Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 49
194@-
Sở Trạch Dương ngẩng đầu nhìn bức tượng thần trước mặt, trong lòng chẳng khác gì núi lửa phun trào.
Bừng tỉnh và phẫn nộ đan xen khiến ánh mắt ông trở nên vô cùng u tối.
"Nhà họ La ở phương Bắc có một cô con gái, dung mạo thanh tú, thiên tư linh tuệ. Từ khi tròn mười sáu tuổi, cô liên tục mơ thấy mình ở trên một con thuyền lớn giữa dòng sông. Dưới thuyền, sóng nước cuộn trào, cá, rùa, rồng lần lượt hiện lên, cúi đầu bái lạy. Sau bảy ngày liên tục, cô rơi xuống sông khi đang qua đò vào ban ngày, trong nước thấp thoáng bóng rồng. Sau đó, người nhà họ La thường xuyên gặp một con rùa lớn bên bờ sông, con rùa hiền lành, chở người nhà họ La qua sông, nói rằng tuân theo lệnh Hà Thần... Thiên hạ gọi cô là vợ của Hà Thần."
"Người dân tại một ngôi làng từng mơ thấy một đoàn rước dâu kỳ lạ, khí thế hoành tráng. Thành Hoàng khoác áo đỏ thẫm, đầu đội mũ miện, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, xung quanh là các dũng sĩ oai hùng hộ tống. Khi trời sáng, người ta phát hiện một cô gái trong làng đã qua đời tại nhà mình..."
"...Những cô gái chưa xuất giá sau khi tròn mười sáu tuổi, hằng năm vào ngày Rằm tháng Hai đều được đưa đến miếu Sơn Thần. Người được chọn sẽ khoác áo lông vũ, đến sáng hôm sau hóa thành một con chim rực rỡ, chim ấy linh thiêng, ai nhìn thấy sẽ gặp điềm lành, vì đó là thê tử của Sơn Thần..."
"..."
Vô số ghi chép tương tự điên cuồng xoay chuyển trong đầu Sở Trạch Dương. Ông nghĩ đến cảm ứng đặc biệt của Sở Hoàn với thần, chân linh dễ dàng lộ diện như vậy sao? Trừ phi là huyết mạch trực hệ, nhưng ngay cả huyết mạch trực hệ cũng chưa chắc làm được điều đó!
Người thường mà chỉ cảm ứng được thần minh, mượn được chút sức mạnh đã là thiên tư hiếm có rồi, nói gì đến chân thân của thần hiển linh? Chẳng lẽ Chiết Chi nhất quyết muốn có được Sở Hoàn?!
Vô số ghi chép cổ lại tiếp tục trào dâng, tất cả đọng lại thành mấy chữ vô cùng đáng sợ: SỞ HOÀN SẼ BỊ MANG ĐI!
"Bố? Bố yêu ơi? Bố bị bóng đè hả?"
Sở Hoàn vẫn còn mờ mịt đứng bên cạnh. Phản ứng của bố cậu sao còn lố hơn cậu? Lố đến mức cậu muốn lấy bùa An Thần dán cho ông.
Đang lúc cậu do dự, bố cậu quay phắt đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người cậu.
"Sao vậy?"
Sở Hoàn giật nảy mình, theo phản xạ rà soát lại xem dạo gần đây mình có làm sai chuyện gì không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy dạo này bản thân rất chăm chỉ làm việc.
Sở Trạch Dương nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi mở miệng hỏi: "Con có nhận được thứ gì từ ngài... tức là Chiết Chi không? Thực tế hay trong mơ cũng tính."
"Gì cơ?"
Sở Hoàn không hiểu tại sao bố cậu nhắc đến hai chữ "Chiết Chi" mà nghiến răng nghiến lợi như vậy. Cậu nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như là không... À khoan, trước đó ngài có đưa vài cành cây. Con còn hỏi bố á, bố nói không có tác dụng gì, nhưng ít nhất là nhìn khá đẹp."
Sở Trạch Dương: "Cành cây?"
Nghe nói là cành cây, Sở Trạch Dương thở phào nhẹ nhõm. May mà chỉ là cành cây chứ không phải hôn thư hay thứ gì tương tự. Khóe miệng ông lạnh lùng nhếch lên, nói: "Vứt."
Sở Hoàn: "???"
"Vứt? Đó là vật được ban tặng mà? Vứt đi chẳng phải là đại bất kính à?"
Sở Trạch Dương: "Con đừng lo."
Sở Hoàn vẫn còn ngơ ngác, ngoan ngoãn đáp: "Vầng."
"Còn nữa, sau này con cứ theo lễ nghi mà dâng hương đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ là được, còn lại mặc kệ."
Ba từ đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ đều được Sở Trạch Dương nhấn mạnh, không chỉ nhắc nhở Sở Hoàn, mà còn như cảnh báo thứ gì đó trong phòng này.
Sở Hoàn cảm thấy bố mình hôm nay có vẻ không vui, không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."
"Còn nữa..."
Nhìn sắc đào hồng phớt nơi đuôi mày Sở Hoàn, Sở Trạch Dương trốn tránh nhắm mắt lại. Chả trách trước đây ông thấy hồng loan tinh động, nhưng lại không nhìn ra chi tiết, đóa đào hoa này nở không đúng lúc chút nào!
"Dạo này con không được yêu đương."
Sở Hoàn tròn mắt hỏi: "Tại sao?"
Sở Trạch Dương lạnh lùng đáp: "Sẽ hao tài."
Sở Hoàn lập tức hết kinh ngạc, so với yêu đương, đương nhiên là ví tiền quan trọng hơn! Cậu nói ngay: "Vậy thì con không yêu."
"Ừ, đi đi."
Sở Hoàn xoay người ôm khúc lôi kích mộc của mình, mang ra sân rồi mới sực nhớ ra cậu quên hỏi về chuyện tượng thần biến đổi. Nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy bố cậu vẫn còn đứng trước bức tượng, hai bên trông như đang giằng co, bầu không khí giữa họ ngập tràn sự căng thẳng vi diệu.
Thôi vậy, lần sau hỏi sau đi... Cậu rụt cổ, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn khúc lôi kích mộc trước mặt.
Khúc gỗ này thật sự là đồ tốt, phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới có thể có được một khúc lôi kích mộc chân chính.
Sở Hoàn hào hứng chụp mấy tấm ảnh gửi cho Lý Tuyên Minh, quả nhiên nhận về một loạt dấu chấm hỏi. Ngay sau đó điện thoại reo lên. Đối phương hỏi cậu đã mua chưa, sau khi biết đây là món quà khách hàng tặng, Lý Tuyên Minh trầm mặc.
Biết khúc gỗ này đã có sắp xếp, hắn tiếc nuối thở dài một tiếng.
Sở Hoàn cúp máy, tiếp tục nghiên cứu món đồ này.
