Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Chương 34
184@-
Sở Hoàn vừa ra khỏi sân bay liền thấy Lâu Sơn đến đón mình.
"Đại sư!"
Lâu Sơn hớn hở chạy lại, nhanh chóng nhận lấy vali trong tay Sở Hoàn, cười nói: "Không ngờ anh tới nhanh như vậy."
Sở Hoàn: "Ừm, tình hình sao rồi?"
Lâu Sơn vừa dẫn cậu ra hướng cửa ga tàu điện ngầm, vừa giải thích: "Em hỏi thầy cố vấn học tập rồi, thầy nói gia đình Lâm Nguyệt xin nghỉ bệnh cho bạn ấy, vì vậy mấy ngày nay bạn ấy không đến trường. Sau đó em 'giao dịch ngầm' với lớp trưởng, nhờ cậu ấy tra thông tin đăng ký đầu năm học và tìm được địa chỉ nhà của Lâm Nguyệt."
Sở Hoàn gật đầu, khen ngợi: "Cũng thông minh đấy."
"He he."
Cả hai theo dòng người bước lên tàu, Sở Hoàn vịn lấy tay cầm, đám đông chen chúc xô đẩy khiến cậu lảo đảo. Bỗng cậu sực nhớ ra, quay đầu hỏi Lâu Sơn: "Tôi nhớ điều kiện nhà cậu không tệ. Sao không tự lái xe?"
Lâu Sơn nhìn cậu một cái, rồi cúi đầu, cười ngượng ngùng: "Em thấy lái xe nguy hiểm quá. Nhỡ đâu gặp tai nạn, hoặc nửa đêm có ma nữ xin đi nhờ, hoặc chạy nhầm đường xuống âm phủ thì sao? Tàu điện ngầm an toàn hơn nhiều."
Sở Hoàn: "..."
Phục thật. Người nhát gan đến mức này rất hiếm thấy.
Cậu nhìn chằm chằm Lâu Sơn, chậm rãi nói: "Thế cậu có từng nghĩ đến một vấn đề khác chưa? Tàu điện ngầm chạy dưới lòng đất, mà dưới đất thì âm khí nặng, dễ gặp chuyện lạ nhất."
"Ví dụ như một đêm nào đó, cậu lên chuyến tàu cuối cùng, trong toa xe không có ai. Tàu bỗng dừng ở một ga lạ hoắc mà cậu chưa từng nghe tên. Cửa mở, không có ai lên, trong toa vẫn trống vắng. Nhưng rồi cậu dần cảm thấy có gì đó không đúng. Không gian quanh cậu trở nên chật chội, dưới sàn xuất hiện vô số cái bóng. Cậu hoảng sợ ngước lên nhìn cửa sổ tàu, nhưng thứ duy nhất phản chiếu lại là gương mặt bản thân với một nụ cười kỳ quái..."
"Cậu sững người trong giây lát, rồi bỗng nhận ra... Mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Hóa ra cậu vừa ngủ gật sau khi lên tàu. Giờ đang là giờ cao điểm, xung quanh là đám đông chen chúc. Cậu nhẹ nhõm thở phào... rồi bỗng phát hiện những người xung quanh..."
"Á!"
Vài tiếng hét thảm vang lên.
Sở Hoàn dọa Lâu Sơn chưa đã thèm quay đầu lại, phát hiện không chỉ Lâu Sơn mà cả đám người xung quanh đều đang nhìn cậu với ánh mắt hoảng sợ.
Lâu Sơn khỏi cần nói, mặt mày tái mét, mắt ngân ngấn nước, run rẩy hỏi: "Hu hu... em sẽ bị ăn thịt sao?"
Sở Hoàn vội vàng giải thích: "Đây là chuyện ma bình thường thôi, tàu điện ngầm rất an toàn..."
Cậu nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ánh mắt của đám đông ép đến mức chột dạ cúi đầu.
Nếu không phải nể mặt cậu đẹp trai, chắc cậu đã bị chửi thẳng vào mặt rồi.
Cuối cùng cũng đến trạm, Sở Hoàn vất vả thoát khỏi tàu, những ánh nhìn ghét bỏ kia cuối cùng cũng biến mất.
Lâu Sơn đứng bên cạnh hỏi: "Đại sư, nếu vừa rồi họ xông lên đánh chúng ta thì sao?"
"Thì chạy chứ sao?"
Lâu Sơn thất vọng: "Ồ."
"Đi thôi."
Sở Hoàn đã đặt sẵn khách sạn, ngay gần trường Lâu Sơn. Đây là địa điểm cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng. Vừa có chỗ ăn chơi, vừa gần công ty cũ, tiện hẹn gặp mặt Triệu Quỳ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc, cậu hỏi Lâu Sơn: "Nhà cô bé ở đâu?"
Lâu Sơn: "Ngay trong thành phố S. Giờ đi luôn không?"
Sở Hoàn nhìn cậu ta một cái, nói: "Không thì sao? Nếu không có chuyện gì thì tốt, nhưng nếu có, càng đi sớm càng có khả năng cứu được người."
Lâu Sơn cảm động rớt nước mắt: "Đại sư, anh tốt quá. Em dẫn anh đi liền."
Cả hai bắt taxi, rất nhanh đến trước một khu dân cư. Lâu Sơn chỉ vào bên trong, nói với Sở Hoàn: "Đây là địa chỉ bạn ấy đã điền trong hồ sơ."
Sở Hoàn quan sát tòa nhà, lúc này đã gần 12 giờ đêm, nhưng vẫn có không ít căn hộ sáng đèn. Nghĩ một lúc, cậu quay sang Lâu Sơn: "Gọi điện cho cô bé."
"Em có nhắn tin cho bạn ấy mà không thấy trả lời. Không biết gọi điện có được không nữa."
Số điện thoại của Lâm Nguyệt cũng là do Lâu Sơn 'giao dịch ngầm' với lớp trưởng mà có. Chắc giờ cả lớp đã lan truyền tin đồn cậu ta thầm thích Lâm Nguyệt rồi.
"Haizz."
Lâu Sơn thở dài rồi bấm gọi. Rõ ràng cậu ta chỉ muốn làm một việc tốt thôi mà.
Tiếng chuông đổ rất lâu, đến khi giọng nữ máy móc nhắc nhở không có ai nghe máy, đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.
Lâu Sơn ngước lên, nói với Sở Hoàn: "Bạn ấy không nghe. Không biết có phải ngủ rồi không."
Sở Hoàn nhíu mày, nói: "Gọi lại lần nữa."
Giờ này, người trẻ không ngủ sớm vậy đâu. Nếu thật sự không liên lạc được, thì phải tính đến khả năng mất tích. Nếu mất tích thật thì rất phiền phức.
"Không lẽ xảy ra chuyện rồi?" Lâu Sơn bắt đầu lẩm bẩm lo lắng. May mà lần này điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Alo."
Một giọng nữ khàn khàn vang lên. Lâu Sơn mừng rỡ, nói: "Lâm Nguyệt! Là mình, Lâu Sơn đây."
