nhẹ trên da, lập tức rạch ra một vết cắt, sau đó dọc theo vết thương, lớp da bị lột ra một cách gọn gàng... Sáng hôm sau, khi có người phát hiện ra hắn, trên giường chỉ còn lại một thi thể đỏ thẫm không da.
Bộ da người nguyên vẹn bị treo trên màn giường, lắc lư nhẹ theo gió.
"Không phải." Sở Trạch Dương liếc cậu một cái, bác bỏ suy đoán.
"Vậy là cái gì?"
"Con có cảm nhận được âm khí trên người thằng bé không?"
Sở Hoàn thành thật nói: "Không ạ."
"Không có ma quỷ? Vậy cái tay mà nó nhìn thấy là gì?"
Sở Trạch Dương: "Là điện thoại. Thằng bé muốn chơi điện thoại."
Sở Hoàn: "..."
"????"
"..."
Tiếng quạ kêu loạn xạ chính là tâm trạng của cậu lúc này.
Sở Hoàn hít sâu một hơi, không thể tin nổi: "Chỉ vì muốn chơi điện thoại mà nó khóc lóc ầm ĩ suốt từ nãy đến giờ á??? Khóc đến đỏ bừng cả mặt, sắp thiếu oxy luôn, mà còn chẳng chịu nghe lời ai??"
"Bảo bối trong tay, viên ngọc trong miệng."
Sở Hoàn chợt lóe lên suy nghĩ, cuối cùng cũng phản ứng kịp: "Vì bố mẹ nó nuông chiều quá mức! Nó quen dùng cách này để đạt được thứ mình muốn."
...
Vậy ra đây chỉ là một vụ trẻ con bị chiều hư không được chơi điện thoại mà làm loạn thôi sao????
"Không đúng!"
Sở Hoàn nghĩ ngợi một lúc, bỗng dưng bật dậy: "Vậy sao bố nói là nó bị dọa sợ?"
"Con nghĩ nếu bố nói thật, bà ấy có tin không?"
"Không."
Bà lão này còn mê tín và cứng đầu hơn cả họ. Nếu họ không giải quyết thỏa đáng, bà lão chắc chắn sẽ đi tìm người khác.
Sở Trạch Dương nói tiếp: "Giờ chuyện đã xong, bà ấy cũng yên tâm, mọi thứ đều ổn. Con còn thấy vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề."
Sở Hoàn nhìn bố bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Không trách được bố nói cậu không có linh tính, ngày đầu tiên về nhà mà cậu đã tận mắt chứng kiến thế nào là một 'nhà tâm lý học dân gian' chân chính.
Sở Trạch Dương khẽ gật đầu, nói: "Dọn dẹp xong thì đi dâng hương cho tượng thần."
"Dạ."
Sở Hoàn vào phòng thay bộ đồ ngủ, vuốt lại mái tóc rối bù cho ngay ngắn. Sau khi chỉnh trang tươm tất, cậu bước ra ngoài.
Lúc cậu ra, Sở Trạch Dương đã mở cửa căn phòng thờ. Cánh cửa dày nặng như cánh hoa nở bung về hai phía. Ánh nắng vàng kim bị chặn đúng nơi bậu cửa, không chiếu vào bên trong dù chỉ một tia sáng.
Sở Hoàn chỉ liếc một cái mà toàn thân đã cảm nhận được luồng khí lạnh bên trong, cùng mùi hương nồng lâu năm chưa từng phai nhạt. Hương đã ngấm vào từng bức tường, từng cây trụ, từng món đồ trong đó... Cậu không thích bước vào nơi này. Không gian, cách bài trí, và cả pho tượng thần cao lớn đều mang đến cho cậu cảm giác rất khó tả.
"Lại đây."
Sở Trạch Dương đã lên tiếng gọi, dù cậu có không muốn đi nữa thì vẫn phải theo vào.
Không gian trong phòng rất trống trải, cũng không có nhiều đồ vật. Dưới đất có mấy tấm đệm cỏ chẳng rõ làm từ loại gì. Chính giữa là một chiếc bàn thờ thấp, chân bàn và góc bàn đều được chạm khắc hoa văn kỳ lạ. Trên bàn đặt một lư hương nhỏ tinh xảo, tro nhang bên trong gần như đầy ắp.
Sau cùng là pho tượng thần. Bức tượng cao hơn ba mét, để tránh cảm giác chật chội, trần căn phòng này được xây cao hơn các phòng bình thường, tạo nên không gian rộng mở, khiến người ta cảm thấy tầm nhìn thoáng đãng.
Là vật quan trọng và lớn nhất trong căn phòng này, bất kỳ ai bước vào cũng sẽ lập tức bị bức tượng thần thu hút. Bức tượng được tạc từ đất, bề mặt phủ một lớp bụi mờ, không rõ là do tay nghề chưa đủ tinh xảo hay vì lý do nào khác mà khuôn mặt tượng trông mờ nhạt, ngay cả hoa văn trên y phục cũng không thể nhận diện rõ ràng... thậm chí có phần bình thường.
Sở Hoàn không biết bức tượng này thờ vị thần nào hay tổ tiên nào đã đắc đạo thành tiên. Ngay cả bố cậu hình như cũng không hiểu rõ về nó. Ít nhất theo những gì cậu từng hỏi trước đây, bố cậu chỉ nói đây là vật tổ tiên truyền lại, dù thế nào cũng không thể ngừng thờ cúng.
Nếu đã được tổ tiên thờ cúng từ lâu, thì chắc hẳn sẽ phù hộ cho cậu nhỉ? Khi gặp nguy hiểm, có lẽ cầu xin cũng dễ được đáp lại?