Cậu sờ lên bề mặt khúc gỗ, lúc trước chạm vào vẫn còn cảm nhận được luồng khí bạo liệt, nhưng sau khi đặt trước tượng thần một thời gian, bây giờ đã trở nên vô cùng thu liễm. Cậu cần dùng khúc gỗ này để khắc một cái ấn, giúp điều khiển sấm sét. Nếu cậu đủ giỏi, thậm chí có thể giống như Thành Hoàng đại nhân, tâm động lôi động. Đáng tiếc là bây giờ cậu chưa đủ trình độ, sấm sét có trong lòng cũng chẳng dùng được, vậy nên đành mượn ngoại vật trước đã.
Làm ấn thực ra chỉ cần một phần nhỏ của khúc gỗ, phần còn lại có thể tạc thêm vài món hộ thân cho nhà họ Ngụy, đây là việc cậu đã hứa.
Chỉ là... kế hoạch thì rất hoàn hảo, tưởng tượng cũng rất đẹp đẽ, nhưng khi nhìn khúc gỗ to đùng trước mặt, Sở Hoàn chợt nhận ra ngay từ bước đầu tiên đã gặp phải thất bại nghiêm trọng.
Khắc gỗ cần kỹ thuật mà nhỉ???
Cậu có kỹ thuật không? Hiển nhiên là không có... Sở Hoàn sờ cằm suy tư, có cần tìm một nghệ nhân điêu khắc không ta?
Sở Trạch Dương đi ra ngoài, nhìn cậu: "Nghĩ xong chưa?"
Sở Hoàn: "Nghĩ xong rồi ạ, nhưng ai khắc đây?"
"Con."
"Con?"
Sở Trạch Dương xoay người ôm ra một chiếc hộp lớn, đặt trước mặt cậu: "Đúng vậy, con tự làm."
Sở Hoàn liếc ông bô một cái, sau đó cúi đầu mở chiếc hộp cũ kỹ phủ bụi, trông như đã bị bỏ quên trong kho chục năm. Bên trong là một bộ công cụ điêu khắc đầy đủ: cưa nhỏ, các loại dao khắc lớn nhỏ, dao tỉa thô, dao tỉa tinh, dao ba góc, thước đo, bút...
Sở Hoàn: "Nhà mình sao lại có mấy thứ này?"
Sở Trạch Dương tức giận nói: "Vẫn luôn có, là con không biết thôi."
Sở Hoàn phát hiện hình như dạo này bố mình hơi dễ cáu, bèn cẩn thận nói: "Nhưng con không biết điêu khắc?"
Chẳng lẽ cậu phải giống Trình Tinh, đi tìm một học viện mỹ thuật nào đó, rồi học từ đầu để trở thành thợ điêu khắc gỗ sao?
Sở Trạch Dương: "Đây là ấn của con, dùng tay, dùng dao, hay dùng bất cứ thứ gì cũng được. Chỉ cần con tự tay làm ra, kỹ thuật không quan trọng, quan trọng là tâm ý của con."
Sở Hoàn: "Dạ được."
Chính tay mình làm ra mới là thứ phù hợp nhất với mình, cậu hiểu.
Sở Hoàn cúi đầu nhìn khúc gỗ trên đất, lại liếc qua đống công cụ bên cạnh, suy nghĩ hai giây rồi rút điện thoại ra. Thôi thì lên mạng xem video hướng dẫn điêu khắc gỗ cơ bản trước vậy.
Chỉ là... xem một lúc, cậu không nhịn được mà bấm vào video đề xuất bên cạnh – mèo con đánh nhau. Thế là Sở Hoàn ngồi trên ghế, vừa xem mấy video hài hước vừa cười ngu.
Sở Trạch Dương liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn về phía tượng thần, nỗi phiền muộn trong lòng vẫn không sao xua tan được. Rốt cuộc là vì sao chứ?
Nghĩ đến đây, ông không nhịn được mà cầm ít rơm khô bên cạnh, tiện tay gấp vài lần, chẳng mấy chốc một con búp bê rơm nhỏ hình thiếu nữ đã xuất hiện trong tay.
Đây là "Mao Nương".
Dân gian có một phong tục gọi là "nghênh Mao Nương", thực chất là một dạng âm hôn. Khi một chàng trai chưa lập gia đình không may qua đời, người thân ở dương gian sẽ cưới cho anh ta một người vợ ma. Họ dùng rơm rạ bện thành hình dáng một cô gái, gọi nó là Mao Nương, sau đó làm nghi thức lễ cưới, chôn cất cả hai xem như đã thành gia lập thất.
Ngoài "nghênh Mao Nương", còn có nhiều loại âm hôn khác, trong đó phổ biến nhất có lẽ là "bồi cốt", tức là tìm một cô gái đã khuất có độ tuổi tương xứng với người đàn ông, tổ chức lễ đính hôn, rồi hợp táng cả hai.
Ngoài ra, nếu một cặp đôi đã đính hôn nhưng một bên qua đời, thì trước khi người còn sống kết hôn với người mới, họ phải hoàn thành nghi thức với người đã khuất. Nếu không, có thể sẽ bị dây dưa không dứt với người đã chết.
Hình thức âm hôn hiểm độc nhất là người sống cưới ma, hoặc người sống gả cho ma. Tuy nhiên bây giờ rất ít người thực hiện loại âm hôn này, vì có yêu cầu quá khắt khe với người sống. Người sống sẽ không thể tái hôn, thậm chí còn bị đoản mệnh.
Mao Nương là một vật thay thế cô dâu, nhưng Sở Trạch Dương nhìn con búp bê rơm trong tay, suy nghĩ một lúc bắt đầu chỉnh lại phần tóc, lặng lẽ biến "cô ấy" thành "cậu ấy".
Biểu cảm của ông nhẫn nhục vô cùng.
Sở Hoàn đã xem xong video mèo con đánh nhau, ngẩng đầu lên thì thấy thứ trong tay bố mình, tò mò nhìn một lát: "Bố, bố định trù ai à?"
Sở Trạch Dương: "Đây không phải búp bê nguyền rủa, mà là Mao Nương."
"Mao Nương?"
Sở Hoàn nghĩ ngợi, chợt nhớ ra công dụng của nó, hỏi: "Dành cho con trai nhà ai thế?"
Sở Trạch Dương không giải thích, chỉ nói: "Không phải chuyện của con."
Thấy bố nói vậy, Sở Hoàn không hỏi nữa, chỉ ở bên cạnh quan sát.
Thông thường Mao Nương có thể thu hút cô hồn dã quỷ, thậm chí là ác quỷ, mang lại tai họa cho chủ nhân. Nhưng đối với Sở Trạch Dương, việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Ông lấy một mảnh vải trắng che lên đầu Mao Nương, sau đó dùng bút vẽ lên ngũ quan, đặc biệt còn chấm mắt. Chấm mắt tức là điểm linh.
Sở Hoàn nhìn mà toát mồ hôi, thứ này nếu rơi vào tay người thường thì chẳng khác nào một công cụ triệu hồi quỷ thần, chắc chắn sẽ có thứ gì đó đến nhập vào.
"Xong."
Sở Trạch Dương ngắm nghía "tác phẩm" của mình. Để người kia hài lòng, ông còn cố tình vẽ ngũ quan của Mao Nương giống vài phần Sở Hoàn. Tuy rằng thứ này chắc chắn không thể cưới gả với thần, nhưng ít ra có thể trở thành một thần thị bên cạnh ngài.