"Lâu Sơn? Cậu tìm mình có chuyện gì?"
"Cậu không đến trường mấy hôm nay, mình sợ có chuyện gì nên muốn hỏi thử xem cậu có ổn không."
Lâm Nguyệt: "Mình không sao."
"Cậu đừng giấu bệnh sợ chữa nhé. Mình có dẫn theo đại sư, chính là người đã cho mình lá bùa đó! Cậu có muốn gặp không?"
"Không..."
Đối phương vẫn từ chối, không nói mình có ổn hay không, cũng không giải thích lý do không đến trường. Chỉ luôn lặp lại một chữ "Không", khiến người ta cảm thấy có gì đó sai sai.
Lâu Sơn bất lực vò đầu bứt tai, đang nghĩ cách thuyết phục thì tình cờ liếc sang gương mặt của Sở Hoàn. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cậu ta.
Lông mi dài, tóc xoăn lòa xòa tự nhiên, sống mũi cao thẳng. Ôi cái khí chất này, hoàn mỹ! Lâu Sơn lập tức nói: "Mình quên chưa kể, đại sư này rất trẻ, lại còn đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai! Cậu không muốn xem thử à?"
Sở Hoàn: "?"
Thế mà đối phương thật sự do dự vài giây, rồi hỏi: "So với Trình Tinh thì sao?"
Sở Hoàn biết Trình Tinh, một nam minh tinh nổi tiếng nhờ ngoại hình, kiểu đẹp trai tinh tế, có vô số fan nam nữ hâm mộ. Đến cả một người không quan tâm giới giải trí như cậu cũng thường xuyên thấy ảnh hắn.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng chắc nịch của Lâu Sơn: "Không cùng phong cách, nhưng nếu xét về nhan sắc thì mình dám chắc hai người không phân cao thấp!"
"Vậy được rồi."
Lâm Nguyệt hỏi: "Các cậu ở đâu?"
Lâu Sơn: "Trước cổng khu chung cư nhà cậu. Bọn mình tiện đường đi ngang qua."
Lâm Nguyệt không hỏi tại sao họ biết địa chỉ nhà cô, chỉ nói: "Ồ, vậy đợi mình một chút, mình xuống ngay."
Chờ cậu ta cúp máy, Sở Hoàn rốt cuộc không nhịn nổi nói: "Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng lần sau có thể đừng khoác lác quá mức vậy không?"
Lâu Sơn chớp mắt ngây thơ: "Em đâu có nói quá! Đại sư, anh có phong thái xuất chúng thật mà! Thật ra em muốn nói anh trông đẹp hơn Trình Tinh, nhưng Lâm Nguyệt là fan của anh ta nên không dám nói..."
Sở Hoàn nhìn vào đôi mắt chân thành kia, kinh ngạc phát hiện Lâu Sơn thật sự nghĩ như vậy.
Cậu lặng lẽ dời mắt đi, trong đầu thầm suy nghĩ, filter của fan đáng sợ đến mức này sao...
Hai người đứng chờ trước chung cư, một lát sau một cô gái nhỏ nhắn chạy ra từ bên trong. Cô gái nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn thấy Lâu Sơn, vội vàng chạy đến.
"Lâu Sơn! Đại sư đẹp trai ở đâu?"
Sở Hoàn cảm thấy một cơn gió lướt qua, giây tiếp theo, trước mặt cậu đã có thêm một người. Một cô gái có gương mặt đáng yêu, mái tóc xõa dài, đội mũ lông xù, dáng người nhỏ nhắn, trông như một chú thú bông mềm mại trước mặt Sở Hoàn.
Lâm Nguyệt im ỉm nhìn cậu, ánh mắt nếu có thể hình tượng hóa, thì chắc chắn trái tim đã bắn tung tóe.
"Đúng là đẹp trai thật... phong cách khác hẳn Trình Tinh. Anh là đại sư đúng không? Em cần anh giúp."
Lâu Sơn rất hài lòng với phản ứng của cô bé, quay sang nhìn Sở Hoàn, đắc ý nói: "Em bảo rồi mà."
Sở Hoàn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm phía sau lưng Lâm Nguyệt, hỏi: "Hồn ma đang bám theo cô là thế nào vậy?"
"Hồn... Hồn ma!"
Lâu Sơn giật mình hét to, ngay lập tức nhảy vọt ra sau lưng Sở Hoàn.
Sở Hoàn cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, nói: "Nó đã đi theo cô một thời gian rồi."
Cảm xúc vui mừng, hưng phấn vì nhìn thấy trai đẹp trên mặt Lâm Nguyệt nhanh chóng tan biến, nỗi sợ hãi sâu kín nhất dần lộ ra. Cô bé im lặng, sắc mặt khó coi, mãi sau mới lên tiếng: "Anh nhìn thấy à?"
"Rõ rành rành như vậy, không thấy mới là lạ."
Lâm Nguyệt lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Em đã gặp một chút chuyện."
Sở Hoàn nhìn cô bé: "Nếu muốn giúp thì phải thành thật."
"Vâng."
Bọn họ di chuyển tới nhà của Lâm Nguyệt. Trên đường đi, Sở Hoàn vẫn chưa yên tâm, hỏi: "Ba mẹ cô có ở nhà không? Khuya thế này, để sáng mai nói cũng được."
Cậu cảm nhận được hồn ma không có khả năng làm hại người, nên không cần phải gấp gáp. Nhưng Lâm Nguyệt ôm chặt lấy hai cánh tay, run rẩy nói: "Họ không có ở nhà... Bây giờ em chỉ muốn tránh xa nó... Em hy vọng anh có thể giúp em giải quyết nó càng sớm càng tốt."
Sở Hoàn nhìn gáy cô bé, sắc mặt trầm ngâm.
"ÁU!!"
Lâu Sơn nghe thấy tiếng xào xạc trên cây bên cạnh, giật bắn hét to. Sở Hoàn bị cậu ta dọa, suýt nữa thì ném lá bùa đang cầm trong tay. Quay đầu lại nhìn, hóa ra chỉ là một con chim nhỏ.
"Nếu sợ thì có thể về trước, đừng ở đây dọa người."
Lâu Sơn mặt mày tái mét, lập tức bám chặt lấy cậu: "Không! Em không rời xa anh đâu! Trong phim kinh dị, ai tách ra người đó chết đầu tiên!"
Sở Hoàn bó tay, chỉ có thể kéo theo cậu ta cùng đi.
"Tới rồi."
Lâm Nguyệt mở cửa nhà, luồng khí lạnh khác thường từ bên trong tràn ra. Cô bé rùng mình một cái, như thể cũng bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Sở Hoàn nhìn lướt qua bên trong. Quả nhiên đúng như cô bé nói, trong nhà không có ai, cách bài trí ấm áp, có một tủ trưng bày trong suốt nhưng bên trong trống trơn. Một số vị trí lẽ ra phải đặt đồ trang trí, cũng hoàn toàn trống trải.
