Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 45
187@-
Khoảng cách khá xa nên không thể nhìn rõ bà ấy còn sống hay đã chết, chỉ thấy bà nằm ngửa trên mặt nước, bên dưới hình như có thứ gì đó nâng đỡ.
"Sao lại thế này?"
"Thợ may Bạch chết chưa? Bà ấy bị sặc nước à?"
"Mau kéo bà ấy lên!"
Người dưới nước không ai động, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên chỉ biết nhìn nhau do dự.
Sở Hoàn quay sang nhìn Lý Toàn Quang, vỗ vai cậu ta: "Cậu đi đi."
Lý Toàn Quang "ồ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn nhảy xuống nước, bơi về phía người phụ nữ kia.
Cậu ta không sợ mấy thứ quỷ nước... Chỉ cần không phải đại quỷ kinh khủng mà họ từng gặp trước đây, thì chẳng có gì đáng ngại.
Cậu ta vừa cử động, những người khác nhìn nhau rồi cũng di chuyển, nhanh chóng bơi tới chỗ người phụ nữ, kéo bà lên bờ.
Người trên bờ cũng lập tức xúm lại. Khi Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đi tới, thợ may Bạch đã được đặt nằm trên mặt đất, trông có vẻ đã sặc nước, lồng ngực không còn phập phồng. Một số người đang sơ cứu cho bà.
Lý Toàn Quang bị đám đông chen lấn ra ngoài, sốt ruột đi vòng quanh, nhỏ giọng kêu lên: "Để tôi xem, để tôi xem, tôi biết chữa trị!"
Nhưng vì cậu ta nhỏ tuổi, mọi người không ai thèm để ý.
Sở Hoàn nhìn mà phát bực: "...Sao cậu nhát thế?"
Lý Toàn Quang: "Hu hu."
"Nhìn tôi nè."
Nói xong, Sở Hoàn sải bước tiến vào, hai tay khéo léo tách đám đông ra, rồi kéo Lý Toàn Quang tới, đẩy cậu ta vào trong.
"Tránh ra nào, cậu ấy là bác sĩ."
Ban đầu mọi người xung quanh trợn mắt nhìn cậu, nhưng sau khi nghe vậy, ánh mắt lập tức chuyển sang Lý Toàn Quang. Mọi người nhường chỗ, để cậu ta quỳ xuống bên cạnh thợ may Bạch, nâng phần thân trên của bà lên.
Thực ra Sở Hoàn không nói sai. Tuy không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng Lý Toàn Quang biết sơ cứu, xử lý các tình huống nguy cấp cũng rất thành thạo.
Những người xung quanh không hiểu cậu ta làm thế nào, chỉ thấy cậu ta vỗ nhẹ lên lưng thợ may Bạch, rồi hạ thấp đầu bà xuống. Một tiếng ho sặc vang lên, bà phun ra một ngụm nước lớn, lồng ngực bắt đầu phập phồng trở lại.
"Nhổ ra rồi, nhổ ra rồi!"
"Cậu trai giỏi quá!"
"Không sao nữa rồi, thở lại rồi!"
Lý Toàn Quang đứng lên, mỉm cười khiêm tốn: "Đâu có, tôi chỉ có chút kinh nghiệm thôi."
Thợ may Bạch đột nhiên mở miệng: "Tại sao lại cứu tôi?"
"Ơ?" Lý Toàn Quang ngơ ngác.
Sở Hoàn nhìn về phía thợ may Bạch, phát hiện bà đang trừng mắt nhìn Lý Toàn Quang. Không chỉ giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt cũng chứa ngập tràn oán hận.
Bà ấy rất gầy, khuôn mặt hốc hác, mái tóc được búi gọn giờ xổ tung, bết lại thành từng lọn dính lên mặt và cổ, trông như một tấm lưới u ám quấn chặt lấy bà, không sao gỡ ra được.
Thoại nhìn hơi điên dại.
"Thợ may Bạch, bà bị điên rồi hả?!"
"Cậu trai, đừng để bụng!"
"Về nghỉ ngơi đi, người chết không thể sống lại đâu. Thợ may Bạch, chừng ấy năm rồi, bà cũng nên chấp nhận sự thật."
Những người ở đây đều là hàng xóm lâu năm của thợ may Bạch, ai cũng hiểu rõ tình cảnh của bà. Việc bà làm hôm nay chẳng phải chỉ vì con trai hay sao?
"Âm dương cách biệt, bà làm thế này thì Nhị Lang không thể an nghỉ được."
Mọi người đỡ bà đứng dậy, đưa bà về nhà. Bà nhảy xuống sông ngay trước cửa nhà mình, nên cách nhà không xa lắm.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đi theo dòng người, lặng lẽ quan sát.
"Anh thấy sao?" Sở Hoàn hạ giọng hỏi.
"Chắc là muốn đổi mạng để con trai được đầu thai." Lý Tuyên Minh nói.
"Lòng mẹ bao la." Sở Hoàn cũng nghĩ vậy.
Nhưng đã nhiều năm như thế, bà vẫn chưa buông bỏ được. Còn Nhị Lang... tại sao lại xuất hiện trước mặt mẹ mình? Rõ ràng hắn ta biết mẹ mình không bỏ qua được.
Những cô hồn dã quỷ lưu luyến nhân gian, nhớ nhung người thân, thường sẽ mua mặt nạ của Yếp Sư để lén lút nhìn trộm một lần, tốt nhất là không để người dương thế phát hiện. Âm dương cách biệt không phải chỉ là lời nói suông. Nếu người sống còn vương vấn, linh hồn kẻ chết sẽ cảm nhận được, vậy thì càng khó siêu sinh.
Sở Hoàn nghĩ ngợi, lông mày khẽ nhíu lại.
Chẳng lẽ hắn ta muốn mẹ mình cam tâm tình nguyện làm vật thế mạng?
Giết mẹ là tội trời tru đất diệt. Mang theo tội nghiệt ấy xuống âm phủ, sau khi bị xét xử ở điện Diêm La, chắc chắn sẽ phải chịu cực hình mấy trăm năm, rồi bị đày vào súc sinh đạo.
Thợ may Bạch ngồi trên chiếc ghế trong nhà. Căn nhà không lớn lắm, đám đàn ông vừa nhảy xuống nước đã giải tán về thay quần áo, chỉ còn vài bà thím thân quen và ba người Sở Hoàn ở lại.
Nhóm Sở Hoàn đứng trong góc phòng, hoàn toàn bị phớt lờ.