Mong là sau khi có vật thay thế này, người kia sẽ buông tha cho Sở Hoàn... Nếu cần, ông có thể làm thêm vài cái nữa! Tam thê tứ thiếp cũng được!
Sở Hoàn quan sát "Mao Nương" trước mặt, nghiêng đầu suy nghĩ. Cậu cảm thấy hình như nó hơi giống mình.
Cậu không nhịn được nói: "Bố, con biết con đẹp trai, nhưng bố vẽ mặt cũng không cần dùng con làm mẫu đâu."
Sở Trạch Dương: "Ừ, lỡ vẽ rồi, lần sau không dùng nữa."
Sở Hoàn lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Mấy ngày sau đó, cậu miệt mài vật lộn với con dấu của mình, nhưng mãi vẫn chưa ra hồn. Thật sự không có chút linh cảm nào. Tuy nhiên từ đống gỗ vụn, cậu khắc ra được một cặp bùa gỗ đào.
Ừm... thủ công thô sơ, trừu tượng không khác gì tượng bùn của cậu. Lúc Ngụy Khải nhận được, cậu ta hoàn toàn không nhận ra đây là bùa khắc hình Toan Nghê và Bạch Trạch...
Cơ mà theo cách nói của Sở Hoàn là, xấu một chút cũng không sao, quan trọng là có linh. Hiệu quả trừ tà chắc chắn tuyệt đối hàng đầu!
Ngụy Khải chọn tin cậu.
Dù sao cậu ta cũng là fan trung thành của Sở Hoàn, tự mang sẵn filter.
Một buổi chiều nọ, trời u ám, có vẻ sắp mưa.
Sở Hoàn dựa vào ghế, màn hình trước mặt chạy video về các lưu ý khi khắc ấn.
"...Trước tiên, hãy đốt hương trong phòng, người khắc cũng cần tắm rửa sạch sẽ. Khi khắc nên vừa làm vừa tụng chú. Sau khi hoàn thành, đặt ấn lên bàn thờ để..."
Ồ, đốt hương.
Ánh mắt cậu liếc sang bên cạnh, hương đang cháy trong lư hương nhỏ. Tiếp theo là gì nhỉ?
Quên rồi, hoàn toàn không nhớ nổi.
Chẳng mấy chốc, Sở Hoàn xem mà buồn ngủ, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Bầu trời tối mịt ngoài kia càng khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác, Sở Hoàn ngủ thiếp đi.
Khi ngủ, cậu cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng như đang trôi bồng bềnh. Một cảm giác rất kỳ diệu, cậu thấy mình như hóa thành một cơn gió, nhẹ nhàng, tự do. Cậu có thể cảm nhận được thiên địa bao la, cũng cảm thấy mình có thể đến bất cứ nơi đâu.
Nhưng cảm giác kỳ diệu đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Sở Hoàn cảm thấy cơ thể mình dần nặng trĩu, rồi phát hiện bản thân rơi vào một thứ gì đó.
Cậu cúi đầu nhìn, vẫn có đầy đủ tay chân, đầu óc, nhưng không mấy linh hoạt. Cậu thử nhấc chân bước một bước, cơ thể cứng đờ, bốn chi không phối hợp, thế là chúi thẳng mặt xuống đất.
Nhìn mặt đất càng lúc càng gần, Sở Hoàn hoảng loạn. Lỡ mà đập thẳng xuống thì chẳng phải mặt mũi cậu tan tành luôn à! Cậu cố gắng vươn tay chống đỡ, nhưng cơ thể không nghe theo điều khiển.
May mà vào khoảng khắc trước khi chạm đất, có người đỡ lấy cậu.
Sở Hoàn thở phào, theo phản xạ quay đầu cảm ơn: "Cảm ơn. Anh là?"
Sở Hoàn ngẩng lên nhìn. Người này rất cao, tay rất lớn, và trông rất quen. Gương mặt ẩn sau lớp khăn voan mỏng, dù bị che vẫn có thể cảm nhận được đường nét khuôn mặt ưu việt.
Cậu thoáng ngẩn ra.
Là đồng đội của mình.
Không đúng. Suy nghĩ này vừa lóe lên liền bị cậu phủ nhận. Cậu nhìn tầng tầng lớp lớp y phục cổ đại rủ xuống, bỗng chốc bừng tỉnh. Đây là Chiết Chi.
Chiết Chi muốn dạy pháp thuật cho cậu trong mộng?!
Cậu vui mừng muốn há miệng lên tiếng, lại phát hiện mình không mở miệng được.
Chiết Chi cúi người, mặt đối mặt với cậu, dường như đang quan sát cậu. Một lát sau, Chiết Chi giơ ngón tay... Chọt nhẹ vào má cậu.
Sở Hoàn: "???"
Tiếp đó, cậu đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất trong đời. Chiết Chi bắt đầu nghiên cứu cậu, nhấc tay cậu lên rồi đặt xuống, kéo cậu ngồi lên ghế, còn đội lên đầu cậu một vòng hoa làm từ cành Tuyết Liễu, sau đó ngắm nghía rất lâu...
Đáng sợ hơn là cậu có cảm giác chân thực. Cậu cảm nhận được động tác của Chiết Chi rất nhẹ, còn có vẻ rất hài lòng.
Ủa khoan, hài lòng cái gì vậy?
Sở Hoàn: "..."
Trong lúc Sở Hoàn chuyển từ kinh ngạc, chấp nhận số phận, đến tê liệt tinh thần, thì một tiếng sấm kinh thiên động địa bỗng vang lên bên tai, rồi cậu cảm giác cơ thể mình lại bay lên.
"Đùng..."
Sấm nổ liên hồi, như muốn xé nát bầu trời.
Nhân cơ hội này, cuối cùng cậu cũng thấy rõ vừa rồi mình đã rơi vào cái gì. Một con búp bê rơm đang ngồi trên ghế, gương mặt nó có vài phần giống cậu.
Sở Hoàn lập tức trợn to mắt. Tại sao Mao Nương lại ở trong tay Chiết Chi??
Cậu chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lại có một tia sét xé toạc bầu trời, từ tầng mây đen kịt giáng thẳng xuống mặt đất. Chớp mắt ấy, cả thiên địa như muốn vỡ tung.
Sở Hoàn đột ngột mở mắt, trực tiếp bừng tỉnh từ cơn mộng. Tiếng mưa rơi rào rào vọng đến từ sau lưng cậu.
Trời đổ mưa trong lúc cậu ngủ. Hơn nữa lắng nghe kỹ, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng sấm rền vang vọng trong màn mưa.
Sấm sét.
Sở Hoàn thoáng có linh cảm, cầm lấy con dao khắc trên bàn, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc một khối gỗ. Không lâu sau, một con dấu hình vuông xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Mưa rơi tí tách.
Ngay khi cậu khắc xong, tiếng mưa ngoài trời cũng dần ngớt.
Đã xong.
Sở Hoàn thổi sạch vụn gỗ trên con dấu, phần núm ấn khắc hình tia sét ngoằn ngoèo, trông vừa như lôi điện vừa giống tán cây cong queo. Bên dưới khắc hai hàng chữ to kèm vài chữ nhỏ.