Lâm Nguyệt dẫn họ đi vào, vừa đi vừa nói: "Em từng là fan của Trình Tinh. Em rất thích anh ấy."
Sở Hoàn không lên tiếng, đi theo cô bé.
Cô bé mở cửa phòng ngủ của mình, âm khí trong phòng còn nặng hơn. Trên mặt cô bé hiện rõ nét sợ hãi, nhưng vẫn ráng bước vào.
"Em đã mua rất nhiều đồ liên quan đến anh ấy, rất nhiều búp bê, rất nhiều poster... Em rất muốn gặp anh ấy."
Sở Hoàn đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng cô bé cũng trống rỗng như phần còn lại của căn nhà. Trên tường còn vết băng dính, tủ trưng bày trống trơn, chỗ lẽ ra nên đặt đồ trang trí cũng không có gì. Ở đầu giường dán một lá bùa, là bùa Minh Quang do chính tay cậu vẽ, chung quanh rải rác một số vật trừ tà, nào là gạo nếp, Phật ngọc, tiền đồng xâu chuỗi.
Có điều Phật ngọc và tiền đồng không có linh khí, đều là hàng giả.
Lâm Nguyệt ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn họ, nói: "Cho nên, em đã triệu hồi hồn phách của anh ấy."
Sở Hoàn: "Người ta là người sống mà cô chiêu hồn?"
"Đúng vậy."
Sở Hoàn khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt hướng về góc phòng. Ban đầu cậu không chú ý, bây giờ mới phát hiện, hồn phách của người đàn ông kia rõ ràng là sinh hồn!
Sau khi bước vào căn phòng này, hồn thể của hắn trở nên rõ ràng hơn, ý thức cũng tỉnh táo hơn một chút. Trên khuôn mặt hắn tràn đầy sợ hãi, nếu không phải không thể rời Lâm Nguyệt quá xa, thì có lẽ hắn đã bỏ chạy mất rồi.
Quan trọng nhất là Sở Hoàn biết Trình Tinh trông như thế nào. Một gương mặt tinh xảo, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính. Còn hồn phách của người đàn ông trước mắt hoàn toàn khác biệt!
Cậu nhìn Lâm Nguyệt: "Nhưng cô chiêu sai người."
"Đúng vậy, em triệu hồi sai người."
Lâm Nguyệt ôm mặt bật khóc, nức nở nói: "Thật ra lúc đầu em không định chiêu hồn. Em làm theo hướng dẫn trên mạng để nhập hồn vào búp bê, đặt vào đó một tờ giấy ghi ngày sinh bát tự của Trình Tinh, ảnh của anh ấy, tóc của em, máu của em, giấy kết hôn... Em dùng một nghi thức triệu hồn mà em tìm thấy trên mạng, cứ nghĩ là vô dụng thôi. Nhưng không hiểu sao, sau khi làm xong, em thật sự cảm giác có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh mình... Hu hu hu, có thứ gì đó bám theo em!"
"Em đã nhìn thấy nó trong gương. Mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng, một khuôn mặt xấu xí kinh khủng! Đó không phải Trình Tinh! Nó cứ nhìn chằm chằm vào em, nhìn em, nhìn em... Đi đến đâu cũng có mặt, trong ký túc xá, trong lớp học, trong nhà vệ sinh... Nó bám lấy em, nó ở khắp mọi nơi!"
Lâm Nguyệt hoàn toàn suy sụp, cả người run rẩy dữ dội. Phải mất một lúc lâu, cô bé mới bình tĩnh lại được một chút: "Em không thể ở bên ngoài nữa. Nếu có chuyện gì, em thà chết một mình, nhưng em không muốn chết."
Sở Hoàn: "Là cô đã gọi nó đến, lại còn dùng tóc và máu của mình, đương nhiên nó sẽ bám theo cô..."
Cậu thở dài, nói: "May mắn là cô chỉ triệu phải một sinh hồn bình thường. Nếu triệu nhầm lệ quỷ, cô đã đột tử tại chỗ rồi."
Lâm Nguyệt thật sự quá to gan. Không hiểu gì cả mà dám bừa bãi tiến hành nghi thức chiêu hồn, thật sự là liều lĩnh đến mức may mắn cũng phải giúp cô bé một lần.
Sắc mặt cô bé tuyệt vọng: "Cứu em với..."
Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi một câu quan trọng: "Cô lấy ngày sinh bát tự ở đâu?"
"Mua trên mạng."
"Hả!"
Lâu Sơn đột nhiên hét lên: "Mình biết rồi. Chắc chắn cậu đã mua phải hàng giả!"
Mặt Lâm Nguyệt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Mình biết mà. Mình mẹ nó bỏ ra tận năm nghìn tệ, thế mà lại bán hàng giả cho mình!"
Lâu Sơn: "Cậu còn thực sự tin vào nó nữa chứ. Nghĩ một chút cũng biết là giả rồi!"
"Hu hu hu hu hu..." Lâm Nguyệt lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa quát vào mặt Lâu Sơn: "Lúc đó mình bị tình yêu làm mờ mắt, có nghĩ được gì đâu?! Mình không ngờ là nó thực sự có tác dụng!"
Về sau nhận ra có điều bất thường, cô bé mới biết mình bị lừa. Dưới sự sợ hãi và căm phẫn, cô bé thậm chí còn không thích Trình Tinh nữa. Toàn bộ búp bê, mô hình, tranh ảnh liên quan đến hắn đều bị cô bé dọn sạch vứt đi hết.
Sở Hoàn: "Việc này không khó giải quyết..."
"Đại sư!"
"Tôi chỉ cần đưa sinh hồn đang bám theo cô về lại chỗ cũ là xong. Nhưng chuyện này do cô gây ra, có lẽ cô sẽ phải bồi thường cho người ta."
"Không sao không sao."
Lâm Nguyệt vừa khóc vừa gật đầu: "Em thề sau này không dám nữa."
Sở Hoàn liếc Lâu Sơn, nói: "Cậu chuẩn bị đồ đi."
"Chuẩn bị cái gì?"
"Hương, nến, tiền vàng mã, vàng thỏi, còn có gạo, thịt và rượu."
"Dạ."
Lâu Sơn quay người đi ra ngoài, vừa đi được vài bước, cậu ta lại quay lại, gãi đầu hỏi: "Đại sư, mấy thứ này... đặt hàng qua ứng dụng giao đồ ăn được không?"
Sở Hoàn khiếp sợ nhìn cậu ta: "Giao đồ ăn mà cũng có mấy thứ này á?"
"Có ạ. Bây giờ cái gì cũng có!"
Lâu Sơn lấy điện thoại ra, đưa cho cậu xem. Quả nhiên trên app có đầy đủ tất cả các mặt hàng cúng bái.
Sở Hoàn: "... Cũng được."
"Vậy em đặt đơn nhé." Vừa thêm hàng vào giỏ, Lâu Sơn vừa nói: "Đợi tí nữa shipper nhận đơn, em sẽ boa thêm 50 tệ, để họ ưu tiên giao đơn này trước."