Sở Hoàn quan sát xung quanh. Đúng là nhà của một thợ may, tường treo các loại vải đủ màu sắc và chất liệu. Trong góc có một cánh cửa nhỏ, có lẽ dẫn đến nhà bếp hoặc cầu thang lên lầu. Ở chính giữa phòng là một chiếc bàn lớn, trên bàn chất đầy vải vóc với đủ màu sắc và hoa văn.
Bên cạnh cửa ra vào đặt mấy con ma nơ canh mặc thử đồ, đều là sườn xám. Một góc khác có một chiếc máy khâu, kế bên là một giỏ lớn đựng vải vụn, trên kệ gỗ sát tường xếp một loạt hộp nhỏ đựng khóa kéo, cúc áo, dây thun và các loại phụ kiện may mặc.
Căn nhà sạch sẽ gọn gàng, đủ thấy chủ nhân của nó là một người chăm chỉ và yêu đời.
Thợ may Bạch ngồi trên ghế đằng sau máy khâu, khuôn mặt đờ đẫn, nước mắt lặng lẽ rơi. Một bà thím ngồi bên cạnh, vừa lau nước mắt giúp bà vừa xót xa trách móc: "Cô đấy, tôi nói rồi, đời này chẳng có gì không thể vượt qua. Lúc trước khi chú Thanh đi biển không về, tôi đã khuyên cô nên tái giá, nhưng cô cứ một mực nói Nhị Lang còn nhỏ, mình không nỡ."
"Sau này Nhị Lang xảy ra chuyện, tôi cũng khuyên cô. Nó đi rồi, nó thật sự đi rồi! Nếu cô muốn làm đàn tràng thủy lục bảy ngày bảy đêm cho nó để nó sớm được đầu thai, tôi cũng sẵn lòng giúp cô. Nhưng cô lại không chịu."
"Cô nhớ, cô thương, cô khóc, vậy thì Nhị Lang làm sao đi được?"
"Hả? Giờ cô lại làm cái trò này, rốt cuộc cô muốn gì?"
Thợ may Bạch thoáng thay đổi sắc mặt, cuối cùng không nhịn được nữa, bà há miệng, gào khóc nức nở.
"Chị Liễu, tôi thấy nó! Tôi thực sự thấy nó! Nó nhỏ như vậy, trôi nổi giữa dòng sông, tôi không thể buông bỏ! Tôi thực sự không thể buông bỏ! Nó là cốt nhục của tôi! Tôi thấy thi thể nó bị nước sông ngâm đến trắng bệch, cá rỉa thịt nó... Tim tôi như bị kiến gặm nát vậy!"
"Chị bảo tôi phải làm sao? Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ..."
"Nó chết đuối nên chưa thể đầu thai. Chừng ấy năm rồi, tôi dâng hương cho nó, tích đức cho nó, vậy mà nó vẫn chưa đi đầu thai..."
Thợ may Bạch ngơ ngác lẩm bẩm: "Nó thay đổi rồi, nó sắp mất lý trí... Tôi phải giúp nó đầu thai càng sớm càng tốt."
Chị Liễu gõ mạnh lên đầu bà: "Vậy nên cô định chết thay nó à? Cô đúng là điên rồi!"
Thợ may Bạch ôm đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi không biết phải làm sao..."
Chị Liễu nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ thở dài một hơi. Lúc này, chị cũng không biết nên nói gì cho phải. Chị cảm thấy thợ may Bạch quá cố chấp, đến mức lên cơn điên dại.
Sau khi mất chồng, toàn bộ tâm trí của bà đều dồn hết vào Nhị Lang. Nhưng trớ trêu thay, Nhị Lang cũng gặp chuyện. Chị Liễu chưa từng trải qua bi kịch, nhưng chỉ cần thử đặt mình vào hoàn cảnh của bà cũng có thể tưởng tượng được nỗi đau ấy lớn đến nhường nào.
"Cô bình tĩnh lại đi. Cô là mẹ của Nhị Lang, nếu cô chết vì nó, chẳng phải sẽ khiến nó mang thêm tội nghiệt sao?"
Câu này nói rất đúng, Sở Hoàn không nhịn được mà gật đầu.
Nhị Lang là điểm yếu của thợ may Bạch. Nghe thấy lời này, bà liền lộ ra vẻ hoảng hốt.
"Không được, vì Nhị Lang..."
"Cô nghỉ ngơi trước đã, chúng tôi sẽ tìm cách giúp cô."
Chị Liễu dìu thợ may Bạch vào trong nhà. Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện riêng với bà.
"Ơ, mấy cậu còn ở đây à?"
Mấy bà thím khác thấy chị Liễu đã khuyên nhủ xong, định quay về thì phát hiện ba người Sở Hoàn vẫn còn lơ ngơ đứng đấy.
"Chúng cháu không yên tâm, nên đi theo xem thế nào."
"Cháu là cậu thanh niên cứu người ban nãy phải không? Nhờ có cháu."
Lý Toàn Quang cười đáp: "Không có gì ạ."
Sở Hoàn nhìn họ, hỏi: "Dì ơi, sao lại xảy ra chuyện vậy ạ?"
Câu hỏi này như mở toang chiếc hộp ký ức của mấy bà thím.
"Haiz, thợ may Bạch là người số khổ..."
Từ lời kể của các bà dì, bọn họ ghép lại được hoàn chỉnh câu chuyện.
Tên thật của thợ may Bạch là Bạch Quỳnh. Quê bà ở một nơi khác, nhà rất nghèo, nuôi bà đến hơn mười tuổi thì định bán đi, chỉ cần có người trả tiền thì không quan tâm điều kiện của đối phương. Trùng hợp lúc đó, Dương Thanh đang đi giao hàng bỏ tiền mua bà về.
Dương Thanh làm nghề chạy thuyền, có một con thuyền riêng. Khu vực này vận tải đường thủy phát triển, sau vài năm lăn lộn, gia cảnh dần khá lên. Cưới Bạch Quỳnh xong, ông đưa bà về nhà chăm lo tử tế. Thấy bà thích may vá, ông còn gửi bà đi học nghề. Tình cảm hai vợ chồng rất sâu đậm.
Thế nhưng ngày tháng yên bình chẳng kéo dài bao lâu. Khi Nhị Lang khoảng 4-5 tuổi, Dương Thanh ra khơi rồi không bao giờ trở về nữa. Sau vài tháng mất tích, có người mang về vài mảnh vải rách cùng một ít tiền, nói rằng ông đã gặp chuyện.
Dương Thanh qua đời, Bạch Quỳnh chịu cú sốc nặng, trong lòng chỉ còn mỗi Nhị Lang. Con trai chính là trời, là đất, là tất cả của bà.