Bởi vì đây là tâm lôi của cậu, nên những gì khắc trên đó chính là lĩnh ngộ trong khoảnh khắc ấy, cùng một phần chú ngữ do Thành Hoàng đại nhân – Tần Lập Kiếm truyền lại cho cậu.
"Mây dấy gió nổi, mưa rơi sấm giáng."
Cậu lấy chu sa ra, ấn thử lên bùa. Ngay khoảnh khắc con dấu chạm xuống giấy, một tia lôi điện tím quấn quanh tay cậu, lóe lên rồi biến mất.
"Thật sự thành công rồi!"
Sở Hoàn phấn khích vô cùng, cầm con dấu chạy vù ra ngoài.
"Bố ơi, con làm xong ấn rồi!"
Hôm nay trời mưa, Sở Trạch Dương không ngồi trên ghế trong sân như mọi khi. Nhưng lúc Sở Hoàn chạy ra ngoài, cậu không thấy ông trong phòng khách.
Hôm nay bố ra ngoài à? Nhưng có nghe bố nói gì đâu.
Mang theo thắc mắc, Sở Hoàn men theo mái hiên đi dạo một vòng, kết quả đụng trúng bố mình từ hướng khác đi tới. Cậu ngửi thấy trên người ông có mùi hương thoang thoảng, bèn tò mò hỏi: "Bố đi đâu vậy?"
Tâm trạng Sở Trạch Dương bây giờ rất tốt, Mao Nương mà ông dâng lên đã được chấp nhận. Ông đáp bừa: "Đi dạo một chút thôi."
"Dạ."
Sở Hoàn nhanh chóng vứt nghi ngờ ra sau đầu, hí hửng đưa con dấu cho bố xem: "Con làm xong rồi nè! Con đúng là thiên tài!"
Sở Trạch Dương cầm lấy quan sát, gật đầu khen: "Không tệ."
Nhanh hơn so với dự đoán của ông nhiều.
Sở Hoàn nghe xong vui như mở cờ, cảm giác thành công làm ra con dấu này không phải dạng vừa.
Sở Trạch Dương trả ấn lại cho cậu, thuận miệng hỏi: "Lông chồn vàng của con đâu?"
"Con cất rồi, sao thế ạ?"
"Đưa cho bố, bố có một người bạn là bậc thầy chế bút, để ông ấy làm cho con một cây."
Sở Hoàn mắt sáng rực: "Thật hả!"
Cậu còn sợ bố bắt cậu tự làm bút cơ. May mà ông chưa đến mức tàn nhẫn như vậy.
"Ừm."
Sở Hoàn lập tức chạy đi lấy lông chồn vàng, giao cho bố mình.
"Gì đấy?" Sở Trạch Dương thắc mắc quay đầu.
Sở Hoàn ấp úng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Bố... có phải bố đã đưa Mao Nương cho Chiết Chi không?"
"..."
Sở Trạch Dương có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên sau đó, ông nghe Sở Hoàn nói tiếp: "Cái đó trông hơi giống con. Ừm, con cảm thấy có gì đó không ổn, kiểu như... con vừa bị mất hồn ấy?"
Sở Trạch Dương: "..."
"Bố biết rồi."
Sở Hoàn lơ ngơ nhìn bố mình. Sao cậu cứ có cảm giác bố vừa chịu cú sốc cực mạnh, suýt ngã gục tại chỗ.
"Bố, bố không sao chứ?"
Cậu lo lắng tiến lên định đỡ ông, nhưng Sở Trạch Dương kiên quyết gạt ra, một mình lặng lẽ rời đi, bóng lưng trông cô quạnh vô cùng.
Sở Hoàn: "..."
Bố cậu và Chiết Chi đều kỳ lạ ghê...
Cơn mưa này kéo dài liên tục mấy ngày, cứ dứt rồi lại rơi. Mà mỗi lần mưa trút xuống, nhiệt độ lại giảm thêm một bậc.
Đến khi trời tạnh hẳn, Sở Hoàn mặc áo lông vũ, ban ngày cũng lười biếng hẳn, chỉ thích ngồi sưởi ấm trong sân.
Trên lò than nhỏ đặt một tấm lưới sắt, có thể nướng đủ thứ. Thẩm Lạc Thu ngồi cạnh cậu, chăm chú nhìn mấy củ khoai lang nhỏ trên vỉ nướng, lần thứ mười ba hỏi: "Ăn được chưa?"
Khoai lang ở chỗ họ rất cứng, cắn một miếng có khi mắc nghẹn chết người. Thế nên lần này, bọn họ mua loại chuyên dùng để nướng trên mạng, nghe nói sau khi nướng sẽ chảy mật. Thẩm Lạc Thu đọc phần giới thiệu mà ch** n**c miếng.
Sở Hoàn bị cậu ta hỏi đến phát bực, gắt: "Không đi trông mấy ông câu cá à? Ở đây lượn lờ làm gì?"
Thẩm Lạc Thu đáp: "Trời lạnh thế này, ít người câu lắm, tớ cũng rảnh theo. Thế... ăn được chưa?"
Sở Hoàn: "..."
Cậu bất lực: "Ăn đi ăn đi."
Thẩm Lạc Thu lập tức vớ lấy một củ khoai, vừa kêu nóng quá vừa kiên trì bóc vỏ. Sau một hồi vất vả, cuối cùng cậu ta cũng cắn được một miếng.
Sở Hoàn nhìn khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của cậu ta, hỏi: "Chín chưa?"
Thẩm Lạc Thu cắn một miếng, rồi lại cắn thêm miếng nữa, trả lời: "Bên ngoài chín rồi, bên trong hơi sống..."
Nghe vậy, Sở Hoàn dằn ngay cơn thèm lại: "Vậy tớ đợi thêm chút nữa."
"Nhưng vị đúng là rất ngọt."
Ăn xong củ khoai, Thẩm Lạc Thu liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh, thắc mắc: "Bố cậu dạo này tâm trạng không tốt à?"
"Ừ."
Sở Hoàn phát hiện mấy hôm nay bố cậu bỗng trở nên siêng năng kỳ lạ, ngày nào cũng ôm một đống sách cổ tối nghĩa mà đọc.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Hai người đang nhắc tới Sở Trạch Dương thì thấy ông bước ra từ trong nhà, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Nhóc Hoàn, con đi thành phố D một chuyến đi."
Sở Hoàn ngẩn ra, lặp lại: "Thành phố D?"
Cậu nhanh chóng phản ứng, hỏi: "Là Chương đại sư?"
Chương đại sư chính là người bạn chế bút của bố cậu. Mấy hôm trước bố cậu nói đã gửi lông chồn vàng tới thành phố D.
Sở Trạch Dương ừ một tiếng, nói: "Bên đó có chút chuyện, con qua xem đi."
————————
Lời tác giả:
Chiết Chi (hạnh phúc) (cảm động): "Cảm ơn bố vợ đã chuyển phát nhanh~"
Sở Trạch Dương (...): "Thế giới này hủy diệt đi."
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Sở Trạch Dương ngẩng đầu nhìn bức tượng thần trước mặt, trong lòng chẳng khác gì núi lửa phun trào.