Trong đầu Sở Hoàn suy nghĩ đủ thứ linh tinh, bên ngoài vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Bên kia, Sở Trạch Dương đã lấy ra ba nén nhang mảnh từ một hộp gỗ, dùng ngọn nến bên cạnh vẫn cháy suốt ngày đêm để châm lửa, sau đó quay người vẫy tay gọi Sở Hoàn.
"Lại đây."
Sở Hoàn hơi ngẩn người, bước tới, Sở Trạch Dương liền nhét ba nén nhang vào tay cậu, dặn: "Cung kính vào."
"Ồ."
Hương trầm mới cháy tỏa ra mùi giống hệt với hương liệu trong phòng, chỉ là không quá nồng, nhẹ nhàng hơn. Sở Hoàn cầm nhang, liếc bố mình một cái rồi thành kính tiến lên, cắm ba nén nhang vào lư hương trên bàn thờ.
Xong xuôi, cậu lùi lại một bước, chà chà ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải. Không biết có phải ảo giác không, khi vừa buông nhang ra, đầu ngón tay cậu bỗng cảm thấy nóng rực, tuy nhiên cảm giác ấy biến mất ngay giây sau.
Nhang cháy rất nhanh, làn khói mỏng bay lên thành một đường thẳng tắp rồi tan biến.
Ngay khi nhang cháy hết, không hiểu sao Sở Hoàn cảm thấy mùi hương trong không khí trở nên nồng đậm hơn hẳn. Cậu hít hít mũi, khó hiểu quay sang nhìn bố mình.
Sở Trạch Dương cũng ngửi thấy. Ông thoáng nghi hoặc, cẩn thận kiểm tra lại, vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Sở Hoàn suy đoán: "Có khi nào do lâu rồi con không đến dâng hương, nên vị thần nhà mình thấy vui?"
Sở Trạch Dương không trả lời, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bức tượng thần, sau đó lấy ra một chiếc sừng bò và gieo quẻ ngay tại chỗ, lặp lại ba lần.
Trong lúc ông giải quẻ, Sở Hoàn đứng cạnh quan sát. Cậu thấy bố mình hơi nhíu mày, sau đấy lại giãn ra, dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình.
Sở Hoàn cẩn thận hỏi: "Bố, sao vậy ạ?"
Sở Trạch Dương hỏi thẳng: "Con gặp đào hoa rồi à?"
Sở Hoàn buột miệng: "Sao bố biết?"
"Hơn nữa là nam."
Giọng điệu Sở Trạch Dương chắc nịch.
Sở Hoàn lập tức im bặt, quyết định không tiếp tục chơi ngu nữa.
Sở Trạch Dương chỉ nói: "Bố không có ý kiến về nam hay nữ, nhưng người đó không phải chính duyên của con."
"Vậy chính duyên của con bao giờ mới xuất hiện?"
Sở Hoàn hào hứng hỏi Sở Trạch Dương.
Sở Trạch Dương liếc ra ngoài cửa, ngạc nhiên thốt lên: "Ơ, chưa vào xuân mà, bố còn tưởng mùa xuân đến rồi."
Sở Hoàn: "..."
"Đi thôi."
Sở Trạch Dương đã cất bước ra ngoài. Sở Hoàn vội theo sau, vừa đi vừa hỏi: "Bố, rốt cuộc chuyện vừa nãy là thế nào?"
"Không có gì."
"Thế sao mùi hương lại thay đổi?"
"Như con nói đấy."
"Hả? Thật sự là thấy con nên vui hả?"
"..."
Cánh cửa lớn nặng nề khép lại, khe sáng thu hẹp dần, ánh sáng trong phòng cũng yếu đi, làm hoa văn mờ trên bức tượng thần càng trở nên khó phân biệt. Trong bóng tối chỉ còn lại một bóng hình khổng lồ.
Trưa hôm đó, vừa ăn xong, Thẩm Lạc Thu liền gọi điện hẹn Sở Hoàn đi câu cá.
Sở Hoàn nhìn thời tiết ngoài trời, hơi động lòng.
Bây giờ đang là tháng Mười, mùa thu đã sang. Không khí vốn có chút lành lạnh, nhưng khi mặt trời ló dạng, nhiệt độ lại vừa vặn dễ chịu, là thời tiết lý tưởng nhất để đi chơi!
Hơn nữa, cậu đã lâu lắm rồi không có một ngày nghỉ nào! Công việc chết tiệt!
Sở Hoàn hỏi: "Tớ qua bờ sông tìm cậu, hay đến nhà cậu trước?"
Thẩm Lạc Thu: "Cậu qua nhà tớ trước đi, chọn một cần câu vừa tay, rồi chúng ta cùng ra sông."
"Ok."
Sau khi chào Sở Trạch Dương một tiếng, Sở Hoàn vui vẻ ra khỏi nhà.
Nhà cậu vốn cách nhà Thẩm Lạc Thu chỉ vài bước chân, nhưng để tiện mở dịch vụ câu cá giải trí, nhà Thẩm Lạc Thu đã chuyển đến chỗ gần bờ sông hơn và xây nhà mới.
Cậu men theo rừng trúc bên cạnh sân nhà mình một đoạn, đi đến cuối rừng thì gặp một con dốc thoai thoải. Trên dốc trồng đầy cây ăn quả, dưới chân dốc chính là Tây Hà. Nhìn từ xa có thể thấy bãi sông bằng phẳng và mặt nước rộng lớn, nhà Thẩm Lạc Thu nằm ngay lưng chừng dốc.
Ngôi nhà sơn trắng, rộng rãi đẹp đẽ, xung quanh sân trồng một vòng hoa. Dù sao cũng là làm ăn buôn bán, không thể xuề xòa được.