Còn về việc tâm trạng của anh shipper khi thấy một đơn hàng đầy hương, nến, vàng mã, lại còn yêu cầu giao gấp trong đêm khuya... Chuyện đó không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ.
Gạo, thịt, rượu thì đơn giản hơn. Họ chỉ cần tìm một nhà hàng còn mở cửa, đặt đồ, rồi đợi shipper mang tới tận nơi là xong.
Tiền boa của Lâu Sơn rất hiệu quả. Chẳng mấy chốc, tất cả đồ cúng đã được giao đến. Chỉ có điều anh shipper giao hương, nến, vàng mã không đợi khách cửa mở, mà đặt đồ trước cửa, gõ cửa một cái rồi chạy biến.
Lâu Sơn xách đồ vào, hơi thất vọng lẩm bẩm với Sở Hoàn: "Anh ta nhát thật."
Sở Hoàn: "Cậu có tư cách gì nói người ta?"
Lâu Sơn cười hì hì, vỗ ngực: "Em không nhát gan, cái này gọi là cẩn thận."
Sở Hoàn kiểm tra đống đồ vừa được giao. Chất lượng hương nến ở mức trung bình, tiền vàng không đủ dày, vàng thỏi không phải loại gấp thủ công. Đành dùng tạm vậy.
Cậu khẽ nhíu mày, nghĩ bụng lần sau tự chuẩn bị cho chắc, chứ cầm mấy thứ này mà hối lộ cho âm sai thì thực sự không có thành ý chút nào.
Khi tất cả đã sẵn sàng, nghi thức có thể bắt đầu.
Dựa theo mẫu thư đổi hồn mà trước đây cậu từng thấy cha mình viết cho Từ Tứ, lần này cậu viết một bản trình tấu cho Lâm Nguyệt và "Trình Tinh", giải thích rõ mọi chuyện, đồng thời xin bề trên đưa sinh hồn này về đúng chỗ.
Viết xong, Sở Hoàn thả tờ giấy vào chậu lửa trước mặt Lâu Sơn.
Lửa bùng lên, Lâu Sơn bị dọa ngã ngửa xuống đất.
Sở Hoàn đứng thẳng lưng, yên lặng chờ đợi.
Không ai lên tiếng, chỉ có ánh nến chập chờn. Lâm Nguyệt lúc này căng thẳng đến mức tay chân lạnh ngắt. Cô bé biết đây là thời khắc quan trọng. Nếu thất bại, nếu thất bại thì...
May thay, không bao lâu sau, cô bé cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi.
Có thứ gì đó đã đến, mang theo luồng khí âm lãnh, dừng lại bên cạnh chậu lửa. Lâm Nguyệt không dám nhìn, chỉ có thể cúi đầu thật thấp.
Sở Hoàn nhìn vị âm sai bên cạnh chậu than. Hình dạng giống con người, trông còn khá trẻ, ăn mặc theo phong cách hiện đại. Vừa đến nơi, ánh mắt đã dừng trên đĩa thịt trên bàn.
Âm sai nuốt nước bọt vài lần, rồi mới quay sang nhìn Sở Hoàn: "Cậu gọi tôi?"
Sở Hoàn gật đầu.
Âm sai nói: "Chuyện cậu nói tôi đã biết. Cảm ơn cậu đã hỗ trợ công tác của chúng tôi."
Sở Hoàn đáp theo phản xạ: "Đừng khách khí."
Giây tiếp theo, cậu nhận ra vị âm sai trước mặt có nét mặt hơi kỳ lạ. Không hổ danh thành phố lớn, đến cả quỷ sai ở đây cũng có phong thái công sở.
Âm sai đưa mắt nhìn hai người còn lại, hướng về phía Lâm Nguyệt: "Lâm Nguyệt."
"Dạ."
Lâm Nguyệt ngẩng đầu, không dám nhúc nhích.
Âm sai đánh giá cô một lát, như xác nhận danh tính, rồi quay sang gọi một cái tên khác: "Trình Tinh."
Sở Hoàn sửng sốt một lát. Hóa ra bọn đầu cơ trên mạng cũng chuyên nghiệp phết. Người có ngày sinh bát tự bị bán cho Lâm Nguyệt cũng tên là Trình Tinh.
Tên khớp bát tự khớp. Bảo sao nghi thức chiêu hồn lại thành công.
Bóng dáng Trình Tinh hiện ra, bị âm sai thu vào bên cạnh mình. Âm sai nói với hai người: "Tôi sẽ cắt đứt mối liên kết giữa hai người. Để bồi thường, cô phải trả giá bằng hai năm dương thọ. Hai người có đồng ý không?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Nguyệt nhìn thấy rõ hồn ma bám theo mình. Quả nhiên xấu y như thoáng thấy trong gương.
"Đồng ý."
Trình Tinh đến giờ mới hiểu rõ tình huống. Ban nãy, hắn cứ tưởng Sở Hoàn là người được Lâm Nguyệt thuê để tiêu diệt mình. Thì ra không phải!
Hắn nghe thấy từ "bồi thường"! Là bồi thường đó! Hắn không phải chết!
"Từ từ, từ từ!"
Lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện. Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Nếu nạn nhân không đồng ý, nghi thức sẽ không thể hoàn tất. Lỗi lầm mà Lâm Nguyệt phạm phải nếu không trả hết trong kiếp này, có thể sẽ dây dưa đến tận kiếp sau.
Sở Hoàn nhìn hắn, hỏi: "Còn yêu cầu gì khác không?"
Trình Tinh lắc đầu: "Tôi không có yêu cầu gì, tôi chỉ muốn nói một chuyện."
Sở Hoàn: "?"
Hắn ngẩng đầu, kiêu hãnh tuyên bố: "Tôi chính là Trình Tinh."
Sở Hoàn quay sang nhìn Lâu Sơn, phát hiện cậu ta cũng đang ngơ ngác, liền cau mày hỏi: "Đúng vậy, anh là Trình Tinh. Có vấn đề gì à?"
"Ý tôi là, tôi là Trình Tinh này nè!"
Hắn giơ một bức ảnh lên trước mặt mọi người, không biết nhặt được từ đâu. Hắn chỉ vào người trong ảnh, nói chắc nịch: "Ngôi sao nổi tiếng Trình Tinh!"
Sở Hoàn nhìn vào bức ảnh. Người trong ảnh có ngũ quan tinh xảo, mái tóc nhuộm hồng nhưng vẫn hài hòa, cả người toát ra vẻ thần thái ngời ngời. Sau đó cậu nhìn hồn ma trước mặt, mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng... Dù có trái lương tâm đến đâu, cậu cũng chỉ có thể nói:
"Không thể nào!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Sở Hoàn vừa ra khỏi sân bay liền thấy Lâu Sơn đến đón mình.
"Đại sư!"