Bừng tỉnh và phẫn nộ đan xen khiến ánh mắt ông trở nên vô cùng u tối.
"Nhà họ La ở phương Bắc có một cô con gái, dung mạo thanh tú, thiên tư linh tuệ. Từ khi tròn mười sáu tuổi, cô liên tục mơ thấy mình ở trên một con thuyền lớn giữa dòng sông. Dưới thuyền, sóng nước cuộn trào, cá, rùa, rồng lần lượt hiện lên, cúi đầu bái lạy. Sau bảy ngày liên tục, cô rơi xuống sông khi đang qua đò vào ban ngày, trong nước thấp thoáng bóng rồng. Sau đó, người nhà họ La thường xuyên gặp một con rùa lớn bên bờ sông, con rùa hiền lành, chở người nhà họ La qua sông, nói rằng tuân theo lệnh Hà Thần... Thiên hạ gọi cô là vợ của Hà Thần."
"Người dân tại một ngôi làng từng mơ thấy một đoàn rước dâu kỳ lạ, khí thế hoành tráng. Thành Hoàng khoác áo đỏ thẫm, đầu đội mũ miện, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, xung quanh là các dũng sĩ oai hùng hộ tống. Khi trời sáng, người ta phát hiện một cô gái trong làng đã qua đời tại nhà mình..."
"...Những cô gái chưa xuất giá sau khi tròn mười sáu tuổi, hằng năm vào ngày Rằm tháng Hai đều được đưa đến miếu Sơn Thần. Người được chọn sẽ khoác áo lông vũ, đến sáng hôm sau hóa thành một con chim rực rỡ, chim ấy linh thiêng, ai nhìn thấy sẽ gặp điềm lành, vì đó là thê tử của Sơn Thần..."
"..."
Vô số ghi chép tương tự điên cuồng xoay chuyển trong đầu Sở Trạch Dương. Ông nghĩ đến cảm ứng đặc biệt của Sở Hoàn với thần, chân linh dễ dàng lộ diện như vậy sao? Trừ phi là huyết mạch trực hệ, nhưng ngay cả huyết mạch trực hệ cũng chưa chắc làm được điều đó!
Người thường mà chỉ cảm ứng được thần minh, mượn được chút sức mạnh đã là thiên tư hiếm có rồi, nói gì đến chân thân của thần hiển linh? Chẳng lẽ Chiết Chi nhất quyết muốn có được Sở Hoàn?!
Vô số ghi chép cổ lại tiếp tục trào dâng, tất cả đọng lại thành mấy chữ vô cùng đáng sợ: SỞ HOÀN SẼ BỊ MANG ĐI!
"Bố? Bố yêu ơi? Bố bị bóng đè hả?"
Sở Hoàn vẫn còn mờ mịt đứng bên cạnh. Phản ứng của bố cậu sao còn lố hơn cậu? Lố đến mức cậu muốn lấy bùa An Thần dán cho ông.
Đang lúc cậu do dự, bố cậu quay phắt đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người cậu.
"Sao vậy?"
Sở Hoàn giật nảy mình, theo phản xạ rà soát lại xem dạo gần đây mình có làm sai chuyện gì không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy dạo này bản thân rất chăm chỉ làm việc.
Sở Trạch Dương nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi mở miệng hỏi: "Con có nhận được thứ gì từ ngài... tức là Chiết Chi không? Thực tế hay trong mơ cũng tính."
"Gì cơ?"
Sở Hoàn không hiểu tại sao bố cậu nhắc đến hai chữ "Chiết Chi" mà nghiến răng nghiến lợi như vậy. Cậu nghĩ một lúc rồi đáp: "Hình như là không... À khoan, trước đó ngài có đưa vài cành cây. Con còn hỏi bố á, bố nói không có tác dụng gì, nhưng ít nhất là nhìn khá đẹp."
Sở Trạch Dương: "Cành cây?"
Nghe nói là cành cây, Sở Trạch Dương thở phào nhẹ nhõm. May mà chỉ là cành cây chứ không phải hôn thư hay thứ gì tương tự. Khóe miệng ông lạnh lùng nhếch lên, nói: "Vứt."
Sở Hoàn: "???"
"Vứt? Đó là vật được ban tặng mà? Vứt đi chẳng phải là đại bất kính à?"
Sở Trạch Dương: "Con đừng lo."
Sở Hoàn vẫn còn ngơ ngác, ngoan ngoãn đáp: "Vầng."
"Còn nữa, sau này con cứ theo lễ nghi mà dâng hương đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ là được, còn lại mặc kệ."
Ba từ đúng giờ, đúng phép tắc, đúng quy củ đều được Sở Trạch Dương nhấn mạnh, không chỉ nhắc nhở Sở Hoàn, mà còn như cảnh báo thứ gì đó trong phòng này.
Sở Hoàn cảm thấy bố mình hôm nay có vẻ không vui, không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi."
"Còn nữa..."
Nhìn sắc đào hồng phớt nơi đuôi mày Sở Hoàn, Sở Trạch Dương trốn tránh nhắm mắt lại. Chả trách trước đây ông thấy hồng loan tinh động, nhưng lại không nhìn ra chi tiết, đóa đào hoa này nở không đúng lúc chút nào!
"Dạo này con không được yêu đương."
Sở Hoàn tròn mắt hỏi: "Tại sao?"
Sở Trạch Dương lạnh lùng đáp: "Sẽ hao tài."
Sở Hoàn lập tức hết kinh ngạc, so với yêu đương, đương nhiên là ví tiền quan trọng hơn! Cậu nói ngay: "Vậy thì con không yêu."
"Ừ, đi đi."
Sở Hoàn xoay người ôm khúc lôi kích mộc của mình, mang ra sân rồi mới sực nhớ ra cậu quên hỏi về chuyện tượng thần biến đổi. Nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy bố cậu vẫn còn đứng trước bức tượng, hai bên trông như đang giằng co, bầu không khí giữa họ ngập tràn sự căng thẳng vi diệu.
Thôi vậy, lần sau hỏi sau đi... Cậu rụt cổ, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn khúc lôi kích mộc trước mặt.
Khúc gỗ này thật sự là đồ tốt, phải hội đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới có thể có được một khúc lôi kích mộc chân chính.
Sở Hoàn hào hứng chụp mấy tấm ảnh gửi cho Lý Tuyên Minh, quả nhiên nhận về một loạt dấu chấm hỏi. Ngay sau đó điện thoại reo lên. Đối phương hỏi cậu đã mua chưa, sau khi biết đây là món quà khách hàng tặng, Lý Tuyên Minh trầm mặc.
Biết khúc gỗ này đã có sắp xếp, hắn tiếc nuối thở dài một tiếng.
Sở Hoàn cúp máy, tiếp tục nghiên cứu món đồ này.
Cậu sờ lên bề mặt khúc gỗ, lúc trước chạm vào vẫn còn cảm nhận được luồng khí bạo liệt, nhưng sau khi đặt trước tượng thần một thời gian, bây giờ đã trở nên vô cùng thu liễm. Cậu cần dùng khúc gỗ này để khắc một cái ấn, giúp điều khiển sấm sét. Nếu cậu đủ giỏi, thậm chí có thể giống như Thành Hoàng đại nhân, tâm động lôi động. Đáng tiếc là bây giờ cậu chưa đủ trình độ, sấm sét có trong lòng cũng chẳng dùng được, vậy nên đành mượn ngoại vật trước đã.