"Giẻ lau!"
Vừa đến nơi, Sở Hoàn liền thấy Thẩm Lạc Thu đang đứng trước cửa nói chuyện với một người đàn ông trung niên rám nắng. Nhìn thấy cậu, Thẩm Lạc Thu lên tiếng: "Nhóc Hoàn, đợi tớ một lát."
"Không sao, cậu cứ bận việc trước đi."
Thẩm Lạc Thu quay lại nói với người đàn ông: "Được rồi, lát nữa tôi mang qua cho anh, vẫn chỗ cũ đúng không?"
"Đúng đúng, cậu đừng có quên đấy nhé."
"Yên tâm đi, không quên đâu."
Nói xong, người đàn ông trung niên vội vã rời đi, nhìn hướng ông ta đi, có vẻ là xuống bờ sông.
Thẩm Lạc Thu dẫn Sở Hoàn vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Ổng nhờ tớ mang ít mồi câu xuống hộ."
Sở Hoàn: "Ồ."
Cậu từng đọc trên mạng rằng dân câu cá mê câu đến mức nào, bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy, trên mạng còn chưa phóng đại đủ. Chỉ riêng làn da đen sạm kia là không phải ai cũng có thể đạt được.
"Mấy người đó toàn là cao thủ, chỉ cần được câu cá thì chuyện gì cũng không quan tâm. Có người thậm chí ngồi cả ngày cả đêm không ăn uống gì!"
Thẩm Lạc Thu vừa đi vào trong vừa nói: "Nhưng giờ thì tốt rồi, nhà tớ mở thêm dịch vụ giao đồ ăn tận nơi."
"..."
"Sở Hoàn tới rồi à? Nghe giẻ lau nói cháu từ chức hả?"
Hai người vừa vào cửa thì gặp mẹ của Thẩm Lạc Thu. Bà nhìn thấy Sở Hoàn liền kéo cậu lại hỏi chuyện. Nhưng Thẩm Lạc Thu nhanh tay hơn, lập tức kéo Sở Hoàn chạy biến: "Mẹ, con dẫn cậu ấy đi câu cá đây, có gì nói sau nhé!"
"Được rồi, dẫn đi chơi vui vẻ, tối nhớ đưa người về ăn cơm đấy!"
"Biết rồi ạ!"
Thẩm Lạc Thu dẫn Sở Hoàn vào một căn phòng. Nhìn thấy bên trong đầy ắp các loại dụng cụ câu cá, Sở Hoàn không khỏi kinh ngạc: "Nhiều thế này á?"
"Nhân tiện bán luôn, cậu cứ tùy ý chọn."
Sở Hoàn không rành lắm, chọn đại một cần câu thuận tay. Thẩm Lạc Thu cũng lấy một cây, cầm thêm mồi câu và mấy dụng cụ khác mà khách đặt, hào hứng kéo Sở Hoàn chạy xuống bờ sông: "Đi nào đi nào!"
Hai người đi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bãi sông ẩm ướt bên dưới.
Tây Hà rất rộng, bờ sông kéo dài, ven bờ neo đậu hai chiếc thuyền khách cỡ trung có thể chở hơn chục người, còn có mấy chiếc thuyền sắt nhỏ chèo tay. Mấy người câu cá lác đác ngồi rải rác, mỗi người chiếm một góc riêng.
Gió từ bờ bên kia thổi tới, Sở Hoàn men theo mép nước đi đến một chỗ thích hợp, mở ghế xếp ra ngồi xuống, bày ra dáng vẻ nghiêm túc chỉnh cần câu, thoạt nhìn khá chuyên nghiệp.
Thẩm Lạc Thu tò mò hỏi: "Cậu biết câu cá à?"
Tuy rằng làng bọn họ gần Tây Hà, nhưng dân làng không mấy ai đi câu cá. Hồi nhỏ bọn họ lén lút ra sông chơi, nhưng toàn là để nướng măng xào thịt.
Sở Hoàn động tác thuần thục, đầu ngẩng cao, giọng điệu kiêu hãnh: "Không biết."
Thẩm Lạc Thu: "...... Thế cậu bày đặt làm màu gì đấy?"
"Tớ có lý thuyết vững là được rồi chứ sao?"
"Rồi rồi, cậu cứ câu đi, tớ mang đồ qua cho khách đã."
"Đi đi."
Thẩm Lạc Thu xách mồi câu dọc theo bờ sông rời đi.
Sở Hoàn loay hoay mãi, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu câu. Nhưng nhìn mặt nước một lúc, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nước không hề gợn sóng, chả có con cá nào mắc câu, trái lại, ánh nắng ấm áp khiến cậu mơ màng ngái ngủ. Sở Hoàn nheo mắt nhìn mặt sông lấp lánh ánh vàng, dứt khoát không thèm nhìn nữa, lấy điện thoại ra nghịch.
Cậu mở nhóm chat đồng nghiệp cũ, vẫn như mọi khi, tin nhắn trong nhóm tràn ngập sự chết lặng và cam chịu. Không biết còn tưởng cả đám xác sống đang gõ bàn phím.
Chuyện cậu nghỉ việc chẳng tạo ra chút gợn sóng nào trong công ty. Chỉ là khi cậu đi rồi, công việc của cậu bị chia cho người khác, khiến đồng nghiệp càng chán đời hơn mà thôi.
Cậu nhận được vài tin nhắn riêng, hầu hết đều là hỏi thăm xem cậu nhảy sang công ty nào. Thậm chí, Triệu Quỳ hiếm hoi cũng nhắn cho cậu.