Nhưng đến khi Nhị Lang hơn mười tuổi, cậu bé cùng đám bạn trong trấn đi tắm sông. Chuyện này quá bình thường, con sông ngay trước cửa nhà, xảy ra chuyện gì cũng có thể nhìn thấy ngay. Vậy mà hôm ấy, giữa ban ngày ban mặt, Nhị Lang lại chìm xuống nước.
Ban đầu, ai cũng nghĩ cậu bé đang lặn chơi, về sau mãi không thấy ngoi lên mới nhận ra có điều bất thường. Đến khi kéo cậu bé lên bờ, cậu bé đã tắt thở, miệng mũi tắc bùn đất, không rõ vì sao lại như vậy.
Nhị Lang chết, thế giới của Bạch Quỳnh cũng sụp đổ theo.
"Chúng tôi đều biết cô ấy hay ra bờ sông gọi tên Nhị Lang vào buổi tối. Haiz, chết đuối không dễ đầu thai, cô ấy dâng đồ cúng thôi cũng đành, không ngờ giờ còn làm ra chuyện này."
Nghe xong, Sở Hoàn tò mò hỏi: "Thế mọi người có ai từng thấy hồn ma của Nhị Lang chưa?"
"Chưa từng."
Một bà thím lắc đầu nói: "Thợ may Bạch toàn gọi nó vào ban đêm, chúng tôi không tiện nhìn, dù sao cũng là..."
Nói thật, trong lòng họ có hơi sợ hãi. Mỗi tối nghe tiếng bà gọi Nhị Lang, họ chỉ biết rùng mình, rồi lặng lẽ đóng chặt cửa nẻo.
"Oh."
Sở Hoàn trầm ngâm nói: "Tôi nghĩ chị ấy cần gặp chuyên gia tâm lý."
"Chuyên gia tâm lý?"
"Không biết ông Tô có giúp được cô ấy không."
"..."
Mấy bà thím vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Sở Hoàn và hai người còn lại cũng theo họ rời đi. Đi được một đoạn, cậu quay đầu nhìn lại căn nhà hai tầng. Dưới màn đêm bao phủ, chỉ có một ngọn đèn leo lét, u ám như tâm trạng của thợ may Bạch.
Sau khi chia tay các bà thím, Lý Toàn Quang mới thở dài một hơi, mặt mũi phiền muộn nói: "Sao lại nghĩ quẩn đến mức này chứ?"
Đạo gia vốn chú trọng thuận theo tự nhiên, nếu chấp niệm quá sâu thì làm sao tu luyện được? Thế nên cậu ta không thể hiểu nổi hành động của Bạch Quỳnh.
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Không biết Nhị Lang nghĩ thế nào..."
Lý Toàn Quang quay sang nhìn cậu: "Ý anh là... đây là do Nhị Lang làm? Ừm, cũng không phải không có khả năng.
"Nếu đúng là như vậy, một con ác quỷ thế này..." Lý Tuyên Minh cũng lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu, Sở Hoàn và Lý Toàn Quang cùng lúc quay sang nhìn hắn, tiếp lời: "Phải giết!"
"Biết ngay mà."
"Đi thôi, tìm cơ hội gặp thợ may Bạch đã."
Sở Hoàn vẫy tay gọi bọn họ quay về.
Sau khi về quán trọ, cậu tìm chủ quán thuê thêm hai đêm nữa. Vốn dĩ định rời đi vào ngày mai, ai ngờ lại có chuyện phát sinh.
"Thêm hai đêm? Được!"
Dì chủ nhà làm thủ tục cho cậu, tiện thể trò chuyện: "Chỗ chúng tôi không có nhiều chỗ chơi, nhưng phong cảnh thì rất đẹp, đúng không?"
Sở Hoàn cười đáp: "Đúng vậy, không khí rất trong lành."
Cậu trò chuyện vài câu mà khiến dì chủ nhà cười tít mắt, đến khi quay về phòng, trên tay có thêm một túi bánh ngọt.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng được thơm lây.
Lý Tuyên Minh cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?"
Lý Toàn Quang: "Không có gì, chỉ là thấy tổ sư nói không sai chút nào."
Lý Tuyên Minh: "..."
Đêm đến, thị trấn gió êm sóng lặng, không có chuyện kỳ quái nào xảy ra.
Sở Hoàn không ngủ, ngồi bên cửa sổ lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Trong dòng sông, lũ quỷ nước bắt đầu hoạt động. Người dân ở đây đã quá quen thuộc với sự tồn tại của chúng, nên khi trời tối, ai nấy đều tắt đèn, yên lặng đi ngủ, nước giếng không phạm nước sông.
Đến khoảng thời gian mà lần trước thợ may Bạch gọi hồn Nhị Lang, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Không có tiếng mõ, không có tiếng người gọi, chỉ có âm thanh cá quẫy đuôi trên mặt nước.
Xem ra bà đã bị chị Liễu thuyết phục.
Sở Hoàn kéo cửa sổ lại, thả rèm xuống, leo lên giường.
Nhưng cậu trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, ban ngày ngủ quá nhiều. Lăn qua lộn lại một hồi, cậu ngồi dậy vẽ bùa suốt nửa đêm. Đến khi tiêu hao hết tinh thần, cậu mới đổ xuống giường ngủ.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, tuyết liễu bên cửa sổ cũng bất động, chỉ có vài nụ hoa mới đang lặng lẽ nở rộ.
Sáng hôm sau, Sở Hoàn tỉnh dậy, trước tiên thắp hương cho Chiết Chi, tưới nước cho tuyết liễu, sau đó mới xuống lầu.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đã dậy từ lâu, thậm chí còn tu luyện một lát rồi mới xuống.
Thấy Sở Hoàn, Lý Toàn Quang vẫy tay: "Sở Hoàn, anh muốn ăn gì? Hôm nay có cháo cá đấy!"
Sở Hoàn ngáp một cái, ngồi xuống cạnh cậu ta: "Vậy thì ăn cháo cá đi."
"Được."
Lý Toàn Quang vui vẻ bưng một bát cháo đến đặt trước mặt cậu, sau đó chăm chú nhìn cậu.
Sở Hoàn: "..."
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
Lý Toàn Quang đầy mong đợi nói: "Anh đoán xem!"
Sở Hoàn cũng nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám tỏ tình với tôi, sư huynh của cậu sẽ đánh chết cậu. Tôi chắc chắn không cản nổi đâu."
Ánh mắt Lý Tuyên Minh lập tức biến thành tia laser bắn thẳng vào người Lý Toàn Quang.
Lý Toàn Quang: "????"