Lâu Sơn hớn hở chạy lại, nhanh chóng nhận lấy vali trong tay Sở Hoàn, cười nói: "Không ngờ anh tới nhanh như vậy."
Sở Hoàn: "Ừm, tình hình sao rồi?"
Lâu Sơn vừa dẫn cậu ra hướng cửa ga tàu điện ngầm, vừa giải thích: "Em hỏi thầy cố vấn học tập rồi, thầy nói gia đình Lâm Nguyệt xin nghỉ bệnh cho bạn ấy, vì vậy mấy ngày nay bạn ấy không đến trường. Sau đó em 'giao dịch ngầm' với lớp trưởng, nhờ cậu ấy tra thông tin đăng ký đầu năm học và tìm được địa chỉ nhà của Lâm Nguyệt."
Sở Hoàn gật đầu, khen ngợi: "Cũng thông minh đấy."
"He he."
Cả hai theo dòng người bước lên tàu, Sở Hoàn vịn lấy tay cầm, đám đông chen chúc xô đẩy khiến cậu lảo đảo. Bỗng cậu sực nhớ ra, quay đầu hỏi Lâu Sơn: "Tôi nhớ điều kiện nhà cậu không tệ. Sao không tự lái xe?"
Lâu Sơn nhìn cậu một cái, rồi cúi đầu, cười ngượng ngùng: "Em thấy lái xe nguy hiểm quá. Nhỡ đâu gặp tai nạn, hoặc nửa đêm có ma nữ xin đi nhờ, hoặc chạy nhầm đường xuống âm phủ thì sao? Tàu điện ngầm an toàn hơn nhiều."
Sở Hoàn: "..."
Phục thật. Người nhát gan đến mức này rất hiếm thấy.
Cậu nhìn chằm chằm Lâu Sơn, chậm rãi nói: "Thế cậu có từng nghĩ đến một vấn đề khác chưa? Tàu điện ngầm chạy dưới lòng đất, mà dưới đất thì âm khí nặng, dễ gặp chuyện lạ nhất."
"Ví dụ như một đêm nào đó, cậu lên chuyến tàu cuối cùng, trong toa xe không có ai. Tàu bỗng dừng ở một ga lạ hoắc mà cậu chưa từng nghe tên. Cửa mở, không có ai lên, trong toa vẫn trống vắng. Nhưng rồi cậu dần cảm thấy có gì đó không đúng. Không gian quanh cậu trở nên chật chội, dưới sàn xuất hiện vô số cái bóng. Cậu hoảng sợ ngước lên nhìn cửa sổ tàu, nhưng thứ duy nhất phản chiếu lại là gương mặt bản thân với một nụ cười kỳ quái..."
"Cậu sững người trong giây lát, rồi bỗng nhận ra... Mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Hóa ra cậu vừa ngủ gật sau khi lên tàu. Giờ đang là giờ cao điểm, xung quanh là đám đông chen chúc. Cậu nhẹ nhõm thở phào... rồi bỗng phát hiện những người xung quanh..."
"Á!"
Vài tiếng hét thảm vang lên.
Sở Hoàn dọa Lâu Sơn chưa đã thèm quay đầu lại, phát hiện không chỉ Lâu Sơn mà cả đám người xung quanh đều đang nhìn cậu với ánh mắt hoảng sợ.
Lâu Sơn khỏi cần nói, mặt mày tái mét, mắt ngân ngấn nước, run rẩy hỏi: "Hu hu... em sẽ bị ăn thịt sao?"
Sở Hoàn vội vàng giải thích: "Đây là chuyện ma bình thường thôi, tàu điện ngầm rất an toàn..."
Cậu nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng bị ánh mắt của đám đông ép đến mức chột dạ cúi đầu.
Nếu không phải nể mặt cậu đẹp trai, chắc cậu đã bị chửi thẳng vào mặt rồi.
Cuối cùng cũng đến trạm, Sở Hoàn vất vả thoát khỏi tàu, những ánh nhìn ghét bỏ kia cuối cùng cũng biến mất.
Lâu Sơn đứng bên cạnh hỏi: "Đại sư, nếu vừa rồi họ xông lên đánh chúng ta thì sao?"
"Thì chạy chứ sao?"
Lâu Sơn thất vọng: "Ồ."
"Đi thôi."
Sở Hoàn đã đặt sẵn khách sạn, ngay gần trường Lâu Sơn. Đây là địa điểm cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng. Vừa có chỗ ăn chơi, vừa gần công ty cũ, tiện hẹn gặp mặt Triệu Quỳ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc, cậu hỏi Lâu Sơn: "Nhà cô bé ở đâu?"
Lâu Sơn: "Ngay trong thành phố S. Giờ đi luôn không?"
Sở Hoàn nhìn cậu ta một cái, nói: "Không thì sao? Nếu không có chuyện gì thì tốt, nhưng nếu có, càng đi sớm càng có khả năng cứu được người."
Lâu Sơn cảm động rớt nước mắt: "Đại sư, anh tốt quá. Em dẫn anh đi liền."
Cả hai bắt taxi, rất nhanh đến trước một khu dân cư. Lâu Sơn chỉ vào bên trong, nói với Sở Hoàn: "Đây là địa chỉ bạn ấy đã điền trong hồ sơ."
Sở Hoàn quan sát tòa nhà, lúc này đã gần 12 giờ đêm, nhưng vẫn có không ít căn hộ sáng đèn. Nghĩ một lúc, cậu quay sang Lâu Sơn: "Gọi điện cho cô bé."
"Em có nhắn tin cho bạn ấy mà không thấy trả lời. Không biết gọi điện có được không nữa."
Số điện thoại của Lâm Nguyệt cũng là do Lâu Sơn 'giao dịch ngầm' với lớp trưởng mà có. Chắc giờ cả lớp đã lan truyền tin đồn cậu ta thầm thích Lâm Nguyệt rồi.
"Haizz."
Lâu Sơn thở dài rồi bấm gọi. Rõ ràng cậu ta chỉ muốn làm một việc tốt thôi mà.
Tiếng chuông đổ rất lâu, đến khi giọng nữ máy móc nhắc nhở không có ai nghe máy, đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.
Lâu Sơn ngước lên, nói với Sở Hoàn: "Bạn ấy không nghe. Không biết có phải ngủ rồi không."
Sở Hoàn nhíu mày, nói: "Gọi lại lần nữa."
Giờ này, người trẻ không ngủ sớm vậy đâu. Nếu thật sự không liên lạc được, thì phải tính đến khả năng mất tích. Nếu mất tích thật thì rất phiền phức.
"Không lẽ xảy ra chuyện rồi?" Lâu Sơn bắt đầu lẩm bẩm lo lắng. May mà lần này điện thoại nhanh chóng được bắt máy.
"Alo."
Một giọng nữ khàn khàn vang lên. Lâu Sơn mừng rỡ, nói: "Lâm Nguyệt! Là mình, Lâu Sơn đây."
"Lâu Sơn? Cậu tìm mình có chuyện gì?"