Cậu với Triệu Quỳ quan hệ không tệ, hồi mới vào công ty, Triệu Quỳ từng hướng dẫn cậu một thời gian. Tin nhắn đầu tiên của Triệu Quỳ là hỏi thăm tình hình cậu, sau đó rất khéo léo gợi nhắc về chuyện cầu thang.
Nhắc đến chuyện này, Sở Hoàn lập tức hào hứng, nhắn lại: "Cầu thang có 'bí mật' đấy."
"Tất nhiên là tôi biết cầu thang có bí mật."
Đang trong giờ làm mà đối phương rep ngay lập tức, Sở Hoàn ngạc nhiên một chút, đáp: "Ý tôi là 'bí mật' theo nghĩa đen. Một loại tà ma, không phải là cái nghĩa thông thường đâu."
Lần này đối phương im lặng thật lâu, sau đó mới nhắn lại một dấu chấm hỏi đơn độc: ?
"Nói đơn giản thì đó là thứ giống tai người mọc ra từ tường, sinh trưởng nhờ những bí mật tối tăm của con người. Trời ạ, cậu không thấy đâu, trong cầu thang mọc đầy thứ đó... Đúng rồi, nhà vệ sinh tầng 12 công ty mình hay bị tắc lắm đúng không?"
Triệu Quỳ mãi sau mới nhắn lại: "Khoan đã... tôi nghĩ tôi cần bình tĩnh lại..."
"Vừa hay, cậu có muốn một lá bình tĩnh không?"
Triệu Quỳ: "?????"
"Một lá bùa Minh Quang 3888, Lục Thành dùng rồi nói ok lắm."
Hai giây sau, Triệu Quỳ lập tức gọi tới, vừa bắt máy đã hỏi ngay: "Thật sự có tác dụng?"
Sở Hoàn suy nghĩ hai giây, sau đó khẳng định: "Xét theo góc độ khoa học, bí mật đều không chịu được ánh sáng."
Triệu Quỳ: "..."
Nghe thì có vẻ không đáng tin, nhưng lại cảm thấy khá hợp lý.
Trong lúc đối phương còn đang trầm tư, điện thoại của Sở Hoàn đột nhiên rung lên, báo có cuộc gọi khác tới.
"Chờ chút, để tôi nghe điện thoại đã."
Là Thẩm Lạc Thu, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng hét hoảng loạn: "Nhóc Hoàn, cứu mạng, quỷ nước kéo người thế thân!"
Âm thanh nền là tiếng ồn ào hỗn loạn, có người lớn tiếng la hét.
"Kéo người lên trước! Kéo người lên trước! Mẹ nó, đừng lo con cá nữa!"
Sở Hoàn: "???"
"Cậu đang ở đâu?"
"Cậu đi dọc bãi bồi về bên phải một đoạn sẽ thấy bọn tớ!"
"Tớ đến ngay."
Cậu nhanh chóng chuyển về cuộc gọi với Triệu Quỳ, đối phương vẫn chưa cúp máy. Cậu nói nhanh: "Cậu đợi tôi một chút, bên này hình như có người gặp quỷ, tôi đi bắt quỷ cái đã."
Triệu Quỳ: "... Được."
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
"Tay?"
Sở Hoàn nhíu mày, suy nghĩ về các câu chuyện ma quỷ liên quan đến tay. Trẻ con có đôi mắt trong sáng, quả thực rất dễ nhìn thấy những thứ thuộc về âm giới. Chẳng lẽ thực sự gặp quỷ?
Sở Trạch Dương nhanh chóng đưa ra cách giải quyết. Ông nói: ""An An bị dọa sợ nên mới khóc mãi không ngừng. Để tôi niệm chú an thần cho nó là được. Đúng rồi, còn lá bùa này nữa, để nó mang bên mình. Mà trẻ con cũng hay nhớ mẹ, lần sau nó khóc thì gọi mẹ nó đến."
"Được, được, được."
Bà lão gật đầu liên tục, trông rất tin tưởng.
Sở Hoàn kinh ngạc quay sang nhìn bố mình, thật sự bị cậu đoán trúng rồi?
Sở Trạch Dương lấy ra một lá bùa, Sở Hoàn nhìn thoáng qua, hoa văn trên đó trông giống bùa trị trẻ con khóc đêm, nhưng vì không thấy rõ toàn bộ nên cậu không dám chắc.
Lá bùa được gấp lại cẩn thận và đặt vào một túi nhỏ, bà lão nhận lấy, đeo vào cổ An An, rồi nhét vào trong lớp áo bên trong của bé.
Đứa trẻ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác nhìn bà.
"Cảm ơn ông nhiều lắm, Trạch Dương."
Bà lão cảm kích nói với Sở Trạch Dương, rồi thò tay vào túi, lấy ra một cái ví nhỏ làm từ vải vụn. Bà mở ví, rút ra tờ 50 tệ, đưa cho Sở Trạch Dương.
Sở Trạch Dương thản nhiên nhận lấy, bỏ vào túi của mình.
Giải quyết xong chuyện của cháu trai, bà lão lúc này mới chú ý đến Sở Hoàn, quay sang hỏi Sở Trạch Dương: "Ơ, đây chẳng phải là Sở Hoàn sao?"
"Là cháu ạ."
"Sở Hoàn về khi nào thế? Da dẻ còn trắng hơn cả con gái, có bạn gái chưa?"
Sở Hoàn: "Chưa có ạ."
"Phải tìm đi, kết hôn sinh con thì nhà cửa mới náo nhiệt... Nhưng mà tìm vợ đừng có kén chọn quá..."
Sở Hoàn đưa mắt cầu cứu bố mình, nhưng ông chỉ chăm chú nhìn cây quýt ở góc sân, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt van nài của cậu.