"Không phải!"
Cậu ta kinh hãi nhìn về phía sư huynh, kêu lên: "Sư huynh! Anh ta nói bừa đấy, huynh tin thật à!"
Lý Tuyên Minh cảnh cáo cậu ta bằng ánh mắt, sau đó mới thu về.
Lý Toàn Quang quay sang Sở Hoàn, nói: "Anh đừng nói linh tinh, làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của tôi."
"Thật không?"
Sở Hoàn hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu ta, đồng thời, ngón tay thon dài trắng nõn lướt nhẹ qua môi, để lại một nụ cười mơ hồ đầy quyến rũ.
Lý Toàn Quang: "..."
Cậu ta ngây người, thậm chí còn vô thức nuốt nước bọt!
"Chát!"
Chưa kịp hoàn hồn, một cái tát giáng thẳng xuống đầu cậu ta, âm thanh vang dội, không chút nương tay.
Lý Toàn Quang lập tức ôm đầu kêu lên: "Đau quá!"
Sở Hoàn làm bộ làm tịch thở dài: "Chậc, định lực thế này, sau này gặp yêu quái quyến rũ thì làm sao mà sống nổi đây..."
Quả nhiên giây tiếp theo, Lý Tuyên Minh lạnh lùng nói: "Vẽ bùa tĩnh tâm, một trăm lá, mai nộp cho tôi."
Lý Toàn Quang: "Hả? Nhiều vậy!"
Lý Tuyên Minh liếc cậu ta một cái, cậu ta tức khắc ngậm miệng.
Xem xong màn kịch, Sở Hoàn mới hỏi: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"
Lý Toàn Quang mặt mũi ủ rũ, đáp: "Sư huynh tôi tối qua đã tìm Hà Thần ở đây để hỏi thăm. Dương Nhị Lang chết đã lâu, công đức tích lũy đủ để đi đầu thai, dù sao mẹ nó vẫn luôn giúp nó tích đức. Nhưng không hiểu sao nó vẫn chưa chuyển sinh, cứ quanh quẩn dưới đáy sông."
"Hơn nữa, dạo gần đây có dấu hiệu mất kiểm soát."
"Hả?"
Sở Hoàn đặt thìa xuống, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu. Nếu Dương Nhị Lang có thể đi đầu thai thì đâu cần tìm người thế mạng? Có thể đầu thai, vậy tại sao không đi? Vì không nỡ rời xa mẹ ư?
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ một lúc quyết định đi tìm thợ may Bạch.
Lý Tuyên Minh cũng có cùng suy nghĩ, nói: "Vấn đề nằm ở Bạch Quỳnh."
"Ừ, lát nữa chúng ta đi tìm dì ấy."
Ăn sáng xong, họ đến tiệm may.
Tiệm đang mở cửa, Bạch Quỳnh ngồi sau chiếc máy may, vẻ mặt thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì. Chị Liễu cũng ở đó, có vẻ là sợ bà lại nghĩ quẩn.
"May quần áo hay may ga giường?"
Thấy họ đến, chị Liễu đứng lên, cất tiếng chào.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm Bạch Quỳnh. Cậu có thể cảm nhận được đây chỉ là một người phụ nữ bình thường, thân thể yếu ớt nên dương khí suy giảm, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường, trên người không có âm khí khi bị quỷ nước ám.
Cậu quay sang nhìn chị Liễu, chỉ vào Bạch Quỳnh, nói: "Tôi đến tìm chị ấy."
"Tìm cô ấy?"
Ánh mắt chị Liễu lập tức trở nên cảnh giác: "Các cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Cháu nghĩ chị ấy sẽ cần đến chúng cháu."
Sở Hoàn mỉm cười: "Bọn cháu muốn nói chuyện với chị ấy một lát. Dì cũng có thể ở đây."
"Ờ."
Chị Liễu nhìn họ nửa tin nửa ngờ, đứng bên cạnh trông chừng.
Sở Hoàn bước đến trước mặt Bạch Quỳnh, khom lưng nhìn thẳng vào mắt bà, nói: "Chào chị, có thể chị không biết chúng tôi, nhưng không sao, chị chỉ cần biết rằng chúng tôi là người chuyên giải quyết những chuyện này."
"Tối qua tôi nghe thấy chị gọi Nhị Lang. Âm dương khác biệt, chị làm vậy sẽ khiến em ấy không yên lòng, không muốn đầu thai chuyển thế."
Đôi mắt Bạch Quỳnh động đậy, ánh nhìn dần tập trung vào khuôn mặt Sở Hoàn.
Cậu tiếp tục: "Chị không muốn tiếp tục làm mẹ của em ấy sao? Nếu em ấy đi đầu thai, có lẽ kiếp sau chị vẫn có thể tiếp nối duyên phận mẫu tử với em ấy."
"Duyên phận mẫu tử... tôi muốn... tôi muốn..." Môi Bạch Quỳnh mấp máy, phát ra âm thanh nhỏ bé khao khát.
Sở Hoàn: "Không biết chị có biết hay không, thực ra Nhị Lang đã có thể đi đầu thai rồi. Em ấy không cần chị chết thay. Nếu chị tin chúng tôi, chúng tôi có thể giúp chị làm lễ tiễn đưa để đưa em ấy đi."
"Thời gian trôi qua quá lâu, em ấy sắp mất lý trí. Đến lúc đó, bản thân chị sẽ gặp nguy hiểm."
Môi Bạch Quỳnh vẫn run rẩy, lần này Sở Hoàn không thể nghe rõ bà đang nói gì. Mãi sau, cậu mới thấy người phụ nữ đáng thương trước mặt gật đầu nhẹ.
"Được."
"Tối nay... đợi đến tối... tôi muốn tiễn nó đi... Nhị Lang..."
Nói rồi, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt Bạch Quỳnh.
Sở Hoàn đứng dậy, gật đầu với Lý Tuyên Minh. Thành công rồi, bây giờ chỉ cần đợi đến tối để tiễn Nhị Lang đi là xong.
Có điều... nghĩ đến tiếng bước chân nặng nề lê lết khi Nhị Lang bò lên từ dưới nước lần trước, Sở Hoàn không khỏi nhíu mày.
••••••••
Lời tác giả:
Lý Toàn Quang: Mình đã làm sai gì chứ? [Khóc rống]
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Khoảng cách khá xa nên không thể nhìn rõ bà ấy còn sống hay đã chết, chỉ thấy bà nằm ngửa trên mặt nước, bên dưới hình như có thứ gì đó nâng đỡ.
"Sao lại thế này?"