Làm ấn thực ra chỉ cần một phần nhỏ của khúc gỗ, phần còn lại có thể tạc thêm vài món hộ thân cho nhà họ Ngụy, đây là việc cậu đã hứa.
Chỉ là... kế hoạch thì rất hoàn hảo, tưởng tượng cũng rất đẹp đẽ, nhưng khi nhìn khúc gỗ to đùng trước mặt, Sở Hoàn chợt nhận ra ngay từ bước đầu tiên đã gặp phải thất bại nghiêm trọng.
Khắc gỗ cần kỹ thuật mà nhỉ???
Cậu có kỹ thuật không? Hiển nhiên là không có... Sở Hoàn sờ cằm suy tư, có cần tìm một nghệ nhân điêu khắc không ta?
Sở Trạch Dương đi ra ngoài, nhìn cậu: "Nghĩ xong chưa?"
Sở Hoàn: "Nghĩ xong rồi ạ, nhưng ai khắc đây?"
"Con."
"Con?"
Sở Trạch Dương xoay người ôm ra một chiếc hộp lớn, đặt trước mặt cậu: "Đúng vậy, con tự làm."
Sở Hoàn liếc ông bô một cái, sau đó cúi đầu mở chiếc hộp cũ kỹ phủ bụi, trông như đã bị bỏ quên trong kho chục năm. Bên trong là một bộ công cụ điêu khắc đầy đủ: cưa nhỏ, các loại dao khắc lớn nhỏ, dao tỉa thô, dao tỉa tinh, dao ba góc, thước đo, bút...
Sở Hoàn: "Nhà mình sao lại có mấy thứ này?"
Sở Trạch Dương tức giận nói: "Vẫn luôn có, là con không biết thôi."
Sở Hoàn phát hiện hình như dạo này bố mình hơi dễ cáu, bèn cẩn thận nói: "Nhưng con không biết điêu khắc?"
Chẳng lẽ cậu phải giống Trình Tinh, đi tìm một học viện mỹ thuật nào đó, rồi học từ đầu để trở thành thợ điêu khắc gỗ sao?
Sở Trạch Dương: "Đây là ấn của con, dùng tay, dùng dao, hay dùng bất cứ thứ gì cũng được. Chỉ cần con tự tay làm ra, kỹ thuật không quan trọng, quan trọng là tâm ý của con."
Sở Hoàn: "Dạ được."
Chính tay mình làm ra mới là thứ phù hợp nhất với mình, cậu hiểu.
Sở Hoàn cúi đầu nhìn khúc gỗ trên đất, lại liếc qua đống công cụ bên cạnh, suy nghĩ hai giây rồi rút điện thoại ra. Thôi thì lên mạng xem video hướng dẫn điêu khắc gỗ cơ bản trước vậy.
Chỉ là... xem một lúc, cậu không nhịn được mà bấm vào video đề xuất bên cạnh – mèo con đánh nhau. Thế là Sở Hoàn ngồi trên ghế, vừa xem mấy video hài hước vừa cười ngu.
Sở Trạch Dương liếc nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn về phía tượng thần, nỗi phiền muộn trong lòng vẫn không sao xua tan được. Rốt cuộc là vì sao chứ?
Nghĩ đến đây, ông không nhịn được mà cầm ít rơm khô bên cạnh, tiện tay gấp vài lần, chẳng mấy chốc một con búp bê rơm nhỏ hình thiếu nữ đã xuất hiện trong tay.
Đây là "Mao Nương".
Dân gian có một phong tục gọi là "nghênh Mao Nương", thực chất là một dạng âm hôn. Khi một chàng trai chưa lập gia đình không may qua đời, người thân ở dương gian sẽ cưới cho anh ta một người vợ ma. Họ dùng rơm rạ bện thành hình dáng một cô gái, gọi nó là Mao Nương, sau đó làm nghi thức lễ cưới, chôn cất cả hai xem như đã thành gia lập thất.
Ngoài "nghênh Mao Nương", còn có nhiều loại âm hôn khác, trong đó phổ biến nhất có lẽ là "bồi cốt", tức là tìm một cô gái đã khuất có độ tuổi tương xứng với người đàn ông, tổ chức lễ đính hôn, rồi hợp táng cả hai.
Ngoài ra, nếu một cặp đôi đã đính hôn nhưng một bên qua đời, thì trước khi người còn sống kết hôn với người mới, họ phải hoàn thành nghi thức với người đã khuất. Nếu không, có thể sẽ bị dây dưa không dứt với người đã chết.
Hình thức âm hôn hiểm độc nhất là người sống cưới ma, hoặc người sống gả cho ma. Tuy nhiên bây giờ rất ít người thực hiện loại âm hôn này, vì có yêu cầu quá khắt khe với người sống. Người sống sẽ không thể tái hôn, thậm chí còn bị đoản mệnh.
Mao Nương là một vật thay thế cô dâu, nhưng Sở Trạch Dương nhìn con búp bê rơm trong tay, suy nghĩ một lúc bắt đầu chỉnh lại phần tóc, lặng lẽ biến "cô ấy" thành "cậu ấy".
Biểu cảm của ông nhẫn nhục vô cùng.
Sở Hoàn đã xem xong video mèo con đánh nhau, ngẩng đầu lên thì thấy thứ trong tay bố mình, tò mò nhìn một lát: "Bố, bố định trù ai à?"
Sở Trạch Dương: "Đây không phải búp bê nguyền rủa, mà là Mao Nương."
"Mao Nương?"
Sở Hoàn nghĩ ngợi, chợt nhớ ra công dụng của nó, hỏi: "Dành cho con trai nhà ai thế?"
Sở Trạch Dương không giải thích, chỉ nói: "Không phải chuyện của con."
Thấy bố nói vậy, Sở Hoàn không hỏi nữa, chỉ ở bên cạnh quan sát.
Thông thường Mao Nương có thể thu hút cô hồn dã quỷ, thậm chí là ác quỷ, mang lại tai họa cho chủ nhân. Nhưng đối với Sở Trạch Dương, việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Ông lấy một mảnh vải trắng che lên đầu Mao Nương, sau đó dùng bút vẽ lên ngũ quan, đặc biệt còn chấm mắt. Chấm mắt tức là điểm linh.
Sở Hoàn nhìn mà toát mồ hôi, thứ này nếu rơi vào tay người thường thì chẳng khác nào một công cụ triệu hồi quỷ thần, chắc chắn sẽ có thứ gì đó đến nhập vào.
"Xong."
Sở Trạch Dương ngắm nghía "tác phẩm" của mình. Để người kia hài lòng, ông còn cố tình vẽ ngũ quan của Mao Nương giống vài phần Sở Hoàn. Tuy rằng thứ này chắc chắn không thể cưới gả với thần, nhưng ít ra có thể trở thành một thần thị bên cạnh ngài.