Đúng là tra tấn tinh thần! Sở Hoàn đảo mắt tìm đường thoát thân, chợt nhìn đứa bé trong lòng bà lão, đột nhiên lên tiếng: "An An hình như đói rồi, vừa mới bị hoảng sợ, bà mau về cho bé ăn gì ngon đi ạ?"
"Ối, An An đói rồi hở? Vậy bà cháu mình về nha!"
Bà lão vội vàng bế đứa bé lên, rồi nhanh chóng rảo bước trên con đường nhỏ. Không biết làm sao mà dù đã hơn bảy mươi tuổi, bà vẫn có đủ sức để bế trẻ con chạy nhanh như thế.
Đợi bà lão đi khuất, bố Sở Hoàn mới thong thả ngồi lại ghế bập bênh, sai bảo: "Gọt cho bố quả lê."
"Dạ rõ!"
Sở Hoàn đi vào trong lấy một quả lê xanh to, tìm một con dao, gọt sạch vỏ rồi cắt thành từng miếng nhỏ, cắm thêm tăm, bưng dĩa lê đặt xuống bên cạnh Sở Trạch Dương.
Vẻ mặt lấy lòng nhiệt tình, trông chẳng khác nào chó con vẫy đuôi.
Sở Hoàn nhìn bố ăn lê, ngồi xổm xuống một bên, hỏi: "Bố, đứa bé gặp phải thứ gì vậy? Là Quỷ Lột Da hả?"
Hồi nhỏ, chuyện kể trước giờ ngủ của cậu toàn là mấy chuyện ma quái do bố kể, giờ nghĩ lại, cậu nhớ một câu chuyện "bàn tay" mà mình từng nghe.
Nội dung đại khái là một người trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, nhìn thấy một đôi tay trắng nõn như ngọc đang giúp mình c** q**n áo. Người đó tưởng bản thân gặp vận đào hoa, nghĩ rằng có khi là hồn ma xinh đẹp hay yêu tinh quyến rũ nào đó. Nghĩ đến câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", hắn hớn hở nằm im, chờ mong được cùng mỹ nhân trải qua một đêm xuân nồng cháy.
Kết quả, sau khi l*t s*ch quần áo của hắn, đôi tay ấy không hề làm điều hắn mong đợi. Các ngón tay thon dài trắng mịn nhẹ nhàng v**t v* cơ thể hắn, đầu móng tay đỏ rực như máu sắc bén như lưỡi dao, vạch một đường nhẹ trên da, lập tức rạch ra một vết cắt, sau đó dọc theo vết thương, lớp da bị lột ra một cách gọn gàng... Sáng hôm sau, khi có người phát hiện ra hắn, trên giường chỉ còn lại một thi thể đỏ thẫm không da.
Bộ da người nguyên vẹn bị treo trên màn giường, lắc lư nhẹ theo gió.
"Không phải." Sở Trạch Dương liếc cậu một cái, bác bỏ suy đoán.
"Vậy là cái gì?"
"Con có cảm nhận được âm khí trên người thằng bé không?"
Sở Hoàn thành thật nói: "Không ạ."
"Không có ma quỷ? Vậy cái tay mà nó nhìn thấy là gì?"
Sở Trạch Dương: "Là điện thoại. Thằng bé muốn chơi điện thoại."
Sở Hoàn: "..."
"????"
"..."
Tiếng quạ kêu loạn xạ chính là tâm trạng của cậu lúc này.
Sở Hoàn hít sâu một hơi, không thể tin nổi: "Chỉ vì muốn chơi điện thoại mà nó khóc lóc ầm ĩ suốt từ nãy đến giờ á??? Khóc đến đỏ bừng cả mặt, sắp thiếu oxy luôn, mà còn chẳng chịu nghe lời ai??"
"Bảo bối trong tay, viên ngọc trong miệng."
Sở Hoàn chợt lóe lên suy nghĩ, cuối cùng cũng phản ứng kịp: "Vì bố mẹ nó nuông chiều quá mức! Nó quen dùng cách này để đạt được thứ mình muốn."
...
Vậy ra đây chỉ là một vụ trẻ con bị chiều hư không được chơi điện thoại mà làm loạn thôi sao????
"Không đúng!"
Sở Hoàn nghĩ ngợi một lúc, bỗng dưng bật dậy: "Vậy sao bố nói là nó bị dọa sợ?"
"Con nghĩ nếu bố nói thật, bà ấy có tin không?"
"Không."
Bà lão này còn mê tín và cứng đầu hơn cả họ. Nếu họ không giải quyết thỏa đáng, bà lão chắc chắn sẽ đi tìm người khác.
Sở Trạch Dương nói tiếp: "Giờ chuyện đã xong, bà ấy cũng yên tâm, mọi thứ đều ổn. Con còn thấy vấn đề gì không?"
"Không có vấn đề."
Sở Hoàn nhìn bố bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Không trách được bố nói cậu không có linh tính, ngày đầu tiên về nhà mà cậu đã tận mắt chứng kiến thế nào là một 'nhà tâm lý học dân gian' chân chính.
Sở Trạch Dương khẽ gật đầu, nói: "Dọn dẹp xong thì đi dâng hương cho tượng thần."
"Dạ."
Sở Hoàn vào phòng thay bộ đồ ngủ, vuốt lại mái tóc rối bù cho ngay ngắn. Sau khi chỉnh trang tươm tất, cậu bước ra ngoài.
Lúc cậu ra, Sở Trạch Dương đã mở cửa căn phòng thờ. Cánh cửa dày nặng như cánh hoa nở bung về hai phía. Ánh nắng vàng kim bị chặn đúng nơi bậu cửa, không chiếu vào bên trong dù chỉ một tia sáng.