"Thợ may Bạch chết chưa? Bà ấy bị sặc nước à?"
"Mau kéo bà ấy lên!"
Người dưới nước không ai động, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên chỉ biết nhìn nhau do dự.
Sở Hoàn quay sang nhìn Lý Toàn Quang, vỗ vai cậu ta: "Cậu đi đi."
Lý Toàn Quang "ồ" một tiếng, rồi ngoan ngoãn nhảy xuống nước, bơi về phía người phụ nữ kia.
Cậu ta không sợ mấy thứ quỷ nước... Chỉ cần không phải đại quỷ kinh khủng mà họ từng gặp trước đây, thì chẳng có gì đáng ngại.
Cậu ta vừa cử động, những người khác nhìn nhau rồi cũng di chuyển, nhanh chóng bơi tới chỗ người phụ nữ, kéo bà lên bờ.
Người trên bờ cũng lập tức xúm lại. Khi Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đi tới, thợ may Bạch đã được đặt nằm trên mặt đất, trông có vẻ đã sặc nước, lồng ngực không còn phập phồng. Một số người đang sơ cứu cho bà.
Lý Toàn Quang bị đám đông chen lấn ra ngoài, sốt ruột đi vòng quanh, nhỏ giọng kêu lên: "Để tôi xem, để tôi xem, tôi biết chữa trị!"
Nhưng vì cậu ta nhỏ tuổi, mọi người không ai thèm để ý.
Sở Hoàn nhìn mà phát bực: "...Sao cậu nhát thế?"
Lý Toàn Quang: "Hu hu."
"Nhìn tôi nè."
Nói xong, Sở Hoàn sải bước tiến vào, hai tay khéo léo tách đám đông ra, rồi kéo Lý Toàn Quang tới, đẩy cậu ta vào trong.
"Tránh ra nào, cậu ấy là bác sĩ."
Ban đầu mọi người xung quanh trợn mắt nhìn cậu, nhưng sau khi nghe vậy, ánh mắt lập tức chuyển sang Lý Toàn Quang. Mọi người nhường chỗ, để cậu ta quỳ xuống bên cạnh thợ may Bạch, nâng phần thân trên của bà lên.
Thực ra Sở Hoàn không nói sai. Tuy không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng Lý Toàn Quang biết sơ cứu, xử lý các tình huống nguy cấp cũng rất thành thạo.
Những người xung quanh không hiểu cậu ta làm thế nào, chỉ thấy cậu ta vỗ nhẹ lên lưng thợ may Bạch, rồi hạ thấp đầu bà xuống. Một tiếng ho sặc vang lên, bà phun ra một ngụm nước lớn, lồng ngực bắt đầu phập phồng trở lại.
"Nhổ ra rồi, nhổ ra rồi!"
"Cậu trai giỏi quá!"
"Không sao nữa rồi, thở lại rồi!"
Lý Toàn Quang đứng lên, mỉm cười khiêm tốn: "Đâu có, tôi chỉ có chút kinh nghiệm thôi."
Thợ may Bạch đột nhiên mở miệng: "Tại sao lại cứu tôi?"
"Ơ?" Lý Toàn Quang ngơ ngác.
Sở Hoàn nhìn về phía thợ may Bạch, phát hiện bà đang trừng mắt nhìn Lý Toàn Quang. Không chỉ giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt cũng chứa ngập tràn oán hận.
Bà ấy rất gầy, khuôn mặt hốc hác, mái tóc được búi gọn giờ xổ tung, bết lại thành từng lọn dính lên mặt và cổ, trông như một tấm lưới u ám quấn chặt lấy bà, không sao gỡ ra được.
Thoại nhìn hơi điên dại.
"Thợ may Bạch, bà bị điên rồi hả?!"
"Cậu trai, đừng để bụng!"
"Về nghỉ ngơi đi, người chết không thể sống lại đâu. Thợ may Bạch, chừng ấy năm rồi, bà cũng nên chấp nhận sự thật."
Những người ở đây đều là hàng xóm lâu năm của thợ may Bạch, ai cũng hiểu rõ tình cảnh của bà. Việc bà làm hôm nay chẳng phải chỉ vì con trai hay sao?
"Âm dương cách biệt, bà làm thế này thì Nhị Lang không thể an nghỉ được."
Mọi người đỡ bà đứng dậy, đưa bà về nhà. Bà nhảy xuống sông ngay trước cửa nhà mình, nên cách nhà không xa lắm.
Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh đi theo dòng người, lặng lẽ quan sát.
"Anh thấy sao?" Sở Hoàn hạ giọng hỏi.
"Chắc là muốn đổi mạng để con trai được đầu thai." Lý Tuyên Minh nói.
"Lòng mẹ bao la." Sở Hoàn cũng nghĩ vậy.
Nhưng đã nhiều năm như thế, bà vẫn chưa buông bỏ được. Còn Nhị Lang... tại sao lại xuất hiện trước mặt mẹ mình? Rõ ràng hắn ta biết mẹ mình không bỏ qua được.
Những cô hồn dã quỷ lưu luyến nhân gian, nhớ nhung người thân, thường sẽ mua mặt nạ của Yếp Sư để lén lút nhìn trộm một lần, tốt nhất là không để người dương thế phát hiện. Âm dương cách biệt không phải chỉ là lời nói suông. Nếu người sống còn vương vấn, linh hồn kẻ chết sẽ cảm nhận được, vậy thì càng khó siêu sinh.
Sở Hoàn nghĩ ngợi, lông mày khẽ nhíu lại.
Chẳng lẽ hắn ta muốn mẹ mình cam tâm tình nguyện làm vật thế mạng?
Giết mẹ là tội trời tru đất diệt. Mang theo tội nghiệt ấy xuống âm phủ, sau khi bị xét xử ở điện Diêm La, chắc chắn sẽ phải chịu cực hình mấy trăm năm, rồi bị đày vào súc sinh đạo.
Thợ may Bạch ngồi trên chiếc ghế trong nhà. Căn nhà không lớn lắm, đám đàn ông vừa nhảy xuống nước đã giải tán về thay quần áo, chỉ còn vài bà thím thân quen và ba người Sở Hoàn ở lại.
Nhóm Sở Hoàn đứng trong góc phòng, hoàn toàn bị phớt lờ.
Sở Hoàn quan sát xung quanh. Đúng là nhà của một thợ may, tường treo các loại vải đủ màu sắc và chất liệu. Trong góc có một cánh cửa nhỏ, có lẽ dẫn đến nhà bếp hoặc cầu thang lên lầu. Ở chính giữa phòng là một chiếc bàn lớn, trên bàn chất đầy vải vóc với đủ màu sắc và hoa văn.