"Cậu không đến trường mấy hôm nay, mình sợ có chuyện gì nên muốn hỏi thử xem cậu có ổn không."
Lâm Nguyệt: "Mình không sao."
"Cậu đừng giấu bệnh sợ chữa nhé. Mình có dẫn theo đại sư, chính là người đã cho mình lá bùa đó! Cậu có muốn gặp không?"
"Không..."
Đối phương vẫn từ chối, không nói mình có ổn hay không, cũng không giải thích lý do không đến trường. Chỉ luôn lặp lại một chữ "Không", khiến người ta cảm thấy có gì đó sai sai.
Lâu Sơn bất lực vò đầu bứt tai, đang nghĩ cách thuyết phục thì tình cờ liếc sang gương mặt của Sở Hoàn. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cậu ta.
Lông mi dài, tóc xoăn lòa xòa tự nhiên, sống mũi cao thẳng. Ôi cái khí chất này, hoàn mỹ! Lâu Sơn lập tức nói: "Mình quên chưa kể, đại sư này rất trẻ, lại còn đẹp trai! Cực kỳ đẹp trai! Cậu không muốn xem thử à?"
Sở Hoàn: "?"
Thế mà đối phương thật sự do dự vài giây, rồi hỏi: "So với Trình Tinh thì sao?"
Sở Hoàn biết Trình Tinh, một nam minh tinh nổi tiếng nhờ ngoại hình, kiểu đẹp trai tinh tế, có vô số fan nam nữ hâm mộ. Đến cả một người không quan tâm giới giải trí như cậu cũng thường xuyên thấy ảnh hắn.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng chắc nịch của Lâu Sơn: "Không cùng phong cách, nhưng nếu xét về nhan sắc thì mình dám chắc hai người không phân cao thấp!"
"Vậy được rồi."
Lâm Nguyệt hỏi: "Các cậu ở đâu?"
Lâu Sơn: "Trước cổng khu chung cư nhà cậu. Bọn mình tiện đường đi ngang qua."
Lâm Nguyệt không hỏi tại sao họ biết địa chỉ nhà cô, chỉ nói: "Ồ, vậy đợi mình một chút, mình xuống ngay."
Chờ cậu ta cúp máy, Sở Hoàn rốt cuộc không nhịn nổi nói: "Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng lần sau có thể đừng khoác lác quá mức vậy không?"
Lâu Sơn chớp mắt ngây thơ: "Em đâu có nói quá! Đại sư, anh có phong thái xuất chúng thật mà! Thật ra em muốn nói anh trông đẹp hơn Trình Tinh, nhưng Lâm Nguyệt là fan của anh ta nên không dám nói..."
Sở Hoàn nhìn vào đôi mắt chân thành kia, kinh ngạc phát hiện Lâu Sơn thật sự nghĩ như vậy.
Cậu lặng lẽ dời mắt đi, trong đầu thầm suy nghĩ, filter của fan đáng sợ đến mức này sao...
Hai người đứng chờ trước chung cư, một lát sau một cô gái nhỏ nhắn chạy ra từ bên trong. Cô gái nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn thấy Lâu Sơn, vội vàng chạy đến.
"Lâu Sơn! Đại sư đẹp trai ở đâu?"
Sở Hoàn cảm thấy một cơn gió lướt qua, giây tiếp theo, trước mặt cậu đã có thêm một người. Một cô gái có gương mặt đáng yêu, mái tóc xõa dài, đội mũ lông xù, dáng người nhỏ nhắn, trông như một chú thú bông mềm mại trước mặt Sở Hoàn.
Lâm Nguyệt im ỉm nhìn cậu, ánh mắt nếu có thể hình tượng hóa, thì chắc chắn trái tim đã bắn tung tóe.
"Đúng là đẹp trai thật... phong cách khác hẳn Trình Tinh. Anh là đại sư đúng không? Em cần anh giúp."
Lâu Sơn rất hài lòng với phản ứng của cô bé, quay sang nhìn Sở Hoàn, đắc ý nói: "Em bảo rồi mà."
Sở Hoàn không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm phía sau lưng Lâm Nguyệt, hỏi: "Hồn ma đang bám theo cô là thế nào vậy?"
"Hồn... Hồn ma!"
Lâu Sơn giật mình hét to, ngay lập tức nhảy vọt ra sau lưng Sở Hoàn.
Sở Hoàn cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, nói: "Nó đã đi theo cô một thời gian rồi."
Cảm xúc vui mừng, hưng phấn vì nhìn thấy trai đẹp trên mặt Lâm Nguyệt nhanh chóng tan biến, nỗi sợ hãi sâu kín nhất dần lộ ra. Cô bé im lặng, sắc mặt khó coi, mãi sau mới lên tiếng: "Anh nhìn thấy à?"
"Rõ rành rành như vậy, không thấy mới là lạ."
Lâm Nguyệt lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói: "Em đã gặp một chút chuyện."
Sở Hoàn nhìn cô bé: "Nếu muốn giúp thì phải thành thật."
"Vâng."
Bọn họ di chuyển tới nhà của Lâm Nguyệt. Trên đường đi, Sở Hoàn vẫn chưa yên tâm, hỏi: "Ba mẹ cô có ở nhà không? Khuya thế này, để sáng mai nói cũng được."
Cậu cảm nhận được hồn ma không có khả năng làm hại người, nên không cần phải gấp gáp. Nhưng Lâm Nguyệt ôm chặt lấy hai cánh tay, run rẩy nói: "Họ không có ở nhà... Bây giờ em chỉ muốn tránh xa nó... Em hy vọng anh có thể giúp em giải quyết nó càng sớm càng tốt."
Sở Hoàn nhìn gáy cô bé, sắc mặt trầm ngâm.
"ÁU!!"
Lâu Sơn nghe thấy tiếng xào xạc trên cây bên cạnh, giật bắn hét to. Sở Hoàn bị cậu ta dọa, suýt nữa thì ném lá bùa đang cầm trong tay. Quay đầu lại nhìn, hóa ra chỉ là một con chim nhỏ.
"Nếu sợ thì có thể về trước, đừng ở đây dọa người."
Lâu Sơn mặt mày tái mét, lập tức bám chặt lấy cậu: "Không! Em không rời xa anh đâu! Trong phim kinh dị, ai tách ra người đó chết đầu tiên!"
Sở Hoàn bó tay, chỉ có thể kéo theo cậu ta cùng đi.
"Tới rồi."
Lâm Nguyệt mở cửa nhà, luồng khí lạnh khác thường từ bên trong tràn ra. Cô bé rùng mình một cái, như thể cũng bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.
Sở Hoàn nhìn lướt qua bên trong. Quả nhiên đúng như cô bé nói, trong nhà không có ai, cách bài trí ấm áp, có một tủ trưng bày trong suốt nhưng bên trong trống trơn. Một số vị trí lẽ ra phải đặt đồ trang trí, cũng hoàn toàn trống trải.
Lâm Nguyệt dẫn họ đi vào, vừa đi vừa nói: "Em từng là fan của Trình Tinh. Em rất thích anh ấy."