Sở Hoàn chỉ liếc một cái mà toàn thân đã cảm nhận được luồng khí lạnh bên trong, cùng mùi hương nồng lâu năm chưa từng phai nhạt. Hương đã ngấm vào từng bức tường, từng cây trụ, từng món đồ trong đó... Cậu không thích bước vào nơi này. Không gian, cách bài trí, và cả pho tượng thần cao lớn đều mang đến cho cậu cảm giác rất khó tả.
"Lại đây."
Sở Trạch Dương đã lên tiếng gọi, dù cậu có không muốn đi nữa thì vẫn phải theo vào.
Không gian trong phòng rất trống trải, cũng không có nhiều đồ vật. Dưới đất có mấy tấm đệm cỏ chẳng rõ làm từ loại gì. Chính giữa là một chiếc bàn thờ thấp, chân bàn và góc bàn đều được chạm khắc hoa văn kỳ lạ. Trên bàn đặt một lư hương nhỏ tinh xảo, tro nhang bên trong gần như đầy ắp.
Sau cùng là pho tượng thần. Bức tượng cao hơn ba mét, để tránh cảm giác chật chội, trần căn phòng này được xây cao hơn các phòng bình thường, tạo nên không gian rộng mở, khiến người ta cảm thấy tầm nhìn thoáng đãng.
Là vật quan trọng và lớn nhất trong căn phòng này, bất kỳ ai bước vào cũng sẽ lập tức bị bức tượng thần thu hút. Bức tượng được tạc từ đất, bề mặt phủ một lớp bụi mờ, không rõ là do tay nghề chưa đủ tinh xảo hay vì lý do nào khác mà khuôn mặt tượng trông mờ nhạt, ngay cả hoa văn trên y phục cũng không thể nhận diện rõ ràng... thậm chí có phần bình thường.
Sở Hoàn không biết bức tượng này thờ vị thần nào hay tổ tiên nào đã đắc đạo thành tiên. Ngay cả bố cậu hình như cũng không hiểu rõ về nó. Ít nhất theo những gì cậu từng hỏi trước đây, bố cậu chỉ nói đây là vật tổ tiên truyền lại, dù thế nào cũng không thể ngừng thờ cúng.
Nếu đã được tổ tiên thờ cúng từ lâu, thì chắc hẳn sẽ phù hộ cho cậu nhỉ? Khi gặp nguy hiểm, có lẽ cầu xin cũng dễ được đáp lại?
Trong đầu Sở Hoàn suy nghĩ đủ thứ linh tinh, bên ngoài vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Bên kia, Sở Trạch Dương đã lấy ra ba nén nhang mảnh từ một hộp gỗ, dùng ngọn nến bên cạnh vẫn cháy suốt ngày đêm để châm lửa, sau đó quay người vẫy tay gọi Sở Hoàn.
"Lại đây."
Sở Hoàn hơi ngẩn người, bước tới, Sở Trạch Dương liền nhét ba nén nhang vào tay cậu, dặn: "Cung kính vào."
"Ồ."
Hương trầm mới cháy tỏa ra mùi giống hệt với hương liệu trong phòng, chỉ là không quá nồng, nhẹ nhàng hơn. Sở Hoàn cầm nhang, liếc bố mình một cái rồi thành kính tiến lên, cắm ba nén nhang vào lư hương trên bàn thờ.
Xong xuôi, cậu lùi lại một bước, chà chà ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải. Không biết có phải ảo giác không, khi vừa buông nhang ra, đầu ngón tay cậu bỗng cảm thấy nóng rực, tuy nhiên cảm giác ấy biến mất ngay giây sau.
Nhang cháy rất nhanh, làn khói mỏng bay lên thành một đường thẳng tắp rồi tan biến.
Ngay khi nhang cháy hết, không hiểu sao Sở Hoàn cảm thấy mùi hương trong không khí trở nên nồng đậm hơn hẳn. Cậu hít hít mũi, khó hiểu quay sang nhìn bố mình.
Sở Trạch Dương cũng ngửi thấy. Ông thoáng nghi hoặc, cẩn thận kiểm tra lại, vẫn không tìm ra nguyên nhân.
Sở Hoàn suy đoán: "Có khi nào do lâu rồi con không đến dâng hương, nên vị thần nhà mình thấy vui?"
Sở Trạch Dương không trả lời, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bức tượng thần, sau đó lấy ra một chiếc sừng bò và gieo quẻ ngay tại chỗ, lặp lại ba lần.
Trong lúc ông giải quẻ, Sở Hoàn đứng cạnh quan sát. Cậu thấy bố mình hơi nhíu mày, sau đấy lại giãn ra, dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình.
Sở Hoàn cẩn thận hỏi: "Bố, sao vậy ạ?"
Sở Trạch Dương hỏi thẳng: "Con gặp đào hoa rồi à?"
Sở Hoàn buột miệng: "Sao bố biết?"
"Hơn nữa là nam."
Giọng điệu Sở Trạch Dương chắc nịch.
Sở Hoàn lập tức im bặt, quyết định không tiếp tục chơi ngu nữa.
Sở Trạch Dương chỉ nói: "Bố không có ý kiến về nam hay nữ, nhưng người đó không phải chính duyên của con."
"Vậy chính duyên của con bao giờ mới xuất hiện?"
Sở Hoàn hào hứng hỏi Sở Trạch Dương.
Sở Trạch Dương liếc ra ngoài cửa, ngạc nhiên thốt lên: "Ơ, chưa vào xuân mà, bố còn tưởng mùa xuân đến rồi."
Sở Hoàn: "..."
"Đi thôi."