Bên cạnh cửa ra vào đặt mấy con ma nơ canh mặc thử đồ, đều là sườn xám. Một góc khác có một chiếc máy khâu, kế bên là một giỏ lớn đựng vải vụn, trên kệ gỗ sát tường xếp một loạt hộp nhỏ đựng khóa kéo, cúc áo, dây thun và các loại phụ kiện may mặc.
Căn nhà sạch sẽ gọn gàng, đủ thấy chủ nhân của nó là một người chăm chỉ và yêu đời.
Thợ may Bạch ngồi trên ghế đằng sau máy khâu, khuôn mặt đờ đẫn, nước mắt lặng lẽ rơi. Một bà thím ngồi bên cạnh, vừa lau nước mắt giúp bà vừa xót xa trách móc: "Cô đấy, tôi nói rồi, đời này chẳng có gì không thể vượt qua. Lúc trước khi chú Thanh đi biển không về, tôi đã khuyên cô nên tái giá, nhưng cô cứ một mực nói Nhị Lang còn nhỏ, mình không nỡ."
"Sau này Nhị Lang xảy ra chuyện, tôi cũng khuyên cô. Nó đi rồi, nó thật sự đi rồi! Nếu cô muốn làm đàn tràng thủy lục bảy ngày bảy đêm cho nó để nó sớm được đầu thai, tôi cũng sẵn lòng giúp cô. Nhưng cô lại không chịu."
"Cô nhớ, cô thương, cô khóc, vậy thì Nhị Lang làm sao đi được?"
"Hả? Giờ cô lại làm cái trò này, rốt cuộc cô muốn gì?"
Thợ may Bạch thoáng thay đổi sắc mặt, cuối cùng không nhịn được nữa, bà há miệng, gào khóc nức nở.
"Chị Liễu, tôi thấy nó! Tôi thực sự thấy nó! Nó nhỏ như vậy, trôi nổi giữa dòng sông, tôi không thể buông bỏ! Tôi thực sự không thể buông bỏ! Nó là cốt nhục của tôi! Tôi thấy thi thể nó bị nước sông ngâm đến trắng bệch, cá rỉa thịt nó... Tim tôi như bị kiến gặm nát vậy!"
"Chị bảo tôi phải làm sao? Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao bây giờ..."
"Nó chết đuối nên chưa thể đầu thai. Chừng ấy năm rồi, tôi dâng hương cho nó, tích đức cho nó, vậy mà nó vẫn chưa đi đầu thai..."
Thợ may Bạch ngơ ngác lẩm bẩm: "Nó thay đổi rồi, nó sắp mất lý trí... Tôi phải giúp nó đầu thai càng sớm càng tốt."
Chị Liễu gõ mạnh lên đầu bà: "Vậy nên cô định chết thay nó à? Cô đúng là điên rồi!"
Thợ may Bạch ôm đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Tôi không biết phải làm sao..."
Chị Liễu nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ thở dài một hơi. Lúc này, chị cũng không biết nên nói gì cho phải. Chị cảm thấy thợ may Bạch quá cố chấp, đến mức lên cơn điên dại.
Sau khi mất chồng, toàn bộ tâm trí của bà đều dồn hết vào Nhị Lang. Nhưng trớ trêu thay, Nhị Lang cũng gặp chuyện. Chị Liễu chưa từng trải qua bi kịch, nhưng chỉ cần thử đặt mình vào hoàn cảnh của bà cũng có thể tưởng tượng được nỗi đau ấy lớn đến nhường nào.
"Cô bình tĩnh lại đi. Cô là mẹ của Nhị Lang, nếu cô chết vì nó, chẳng phải sẽ khiến nó mang thêm tội nghiệt sao?"
Câu này nói rất đúng, Sở Hoàn không nhịn được mà gật đầu.
Nhị Lang là điểm yếu của thợ may Bạch. Nghe thấy lời này, bà liền lộ ra vẻ hoảng hốt.
"Không được, vì Nhị Lang..."
"Cô nghỉ ngơi trước đã, chúng tôi sẽ tìm cách giúp cô."
Chị Liễu dìu thợ may Bạch vào trong nhà. Sở Hoàn và Lý Tuyên Minh vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện riêng với bà.
"Ơ, mấy cậu còn ở đây à?"
Mấy bà thím khác thấy chị Liễu đã khuyên nhủ xong, định quay về thì phát hiện ba người Sở Hoàn vẫn còn lơ ngơ đứng đấy.
"Chúng cháu không yên tâm, nên đi theo xem thế nào."
"Cháu là cậu thanh niên cứu người ban nãy phải không? Nhờ có cháu."
Lý Toàn Quang cười đáp: "Không có gì ạ."
Sở Hoàn nhìn họ, hỏi: "Dì ơi, sao lại xảy ra chuyện vậy ạ?"
Câu hỏi này như mở toang chiếc hộp ký ức của mấy bà thím.
"Haiz, thợ may Bạch là người số khổ..."
Từ lời kể của các bà dì, bọn họ ghép lại được hoàn chỉnh câu chuyện.
Tên thật của thợ may Bạch là Bạch Quỳnh. Quê bà ở một nơi khác, nhà rất nghèo, nuôi bà đến hơn mười tuổi thì định bán đi, chỉ cần có người trả tiền thì không quan tâm điều kiện của đối phương. Trùng hợp lúc đó, Dương Thanh đang đi giao hàng bỏ tiền mua bà về.
Dương Thanh làm nghề chạy thuyền, có một con thuyền riêng. Khu vực này vận tải đường thủy phát triển, sau vài năm lăn lộn, gia cảnh dần khá lên. Cưới Bạch Quỳnh xong, ông đưa bà về nhà chăm lo tử tế. Thấy bà thích may vá, ông còn gửi bà đi học nghề. Tình cảm hai vợ chồng rất sâu đậm.
Thế nhưng ngày tháng yên bình chẳng kéo dài bao lâu. Khi Nhị Lang khoảng 4-5 tuổi, Dương Thanh ra khơi rồi không bao giờ trở về nữa. Sau vài tháng mất tích, có người mang về vài mảnh vải rách cùng một ít tiền, nói rằng ông đã gặp chuyện.
Dương Thanh qua đời, Bạch Quỳnh chịu cú sốc nặng, trong lòng chỉ còn mỗi Nhị Lang. Con trai chính là trời, là đất, là tất cả của bà.