Mong là sau khi có vật thay thế này, người kia sẽ buông tha cho Sở Hoàn... Nếu cần, ông có thể làm thêm vài cái nữa! Tam thê tứ thiếp cũng được!
Sở Hoàn quan sát "Mao Nương" trước mặt, nghiêng đầu suy nghĩ. Cậu cảm thấy hình như nó hơi giống mình.
Cậu không nhịn được nói: "Bố, con biết con đẹp trai, nhưng bố vẽ mặt cũng không cần dùng con làm mẫu đâu."
Sở Trạch Dương: "Ừ, lỡ vẽ rồi, lần sau không dùng nữa."
Sở Hoàn lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Mấy ngày sau đó, cậu miệt mài vật lộn với con dấu của mình, nhưng mãi vẫn chưa ra hồn. Thật sự không có chút linh cảm nào. Tuy nhiên từ đống gỗ vụn, cậu khắc ra được một cặp bùa gỗ đào.
Ừm... thủ công thô sơ, trừu tượng không khác gì tượng bùn của cậu. Lúc Ngụy Khải nhận được, cậu ta hoàn toàn không nhận ra đây là bùa khắc hình Toan Nghê và Bạch Trạch...
Cơ mà theo cách nói của Sở Hoàn là, xấu một chút cũng không sao, quan trọng là có linh. Hiệu quả trừ tà chắc chắn tuyệt đối hàng đầu!
Ngụy Khải chọn tin cậu.
Dù sao cậu ta cũng là fan trung thành của Sở Hoàn, tự mang sẵn filter.
Một buổi chiều nọ, trời u ám, có vẻ sắp mưa.
Sở Hoàn dựa vào ghế, màn hình trước mặt chạy video về các lưu ý khi khắc ấn.
"...Trước tiên, hãy đốt hương trong phòng, người khắc cũng cần tắm rửa sạch sẽ. Khi khắc nên vừa làm vừa tụng chú. Sau khi hoàn thành, đặt ấn lên bàn thờ để..."
Ồ, đốt hương.
Ánh mắt cậu liếc sang bên cạnh, hương đang cháy trong lư hương nhỏ. Tiếp theo là gì nhỉ?
Quên rồi, hoàn toàn không nhớ nổi.
Chẳng mấy chốc, Sở Hoàn xem mà buồn ngủ, mí mắt bắt đầu đánh nhau. Bầu trời tối mịt ngoài kia càng khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Bất tri bất giác, Sở Hoàn ngủ thiếp đi.
Khi ngủ, cậu cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng như đang trôi bồng bềnh. Một cảm giác rất kỳ diệu, cậu thấy mình như hóa thành một cơn gió, nhẹ nhàng, tự do. Cậu có thể cảm nhận được thiên địa bao la, cũng cảm thấy mình có thể đến bất cứ nơi đâu.
Nhưng cảm giác kỳ diệu đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Sở Hoàn cảm thấy cơ thể mình dần nặng trĩu, rồi phát hiện bản thân rơi vào một thứ gì đó.
Cậu cúi đầu nhìn, vẫn có đầy đủ tay chân, đầu óc, nhưng không mấy linh hoạt. Cậu thử nhấc chân bước một bước, cơ thể cứng đờ, bốn chi không phối hợp, thế là chúi thẳng mặt xuống đất.
Nhìn mặt đất càng lúc càng gần, Sở Hoàn hoảng loạn. Lỡ mà đập thẳng xuống thì chẳng phải mặt mũi cậu tan tành luôn à! Cậu cố gắng vươn tay chống đỡ, nhưng cơ thể không nghe theo điều khiển.
May mà vào khoảng khắc trước khi chạm đất, có người đỡ lấy cậu.
Sở Hoàn thở phào, theo phản xạ quay đầu cảm ơn: "Cảm ơn. Anh là?"
Sở Hoàn ngẩng lên nhìn. Người này rất cao, tay rất lớn, và trông rất quen. Gương mặt ẩn sau lớp khăn voan mỏng, dù bị che vẫn có thể cảm nhận được đường nét khuôn mặt ưu việt.
Cậu thoáng ngẩn ra.
Là đồng đội của mình.
Không đúng. Suy nghĩ này vừa lóe lên liền bị cậu phủ nhận. Cậu nhìn tầng tầng lớp lớp y phục cổ đại rủ xuống, bỗng chốc bừng tỉnh. Đây là Chiết Chi.
Chiết Chi muốn dạy pháp thuật cho cậu trong mộng?!
Cậu vui mừng muốn há miệng lên tiếng, lại phát hiện mình không mở miệng được.
Chiết Chi cúi người, mặt đối mặt với cậu, dường như đang quan sát cậu. Một lát sau, Chiết Chi giơ ngón tay... Chọt nhẹ vào má cậu.
Sở Hoàn: "???"
Tiếp đó, cậu đối mặt với cuộc khủng hoảng lớn nhất trong đời. Chiết Chi bắt đầu nghiên cứu cậu, nhấc tay cậu lên rồi đặt xuống, kéo cậu ngồi lên ghế, còn đội lên đầu cậu một vòng hoa làm từ cành Tuyết Liễu, sau đó ngắm nghía rất lâu...
Đáng sợ hơn là cậu có cảm giác chân thực. Cậu cảm nhận được động tác của Chiết Chi rất nhẹ, còn có vẻ rất hài lòng.
Ủa khoan, hài lòng cái gì vậy?
Sở Hoàn: "..."
Trong lúc Sở Hoàn chuyển từ kinh ngạc, chấp nhận số phận, đến tê liệt tinh thần, thì một tiếng sấm kinh thiên động địa bỗng vang lên bên tai, rồi cậu cảm giác cơ thể mình lại bay lên.
"Đùng..."
Sấm nổ liên hồi, như muốn xé nát bầu trời.
Nhân cơ hội này, cuối cùng cậu cũng thấy rõ vừa rồi mình đã rơi vào cái gì. Một con búp bê rơm đang ngồi trên ghế, gương mặt nó có vài phần giống cậu.
Sở Hoàn lập tức trợn to mắt. Tại sao Mao Nương lại ở trong tay Chiết Chi??
Cậu chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lại có một tia sét xé toạc bầu trời, từ tầng mây đen kịt giáng thẳng xuống mặt đất. Chớp mắt ấy, cả thiên địa như muốn vỡ tung.
Sở Hoàn đột ngột mở mắt, trực tiếp bừng tỉnh từ cơn mộng. Tiếng mưa rơi rào rào vọng đến từ sau lưng cậu.
Trời đổ mưa trong lúc cậu ngủ. Hơn nữa lắng nghe kỹ, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng sấm rền vang vọng trong màn mưa.
Sấm sét.
Sở Hoàn thoáng có linh cảm, cầm lấy con dao khắc trên bàn, bắt đầu tỉ mỉ điêu khắc một khối gỗ. Không lâu sau, một con dấu hình vuông xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Mưa rơi tí tách.
Ngay khi cậu khắc xong, tiếng mưa ngoài trời cũng dần ngớt.
Đã xong.
Sở Hoàn thổi sạch vụn gỗ trên con dấu, phần núm ấn khắc hình tia sét ngoằn ngoèo, trông vừa như lôi điện vừa giống tán cây cong queo. Bên dưới khắc hai hàng chữ to kèm vài chữ nhỏ.