Sở Trạch Dương đã cất bước ra ngoài. Sở Hoàn vội theo sau, vừa đi vừa hỏi: "Bố, rốt cuộc chuyện vừa nãy là thế nào?"
"Không có gì."
"Thế sao mùi hương lại thay đổi?"
"Như con nói đấy."
"Hả? Thật sự là thấy con nên vui hả?"
"..."
Cánh cửa lớn nặng nề khép lại, khe sáng thu hẹp dần, ánh sáng trong phòng cũng yếu đi, làm hoa văn mờ trên bức tượng thần càng trở nên khó phân biệt. Trong bóng tối chỉ còn lại một bóng hình khổng lồ.
Trưa hôm đó, vừa ăn xong, Thẩm Lạc Thu liền gọi điện hẹn Sở Hoàn đi câu cá.
Sở Hoàn nhìn thời tiết ngoài trời, hơi động lòng.
Bây giờ đang là tháng Mười, mùa thu đã sang. Không khí vốn có chút lành lạnh, nhưng khi mặt trời ló dạng, nhiệt độ lại vừa vặn dễ chịu, là thời tiết lý tưởng nhất để đi chơi!
Hơn nữa, cậu đã lâu lắm rồi không có một ngày nghỉ nào! Công việc chết tiệt!
Sở Hoàn hỏi: "Tớ qua bờ sông tìm cậu, hay đến nhà cậu trước?"
Thẩm Lạc Thu: "Cậu qua nhà tớ trước đi, chọn một cần câu vừa tay, rồi chúng ta cùng ra sông."
"Ok."
Sau khi chào Sở Trạch Dương một tiếng, Sở Hoàn vui vẻ ra khỏi nhà.
Nhà cậu vốn cách nhà Thẩm Lạc Thu chỉ vài bước chân, nhưng để tiện mở dịch vụ câu cá giải trí, nhà Thẩm Lạc Thu đã chuyển đến chỗ gần bờ sông hơn và xây nhà mới.
Cậu men theo rừng trúc bên cạnh sân nhà mình một đoạn, đi đến cuối rừng thì gặp một con dốc thoai thoải. Trên dốc trồng đầy cây ăn quả, dưới chân dốc chính là Tây Hà. Nhìn từ xa có thể thấy bãi sông bằng phẳng và mặt nước rộng lớn, nhà Thẩm Lạc Thu nằm ngay lưng chừng dốc.
Ngôi nhà sơn trắng, rộng rãi đẹp đẽ, xung quanh sân trồng một vòng hoa. Dù sao cũng là làm ăn buôn bán, không thể xuề xòa được.
"Giẻ lau!"
Vừa đến nơi, Sở Hoàn liền thấy Thẩm Lạc Thu đang đứng trước cửa nói chuyện với một người đàn ông trung niên rám nắng. Nhìn thấy cậu, Thẩm Lạc Thu lên tiếng: "Nhóc Hoàn, đợi tớ một lát."
"Không sao, cậu cứ bận việc trước đi."
Thẩm Lạc Thu quay lại nói với người đàn ông: "Được rồi, lát nữa tôi mang qua cho anh, vẫn chỗ cũ đúng không?"
"Đúng đúng, cậu đừng có quên đấy nhé."
"Yên tâm đi, không quên đâu."
Nói xong, người đàn ông trung niên vội vã rời đi, nhìn hướng ông ta đi, có vẻ là xuống bờ sông.
Thẩm Lạc Thu dẫn Sở Hoàn vào trong nhà, vừa đi vừa nói: "Ổng nhờ tớ mang ít mồi câu xuống hộ."
Sở Hoàn: "Ồ."
Cậu từng đọc trên mạng rằng dân câu cá mê câu đến mức nào, bây giờ tận mắt chứng kiến mới thấy, trên mạng còn chưa phóng đại đủ. Chỉ riêng làn da đen sạm kia là không phải ai cũng có thể đạt được.
"Mấy người đó toàn là cao thủ, chỉ cần được câu cá thì chuyện gì cũng không quan tâm. Có người thậm chí ngồi cả ngày cả đêm không ăn uống gì!"
Thẩm Lạc Thu vừa đi vào trong vừa nói: "Nhưng giờ thì tốt rồi, nhà tớ mở thêm dịch vụ giao đồ ăn tận nơi."
"..."
"Sở Hoàn tới rồi à? Nghe giẻ lau nói cháu từ chức hả?"
Hai người vừa vào cửa thì gặp mẹ của Thẩm Lạc Thu. Bà nhìn thấy Sở Hoàn liền kéo cậu lại hỏi chuyện. Nhưng Thẩm Lạc Thu nhanh tay hơn, lập tức kéo Sở Hoàn chạy biến: "Mẹ, con dẫn cậu ấy đi câu cá đây, có gì nói sau nhé!"
"Được rồi, dẫn đi chơi vui vẻ, tối nhớ đưa người về ăn cơm đấy!"
"Biết rồi ạ!"
Thẩm Lạc Thu dẫn Sở Hoàn vào một căn phòng. Nhìn thấy bên trong đầy ắp các loại dụng cụ câu cá, Sở Hoàn không khỏi kinh ngạc: "Nhiều thế này á?"
"Nhân tiện bán luôn, cậu cứ tùy ý chọn."
Sở Hoàn không rành lắm, chọn đại một cần câu thuận tay. Thẩm Lạc Thu cũng lấy một cây, cầm thêm mồi câu và mấy dụng cụ khác mà khách đặt, hào hứng kéo Sở Hoàn chạy xuống bờ sông: "Đi nào đi nào!"
Hai người đi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bãi sông ẩm ướt bên dưới.