Sở Hoàn không lên tiếng, đi theo cô bé.
Cô bé mở cửa phòng ngủ của mình, âm khí trong phòng còn nặng hơn. Trên mặt cô bé hiện rõ nét sợ hãi, nhưng vẫn ráng bước vào.
"Em đã mua rất nhiều đồ liên quan đến anh ấy, rất nhiều búp bê, rất nhiều poster... Em rất muốn gặp anh ấy."
Sở Hoàn đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng cô bé cũng trống rỗng như phần còn lại của căn nhà. Trên tường còn vết băng dính, tủ trưng bày trống trơn, chỗ lẽ ra nên đặt đồ trang trí cũng không có gì. Ở đầu giường dán một lá bùa, là bùa Minh Quang do chính tay cậu vẽ, chung quanh rải rác một số vật trừ tà, nào là gạo nếp, Phật ngọc, tiền đồng xâu chuỗi.
Có điều Phật ngọc và tiền đồng không có linh khí, đều là hàng giả.
Lâm Nguyệt ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn họ, nói: "Cho nên, em đã triệu hồi hồn phách của anh ấy."
Sở Hoàn: "Người ta là người sống mà cô chiêu hồn?"
"Đúng vậy."
Sở Hoàn khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì, ánh mắt hướng về góc phòng. Ban đầu cậu không chú ý, bây giờ mới phát hiện, hồn phách của người đàn ông kia rõ ràng là sinh hồn!
Sau khi bước vào căn phòng này, hồn thể của hắn trở nên rõ ràng hơn, ý thức cũng tỉnh táo hơn một chút. Trên khuôn mặt hắn tràn đầy sợ hãi, nếu không phải không thể rời Lâm Nguyệt quá xa, thì có lẽ hắn đã bỏ chạy mất rồi.
Quan trọng nhất là Sở Hoàn biết Trình Tinh trông như thế nào. Một gương mặt tinh xảo, đẹp đến mức khó phân biệt giới tính. Còn hồn phách của người đàn ông trước mắt hoàn toàn khác biệt!
Cậu nhìn Lâm Nguyệt: "Nhưng cô chiêu sai người."
"Đúng vậy, em triệu hồi sai người."
Lâm Nguyệt ôm mặt bật khóc, nức nở nói: "Thật ra lúc đầu em không định chiêu hồn. Em làm theo hướng dẫn trên mạng để nhập hồn vào búp bê, đặt vào đó một tờ giấy ghi ngày sinh bát tự của Trình Tinh, ảnh của anh ấy, tóc của em, máu của em, giấy kết hôn... Em dùng một nghi thức triệu hồn mà em tìm thấy trên mạng, cứ nghĩ là vô dụng thôi. Nhưng không hiểu sao, sau khi làm xong, em thật sự cảm giác có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh mình... Hu hu hu, có thứ gì đó bám theo em!"
"Em đã nhìn thấy nó trong gương. Mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng, một khuôn mặt xấu xí kinh khủng! Đó không phải Trình Tinh! Nó cứ nhìn chằm chằm vào em, nhìn em, nhìn em... Đi đến đâu cũng có mặt, trong ký túc xá, trong lớp học, trong nhà vệ sinh... Nó bám lấy em, nó ở khắp mọi nơi!"
Lâm Nguyệt hoàn toàn suy sụp, cả người run rẩy dữ dội. Phải mất một lúc lâu, cô bé mới bình tĩnh lại được một chút: "Em không thể ở bên ngoài nữa. Nếu có chuyện gì, em thà chết một mình, nhưng em không muốn chết."
Sở Hoàn: "Là cô đã gọi nó đến, lại còn dùng tóc và máu của mình, đương nhiên nó sẽ bám theo cô..."
Cậu thở dài, nói: "May mắn là cô chỉ triệu phải một sinh hồn bình thường. Nếu triệu nhầm lệ quỷ, cô đã đột tử tại chỗ rồi."
Lâm Nguyệt thật sự quá to gan. Không hiểu gì cả mà dám bừa bãi tiến hành nghi thức chiêu hồn, thật sự là liều lĩnh đến mức may mắn cũng phải giúp cô bé một lần.
Sắc mặt cô bé tuyệt vọng: "Cứu em với..."
Sở Hoàn suy nghĩ một lúc, sau đó hỏi một câu quan trọng: "Cô lấy ngày sinh bát tự ở đâu?"
"Mua trên mạng."
"Hả!"
Lâu Sơn đột nhiên hét lên: "Mình biết rồi. Chắc chắn cậu đã mua phải hàng giả!"
Mặt Lâm Nguyệt tái xanh, nghiến răng nghiến lợi: "Mình biết mà. Mình mẹ nó bỏ ra tận năm nghìn tệ, thế mà lại bán hàng giả cho mình!"
Lâu Sơn: "Cậu còn thực sự tin vào nó nữa chứ. Nghĩ một chút cũng biết là giả rồi!"
"Hu hu hu hu hu..." Lâm Nguyệt lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa quát vào mặt Lâu Sơn: "Lúc đó mình bị tình yêu làm mờ mắt, có nghĩ được gì đâu?! Mình không ngờ là nó thực sự có tác dụng!"
Về sau nhận ra có điều bất thường, cô bé mới biết mình bị lừa. Dưới sự sợ hãi và căm phẫn, cô bé thậm chí còn không thích Trình Tinh nữa. Toàn bộ búp bê, mô hình, tranh ảnh liên quan đến hắn đều bị cô bé dọn sạch vứt đi hết.
Sở Hoàn: "Việc này không khó giải quyết..."
"Đại sư!"
"Tôi chỉ cần đưa sinh hồn đang bám theo cô về lại chỗ cũ là xong. Nhưng chuyện này do cô gây ra, có lẽ cô sẽ phải bồi thường cho người ta."
"Không sao không sao."
Lâm Nguyệt vừa khóc vừa gật đầu: "Em thề sau này không dám nữa."
Sở Hoàn liếc Lâu Sơn, nói: "Cậu chuẩn bị đồ đi."
"Chuẩn bị cái gì?"
"Hương, nến, tiền vàng mã, vàng thỏi, còn có gạo, thịt và rượu."
"Dạ."
Lâu Sơn quay người đi ra ngoài, vừa đi được vài bước, cậu ta lại quay lại, gãi đầu hỏi: "Đại sư, mấy thứ này... đặt hàng qua ứng dụng giao đồ ăn được không?"
Sở Hoàn khiếp sợ nhìn cậu ta: "Giao đồ ăn mà cũng có mấy thứ này á?"
"Có ạ. Bây giờ cái gì cũng có!"
Lâu Sơn lấy điện thoại ra, đưa cho cậu xem. Quả nhiên trên app có đầy đủ tất cả các mặt hàng cúng bái.
Sở Hoàn: "... Cũng được."