Nhưng đến khi Nhị Lang hơn mười tuổi, cậu bé cùng đám bạn trong trấn đi tắm sông. Chuyện này quá bình thường, con sông ngay trước cửa nhà, xảy ra chuyện gì cũng có thể nhìn thấy ngay. Vậy mà hôm ấy, giữa ban ngày ban mặt, Nhị Lang lại chìm xuống nước.
Ban đầu, ai cũng nghĩ cậu bé đang lặn chơi, về sau mãi không thấy ngoi lên mới nhận ra có điều bất thường. Đến khi kéo cậu bé lên bờ, cậu bé đã tắt thở, miệng mũi tắc bùn đất, không rõ vì sao lại như vậy.
Nhị Lang chết, thế giới của Bạch Quỳnh cũng sụp đổ theo.
"Chúng tôi đều biết cô ấy hay ra bờ sông gọi tên Nhị Lang vào buổi tối. Haiz, chết đuối không dễ đầu thai, cô ấy dâng đồ cúng thôi cũng đành, không ngờ giờ còn làm ra chuyện này."
Nghe xong, Sở Hoàn tò mò hỏi: "Thế mọi người có ai từng thấy hồn ma của Nhị Lang chưa?"
"Chưa từng."
Một bà thím lắc đầu nói: "Thợ may Bạch toàn gọi nó vào ban đêm, chúng tôi không tiện nhìn, dù sao cũng là..."
Nói thật, trong lòng họ có hơi sợ hãi. Mỗi tối nghe tiếng bà gọi Nhị Lang, họ chỉ biết rùng mình, rồi lặng lẽ đóng chặt cửa nẻo.
"Oh."
Sở Hoàn trầm ngâm nói: "Tôi nghĩ chị ấy cần gặp chuyên gia tâm lý."
"Chuyên gia tâm lý?"
"Không biết ông Tô có giúp được cô ấy không."
"..."
Mấy bà thím vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Sở Hoàn và hai người còn lại cũng theo họ rời đi. Đi được một đoạn, cậu quay đầu nhìn lại căn nhà hai tầng. Dưới màn đêm bao phủ, chỉ có một ngọn đèn leo lét, u ám như tâm trạng của thợ may Bạch.
Sau khi chia tay các bà thím, Lý Toàn Quang mới thở dài một hơi, mặt mũi phiền muộn nói: "Sao lại nghĩ quẩn đến mức này chứ?"
Đạo gia vốn chú trọng thuận theo tự nhiên, nếu chấp niệm quá sâu thì làm sao tu luyện được? Thế nên cậu ta không thể hiểu nổi hành động của Bạch Quỳnh.
Sở Hoàn lẩm bẩm: "Không biết Nhị Lang nghĩ thế nào..."
Lý Toàn Quang quay sang nhìn cậu: "Ý anh là... đây là do Nhị Lang làm? Ừm, cũng không phải không có khả năng.
"Nếu đúng là như vậy, một con ác quỷ thế này..." Lý Tuyên Minh cũng lên tiếng, nhưng chưa nói hết câu, Sở Hoàn và Lý Toàn Quang cùng lúc quay sang nhìn hắn, tiếp lời: "Phải giết!"
"Biết ngay mà."
"Đi thôi, tìm cơ hội gặp thợ may Bạch đã."
Sở Hoàn vẫy tay gọi bọn họ quay về.
Sau khi về quán trọ, cậu tìm chủ quán thuê thêm hai đêm nữa. Vốn dĩ định rời đi vào ngày mai, ai ngờ lại có chuyện phát sinh.
"Thêm hai đêm? Được!"
Dì chủ nhà làm thủ tục cho cậu, tiện thể trò chuyện: "Chỗ chúng tôi không có nhiều chỗ chơi, nhưng phong cảnh thì rất đẹp, đúng không?"
Sở Hoàn cười đáp: "Đúng vậy, không khí rất trong lành."
Cậu trò chuyện vài câu mà khiến dì chủ nhà cười tít mắt, đến khi quay về phòng, trên tay có thêm một túi bánh ngọt.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang cũng được thơm lây.
Lý Tuyên Minh cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì?"
Lý Toàn Quang: "Không có gì, chỉ là thấy tổ sư nói không sai chút nào."
Lý Tuyên Minh: "..."
Đêm đến, thị trấn gió êm sóng lặng, không có chuyện kỳ quái nào xảy ra.
Sở Hoàn không ngủ, ngồi bên cửa sổ lặng lẽ quan sát bên ngoài.
Trong dòng sông, lũ quỷ nước bắt đầu hoạt động. Người dân ở đây đã quá quen thuộc với sự tồn tại của chúng, nên khi trời tối, ai nấy đều tắt đèn, yên lặng đi ngủ, nước giếng không phạm nước sông.
Đến khoảng thời gian mà lần trước thợ may Bạch gọi hồn Nhị Lang, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Không có tiếng mõ, không có tiếng người gọi, chỉ có âm thanh cá quẫy đuôi trên mặt nước.
Xem ra bà đã bị chị Liễu thuyết phục.
Sở Hoàn kéo cửa sổ lại, thả rèm xuống, leo lên giường.
Nhưng cậu trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, ban ngày ngủ quá nhiều. Lăn qua lộn lại một hồi, cậu ngồi dậy vẽ bùa suốt nửa đêm. Đến khi tiêu hao hết tinh thần, cậu mới đổ xuống giường ngủ.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, tuyết liễu bên cửa sổ cũng bất động, chỉ có vài nụ hoa mới đang lặng lẽ nở rộ.
Sáng hôm sau, Sở Hoàn tỉnh dậy, trước tiên thắp hương cho Chiết Chi, tưới nước cho tuyết liễu, sau đó mới xuống lầu.
Lý Tuyên Minh và Lý Toàn Quang đã dậy từ lâu, thậm chí còn tu luyện một lát rồi mới xuống.
Thấy Sở Hoàn, Lý Toàn Quang vẫy tay: "Sở Hoàn, anh muốn ăn gì? Hôm nay có cháo cá đấy!"
Sở Hoàn ngáp một cái, ngồi xuống cạnh cậu ta: "Vậy thì ăn cháo cá đi."
"Được."
Lý Toàn Quang vui vẻ bưng một bát cháo đến đặt trước mặt cậu, sau đó chăm chú nhìn cậu.
Sở Hoàn: "..."
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
Lý Toàn Quang đầy mong đợi nói: "Anh đoán xem!"
Sở Hoàn cũng nhìn cậu ta, nghiêm túc nói: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám tỏ tình với tôi, sư huynh của cậu sẽ đánh chết cậu. Tôi chắc chắn không cản nổi đâu."
Ánh mắt Lý Tuyên Minh lập tức biến thành tia laser bắn thẳng vào người Lý Toàn Quang.