Tây Hà rất rộng, bờ sông kéo dài, ven bờ neo đậu hai chiếc thuyền khách cỡ trung có thể chở hơn chục người, còn có mấy chiếc thuyền sắt nhỏ chèo tay. Mấy người câu cá lác đác ngồi rải rác, mỗi người chiếm một góc riêng.
Gió từ bờ bên kia thổi tới, Sở Hoàn men theo mép nước đi đến một chỗ thích hợp, mở ghế xếp ra ngồi xuống, bày ra dáng vẻ nghiêm túc chỉnh cần câu, thoạt nhìn khá chuyên nghiệp.
Thẩm Lạc Thu tò mò hỏi: "Cậu biết câu cá à?"
Tuy rằng làng bọn họ gần Tây Hà, nhưng dân làng không mấy ai đi câu cá. Hồi nhỏ bọn họ lén lút ra sông chơi, nhưng toàn là để nướng măng xào thịt.
Sở Hoàn động tác thuần thục, đầu ngẩng cao, giọng điệu kiêu hãnh: "Không biết."
Thẩm Lạc Thu: "...... Thế cậu bày đặt làm màu gì đấy?"
"Tớ có lý thuyết vững là được rồi chứ sao?"
"Rồi rồi, cậu cứ câu đi, tớ mang đồ qua cho khách đã."
"Đi đi."
Thẩm Lạc Thu xách mồi câu dọc theo bờ sông rời đi.
Sở Hoàn loay hoay mãi, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu câu. Nhưng nhìn mặt nước một lúc, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nước không hề gợn sóng, chả có con cá nào mắc câu, trái lại, ánh nắng ấm áp khiến cậu mơ màng ngái ngủ. Sở Hoàn nheo mắt nhìn mặt sông lấp lánh ánh vàng, dứt khoát không thèm nhìn nữa, lấy điện thoại ra nghịch.
Cậu mở nhóm chat đồng nghiệp cũ, vẫn như mọi khi, tin nhắn trong nhóm tràn ngập sự chết lặng và cam chịu. Không biết còn tưởng cả đám xác sống đang gõ bàn phím.
Chuyện cậu nghỉ việc chẳng tạo ra chút gợn sóng nào trong công ty. Chỉ là khi cậu đi rồi, công việc của cậu bị chia cho người khác, khiến đồng nghiệp càng chán đời hơn mà thôi.
Cậu nhận được vài tin nhắn riêng, hầu hết đều là hỏi thăm xem cậu nhảy sang công ty nào. Thậm chí, Triệu Quỳ hiếm hoi cũng nhắn cho cậu.
Cậu với Triệu Quỳ quan hệ không tệ, hồi mới vào công ty, Triệu Quỳ từng hướng dẫn cậu một thời gian. Tin nhắn đầu tiên của Triệu Quỳ là hỏi thăm tình hình cậu, sau đó rất khéo léo gợi nhắc về chuyện cầu thang.
Nhắc đến chuyện này, Sở Hoàn lập tức hào hứng, nhắn lại: "Cầu thang có 'bí mật' đấy."
"Tất nhiên là tôi biết cầu thang có bí mật."
Đang trong giờ làm mà đối phương rep ngay lập tức, Sở Hoàn ngạc nhiên một chút, đáp: "Ý tôi là 'bí mật' theo nghĩa đen. Một loại tà ma, không phải là cái nghĩa thông thường đâu."
Lần này đối phương im lặng thật lâu, sau đó mới nhắn lại một dấu chấm hỏi đơn độc: ?
"Nói đơn giản thì đó là thứ giống tai người mọc ra từ tường, sinh trưởng nhờ những bí mật tối tăm của con người. Trời ạ, cậu không thấy đâu, trong cầu thang mọc đầy thứ đó... Đúng rồi, nhà vệ sinh tầng 12 công ty mình hay bị tắc lắm đúng không?"
Triệu Quỳ mãi sau mới nhắn lại: "Khoan đã... tôi nghĩ tôi cần bình tĩnh lại..."
"Vừa hay, cậu có muốn một lá bình tĩnh không?"
Triệu Quỳ: "?????"
"Một lá bùa Minh Quang 3888, Lục Thành dùng rồi nói ok lắm."
Hai giây sau, Triệu Quỳ lập tức gọi tới, vừa bắt máy đã hỏi ngay: "Thật sự có tác dụng?"
Sở Hoàn suy nghĩ hai giây, sau đó khẳng định: "Xét theo góc độ khoa học, bí mật đều không chịu được ánh sáng."
Triệu Quỳ: "..."
Nghe thì có vẻ không đáng tin, nhưng lại cảm thấy khá hợp lý.
Trong lúc đối phương còn đang trầm tư, điện thoại của Sở Hoàn đột nhiên rung lên, báo có cuộc gọi khác tới.
"Chờ chút, để tôi nghe điện thoại đã."
Là Thẩm Lạc Thu, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng hét hoảng loạn: "Nhóc Hoàn, cứu mạng, quỷ nước kéo người thế thân!"
Âm thanh nền là tiếng ồn ào hỗn loạn, có người lớn tiếng la hét.
"Kéo người lên trước! Kéo người lên trước! Mẹ nó, đừng lo con cá nữa!"
Sở Hoàn: "???"
"Cậu đang ở đâu?"
"Cậu đi dọc bãi bồi về bên phải một đoạn sẽ thấy bọn tớ!"
"Tớ đến ngay."
Cậu nhanh chóng chuyển về cuộc gọi với Triệu Quỳ, đối phương vẫn chưa cúp máy. Cậu nói nhanh: "Cậu đợi tôi một chút, bên này hình như có người gặp quỷ, tôi đi bắt quỷ cái đã."
Triệu Quỳ: "... Được."
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 5
10.0/10 từ 15 lượt.