"Vậy em đặt đơn nhé." Vừa thêm hàng vào giỏ, Lâu Sơn vừa nói: "Đợi tí nữa shipper nhận đơn, em sẽ boa thêm 50 tệ, để họ ưu tiên giao đơn này trước."
Còn về việc tâm trạng của anh shipper khi thấy một đơn hàng đầy hương, nến, vàng mã, lại còn yêu cầu giao gấp trong đêm khuya... Chuyện đó không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ.
Gạo, thịt, rượu thì đơn giản hơn. Họ chỉ cần tìm một nhà hàng còn mở cửa, đặt đồ, rồi đợi shipper mang tới tận nơi là xong.
Tiền boa của Lâu Sơn rất hiệu quả. Chẳng mấy chốc, tất cả đồ cúng đã được giao đến. Chỉ có điều anh shipper giao hương, nến, vàng mã không đợi khách cửa mở, mà đặt đồ trước cửa, gõ cửa một cái rồi chạy biến.
Lâu Sơn xách đồ vào, hơi thất vọng lẩm bẩm với Sở Hoàn: "Anh ta nhát thật."
Sở Hoàn: "Cậu có tư cách gì nói người ta?"
Lâu Sơn cười hì hì, vỗ ngực: "Em không nhát gan, cái này gọi là cẩn thận."
Sở Hoàn kiểm tra đống đồ vừa được giao. Chất lượng hương nến ở mức trung bình, tiền vàng không đủ dày, vàng thỏi không phải loại gấp thủ công. Đành dùng tạm vậy.
Cậu khẽ nhíu mày, nghĩ bụng lần sau tự chuẩn bị cho chắc, chứ cầm mấy thứ này mà hối lộ cho âm sai thì thực sự không có thành ý chút nào.
Khi tất cả đã sẵn sàng, nghi thức có thể bắt đầu.
Dựa theo mẫu thư đổi hồn mà trước đây cậu từng thấy cha mình viết cho Từ Tứ, lần này cậu viết một bản trình tấu cho Lâm Nguyệt và "Trình Tinh", giải thích rõ mọi chuyện, đồng thời xin bề trên đưa sinh hồn này về đúng chỗ.
Viết xong, Sở Hoàn thả tờ giấy vào chậu lửa trước mặt Lâu Sơn.
Lửa bùng lên, Lâu Sơn bị dọa ngã ngửa xuống đất.
Sở Hoàn đứng thẳng lưng, yên lặng chờ đợi.
Không ai lên tiếng, chỉ có ánh nến chập chờn. Lâm Nguyệt lúc này căng thẳng đến mức tay chân lạnh ngắt. Cô bé biết đây là thời khắc quan trọng. Nếu thất bại, nếu thất bại thì...
May thay, không bao lâu sau, cô bé cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi.
Có thứ gì đó đã đến, mang theo luồng khí âm lãnh, dừng lại bên cạnh chậu lửa. Lâm Nguyệt không dám nhìn, chỉ có thể cúi đầu thật thấp.
Sở Hoàn nhìn vị âm sai bên cạnh chậu than. Hình dạng giống con người, trông còn khá trẻ, ăn mặc theo phong cách hiện đại. Vừa đến nơi, ánh mắt đã dừng trên đĩa thịt trên bàn.
Âm sai nuốt nước bọt vài lần, rồi mới quay sang nhìn Sở Hoàn: "Cậu gọi tôi?"
Sở Hoàn gật đầu.
Âm sai nói: "Chuyện cậu nói tôi đã biết. Cảm ơn cậu đã hỗ trợ công tác của chúng tôi."
Sở Hoàn đáp theo phản xạ: "Đừng khách khí."
Giây tiếp theo, cậu nhận ra vị âm sai trước mặt có nét mặt hơi kỳ lạ. Không hổ danh thành phố lớn, đến cả quỷ sai ở đây cũng có phong thái công sở.
Âm sai đưa mắt nhìn hai người còn lại, hướng về phía Lâm Nguyệt: "Lâm Nguyệt."
"Dạ."
Lâm Nguyệt ngẩng đầu, không dám nhúc nhích.
Âm sai đánh giá cô một lát, như xác nhận danh tính, rồi quay sang gọi một cái tên khác: "Trình Tinh."
Sở Hoàn sửng sốt một lát. Hóa ra bọn đầu cơ trên mạng cũng chuyên nghiệp phết. Người có ngày sinh bát tự bị bán cho Lâm Nguyệt cũng tên là Trình Tinh.
Tên khớp bát tự khớp. Bảo sao nghi thức chiêu hồn lại thành công.
Bóng dáng Trình Tinh hiện ra, bị âm sai thu vào bên cạnh mình. Âm sai nói với hai người: "Tôi sẽ cắt đứt mối liên kết giữa hai người. Để bồi thường, cô phải trả giá bằng hai năm dương thọ. Hai người có đồng ý không?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Nguyệt nhìn thấy rõ hồn ma bám theo mình. Quả nhiên xấu y như thoáng thấy trong gương.
"Đồng ý."
Trình Tinh đến giờ mới hiểu rõ tình huống. Ban nãy, hắn cứ tưởng Sở Hoàn là người được Lâm Nguyệt thuê để tiêu diệt mình. Thì ra không phải!
Hắn nghe thấy từ "bồi thường"! Là bồi thường đó! Hắn không phải chết!
"Từ từ, từ từ!"
Lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện. Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn hắn.
Nếu nạn nhân không đồng ý, nghi thức sẽ không thể hoàn tất. Lỗi lầm mà Lâm Nguyệt phạm phải nếu không trả hết trong kiếp này, có thể sẽ dây dưa đến tận kiếp sau.
Sở Hoàn nhìn hắn, hỏi: "Còn yêu cầu gì khác không?"
Trình Tinh lắc đầu: "Tôi không có yêu cầu gì, tôi chỉ muốn nói một chuyện."
Sở Hoàn: "?"
Hắn ngẩng đầu, kiêu hãnh tuyên bố: "Tôi chính là Trình Tinh."
Sở Hoàn quay sang nhìn Lâu Sơn, phát hiện cậu ta cũng đang ngơ ngác, liền cau mày hỏi: "Đúng vậy, anh là Trình Tinh. Có vấn đề gì à?"
"Ý tôi là, tôi là Trình Tinh này nè!"
Hắn giơ một bức ảnh lên trước mặt mọi người, không biết nhặt được từ đâu. Hắn chỉ vào người trong ảnh, nói chắc nịch: "Ngôi sao nổi tiếng Trình Tinh!"
Sở Hoàn nhìn vào bức ảnh. Người trong ảnh có ngũ quan tinh xảo, mái tóc nhuộm hồng nhưng vẫn hài hòa, cả người toát ra vẻ thần thái ngời ngời. Sau đó cậu nhìn hồn ma trước mặt, mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng... Dù có trái lương tâm đến đâu, cậu cũng chỉ có thể nói:
"Không thể nào!"
Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Đánh giá:
Truyện Hôm Nay Có Hỷ - Trường Mao Quất
Story
Chương 34
10.0/10 từ 15 lượt.