Bởi vì đây là tâm lôi của cậu, nên những gì khắc trên đó chính là lĩnh ngộ trong khoảnh khắc ấy, cùng một phần chú ngữ do Thành Hoàng đại nhân – Tần Lập Kiếm truyền lại cho cậu.
"Mây dấy gió nổi, mưa rơi sấm giáng."
Cậu lấy chu sa ra, ấn thử lên bùa. Ngay khoảnh khắc con dấu chạm xuống giấy, một tia lôi điện tím quấn quanh tay cậu, lóe lên rồi biến mất.
"Thật sự thành công rồi!"
Sở Hoàn phấn khích vô cùng, cầm con dấu chạy vù ra ngoài.
"Bố ơi, con làm xong ấn rồi!"
Hôm nay trời mưa, Sở Trạch Dương không ngồi trên ghế trong sân như mọi khi. Nhưng lúc Sở Hoàn chạy ra ngoài, cậu không thấy ông trong phòng khách.
Hôm nay bố ra ngoài à? Nhưng có nghe bố nói gì đâu.
Mang theo thắc mắc, Sở Hoàn men theo mái hiên đi dạo một vòng, kết quả đụng trúng bố mình từ hướng khác đi tới. Cậu ngửi thấy trên người ông có mùi hương thoang thoảng, bèn tò mò hỏi: "Bố đi đâu vậy?"
Tâm trạng Sở Trạch Dương bây giờ rất tốt, Mao Nương mà ông dâng lên đã được chấp nhận. Ông đáp bừa: "Đi dạo một chút thôi."
"Dạ."
Sở Hoàn nhanh chóng vứt nghi ngờ ra sau đầu, hí hửng đưa con dấu cho bố xem: "Con làm xong rồi nè! Con đúng là thiên tài!"
Sở Trạch Dương cầm lấy quan sát, gật đầu khen: "Không tệ."
Nhanh hơn so với dự đoán của ông nhiều.
Sở Hoàn nghe xong vui như mở cờ, cảm giác thành công làm ra con dấu này không phải dạng vừa.
Sở Trạch Dương trả ấn lại cho cậu, thuận miệng hỏi: "Lông chồn vàng của con đâu?"
"Con cất rồi, sao thế ạ?"
"Đưa cho bố, bố có một người bạn là bậc thầy chế bút, để ông ấy làm cho con một cây."
Sở Hoàn mắt sáng rực: "Thật hả!"
Cậu còn sợ bố bắt cậu tự làm bút cơ. May mà ông chưa đến mức tàn nhẫn như vậy.
"Ừm."
Sở Hoàn lập tức chạy đi lấy lông chồn vàng, giao cho bố mình.
"Gì đấy?" Sở Trạch Dương thắc mắc quay đầu.
Sở Hoàn ấp úng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Bố... có phải bố đã đưa Mao Nương cho Chiết Chi không?"
"..."
Sở Trạch Dương có linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên sau đó, ông nghe Sở Hoàn nói tiếp: "Cái đó trông hơi giống con. Ừm, con cảm thấy có gì đó không ổn, kiểu như... con vừa bị mất hồn ấy?"
Sở Trạch Dương: "..."
"Bố biết rồi."
Sở Hoàn lơ ngơ nhìn bố mình. Sao cậu cứ có cảm giác bố vừa chịu cú sốc cực mạnh, suýt ngã gục tại chỗ.
"Bố, bố không sao chứ?"
Cậu lo lắng tiến lên định đỡ ông, nhưng Sở Trạch Dương kiên quyết gạt ra, một mình lặng lẽ rời đi, bóng lưng trông cô quạnh vô cùng.
Sở Hoàn: "..."
Bố cậu và Chiết Chi đều kỳ lạ ghê...
Cơn mưa này kéo dài liên tục mấy ngày, cứ dứt rồi lại rơi. Mà mỗi lần mưa trút xuống, nhiệt độ lại giảm thêm một bậc.
Đến khi trời tạnh hẳn, Sở Hoàn mặc áo lông vũ, ban ngày cũng lười biếng hẳn, chỉ thích ngồi sưởi ấm trong sân.
Trên lò than nhỏ đặt một tấm lưới sắt, có thể nướng đủ thứ. Thẩm Lạc Thu ngồi cạnh cậu, chăm chú nhìn mấy củ khoai lang nhỏ trên vỉ nướng, lần thứ mười ba hỏi: "Ăn được chưa?"
Khoai lang ở chỗ họ rất cứng, cắn một miếng có khi mắc nghẹn chết người. Thế nên lần này, bọn họ mua loại chuyên dùng để nướng trên mạng, nghe nói sau khi nướng sẽ chảy mật. Thẩm Lạc Thu đọc phần giới thiệu mà ch** n**c miếng.
Sở Hoàn bị cậu ta hỏi đến phát bực, gắt: "Không đi trông mấy ông câu cá à? Ở đây lượn lờ làm gì?"
Thẩm Lạc Thu đáp: "Trời lạnh thế này, ít người câu lắm, tớ cũng rảnh theo. Thế... ăn được chưa?"
Sở Hoàn: "..."
Cậu bất lực: "Ăn đi ăn đi."
Thẩm Lạc Thu lập tức vớ lấy một củ khoai, vừa kêu nóng quá vừa kiên trì bóc vỏ. Sau một hồi vất vả, cuối cùng cậu ta cũng cắn được một miếng.
Sở Hoàn nhìn khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của cậu ta, hỏi: "Chín chưa?"
Thẩm Lạc Thu cắn một miếng, rồi lại cắn thêm miếng nữa, trả lời: "Bên ngoài chín rồi, bên trong hơi sống..."
Nghe vậy, Sở Hoàn dằn ngay cơn thèm lại: "Vậy tớ đợi thêm chút nữa."
"Nhưng vị đúng là rất ngọt."
Ăn xong củ khoai, Thẩm Lạc Thu liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh, thắc mắc: "Bố cậu dạo này tâm trạng không tốt à?"
"Ừ."
Sở Hoàn phát hiện mấy hôm nay bố cậu bỗng trở nên siêng năng kỳ lạ, ngày nào cũng ôm một đống sách cổ tối nghĩa mà đọc.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Hai người đang nhắc tới Sở Trạch Dương thì thấy ông bước ra từ trong nhà, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Nhóc Hoàn, con đi thành phố D một chuyến đi."
Sở Hoàn ngẩn ra, lặp lại: "Thành phố D?"
Cậu nhanh chóng phản ứng, hỏi: "Là Chương đại sư?"
Chương đại sư chính là người bạn chế bút của bố cậu. Mấy hôm trước bố cậu nói đã gửi lông chồn vàng tới thành phố D.
Sở Trạch Dương ừ một tiếng, nói: "Bên đó có chút chuyện, con qua xem đi."
————————
Lời tác giả:
Chiết Chi (hạnh phúc) (cảm động): "Cảm ơn bố vợ đã chuyển phát nhanh~"
Sở Trạch Dương (...): "Thế giới này hủy diệt đi."
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 49
10.0/10 từ 15 lượt.