Lý Toàn Quang: "????"
"Không phải!"
Cậu ta kinh hãi nhìn về phía sư huynh, kêu lên: "Sư huynh! Anh ta nói bừa đấy, huynh tin thật à!"
Lý Tuyên Minh cảnh cáo cậu ta bằng ánh mắt, sau đó mới thu về.
Lý Toàn Quang quay sang Sở Hoàn, nói: "Anh đừng nói linh tinh, làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của tôi."
"Thật không?"
Sở Hoàn hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu ta, đồng thời, ngón tay thon dài trắng nõn lướt nhẹ qua môi, để lại một nụ cười mơ hồ đầy quyến rũ.
Lý Toàn Quang: "..."
Cậu ta ngây người, thậm chí còn vô thức nuốt nước bọt!
"Chát!"
Chưa kịp hoàn hồn, một cái tát giáng thẳng xuống đầu cậu ta, âm thanh vang dội, không chút nương tay.
Lý Toàn Quang lập tức ôm đầu kêu lên: "Đau quá!"
Sở Hoàn làm bộ làm tịch thở dài: "Chậc, định lực thế này, sau này gặp yêu quái quyến rũ thì làm sao mà sống nổi đây..."
Quả nhiên giây tiếp theo, Lý Tuyên Minh lạnh lùng nói: "Vẽ bùa tĩnh tâm, một trăm lá, mai nộp cho tôi."
Lý Toàn Quang: "Hả? Nhiều vậy!"
Lý Tuyên Minh liếc cậu ta một cái, cậu ta tức khắc ngậm miệng.
Xem xong màn kịch, Sở Hoàn mới hỏi: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"
Lý Toàn Quang mặt mũi ủ rũ, đáp: "Sư huynh tôi tối qua đã tìm Hà Thần ở đây để hỏi thăm. Dương Nhị Lang chết đã lâu, công đức tích lũy đủ để đi đầu thai, dù sao mẹ nó vẫn luôn giúp nó tích đức. Nhưng không hiểu sao nó vẫn chưa chuyển sinh, cứ quanh quẩn dưới đáy sông."
"Hơn nữa, dạo gần đây có dấu hiệu mất kiểm soát."
"Hả?"
Sở Hoàn đặt thìa xuống, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cậu. Nếu Dương Nhị Lang có thể đi đầu thai thì đâu cần tìm người thế mạng? Có thể đầu thai, vậy tại sao không đi? Vì không nỡ rời xa mẹ ư?
Sở Hoàn cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ một lúc quyết định đi tìm thợ may Bạch.
Lý Tuyên Minh cũng có cùng suy nghĩ, nói: "Vấn đề nằm ở Bạch Quỳnh."
"Ừ, lát nữa chúng ta đi tìm dì ấy."
Ăn sáng xong, họ đến tiệm may.
Tiệm đang mở cửa, Bạch Quỳnh ngồi sau chiếc máy may, vẻ mặt thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì. Chị Liễu cũng ở đó, có vẻ là sợ bà lại nghĩ quẩn.
"May quần áo hay may ga giường?"
Thấy họ đến, chị Liễu đứng lên, cất tiếng chào.
Sở Hoàn nhìn chằm chằm Bạch Quỳnh. Cậu có thể cảm nhận được đây chỉ là một người phụ nữ bình thường, thân thể yếu ớt nên dương khí suy giảm, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường, trên người không có âm khí khi bị quỷ nước ám.
Cậu quay sang nhìn chị Liễu, chỉ vào Bạch Quỳnh, nói: "Tôi đến tìm chị ấy."
"Tìm cô ấy?"
Ánh mắt chị Liễu lập tức trở nên cảnh giác: "Các cậu tìm cô ấy làm gì?"
"Cháu nghĩ chị ấy sẽ cần đến chúng cháu."
Sở Hoàn mỉm cười: "Bọn cháu muốn nói chuyện với chị ấy một lát. Dì cũng có thể ở đây."
"Ờ."
Chị Liễu nhìn họ nửa tin nửa ngờ, đứng bên cạnh trông chừng.
Sở Hoàn bước đến trước mặt Bạch Quỳnh, khom lưng nhìn thẳng vào mắt bà, nói: "Chào chị, có thể chị không biết chúng tôi, nhưng không sao, chị chỉ cần biết rằng chúng tôi là người chuyên giải quyết những chuyện này."
"Tối qua tôi nghe thấy chị gọi Nhị Lang. Âm dương khác biệt, chị làm vậy sẽ khiến em ấy không yên lòng, không muốn đầu thai chuyển thế."
Đôi mắt Bạch Quỳnh động đậy, ánh nhìn dần tập trung vào khuôn mặt Sở Hoàn.
Cậu tiếp tục: "Chị không muốn tiếp tục làm mẹ của em ấy sao? Nếu em ấy đi đầu thai, có lẽ kiếp sau chị vẫn có thể tiếp nối duyên phận mẫu tử với em ấy."
"Duyên phận mẫu tử... tôi muốn... tôi muốn..." Môi Bạch Quỳnh mấp máy, phát ra âm thanh nhỏ bé khao khát.
Sở Hoàn: "Không biết chị có biết hay không, thực ra Nhị Lang đã có thể đi đầu thai rồi. Em ấy không cần chị chết thay. Nếu chị tin chúng tôi, chúng tôi có thể giúp chị làm lễ tiễn đưa để đưa em ấy đi."
"Thời gian trôi qua quá lâu, em ấy sắp mất lý trí. Đến lúc đó, bản thân chị sẽ gặp nguy hiểm."
Môi Bạch Quỳnh vẫn run rẩy, lần này Sở Hoàn không thể nghe rõ bà đang nói gì. Mãi sau, cậu mới thấy người phụ nữ đáng thương trước mặt gật đầu nhẹ.
"Được."
"Tối nay... đợi đến tối... tôi muốn tiễn nó đi... Nhị Lang..."
Nói rồi, nước mắt lại trào ra từ khóe mắt Bạch Quỳnh.
Sở Hoàn đứng dậy, gật đầu với Lý Tuyên Minh. Thành công rồi, bây giờ chỉ cần đợi đến tối để tiễn Nhị Lang đi là xong.
Có điều... nghĩ đến tiếng bước chân nặng nề lê lết khi Nhị Lang bò lên từ dưới nước lần trước, Sở Hoàn không khỏi nhíu mày.
••••••••
Lời tác giả:
Lý Toàn Quang: Mình đã làm sai gì chứ? [Khóc rống]
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 45
10.0/10 từ 15 lượt.